Thiên Giáng Đại Vận

Chương 24: Chương 24: Nhược điểm




- Cứ yên tâm về mật khố, chúng ta tốn nhiều tiền mời cao thủ mai phục trong mật khố. Không chỉ vậy, ta còn điều ba đội nhân mã đóng giữ, bất cứ kẻ nào cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp cận mật khố. Thục Thiên Phủ Hình Bộ Tuần ti Diêu Nhất Bình tự tin nói.

Chu Đại Trung khẽ gật đầu: - Nhất Bình, tối hôm qua mấy người bị giết trong phủ có đầu mối gì không?

- Đại nhân, đối phương thủ đoạn hung ác, tất cả đều là một kích mất mạng. Người chúng ta phái đi tuy rằng không phải cao thủ hàng đầu nhưng cũng khó đối phó, xem ra bên cạnh Tứ Hoàng tử có cao thủ đại nội đi theo.

- Rất có thể.

Chu Đại Trung gật đầu: - Tăng thêm người, mọi cử động của chúng phải theo dõi sát sao. Mặt khác cũng không thể để bọn chúng nhàn rỗi. Tề Lực, không phải ngươi đưa sổ sách cho tiểu tử kia sao, vậy cứ đưa cho hắn. Ta đoán chừng bọn chúng tra không ra, Hoàng thượng cũng phải cúi đầu.

- Đại nhân yên tâm, ngày mai tại hạ phái vài tên khó xơi, xem có trị chết tên tiểu tử kia không. Đường Tề Lực cười lạnh nói.

Bên Chu phủ đang lập kế hoạch bí mật đối phó Hoàng thượng, mà trong quan dịch trạm lại trình diễn một tuồng kịch khác.

Tứ Hoàng tử trở lại quan dịch trạm, Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh không ngờ y lại về sớm như vậy, các nàng đều nghĩ nhất định là ăn uống xong xuôi mới trở về.

- Tứ ca, sao chỉ có mình huynh? Thiên Giáng ca ca đâu? Ngọc Cách Cách kỳ quái nhìn ra sân, không phát hiện Chu Thiên Giáng tiến vào, chỉ có sáu gã hộ vệ.

- Ngọc nhi, đợi lát nữa Chu Thiên Giáng về đây, gọi hắn đến phòng ta. Nói xong, Tứ Hoàng tử nổi giận đùng đùng về thượng phòng của mình.

Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh lấy làm kỳ lạ nhìn Tứ Hoàng tử, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lát sau, Chu đại quan nhân huýt sáo đi vào quan dịch trạm. Chu Tam ở phía sau dắt ngựa, Chu Nhất cũng không biết từ chỗ nào chui ra.

- Thiên Giáng ca, đã xảy ra chuyện gì? Muội thấy sắc mặt Tứ Hoàng tử rất khó coi. Quách Dĩnh khẩn trương đến hỏi.

- Ha ha, không có gì, mọi chuyện đều do bổn đại nhân khống chế, bụng lão Tứ không tốt cho nên về trước. Chu Tứ, khẩn trương gọi người dọn cơm, chúng ta phải làm một trận đã đời. Chu Thiên Giáng phân phó Chu Tứ, chắp tay sau lưng đi vào chính đường.

- Thiên Giáng ca, Tứ Hoàng tử gọi huynh đến chỗ y, muội thấy vẻ mặt y rất bất thường. Quách Dĩnh không yên lòng nói.

- Thiên Giáng ca ca, có chuyện gì huynh đừng giấu. Trên đường không phải huynh đã nói gặp khó khăn thì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp sao? Ngọc Cách Cách luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

- Yên tâm đi hai vị tiểu muội muội xinh đẹp, có ta ở đây, trời sập không được đâu. Chu Thiên Giáng nói xong, nghĩ ngợi một chút rồi đến thượng phòng của Tứ Hoàng tử.

Tứ Hoàng tử ngồi yên trên ghế, phía sau giấu một cây côn gỗ. Thấy Chu Thiên Giáng tiến vào, Tứ Hoàng tử rất bình tĩnh căn dặn bên ngoài.

- Lát nữa mặc kệ trong phòng có động tĩnh gì, các ngươi cứ làm như không nghe thấy. Nhớ kỹ, bổn hoàng tử không ra, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào. Nếu không xử tội chết!

