Thành Võ Hoàng đế kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng: - Không tồi, thơ hay, đúng
là thơ hay. Tiểu tử, xem ra ngươi cũng là người từng đọc đủ thứ thi thơ, tại sao lại không nhờ Quách tướng quân tiến cử làm quan cho triều đình.
- Ông ấy tiến cử ta? Chu Thiên Giáng nhìn quanh: - Ta nói cho ông biết,
lão già Quách Thiên Tín đó nhìn mặt cứ như quả mướp, thấy ta thì vẻ mặt
cứ như là phải chịu nhiều uất ức cay đắng và có mối thù sâu sắc với ta
vậy, ông ta sớm đã muốn đá ta ra khỏi cái vườn này từ lâu lắm rồi. Ta
thấy ông như thế này, chắc chắn là chức quan nhỏ hơn ông ta. Thực ra
tặng lễ vật cho ông ta cũng chả ích lợi gì đâu, ông ta sẽ không đề bạt
ông đâu. Chu Thiên Giáng nhỏ giọng nói.
Thành Võ Hoàng đế vẻ mặt cổ quái nhìn Chu Thiên Giáng, cảm thấy người
này có hơi thái quá rồi, lại dám nói Quách Thiên Tín mặt dài như quả
mướp. Nhưng mà ngẫm kĩ ra thì đúng là như quả mướp thật.
- Ha ha, ngươi không sợ ta sẽ đem lời ngươi nói lại với Quách tướng quân sao?
- Xì, nơi này cũng chả có người ngoài, ta có chết cũng không thừa nhận, ông có thể làm gì ta nào. Chu Thiên Giáng huơ huơ đầu.
Lúc này, một gã quản gia của Quách phủ bước nhanh tới chỗ Quách công
công, khom mình nói khẽ với ông ta vài lời. Ngụy công công khoát tay
bước nhẹ về phía Thành Võ Hoàng đế.
- Gia! Quách lão phu nhân đã thay y phục xong xuôi, ngài có phải là nên qua đó? Ngụy công công nhỏ giọng nói.
Thành Võ Hoàng đế nhìn Chu Thiên Giáng:
- Tiểu tử, một trăm lượng vàng ta tạm thiếu ngươi, có điều, ta sẽ thưởng cho ngươi một thứ nữa. Nói xong, Thành Võ Hoàng đế khẽ mỉm cười, xoay
mình đi về phía hậu viện.
- Này, này, ông đừng có đi chứ, không đưa vàng cho ta lần sau có gặp thì ta sẽ chửi đổng không tha. Chu Thiên Giáng hét theo Thành Võ Hoàng đế.
Ngụy công công sợ thiếu chút nữa thì tê liệt ngã xuống đất, run cầm cập
chỉ tayvà Chu Thiên Giáng, nghiến răng nói nhỏ: - Ngươi chết chắc rồi.
- Tê cái khỉ ấy, tên hạ nhân nhà ngươi lại dám gọi danh của lão tử ta,
ngươi tin hay không thì tùy. Chu Thiên Giáng nghe tên này gọi lão nhân
kia là Gia, thì nghĩ bụng tên này chẳng qua cũng chỉ là một gã nô tài
nên hắn mới không coi ra gì.
Ngụy công công sắp tức đến phát điên lên, đường đường là tổng quản thái
giám đại nội, đến Quách Thiên Tín thấy lão còn phải nể ba phần, thế mà
không ngờ lại bị một môn khách ở Quách phủ ức hiếp, lại dám làm Ngụy
công công tức một bụng sắp muốn nổ tung.
Ngụy công công bước vội vài bước, đi xuyên qua hậu viện đuổi theo Thành VõHoàng đế.
- Bệ hạ, tiểu tử kia ăn nói ngông cuồng, bất kính với Thánh thượng, có
phải là nên đem hắn..! Ngụy công công nói, ánh mắt đầy sát khí.
Thành Võ Hoàng đế dừng bước, lạnh lùng nhìn Ngụy công công:
- Nô tài to gan, trẫm có nói là sẽ trách tội hắn ta sao?
Ngụy công công sợ đến mức té nhào xuống đất, quỳ sụp trước mặt vua: - Nô tài đáng chết, nô tài cũng chỉ là vì nghĩ cho bệ hạ.
- Hừ! Thành Võ Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng:- Truyền khẩu dụ của
trẫm, nói với Quách khanh gia, năm sau hãy đưa tên tiểu tử đó đến Quốc
Tử Giám, cùng đọc sách với các Hoàng tử.
