- Aizzz!!! Tĩnh Vương thở dài lắc đầu: - Ngọc Nhi, con cũng đừng lừa gạt phụ thân nữa, phụ thân biết con thích tiểu tử kia nhưng Chu Thiên Giáng quá sắc bén, e không phải là sự lựa chọn tốt nhất của con. Trong hoàng
thất thị phi nhiều, hoàng bá phụ con tạo uy tín cho đại hoàng tử trong
quân là muốn đối phó với Chu Thiên Giáng. Tuy lần này Chu Thiên Giáng có công cứu giá nhưng lại động đến hoàng quyền Đại Phong. Hoàng bá phụ con tuyệt đối sẽ không để cho một Chu Diên Thiên thứ hai xuất hiện, hơn nữa trong ba vị hoàng tử khác thì cũng không ai nói trước được ai có thể
chiếm được ngôi vị hoàng đến. Ngoài lão tứ Huyền Châu ra thì bất kể là
ai tiếp nhận hoàng vị thì e là cũng tiêu diệt Chu Thiên Giáng để chấm
dứt hậu hoạn. Ngọc Nhi, phụ thân cũng muốn tốt cho con, nhân lúc còn sớm mà bỏ suy nghĩ này đi. Tĩnh Vương tận tình khuyên bảo.
Ngọc Cách Cách rất ít khi hỏi đến chuyện triều chính nhưng nàng cũng
biết cuộc chiến giữa các hoàng tử rất tàn khốc. Vừa nghe thấy phụ thân
nói vậy thì khuôn mặt hồng hào xinh đẹp của Ngọc Cách Cách trở nên trắng bệch, thậm chí bàn tay cầm bầu rượu cũng run rẩy.
- Phụ thân, người nhất định phải giúp Chu Thiên Giáng, hoàng bá phụ
không thể như vậy được. Nếu không phải Thiên Giáng dẫn binh giết về kinh thành thì e là hiện giờ người ngồi trong hoàng cung đã là lão quốc cữu
Chu Diên Thiên rồi. Ngọc Cách Cách căng thẳng đến mức nước mắt đảo vòng
quanh trong hốc mắt.
Tĩnh Vương vừa nghe thấy vậy liền vội vã đóng cửa, cẩn thận nhìn ngoài cửa rồi đóng chặt hai cánh cửa lại.
- Nữ nhi bảo bối của ta ơi, sao con cũng học mấy cái đại nghịch bất đạo
giống tên khốn Chu Thiên Giáng kia vậy? Nếu như mấy lời này mà truyền ra ngoài thì vương phủ chúng ta sẽ lập tức trở thành lãnh cung đấy. Tĩnh
Vương cẩn thận nói.
Ngọc Cách Cách cắn cắn môi, dường như hạ quyết tâm rất lớn: - Phụ thân,
cho dù tương lai có thế nào thì Ngọc Nhi cũng không lấy ai khác ngoài
Chu Thiên Giáng. Nếu hoàng bá phụ ban hôn cho phủ đệ khác thì thứ bọn họ nhận được cũng chỉ là một thân thể lạnh lẽo của Ngọc Nhi mà thôi. Ngọc
Cách Cách hai mắt đẫm lệ nhìn Tĩnh Vương, ánh mắt quật cường tràn đầy sự tức giận và bất bình.
- Concó phải con muốn phụ thân tức chết hay không hả? Ta thấy ngày
thường con bị mẫu thân của con chiều hư rồi, lại dám không nghe lời phụ
thân. Tĩnh Vương mạnh miệng trừng mắt Ngọc Cách Cách.
- Phụ thân, thứ lỗi cho nữ nhi bất hiếu, nếu người còn thương yêu nữ nhi thì hãy để nữ nhi làm chủ một lần đi.
