Không cần phân phó của Chu Thiên Giáng thì tên gia đinh vương phủ đang
quỳ rạp trên mặt đất kia đã thở hổn hển nói: - Đại nhân quận chúa
nàngtreo cổ tự tử!
Chu Thiên Giáng nghe xong thì thân mình chấn động, ngã luôn xuống. Mấy
người Hạ Thanh đứng cách hắn khá xa, hơn nữa tất cả mọi người đều bị tin này làm cho chấn động nên không có ai đỡ được. Đại Ngưu đứng ngay cạnh
Chu Thiên Giáng nhưng đôi tay tên tiểu tử này còn đang cầm Đả Vương
Tiên, trơ mắt nhìn Chu Thiên Giáng ngửa mặt ngã sấp xuống như không có
chuyện gì xảy ra.
Sở Vân cũng bị choáng đến mức thân thể run lên: - Ngươi nói cái gì? Ngọc Cách Cách treo cổ tự tử rồi? Sở Vân giật mình nhìn tên gia đinh đó.
- Chưachưa chếtbị nha hoàn gặp được nên cứu xuống. Gia đinh thở hổn hển nói.
Mấy người Chu Nhất suýt nữa tức chết, tiểu thư nhà các ngươi không chết
nhưng đại nhân nhà chúng ta suýt nữa bị dọa chết rồi. Những người này
đều biết chút chuyện giữa Ngọc Cách Cách và Chu Thiên Giáng, lúc nãy quả thực cũng giật cả mình.
Chu Thiên Giáng nằm trên mặt đất, giơ tay phải ra khua khua mấy cái: -
Má nó, có gì thì nói hết luôn đi. Chu Thiên Giáng nói xong thì ngồi dậy
như một cương thi.
- Chu đại nhântuy quận chúa chưa chếtnhưng nàng dường như nhất định đòi
chếtlại còn muốn cắt cổ hoặc nhảy giếng nữa. Nha hoàn trong phủ đều bị
dọa, mấy nương nương cũng không khuyên nhủ được nên mới nhanh chóng đến
thông báo vương gia.
Trong lòng Chu Thiên Giáng căng thẳng, vội vàng phân phó: - Người đâu, chuẩn bị ngựa à khôngchuẩn bị kiệu.
Chu Thiên Giáng nói xong thì giơ tay ra, ý bảo Đại Ngưu đỡ hắn dậy nhưng Đại Ngưu cũng không khách khí, một bàn tay xách Chu Thiên Giáng dậy.
- Chu đại nhân, ta thấy ngài đừng nên đi, hành vi vương gia đêm nay kì
lạ, ngài mà đi thì chỉ sợ lại xảy ra chuyện, hơn nữa đó cũng là chuyện
nhà vương gia, người ngoài cũng không nên can dự. Sở Vân tốt bụng khuyên nhủ.
- Sở Vân đại nhân, lão khốn Tĩnh Vương kia căn bản là uống rượu nhiều
quá nên say khướt, phỏng chừng hiện giờ cũng tỉnh rượu rồi, đảm bảo
không sao đâu. Chu Thiên Giáng cũng không giải thích thêm, tâm tư của
hắn sớm đã bay đến chỗ Ngọc Cách Cách rồi.
Sở Vân vốn còn muốn khuyên vài câu nhưng Chu Thiên Giáng đã ra khỏi cửa
phủ dưới sự bảo vệ của mấy người Chu Nhất. Sở Vân trong lòng thầm nhủ
đây chẳng phải là ăn no rửng mỡ sao, người ta một người nguyện đánh một
người nguyện chịu, mình đúng là lo chuyện bao đồng.
Chu Thiên Giáng đến ngoài cửa vương phủ, hắn không cho mấy người Chu
Nhất vào cùng, chỉ bảo Đại Ngưu ôm theo Đả Vương Tiên vào cùng.
Hộ vệ gác cổng vương phủ vừa thấy Chu Thiên Giáng, đang định vào bẩm báo thì Chu Thiên Giáng đã xông vào.
