Thiên Giáng Đại Vận

Chương 25: Chương 25: Làm lớn chuyện




Chu Thiên Giáng khẽ gật đầu. Chuyện chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng hắn kiếp trước thấy nhiều rồi, cũng không đáng nổi giận với đám người ti tiện này.

- Tại hạ là thuế nha Kế phòng Trương Xuân Phát, phụng mệnh đại nhân nhà ta đặc biệt đem sổ sách tới. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở đại nhân, những sổ sách đó rất quan trọng, một là không thể tùy tiện xoá và chỉnh sửa, hai là không thể làm rối thứ tự sử sách. Điểm trọng yếu nhất chính là không thể làm mất, bằng không đại nhân sẽ thất trách, đây chính là tội lớn. Trương Xuân Phát kiêu ngạo nói.

- Hả? Tội lớn, tội lớn gì? Chu Thiên Giáng giả ngu.

- Vậy thì cũng khó nói, nếu đại nhân làm mất sổ sách, Thục Thiên Phủ có thể bị mất một nửa thuế ngân nộp lên trên. Ngài nói đây sẽ là tội gì?

- Trời ơi, đây chính là tử tội. Chu Thiên Giáng rất “sợ hãi” nói.

- Hừ, đại nhân biết là tốt rồi. Nếu thế, vậy ký nhận đi. Trương Xuân Phát đắc ý nói.

Chu Thiên Giáng nhìn hai xe lớn chất đầy sổ sách, chỉ vào nói: - Để ta ký nhận chúng?

- Đúng vậy! Trương Xuân Phát nghĩ bụng ngươi không phải muốn cho người đưa tới ư, ta xem ngươi ký nhận như thế nào.

Chu Thiên Giáng nheo mắt, thản nhiên nói: - Mẹ nó, thật đúng là coi bản thân như bố rồi.

Trương Xuân Phát bị tát đến mắt tóe ngàn sao, sổ ký nhận trong tay rơi xuống đất, y không ngờ Chu Thiên Giáng nói động thủ liền động thủ.

- Chu Nhất, đem người và sổ sách nhốt vào hậu viện. Nói cho mấy tên khốn kiếp này, nếu sổ sách quan trọng như thế, vậy cứ bảo bọn họ sao chép thêm một phần, chép không xong đừng mơ ăn cơm, càng đừng mơ rời khỏi quan dịch trạm này một bước.

Chu Thiên Giáng căn dặn xong, các Hộ bộ quan sai và bọn hộ vệ liền xông tới như sói đói, vắt cổ xách chân, dẫn cả người lẫn xe tới hậu viện.

- Chu Nhất, căn dặn mọi người, từ giờ trở đi, bất cứ kẻ nào bao gồm phủ nha quan binh, không có sự cho phép của ta thì không được bước vào quan dịch trạm nửa bước. Nếu không, lấy tội ám sát Hoàng tử mà chém giết. Chu Thiên Giáng lạnh lùng phân phó một câu.

- Vâng, đại nhân! Chu Nhất trả lời, bắt đầu an bài nhân sự.

Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng, nghĩ bụng Đường Tề Lực ngươi dám giở trò với lão tử, xem ta có hành chết ngươi không.

Chu Thiên Giáng vừa mới quay người lại, bỗng nhiên nhớ ra việc gì đó, giật mình khẩn trương sờ vào trong ngực áo. Khi chạm đến “tội trạng” của Tứ Hoàng tử, Chu Thiên Giáng mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn chung quanh một chút, Chu Thiên Giáng đưa mắt ra hiệu cho Chu Nhị và Chu Tam, hai người hiểu rõ rồi quay lưng đi. Chu Thiên Giáng lấy dao đánh lửa ra, đánh lửa ken két, một mồi lửa đốt “tội trạng” thành tro tàn.

Chu Thiên Giáng giam Kế phòng quản kho của phủ thuế, lập tức khiến Thục Thiên Phủ chấn động. Đừng nói là một quan thuế lục phẩm cỏn con, dù là khâm sai đại thần chính quy tới Thục Thiên Phủ thì cũng không ai dám kiêu ngạo như vậy.