- Bốp! Tĩnh Vương đập bàn: - Hồ đồ! Tuyệt đối không được, việc này có
liên quan đến việc chung thân đại sự của con và vận mệnh của cả vương
phủ, phụ thân không thể đồng ý với con được. Bắt đầu từ bây giờ con
không được bước ra khỏi cửa phủ một bước, lại càng không cho phép tiểu
tử Chu Thiên Giáng kia bước chân vào cửa phủ chúng ta. Ngọc Nhi, sớm
muộn cũng có một ngày con sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của phụ thân, các
công tử tài khí trong kinh thành không ít, phụ thân sẽ bảo hoàng bá phụ
chỉ một mối hôn sự tốt cho con.
Nhìn biểu hiện của Ngọc Cách Cách thì Tĩnh Vương biết nha đầu kia chắc
chắn đã bị Chu Thiên Giáng làm cho mê hoặc rồi. Tĩnh Vương không đành
lòng nhìn dáng vẻ đau lòng của nữ nhi, ông ta biết mình làm thế này tuy
có chút tàn nhẫn nhưng cũng là muốn tốt cho tương lai của nàng.
Thân thể Ngọc Cách Cách run nhè nhẹ, nàng không ngờ rằng phụ thân từ
trước đến nay luôn yêu thường nàng lại nhẫn tâm chia rẽ nàng và Chu
Thiên Giáng như vậy. Ngọc Cách Cách khẽ cắn hàm răng, trên gương mặt
nhợt nhạt lóe lên vẻ kiên nghị.
Bịch Ngọc Cách Cách quỳ xuống đất: - Phụ thân, Ngọc Nhi bất hiếu, cầu phụ thân lấy gia pháp xử chết Ngọc Nhi đi.
- Ngươingươi dám ép lão tử sao? Láo xượcngươi quá láo xược rồi. Tĩnh
Vương vừa đau lòng vừa tức giận, không biết nên xử lý thế nào mới tốt.
- Phụ thân, Ngọc Nhi đãđã là người của Chu Thiên Giáng, nếu người không
đồng ý gả Ngọc Nhi cho hắn thì Ngọc Nhi chỉ có thể lấy cái chết ra để
bảo vệ thanh danh của vương phủ thôi. Âm thanh của Ngọc Cách Cách không
lớn nhưng gương mặt lại mang vẻ thánh khiết thấy chết không sờn.
Tĩnh Vương đứng chết sững tại chỗ như bị sét đánh, ông ta đã nghe rõ lời của Ngọc Cách Cách nhưng vẫn không thể tin là thật.
Sắc mặt Tĩnh Vương chuyển từ đỏ sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh
mét, tức đến mức run người. Tĩnh Vương chỉ vào Ngọc Cách Cách nửa ngày
vẫn không mắng thành lời, cuối cùng Tĩnh Vương phất tay một cái ném cái
chén xuống đất.
- Được lắm, ngươi đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy cũng như không
đọc, người đâu! Tĩnh Vương ra lệnh một tiếng liền có hai gã hộ vệ ngoài
cửa cuống quýt chạy vào.
- Đưa cách cách về viện của mình, không có lệnh của bổn vương thì không
cho ra ngoài một bước. Tĩnh Vương nói xong thì Ngọc Cách Cách không kêu
tiếng nào mà đứng dậy, không nhìn Tĩnh Vương cái nào, chảy nước mắt bước ra ngoài.
Tĩnh Vương nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, day day cái đầu mơ hồ rồi lại hạ lệnh.
- Người đâu, lập tức tập trung hai trăm hộ vệ vương phủ và truyền lệnh
hai trăm quan sai của Tông Nhân phủ lập tức đến trước phủ.
Tĩnh Vương hạ lệnh một tiếng thì tất cả các hộ vệ trong vương phủ không
biết đã xảy ra chuyện lớn gì, từng người tập trung trước phủ như lâm
phải đại địch.
Một lúc sau Tĩnh Vương một thân nhung trang cưỡi ngựa ra khỏi cửa lớn.
Nhìn bốn trăm hộ vệ quan sai vác đao, Tĩnh Vương ra lệnh một tiếng rồi
đến Chu phủ lùng bắt Chu Thiên Giáng đáng chém ngàn mảnh.