- Chu đại nhân, không có phân phó của vương gia thì ngài không được vào. Hộ vệ gác cổng vội vã ngăn lại.
- Vậy còn chờ gì nữa, mau vào trong bẩm báo đi. Chu Thiên Giáng tức giận hét.
Đây là dinh thự vương phủ, tuy không nghiêm ngặt như hoàng cung nhưng
cảnh giới cũng cao hơn những phủ đệ bình thường. Chu Thiên Giáng hiểu
nếu cứ liều xông vào thì cũng không ổn, đừng nói hắn có Đả Vương Tiên,
cho dù có là Đả Thần Tiên thì cũng vô dụng. Theo tổ chế của Đại Phong
thì không có thánh chỉ đương triều mà tự tiện xông vào phủ đệ hoàng thân quốc thích thì đều có thể bị bắt tại chỗ.
Một lát sau thì hộ vệ gác cổng chạy ra: - Chu đại nhân, vương gia nhà ta phân phó, mời ngàicút ra ngoài! Người gác cổng nói xong thì cẩn thận
nhìn Chu Thiên Giáng một cái.
- Lại đi bẩm báo, cứ nói nếu không để ta gặp Ngọc Cách Cách thì ta sẽ
đem Đả Vương Tiên xông vào. Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn vào trong sân.
Hộ vệ gác cửa kia vừa nghe thấy vậy thì nhìn Chu Thiên Giáng khó xử, nếu như không phải trong lòng y có chút sùng bái Chu đại quan nhân thì đã
sớm gọi người đuổi đánh ra ngoài rồi.
Không chờ người gác cổng bẩm báo lại thì đã thấy một nha hoàn chạy nhanh đến.
- Vương phi nương nương có lệnh mời Chu Thiên Giáng đại nhân vào phủ.
Hộ vệ giữ cửa kia vừa thấy đó là nha hoàn thiếp thân của chính phi nương nương liền vội vàng khách khí nhường một bên.
Chu Thiên Giáng nghiêng người liếc nhìn nha hoàn kia một cái: - Muội tử, ca tạ ơn ngươi, Ngọc Nhi nàng không sao chứ?
Nha hoàn kia đỏ mặt nhưng không trả lời, chỉ hành lễ rồi nói: - Chu đại nhân xin hãy theo ta!
Chu Thiên Giáng vội theo sát nha hoàn kia vào hậu viện, Đại Ngưu ôm theo Đả Vương Tiên một tấc không rời, đối với Đại Ngưu mà nói thì cây Đả
Vương Tiên này còn quan trọng hơn cả tính mạng cậu ta.
Hậu viện đèn đuốc sáng trưng, nha hoàn đi tới trước cửa, nhỏ giọng bẩm báo: - Vương gia, nương nương, Chu đại nhân đã tới!
- Để tên khốn kiếp đó vào!
- Mời Chu đại nhân vào!
Trong thính đường truyền tới giọng nói của một nam một nữ, không cần hỏi cũng biết người đàn ông kia chắc chắn là Tĩnh Vương.
Nha hoàn nhìn nhìn Chu Thiên Giáng, không biết nên truyền đạt mệnh lệnh
nào. Chu Thiên Giáng cũng không hỏi cái gì mà bước vào trong luôn.
Viện này vốn là viện của Ngọc Cách Cách, lúc này Ngọc Cách Cách vừa uống súp an thần thầy thuốc trong phủ sắc cho, đang mê man trong hậu đường.
Tĩnh Vương đến nhung trang cũng chưa kịp thay, vẻ mặt tức giận và uể oải ngồi trong thính đường.
Vừa thấy Chu Thiên Giáng bước vào Tĩnh Vương đã chỉ vào Chu Thiên Giáng
muốn phát giận thì một thiếu phụ xinh đẹp nhìn như mới khoảng ba mươi
tuổi vội nhỏ giọng nói: - Vương gia, đừng đánh thức Ngọc Nhi.
