Vườn hoa bình thường rất vắng vẻ, đột nhiên lại náo nhiệt lên. Chu đại kỳ
nhân sắp biến thành “Chu đại quan nhân”, bọn hạ nhân của Quách phủ đều
bu lại nịnh bợ vị quý nhân tương lai này.
Đừng nhìn những người này bình thường đồn đại linh tinh chuyện Chu Thiên Giáng và Đại tiểu thư, nhưng không có ai coi đó là thật. Bởi vì hai
người thân phận quá khác nhau, ai cũng không tin Chu Thiên Giáng và
Quách Dĩnh sẽ thành một đôi. Tuy nhiên hiện tại, Chu Thiên Giáng sắp vào Quốc Tử Giám, câu chuyện tình yêu thần kỳ kia rất có thể sẽ biến thành
sự thật.
Trong Quách phủ bận rộn nhất là thuộc hạ của Quách Dĩnh, mấy ngày này
bắt Chu Thiên Gang theo cô học nghi lễ cung đình. Chủ bạc học chính
trong Quốc Tử Giám, người nào cũng rất để ý sĩ diện, người nào cũng cổ
hủ. Những người này tự cho mình là sư phụ của Hoàng tử, coi thường nhất
chính là những võ tướng không tuân thủ lễ nghĩa. Chu Thiên Giáng đại
diện cho phủ tướng quân, phỏng chừng những lão già cổ hủ nhất định sẽ
quản giáo hắn nghiêm khắc, cho nên Quách Dĩnh cho Chu Thiên Giáng một
mũi dự phòng trước.
Qua tháng giêng, thời tiết mới chuyển ấm nên còn hơi lạnh, nhưng hơi
xuân cũng đã trải khắp xung quanh. Trang phục của Chu Thiên Giáng cũng
đã mới hoàn toàn, giống với cô gia vậy, sắp đến Quốc Tử Giám.
Trong hành lang, lão phu nhân và Quách Thiên Tín nói chuyện xong, kêu
quản gia a Phúc đưa Chu Thiên Giáng đến Quốc Tử Giám báo danh.
- Thiên Giáng ca, tới Quốc Tử Giám có thể không giống như trong Quách
phủ đâu nha, ở đó ngoại trừ hoàng tử công chúa ra thì là con cháu của
một số đại thần, nói chuyện nhất định phải cẩn thận. Quách Dĩnh không
kìm nổi nhỏ tiếng dặn dò một tiếng.
Ngay trước mặt lão phu nhân và Quách Thiên Tín, Chu Thiên Giáng không
thể lại ôm hôn từ biệt gì được, chỉ có thể gật gật đầu giả vờ điềm nhiên như không.
Quách Thiên Tín là viên võ tướng, con gái từ nhỏ đã trong quân doanh rèn giũa, cũng không để ý những chuyện này. Nếu đổi thành quan văn, sớm đá
mắng chửi đến mất mặt rồi. Nhưng mà lão phu nhân cũng nhìn ra chút huyền bí, ánh mắt của Quách Dĩnh tràn đầy sự quan tâm và tình yêu, lão phu
nhân chợt giật mình.
- Dĩnh nha đầu, đợi lát nữa đến phòng bà nội một chuyến, bà có chuyện
muốn nói với cháu. Lão phu nhân nói với Quách Dĩnh xong, lại nói với Chu Thiên Giáng:
- Con à, ráng mà học, sau này có thể nở mày nở mặt hay không, phải coi vận mệnh của con đó.
- Đa tạ lão phu nhân dạy bảo, vãn bối cáo từ! Chu Thiên Giáng chắp tay, xoay người đi ra ngoài.
Quản gia a Phúc đã chuẩn bị xong xe ngựa, người phu xe tên là Triệu Tứ,
sau này y phụ trách đưa đón Chu Thiên Giáng “đến trường“.
Lão thợ làm vườn Lâm Phong từ bên hông cửa nhìn Chu Thiên Giáng lên xe,
ông không về vườn hoa mà đi ra Quách phủ, đi vào một ngõ nhỏ không xa.
Trong ngõ hẻm không có người nào, Lâm Phong nhìn chung quanh một chút,
chợt xoay người nhảy lên tường, vụt vụt vụt rất nhanh đã chạy sang một
hướng khác.
