Thành Võ Hoàng sửng sốt, lời hắn nói đã trúng nỗi lòng ông ta.
- Tiểu tử ngươi chắc chắn có thể thu được thuế? Thành Võ Hoàng nghi ngờ nhỏ giọng hỏi.
- Bệ hạ chỉ cần đáp ứng, thần cam đoan một đồng cũng không thiếu.
Thành Võ Hoàng nheo mắt nhìn Chu Thiên Giáng: - Vậy còn nha đầu Tiểu
Ngọc kia làm được việc gì? Nó là nữ nhi, triều Đại Phong ta chưa bao giờ có nữ nhi làm việc.
- Ha ha, ngài là Hoàng thượng, lời ngài nói chính là luật pháp. Thực ra
vừa rồi nghe Lý Thượng thư nói Tĩnh Vương không nể mặt mũi sư phụ Bệ hạ, ta cũng thấy chán ghét lão thay cho ngài. Vốn Chu Thiên Giáng cũng
không muốn để Ngọc Cách cách đi theo, chẳng qua hắn muốn chơi Tĩnh Vương thôi.
Thành Võ Hoàng nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng, đột nhiên không kìm nổi
mà bật cười. Trong triều Đại Phong, chưa có ai lớn mật như tiểu tử này
dám lôi Tĩnh Vương ra để chơi. Vậy cũng hay, để cho vị Hoàng đệ kia bớt
giả bộ hồ đồ với mình đi.
- Tiểu tử ngươi lui ra đi! Thành Võ Hoàng ngồi thẳng dậy.
Văn võ cả triều đều chăm chú nhìn một già một trẻ này, hai người thầm
thì nửa ngày hại cho không ít trái tim muốn nát rồi. Thấy Chu Thiên
Giáng vui vẻ chạy xuống, mọi người đều vểnh tai, chỉ sợ nghe sót cái gì.
Thành Võ Hoàng nhìn Ngụy Chính Hải: - Tuyên chỉ, học sinh Quốc Tử Giám
Chu Thiên Giáng đảm nhiệm chức quan Tuần Sử đốc thuế chính lục phẩm, tới hai phủ Thục Thiên Trung Đô thúc thuế. Lệnh, Tứ Hoàng tử Huyền Châu,
Cách cách Tĩnh Vương phủ Lý Ngọc Nhi, theo Chu Thiên Giáng đốc thúc thu
thuế. Ngay hôm nay khởi hành, không được sai sót!
Dứt lời, không đợi hắn tạ ơn, Thành Võ Hoàng nhắm mắt, Ngụy công công vội gào to: - Bãi triều!
Cả triều văn võ đều ngơ ngẩn, Tĩnh Vương chỉ đi một giày sửng sốt nửa ngày mới hiểu được đang có chuyện gì xảy ra:
- Hoàng huynh, không được, sao có thể như vậy được? Hoàng huynh, nhỡ Ngọc Nhi nhà chúng ta có chuyện gì
Thành Võ Hoàng cũng không thèm để ý đi thẳng vào hậu đường. Tĩnh Vương
nổi giận bắt đầu tìm Chu Thiên Giáng lẫn trong đám người, ông ta nghiến
răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đánh chết tiểu tử này.
- Tên khốn kiếp, ngươi đứng lại cho Bổn vương. Quay lại! Tiểu tử ngươi
quay lại cho Bổn vương! Vừa thấy hắn đang muốn chuồn ra đằng cửa trước,
Tĩnh Vương vội đuổi theo!
Chu đại quan nhân thầm nhủ triều Đại Phong này còn loạn hơn cả hội nghị
Hàn Quốc ở kiếp trước của mình, lão tử mà dừng lại, Tĩnh Vương không lấy giày đập chết ta mới lạ. Chạy mau!