Ngụy công công sửng sốt, lập tức cúi đầu đáp: - Tuân chỉ.
Chu Thiên Giáng loay hoay với khóm hoa, trong lòng vẫn còn buồn bực khó
chịu, mắng lão nhân kia nuốt lời, một văn tiền cũng không cho hắn.
Hắn không biết, Thiên Giáng đại nhậm ở con người này, vận may sắp đến rồi!
Quách Thiên Tín đang làm khách ở Binh bộ Thượng thư Lý phủ. Tuy rằng là
quan hệ trên dưới, nhưng Quách Thiên Tín tay nắm binh quyền nên Lý Hồng
vẫn rất nể trọng ông. Thời đại này không giống với thế kỉ hai mươi mốt,
có sự trung thànhcủa những người này mới có thể giữ vững đất nước.
Chủ soái của Trấn Nam đại doanh và Bắc Phương đại doanh về cơ bản trong
doanh từ cao xuống thấp đều là thân tín của mình, đó là tình nghĩa ruột
thịt, cho dù là hoàng mệnh cũng không thể tách rời họ. Lý Hồng coi trọng Quách Thiên Tín cũng là vì uy tín củaông ở Trấn Nam đại doanh.
Đúng vào lúc Quách Thiên Tín thoải mái chè chén trong nhà Lý Thượng thư
thì đột nhiên nhận được tin báo của gia đinh, nói rằng Hoàng thượng vi
phục (cải trang) đến Quách phủ, lão phu nhân bảo ông mau chóng trở về.
Quách Thiên Tín không dám chậm trễ, nhanh chóng cáo biệt Lý Hồng, thúc
ngựa hết tốc lực về phủ.
Khi Quách Thiên Tín trở về phủ thì Thành Võ Hoàng đế đã rời khỏi đó. Nhà vua đến thăm lão thái thái cũng chỉ là để biểu lộ tâm ý chứ cũng không
có nhiều lời đểnóinhưng Ngụy công công vẫn còn lưu lại chưa đi.
- Ngụy công công, không biết hôm nay bệ hạ đột nhiên tới thăm nên không kịp nghênh tiếp, đúng là tội vạn lần đáng chết.
Quách Thiên Tín vừa bước vào đại sảnh liền vội vàng chắp tay nói lời khách khí.
- Quách tướng quân, lão nô còn đợi ở đây là có lời muốn nói cho ngài
biết. Ngụy công công nói xong thì nhìn trái nhìn phải một chút.
Quách Thiên Tín lập tức hiểu ra ngay
- Các ngươi đều ra ngoài hết cho ta, bất cứ kẻ nào cũng không được vào Quách Thiên Tín đuổi tất cả ra ngoài.
Ngụy công công đặt chén trà xuống và đứng lên, ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên vànói:
- Trấn Nam Đại Tướng quân Quách Thiên Tín tiếp chỉ.
Quách Thiên Tín nghe thế thì vội quỳ xuống đất
- Thần Quách Thiên Tín tiếp chỉ.
- Ngô hoàng có chỉ, năm sau mời nhà Quách ái khanh đưađưa
Ngụy công công ngập ngừng mãi mới nhớ ra là mình không biết tên của Chu Thiên Giáng.
- Quách tướng quân, phủ của ngài có một tên tiểu tử mặt mày lấm la lấm lét, còn có thể làm đôi câu thơ, hắn tên gì ấy nhỉ?
Ngụy công công cúi đầu hỏi.
- Công công muốn nói đến Chu Thiên Giáng? Cái tên đi đường thì thích lắc lư đầu, gặp ai thì cứ như là muốn ăn trộm đồ của họ sao?
Quách Thiên Tín hình dung lại một chút, vừa nghe thích làm thơ là ông đoán ngay ra là Chu Thiên Giáng.
- Đúng rồi, chính là hắn, cái tên này chắc cũng không phải người tử tế
gì, dám cả gan vô lễ với ta. Ngụy công công trừng mắt nói.
- Tên tiểu tử đó lại dám đắp tội với công công, lát nữa ta sẽ sai người
đánh cho hắn một trận nhớ đời và đuổi khỏi phủ. Quách Thiên Tín đang lo
không có cớ gì, lần này thì hay quá rồi. Cho dù mẫu thân đại nhân phản
đối thì ông cũng có thể dựa vào Ngụy công công. Trong thành Thái phó và
lục bộ còn không ai dám đắp tội với Ngụy công công nữa mà.
