Chu
Thiên Giáng thờ ơ nhìn tất thảy sự việc đang diễn ra trước mắt, trên
đường Tứ Hoàng tử Huyền Châu còn khen ngợi Bành Thành phủ có được vị
quan tốt, ai ngờ vừa mới tới lại chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Trong mắt bọn người Chu Thiên Giáng, Hồng Gia Ban chính là tầng lớp nghệ nhân thấp nhất, bọn họ lăn lộn chốn giang hồ cũng chỉ vì miếng cơm manh áo. Mà những nghệ nhân khốn cùng ấy, chỉ vẻn vẹn có mấy món đạo cụ lại
bị đám nha dịch đập phá tan tành, chỉ sợ đến lúc diễn kiếm chút tiền mua gạo cũng không có.
Hồng ban chủ trên cổ nổi đầy gân xanh, vừa giằng co vừa tranh luận cái
gì đó với đám sai dịch. Cãi nhau ồn ào bát nháo, Chu Thiên Giáng và Tứ
Hoàng tử đứng ở xa nghe cũng không rõ.
Chứng kiến những hành động lỗ mãng như vậy, Tứ Hoàng tử Huyền Châu có vẻ động lòng trắc ẩn, định tiến tới xem xét một chút, ai ngờ lại bị Chu
Thiên Giáng kéo lại.
- Ta nói tiểu tử nhà ngươi bây giờ không phải là lúc anh hùng cứu mỹ
nhân, bọn Chu Nhất đã dẫn người qua đó, hỏi tình hình trước rồi tính
sau.
Chu Thiên Giáng liếc mắt nói.
- Ban ngày ban mặt, quan sai sao có thể tùy tiện đập đồ đạc bắt bớ người khác như vậy, luật pháp Đại Phong ta ở chỗ nào.
Huyền Châu tức giận nói.
- Ây, coi bộ dạng nhà ngươi kìa, còn nói gì giữa ban ngày ban mặt? Chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt đập đồ cướp người thì luật pháp mặc kệ sao? Ta
nói lão Tứ à, có đôi khi tận mắt nhìn thấy sự việc gì đó cũng không nên
cho là sự thật. Nếu Hồng Gia Ban là nghịch tặc Chu Diên Thiên phái tới,
không chừng cha ngươi còn phải trọng thưởng quan viên Bành thành phủ này đó.
- Ngươi…!
Tứ Hoàng tử Huyền Châu hừ một tiếng, cảm thấy Chu Thiên Giáng quả thực đang xuyên tạc sự thật.
Chu Nhị lặng lẽ đi tới:
- Thiếu gia, chỗ này nhiều người phức tạp, hay là chúng ta cứ rời khỏi
đây trước rồi hãy tính. Bành Thành phủ có tiệm bạc Chu Ký do một người
tên Chu Tam mở, ta đã phái người đi liên hệ rồi, tình hình ở đây bọn họ
hẳn là rất quen thuộc.
Chu Thiên Giáng gật đầu, kiên quyết kéo Huyền Châu lên xe. Lúc đoàn xe
đi ngang qua đám người đang hỗn loạn, Huyền Châu nhìn thấy Chu Nhất đang tranh cãi gì đó với một tên quan sai đầu mục, lo lắng thò đầu ra cửa xe nhìn lâu thật lâu mới buồn bực ngồi trở lại trong xe.
Bọn họ ở trong quán trọ lớn nhất thành bao quanh một cái sân tên gọi
Phúc Thọ Cư, vừa mới vào được chưa bao lâu, Chu Nhất liền chạy tới.
- Chu Nhất, thế nào rồi?
Huyền Châu vừa thấy Chu Nhất trở về, liền sốt sắng hỏi.
- Sư gia, yên tâm đi, mọi chuyện tạm thời được giải quyết ổn thỏa rồi.