Quách Thiên Tín biết được việc này, trong lòng không biết nên vui hay
buồn. Chu Thiên Giáng là người của Quách phủ, được bệ hạ trọng dụng nên
vui mới đúng. Nhưng vừa nghĩ tới người mà Chu Thiên Giáng phải đối mặt,
Quách Thiên Tín không vui chút nào. Không chỉ thế, Quách Thiên Tín lập
tức chạy tới phủ đệ của Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, ông muốn hỏi Lý Hồng vì sao không ngăn cản chuyện này phát sinh ở trên triều.
Sâu trong Hoàng cung, Ngụy công công dẫn theo một đám tiểu thái giám
giống như chơi trò lão ưng bắt gà con, ngăn cản Tĩnh vương gia đang giận điên người.
- Tĩnh Vương thiên tuế, ngài đừng làm khó dễ nô tài, Hoàng thượng không
muốn gặp ngài, lão nô cũng không còn cách nào. Ngài muốn xông vào, theo
tổ luật thì phải trị ngài tội danh phạm thượng. Ngụy công công khom lưng giơ hai tay ra, miệng không ngừng nói lời dễ nghe.
- Ta muốn hỏi vị hoàng huynh kia, trong mắt của y còn có thần đệ ta hay
không. Các ngươi tránh ra, hôm nay không gặp cũng phải gặp. Tĩnh Vương
tả đột hữu xung, nhưng đều bị bọn thái giám cản lại.
- Tĩnh Vương thiên tuế của tôi, ngài đây không phải muốn mạng lão nô
sao. Xem như lão nô van xin ngài, ngài tha cho chúng tôi đi.
Ngụy Chính Hải nào dám để Tĩnh Vương vào, nếu y thực sự xông vào, Hoàng thượng còn không đánh chết bọn họ hay sao.
Tĩnh Vương mệt đẫm mồ hôi cũng không vượt qua nổi sự ngăn cản của bọn
thái giám, thật sự không còn cách nào, chỉ có thể đến Khôn Hậu cung tìm
lão Thái Hậu phân xử vậy.
Trong Càn cung, Thành Võ Hoàng và Vệ Triển đều đang ngồi yên lặng, hai
người không ai nói gì. Thành Võ Hoàng bụng đầy tâm sự, vị trí đương gia
triều Đại Phong này của y cũng không dễ làm. Trong lòng Vệ Triển lại rối rắm, y không ngờ lão hồ ly Tĩnh Vương này lâm trận trở mặt, vứt Chu
Thiên Giáng ra ngoài, còn mình cũng lui ra theo. Tình hình của Thục
Thiên Phủ cực kỳ phức tạp, Vệ Triển thỉnh Tĩnh Vương rời núi là vì nhắm
đến thân phận Vương gia của y chứ không phải vì năng lực. Hiện tại không có Tĩnh Vương áp trận, chỉ trông vào Chu Thiên Giáng dẫn theo một Hoàng tử vô dụng, trong lòng Vệ Triển cũng thiếu tự tin.
- Bệ hạ, ngài hạ thánh lệnh này có phải hơi vội không? Vệ Triển rốt cục không nhịn nổi lên tiếng.
- Vội? Ngươi không biết tình huống lúc đó. Tĩnh Vương dẫn đầu, quan văn
cả triều giống như được Chu Thiên Giáng tặng lễ vật, liều mạng đề cử.
Bổn hoàng đăng cơ hơn hai mươi năm, chưa từng thấy quan văn cả triều
cùng nhất tề đề cử ai như vậy. Nếu không biết bọn họ có tâm tư gì, bổn
hoàng còn thực sự nghĩ rằng tiểu tử này là kỳ tài nữa. Thành Võ Hoàng hừ lạnh nói.
- Bệ hạ, nếu ngài biết tâm tư của các quan văn, vì sao còn muốn cho Chu Thiên Giáng tiếp nhận chức này.