Đường Thuận Cảnh là con đường phồn hoa nhất đế đô kinh thành, Lâm Phong
từ trong một ngõ nhỏ đi ra, trên đầu đội một cái nón, gương mặt đã được
hóa trang một cách đơn giản.
Ở trước một cửa hiệu lò rèn tên 'Thanh sơn', Lâm Phong ngừng lại, cúi đầu đi vào.
- Xin hỏi khách quan, ngài muốn mua đồ có sẵn ở đây hay là muốn tạo cái mới? Tiểu nhị của quán khách khí chạy đến chào đón.
- Tôi muốn làm một thanh kiếm, dài bốn thước bốn, nặng bốn cân bốn lượng, bên ngoài có bốn lớp da trăn. Lâm Phong nói.
Tiểu nhị sửng sốt, cảnh giác nhìn người này, - Khách quan, trên thân kiếm có muốn khắc tên tự hiệu không?
- Thanh Long!
- Mời vào trong!
Tiểu nhị nói xong, lại cảnh giác nhìn một lần nữa, rồi dẫn Lâm Phong vào hậu viện.
Đến cửa của đại sảnh hậu viện, tiểu nhị cao giọng hô: - Chưởng quầy, có
vị khách này yêu cầu đặt làm thanh kiếm Thiên long bốn tấc.
Hô xong, cũng không đợi bên trong đáp lại, trực tiếp khẽ vươn tay:
- Khách quan, mời ngài mời vào trong!
Lâm Phong ngay cả nhìn cũng không nhìn, đi thẳng vào trong. Vừa bước vào, tiểu nhị đã đóng cửa ngoài lại.
Hai bên đại sảnh, bốn người mặc áo xanh đi ra, đứng ở bốn góc, vây quanh Lâm Phong ở giữa. Lúc này, từ sau sảnh trong có một lão áo hoa đi ra,
ánh mắt uy nghiêm nhìn Lâm Phong.
- Các hạ hơi lạ mặt? Không biết vì sao phải giả mạo Vệ sĩ Thanh Long? Lão già trầm giọng nói. Nói xong, lão ngồi ở ghế Thái sư.
Lâm Phong tháo mu mêm xuống, sờ mặt nạ để lộ ra mặt thật: - Mục Kỳ, cả ta mà ngươi cũng không nhận ra sao?
Lão già nhìn gương mặt già nua của Lâm Phong, giật mình đứng lên: - Lâm... Lâm đại nhân, sao lại là ngài.
Lão già nói xong, bỗng nhiên quỳ một chân trên đất: - Thuộc hạ Mục Kỳ, tham kiến Lâm đại nhân.
Bốn gã thanh niên mặc áo xanh thấy vậy liền đồng loạt quỳ một chân trên đất, cúi đầu vô cùng kính trọng.
- Mục Kỳ, đứng lên đi, tất cả đứng lên, ta bây giờ không phải là cái gì đại nhân, chẳng qua là một thảo dân mà thôi.
- Lâm đại nhân, trong mắt hộ vệ Niêm Can chúng tôi, ngài mãi mãi là đại nhân của chúng tôi.
Mục Kỳ kích động nói.
Lâm Phong đã sáu bảy mươi rồi, Mục Kỳ mới năm mươi, năm đó là Lâm Phong
đem y mang vào Niêm Can Xử, bồi dưỡng trở thành một hộ vệ Thanh Long.
Lâm Phong thoáng nhìn cấp dưới cũ của mình, ha ha cười, nói: - Mục Kỳ,
xem ra bây giờ ngươi giữ chức vị quan trọng của Chu Tước rồi. Không tệ
không tệ, ngươi đúng là có năng lực này. Lâm Phong khen một câu.
Hoàng cung Niêm Can Xử chia làm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ
bốn bộ phận, Thanh long đứng đầu, chuyên bảo vệ Hoàng thượng. Bạch Hổ
phụ trách giám sát quân chính văn võ đại thần, Chu Tước phụ trách truyền tin tức, Huyền Vũ ẩn núp trong dân gian tập hợp tình báo.
Mục Kỳ vội vàng nhường ghế chủ cho Lâm Phong, khẽ vẫy tay kêu bốn thanh niên áo xanh lui ra.
- Lâm đại nhân, năm đó ngài để lại một phong thư rồi ra đi không từ giã, tiên hoàng và đương kim Thánh Thượng đều rất nhớ ngài. Không biết đại
nhân lần này đến, có phải là muốn trở về Niêm Can Xử?