Chu Nhất nói xong, nhìn nhìn Huyền Châu và Chu Thiên Giáng, rồi lại tiếp tục:
- Sự thể là thế này, sau khi từ biệt chúng ta, bọn người Hồng Gia Ban đi đường suốt đêm rồi vào thành sớm hơn chúng ta một ngày. Vốn tưởng rằng
dựng rạp diễn ở Bành thành kiếm đủ tiền mua lượng thực qua mùa trăng hạ
huyền (ngày 22, 23 âm lịch) rồi sẽ đi, ai ngờ đâu nộp thuế quan xong lại không biết đường đi thăm hỏi bọn đầu sỏ trong vùng Triệu gia. Lão Tứ
Triệu Gia là Đại bộ đầu nha môn ở Bành thành, Hồng Gia Ban đã phá vỡ quy tắc của Triệu gia, cho nên hôm nay mới sai người tới đập phá. Nói nếu
không nộp đủ lệ phí hai ngày sân bãi sẽ bị đuổi khỏi Bành thành.
Chu Nhất nói liền một hơi, hắn cũng không rõ lắm Triệu gia này rốt cuộc là làm cái gì nữa.
- Thật nực cười, vậy tại sao bọn chúng lại muốn bắt người?
Huyền Châu tức giận hỏi.
- Sư gia, theo một tên sai dịch tâm địa coi như không tệ nói, Triệu gia
đã nhắm được một cô gái trong gánh hát của Hồng ban chủ. Ồ, chính là vị
Hồng y cô nương kia. Tiểu nhân tốn ba mươi hai lượng bạc đám sai dịch
kia mới chịu thả người ra đó.
Chu Thiên Giáng gật đầu:
- Chu Nhị, phái người theo sát Hồng Gia Ban, xảy ra việc gì lập tức báo
cáo. Có lẽ, Hồng Gia Ban chính là kíp thuốc nổ của Bành thành, thông qua bọn họ càng có cơ hội nhìn thấu quan viên nơi đây.
Huyền Châu gật đầu:
- Thiên Giáng, Bành thành ức hiếp dân chúng như vậy, xem ra Phủ Doãn Ngô Đại Ấn cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Lần này Phụ hoàng thay thế
toàn bộ quan viên đô phủ trong thiên hạ, Ngô Đại Ấn được Thượng Thư Bộ
Hộ Phùng Kính tiến cử mới có thể ngồi vững trên cái chức vị này. Nếu hắn thật sự trong ngoài bất nhất, vậy lần này chúng ta mượn hắn khai nhát
đao đầu tiên vậy.
Bọn họ đang bàn luận thì Hạ Thanh đi đến:
- Thiếu gia, Dư chưởng quỹ của tiệm bạc Chu Ký cầu kiến.
Chu Thiên Giáng liền nói:
- Mời hắn vào.
Tiệm bạc Chu Ký do Thục Thiên Chu Tam mở tại Bành thành, hiện các chi
nhánh phân bố rộng khắp Đại Phong, nhóm ám tử thu thập tin tức do Chu
Nhị huấn luyện không ít người được sắp xếp làm tiểu nhị tại những tiệm
như thế này.
Không lâu sau, một người đàn ông ăn vận kiểu thân hào nông thôn đi tới.
Những người này đều đã từng tham gia chiến trận ở kinh thành, sau khi
được Chu Tam huấn luyện thì phân bố khắp mọi nơi trong Đại Phong. Tuy
rằng Chu Thiên Giáng không nhớ kỹ từng người, nhưng những người này cũng không dám quên hắn.
- Tiểu nhân Dư Thủ Xương tham kiến đại nhân, tham kiến Tứ điện hạ.
Dư chưởng quỹ quỳ hai gối xuống hành lễ với Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử.
- Dư chưởng quỹ, ở bên ngoài không cần khách khí, hiện tại thân phận của ta là Thiếu gia buôn dược, Tứ Hoàng tử là Sư gia của ta.