- Ngươi đi hỏi Chu Thiên Giáng đi, bổn hoàng cho hắn cơ hội, tiểu tử này muốn tiếp nhận. Hiện tại thì hay rồi, bổn hoàng còn làm liên lụy đến
Hoàng tử và Cách Cách, nếu hắn làm không xong, bổn hoàng chỉ có thể cho
hắn rơi đầu. Thành Võ Hoàng không vui nói.
Đã nói đến nước này, Vệ Triển cũng không làm gì được. Thánh chỉ đã ban
ra, việc này không giống lần xử lý Chu Thiên Giáng trước đó, chưa xuất
cung đã thay đổi ý chỉ. Thánh chỉ đã phát xuống lục bộ, muốn thay đổi
cũng không còn cách nào.
Ngụy công công vui vẻ đi vào: - Khởi bẩm bệ hạ, lão Thái Hậu mời ngài đi một chuyến đến Khôn Hậu cung.
Thành Võ Hoàng nhíu mày, không cần hỏi, nhất định là vị Tĩnh Vương đệ đệ kia đi cáo trạng. Hơn nữa Thành Võ Hoàng phái người đi Thục Thiên Phủ
thúc giục thuế, vị mẫu hậu này của y chắc chắn muốn nói giúp quốc cữu
vài lời.
- Nói với mẫu hậu, trẫm đang xử lý tấu chương, hôm khác sẽ đến thỉnh an. Thành Võ Hoàng không chút do dự cự tuyệt lão Thái Hậu, lúc này đi gặp
mẫu hậu cũng không có chuyện gì tốt, vẫn là đợi Chu Thiên Giáng đi rồi, y đến cũng không muộn.
Ngụy công công cẩn thận lui xuống, Vệ Triển không muốn nói gì nữa nên
cũng lui xuống theo. Nếu Chu Thiên Giáng một mình đi làm việc, Vệ Triển
đành phải bố trí lực lượng một lần nữa, ít nhiều gì cũng phải giúp hắn
kiếm ít bạc trở về.
Trong kinh thành, chuyện Chu đại quan nhân trở thành quan thúc thuế đến
dân chúng cũng hè nhau nghị luận. Lẽ ra đây chỉ là việc bình thường,
nhưng có Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách tham gia nên vô cùng khác biệt.
Triều Đại Phong từ khi khai quốc đến nay, một là chưa từng nghe nói
Hoàng tử làm tùy tùng cho thần tử, càng không nghe nói Cách Cách cũng
cùng tham dự.
Tuy nhiên, Tứ Hoàng tử Huyền Châu và Ngọc Cách Cách sau khi nhận được
thánh chỉ, họ vui đến độ lòng cũng nở hoa. Thân là người trẻ tuổi, ai
lại không muốn ra ngoài giương cánh bay cao một chút, nhốt mình mãi
trong kinh thành, bọn họ cũng thấy bức bối đến phát hoảng. Đặc biệt là
Tứ Hoàng tử, ước gì có thể mau mau rời Hoàng cung, miễn phải nhìn sắc
mặt của mấy vị ca ca.
Quách Thiên Tín chạy đến Thượng Thư Phủ hỏi rõ nguyên do, không lâu sau
lại lập tức quay về phủ tướng quân. Hoàng thượng hạ lệnh khởi hành ngay
trong ngày, trước khi mặt trời lặn hôm nay phải rời khỏi kinh thành, y
vẫn phải trở về căn dặn vài câu.
Chu Thiên Giáng bận túi bụi, đầu tiên là xin chỉ thị sư phụ Lâm Phong,
lại đến Hộ bộ nhận quan ấn và tùy tùng. Quách lão phu nhân và Quách Dĩnh còn phân phó tôi tớ khẩn trương giúp Chu Thiên Giáng chuẩn bị hành lý.
Bên này vẫn chưa hết bận, thái giám cung đình liền đến truyền chỉ bảo
Chu Thiên Giáng đón Hoàng tử xuất cung. Đừng nhìn Tứ Hoàng tử là trợ thủ của Chu Thiên Giáng trên danh nghĩa, người ta chung quy vẫn là long
chủng, đi đón cũng phải có phong quang.