Giọng nói bình tĩnh của Tứ Hoàng tử đầy uy nghiêm hoàng thất. Bọn hộ vệ giữ cửa nhìn Chu Thiên Giáng, cẩn thận gật đầu, đóng cửa rồi khóa lại bên ngoài.

Chu Thiên Giáng mỉm cười nhìn Tứ Hoàng tử, trong lòng tự nhủ người này chẳng lẽ muốn cãi một trận với lão tử.

- Lão Tứ, tục ngữ nói tướng ở bên ngoài quân lệnh có thể không theo, chuyện hôm nay cũng là đánh đòn phủ đầu lên bọn kia, không như vậy thì chúng ta chạy gãy chân cũng tìm không ra. Hiện tại hay rồi, chỉ cần chỉ bảo một tiếng, muốn cái gì phải chúng lập tức đưa tới. Đương nhiên chuyện này không thương lượng với ngươi, lần sau nhất định chú ý. Chu Thiên Giáng tươi cười nói.

- Thiên Giáng, ngươi quay đầu lại nhìn phía sau cửa có gì vậy?

Tứ Hoàng tử Huyền Châu nghiêm túc nói.

- Phía sau cửa? Cái gì vậy? Chu Thiên Giáng nghi hoặc quay đầu lại.

Tứ Hoàng tử chợt rút ra côn gỗ từ sau lưng: - Khốn khiếp, hôm nay bổn hoàng tử phải thay mặt phụ hoàng đánh chết tên tặc tử khi quân phạm thượng nhà ngươi. Tứ Hoàng tử đánh trước nói sau, con gỗ trong tay giáng xuống từ đỉnh đầu.

Chu Thiên Giáng rèn luyện mấy tháng nay cũng không uổng phí, nghe thấy tiếng gió, hắn nghiêng đầu, côn gỗ đập trúng vào vai.

- A! Mẹ nó, ngươi biết đánh lắm! Khỉ gió, mau dừng tay! Có ai không, Tứ Hoàng tử điên rồi!

Chu Thiên Giáng theo thói quen rút ra bút vàng, nhưng chiêu Lâm Phong dạy cho hắn rất độc, một nhát có thể đâm chết Huyền Châu. Không còn cách nào, bút vàng trong tay căn bản không dám dùng. Cứ như vậy, Chu Thiên Giáng ngược lại bị đuổi đánh chạy loạn trong phòng, cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, kéo mãi cũng không ra.

- Dừng tay, có nghe thấy không, mẹ nó, muốn ăn đòn à!

Chu Thiên Giáng quăng bút vàng đi, chịu một côn rồi nhảy bổ lên, lập tức đè Tứ Hoàng ngã xuống đất.

Mất đi ưu thế, Tứ Hoàng tử không phải đối thủ của Chu đại quan nhân, bị Chu Thiên Giáng đè xuống đất, y dùng tay đánh bình bịch.

- Người đâu! Chu Thiên Giáng phạm thượng tác loạn, cứu mạng với!

Nghe thấy tiếng la hét trong phòng, Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh đều chạy tới. Hộ vệ giữ cửa mặc kệ chuyện này, nói thế nào cũng không cho vào. Dù sao Tứ Hoàng tử đã nói rồi, chỉ cần y không ra ngoài, bên trong có động tĩnh gì cũng làm như không nghe thấy.

Đám người Chu Nhất mới đầu còn lo lắng, vốn định xông vào xem, nhưng nghe thấy người kêu thảm thiết chính là Tứ Hoàng tử, bọn họ xem như không có chuyện gì mà tránh đi thật xa.

- Thiên Giáng, tứ ca, các người đang làm gì đó? Đừng làm loạn lên!

Ngọc Cách Cách ở bên ngoài sốt ruột hét lên.

- Không sao, ta cùng lão Tứ đang nói chuyện lý tưởng nhân sinh sau này, các muội đi làm vài món đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Trong phòng truyền đến tiếng la của Chu Thiên Giáng.

- Ngọc Cách Cách, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi ăn cơm, bọn họ thich làm gì thì làm.

Hai đại nam nhân vừa vào phòng thần kinh liền có vấn đề, Quách Dĩnh bực dọc, bèn kéo Lý Ngọc Nhi đi mất.

Tứ Hoàng tử đã tơi bời hoa lá, mặt mũi bị đánh bầm dập, trên mặt Chu Thiên Giáng cũng hằn thêm mấy vết cào.

- Có phục không?