Chu Thiên Giáng nói xong, tự mình đỡ Dư Thủ Xương dậy.
Dư Thủ Xương thấy Chu Thiên Giáng khách khí như vậy, xúc động không biết nói gì cho phải:
- Đại nhân, tam gia biết ngài muốn tới Bành thành, đặc biệt phái tiểu nhân tới đưa ngài đi.
Chu Thiên Giáng bật cười:
- Ha ha, tiểu tử Chu Tam này hiện tại cũng thành tam gia rồi, làm ăn coi bộ cũng không tệ. Về sau cứ gọi ta một tiếng Thiếu gia là được, chúng
ta lần này bí mật tới đây, không tiện công khai thân phận. Đúng rồi,
Triệu gia ở Bành thành thế lực như thế nào vậy?
Vừa nghe hai chữ 'Triệu gia', sắt mặt Dư Thủ Xương ngay lập tức trở nên nghiêm túc:
- Thiếu gia, Triệu gia này là ác bá nổi tiếng trong vùng. Gia chủ Triệu
gia Triệu Thành Quang là hội trưởng thương hội của Bành thành, trong nhà có năm người con trai, người nào cũng khiến dân chúng Bành thành hận
thấu xương. Triệu gia chẳng những có tiền, mà còn là thông gia bên ngoại với Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên. Nếu luận về dòng dõi, còn có thể
có họ hàng xa với Hoàng hậu nương nương. Cho nên, nhiều năm như vậy làm
không ít chuyện ác, đến nha môn quan phủ cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử nghe xong, chả trách hắn lại lớn lối như
vậy, hoá ra có người nâng đỡ. Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên chính là
họ hàng xa của Hoàng hậu, Triệu gia dựa vào chiêu bài này mới có thể áp
chế được quan lại địa phương.
- Khốn nạn thật, có chút họ hàng với hoàng thân quốc thích mà đã thành
ra cái hạng bất nhân ấy, lần này gặp phải ta coi như Triệu gia ngươi xui xẻo rồi.
Chu Thiên Giáng lớn tiếng chửi một câu.
Tứ Hoàng tử nhếch môi:
- Thật là, nếu so về tiếng xấu thì Chu đại nhân đây chính là ác bá số
một của triều Đại Phong ta. Đừng nói là có họ hàng xa với Hoàng hậu, chỉ sợ Hoàng hậu đích thân trình diện, Chu đại ác nhân cũng dám trừng trị
Triệu gia ư.
Dư Thủ Xương nghe xong lại càng hoảng sợ, Chu đại nhân dám mắng hoàng
thân quốc thích ngay trước mặt Hoàng tử, thực không phải khí phách kẻ
phàm. Uy phong của Chu đại quan nhân ở kinh thành đã sớm truyền đến Bành thành, không ít người đồn đại An Sát Sử Chu Thiên Giáng mặt mũi hung
tợn, còn có tận ba con mắt.
- Lão Dư, ta nghe nói khách thương từ ngoại thành đến Bành thành buôn
bán phải giao nộp ngân lượng cho Triệu gia, cửa hàng bạc các ngươi có
phải cũng đã nộp rồi không?
Chu Thiên Giáng hỏi.
Nghe thấy vậy Dư Thủ Xương không khỏi phẫn nộ:
- Đại nhân, lúc ấy tiểu nhân quả thật bị Triệu gia ức hiếp. Vốn định dẫn người tiêu diệt cái đám súc sinh ấy, ai ngờ tam gia muốn dàn xếp ổn
thoả, nói không nên đụng tới bọn chúng. Không còn cách nào khác, hiện
tại mỗi tháng vẫn phải cúng bạc cho bọn hắn.