Tục ngữ nói không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, đánh chó phải xem mặt chủ. Dù sao đi nữa, thân phận đặc thù của Chu Đại Trung vẫn còn đó, dù là Thành Võ Hoàng cũng phải nhường ba phần, Chu Thiên Giáng cũng biết rõ giam đám này chẳng khác gì đánh vào mặt Chu Đại Trung. Thục Thiên Phủ thuế nha tương đương với sở Tài chính và cục thuế vụ trong tỉnh ở kiếp trước của hắn, giam mấy tên Kế phòng quản kho này thì một số kế hoạch tài chính bình thường cũng bị trì hoãn. Nhưng hắn không làm vậy, chỉ sợ giống như mấy quan thuế trước đó rầu rĩ trở về kinh thành, nếu để tay không trở về, hắn chỉ có một con đường chết.

Trong phủ nha, Chu Đại Trung mặt lạnh như tiền, Đường Tề Lực tức muốn điên. Trương Xuân Phát là huynh đệ kết nghĩa của y, tất cả sổ sách ngầm đều do Trương Xuân Phát bảo quản. Nếu Trương Xuân Phát nói ra, chỉ sợ cả nhà y không bảo toàn được.

- Đại nhân, trong mắt tiểu tử kia căn bản không có ngài, lần này nói thế nào cũng phải cứng rắn trị hắn. Đường Tề Lực bi phẫn nói.

Đường Tề Lực vốn muốn để Trương Xuân Phát kiếm chuyện, nếu bị đánh, Bộ Nha sẽ phái người ra mặt, đến lúc đó thừa dịp hỗn loạn đem sổ sách bỏ vào trong quan dịch trạm, bọn họ có thể nhân cơ hội làm khó dễ. Ai ngờ Tứ Hoàng tử và Chu Thiên Giáng lại trực tiếp xử người trước.

Chu Đại Trung không hề kích động, y hiểu chỉ cần mình ra lệnh, gần như sẽ chẳng còn đường sống quay về. Trước khi chưa nhận được lệnh của phụ thân và cô, Chu Đại Trung cũng không muốn tự vạch mặt mình.

- Nhất Bình, ngươi và Tề Lực cùng đi tới quan dịch trạm xem Tứ Hoàng tử nói thế nào. Nhớ kỹ, cố gắng đừng để xảy ra xung đột, nhiệm vụ chủ yếu là đem người của chúng ta dẫn về. Chỉ cần sổ sách ở lại quan dịch trạm, lão phu sẽ khiến cho bọn chúng sống không yên. Chu Đại Trung vuốt râu nói.

Thục Thiên Phủ Hình Bộ Tuần ti Diêu Nhất Bình chớp mắt, trước đó y cùng với Đường Tề Lực thương lượng xong, bên kia vừa động thủ y liền phái người qua, nhân lúc hỗn loạn sẽ bỏ sách vào. Làm vậy thuế nha có thể vu cáo bị mất rất nhiều sổ sách, nhốt tên tiểu tử Chu Thiên Giáng vào cục diện vạn kiếp bất phục. Nhưng Diêu Nhất Bình cũng không ngờ đối phương lại dám cả gan nhốt người.

Trong quan dịch trạm, Chu Thiên Giáng, Quách Dĩnh, Huyền Châu và Lý Ngọc Nhi ngồi ở đại sảnh hậu viện, bốn người chỉ nghe lệnh Chu Thiên Giáng, tất cả đều nghe theo sắp xếp của hắn. Đặc biệt là Tứ Hoàng tử Huyền Châu, mặc kệ Chu Thiên Giáng nói cái gì, y chỉ phát biểu ba chữ: “Nói rất đúng!”

- Thiên Giáng ca, chúng ta vừa đến liền kiếm chuyện với thuế nha, chỉ sợ bọn họ sẽ không phối hợp. Quách Dĩnh lo lắng nói.

- Không phối hợp? Đám tôn tử kia căn bản không muốn phối hợp. Trông đợi chúng ngoan ngoãn giao bạc ra, không có cửa đâu. Hơn nữa dù có bạc, chỉ sợ... Chu Thiên Giáng cau mày.