- À, cái nàycái này thì miễn đi. Ta là muốn nói, bệ hạ muốn hắn năm sau
đến Quốc Tử Giám học cùng với các Hoàng tử. Ngụy công công lúng túng
nói.
Quách Thiên Tín sửng sốt, bệ hạ muốn Chu Thiên Giáng đến Quốc Tử Giám?
Không phải chứ? Một người là đương kim Thánh thượng, một kẻ là quỷ nô
gánh trên mình cái danh giết người, không thể có quan hệ gì với nhau
được. Nếu không phải Chu Thiên Giáng có lão phu nhân và nữ nhi của mình
bao che thì Quách Thiên Tín đã sớm tống hắn ra khỏi cửa từ lâu rồi.
- Ngụy công công, ngàingài không phải là đã nghe nhầm rồi chứ?
- Hừ, Quách tướng quân, ta cũng hận một nỗi không thể bóp chết tên tiểu
tử đó, nhưng Thánh thượng đã mở lời vàng ngọc nên ta cũng không có cách
nào khác.Có điều, đợi tên tiểu tử đó đến Quốc Tử giám thì xem ta sẽ giày vò hắn như thế nào. Ngụy công công và Quách gia quan hệ cũng không tệ,
có những lời cũng chẳng cần phải giấu diếm.
Quách Thiên Tín tiễn Ngụy công công ra đến cửa, trong đầu vẫn có chút mơ hồ. Ông ta không hiểu Chu Thiên Giáng chó ngáp phải ruồi kiểu gì mà lại có được sự ưu ái của Hoàng thượng. Được vào Quốc Tử Giám thực sự là
chuyện không đơn giản, coi như được lên quan lục phẩm luôn rồi.
Triều Đại Phong chọn quan viên, thứ nhất là dựa vào khoa cử, thứ hai nữa là vào Quốc Tử Giám. Khoa cử là dành cho kì nhân dị sĩ ở dân gian, còn
Quốc Tử Giám là dành cho con cháu quan lớn. Thứ nhất là để thiết lập
quan hệ với các hoàng tử, thứ hai Quốc Tử Giám cũng là nơi mà các công
chúa cách cách học tập, có thể từ đó mà tuyển chọn phò mã. Không phải
tất cả con cháu quan viên đều được vào Quốc TửGiám, có thể vào được Quốc Tử Giám thì cũng được coi như là môn sinh của thiên tử, thân phận lập
tức trở nên cao quý hơn bao giờ hết.
Mấy ngày nay, lúc Quách Thiên Tín nhìn thấy Chu Thiên Giáng thì cũng
thay đổi vẻ mặt thù hận trước đây, thay vào đó ông ta cười tươi như hoa
vậy. Nụ cười này của ông ta cũng không gấp gáp, khiến Chu đại nhân nổi
cả da gà, đến lúc ngủ cũng gặp ác mộng.
Mấy ngày nay chẳng những Quách Thiên Tín thay đổi mà ngay cả lão thợ làm vườn Lâm Phong cũng thay đổi luôn, lại lặng lẽ câm điếc giống như trước đây.
Đối với những sự thay đổi này, thân là đại cẩu tử thì Chu đại kì nhân
vẫn suy nghĩ cả trăm lần mà không thể hiểu nổi, vậy nên hắn bèn đi tìm
Tiểu Quách Dĩnh chơi đùa.
- Conheo đáng chết này, không được nói cha ta như vậy. Quách Dĩnh xông
lên véo hắn, Chu Thiên Giáng liền thừa cơ ôm chặt Tiểu Quách Dĩnh vào
lòng.
- Cẩn thận có người nhìn thấy, mau buông ra. Quách Dĩnh lo lắng.
Chu Thiên Giáng đã giành được lợi thế liền thỏa mãn thả lỏng tay ra. Chỉ có những lúc ở cùng với Quách Dĩnh thì Chu Thiên Giáng mới cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
- Nha đầu, ăn Tết xong ta chuẩn bị chuyển ra ngoài ở, hiện giờ trong tay cũng giành dụm được chút tiền, ta muốn làm kinh doanh ở kinh thành.
Không phải nói mạnh miệng chứ ta đảm bảo hai năm sauta có thể trở thành
đại phú hào ở kinh thành này. Đến lúc đó ta sẽ đến cầu thân, đưa Quách
Dĩnh của chúng ta về làm vợ.
