Trên
đường đến Định Viễn phủ, Thiên tổng phủ Đề Đốc Vương Nghĩa ủ rũ mặt mày. Khi ra khỏi thành chỉ có hai chiếc xe, giờ thì hay rồi, đã thành đội
sáu chiếc xe ngựa. Bất luận đi tới chỗ nào, phủ nha thân hào nông thôn
địa phương nhất định sẽ đến bái kiến, tặng lễ vật đủ để chứa đầy bốn xe
lớn.
Mới đầu Vương Nghĩa còn có chút hoảng loạn, nhưng vài ngày sau y cũng
quen dần. Bất kể là ai đến bái kiến, Vương Nghĩa chỉ nói một câu:
- Chu đại nhân và Tứ điện hạ thân thể không khỏe, bất cứ ai cũng không tiếp kiến, các người lui ra.
Vương Nghĩa đi rất thong thả, bởi vì hai ngày trước có một người thần bí cầm thẻ bài An Sát Viện đến báo với y, bảo đội ngũ “rỗng ruột” này của
Vương Nghĩa đi chậm một chút. Bằng không bọn họ đã tới Hà Đô phủ, thế
thì lộ tẩy rồi.
Vương Nghĩa dọc đường vơ vét của cải trắng trợn, đến chỗ nào cũng có
rượu thịt ngon dâng lên. Mà Chu đại quan nhân ở Bành thành chẳng những
không ai tặng lễ vật, mà bản thân còn gom được không ít bạc.
Hồng Gia Ban dừng lại ở hậu viện Chu Ký Ngân Lâu, Dư Thủ Xương thu xếp
việc ăn ở rất chu đáo. Hồng Bách Siêu cảm động muốn chết, suốt chuyến đi bọn họ thiếu ăn thiếu uống, dựng gánh hát cũng kiếm không được bao
nhiêu. Chu Diên Thiên lần trước binh biến, đô thành phương bắc bị phá
hoại không ít, dân chúng nào có dư tiền đến xem kịch. Hồng Bách Siêu vốn tưởng qua kinh thành xuôi nam sẽ đỡ hơn một chút, ai ngờ cũng không khá hơn là mấy. Dù sao Bành thành cũng tương đối phồn hoa hơn, tiếc rằng
lại đụng phải ác bá. Nếu không được gặp những quý nhân này, Hồng Bách
Siêu còn định đem vài món đồ quý giá cho con gái làm trang sức khi gả
đi, đổi lấy ít bạc đặt mua trang phục và đạo cụ.
A Thành dẫn người đi mua trang phục và đạo cụ mới tinh, nam nữ già trẻ của Hồng Gia Ban đều hưng phấn bu quanh.
- Cẩn thận một chút, ai làm hư sẽ không cho ăn cơm.
A Thành đau lòng nói.
Hồng Bách Siêu vuốt ve chiêng trống mới, trong lòng không khỏi cảm khái:
- Ta nói các lão thiếu gia, hai ngày nay chúng ta phải dốc hết sức, phô
diễn bản lĩnh tốt nhất cho ân nhân chúng ta nở mày nở mặt.
- Cha, khi nào chúng ta mở màn?
Hồng Tiểu Thanh đeo đồ trang sức mới, rất muốn lên sân khấu biểu diễn.
- Lát nữa cha sẽ hỏi Dư chưởng quỹ, nếu tối nay mở màn, chúng ta sẽ
tranh thủ tập luyện một chút. Hát tại nhà không thể so với dựng sân khấu ở đầu đường, diễn không tốt sẽ làm mất thể diện ông chủ. Thanh nhi, con là trụ cột của Hồng Gia Ban, đến lúc đó đừng diễn hỏng là được.
- Biết rồi cha.
Hồng Tiểu Thanh làm mặt quỷ, cầm trang phục và đạo cụ của mình chạy về phòng.
Hồng Bách Siêu mỉm cười nhìn bóng lưng con gái. Ông chuẩn bị sau khi
xong chuyến này về nhà, sẽ tìm một người thích hợp gả con gái. Chuyến
này chỉ sợ là lần cuối cùng con gái đi theo mọi người rồi.
Hồng Bách Siêu tìm Dư Thủ Xương hỏi việc an bài biểu diễn tại nhà, Dư
Thủ Xương nói là đêm mai mới bắt đầu, bảo Hồng ban chủ không nên gấp
gáp, cứ việc ở đây ăn ở tĩnh dưỡng. Tuy Dư chưởng quỹ không thu xếp đêm
nay biểu diễn, nhưng Hồng Gia Ban vẫn dựng gánh ở hậu viện, cực kỳ
nghiêm túc luyện tập. Người ta đã lo ăn uống cho mình, không thể để ông
chủ mất mặt được.