Chu Thiên Giáng nghe thế không hề lấy làm tức giận:
- Ừm, Chu Tam làm tốt lắm, trách nhiệm của các ngươi một chính là phân
bố khắp thiên hạ để thu thập tin tức, hai là mở rộng kinh doanh. Về phần những chuyện chém giết như vậy, không cần các ngươi phải nhúng tay vào. Chuyện nhỏ không nhẫn nại sao thành nên nghiệp lớn, về sau nếu còn
chuyện như vậy, cứ để Chu Nhị phái người xử lý là được.
Dư Thủ Xương nghe xong trong lòng cảm thấy rất vui mừng, tiệm bạc Chu Ký trải rộng khắp Đại Phong, những vùng khác chắc chắn cũng sẽ xuất hiện
tình trạng tương tự. Chu đại nhân đã nói như vậy cũng coi như là mệnh
lệnh, ai dám có ý đồ với Chu Ký thì chỉ còn con đường chết.
Tứ Hoàng tử nhìn Dư Thủ Xương nói:
- Dư chưởng quỹ, hôm nay có một gánh hát nhỏ đến Bành thành bị lão Tứ
Triệu gia ức hiếp, phỏng chừng phải rời khỏi thành. Ngươi nghĩ cách giữ
bọn họ lại, lấy danh nghĩa của tiệm bạc Chu Ký mời bọn họ hát mấy khúc
Thiên Đường. Nhân dịp đó, ngươi công bố rộng rãi mời những người có
tiếng tăm ở Bành thành đến xem, ta cùng Thiên Giáng cũng sẽ tới ủng hộ,
chúng ta cùng diễn một vở kịch hay nào.
Dư Thủ Xương ngẩn ra, lập tức gật đầu:
- Chuyện ngày hôm nay tiểu nhân có nghe thủ hạ nói, nếu Hồng Gia Ban
không chịu đi, cô gái áo đỏ kia nhất định sẽ bị hạ độc thủ. Triệu gia là một con quỷ háo sắc, không biết bao nhiêu con gái nhà lành ở Bành thành đã bị hắn hãm hại. Tứ điện hạ yên tâm, tiểu nhân sẽ chi số tiền lớn để
giữ Hồng Gia Ban lại. Chỉ có điều ...!”
Nói đến đây, Dư Thủ Xương liếc nhìn Chu Thiên Giáng một cái.
“Thế nào, có khó khăn gì ư?” Chu Thiên Giáng nhướn mày.
- Trong tiệm bạc đích thực là người của chúng ta tổng cộng chưa đến năm
mươi. Gia nô Triệu gia nuôi dưỡng không ít, tiểu nhân sợ xung đột xảy ra không bảo vệ nổi Hồng Gia Ban.
Dư Thủ Xương lo lắng nói.
- Không thành vấn đề, nhân thủ bên ta lúc nào cũng sẵn sàng trợ giúp
ngươi. Tiệm bạc Chu Ký nếu mở phân hiệu ở Bành thành, cũng nên để cho họ biết hậu phương phải vững chắc mới được. Nhớ kỹ, nữ nhân trong gánh hát của Hồng ban chủ nhất định phải bảo vệ tốt, cô gái kia có lẽ về sau sẽ
trở thành Đại Phong Hoàng hậu, bởi vì Tứ điện hạ đã mê mẩn nàng ấy mất
rồi.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Tứ Hoàng tử Huyền Châu mặt đỏ như gấc:
- Ngươi nói bậy bạ gì vậy, đúng là kẻ xấu chẳng bao giờ nói được lời nào tử tế.
Chu Thiên Giáng cười lớn:
- Còn làm bộ làm tịch, tâm tư ngươi ta còn nhìn không thấu ư? Đừng quên
lão tử từng làm quân nô ở kỹ viện, tay mơ như nhà ngươi ta chỉ cần nhìn
là biết trong bụng đang nghĩ gì rồi.
- Thật không biết xấu hổ, làm quân nô ngươi cảm thấy vinh dự lắm sao, đã không biết ngượng lại còn nói nữa.