Mới vừa rồi hắn đã nghĩ thông suốt một chuyện. Nghĩ đến hậu quả chuyện này, Chu Thiên Giáng liền cảm thấy đau đầu, đến giờ hắn mới hiểu được mình chẳng qua là quân cờ trong tay Hoàng thượng, chuyến đi này chính là cái tử cục.

- Nói rất đúng! Tứ Hoàng tử rất nghiêm túc gật đầu.

Lý Ngọc Nhi kỳ quái nhìn Tứ Hoàng tử, người ta nói cái gì y đều kêu tốt. Lý Ngọc Nhi phát hiện vị tứ ca của mình đã thay đổi, thay đổi rất lớn, chăng lẽ là do tối hôm qua uống rượu đến nhũn não rồi sao.

- Tứ ca, huynh có ý kiến gì không? Ngọc Cách Cách trừng mắt nhìn Tứ Hoàng tử.

- Cách nhìn của bổn hoàng tử và Chu đại nhân giống nhau, Thiên Giáng huynh, có gì sai khiến ngài cứ việc phân phó. Tứ Hoàng tử thành khẩn nói.

- Lão Tứ, khiêm tốn sẽ mau tiến bộ, ngươi đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Chu Thiên Giáng vui mừng vỗ vào Tứ Hoàng tử, thầm nhủ tiểu tử ngươi nếu biết ta đã đốt tờ giấy kia, chắc chắn sẽ lấy băng ghế nện chết ta.

Mọi người đang nói chuyện thì thấy Chu Tứ đi đến: - Đại nhân, Bộ Nha Diêu Nhất Bình và Đường Tề Lực dẫn theo bộ khoái tới, bảo là muốn gặp Tứ Hoàng tử.

- Không gặp! Bổn hoàng tử bây giờ không gặp ai hết. Vết sưng trên mặt Tứ Hoàng tử vẫn chưa khỏi, y không có mặt mũi gặp người khác.

Chu Thiên Giáng mỉm cười: - Lão Tứ, Ngọc Cách Cách, các người đến sảnh bên chờ trước, ta đi chiếu cố hai tên này.

Chu Thiên Giáng bảo đám người Tứ Hoàng tử đến phòng bên lánh mặt, còn hắn đy đối phó y.

Hộ vệ Hoàng cung và vương phủ xếp thành hàng, uy vũ đứng ở hai bên. Niêm Can Xử “tứ Chu” tách ra đứng ở hai bên của Chu Thiên Giáng, Chu đại quan nhân cuối cùng tìm được một chút cảm giác quan uy cổ đại.

Một gã quan sai Hộ bộ dẫn Diêu Nhất Bình và Đường Tề Lực tiến vào, quan sai ở cửa ai nấy đều giống như ông lớn, làm hai người họ suýt nữa tức muốn vẹo mũi. Diêu Nhất Bình nắm quyền quản lý trị an của lục quận mười ba trấn Thục Thiên Phủ, hôm nay không ngờ bị người khác ngăn lại ngoài cửa. Nếu không có Chu Đại Trung cảnh cáo đừng làm loạn trước, y không dẫn người xông vào không được.

Hai người nổi giận đùng đùng nhìn Chu Thiên Giáng: - Chu đại nhân, chúng tôi có chuyện quan trọng cầu kiến Tứ Hoàng tử, kính xin Chu đại nhân nói lại một tiếng. Đường Tề Lực tức giận nói, có nghĩa là lão tử coi thường ngươi, khẩn trương đi gọi chủ tử nhà ngươi ra.

- Xin lỗi, Tứ Hoàng tử thân thể không khỏe, có chuyện gì nói với ta được rồi. Chu Thiên Giáng không hề đứng dậy, ngồi bắt chéo chân mà nói.

Diêu Nhất Bình hừ lạnh một tiếng: - Hừ! Một quan lục phẩm tép riu lại dám làm giá trước mặt lão phu. Chu Thiên Giáng, bổn quan hỏi ngươi, dựa theo luật pháp Đại Phong, quan viên cấp thấp nhìn thấy thượng quan thì nên thi lễ thế nào? Chẳng lẽ sư phụ của ngươi không dạy qua ngươi sao, đúng là thứ hồ đồ.