Quách Dĩnh nghe thế liền cúi đầu ngượng ngùng, không nói năng gì nhưng trong lòng đang cảm thấy rất vui.
Chu Thiên Giáng vắt hai chân lên, bắt đầu tính toán cho tương lai của
mình. Thời gian này bán thơ cũng kiếm được không ít tiền. Dựa vào danh
tiếng của hắn cùng thế lực của Quách phủ, làm kinh doanh không phải là
tiền vào như nước hay sao?Ở cái thời đại này vẫn chưa có cái khái niệm
lũng đoạn, Chu Thiên Giáng cảm thấy có thể tùy ý chọn một ngành là có
thể trở nên nổi tiếng rồi.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết, bất kể thời đại nào thì người ta cũng
coi nông canh làm sản nghiệp quan trọng nhất. Vì vậy nên mồng 1 đầu năm
âm lịch chính là ngày vui vẻ nhất. Nhiệm vụ treo câu đối trên cột nhà
của Quách phủ được giao cho Chu đại kỳ nhân. Chu Thiên Giáng không phụ
sự kì vọng của mọi người, vẩy mực múa bút, chương cú tinh diệu hạ bút
thành thơ.
Ngày mùng 1 của năm mới, lão phu nhân mặc áo choàng da hổ, ngồi ở phía
trên đại đường nhận sự bái lạy chúc mừng của mọi người trong phủ. Quách
Thiên Tín ngồi ở bên cạnh, vui tươi hớn hở nhìn mẫu thân sức khỏe đã hồi phục trở lại. Từ khi mẫu thân Quách Dĩnh qua đời, ông ta vẫn không chịu tái giá. Điều này cũng trở thành tâm bệnh đối với lão phu nhân.
Chu Thiên Giáng mặc một bộ trường bào mới toanh, trong tay đang bưng một chậu bồn cảnh, đi lên phía trước khom mình cúi chào. Chu Thiên Giáng
rất thông minh, hắn ôm chậu hoa thì có thể miễn nghi lễ quỳ lạy, hắn
không muốn gặp ai cũng phải quỳ lạy.
- Cung chúc lão phu nhân phúc thọ an khang, cung chúc Tướng quân năm nay quan thăng ba cấp, chẳng những trấn nam, còn trấn bắc trấn đông trấn
tây nữa. Lời chúc phúc của Chu đại kỳ nhân khiến cho bọn nha hoàn trên
dưới được một trận cười lớn. Cũng chỉ có những lúc như thế này bọn hạ
nhân mới dám hỗn xược một chút.
Chu Thiên Giáng nói xong thì nâng bồn cảnh trong tay lên: - Lão phu
nhân, cái này là lão sư phụ làm vườn dâng tặng người. Thực ra Chu Thiên
Giáng chỉ là tiện tay cầm lấy một chậu chứ căn bản cũng không đặc biệt
để dành riêng tặng lão phu nhân. Có điều nếu như đã mang đến đây thì
cũng phải tìm cái cớ gì đó.
Lão phu nhân ngẩn cả người, thấy trong chậu không ngờ lại là phong lan, vừa hợp với cái tên Nhược Lan của bà.
- Thiên Giángcáicái người làm vườn đó vẫn khỏe chứ? Lão phu nhân đột nhiên hỏi.
Quách Thiên Tín nhìn mẫu thân một cách kì lạ, không hiểu tại sao bà lại
quan tâm đến một lão thợ làm vườn. Trong ấn tượng của ông ta thì lão làm vườn đó rất ít nói chuyện, cũng rất ít ra ngoài, gần như trở thành
người bị lãng quên trong phủ. Trên dưới Quách phủ đều gọi hắn là lão Lâm đầu.
- Khởi bẩm lão phu nhân, sư phụ ta ăn ngon ngủ tốt, chỉ là thích nói mớ, hình như là luôn nhắc đến người nào đó. Chu Thiên Giáng cố ý nói.
Thân thể lão phu nhân hơi chấn động nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì cả: - Người đâu, thưởng!
Chu Thiên Giáng nhận tiền thưởng, lén nháy mắt vài cái với Quách Dĩnh
đang đứng phía bên trái, hắn đang định lui đi thì bị Quách Thiên Tín gọi lại.
- Đợi đã!
Chu Thiên Giáng hơi giật mình, trong lòng thầm nghĩ sang năm mới thì cũng đừng tìm ta gây phiền phức chứ?