Trong hậu viện Phúc Thọ cư, Chu đại quan nhân đang suy nghĩ đêm mai kịch sẽ hát như thế nào. Chu Ký Ngân Lâu của hắn nếu đã mở chi nhánh ở Bành
Thành Phủ, cũng không thể để ác bá khu này áp chế. Cho dù không có Hồng
Gia Ban, Chu Thiên Giáng cũng chuẩn bị nhổ khối u độc này. Mấu chốt
chính là hắn không biết Phủ Doãn Ngô Đại Ấn có phải cũng tham dự vào hay không. Nếu phải, chỉ sợ ở Bành Thành Phủ sẽ có nhiều người phải rơi
đầu.
- Lão Tứ, Ngô Đại Ấn có gặp ngươi chưa?
Chu Thiên Giáng nhìn Tứ Hoàng tử hỏi.
Huyền Châu nghĩ ngợi rồi nói:
- Ba năm trước y vào kinh báo cáo công tác, ta có gặp y một lần. Có điều khi đó phụ hoàng đang dẫn theo quan viên địa phương ngắm hoa ở ngự hoa
viên, y có lẽ không chú ý đến ta. Lúc ấy Ngô Đại Ấn ngâm thơ ở đó, được
các quan lại ủng hộ, cho nên ta mới có ấn tượng với y.
- Hả, Ngô Đại Ấn có thể làm thơ? Có cơ hội, bổn đại tài tử sẽ thử y.
Chu Thiên Giáng vừa nghe Phủ Doãn này còn là một “văn nhân tao khách”, hắn liền thấy hứng thú.
- Thiên Giáng, ngươi chuẩn bị đến phủ nha sao?
Huyền Châu lấy làm lạ hỏi.
- Không phải ta đi, Triệu gia muốn gây sự với Dư Thủ Xương, dù sao cũng
phải tìm một quan gia hậu thuẫn vững chắc cho lão Dư. Hai ta không tiện
ra mặt, phải nghĩ cách dùng thân phận nào đó ngăn chặn bọn họ mới được.
Bằng không lão Tứ Triệu gia lấy thân phận đại bổ đầu của Bộ Nha đến Chu
Ký bắt người, ép chúng ta bại lộ thân phận.
- Vậy ngươi muốn thế nào, chẳng lẽ muốn cho Ngô Đại Ấn ra mặt?
Huyền Châu lấy làm lạ nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng lắc đầu:
- Ta thấy việc này cứ kêu Hạ Thanh ra mặt, bảo y lấy thân phận quản gia
của Hoàng Tử Phủ ngươi đi gặp Ngô Đại Ấn, nói Chu Ký Ngân Lâu là sản
nghiệp của lão Tứ ngươi. Nghe nói có người dám ăn tiền trên đầu ngươi,
chuyên môn phái người đến điều tra. Có Hoàng tử ngươi làm hậu thuẫn, Chu Ký cho dù động thủ, quan phủ cũng chỉ có thể áp chế Triệu gia. Chu Nhị
đã dẫn người âm thầm tra xét rồi, nếu Ngô Đại Ấn và Triệu gia ngầm cấu
kết, lão tử sẽ tận diệt chúng.
Huyền Châu nhướn mày:
- Thiên Giáng, dùng danh nghĩa của ta thì không phản đối, nhưng tại sao
ta lại thấy chuyện này không giống phong cách làm việc của ngươi. Với cá tính của tiểu tử ngươi, trực tiếp tìm ngọn nguồn rồi bắt người là xong, phí nhiều sức vậy làm gì?
- Má nó, còn không phải do cha ngươi bảo sao, nói là quan viên phía dưới không thể so với kinh thành, nhất định phải có chứng cớ xác thực mới
được.
Chu Thiên Giáng trợn trừng mắt, nếu theo phong cách của hắn, hiện giờ đã sớm giết Triệu gia rồi.
Hạ Thanh nhận được phân phó, dẫn theo mười hộ vệ Hoàng tử chạy về phía
Phủ nha Bành Thành. Những người này đều là hộ vệ Hoàng tử chính quy, mỗi người đều có thẻ bài đại nội.
Hạ Thanh vừa đi, Chu Thiên Giáng lại lôi Huyền Châu đến Chu Ký Ngân Lâu. Dù sao ở Phúc Thọ cư cũng không làm gì, nếu vào Bành thành thì cũng nên đi đây đi đó thăm thú dân tình.
Chu Thiên Giáng không ngồi xe, vừa đi bộ vừa xem phong thổ nhân tình
trong thành. Chu Nhất Đại Ngưu theo sát phía sau, bốn mươi mấy hộ vệ âm
thầm phân ra chung quanh, cẩn thận theo sau.