“Mẹ kiếp! Quân nô thì làm sao, quân nô cũng là dựa vào sức lao động của
bản thân phục vụ cho người khác, cũng là để rèn luyện thể lực tăng cường kỹ năng sống.
Chu Thiên Giáng tỉnh bơ nói.
Huyền Châu bất đắc dĩ lắc đầu, con người bỉ ổi vô địch tới mức ấy, gặp
phải một Chu đại quan nhân như vậy, hắn cùng đành bó tay hết phép.
Ở một góc tường phía đông Bành thành, trong một lán trại dựng lên từ vải rách, ban chủ của Hồng Gia Ban Hồng Bách Siêu đang than thở vì đạo cụ
bị phá hỏng. Nghĩ tới mấy chục miệng ăn trong Hồng Gia Ban đều dựa vào
mấy thứ này kiếm sống, ánh mắt tang thương của Hồng Bách Siêu không khỏi ngấn lệ.
- Hồng bá, chúng ta khẩn trương thu dọn đồ đạc đi, ta thấy ác bá này sẽ
không bỏ qua cho chúng ta đâu. Hôm nay nếu không gặp phải quý nhân trên
đường tặng lương thực, ngài và Thanh nhi không chừng đã bị bắt tới nha
môn rồi.
Quản lý sổ sách của Hồng Gia Ban A Thành thở dài nói.
Hồng Bách Siêu nhíu mày:
- A Thành, chúng ta đã nộp tiền thuế cho quan phủ rồi, nếu cứ đi như vậy nhất định sẽ thua lỗ lớn. Ta không quản ngày đêm chạy tới Bành thành,
chính là vì muốn tranh thủ lúc quý nhân cho chúng ta lương thực chưa tới mà kiếm chút ngân lượng, đợi họ tới rồi sẽ trả lại ngân lượng cho bọn
họ. Ai ngờ ~ ôi ~!
- Hồng bá, đừng nói nữa, đây không phải nơi chúng ta nên dừng lại, mau
đi nhanh đi. Núi không chuyển thì nước phải dời, sau này nếu có cơ hội
gặp lại mấy vị quý nhân kia, ta hảo hảo cảm tạ là được.
A Thành khuyên giải.
Hồng Bách Siêu ngẩng đầu nhìn già trẻ gái trai của Hồng Gia Ban, từ ánh
mắt của họ, hắn nhìn ra một vẻ mặt không cam lòng. Đặc biệt là nhi nữ
của hắn Hồng Tiểu Thanh, tủi thân đến mức rơi lệ.
Hồng Bách Siêu cười khổ một cái:
- Mọi người không nên như vậy, hành tẩu giang hồ đầu tiên phải học được
tính nhẫn nại. Nhiều năm như vậy rồi có sóng to gió lớn nào chúng ta
chưa từng trải qua, không muốn chuốc lấy phiền phức thì cứ tránh đi. A
Thành, thu dọn đồ đạc, chúng ta lên đường.
Hồng Bách Siêu rốt cục cũng hạ quyết tâm, vì nhi nữ của mình, vẫn là
khẩn trương rời khỏi thì tốt hơn. Bọn họ lần này theo phương bắc một
đường tiến thẳng về phía nam, chuẩn bị đi chốn Thục Thiên và Trung Đô
giàu có mãi nghệ. Bành thành vốn dĩ chỉ đi ngang qua, chẳng may gặp phải lang sói lộng quyền, đành phải từ bỏ thôi.
Mọi người bắt đầu thu dọn hành lý, những trang phục đạo cụ bị phá hỏng
cũng không nỡ vứt đi, khâu khâu vá vá lại một chút chắc cũng còn dùng
được. Bằng không phải mua mới lại tất cả, phỏng chừng trong tay A Thành
cũng không có nhiều ngân lượng đến vậy.
Hồng Gia Ban đang xếp hành lý lên xe thì một chiếc kiệu nhỏ bỗng nhiên tiến tới. Dư Thủ Xương bước xuống kiệu, khách khí hỏi.