- Mẹ nó! Ngươi không biết xấu hổ con mẹ gì nữa, là ta đánh ngươi đó đại ca. Chu Thiên Giáng cưỡi trên người của Tứ Hoàng tử Huyền Châu, tên này con dám hỏi hắn có phục hay không.

- Ta cứ hỏi ngươi đó thì sao, nếu ngươi không phục thì đừng đánh nữa, ta phục! Tứ Hoàng tử tránh voi chẳng xấu mặt nào, rốt cục bỏ qua thân phận cao quý của mình.

Đến lúc này Tứ Hoàng tử Huyền Châu mới nhìn ra tên khốn khiếp này chẳng những không xem Vương thái phó ra gì, ngay cả Hoàng đế cha y cũng không để trong lòng.

Chu Thiên Giáng xuống khỏi người Huyền Châu, xoa xoa gương mặt bị cào trầy: - Tiểu tử ngươi mới không biết tốt xấu, lần này lão tử đưa người đi theo là vì trải đường cho Tứ Hoàng tử ngươi, để ngươi nhanh chóng theo kịp mấy vị ca ca kia. Ngươi thì hay con mẹ nó rồi, chẳng những không cảm kích lão tử mà còn lấy oán trả ơn.

Tứ Hoàng tử ngồi trên đất xoa mặt mình, đau muốn rách miệng: - Mẹ nó, bổn hoàng tử không cầu xin ngươi, lão tử căn bản cũng không muốn tranh vị trí Thái tử, làm gì cứ ép ta mãi vậy?

Chu Thiên Giáng tức khí nhìn Tứ Hoàng tử, giận muốc bốc hỏa: - Ngươi qua đây cho ta, lão tử hôm nay phải dạy dỗ ngươi.

Dứt lời hắn túm Tứ Hoàng đến cạnh thư án:

- Không phải chửi ta đại nghịch bất đạo sao? Tốt lắm, cho ngươi một cơ hội. Ta tự thú, ngươi viết tội trạng đi.

Tứ Hoàng tử kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng, tên này đúng là con lừa điên, là loại người xưa nay chưa từng thấy, có tìm hết lừa ngựa trong thiên hạ cũng không tìm được con nào giống hắn.

- Thế nào, không dám viết à? Chu Thiên Giáng khinh miệt nhìn Tứ Hoàng tử.

- Mắc gì không dám, nhưng tiểu tử ngươi đừng động thủ.

- Được! Ta cam đoan không động thủ. Từ bây giờ, ta nói một câu ngươi cũng viết một câu. Đừng viết bậy, bằng không ta không để yên cho ngươi.

Tứ Hoàng tử cầm lấy bút lông thấm đầy mực, lắng nghe Chu Thiên Giáng nói: - Chu Thiên Giáng ta muốn giết Hoàng thượng. Viết!

Tứ Hoàng tử run tay, cắn chặt răng, chỉ viết câu này xuống thôi đã là đại tội, dù có bốc mộ đánh thi thể cũng không gột sạch.

- Tiếp theo viết, ta muốn giết các Hoàng tử, ta muốn giết Hoàng hậu, lão tử phải làm Hoàng thượng. Chỉ cần ta trở thành Hoàng thượng, những kẻ khốn khiếp ở trên một tên cũng không chừa, giết toàn bộ. Viết! Chu Thiên Giáng không để ý đến, nói tiếp.

Tứ Hoàng tử càng viết càng kinh ngạc, nghĩ bụng chỉ cần mình ra cửa này thì phải lập tức tìm Chu Đại Trung, trước tiên giết chết con lừa điên này rồi tính sau.

Chu Thiên Giáng nhìn Tứ Hoàng tử viết xong, nói tiếp: - Không phải muốn tố giác ta sao, cho ngươi một công lao, viết tên ngươi xuống, xem như là mật tấu của ngươi.

Tứ Hoàng tử muốn nổ óc. Y từng gặp qua kẻ điên kẻ ác, nhưng chưa từng thấy tên nào quái thai như Chu Thiên Giáng. Không nói hai lời, Tứ Hoàng tử bèn viết bốn chữ: “Huyền Châu tự viết“.

- Được rồi, ngươi đứng lên, tội nhân ta đây cũng ký tên đồng ý. Chu Thiên Giáng nói xong liền đẩy Tứ Hoàng tử ra, cẩn thận đọc “tội trạng” rồi hài lòng gật gù.

