Sắc trời dần tối, thấy sắp đến trạm nghỉ chân đầu tiên, lúc này đột nhiên có một khoái mã đuổi theo phía sau.
- Thiên Giáng chết tiệt, chạy nhanh như vậy làm gì.
Người cưỡi ngựa xông thẳng vào đội quan, lao về phía xe ngựa. Quan sai
Hộ bộ vừa muốn ngăn lại, thấy rõ người cưỡi ngựa thì lập tức mỉm cười
nhường đường. Không phải ai khác, chính là thiên kim của Quách phủ -
Quách Dĩnh. Đám người này lúc xuất phát ở Quách phủ đã gặp qua Quách đại tiểu thư.
Ngọc Cách Cách nghe thấy giọng nói, mặt liền hớn hở: - Quách Dĩnh tỷ tỷ.
- Đương nhiên là nàng ta, chúng ta lần này là quan sai, theo quy định
không thể mang nha hoàn nữ tì, bổn đại nhân vì nghĩ cho cô nên mới tìm
bạn. Chu Thiên Giáng nói xong, vén màn xe lên bảo phu xe ngừng lại.
Quách Dĩnh bôn ba dọc đường mệt đến thở hồng hộc. Chu Thiên Giáng đã sớm thương lượng với Quách Dĩnh, hắn vừa rời khỏi liền bảo Quách Dĩnh để
lại một phong thư rồi lén đuổi theo. Dù sao Quách Dĩnh lén đi cũng phải
lần đầu, Quách Thiên Tín không quản được nha đầu ương bướng này. Có nàng làm bạn với Ngọc Cách Cách, ít nhiều gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Cho dù Quách Thiên Tín biết được, phỏng chừng cũng có thể hiểu cho nỗi
khổ tâm của Chu Thiên Giáng.
- Dĩnh Nhi tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây? Ngọc Cách Cách vừa mừng vừa lo.
Quách Dĩnh nếu theo đội quan xuất hành, một khi truyền ra ngoài sẽ phạm
vào luật lệ Đại Phong. Ngay cả Cách Cách như nàng cũng không cho dẫn
theo người hầu, đừng nói chi là Chu Thiên Giáng dẫn theo Quách Dĩnh.
- Ngọc Cách Cách, muội đặc biệt đi cùng mọi người đấy. Quách Dĩnh nói
xong, chắp tay với Tứ Hoàng tử đang đứng ngẩn ra, chào hỏi theo nghi lễ
trong quân.
- Dĩnh tử, đừng nói nhiều nữa, khẩn trương lên xe, trên xe rất thoải
mái. Chu Thiên Giáng cười ngoắc tay, làm như xe này giống nhà hắn.
- To gan! Chu Thiên Giáng, tiểu tử ngươi có phải muốn quay về nhận cái
chết không? Tứ Hoàng tử giận đến người run bần bật, triều Đại Phong chưa từng thấy ai làm bậy lớn gan như vậy. Lúc không có người nói vài câu
phạm thượng thì thôi, ở đây còn có bốn mươi quan sai hộ vệ, sao có thể
bịt hết miệng mọi người.
- Lão Tứ, có chết hay không để về rồi tính, hiện giờ ta là lão đại, mọi trách nhiệm đều do ta gánh vác.
Chu Thiên Giáng mặc kệ mấy luật lệ Đại Phong rối rắm đó, hắn đưa Quách
Dĩnh đến cũng là có mục đích. Chu Thiên Giáng muốn thừa cơ hội này để
Quách Dĩnh đích thân trả mối thù bị thanh lâu bắt, Chu đại quan nhân
cũng không biết cha cô đã sớm giải quyết kẻ thù này.
Có Quách Dĩnh trên xe, Ngọc Cách Cách nói cũng nhiều hơn. Dù sao chỉ có
nàng và Chu Thiên Giáng cô nam quả nữ ở trên xe cũng cảm thấy không
tiện, giờ có thêm Quách Dĩnh, Ngọc Cách Cách cũng yên tâm hơn.
Mọi người đi tới trạm nghỉ chân, tiểu quan lại gần đó nghe nói Hoàng tử
và Cách Cách ở đây liền đến dâng lễ vật. Chu đại quan nhân ai đến cũng
không cự tuyệt, chẳng những nhận lễ vật công khai, người nào đưa ít hắn
cũng tỏ thái độ.