Tĩnh Vương sống đến bây giờ cũng chưa từng tức giận như bây giờ, nói thế nào thì nữ nhi bảo bối của ông ta cũng là hoàng thân quốc thích, không
ngờ lại làm chuyện bại hoại môn đình như vậy, một khi bị truyền ra ngoài thì cái mặt già này của Tĩnh Vương còn biết giấu vào đâu đây?
Nếu đổi lại là người thường, nếu như chuyện này xảy ra thì sẽ đánh chết nữ nhi để thể hiện sự trong sạch.
Nhưng Tĩnh Vương không thể làm vậy được, từ nhỏ đến lớn Tĩnh Vương chưa
từng đụng đến một đầu ngón tay của Ngọc Nhi nên một bụng đầy lửa giận
của ông ta chỉ có thể trút lên đầu Chu Thiên Giáng.
Trên đường phố kinh thành, hai đội nhân mã uy phong lầm lẫm chạy đến phủ đệ của Chu Thiên Giáng. Quan sai tuần tra vốn muốn qua hỏi một chút
nhưng vừa thấy quần áo của Tĩnh vương phủ và Tông Nhân phủ thì vội vàng
tránh đường.
Thấy Tĩnh Vương cưỡi trên con ngựa cao to, trong tay còn mang theo binh
khí, tuần thành quan sai trong lòng đều thầm nhủ sắp xảy ra chuyện rồi
vội vàng chạy đi Đề Đốc phủ báo. Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân đang vẩy mực vẽ
tranh trong phủ, vừa nghe thấy thế thì hoảng sợ, nhưng Sở Vân biết Tĩnh
Vương là người luôn điềm đạm, chín chắn, phân phó quan binh đi tuần lui
hết xuống, đừng hỏi đến chuyện của vương gia nữa nhưng ông ta lại âm
thầm phái thám tử của Đề Đốc phủ giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động của Tĩnh vương gia.
Tĩnh Vương thúc ngựa đến trước cửa Chu phủ, cửa lớn Chu phủ đóng chặt, Tĩnh Vương thúc mạnh cương ngựa xông lên bậc thềm.
Trường thương trong tay Tĩnh Vương vòng một cái rồi nện một tiếng “bịch” vào tấm biển đề hai chữ “Chu phủ“. Tấm biển bị một thương của Tĩnh
Vương đập vỡ thành hai mảnh, rơi một tiếng “cạch” xuống đất.
- Ai đó? Đồ khốn! Dám chạy đến đây hoành hành ngang ngược!
Một người hầu nghe được tiếng động lớn liền chửi rủa mở cửa ra, thầm nhủ phủ của bọn ta đến vương gia cũng dám ném ra ngoài mà còn ai dám đến
giễu võ dương oai ở đây nữa.
Tên hầu gác cửa xui xẻo kia vừa thò đầu ra xem xét đã bị Tĩnh Vương đá
một phát vào cửa, cánh cửa bị đụng khiến người kia ngã luôn xuống.
- Vào tất cho ta! Tĩnh Vương vung tay lên rồi xông vào đầu tiên.
- Avương gia thiên tuếđể tiểu nhân bẩm báo một tiếng!
Tên hầu giữ cửa này còn tưởng là mình mở cửa chậm mới khiến Tĩnh Vương
tức giận như vậy nhưng thấy nhiều quan sai tay cầm binh khí xông ào ào
vào sân thì giật mình vừa bò vừa chạy về hậu viện.
- Chu Thiên Giángtên khốn nhà ngươi mau lăn ra đây cho bổn vương! Tĩnh Vương đứng trước đại sảnh tức giận gầm lên.
Tất cả các hộ vệ quan sai đều tập trung trong sân, không có lệnh của
Tĩnh Vương thì bọn họ cũng không dám làm bậy, dù sao những người này
cũng biết quan hệ giữa Tĩnh Vương và Chu Thiên Giáng cũng không tầm
thường, không rõ Chu đại quan nhân đã chọc giận Tĩnh vương gia chỗ nào
nữa.