Đến khi Chu Thiên Giáng đón Tứ Hoàng tử về phủ tướng quân, xe của Ngọc
Cách Cách đã đến. Cách Cách đi xa nhà vậy cũng không phải việc nhỏ,
Vương phi lại sắp xếp bao lớn bao nho chất đầy một xe.
- Thiên Giáng, tiểu tử ngươi có điên không, sao có thể tiếp nhận việc
như vậy? Quách Thiên Tín gọi Chu Thiên Giáng vào trong phòng, không kiềm nổi bèn khiển trách.
- Quách Tướng quân, giờ nói gì cũng muộn rồi. Đợi bút vàng ngự ban của
hoàng thượng đến thì lập tức phải đi, bằng không đến trạm nghỉ chân
không kịp. Chu đại quan nhân không để ý nói.
- Ôi! Người trẻ tuổi, ngươi không biết nước đó sâu bao nhiêu đâu. Ta
cảnh cáo ngươi, quốc cữu Chu gia, trong phe phái văn võ đều có chi
trưởng của chúng. Nếu làm không tốt, tiểu tử ngươi phen này thì xong
rồi. Quách Thiên Tín lo lắng nói.
- Gì chứ, y còn dám giết tiểu nhân sao? Chu Thiên Giáng kinh.
- Vậy thì không đến nỗi, nhưng quan lớn một cấp đè chết người, y đánh
ngươi một trận, cho ngươi chạy trở về thì ngươi còn cách nào nữa.
Chu Thiên Giáng gật đầu, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý này, vì vậy mới thỉnh Tứ Hoàng tử đi theo.
- Đúng rồi, hiện tại trong đại doanh thiếu lương bổng như thế sao? Chu Thiên Giáng đột nhiên hỏi.
Quách Thiên Tín ngẩn ra, cẩn thận nhìn ra bên ngoài: - Thiếu con khỉ, ta dám nói đại doanh phương bắc toàn diếm riêng lương bổng, đủ ăn cả nửa
năm đấy. Có điều việc này Binh bộ cũng không biết, chỉ có người phía
dưới biết rõ. Quách Thiên Tín nhìn Chu Thiên Giáng đầy ẩn ý.
- Rõ rồi, có tiền không tham là đồ ngu. Quách Tướng quân, Trấn Nam đại
doanh của ngài e là cũng không ít kẻ giấu của riêng? Chu Thiên Giáng
cười cười.
Quách đại tướng quân nghiêm mặt: - Nói thế nào đây, bổn tướng quân không phải là người như vậy, ta suy nghĩ cho các thuộc hạ huynh đệ.
- Ha ha, đúng vậy đúng vậy. Được rồi, không nói với ngài nữa, tiểu nhân phải khẩn trương thu xếp.
Chu Thiên Giáng tự nhủ ta còn chưa kịp cáo biệt tiểu Quách Dĩnh, nào có thời gian tán gẫu với người làm cha như ông.
Chưa đến ba canh giờ, hoàng cung sẽ đem bút vàng ngự ban đưa đến Quách
phủ. Đây chính là thánh vật, Quách Thiên Tín bày xong hương án, Chu đại
quan nhân rất long trọng tiếp nhận bút vàng. Hắn ước chừng phân lượng,
Chu đại quan nhân cảm giác khá vừa tay, thuận tay vắt vào bên hông.
Tất cả đã thu xếp xong, Chu Thiên Giáng dẫn theo hai mươi quan sai Hộ bộ phân cho hắn cùng tứ Chu Niêm Can Xử, cộng thêm hai mươi hộ vệ của
hoàng cung vương phủ hùng hồn rời khỏi phủ tướng quân.
Hoàng tử rời kinh cũng không phải là việc nhỏ, cần phải đi qua tường
thành hoàng cung mới có thể ra thành. Không ít dân chúng nghe được đều
đi lên đầu đường, muốn nhìn Chu đại quan nhân trong truyền thuyết có
tướng mạo ra sao.