Tứ Hoàng tử giận xanh mặt, nghĩ bụng phen này thôi rồi, lần đầu làm
hoàng vụ lại để cho tiểu tử này phá hỏng danh dự. Mới ra kinh thành tên
khốn kiếp này liền phạm phải nhiều tội lớn như vậy, hắn không hại chết
bổn hoàng tử thì không cam lòng mà.
Chu Thiên Giáng cũng thây kệ Tứ Hoàng tử có tức giận hay không. Hắn tổ
chức yến tiệc ở trạm nghỉ chân, cùng các quan sai hộ vệ uống đến trời
đất quay cuồng, không những thế, hắn còn đem tiền có được chia mỗi người một phần. Chu đại quan nhân ân uy đều có, lập tức được mọi người ủng
hộ. Mọi người không phải đồ ngu, “đại nhân” tốt như vậy có cầm đèn lồng
soi khắp nơi cũng chưa chắc tìm được. Làm việc chỉ vì kiếm miếng cơm ăn, ăn uống no nê còn được tiền thưởng, không ai thèm màng đến luật Đại
Phong gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, cảm xúc mâu thuẫn hôm qua của hộ vệ hoàng cung và
vương phủ bị quét sạch, họ chủ động vấn an “Chu đại nhân“. Bọn họ phát
hiện tên này tuy đáng ghét, nhưng cũng có điểm đáng yêu.
Dọc theo đường đi Chu Thiên Giáng phát huy miệng lưỡi dẻo quẹo của hắn,
trong xe thỉnh thoảng phát ra tiếng cười êm tai. Ngày thứ ba, Tứ Hoàng
tử Huyền Châu rốt cục nhịn không được liền vào trong xe, may mà không
gian trong xe khá lớn, còn đủ chỗ mở hội mạt chược.
Không đến sáu ngày, Ngọc Cách Cách đã bị thuyết phục bởi học thức uyên
bác của Chu đại quan nhân. Tứ Hoàng tử bị Chu Thiên Giáng dụ dỗ đã hoàn
toàn bỏ qua thể diện Hoàng tử, xuất khẩu thành “tục”, trở thành một tay
lăn lộn giang hồ.
Quan sai và bọn hộ vệ càng không cần nói, mỗi ngày ăn thịt xơi cá, còn
có tiền thưởng, giờ trong đội ngũ nếu ai dám nói “không” với Chu đại
quan nhân, đám người này có thể tề tâm hợp lực giết y diệt khẩu.
Ngọc Cách Cách tâm tư tinh tế. Hai người này đêm hôm khuya khoắt lén lút tình chàng ý thiếp, nhiều lần đều bị Ngọc Cách Cách trông thấy, lần nào Ngọc Cách Cách cũng đỏ mặt tim đập thình thịch. Tuy nhiên ngay trước
mặt Tứ Hoàng tử, Ngọc Cách Cách cũng không nói lại, chỉ có thể giả vờ
không biết quan hệ của hai người họ.
- Lão Tứ, tới Thục Thiên rồi, tiểu tử ngươi cần phải cứng rắn lên, hai
huynh đệ ta người là chính diện người là phản diện. Còn vài ngày nữa sẽ
đến nơi, Chu Thiên Giáng bắt đầu an bài chính sự.
- Dựa vào cái gì bắt ta đóng vai chính diện?
- Thục Thiên Phủ doãn là thân thích nhà các ngươi, ngươi không làm thì ai làm? Chu Thiên Giáng trợn mắt nói.
- Thiên Giáng ca ca, vậy còn ta? Ngọc Cách Cách ngọt ngào gọi một tiếng, hai ngày nay nàng cũng học theo Quách Dĩnh gọi hắn là ca ca.
- Cô và Dĩnh tử cứ an vị ngồi nhận bao đỏ, mặc kệ là ai, chỉ cần đưa đến là nhận. Chu đại quan nhân trên người cũng không có bao nhiêu bạc,
không nhận lễ làm sao nuôi sống đám huynh đệ này, dựa vào quan uy căn
bản vô dụng, được lợi ích thực tế người ta mới bằng lòng bán mạng cho
ngươi.
Ngọc Cách Cách vừa nghe liều dẩu môi: - Ta không làm, lỡ bị người ta bẩm đến hoàng bá phụ, ngay cả danh dự phụ thân cũng bị hủy.
Chu Thiên Giáng nghĩ bụng bản thân người cha kia của cô không màng đến
danh dự, dù sao dẫn theo Ngọc Cách Cách cũng là dư thừa, cô ta thích làm gì thì làm.