Chu Thiên Giáng lấy bút lông từ trong tay Tứ Hoàng tử, viết loạn ba chữ “Chu Thiên Giáng” ở phía trước.

Hắn vừa viết xong, tội trạng liền biến thành: “Ta muốn giết Hoàng thượng, ta muốn giết các Hoàng tử, ta muốn giết Hoàng hậu, lão tử phải làm Hoàng thượng. Chỉ cần ta trở thành Hoàng thượng, những kẻ khốn khiếp ở trên một tên cũng không chừa, giết toàn bộ!”, câu đề cuối cùng là ”Huyền Châu tự viết“.

- Mẹ nó, ngươi đâm lén ta! Tứ Hoàng tử Huyền Châu lao thẳng tới muốn đoạt “tội trạng” đủ để khiến y chết hết mấy lần kia.

Chu Thiên Giáng đã sớm có phòng bị, liền nhấc chân đạp tới. Đối mặt với Tứ Hoàng tử đang phát điên, Chu Thiên Giáng lúc này cũng không có biện pháp dự phòng. Chỉ chốc lát, Tứ Hoàng tử rốt cục không phải là đối thủ của hắn, lại bị ấn trên mặt đất. Lúc này Tứ Hoàng tử không hỏi có phục hay không, mà òa lên rồi khóc.

Chu Thiên Giáng không thèm để ý, khẩn trương chạy qua cầm “mực bảo” của Tứ Hoàng tử lên rồi cẩn thận cất kỹ.

- Chu đại gia, ngài hãy bỏ qua ta đi, Huyền Châu làm trâu làm ngựa cho ngài đều được, thứ này ngàn vạn lần không thể để cho người khác trông thấy. Tứ Hoàng tử hoàn toàn suy sụp, nước mũi nước mắt chảy lem nhem xin tha thứ .

- Tiểu tử ngươi nghe cho ta, từ giờ trở đi, lão tử giúp ngươi lót đường đi thẳng đến ngai vàng. Chỉ cần ngươi nghe lời, thứ này liền vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên đời. Nhưng nếu ngươi dám đâm lén sau lưng, lão tử sẽ làm ngươi hối hận chỉ muốn đầu thai.

Tứ Hoàng tử thây kệ Chu Thiên Giáng nói gì, y chỉ lo gật đầu. Chu Thiên Giáng cũng nhìn ra tiểu tử này chỉ đang ứng phó, bèn đi qua nhỏ giọng nói:

- Đừng tưởng lão tử không đủ năng lượng, nói thật cho ngươi biết, ta là người của Niêm Can Xử, có sự ủng hộ của Niêm Can Xử, mấy ca ca của ngươi chẳng là con khỉ khô gì.

Chu Thiên Giáng biết không thể đe dọa suốt, còn phải để tên này có thêm chút tự tin, phải vừa đánh vừa xoa, bằng không tên này xong rồi. Hơn nữa sau này có nhiều chuyện còn cần sự phối hợp của Huyền Châu, giấu y mãi cũng không tiện.

Tứ Hoàng tử sửng sốt, nhất thời ngừng khóc, khuôn mặt sưng to đến nỗi sắp thành quả bóng. Trong hoàng cung, Niêm Can Xử là bộ môn thần bí nhất, ngoại trừ Thành Võ Hoàng, ngay cả lão Thái Hậu cũng đừng nghĩ đến việc dùng Niêm Can Xử. Trong mắt các hoàng tử, Niêm Can Xử chính là một cây đao trong tay phụ hoàng, muốn giết ai là giết.

- Ngươi, ngươi không gạt ta chứ?

- Mẹ nó! Ngươi còn nghi ngờ nhân phẩm của ta?

- Ngươi... có nhân phẩm sao?

- Vậy được, ta lấy phụ mẫu tái sinh của lão tử mà thề với ngươi, nếu lão tử lừa ngươi, thì phụ mẫu tái sinh của ta sẽ bị đồ rơi từ trên trời xuống đập chết.

Tứ Hoàng tử ngơ ngáo gật đầu, trong ánh mắt rưng rưng dường như thấy được một tia hy vọng.

Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách Lý Ngọc Nhi nào có tâm tư dùng bữa, cứ đứng mãi trước cửa phòng nhìn về phía thượng phòng.

- Ngọc Cách Cách, bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ? Thiên Giáng người này tính tình cổ quái, nếu chẳng may đắc tội Tứ Hoàng tử thì phải làm sao. Quách Dĩnh sốt ruột nói.