Trên tường thành Hoàng cung, Thành Võ Hoàng uy nghiêm đứng trên bình đài của thành lâu. Theo tổ chế, y phải tiếp nhận Hoàng tử bái biệt. Văn võ
toàn triều đứng thành hàng trên tường thành, coi như là trợ thêm uy danh cho đám người này.
Dưới tường thành Hoàng cung, Tứ Hoàng tử Huyền Châu và Chu Thiên Giáng đứng bên ngựa, Ngọc Cách Cách thì đứng cạnh xe.
- Nhi thần Huyền Châu, từ biệt phụ hoàng.
- Học trò Chu Thiên Giáng, từ biệt bệ hạ sư phụ.
Hai người nói xong liền quỳ xuống đất. Nhóm người Ngọc Cách Cách phía sau cũng quỳ xuống răm rắp.
- Huyền Châu, Thiên Giáng, đừng phụ kỳ vọng của phụ hoàng và trẫm, đi đi!
Thành Võ Hoàng phất tay.
Hai người tạ ơn xong, vừa mới đứng lên, chợt nghe trên tường thành có âm thanh phẫn nộ: - Chu Thiên Giáng, tiểu tử ngươi nghe cho ta, trên đường dám bạc đãi Ngọc nhi nhà ta, bổn vương sẽ đánh gãy chân tiểu tử ngươi.
Dứt lời, Tĩnh Vương liền đổi giọng: - Ta nói Ngọc nhi, trên đường muốn
ăn gì, cứ sai tiểu tử này chuẩn bị cho con, đừng bạc đãi chính mình. Lúc ngủ đắp chăn nhiều một chút, đừng để bị lạnh. Nếu thấy tiểu tử này
không vừa mắt, cứ sai quý phủ hộ vệ đánh hắn, đừng để tiểu tử này sống
yên.
Thành Võ Hoàng cười khổ, trong lòng tự nhủ thể diện hoàng gia đều bị đệ
đệ này làm mất hết. Thành Võ Hoàng cũng vì nhất thời tức giận mới phái
Ngọc Cách Cách đi, giờ lại thấy hối hận. Bị Tĩnh Vương gây náo loạn như
thế, cảnh tượng vốn nghiêm túc ngay lập tức mất hết không khí. Ngọc Cách Cách cảm thấy mặt nóng ran, khẩn trương chui vào xe tứ mã của nàng. Lần đầu xa nhà, Ngọc Cách Cách vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
Tứ Hoàng tử và Chu Thiên Giáng đều lên ngựa, đội ngũ một hàng tiến bước, văn võ đại thần không nhịn nổi phá lên cười. Người bọn họ cười không
phải Tĩnh Vương, mà là Chu Thiên Giáng.
Người khác cưỡi ngựa đều ưỡn ngực ngẩng đầu, còn hắn lại nằm sát rạt
trên lưng ngựa, chổng mông lên hai tay ôm thật chặt cổ ngựa.
Cười thì cười đi, Chu đại quan nhân không để ý nhiều như vậy. Hắn căn
bản không biết cưỡi ngựa, đi nhanh một chút chỉ sợ rơi xuống. Trong
tiếng cười rộn của dân chúng dọc đường, đội ngũ rốt cục rời khỏi cửa
thành.
Họ vừa đi chưa đến năm dặm, chợt nghe Chu đại quan nhân hô lớn một
tiếng: - Dừng! Dừng lại hết cho lão tử! Nói xong, Chu Thiên Giáng lập
tức nhảy xuống ngựa.
- Mẹ nó, lão tử đời này xem ra không có số cưỡi ngựa. Nói xong, Chu
Thiên Giáng đi đến trước xe ngựa của Ngọc Cách Cách, không nói hai lời
liền lên xe ngựa.