Ngắn gọn mà nói, Chu Thiên Giáng lần này tới Thục Thiên Phủ nhanh hơn so với lần trước cùng Quách Dĩnh hồi kinh, chỉ mất mười mấy ngày họ đã
tiến vào địa giới Thục Thiên Phủ. Chu Nhị và Chu Tứ sớm đã rời đội quan, hai người họ phải đi an bài trước một chút.
Chu Nhất thúc ngựa đi tới trước xe: - Đại nhân, còn năm dặm đường nữa sẽ đến Thục Thiên Phủ.
Chu Nhất nhắc Chu Thiên Giáng. Trên đường hắn có thể làm xằng làm bậy,
nhưng khi tới Thục Thiên thành, hắn không thể cùng Cách Cách ngồi chung
một xe.
Tứ Hoàng tử vừa nghe liền khẩn trương xuống xe ngựa. Chu Thiên Giáng
nhìn nhìn Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách: - Hai tiểu mỹ nhân, từ giờ trở
đi, bổn đại nhân bắt đầu giả làm lão sói vẫy đuôi rồi, các nàng tự chiếu cố bản thân cho tốt.
- Thiên Giáng ca ca, Thục Thiên Phủ doãn Chu Đại Trung thân là quốc
thích, hơn nữa cùng lứa với ta và tứ ca, người này ngang ngược vô cùng,
huynh cũng phải cẩn thận. Ngọc Cách Cách cẩn thận dặn dò.
- Y không phải là con của quốc cữu sao, chẳng lẽ còn lớn hơn cả Hoàng tử?
Quách Dĩnh ngắt lời: - Hoàng tử triều Đại Phong không có thực quyền,
trước khi chưa lập Thái Tử và được sắc phong, địa vị Hoàng tử cũng không cao. Thục Thiên Phủ doãn thì khác, nắm trong tay trọng binh hộ thành và mọi quyền bổ nhiệm, miễn nhiệm quan viên. Dù Tứ Hoàng tử được lập làm
Thái Tử, chỉ sợ cũng phải xem trọng ba phần đối với Đại tướng nơi biên
cương.
Chu Thiên Giáng biết lão Tứ không có thực quyền gì, nhưng không ngờ lại
tệ như vậy. Địa vị Thục Thiên Phủ doãn tương đương với nhân vật đứng đầu trực thuộc thành phố ở kiếp trước, quả thật không cần đến Hoàng tử
không có thực quyền như y.
Chu Thiên Giáng xuống xe ngựa, chỉnh trang lại quần áo, một lần nữa sải bước con ngựa mà hắn gần như không biết cưỡi.
- Chu Nhất, cả đội, chuẩn bị vào thành! Chu Thiên Giáng hô một tiếng,
hai tay nắm chặt lấy cương ngựa. Cũng may dọc đường hắn cũng luyện tập
vài lần, không cần ôm sát lưng ngựa nữa.
Lần trước rời cửa thành Thục Thiên Phủ, Chu Thiên Giáng vẫn chuồn ra với danh nghĩa tội phạm. Lần này lại đến, hắn không ngờ sẽ là quan sai
đường đường chính chính.
Đừng nhìn nhân số một đội người ngựa không nhiều, khí thế cũng không hề
yếu. Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử đi phía trước đội ngũ, hùng dũng đi
vào cửa thành.
- Lão Tứ, sao không có đội ngũ nghênh đón? Chu Thiên Giáng kỳ quái nhìn cửa thành, không khác gì với lúc thường.
- Hừm! Ngươi làm quan lớn lắm sao, còn muốn người ta tới đón tiếp ngươi? Huyền Châu nghĩ bụng tên này coi mình là gì chứ.
- Không phải còn ngươi và Ngọc Cách Cách nữa sao?
- Vậy thì đã sao, đừng quên thân phận hai ta là trợ thủ của ngươi. Tứ
Hoàng tử bĩu môi. Quốc cữu biết rõ tình hình hoàng thất, không để ý đến
Hoàng tử yếu thế như y. Lần này cùng Chu Thiên Giáng đến đây, Huyền Châu chẳng qua chỉ muốn giải sầu mà thôi, căn bản không dám nghĩ có thể làm
được gì.
Chu Thiên Giáng dẩu môi, sớm biết thế, hắn đã nghĩ biện pháp lừa Tĩnh
Vương đi. Chu Thiên Giáng đang suy nghĩ thì nhìn thấy một đội quan sai
đi ra cửa thành.
- Hạ quan Thục Thiên Phủ thuế nha Thông phán Đường Tề Lực, cung nghênh
Tứ Hoàng tử cùng Ngọc Cách Cách. Một gã quan viên đi tới chắp tay nói.