- Tướng quân đại nhân có gì muốn dặn dò?
- Thiên Giáng, ngươi vào phủ cũng được một thời gian rồi, mẫu thân đại
nhân rất yêu thích ngươi, bản tướng quân cũng rất xem trọng ngươi. Vậy
nên, bản tướng quân năm sau sẽ đưa ngươi đến Quốc Tử Giám, hi vọng ngươi sẽ không quên ân đức mà Quách phủ đối với ngươi. Quách Thiên Tín vuốt
râu nói.
Lão phu nhân và Quách Dĩnh cùng sửng sốt, có điều, ánh mắt Quách Dĩnh
sáng lên. Vào Quốc Tử Giám chính là điều mà ai ai trong thành cũng mơ
ước.
- Thiên Tín, lẽ nào là Lão phu nhân dò xét hỏi.
Quách Thiên Tín gật gật đầu, lão phu nhân lập tức hiểu được đây là ý của Thánh Thượng. Lần trước lúc Thành Võ Hoàng đế đến thăm bà có khen ngợi
một thanh niên, lúc đó lão phu nhân cũng không để ý, giờ xem ra người
thanh niên đó đúng là Chu Thiên Giáng rồi.
Chu Thiên Giáng gãi gãi đầu, không hiểu ra sao cả, hắn đâu cóbiết Quốc Tử Giám là một nơi như thế nào.
- Ta nói này tướng quân, bảo ta dạy học thì không vấn đề gì, nhưng ta
vẫn phải nói trước. Nếu ta làm việc riêng bên ngoài thì bọn họ cũng
không được can thiệp. Chu Thiên Giáng năm sau còn chuẩn bị việc buôn
bán, có điều hắn cảm thấy mang thêm cái danh hiệu là thầy dạy ở Quốc Tử
Giám thì cũng có thể kéo thêm được vài người. Có nói thế nào thì Quốc Tử Giám cũng là học phủ cao nhất mà.
Quách Thiên Tín thiếu chút nữa thì ngã khỏi ghế. Học chứng của Quốc Tử
Giám sau này chính là đế sư, mà Chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công
văn) Vương Thái phó của Quốc Tử Giám lại là kẻ đứng đầu quan văn. Tên
khốn kiếp này lại dám nghĩ đến chuyện đến Quốc Tử Giám để làm học chứng
ư? Quách Thiên Tín không biết do mình không nói rõ ràng hay là Chu Thiên Giáng sáng sớm tinh mơ đã uống say rồi.
Lão phu nhân cười ha ha: - Thiên Giáng à, ý của tướng quân là để ngươi
đi học cùng với các hoàng tử, không phảibảo ngươi làm Học chứng dạy
học..
Quách Dĩnh cũng khinh thường liếc nhìn Chu Thiên Giáng một cái, trong
lòng tự nhủ phẩm giá của Học chứng cũng không kém với cha nàng, hắn đang nghĩ cái gì không biết nữa.
- Cho tacho ta đi học? Có phải là nhầm nhọt gì không, bọn họ có khả năng đó sao? Thiên Giáng buồn bực nói.
- To gan! Chuyện này đã báo lên triều đình, nếu như ngươi không đi thì
chính là kháng chỉ. Quách Thiên Tín lạnh cả mặt, thấy Chu Thiên Giáng
còn muốn lên tiếng thì Quách Thiên Tín liền vung tay lên - Không cần nói thêm gì nữa, ngươi lui ra đi.
Chu Thiên Giáng tay run rẩy, bất đắc dĩ phải đi xuống. Hắn đến thời đại
này cũng không phải là để học tập. Chu Thiên Giáng buồn bực trở lại vườn hoa, nhìn thấy rượu hồ lô trên bàn liền vơ lấy uống một ngụm.
- Sư phụ, người nói xem Quách Thiên Tín có phải là đầu óc có bệnh rồi
không, lại bắt con phải đến Quốc Tử Giám gì đó học cùng với các hoàng
tử. Chu Thiên Giáng tức giận nói.
Lâm Phong liếc mắt nhìn Chu Thiên Giáng một cái: - Đó không phải là ý
của ông ấy. Thiên Giáng à, đến Quốc Tử Giám đối với con rất có lợi.
Nhưng ta cũng cảnh báo cho con biết, con phải giữ khoảng cách nhất định
với tất cả các hoàng tử. Bất kì một hoàng tử nào có thế mạnh cũng chưa
chắc sau này sẽ trở thành hoàng thượng. Dựa nhầm người thì rơi đầu như
chơi.