- A, ngươi, ngươi sao có thể vào đây, ra ngoài! Ngọc Cách Cách vừa thấy
tên này muốn ngồi chung xe với nàng, liền giật mình kêu lên. Thân phận
của nàng không thể ngồi xe cùng nam tử, việc này mà truyền ra ngoài thì
hoàng gia mất mặt.
- Khốn khiếp, ngươi xuống xe cho ta, có nghe thấy không. Tứ Hoàng tử cũng thấy hơi quá đáng, nổi giận chỉ vào Chu Thiên Giáng.
- La cái gì, hét cái gì! Lão tử không biết cưỡi ngựa, chẳng lẽ muốn hành ta chết hay sao. Chu đại quan nhân trừng mắt, hắn mặc kệ Hoàng tử Cách
Cách gì đó, ra kinh thành thì hắn là lớn nhất.
- To gan, ngươi mà không xuống, đừng trách chúng ta không khách khí. Bọn hộ vệ Vương phủ căm tức nhìn Chu Thiên Giáng.
- Ta khinh! Các ngươi phản rồi.
Chu đại quan nhân dứt lời liền lấy bút vàng ra.
- Có thấy không, đây là bút vàng ngự ban, ai dám mạo phạm lão tử thì
dùng cây bút này đâm chết kẻ đó. Chu đại quan nhân giơ nanh múa vuốt quơ quào, quả thật đã khiến mọi người đứng yên.
Tứ Hoàng tử Huyền Châu nhíu mày: - Thiên Giáng, tiểu tử ngươi không biết giữ quy củ. Ngọc muội nói thế nào cũng là hoàng thân quốc thích, sao có thể cùng ngươi ngồi chung một xe.
- Huyền Châu, tiểu tử ngươi cũng câm miệng cho ta. Từ bây giờ mọi chuyện đều do ta quyết định, tiểu tử ngươi nếu không nghe lời, có tin ta đánh
ngươi không. Chu Thiên Giáng dùng bút vàng chỉ vào Huyền Châu.
Thị vệ Hoàng cung đi theo Tứ Hoàng tử nghe thấy, người này quả thực đại nghịch bất đạo, chốc lát liền họ liền vây ở trước xe.
- Chu Thiên Giáng, dám bất kính với Tứ Hoàng tử, có tin chung ta bắt
ngươi lại hay không! Các thị vệ này đều là người đi theo Tứ Hoàng tử,
thấy chủ tử bị ức hiếp sao chịu cho dược.
Hai mươi quan sai Hộ bộ phân thấy hộ vệ vương phủ và hoàng cung đều vây
quanh Chu Thiên Giáng, nghĩ bụng phen này toi rồi, không chừng đi chưa
được mười dặm, vi quan nay của chúng ta có thể bị người ta đánh chết
tươi.
Chu đại quan nhân hừ lạnh một tiếng, trước khi ra cửa Lâm Phong có nói
với hắn, nếu không hàng phục đám người này thì đừng nghĩ đến chuyện làm
xong việc.
- Chu Nhất Chu Nhị Chu Tam Chu Tứ! Đánh cho ta! Chu Thiên Giáng ra lệnh
một tiếng, bốn gã cao thủ Niêm Can Xử lấy danh nghĩa Quách phủ hộ tống
liền xông tới.
Hai mươi tên hộ vệ Hoàng cung và vương phủ, đừng nhìn bọn họ nhiều
người, căn bản không phải đối thủ của bốn người này. Bốn kẻ này là Mục
Kỳ tự mình tuyển chọn từ vạn người, công phu đều xuất sắc. Trong chốc
lát, bọn hộ vệ đã nằm lăn hết ra đất.
Tứ Hoàng tử Huyền Châu và Ngọc Cách Cách tức giận nhìn Chu Thiên Giáng.
Tên này quả thực không coi ai ra gì, đánh tùy tùng của bọn họ, chẳng
khác nào đánh vào thể diện hoàng thất.
- Chu Thiên Giáng, tiểu tử ngươi muốn tạo phản sao!