Đám người Chu Thiên Giáng đều ở trong hậu viện, tiền viện chỉ để tiếp
đãi một chút khách khứa đến thăm. Hộ vệ Chu phủ không rõ xảy ra chuyện
gì nhưng vẫn giương cung trong tay về phía đám người Tĩnh Vương như bình thường luyện tập cùng Hạ Thanh và Thường Võ.
- Cút hết cho bổn vương, có phải muốn bổn vương giết hết các ngươi
không? Tĩnh Vương tức muốn chết, dám giương cả cung vào mặt ông ta cơ à.
Những thân binh hộ vệ này của Chu Thiên Giáng đều là những người đã từng trải qua chiến trường, căn bản không sợ uy nghiêm của Tĩnh Vương, tuy
hộ vệ Chu phủ không nhiều lắm nhưng trải qua sự huấn luyện trong hai ba
tháng nay thì ai cũng vô cùng tinh anh dũng mãnh.
Tĩnh Vương thấy hộ vệ Chu phủ không ai lui lại thì nhấc trường thương trong tay lên, ném “bịch” về phía cửa lớn tiền sảnh.
Ngay lúc trường thương sắp cắm vào cửa lớn thì chỉ thấy một bóng đen chợt lóe lên, một phát túm được chuôi thương.
- Ha ha, ta nói Tĩnh Vương này, tuổi của ngài cũng lớn rồi, sao vẫn
thích ném đồ như trước đây vậy? Lâm Phong mỉm cười bước xuống bậc thang.
Mấy người Hạ Thanh, Thường Võ lần lượt lóe ra, vừa thấy khí thế này của
Tĩnh Vương thì hai người cũng giật mình, nhưng Hạ Thanh vẫn phất phất
tay cho hộ vệ Chu phủ lui ra. Tĩnh Vương còn ở kia, giương cung với
người ta nhỡ chẳng may cung tên bắn ra thì không ai gánh nổi trách nhiệm này.
Tĩnh Vương thấy một lão nhân gia bắt được trường thương ông ta vừa phi
ra, vừa định tức giận nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt Lâm Phong thì
không khỏi sửng sốt.
Lâm Phong là người theo bên cạnh tiên hoàng, lúc Tĩnh Vương còn nhỏ thì
Lâm Phong còn từng bế ông ta, tuy hiện giờ Tĩnh Vương cũng gần năm mươi
rồi nhưng so với Lâm Phong bảy mươi tuổi thì cũng chỉ coi như vãn bối.
Tĩnh Vương nhảy xuống ngựa, ôm quyền: - Lâm đại nhân, nhiều năm không
gặp, không ngờ ngài lại ẩn ở cái chuồng heo của tiểu tử Chu Thiên Giáng
này. Hôm nay bổn vương đến tìm tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này có chuyện riêng, mong Lâm đại nhân đừng nhúng tay vào. Đối mặt với nhân vật huyền thoại Niêm Can Xử này thì Tĩnh Vương cũng không thể không khách khí.
Lâm Phong nhìn nhìn quan sai hộ vệ sau lưng Tĩnh Vương: - Ha ha, Tĩnh
vương gia, nửa đêm khuya khoắt ngài đem nhiều người đến đây như vậy, lẽ
nào ngài muốn san bằng Chu phủ này sao?
- Đúng vậy, hôm nay bổn vương đến là để san bằng Chu phủ. Tĩnh Vương nói dứt khoát.
Lúc này thì Chu Thiên Giáng nâng cơ thể đi ra dưới sự giúp đỡ của mấy
người Chu Nhất, Đại Ngưu, vừa nghe thấy Tĩnh Vương tìm đến có việc là
Chu Thiên Giáng đã tức điên lên.