Ngọc Cách Cách nhìn Quách Dĩnh, bỗng nhiên đến gần nhỏ giọng hỏi: - Dĩnh tỷ tỷ, tỷ thích Thiên Giáng ca ca phải không? Nếu không tại sao thiên vị huynh ấy như vậy.

Quách Dĩnh đỏ mặt: - Ai, ai thích hắn, hắn là người thuộc phủ của tỷ, tỷ đương nhiên phải thiên vị hắn rồi.

- Hứ! Gạt người, đêm hôm đó trên đường, hắn, hắn hôn tỷ, muội thấy hết rồi. Ngọc Cách Cách dứt lời, mặt còn đỏ hơn Quách Dĩnh.

- Muội, muội chớ nói lung tung, ta không có. Trong lòng Quách Dĩnh giống như tho con, tim cứ nhảy loạn xạ.

- Dĩnh tỷ tỷ, yên tâm đi, muội sẽ không nói ra đâu. Hơn nữa Thiên Giáng ca ca quả thật rất xuất sắc, huynh ấy không giống các công tử trong kinh thành, tài văn chương lại giỏi, con người lại hoà nhã. Ngọc Cách Cách nắm tay Quách Dĩnh, ánh mắt chứa đầy sự hâm mộ và ghen tị.

Trong lòng Quách Dĩnh xúc động, cô rất nhạy cảm, ánh mắt bất giác lộ ra của Ngọc Cách Cách lập tức bị Quách Dĩnh bắt được.

- Ngọc Cách Cách, có phải muội cũng thích Thiên Giáng phải không? Nếu phải thì ngày nào đó hắn cũng hôn muội mà. Quách Dĩnh cười xấu xa nói bên tai Ngọc Cách Cách.

Ngọc Cách Cách đến cổ cũng đỏ ửng: - Tỷ tỷ đáng chét, thảo nào phụ vương nói tỷ là nha đâu ngôc, tỷ đừng chạy! Hai cô gái cười đùa đuổi bắt trong phòng.

Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách đang vui vẻ đùa ầm ĩ bên trong, chợt nghe trước cửa có tiếng nói.

- Các muội đang làm gì đó? Trời, không phải uống rượu đó chứ, mặt sao lại đỏ như vậy? Chu Thiên Giáng cùng Tứ Hoàng tử vào phòng.

Vừa nghe giọng của Chu Thiên Giáng, Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi khẩn trương dừng lại, ngượng ngùng nhìn hắn. Khi ánh mắt chuyển qua Tứ Hoàng tử, hai cô gái lập tức sợ ngây người.

- A, việc này... Ngọc Cách Cách thầm nghĩ đây là tứ ca của nàng sao?

Chu đại quan nhân vờ không nhìn thấy vẻ mặt của hai người, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn: - Chu Tam, đến tửu quán đối diện gọi vài món, hôm nay ta muốn cùng lão Tứ không say không nghỉ. Nhân sinh được một tri kỷ, bổn quan nhân rất vui mừng.

Tứ Hoàng tử liếm mặt, cố nặn ra nụ cười cứng đơ: - A, đúng, Chu ca nói không sai, nhân sinh được một tri kỷ, không say không nghỉ.

Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi ngạc nhiên nhìn nhau. “Chu ca”? Hai cô gái đều muốn ngất đi.

Ôi trời ơi, Tứ Hoàng tử lại gọi hắn là “Chu ca”, hai người không bị bệnh gì chứ? Sao lại bắt đầu nói mớ rồi.

Chu đại quan nhân cực kỳ thương xót cấp dưới, bèn gọi đám người Chu Nhất đến. Bốn vị này nhìn thấy gương mặt xanh đỏ đen trắng của hai vị chủ tử, còn hai cô nương kia lại giống như thoa son, bốn người họ cũng không dám hỏi nhiều, cứ cúi đầu giả mù không ngừng ăn cơm.

Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử uống say bí tỉ, cuối cùng trượt xuống gầm bàn. Hai người ôm đầu khóc rống, nếu không bị Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi lôi ra, họ cứ một mực muốn dập đầu làm huynh đệ kết bái.

Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử chửi trời mắng đất có thể mắc tội diệt cửu tộc, hai cô gái không dám để người khác vào. Đám người Chu Nhất không biết trốn đâu mất rồi, những lời này bọn họ cũng không nguyện ý biết. Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi đã đổ mồ hôi đầy mình, trong cơn tức giận, hai cô gái khóa cửa không hỏi gì nữa, làm gì thì làm.

Hai người Quách Dĩnh vừa rời khỏi, Chu Nhất đẩy nhẹ cửa sổ lên, phát hiện Chu đại quan nhân và Tứ Hoàng tử vẫn đang lải nhải dưới gầm bàn. Hai người một nói tắm rửa một nói bán đồ ăn, cơ bản không ra gì. Chu Nhất thở dài, xem ra đêm nay lại phải thay phiên canh giữ rồi.

Sáng sớm hôm sau, Chu đại quan nhân đầu vẫn còn nhức ong ong, chợt nghe thấy tiền viện có tiếng ồn ào. Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn lên, không biết khi nào mình được người ta đỡ lên giường.

- Người đâu, bên ngoài ồn ào quá vậy, làm gì đó.

Chu Thiên Giáng bất mãn hỏi một tiếng.

- Đại nhân, là người của thuế phủ. Bọn họ đã đem sổ sách đến hết, cừ thật, chất đầy hai xe lớn. Chu Tứ khẩn trương đến nói.

- Tới thì tới, ồn ào làm quái gì. Chu Thiên Giáng nói xong liền ngồi dậy.

- Đại nhân, theo thuộc hạ quan sát, mấy tên tiểu tử này cố ý bới móc. Bọn họ muốn đại nhân ký thủ tục giao nhận, Chu Nhất đại ca nói ngài và Tứ Hoàng tử còn đang ngủ, kết quả có một tên liền không vui, nói không thể chậm trễ việc của hoàng thượng, còn chửi bới đại nhân nói ngài cố ý làm khó dễ, muốn đến phủ nha cáo tội ngài.

- Hả? Còn có việc này? Chu Thiên Giáng vội vàng mặc quan phục, mặt cũng chưa rửa liền đi ra ngoài.

Chu Thiên Giáng liếc qua thượng phòng của Tứ Hoàng tử, hắn biết Huyền Châu hôm qua bị mình đánh cho mặt mũi bầm dập, cơ bản sẽ không ra gặp người khác.

Chu Thiên Giáng nghiêm mặt đi về phía tiền viện. Vài người ở đó đang la hét ầm ĩ, Chu Nhất đã sớm dẫn theo một đám quan sai hộ vệ vây quanh bọn họ.

Một tên trong đó kêu: - Chúng ta phụng mệnh đến chuyển sổ sách, thế nào, các người còn muốn đánh người à! Ta cảnh cáo các người, sổ sách trên xe này cực kỳ quan trọng, chỉ cần dám đánh ta, thiếu bất luận khoản nào cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy một đồng tiền thuế.

Chu Thiên Giáng nheo mắt lại: - Đây là ai, sao nóng nảy vậy?

Chu Thiên Giáng dứt lời, chắp tay sau lưng đi tới. Nghe nói chắp tay sau lưng có thể cho thấy quan uy, Chu Thiên Giáng học theo rất nhanh.

Các quan sai thấy Chu đại nhân giá lâm đều tránh ra. Chu Nhị lặng lẽ đi cạnh Chu Thiên Giáng, nhỏ giọng nói: - Đại nhân, bên ngoài có không ít kẻ đang giám thị, đoán chừng chúng ta vừa động thủ thì quan binh phủ nha sẽ đến. Chu Nhất đại ca sợ hỗn loạn làm mất sổ sách thì tội đều đổ lên đầu chúng ta, cho nên căn dặn đừng động thủ.

Chu Thiên Giáng gật đầu, Chu Nhất nghĩ rất chu toàn, nói không chừng Đường Tề Lực cố ý lập gian kế.

Bảy tám người của thuế nha vừa thấy y phục của Chu Thiên Giáng thì biết chính chủ đã đến. Bọn họ đều là tâm phúc của Đường Tề Lực, hôm nay phụng mệnh cố ý đến soi mói. Đừng nhìn Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử là thân phận “Thượng sai” hiển hách, nhưng già trẻ trong nhà những người này đều dựa vào Đường Tề Lực, bọn họ mặc kệ người trong kinh gì đó.

- Xin hỏi vị này có phải là Chu Thiên Giáng đại nhân? Một tên đứng đầu đi lên trước ngạo mạn hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.