Ở ngoài mặt, đường phố Bành thành có vẻ phồn hoa, người vãng lai cũng
không ít. Chu Thiên Giáng vừa đi vừa ngắm, còn thuận tay mua mấy đồ vật
nhỏ. Tại một cửa tiệm, Chu Thiên Giáng bí mật mua một túi đồ giao cho
Đại Ngưu, còn âm thầm dặn dò vài câu. Huyền Châu thấy Chu Thiên Giáng
thần bí như vậy liền hỏi, kết quả hắn và Đại Ngưu không chịu nói mua cái gì. Huyền Châu bực bội, lười không hỏi nữa.
Không đến một nén nhang, Chu Thiên Giáng đã đến trước cửa Chu Ký Ngân
Lâu ở phố Cổ Hòe. Nhìn hai chữ vàng “Chu Ký”, Chu Thiên Giáng thấy cực
kỳ tự hào. Từ tiền thế đến kiếp này, mình cũng làm luôn ngân hàng mẹ nó
rồi.
Chu Thiên Giáng và Huyền Châu đi vào cửa chính, Chu Nhất Đại Ngưu lập
tức đứng ở hai bên cửa, cẩn thận cảnh giác. Trong quầy, trướng phòng (1) vừa thấy có khách nhân vào liền khẩn trương kêu tiểu nhị tiếp đón.
(1) Người chuyên tính toán sổ sách.
Một tiểu nhị vắt khăn lông trắng trên vai, khách khí chạy ra chào đón.
Khi tiểu nhị kia thấy rõ mặt mũi của Chu Thiên Giáng, sắc mặt liền biến
đổi.
- Đại gia ... ngài... ngài sao lại tới đây?
Tiểu nhị giật mình hỏi, nếu không phải ở đây bất tiện, y sẽ lập tức quỳ xuống thỉnh an.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lập tức biết tiểu nhị này là người một nhà:
- Huynh đệ, là người của Chu Tam hay của Chu Nhị?
- Đại gia ... tiểu nhân là người của Nhị gia.
Tiểu nhị nhỏ giọng đáp.
Chu Thiên Giáng gật đầu. Người của Chu Tam phụ trách vơ vét của cải,
người của Chu Nhị phụ trách thu thập tình báo, phân công cũng khác nhau.
- Lão Dư đâu rồi, nói cho y biết chúng ta đã tới.
Chu Thiên Giáng nhỏ giọng phân phó.
- Đại gia, mời ngài vào trong trước, tiểu nhân lập tức gọi người báo với chưởng quỹ.
Tiểu nhị gật đầu nói.
- Bên ngoài có không ít huynh đệ, bảo bọn họ vào sân từ cửa bên, đừng quá gây chú ý.
Chu Thiên Giáng thấp giọng nói.
- Tiểu nhân hiểu rồi.
Dứt lời, tiểu nhị kia vẫy tay gọi thêm một tiểu nhị, thì thầm bên tai
vài câu. Tiểu nhị kia sửng sốt, lập tức cung kính nhìn Chu Thiên Giáng
và Huyền Châu.
Bọn Chu Thiên Giáng đi theo tiểu nhị ra phía sau, mấy trướng phòng trên
quầy nghi hoặc nhìn qua, song không hỏi gì, vẫn tiếp tục làm chuyện của
họ.
Chu Ký Ngân Lâu mua sân cũng không nhỏ, Ngân Lâu xem như là mặt tiền, từ cửa chính xuyên qua đại viện là đại sảnh chính.
Huyền Châu vừa đi vừa nhỏ giọng nói:
- Thiên Giáng, tiểu tử ngươi lén lút phát triển những thế lực này, phụ hoàng mà biết chắc chắn sẽ chém đầu ngươi.
Huyền Châu cũng kinh ngạc bởi những thế lực ngầm của Chu Thiên Giáng, y
vốn tưởng Chu Thiên Giáng chỉ có chút nhân mã trong kinh thành, hiện tại xem ra chuyện không chỉ như thế.
- Má nó, lão tử chẳng phải là nghĩ cho ngươi sao, sau này ngươi trở
thành Hoàng thượng, những người này còn không phải của ngươi à.
Chu Thiên Giáng bất mãn chửi một câu.
Vừa nghe vậy, Huyền Châu vui mừng gật đầu:
- Xem như tiểu tử ngươi biết điều, về sau bổn hoàng tử tiếp vị, ngươi chính là Vệ Triển bên người bổn hoàng tử.
- Nhìn ngươi kìa, giống như lão tử đang nịnh bợ ngươi vậy. Nói thật cho
ngươi biết, khi tiểu tử ngươi trở thành Hoàng thượng, ta liền thoái ẩn
giang hồ, tránh để tiểu tử ngươi nửa đêm mù quáng, nhớ tới trước kia ta
từng đánh ngươi, có lẽ sẽ đâm lão tử một nhát đao.
Chu Thiên Giáng chắp tay sau lưng nói.