- Ha ha, già rồi, không có ý định đó. Mục Kỳ, hộ vệ Thanh Long bây giờ là ai đứng đầu? Lâm Phong hỏi.
- Là Vệ Triển đại nhân.
- Hả? Vệ Triển đã là Thanh Long Sứ rồi hả? Năm đó y chỉ có xếp thứ tư,
chẳng lẽ nói lão tam Bạch Hổ giống như ta, đã rút lui rồi ư? Lâm Phong
cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Mục Kỳ trên mặt thất vọng: - Lâm đại nhân có điều không biết, mười ba
năm trước, nhị đương gia và tam đương gia đến nước Đương Vân chấp hành
nhiệm vụ, họ thất thủ... hi sinh cho tổ quốc rồi.
Lâm Phong thân thể khẽ động, anh em họ năm đó có mối quan hệ rất tốt, không ngờ là người xưa đã ra đi.
- Ôi! Đây là chức trách hộ vệ Thanh Long, không có gì phải thương cảm.
Qua mấy năm nữa, ta và các huynh ấy cũng phải gặp mặt nhau rồi.
Lâm Phong dừng lại chút, nói tiếp: - Mục Kỳ, xin ngươi chuyển cáo với Vệ Triển, cứ nói Lâm Phong cầu y một chuyện!
Trong hậu viện lò rèn, Lâm Phong và cấp dưới cũ của Niêm Can Xử bí mật
trò chuyện với nhau, chuyện lão nhắn nhủ chính là vì Chu Thiên Gáng. Mà
Chu đại quan nhân lúc này đã nghênh ngang tới Quốc Tử Giám.
Quản gia a Phúc sau khi giúp báo tin xong thì rời khỏi Quốc Tử Giám. Chu Thiên Giáng được một vị học chính dẫn tới học đường. Có chút không
giống với tưởng tượng của Chu Thiên Giáng, “lớp học” này vốn không yên
lặng, mà vô cùng náo nhiệt. Có lẽ nguyên nhân là ngày đầu tiên đầu xuân
vào học, mọi người chào hỏi nhau thân thiết.
Chu Thiên Giáng cũng không biết ai, kiếm một góc nào đó ngồi xuống. Ở
trong những nơi như thế này, ngồi ở phía sau vô cùng thoải mái, ai cũng
không chú ý mình.
Chu đại quan nhân vừa mới ngồi xuống, đã nghe một mùi thơm, hai nữ nhân
khoan thai bước tới. Chu Thiên Giáng vừa nhìn không ngờ lại gặp phải
người quen cũ.
- Ngọc Cách Cách, người cũng học ở đây à. Chu Thiên Giáng vội đứng lên, khách khí nói.
- Chu công tử, Dĩnh Nhi tỷ tỷ sớm đã nghe nói huynh đến Quốc Tử Giám,
tôi còn tưởng tỷ ấy nói đùa. Ngọc Cách Cách nói xong, nói với một cô gái bên cạnh: - Nguyệt Hân tỷ tỷ, đây chính là vi Chu công tử mà muội nói.
- Muội nói đây chính là Chu Thiên Giáng đã làm thơ sao? Cô gái bên cạnh Ngọc Cách Cách hỏi với vẻ lạnh lùng, cao ngạo.
Chu Thiên Giáng xem thường nhất loại con gái tự cho là nhất này, làm ra
vẻ giống như nhân dân toàn thế giới đều coi trọng cô ta vậy.
- Ta nói cô nương, thật ra cô cười một chút sẽ đẹp hơn đó, đừng có đưa
cái mặt như là tôi thiếu nợ cô vậy. Cô xem Ngọc Cách Cách tốt không,
người vừa đẹp cười cũng tươi. Chu Thiên Giáng sẵn tiện nịnh bợ Ngọc Cách Cách. Cha người ta là vương gia, Chu Thiên Giáng cũng biết xem người mà nói chuyện mà.
Ngọc Cách Cách được khen mặt đỏ lên, ngại ngùng cúi đầu. Cô gái kia hừ
lạnh một tiếng, còn chưa mở miệng, liền nhìn một gã đàn ông đứng bên
cạnh, cao ngạo chỉ vào Chu Thiên Giáng nói: - Tiểu tử, ngươi dám nói với thất công chúa như vậy hả, có phải là muốn chết không?
