Tứ Hoàng tử Huyền Châu mắt trắng dã, thân thể run lẩy bẩy. Giả truyền
thánh chỉ là tội danh rất lớn, đừng nói ở triều Đại Phong, đến cả đại
lục cũng chưa từng nghe ai dám làm như vậy.
Chu Đại Trung quỳ trên mặt đất, hai mắt không ngừng đảo loạn, y không
biết Thành Võ Hoàng sẽ hạ ý chỉ gì. Chẳng lẽ Hoàng thượng thật muốn trở
mặt bắt giữ y sao? Nếu thật như vậy, chỉ sợ Hoàng Thái hậu sẽ phát động
biến đổi trong cung đình. Chu Đại Trung cũng đã chuẩn bị sẵn, một khi
thánh chỉ bất lợi với y, vậy cũng đừng trách y không khách khí. Trong
lòng của Chu Đại Trung, y không dám tưởng tượng thánh chỉ không hề có.
Chu Thiên Giáng giơ cao bút vàng ngự ban, gian xảo nhìn mọi người: -
Truyền khẩu dụ ngô hoàng, trẫm biết Chu khanh gia làm việc vất vả, yêu
dân như con, trẫm rất vui mừng. Nhưng Đại Phong ta không ngừng lũ lụt,
hai nước nam bắc lại dòm ngó quốc thổ của trẫm, cần ngân lượng sung vào
ngân khố quốc gia trấn an nạn dân. Đặc biệt mệnh cho Tứ hoàng và Chu
Thiên Giáng thúc giục xử lý thuế phú, hy vọng Chu khanh gia ra sức tương trợ, không được sai sót, khâm thử! Chu Thiên Giáng học giống như đúc,
bắt chước y hệt Ngụy công công.
Chu Thiên Giáng sớm nhìn thấu những người này, cũng bởi vì không ai dám
giả truyền thánh chỉ, cho nên cũng không ai không tin hắn. Hơn nữa có Tứ Hoàng tử ở đây, mình còn có bút vàng ngự ban, điểm trọng yếu nhất là
những người này không dám đi hỏi Hoàng thượng. “Khẩu dụ” này của hắn nói rất sáo rỗng, đơn giản là phối hợp thúc giục thuế, dù là viết lên tấu
chương, Chu Thiên Giáng cũng có biện pháp lấp liếm. Dù sao Hoàng thượng
đúng là có nói một phần trong những lời này, Hoàng thượng cũng không thể không thừa nhận. Đương nhiên về phần có “Thánh chỉ” hay không, nếu thật sự muốn truy vấn tiếp, Chu Thiên Giáng đánh chết cũng không thừa nhận.
Đến lúc đó hắn sẽ nói tên này không muốn nộp thuế phú, cơ bản đang phối
hợp vu cáo hãm hại hắn, dù sao cũng không chứng cớ, xem ai có thể lấp
liếm ai.
Tứ Hoàng tử giận đến môi tái xanh, tên khốn kiếp này lại dám giả mạo cha hắn, rút gân lột da vẫn còn nhẹ đấy.
Chu Đại Trung vừa nghe “Thánh chỉ” này liền thấy yên tâm. Theo y, Thành
Võ Hoàng chẳng qua là cho Tứ Hoàng tử thể diện, truyền “Thánh dụ” giải
thích mà thôi.
- Thần, tạ ơn hồng ân của bệ hạ, vì con dân Đại Phong ta, thần cam
nguyện cúc cung tận tụy. Chu Đại Trung suất lĩnh chúng quan viên cung
kính lễ bái Chu Thiên Giáng. Đương nhiên, người ta chủ yếu là bái bút
vàng kia.
Chu Thiên Giáng đắc ý nhìn sang Tứ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử thì hung hăng
chỉ vào Chu Thiên Giáng, ý nói tiểu tử ngươi chết chắc rồi. Chỉ trong
chốc lát, Tứ Hoàng tử bị dọa đến người đầy mồ hôi, giống như bị hư thoát vậy.
Chu Đại Trung đứng lên, uy nghiêm nhìn lướt qua chúng quan viên: - Các
vị cũng nghe hết rồi, Hoàng thượng nhân từ, họa lớn ở Hà Đô phủ Hoàng
thượng bận mãi không thôi, cho nên hy vọng các vị quan sứ nhất định phải đồng tâm hiệp lực, tranh thủ sớm ngày nộp đủ thuế phú.
Chu Đại Trung nói xong, mỉm cười nhìn về phía Chu Thiên Giáng: - Chu đại nhân, đã có khẩu dụ Thánh Thượng, tất cả quan viên Thục Thiên Phủ ta dĩ nhiên cực lực phối hợp.