Tĩnh Vương ngẩn ra, giảm thấp âm thanh xuống, nhỏ giọng nói: - Ngươicútchota!
Ánh mắt Chu Thiên Giáng thoáng nhìn, dáng vẻ như không nghe thấy gì, hai tay ôm quyền:
- Vãn bối Chu Thiên Giáng bái kiến vương gia thiên tuế, bái kiến vương phi nương nương.
- Suỵtcon mẹ nó nhà ngươi nhỏ giọng chút! Tĩnh Vương tức giận, hận không thể bịt miệng Chu Thiên Giáng lại.
Tĩnh vương phi đoan trang thanh tú, xinh đẹp, một thân quý khí, tuy thân phận bà cao quý nhưng trước mặt Tĩnh Vương cũng không có địa vị gì. Hôm nay nếu không phải vì Ngọc Nhi thì Tĩnh vương phi cũng không dám trái ý Tĩnh Vương để Chu Thiên Giáng vào phủ.
- Chắc ngươi chính là Chu Thiên Giáng, Ngọc Nhi vừa mới thiếp đi, vương
gia cũng không muốn đánh thức nó, mong ngươi đừng trách. Tĩnh vương phi
hiền lành nói.
Tuy Tĩnh vương phi chưa từng gặp Chu Thiên Giáng nhưng Chu Thiên Giáng
dẫn binh cứu kinh thành khiến Tĩnh vương phi rất cảm kích, nếu không Chu Diên Thiên phá được kinh thành thì vương phủ bọn họ chắc chắn sẽ rơi
vào tai họa ngập đầu.
Tĩnh Vương trừng mắt nhìn phu nhân một cái, nhỏ giọng nói: - Ra ngoài,
chúng ta ra sân nói chuyện, ai dám đánh thức Ngọc Nhi thì bổn vương sẽ
để hắn không sống nổi ở phủ này. Tĩnh Vương nói xong hừ một tiếng rồi
dẫn đầu bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Đại Ngưu Tĩnh Vương không kìm được nhường hai bước, trong lòng vẫn thấy kinh gãi tên ngốc này.
Tĩnh vương phi ai oán thở dài một tiếng, nhìn Chu Thiên Giáng nhỏ giọng nói:
- Ngươi ấy, không nên đối xử với Ngọc Nhi như vậy, aizzz, nếu nó có xảy
ra chuyện gì thì ta cũng không để yên cho ngươi đâu. Tĩnh vương phi nói
xong cũng đứng dậy bước ra ngoài.
Chu Thiên Giáng nghi hoặc cau mày, chẳng lẽ chuyện của hắn và Ngọc Cách
Cách đã bị lộ sao? Nếu như vậy thật thì hành vi thần kinh đêm nay của
Tĩnh Vương cũng dễ giải thích, đầu Chu Thiên Giáng nhanh chóng khởi
động, bắt đầu suy nghĩ xem phải thuyết phục Tĩnh Vương thế nào.
Trong tiểu viện đặt một cái bàn bát tiên và hai cái ghế, Chu Thiên Giáng nhìn trái nhìn phải, đến chỗ của hắn cũng không có.
Tĩnh vương phi nhìn Tĩnh Vương một cái, nhẹ giọng phân phó nói: - Người đâu, ban tọa cho Chu đại nhân.
- Còn cho hắn ngồi sao? Không bắt tên tiểu tử này quỳ nói chuyện đã là
tiện nghi cho hắn rồi đấy. Tĩnh Vương trừng mắt, Tĩnh vương phi bất đắc
dĩ ngậm miệng lại.
Chu Thiên Giáng cũng không để ý đến điều đó, hắn tiến lên nói: - Tĩnh
Vương, chúng ta trước đừng nói những cái khác, Ngọc Nhi sao rồi, có thể
cho ta thăm một chút không?