Trong lòng Chu Thiên Giáng sửng sốt, vừa nghe ba chữ 'Thất Công chúa', trong
lòng lập tức chợt lạnh băng. Mẹ nó, hóa ra cha của nha đầu này còn hoành tráng hơn cha của Ngọc Cách Cách. Lại nhìn người nói chuyện, tướng mạo
giống như con bọ ngựa vậy, trong lòng Chu Thiên Giáng tự nhủ nếu trong
tay bố có thiết côn, một gậy đánh chết ngươi.
Chu Thiên Giáng đang muốn chữa lời thì thấy trong học đường đang hỗn loạn, mọi người lần lượt tìm chỗ ngồi.
- Chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) đại nhân tới rồi, mau ngồi xuống. Ngọc Cách Cách nói xong, kéo tay thất công chúa kiếm nơi ngồi
xuống. Sau khi Ngọc Cách Cách ngồi xuống, còn liếc xéo Chu Thiên Giáng
một cái, ý là y mau tìm chỗ ngồi.
Chu Thiên Giáng nhìn thoáng qua, chỗ vừa rồi của mình đã có người ngồi,
kiếm nửa ngày mới phát hiện kế bên một tên mập có một chỗ trống. Chu
Thiên Giáng vội đến đó ngồi xuống.
Chủ bạc Vương thái phó chắp tay sau lưng, uy nghiêm đi đến. Quách Dĩnh
cũng không ít lần đề cập qua vị Vương thái phó này, nghe nói là thiết
diện vô tư, cổ hủ hơi có chút không biết nể mặt. Trong Quốc Tử Giám cũng có điểm tốt, bất luận là con của Hoàng thượng hay là đại thần thì đều
đối xử bình đẳng, trong Quốc Tử Giám không có phân chia cao thấp sang
hèn. Nhưng mà nói thì nói như vậy, con của những quan thần vẫn là cố
gắng nịnh bợ Hoàng tử.
Vương thái phó quét mắt nhìn mọi người, gõ thước, làm giống như đang đọc sách vậy: - Xuân chi y thủy, đại địa phục tô, chính thị độc thư thì
tiết! Bắt đầu của mùa xuân, trái đất như sống lại, đúng là lúc để đọc
sách!
Nhìn Vương thái phó rung đùi đắc ý nói ở phía trên, Chu Thiên Giáng nghe xong vài câu đã không có hứng thú. Chu đại quan nhân bắt đầu nhìn chung quanh, phát hiện trên học đường có vài cô gái nhìn cũng không tệ.
Chu Thiên Giáng trong đầu nghĩ chuyện xấu xa, suy nghĩ có phải trong lúc học tập, tìm kiếm gì đó giải buồn hay không thì chợt nghe bên cạnh nói.
- Tiểu tử, cho dù muốn nhìn, đầu cũng không động đậy, con ngươi động là được rồi.
Chu Thiên Giáng nghiêng đầu nhìn, người mới nói chuyện là tên mập kế
bên, mặt giống như là cái mông vậy. Nhưng mà cách y nói vô cùng kì lạ,
từ kẽ răng phát ra âm thanh, ngoài mặt vẫn có vẻ như rất chăm chú nghe
Vương thái phó diễn thuyết.
- Bạn hữu xin chào, sau này mọi người cùng trường, chiếu cố nhau chút nha. Ta tên là Chu Thiên Giáng, còn huynh.
- Huyền Châu. Tên mập nói từ trong kẽ răng.
Chu Thiên Giáng thiếu chút nữa cười ra tiếng.”Heo tươi?” (). Ôi trời, cha y cũng biết đặt tên lắm.
() “Huyền Châu” đọc gần giống với “Heo tươi”, vì vậy Thiên Giám đã nghe nhầm.
- Ta nói Heo tươi, chúng ta cũng coi như có duyên, tên ta cũng có chữ
Chu đó. Giúp ta giới thiệu tình hình ở đây chút đi, ta nghe nói ở đây có vài vị Hoàng tử.
Con ngươi của Huyền Châu mập khẽ động, thân người vẫn rất thẳng, ánh mắt nhìn về phía trước.