- Xin hỏi, vị nào là bầu gánh của Hồng Gia Ban?
Hồng Bách Siêu nhìn Dư Thủ Xương ăn vận như thân sĩ, khẩn trương đi tới.
- Chính là tại hạ.
- Ồ, Hồng ban chủ có lễ.”
Dư Thủ Xương chắp tay nói tiếp:
- Tại hạ là chưởng quầy Dư Thủ Xương của tiệm bạc Chu Ký, muốn mời các
vị tới cửa hàng ta hát vài khúc Thiên Đường, không biết ý Hồng ban chủ
thế nào?
Hồng Bách Siêu sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, một gánh hát rong như bọn họ, có rất ít người mời tới biểu diễn tại nhà, cơ hội hốt
bạc chính là đây. Già trẻ gái trai trong Hồng Gia Ban vừa nghe nói đến
được đi biểu diễn tại nhà liền phấn khích bàn tán sôi nổi.
- Dư chưởng quỹ, đa tạ, nhưng mà…!
Hồng Bách Siêu nói, lộ vẻ khó xử.
- Hồng bá, việc này chúng ta không thể nhận được.
A Thành đi tới nói.
- Sao thế, sợ ta trả công ít ư? Hồng ban chủ, một ngày bao ăn bao ở,
muốn bao nhiêu cứ ra giá, ta tuyệt đối không mặc cả. Đến lúc đó nếu
khách nhân nghe thấy thích còn có thêm tiền thưởng nữa.
Dư Thủ Xương vội vã nói.
- Không phải việc đó, Dư chưởng quỹ không biết rồi, trang phục và đạo cụ của chúng ta….
Hồng Bách Siêu nói, buồn bã lắc đầu.
Không có đạo cụ thì lấy cái gì hát đây, cho dù là mua lại, bây giờ trong tay cũng không có nhiều ngân lượng như vậy. Dựa theo quy tắc biểu diễn
tại nhà, đều là hát xong rồi mới tính tiền, Hồng Bách Siêu cũng không
tiện mở lời. Lại nói người ta không quen không biết, dựa vào đâu mà chịu đưa tiền trước cho mình. Nếu chẳng may hát không tốt, không chừng còn
bị đuổi ta ngoài nữa là.
Dư Thủ Xương vừa nghe, liền cười ha hả, lấy trong tay áo ra một tờ ngân phiếu:
- Hồng ban chủ, đây là ngân phiếu của tiệm bạc Chu Ký ta, biển chữ vàng, bất luận cái gì trong triều Đại Phong tiệm bạc Chu Ký cũng đều có thể
đổi được. Các ngươi cứ tới ở trong sân tiệm chúng ta, sau đó thiếu cái
gì cứ việc mua.
Dư Thủ Xương nói xong liền đưa tờ ngân phiếu tới.
Hồng Bách Siêu ngỡ ngàng cầm lấy, sao lại có người tốt đến vậy, lại còn
là hai trăm lượng bạc ròng. Nhưng A Thành vẻ mặt đầy cảnh giác, nhìn
Hồng Bách Siêu vẫn nói y như cũ:
- Hồng bá, việc này chúng ta không nhận được.
Dư Thủ Xương sửng sốt:
- Tại sao?
A Thành lạnh lùng nhìn Dư Thủ Xương:
- Chỉ sợ Dư chưởng quỹ và Triệu gia có quan hệ không tệ, an bài một cách hào phóng như vậy, chắc không phải chỉ đơn giản là muốn nghe hát.
Dư Thủ Xương cười khổ:
- Các ngươi đừng hiểu lầm, mấy tên cẩu tặc Triệu gia còn không xứng làm
bằng hữu của ta nữa là. Nói thật cho các ngươi biết, ta có vài thương
gia bằng hữu từ ngoại thành đến đây muốn nghe Hồng Gia Ban các ngươi
diễn. Hơn nữa, mấy vị bằng hữu kia các ngươi cũng biết đấy, bọn họ nói
trên đường còn tặng ba gói gạo to cho các ngươi nữa.