- Ngươi Tĩnh Vương chỉ vào Chu Thiên Giáng nhưng lại phân phó những
người hầu nha hoàn xung quanh: - Tất cả ra ngoài cho ta, không có phân
phó của bổn vương thì không ai được phép vào!
- Vâng! Một đám nha hoàn vâng một tiếng rồi lui hết ra.
Tĩnh Vương nhìn thoáng qua Đại Ngưu: - Còn ngươi nữa, cũng cút ra ngoài đi.
Đại Ngưu nhếch miệng, đứng yên ở đó như một cái cọc gỗ, hận không thể hất mặt lên trời.
Tĩnh vương phi sắc mặt khẽ nóng, có lẽ bà chưa từng thấy một tên nô tài
nào to gan như vậy, đến cả lời của vương gia cũng không nghe.
Chu Thiên Giáng vội nói: - Đại Ngưu, ra ngoài chờ.
Nghe được Chu Thiên Giáng phân phó như vậy thì Đại Ngưu mới vâng một tiếng rồi sải bước đi ra tiểu viện.
Trong vườn của Ngọc Cách Cách hiện giờ ngoài Tĩnh Vương thì cón mẫu thân của nàng, Tĩnh Vương đen mặt nhìn Chu Thiên Giáng.
- Tên khốn đáng chết, hôm nay bổn vương muốn ngươi tự nói chuyện này của Ngọc Nhi nên làm thế nào?
Chu Thiên Giáng giả bộ hồ đồ hỏi: - Tĩnh vương gia, ngài nói chuyện nào vậy?
Tĩnh Vương nhảy dựng lên: - Ngươi có tin ta đá ngươi một phát chết luôn
không hả? Cái đồ không biết xấu hổ, đến tận bây giờ còn không chịu thừa
nhận.
Chu Thiên Giáng vừa nghe vậy thì hoàn toàn hiểu rõ: - Được được, ngài
đừng tức giận nữa. Tĩnh Vương, nương nương, Chu Thiên Giáng bất tài
nguyện ý lấy Ngọc Nhi làm thê tử. Chu Thiên Giáng hai tay ôm quyền, thân hình thẳng tắp khom xuống.
- Hiện giờ bổn vương không hỏi ngươi chuyện lấy hay không lấy, đây là
chuyện bại hoại môn đình, tiểu tử ngươi đừng tưởng cứ vậy là xong.
Chương 64: Tình chân ý thiết (2)
- Vậy ngài nói nên làm thế nào bây giờ? Lôi ta ra đánh cho một trận hay
là diễu phố thị chúng? Chỉ cần Tĩnh Vương ngài nói ra thì vãn bối lập
tức làm theo. Chu Thiên Giáng ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
- Aphi! Ngươi không sợ mất mặt nhưng ta không còn mặt mũi mà gặp mặt liệt tổ liệt tông.
- Vậy thì coi như xong rồi, chuyện này người ngoài lại không biết, với
thân phận hiện giờ của Thiên Giáng mà lấy Ngọc Nhi thì chắc cũng không
làm mất mặt vương phủ chứ? Hơn nữa Ngọc Nhi cũng thích vãn bối thật, nếu không có thể nàng lại tự sát vì tình tiếp cho mà xem. Chu Thiên Giáng
nghển cổ nói.
Tĩnh Vương bị nói cho á khẩu không nói được gì, nữ nhi không những tự
sát vì tình mà còn viết một phong di thư, xem ra đúng là kiên quyết muốn gả cho Chu Thiên Giáng, nhưng trong lòng Tĩnh Vương cũng hơi xiêu, cảm
thấy cứ buông tha cho Chu Thiên Giáng như vậy thì quả thực là cũng nghẹn khuất.
Tĩnh vương phi nhìn Tĩnh Vương, nhỏ giọng nói: - Vương gia, Thiên Giáng
đứa nhỏ này tuổi trẻ tài cao, cũng là công thần bất thế của Đại Phong
ta, thiếp thấy hay là đồng ý đi.