- Ngồi bên trái người đầu tiên chính là Đại Hoàng tử, cùng hàng là Nhị
Hoàng từ. Từ chỗ tôi đếm thẳng, người thứ năm chính là Tam Hoàng tử.
Trên mặt tên mập không có chút biểu hiện gì, nhìn giống tên thiểu năng
vậy.
- Cứt! Ba vị Hoàng từ ở đây, còn có công chúa, ở đây thật là đông vui. Chu Thiên Giáng cười trộm nói.
- Cứt? Nghĩa là gì?
- “Cứt” () nghĩa là, nghĩa là xin chào đó. Chu Thiên Giáng cười gian xảo.
() Nguyên văn là “Kháo”, một từ chửi thịnh hành của dân mạng bên TQ.
Xem ra tên tiểu tử này nhất định là con trai của vị đại thần nào đó có
thực quyền, cố nhét vào đây cho bằng được. Nếu không ngu đần như vậy làm sao có thể vào Quốc Tử Giám.
- Heo tươi, cha huynh đang làm gì? Chu Thiên Giáng tiếp tục hỏi.
- Anh nói trước.
- Móa, còn sợ thiệt thòi. Vậy được, ta là người của phủ Trấn Nam tướng quân.
- Huynh dám mắng ngạch nương ta, bà ấy cũng là quý phi, ta là Tứ Hoàng
tử đó. Thân hình tên mập vẫn không nhúc nhích, lời nói từ trong kẽ răng
thoát ra.
- Tứ... Hả... ! Chu Thiên Tứ chút xíu nữa giật mình té ngã: - Xin lỗi,
lúc nãy chắc huynh nghe lầm đó, ta không có mắng ai cả, hihi. Chu Thiên
Giáng cười xấu hổ, trong lòng tự nhủ bố đây không thừa nhận, ngươi có
thể làm thế nào.
- Không sao, nói thật ra ta cũng muốn mắng, chỉ là không dám. Tên tiểu
tử huynh nếu là người của phủ tướng quân, chắc là mấy vị ca ca cũng lôi
kéo huynh dữ lắm.
- Heo... Tứ Hoàng tử, huynh không muốn lôi kéo ta sao? Chu Thiên Giáng kinh ngạc hỏi.
- Ta không giỡn, trong mắt họ ta là một tên ngốc. Đương nhiên, ta cũng
nguyện ý làm một kẻ ngu, như vậy sống lâu hơn một ít. Tứ Hoàng tử bình
tĩnh nói.
Chu Thiên Giáng sửng sốt. Má nó, tiểu tử này ngoài mặt nhìn cảm thấy rất trung hậu nhưng trong lòng cực kì gian xảo. Người như vậy, không phải
là người mình muốn bồi dưỡng sao.
Chu Thiên Tướng nhìn trái nhìn phải Tứ hoàng tử Huyền Châu giống như
đang xem tướng, thì nghe Tứ Hoàng tử nói nhỏ: - Chu Thiên Giáng, tiểu tử ngươi xui xẻo rồi.
Vừa dứt lời, chợt nghe Vương thái phó vỗ thước: - Người ngồi cuối cùng
đứng lên cho ta, trong học đường mà không ngồi đàng hoàng, lắc đầu lắc
trán giống bộ dạng gì chứ.
Mọi ánh mắt khẽ lướt rồi tập trung lên người Chu Thiên Giáng. Chu Thiên
Giáng không biết chuyện gì, vội ngồi ngay ngắn, coi như không có gì xảy
ra.
- Nói trò đó, đứng dậy cho lão phu! Vương thái phó nói xong, khẽ vươn
tay nắm lấy cây gậy trúc trên tường, nổi giận đùng đùng đi tới Chu Thiên Giáng.
Trong mắt của nhiều người còn lộ ra vẻ đồng tình. Đặc biệt là Ngọc Cách
Cách, lo lắng nhìn Chu Thiên Giáng. Thất công chúa bên cạnh thì cười
lạnh, vô cùng sung sướng khi thấy người gặp họa.
- Chủ bạc đại nhân, thầy là... đang gọi con à? Chu Thiên Giáng xấu hổ đứng lên.
- Trò tên gì, con cháu nhà ai.? Vương thái phó lạnh lùng mà hỏi.
- Con là... người của phủ Trấn Nam tướng quân, con tên Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng nói vừa dứt, xung quanh phát ra tiếng xì xào bàn tán.