Hồng Bách Siêu kinh ngạc nhìn Dư Thủ Xương:
- Ngươi nói là... là mấy vị quý nhân kia muốn nghe diễn?
A Thành sững sờ nhìn Dư Thủ Xương, việc được tặng gạo trên đường Triệu
gia căn bản không thể biết. Xem ra, thật sự là mấy vị quý nhân kia muốn
giúp đỡ bọn họ rồi.
- Dư gia, vừa rồi có lời mạo phạm, mong ngài bỏ quá cho.
A Thành áy náy nói:
- Tuy nhiên, ta nghe nói Triệu gia là ác bá nổi tiếng ở Bành thành, chỉ sợ gây thêm nhiều phiền phức cho mấy vị quý nhân kia.
A Thành lo lắng nhìn Dư Thủ Xương.
Hồng Bách Siêu cũng vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, ân đức của mấy vị quý nhân kia Hồng Gia Ban ta suốt đời
không quên, cho dù không nảy sinh ân tình này, cũng sẽ mỗi ngày dâng
hương cầu nguyện cho các vị quý nhân được bình an. Mọi người đều là ra
ngoài hành tẩu, ta không thể chuốc thêm phiền toái cho họ.
Dư Thủ Xương cười lớn:
- Yên tâm đi Hồng ban chủ, mấy vị bằng hữu kia của ta không hề sợ Triệu gia đâu.
Thấy Hồng Bách Siêu lộ vẻ nghi hoặc, Dư Thủ Xương vội vàng giải thích:
- Mấy vị bằng hữu kia là đại thương gia trong kinh thành, trong triều cũng có quan hệ, sợ gì Triệu gia chứ.
Hồng Bách Siêu lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, quay đầu nhìn một đám giả trẻ
gái trai, phát hiện trong ánh mắt mỗi người đều tràn đầy hy vọng.
- Được, quyết định như vậy đi. A Thành, sau khi tới tiệm bạc ngay lập
tức đi đặt mua dụng cụ. Mọi người mặt mày tươi tỉnh lên một chút, biểu
diễn tại nhà cũng coi như chúng ta đã trả ơn được rồi, chỉ cần cơm no áo ấm, không cần thu bạc.
Hồng Bách Siêu cao hứng nói.
Dư Thủ Xương cũng không nói thêm gì, cho dù Hồng Bách Siêu không thu
bạc, đến lúc đó Tứ điện hạ nhất thời cao hứng, có khi còn ban thưởng cho tận một ngàn tám trăm lạng bạc cũng nên.
Tin Hồng Gia Ban trú tại tiệm bạc Chu Ký lập tức lọt vào tai huynh đệ
Triệu gia. Triệu gia đang chuẩn bị mai phục ở ngoại thành, đợi Hồng Gia
Ban ra sẽ động thủ cướp người. Ai ngờ Hồng Gia Ban không biết trời cao
đất dày dám lưu lại đây biểu diễn, vừa hay lại trúng ý của hắn.
Đối với tiệm bạc Chu Ký mà nói, Triệu gia ngay từ đầu cảm thấy bọn họ
tiền nhiều thế lớn, còn có ý muốn kết giao. Nhưng sau lại thấy cửa tiệm
hàng tháng ngoan ngoãn giao nộp tiền, cũng không thèm bận tâm làm gì
nữa.
Nếu Chu Ký tổ chức biểu diễn tại nhà, Triệu gia vừa hay mượn cơ hội này
làm bẽ mặt Chu Ký, bắt bọn họ hàng tháng phải cống nạp ngân lượng gấp
đôi bình thường. Nếu không đừng hòng mơ tiếp tục kinh doanh ở chốn này.