Huyền Châu chỉ roi ngựa vào Chu Thiên Giáng, tức giận nói.
- Câm miệng, ta phụng mệnh Hoàng thượng đi tuần thúc thuế, tạo phản con
khỉ. Hoàng thượng nói ai không nghe lời có thể để ta toàn quyền xử trí,
bao gồm cả cô. Chu Thiên Giáng dõng dạc nói nói dối, dù sao không ai dám đến hỏi hoàng thượng có chuyện như vậy hay không.
Tứ Hoàng tử sửng sốt, không biết là thật hay giả, vừa muốn lên tiếng,
chợt nghe Chu Thiên Giáng nói tiếp: - Chu Nhất, tiểu tử kia vừa rồi
khoác lác nhất, giết y đi! Từ giờ trở đi, ai không nghe lời liền giết,
trời sập xuống, lão tử đỡ cho. Chu đại quan nhân chỉ vào hộ vệ Hoàng
cung của Huyền Châu, dùng mắt ra hiệu cho Chu Nhất.
Chu Nhất ngầm hiểu, cố ý rút ra đao múa vài đường trong không trung rồi hô lên lao tới.
- Khoan đã! Tứ Hoàng tử lúc này sợ choáng váng, không ngờ tên Chu Thiên
Giáng khốn khiếp này dám giết người. Chẳng lẽ phụ hoàng thật sự cho hắn
quyền lợi này, bằng không đây chính là đại tội tạo phản. Tứ Hoàng tử
nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy Chu Thiên Giáng không có khả năng giả truyền thánh ý, xem ra người này thật sự là được phụ hoàng cho phép.
Huyền Châu ngăn cản Chu Nhất, nhìn qua chúng hộ vệ: - Từ giờ trở đi, tất cả hộ vệ đều nghe theo mệnh lệnh của Chu đại nhân, không được cãi lời.
Huyền Châu đảo mắt, bất đắc dĩ nói.
Chu Thiên Giáng vui mừng, quay đầu lại nhìn Ngọc Cách Cách. Ngọc Cách
Cách giận dữ trừng mắt với hắn, nói với người dưới xe: - Vương phủ hộ vệ nghe lệnh, từ giờ trở đi, nghe phân phó của Chu công tử.
- Ha ha, vậy là đúng đấy. Được rồi! Chu Nhất, đoàn xe giao cho ngươi,
các huynh đệ, xuất phát! Chu đại quan nhân thành công đoạt lại “binh
quyền” từ Hoàng tử và Cách Cách, hắn hăm hở tiến vào xe ngựa.
Hai mươi quan sai Hộ bộ ngoác miệng rộng đến mang tai, lần này họ được
mở rộng tầm mắt. Tên này vốn tưởng bị khổ sai, trước khi đến còn nghĩ vị Chu đại nhân này đừng để bị Quốc Cữu Gia đá trở về. Hiện giờ xem ra vị
Chu đại nhân thật đúng là giống trong truyền thuyết, là nhân vật không
sợ trời không sợ đất.
Đám quan sai Hộ bộ thấy bộ dáng xúi quẩy của bọn hộ vệ hoàng cung vương
phủ, ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế lập tức dâng cao hơn.
Chu đại quan nhân hàng phục được các hộ vệ, bắt đầu quất roi thúc ngựa
chạy đi. Chăn đệm trong xe tứ mã của Ngọc Cách Cách vô cùng mềm mại, Chu Thiên Giáng dựa trong xe ăn điểm tâm, thích miễn chê. Ngọc Cách Cách
bĩu môi không lên tiếng, bực dọc trông ra ngoài xe. Tứ Hoàng tử Huyền
Châu chửi thầm trong bụng suốt đường đi, nếu bây giờ y mà trở thành
Hoàng thượng, đừng nói là tru di cửu tộc Chu Thiên Giáng, chỉ sợ mười
tám tộc cũng không đủ.