Tĩnh Vương trừng mắt một cái: - Đàn bà thì biết cái gì, cũng bởi vì công lao tiểu tử này quá lớn nên bổn vương mới lo cho an nguy của Ngọc Nhi
sau này.
Chu Thiên Giáng sửng sốt, lập tức hiểu được Tĩnh Vương lo lắng điều gì:
- Tĩnh vương gia, nói thật lòng thì ngài cảm thấy Thành Võ Hoàng đối xử với vãn bối như vậy có phải là hơi quá không?
- Có quá hay không thì tiểu tử ngươi có thể thế nào được chứ? Lẽ nào muốn tạo phản sao?
- Tạo phản thì không, nhưng nếu không chọc vào được thì chúng ta có thể tránh.
Tĩnh Vương ngẩn ta, nhìn phu nhân một cái rồi lại từ từ ngồi xuống chiếc ghế thái sư: - Thiên Giáng, đừng nói là hoàng huynh, nếu đổi lại là bổn vương thì ta cũng đề phòng tiểu tử ngươi ba phần. Ngươi nói với bổn
vương xem dựa vào cái gì ngươi có thể đảm bảo Ngọc Nhi bình an sống cả
đời đây?
- Cái này thì dễ thôi, chỉ cần Chu Thiên Giáng ta biến thành một công tử phóng đãng không tham dự triều chính thì chắc chắn không bao lâu hoàng
thượng sẽ không còn cảnh giác nữa.
- Hừ hừ, vậy ngươi lấy gì nuôi Ngọc Nhi nhà ta?
- Chẳng phải còn có mấy người sao? Mỗi tháng tùy tiện chu cấp đủ cho chúng ta ăn là được rồi. Chu Thiên Giáng làm bộ cợt nhả.
- Thối lắm, ngươi muốn ăn xin thì cũng đừng hòng lấy được một đồng của
bổn vương. Tĩnh Vương tức giận đứng lên lần nữa, đến sắc mặt Tĩnh vương
phi cũng có chút khó coi.
Chu Thiên Giáng vội chắp tay: - Ha ha, ta chỉ đùa một chút thôi, Tĩnh
vương gia, ta chỉ nói thật thôi, ngài đừng sợ ta là được rồi.
- Có gì nói nhanh. Tĩnh Vương nói xong thì lại ngồi xuống.
- Tĩnh vương gia, vãn bối khi kiểm tra và thu thuế ngân ở Thục Thiên phủ có động tay động chân một chút, ha ha, lưu lại cũng không nhiều, chỉ
nộp lên trên một nửa mà thôi. Chu Thiên Giáng cũng không giấu diếm, dù
cho Tĩnh Vương nói ra cũng không ai tin.
Tĩnh Vương vừa nghe thấy vậy thì trượt chân từ trên ghế xuống, có lẽ
Tĩnh vương phi không có nhận thức đến những thứ này nhưng Tĩnh Vương
biết được chừng đó là bao nhiêu. Chu Thiên Giáng làm vậy đúng là đâm
ngàn đao cũng không quá.
- Ngươitiểu tử ngươi đây là tội chết có biết không hả? Tĩnh Vương nhỏ giọng nói.
- Tội chết gì chứ? Nếu ta không đến cứu viện thì hiện giờ Đại Phong
triều đã là của Chu gia rồi. Ta cứu Đại Phong triều, hiện giờ chức quan
gì cũng không cần, để lại chút bạc dưỡng lão cũng nên đúng không?
Tĩnh Vương nhìn nhìn Chu Thiên Giáng rồi lại nhìn phu nhân của mình, nhỏ giọng nói: - Việc này đừng nhắc lại nữa, coi như tên tiểu tử này chưa
từng nói.
- Thiếp biết rồi, thiếp là phụ đạo nhân gia, nói với ai chứ? Tĩnh vương phi cảm thấy Tĩnh Vương hơi chuyện bé xé ra to.