- Người, người có ý gì vậy, lẽ nào không đi không được sao?
- Nói nhảm, không đi thì chính là kháng chỉ, sẽ bị nhốt vào thiên lao ngay lập tức.
- Ôi, ôi. Còn có đạo lí nữa hay không vậy? Không đi cũng không được.
Phải rồi, chỗ đó có phát lương hay không vậy? Có đưa ngân lượng hay
không? Đầu Chu Thiên Giáng chợt bừng lên.
- Ha ha, sau khi vào đó, chức quan nhỏ nhất cũng là từ lục phẩm trở lên. Năm đó khi sư phụ còn ở trong cung, cũng lăn lộn được mấy phẩm. Lâm
Phong cười nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy vậy thì trong lòng mới cảm thấy được an ủi một chút, nói gì thì cũng có thân phận quan viên.
- Sư phụ, có phải là sau khi vào đó thì không thể ra ngoài, ngày ngày phải ở trong đó không?
Lâm Phong đảo cặp mắt trắng dã: - Ngươi nghĩ chuyện tốt gì vậy? Quốc Tử
Giám ở trước hoàng cung, ngươi muốn ở lại người ta cũng không cho ngươi
ở. Lâm Phong nghĩ bụng đứa nhỏ này ngày thường nhìn rõ là thông minh,
thế nào mà với việc này lại giống như kẻ ngốc vậy.
- Haizz, giật cả mình, thế thì không sao rồi. Đúng rồi sư phụ, khi nãy
khi đến chúc tết, con đã nhắc đến người trước mặt lão phu nhân, bà ấy có vẻ rất quan tâm đến người.
Lão thợ làm vườn Lâm Phong thân thể bỗng nhiên chấn động: - Tiểu tử ngươi không nói linh tinh cái gì chứ?”
- Không hề! Con chỉ nói người tặng lão phu nhân bồn hoa thôi. Nhìn dáng
vẻ của bà ấy thì hình như trong lòng cũng có người. Con nói này sư phụ,
người đừng có lén lén lút lút nửa đêm đi nhìn trộm người ta nữa, có cơ
hội thì hãy đến phòng bà ấy mà nói chuyện.
Lâm Phong bị nói như thế thì mặt liền đỏ lựng lên: - Tiểu tử ngươi lo
việc của mình trước đi, lần sau còn dám nói linh tinh, cẩn thận ta đánh
ngươi.
Chu Thiên Giáng không để ý, cười cười rồi uống một ngụm rượu nhỏ của sư
phụ, trong đầu bắt đầu suy xét đến việc Quốc Tử Giám. Như lời Lâm Phong
nói thì Chu Thiên Giáng đã nắm bắt được những tin quan trọng nhất. Đó
chính là các hoàng tử trong Quốc Tử Giám, ai cũng có thể trở thành Hoàng đế tương lai. Nếu như đúng là như thế thì Chu Thiên Giáng phải chuẩn bị quan sát cho thật cẩn thận, phải bồi dưỡng được một vị Hoàng đế tương
lai của chính mình.
Lâm Phong nhìn Chu Thiên Giáng thất thần thì thừa biết tiểu tử này lại
đang mộng tưởng hão huyền. Nếu như mình đã thu nhận đồ đệ không được
việc gì thế này thì Lâm Phong cũng định sẽ giúp hắn một tay. Năm đó tiên hoàng đem Niêm Can Xử giao cho đương kim Thánh thượng, Lâm Phong hiểu
rất rõ Niêm Can Xử, trong tay ông cho đến giờ vẫn đang nắm giữ Thanh
Long lệnh bài của Niêm Can Xử.
Sự tranh đấu giữa các hoàng tử đều là ta sống ngươi chết, có lúc Hoàng
đế cũng phải cố ý nhắm một mắt mở một mắt, khảo nghiệm khả năng chi phối các thần tử của các hoàng tử. Trong mắt của Thánh thượng, nếu đến huynh đệ của chính mình cũng đấu không nổi thì cũng không xứng đáng để trở
thành hoàng đế tương lai.
Cho nên mới nói, các học tử ở Quốc Tử Giám thực ra chính là một bước lên thiên đường và một bước thì lại xuống địa ngục. Lâm Phong chuẩn bị dùng đến lực lượng của Niêm Can Xử để bảo đảm sự an toàn cho Chu Thiên
Giáng.