- Ha ha, vậy hạ quan phải tạ ơn Chu đại nhân rồi. Nếu đã vậy, thỉnh
Đường Thông phán sáng sớm hôm sau đem tất cả khoản đưa đến quan dịch
trạm, bổn quan phải xem qua tình hình thuế phú năm nay.
Chu Thiên Giáng không hề khách khí, vừa rồi tiểu tử Đường Tề Lực này làm khó dễ trước, vậy trước tiên khai đao với y. Chẳng phải muốn bới lông
tìm vết sao, xem lão tử hành chết tên khốn khiếp nhà ngươi.
Chu Đại Trung nhướn mày, y chỉ khách khí một chút, không ngờ tiểu tử này liền thuận theo dòng nước. Dựa theo quy củ trước kia, tuần sứ đốc thuế
nếu muốn làm việc chỉ có thể đến thuế phủ nha môn, chưa từng đem sổ sách đưa đến quan dịch trạm. Nhưng lần này thì khác, người ta mang theo khẩu dụ Hoàng thượng tới đây, đồng nghĩ với “Khâm sai” không có thánh chỉ.
Chu Đại Trung nghiêm mặt nhìn Đường Tề Lực:
- Đường Thông phán, nếu Chu đại nhân đã nói vậy, ngày mai lập tức làm theo.
Chu Đại Trung dứt lời, không màng đến vẻ mặt khổ qua của Đường Tề Lực, y mỉm cười nhìn Tứ Hoàng tử: - Huyền Châu à, trưa nay lão phu bày rượu
cho cháu? Cháu, cháu làm sao vậy?
Chu Đại Trung nói nửa chừng, chợt phát hiện Tứ Hoàng tử tái mặt đổ mồ hôi đầy đầu, hình như thân mình cũng hơi run.
- À! Tứ Hoàng tử dọc đường mệt nhọc, thân thể ngài ấy quá yếu. Chu đại
nhân, buổi trưa trông phiền ngài nữa, Tứ Hoàng tử thân thể không tốt,
cần tịnh dưỡng. Chu Thiên Giáng đương nhiên biết rõ nguyên do.
- A, đúng đúng, Huyền Châu đi đường mệt nhọc, mong biểu cữu bỏ qua cho.
Đợi đến khi phục hồi, Huyền Châu dĩ nhiên tới cửa bồi tội. Tứ Hoàng tử
sắp đứng không vững nữa, nào có tâm tư ăn cơm.
- Có cần mời quan y chẩn mạch cho cháu không? Chu Đại Trung thầm nghĩ
hoàng tử ngươi đừng chết ở chỗ này, thế thì không buộc y tạo phản cũng
không được.
- Không cần không cần, trở về nghỉ ngơi một chút là khỏi rồi. Tứ Hoàng tử khẩn trương nói.
- Nếu như vậy, hôm nào gọi Ngọc nha đầu cùng đến phủ ta ngồi một chút.
Chu Đại Trung ước gì hai người này đi nhanh lên, y còn phải bố trí lại
lần nữa.
Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử Huyền Châu chắp tay cáo từ. Khi ra đi và
lúc tiến vào không giống nhau, không ít quan viên đứng đối mặt với Chu
Thiên Giáng, chủ động cúi người.
Rời phủ nha, bốn người Chu Nhất và hộ vệ hoàng cung cũng chờ ở ngoài
cửa. Tứ Hoàng tử mặt lạnh lùng không nói câu nào, lên ngựa liền đi mất.
Bọn hộ vệ thấy kỳ lạ nhìn qua Chu Thiên Giáng, khẩn trương tách nửa nhóm đi bảo hộ Tứ Hoàng tử.
Chu Nhất cảm thấy hơi kỳ quái: - Đại nhân, Tứ Hoàng tử làm sao vậy? Chu Nhất nhỏ giọng hỏi.
- Tên này đang mắc ị, nhịn không nổi nữa. Chu Thiên Giáng lơ đễnh nói rồi lên ngựa của mình.
Chu Nhất đương nhiên không tin Chu Thiên Giáng, tuy nhiên ở Niêm Can Xử
đã thành thói quen, đại nhân không nói mình cũng không nên hỏi.
Chu Thiên Giáng ngồi lắc lư trên lưng ngựa, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: - Chu Nhất, hỏi ngươi chuyện này. Đương nhiên việc này có thể hơi đại
nghịch bất đạo, nếu ngươi sợ thì có thể không trả lời.