Tĩnh Vương bị số bạc này dọa cho hơi sợ nhưng đến lúc bình tĩnh lại thì
thấy nếu như Chu Thiên Giáng có thể nói ra những lời này thì Tĩnh Vương
biết chắc chắn Chu Thiên Giáng không giấu giếm ông ta thứ gì.
- Thiên Giáng, tiểu tử ngươi là một nhân tài nhưng không thích hợp với
triều đường, nơi đó tranh đấu kịch liệt, bổn vương nhiều năm như vậy đều muốn tránh đi. Nếu như tiểu tử ngươi nguyện ý làm một phú ông thì bổn
vương cảm thấy cũng không có gì xấu cả, nhưng mà nha đầu Quách gia thì
thế nào bây giờ?
- Vẫn câu nói kia, ta lấy hết. Chu Thiên Giáng vẫn kiên quyết trong
chuyện này, nếu không Quách Dĩnh cũng đòi sống đòi chết cho mà xem.
Nếu như là trước kia thì chắc chắn là Tĩnh Vương phải mắng mấy câu nhưng hiện giờ nữ nhi đã làm chuyện đó với tên tiểu tử này rồi, không đồng ý
cũng phải đồng ý, nhìn dáng vẻ kiên cường đó của nữ nhi, e là nếu cứ
phản đối thì phải mất Ngọc Nhi thật.
- Thiên Giáng, ngươi có thể mời hoàng thường chỉ hôn hai nhà đều làm
chính thất, như vậy thì ta và Thiên Tín cũng vẫn còn mặt mũi, nhưng
hoàng thượng có đồng ý hay không thì còn phải xem bản lĩnh tiểu tử nhà
ngươi thế nào. Bổn vương cảm thấy ngươi có thể cố gắng xin chỉ, hơn nữa
với kế phá địch lần này chắc hoàng huynh có thể đồng ý. Tới hiện giờ thì Tĩnh Vương đã nhận người con rể này, hơn nữa còn bắt đầu giúp hắn nghĩ
kế.
Nguy cơ một trận lễ pháp đã bị hóa giải mất tăm mất tích khi Ngọc Cách
Cách đòi chết. Tĩnh Vương và Chu Thiên Giáng ở trong tiểu viện thảo luận bí mật hơn một canh giờ, Chu Thiên Giáng sử dụng cái miệng khôn khéo,
cuối cùng cũng khiến Tĩnh Vương lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Chu Thiên Giáng cùng Tĩnh Vương và Tĩnh vương phi nhìn Ngọc Cách Cách
đang ngủ say, nhìn thấy gương mặt hơi tiều tụy của nàng, trong lúc nằm
mơ còn vương hai hàng nước mắt thì Chu Thiên Giáng không kìm được muốn
đánh thức Ngọc Nhi nhưng lại bị Tĩnh Vương trừng mắt ngăn lại.
Chu Thiên Giáng không còn cách nào bước đến bên thư án, múa bút lưu lại một câu thơ.
- Nhu tình tự thủy, giai kì như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ! Lưỡng
tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triều triều mộ mộ.
Tĩnh Vương nhìn câu thơ, không khỏi bị thuyết phục bởi tài văn chương
của Chu đại quan nhân, thảo nào Ngọc Nhi sống chết đòi theo hắn, người
này quả thực có tài.
- Tĩnh Vương, nương nương, vãn bối cáo từ, ngày mai sau khi gặp Quách
lão phu thì Thiên Giáng sẽ vào cung xin chỉ. Chu Thiên Giáng từ biệt
Tĩnh Vương, đi ra tiểu viện.
Nhìn bóng lưng Chu Thiên Giáng rời đi, vương phi nhỏ giọng hỏi: - Vương gia, người nói xem hoàng thượng có thể đồng ý không?
Tĩnh Vương khẽ vuốt chòm râu, mỉm cười: - Phu nhân, Đả Vương Tiên kia của ta sắp lấy về được rồiha ha
Tĩnh vương phi sửng sốt, nhìn vẻ mặt xấu xa của Tĩnh Vương, không ngờ bảo người ta đi xin chỉ căn bản là không phải lòng tốt.