- Tĩnh Vương, có phải ngài uống nhiều rồi nên chạy đến đây giả điên
không vậy? Ngài nói xem Chu Thiên Giáng ta rốt cuộc đã làm chuyện gì có
lỗi với ngài, có lỗi với Đại Phong triều? Chuyện của đại hoàng tử ta còn chưa tính sổ với ngài mà ngài còn đến để trả đũa, lẽ nào hoàng tộc mấy
người chỉ biết bắt nạt người thành thật phải không? Đừng tưởng là ta dễ
bị bắt nạt, hôm nay ngài nói rõ chuyện của đại hoàng tử cho ta, nếu
không ta cũng không để yên cho ngài đâu. Chu Thiên Giáng vừa đi vừa bực
bội hét lên, dáng vẻ kia chẳng khác gì một người đàn bà chanh chua đang
chửi đổng.
Tĩnh Vương nhìn thấy Chu Thiên Giáng, vốn định nổi giận gầm lên một
tiếng rồi bước lên đá cho hắn mấy cái nhưng bị Chu Thiên Giáng nói vậy
thì lại á khẩu không nói được gì, trước mặt nhiều người như vậy ông ta
cũng không thể nói tên tiểu tử này chà đạp Ngọc Nhi được.
- Ngươitiểu tử ngươi là đồ khốn kiếp, hôm nay nếu không đánh chết tiểu
tử ngươi thì bổn vương không giải được nỗi tức này. Tĩnh Vương nói xong
thì rút roi ngựa ra vọt tới chỗ Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng thầm nhủ hôm nay không biết Tĩnh Vương lại phát điên cái gì nữa, đang yên đang lành lại chạy đến chỗ hắn giở chứng.
Mấy người Hạ Thanh, Chu Nhất đều nhìn Lâm Phong, không biết có nên ngăn
cản hay không nữa. Tĩnh Vương vung roi lên: - Tất cả cút hết cho bổn
vương, nếu không đến các ngươi ta cũng đánh.
Chu Thiên Giáng vừa thấy Tĩnh Vương muốn đánh thật nhưng hắn lại bị
thương, muốn chạy cũng không chạy được, cũng không thể đứng yên đó chịu
đòn oan được.
- Đại Ngưu, bổn đại nhân ra lệnh cho ngươi, nếu ai dám đánh bổn đại nhân thì ngươi hãy dùng cây Đả Vương Tiên này quất cho vài cái. Chu Thiên
Giáng không đếm xỉa gì, đưa Đả Vương Tiên cho Đại Ngưu.
Trong lòng Đại Ngưu vui vẻ, trong lòng thầm nhủ lão già này cũng đáng
đánh. Đại Ngưu nhận lấy Đả Vương Tiên rồi đứng trước mặt Chu Thiên Giáng như một cái tháp sắt, đó là còn chưa nói đến lúc này cậu ta còn phát
huy đầy đủ tính cách ngay thẳng của mình, nếu đổi lại là người khác thì
cũng chẳng dám cầm Đả Vương Tiên đối mặt với Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương sửng sốt, nhìn vẻ mặt hưng phấn đến ngu ngốc của Đại Ngưu thì trong lòng cũng có chút sợ hãi, dù sao thì Tĩnh Vương cũng từng chứng
kiến tên tiểu tử lỗ mãng này, cũng không bị dọa nạt như những người
khác.
- Ngươitên khốn này mau cút ra cho bổn vương, có tin ta quất chết ngươi
trước hay không. Tĩnh Vương xoay quanh Chu Thiên Giáng nhưng cũng không
dám động thủ thật.
- Ngươi dám động thủ thì ta cũng dám động thủ. Đại Ngưu hai tay nắm cây tiên, không hề khách khí nói với Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương sắp tức đến phát điên rồi, đường đường là vương gia Đại Phong triều, nếu chẳng may chết trong tay tên ngốc nghếch này thì đến tổ tông cũng buồn bực đến mức leo từ mộ ra mất.