Tên tuổi Chu đại thi nhân không nhỏ, không ít người chỉ nghe thôi chưa
gặp người, hôm nay cuối cùng cũng được thấy mặt.
- Yên lặng! Ai còn dám ồn ào, coi chừng cây roi. Vương thái phó nổi giận nói.
Học đường lập tức yên tĩnh trở lại, Chu Thiên Giáng thật khâm phục lão
già uy nghiêm này, nhiều con cháu quan đại thần như vậy, không ngờ lại
có thể giữ được lớp.
- Quách Thiên Tín là một kẻ vũ phu, khó trách người trong phủ đều không
biết quy củ như vậy. Đưa tay ra. Vương thái phó nói xong, giơ cao roi
lên.
- Thầy... thầy muốn làm gì?
- Câm miệng! Giơ tay chịu phạt. Vương thái phó cả giận nói.
- Con... con nói thầy đừng như vậy được không, nếu không con động tay
làm thầy bị thương thì cũng không đúng. Chu Thiên Giáng nghĩ bụng làm
quái vì vậy, ai ngờ lại đánh lão tử.
- To gan, trò dám động tay với lão phu? Vương thái phó giật mình trợn to hai mắt, tức giận vung cán quất xuống.
Chu Thiên Giáng mấy tháng này cũng không uổng công luyện tập, động tác
tay vô cùng nhanh nhẹn. “Phạch”, Chu Thiên Giáng đã nắm lấy cán roi, tay trái theo thói quen đẩy một cái.
Vương thái phó chẳng qua là học giả già, nào chịu nổi cái đẩy này của
Chu Thiên Giáng, cả người ngã về phía sau, đầu trùng hợp đập vào chân
bàn phía sau.
- Ngươi... ngươi! Vương thái phó tức giận công tâm, hôn mê bất tỉnh.
Ầm... bên dưới học đường vô cùng ồn ào. Từ Thái tổ Hoàng đế đến giờ chưa có ai dám đánh qua Chủ bạc. Bây giờ thì hay quá, một người mới lại dám
đánh hôn mê Chủ bạc đại nhân.
Bên trong hoàng thành, một gã học chính của Quốc Tử Giám liều mạng chạy vào, chuyện lớn như vậy, khẳng định phải bẩm báo lên.
- Ngụy công công... Ngụy công công...
Vị học chính kia thở hào hển chạy vào.
- Lý học chính, trong hoàng thành gọi to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì. Ngụy công công nghiêm mặt, uy nghiêm nói.
- Ngụy công công, việc lớn không hay rồi, học sinh nổi danh của Quốc Tử Giám, đánh Chủ bạc ngất xỉu rồi.
- A... ngươi nói cái gì? Là vị hoàng tử kia? Ngụy công công bị hù khẽ run rẩy.
- Không phải Hoàng tử, là... là Chu Thiên Giáng của Quách phủ!
Ngụy công công ngẩn ra, sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên phát ra một tiếng
cười như sấm: - Ha ha ha ha, ông trời có mắt, chuyện vui... haha! Nói
xong, Ngụy công công cong lưng chạy đến thư phòng.
Người học chính đó đứng ngây ra ở đó, không rõ hôm nay như thế nào, học
sinh đánh ngất xỉu Chủ bạc, Ngụy công công lại hô lớn mừng rỡ?
Quốc Tử Giám không giống học đường bình thường, vào Quốc Tử Giám có
nghĩa là đã có quan tịch. Quan trọng nhất là có thể vào học đường của
Quốc Tử Giám, không phú thì quý, tuyệt đối không phải là người bình
thường. Sau lưng họ đều đại diện cho thế lực nào đó.
Ngày nhập học đầu tiên của mùa xuân, không ngờ lại có học sinh đánh ngất cả Chủ bạc Vương thái phó, quả thật không phải là chuyện nhỏ. Không tôn sư trọng đạo liên quan đến mệnh mạch cả nước, Ngụy công công cảm thấy
dựa vào điều này thì có thể đem tên không biết sống chết này nhốt vào
đại lao rồi.
- Bệ hạ không xong rồi! Ngụy công công vội vội vàng vàng chạy vào thư phòng.
- Nô tài to gan, chuyện gì mà lật đật như vậy. Thành Võ Hoàng đế mặt rồng giận dữ, ném tấu chương trong tay xuống.