- Chu Thiên Giáng mất đi Đả Vương Tiên làm bùa hộ mệnh vậy thì chẳng phải sau này càng nguy hiểm thêm sao?
- Ngươi không hiểu đâu, tên tiểu tử này cho là có Đả Vương Tiên trong
tay thì có thể hoành hành ngang ngược mà không biết rằng có thứ này
trong tay thì mới khiến hoàng huynh nghi ngờ.
Tĩnh Vương còn hiểu được thâm ý của Đả Vương Tiên hơn cả Chu Thiên
Giáng, thứ này ở trong tay Chu Thiên Giáng cũng giống như một cái gai
trên người Thành Võ Hoàng. Chỉ có khiến hắn mất đi tấm bùa hộ mệnh này
thì Thành Võ Hoàng mới yên tâm để Chu Thiên Giáng tự do tự tại, bởi vì
không có cây Đả Vương Tiên này thì bất cứ hoàng tử nào cũng có thể khiến hắn rơi vào chỗ chết.
Lúc Chu Thiên Giáng trở lại cửa phủ, trời đã tờ mờ sáng. Trước cửa Chu
phủ có treo hai ngọn đèn lồng màu đỏ rất lớn, nơi bức hoành của phủ bài
để trống một khoảng lớn, khiến ai nhìn vào cũng thấy không thoải mái. Ở
triều đại này, phá vỡ phủ bài nhà người ta là một sự nhục nhã cực lớn.
Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng, gặp phải sự làm nhục của cha vợ tương lai hắn cũng không phản ứng gì, ai bảo hắn ăn hiếp con gái nhà người ta trước chứ. Chu Thiên Giáng nghĩ xem ngày mai có nên thỉnh cầu hoàng
thượng cho hắn bồi thường một tấm kim biển (tấm biển bằng vàng), dù sao
thì cũng là do em trai của ông ta đập hư. Oan có đầu nợ có chủ, dù sao
thì cũng đều là người của hoàng gia.
Trở về phủ, nghĩ lại những hành động của Ngọc cách cách tối qua, Chu
Thiên Giáng vô cùng cảm động, Một nữ nhi có thể dùng cái chết để bảo vệ
tình cảm của mình, hắn thấy sống trên thế giới này thật không có uổng
phí.
Chu Thiên Giáng cẩn thận tháo tấm vải quấn quanh cổ ra, quấn hai ngày đã sắp nổi rôm rồi. Chu đại quan nhân nhẹ nhàng cử động một chút, còn may
không phát sinh phản ứng gì không tốt cả. Chu Thiên Giáng ngâm mình
trong bồn tắm, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem sáng mai nên thuyết phục
Quách lão phu nhân thế nào.
Sáng hôm sau, Chu Thiên Giáng chuẩn bị quà cáp, rất long trọng đi tới
Quách phủ. Bọn người hầu của Quách phủ thấy Chu đại quan nhân mang theo
nhiều lễ vật như vậy, đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
- Đại nhân, ngài đây là? Quản gia Quách phủ nghi hoặc nhìn hộp quà.
- Lão phu nhân đâu rôi, xin chuyển lời rằng Chu Thiên Giáng cầu kiến. Chu Thiên Giáng nói rất chân thành.
Quản gia gãi gãi đầu, trong lòng tự nhủ nơi này cũng giống như nhà của
ngươi, lần nào đến mà không chạy thẳng đến hậu viện của tiểu thư, tại
sao hôm nay làm giống như lần đầu tiên vậy.
- Chu đại nhân mời ngài ngồi trước, ta đi bẩm báo một chút. Quản gia nói xong liền rời phòng khách.
Sớm có nha hoàn chạy đến chỗ Quách Dĩnh bẩm báo, vừa nghe nói Chu Thiên
Giáng đến đây, Quách Dĩnh vui mừng như con chim én nhỏ chạy đến tiền
viện.