Lâm Phong nhìn Tĩnh Vương đầy hứng thú, không bước lên cản lại, cũng
không khuyên nhủ lời nào, cứ đứng xem như đang xem náo nhiệt. Trong lòng Lâm Phong hiểu rõ trong tay Chu Thiên Giáng có cây Đả Vương Tiên này,
cho dù Thành Võ Hoàng muốn trị hắn tội chết thì cũng phải suy nghĩ một
chút.
Tĩnh Vương giận dữ, quay đầu lại kêu: - Người đâu, mau bắt tên tiểu tử ngu ngốc này lại cho ta.
Hộ vệ vương phủ ào ào xông lên mấy người, Chu Thiên Giáng vội khoát tay: - Ai dám đụng vào Đả Vương Tiên chính là tội diệt môn.
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, trong lòng thầm nhủ
tối nay lão tử sẽ cùng liều với Tĩnh Vương ngươi, xem ngươi có thể làm
gì được lão tử, nhàn rỗi không có chuyện gì nên chạy đến đây kiếm
chuyện, lão tử cũng không dễ bị bắt nạt như vậy đâu.
Trong lòng Tĩnh Vương tức giận, Đả Vương Tiên là di vật của tổ tông,
đừng nói là hộ vệ vương phủ, đến bản thân ông ta cũng không dám lỗ mãng.
Chu Thiên Giáng tức điên người, cười ha ha hai tiếng: - Ha ha, Tĩnh
Vương thiên tuế, ngài có biết tại sao nó tên là Đả Vương Tiên không? Đó
là thứ chuẩn bị cho lão tử đấy.
Mặt Tĩnh Vương sắp tái đi, cũng không thể đem chuyện của Ngọc Nhi ra
chửi mắng. Đêm nay Tĩnh Vương trong sự giận dữ vốn muốn bắt tên tiểu tử
Chu Thiên Giáng này đến vương phủ, đến cửa lớn Chu phủ rồi mới nhớ ra
trong tay tiểu tử này còn có Đả Vương Tiên, hơn nữa sự xuất hiện của Lâm Phong cũng khiến Tĩnh Vương rất bất ngờ.
Đúng lúc này thì ngoài cửa phủ một trận ầm ĩ, Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân vén áo bào kích động chạy vào.
- Vương gia bớt giậnvương gia bớt giận! Sở Vân chạy mấy bước đến bên Tĩnh Vương, vội vàng kéo Tĩnh Vương lại.
Vừa rồi Sở Vân ở trong phủ nghe được tin Tĩnh Vương đến chỗ Chu Thiên
Giáng khởi binh hỏi tội, còn đập phá phủ bài của người ta nên đành phải
chạy vội đến.
Trong lòng Sở Vân khá thích Chu Thiên Giáng, lần này ông ta cũng dâng
tấu lên Thành Võ Hoàng mời Chu Thiên Giáng xuất sơn lần nữa nhưng không
ngờ Thành Võ Hoàng lại phái đại hoàng tử làm chủ soái. Sở Vân cảm thấy
điều này vốn không công bằng với Chu Thiên Giáng, kết quả là Tĩnh Vương
còn chạy đến phủ người ta làm loạn lên, đây chẳng phải là đã loạn còn
thêm loạn sao?
Lâm Phong nhìn xung quanh một lượt, ông biết một khi Sở Vân đã tới thì
trận này cũng không đánh được nữa rồi. Lâm Phong không muốn xuất đầu lộ
diện nhiều nên cũng lặng lẽ lui xuống.
- Sở tướng quân, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, đường đường là vương gia
Đại Phong lại chạy đến bắt nạt một tiểu dân như ta, vậy có còn vương
pháp hay không đây? Chu Thiên Giáng vừa thấy Sở Vân ra mặt liền tỉnh táo lại.
- Ngươi tên ranh này, còn già mồm hả? Tĩnh Vương chỉ Chu Thiên Giáng mắng.