- Đại nhân cứ nói.
- Nếu ta cùng Hoàng thượng đánh nhau, ngươi sẽ nghe theo ai?
Chu Thiên Giáng cẩn thận quan sát Chu Nhất, không ngờ vẻ mặt Chu Nhất
vẫn không thay đổi: - Đại nhân, người của Niêm Can Xử chỉ nghe lệnh của
Vệ đại nhân.
- Ây da, sư thúc ta dữ dội thật, không tệ không tệ, ta rất hài lòng. Vậy hỏi ngươi thêm một câu, nếu ta và Vệ Triển đánh nhau, bốn người các
ngươi nghe ai? Chu Thiên Giáng không nghĩ Niêm Can Xử bị khống chế
nghiêm khắc như vậy, về điểm này hắn cảm thấy rất hưng phấn. Chỉ cần tên này trong đầu không có khái niệm “Cha mẹ ruột không thân bằng quân
vương” là tốt rồi.
Chu Nhất vẫn thản nhiên: - Đại nhân, tiểu nhân cũng mắc ị, xin lỗi, hây! Chu Nhất nói xong thúc ngựa chạy mất. Nếu không phải y có tố chất tốt,
vấn đề thứ nhất của Chu Thiên Giáng có thể dọa y tè ra quần.
- Mẹ nó, chạy cái gì, chỉ hỏi mấy câu thôi mà. Chu Thiên Giáng buồn bực
trợn mắt, xem ra nếu muốn khiến bốn người này quyết tâm đi theo mình thì phải giở chút công phu mới được.
Chu Đại Trung trở lại hậu viện, vài quan viên tâm phúc khẩn trương tiến
vào theo. Không phải tất cả quan viên Thục Thiên Phủ đều quyết tâm đi
theo Chu gia, bất kỳ địa phương nào cũng có phe phái, Thục Thiên Phủ
cũng không ngoại lệ, nhưng các bộ trọng yếu đương nhiên cũng nằm trong
tay Chu Đại Trung.
- Đại nhân, tiểu tử kia quá càn quấy, còn dám đem sổ sách của ta đưa đến quan dịch trạm, hắn là cái khỉ khô gì. Đường Tề Lực tức giận nói.
- Đại nhân, xem ra hắn không có ý gì tốt. Hôm nay biểu hiện của tiểu tử
kia cũng không giống quan viên lục phẩm. Thục Thiên Phủ Hình Bộ Tuần ti
Diêu Nhất Bình nói.
Chu Đại Trung không lên tiếng ngồi múa bút bên thư án, lát sau y đã viết xong hai phong mật thư.
- Người đâu, lập tức đưa đến kinh thành, bí mật đưa phụ thân và cô của
ta. Chu Đại Trung đem mật hàm giao cho hai thân tín của Chu phủ. Lão
Quốc Cữu không có ở kinh thành, nhưng mật hàm này đưa tới tay Hoàng Thái hậu, Chu Đại Trung tin chắc sẽ chuyển tới tay phụ thân.
Viết xong mật hàm, Chu Đại Trung lúc này mới nhìn mấy người thân tín
nói: - Chu Thiên Giáng này có chút bất thường, xem tình hình hôm nay, Tứ Hoàng tử quả đúng là bị hắn khống chế. Ta cảm thấy có hai khả năng, thứ nhất là Tứ Hoàng tử cố ý yếu thế để chuyển dời sự chú ý của chúng ta,
thư hai chính là tiểu tử Chu Thiên Giáng này quả thật chiếm được sự tín
nhiệm của Hoàng thượng. Xem ra trận đọ sức này của phụ thân và Hoàng
thượng đã đến thời khắc quan trọng nhất, vừa rồi ta đã mật tấu phụ thân
và cô xem bọn họ có chỉ lệnh gì. Mọi người yên tâm, Hoàng Thái hậu vĩnh
viễn là Hoàng Thái hậu, chỉ cần bà ấy trấn thủ, Chu gia ta không sụp đổ
được đâu. Về phía quân đội, phụ thân sẽ thao túng đại doanh phương bắc,
cộng thêm thiên tai Hà Đô, tin chắc Hoàng thượng không kiên trì được bao lâu. Các vị, chỉ cần không chế Tứ Hoàng tử và Chu Thiên Giáng, người
thắng chính là Chu gia.
- Đại nhân yên tâm, về phía thuế phủ, tiểu tử này đừng hòng tìm được cái gì. Có điều về phía mật khố của chúng ta, nhất định phải cẩn thận hành
sự. Đường Tề Lực đứng lên nói.