- Tĩnh Vương, nếu có bản lĩnh thì ngài nói trước mặt mọi người xem rốt
cuộc ta đã đắc tội với ngài chỗ nào. Ngài không nói thì ta còn muốn nói
tối qua ngài còn ở chỗ ta hỏi mấy kế đẩy lui quân địch, hóa ra là ngài
muốn hỏi cho đại hoàng chất của ngài. Nếu ngài sớm nói như vậy thì ta cứ trực tiếp nói cho đại hoàng tử biết là được rồi. Trước mặt Sở Vân và
mọi người, Chu Thiên Giáng cố ý lớn tiếng nói những uẩn khúc bên trong.
Sở Vân nghe thấy vậy thì không khỏi sửng sốt, hóa ra Chu Thiên Giáng đã
sớm có kế đẩy lùi quân địch, thảo nào hoàng thượng lại dám để cho đại
hoàng tử xuất binh. Sở Vân xuất thân nghiệp binh chính quy, vừa nghe
thấy vậy cũng không khỏi thầm kêu oan cho Chu Thiên Giáng.
Mặt Tĩnh Vương đỏ bừng lên, vấn đề này thì quả thực ông ta có lỗi với
Chu Thiên Giáng, nhưng đêm nay Tĩnh Vương cũng không đến vì chuyện này,
lời đến bên miệng nhưng lại không nói ra được.
- Chu Thiên Giáng tiểu tử ngươi nghe đây, đêm nay ngươi để ta đánh một
trận thì không sao, nếu không ta sẽ hủy phủ của ngươi. Tĩnh Vương giận
đến run người.
Chu Thiên Giáng vừa thấy dáng vẻ này của Tĩnh Vương thì cũng tức giận:
- Tĩnh vương gia, dựa vào đâu ta phải để cho ngài đánh? Vừa hay Đề Đốc
đại nhân ở đây, bây giờ Chu Thiên Giáng ta sẽ đến phủ Đề Đốc kêu oan,
nếu Đề Đốc đại nhân không làm chủ cho ta thì ngày mai ta sẽ ngự cáo.
Sở Vân vội chà hai tay, trong lòng thầm nhủ đây là chuyện gì vậy, Tĩnh
Vương đêm nay như người hồ đồ vậy, cho dù kiếm chuyện thì cũng phải có
lý do chứ.
Sở Vân vừa muốn khuyên nhủ thì thấy một người hấp tấp xông vào, nhìn cách ăn mặc thì đây cũng là trang phục của Tĩnh vương phủ.
- Vương giakhôngkhông xong rồiquận chúa xảy ra chuyện rồi.
Người kia vừa kêu lên thì mệt đến mức “bịch” một tiếng nằm trên mặt đất.
Xem ra gia đinh vương phủ này cũng mệt muốn chết, đoạn đường này chạy như điên không dám thở.
Tĩnh Vương đang cãi nhau với Chu Thiên Giáng liền biến sắc, Chu Thiên
Giáng không hiểu có chuyện gì nhưng trong lòng Tĩnh Vương lại rất rõ.
Nhớ đến khoảnh khắc nữ nhi bảo bối ai oán tiêu sái bước ra khỏi cửa
phòng thì Tĩnh Vương hối hận đến mức muốn để Đại Ngưu ném mình ra ngoài, nếu như Ngọc Nhi xảy ra chuyện thật thì Tĩnh Vương khóc không ra nước
mắt mất.
- Nhanh lên! Hồi phủ hết cho ta. Tĩnh Vương cũng không hỏi nguyên nhân rõ ràng, nhanh chân chạy ra ngoài.
- Vương giangựa của ngài! Một gã hộ vệ vội vã dắt ngựa chạy theo.
Đầu Sở Vân sắp hồ đồ rồi, không biết đêm nay Tĩnh Vương trúng tà gì nữa, chuyện bên này chưa xong thì trong phủ đã xảy ra chuyện. Chu Thiên
Giáng nửa ngày sau mới phản ứng lại, chỉ vào tên tiểu tử vừa báo tin: -
Mau túm chặt tên này lại cho ta, hỏi cho rõ xem có chuyện gì.