Chu Thiên Giáng sáng mắt, hắn đang suy nghĩ làm thế nào thoát khỏi tử cục này, hiện tại cơ hội đã tới. Diêu Nhất Bình là quan viên tòng Tứ phẩm, cấp bậc cũng không thấp. Nếu “nhốt” tiểu tử này lại, áng chừng Thục Thiên Phủ chắc chắn sẽ loạn.

Nghĩ vậy, Chu Thiên Giáng nheo mắt, giở ra bộ dạng giận điên người: - Diêu đại nhân, lão sư ta đúng là chưa dạy. Không biết lão sư này là tốt hay xấu?

- Hừ! Dạy hư học trò, không bằng heo chó.

Diêu Nhất Bình nhìn Chu Thiên Giáng nổi giận, bực dọc nói.

Chu Thiên Giáng nhìn chiếc bàn trước mặt, vốn định tìm thước gõ hung hăng đập bàn cho thấy quan uy, nhưng tìm cả buổi cũng chỉ thấy bình trà chén trà.

Chu Thiên Giáng cầm chén trà lên quăng xuống đất: - Người đâu, Diêu Nhất Bình nhục mạ Thánh Thượng, bắt lại cho bổn quan!

Diêu Nhất Bình vừa nghe, hồn vía thất kinh: - To gan, ngươi dám vu cáo bổn quan, ta xem ai dám! Đoạn y rút ra cây đao. Y là người của Hình Bộ, bình thường không mang đao, hôm nay vì xử lý Chu Thiên Giáng nên cố ý đem đao bên người.

Chu Nhị lao đến, tóm lấy tay y rồi vật ngã, hung hăng ấn Diêu Nhất Bình nằm trên mặt đất. Hộ vệ hai bên đồng thời xông lên trói Diêu Nhất Bình lại.

Đường Tề Lực kinh ngạc há hốc mồm, cả buổi mới có phản ứng: - Phản rồi, Chu Thiên Giáng tạo phản ! Dứt lời y liền chạy ra ngoài.

Hai gã hộ vệ đứng chặn ở cửa cản Đường Tề Lực. Đường Tề Lực bị dọa đến run lẩy bẩy, hoảng sợ quay đầu lại nhìn Chu Thiên Giáng.

Ba người Tứ Hoàng tử ở sảnh bên đều thấy vui khi người gặp họa. Hiện nay kinh thành ai nấy đều biết sư phụ của Chu Thiên Giáng là đương kim bệ hạ, lời nói khi nãy của Diêu Nhất Bình xem như đã nhục mạ Thánh Thượng.

- Chu Thiên Giáng, ngươi dám vu cáo hãm hại thượng quan, lão phu nhất định nhốt ngươi vào ngục. Diêu Nhất Bình bị Chu Nhị vật đến choáng váng, mặt biến dạng vì tức giận.

- Người đâu, vả miệng! Chu đại quan nhân thản nhiên nói.

Một gã hộ vệ lên trước tát trái tát phải, khiến khóe miệng Diêu Nhất Bình máu chảy ròng.

Đường Tề Lực chỉ là quan văn, làm quan lâu như vậy chưa từng bị thế này, y bị dọa ngồi co quắp trên mặt đất.

Chu đại quan nhân lại xem như không nhìn thấy y: - Diêu Nhất Bình, ngươi là Thục Thiên Phủ Hình Bộ Tuần ti, vậy bổn quan hỏi ngươi, nhục mạ Thánh Thượng là tội gì? Chu Thiên Giáng nói xong, rút ra bút vàng vuốt ve.

Sau khi ăn mấy bạt tai, Diêu Nhất Bình cũng không dám ra oai nữa. Bộ khoái y dẫn tới đều ở ngoài cửa, sớm biết hôm nay chịu nhục, y đã dẫn người quyết liệt xông vào rồi.

- Nhục mạ Thánh Thượng, nhẹ thì vả miệng đánh hèo, nặng thì sung quân. Diêu Nhất Bình uất nghẹn nói.

- Vậy bổn quan nói thật cho ngươi biết, vừa rồi ngươi đang nhục mạ Thánh Thượng. Ngươi còn không phục sao, biết lão sư của bổn quan là ai không? Chính là đương kim Thánh Thượng, Thành Võ Hoàng đế bệ hạ vạn dân kính yêu. Bổn quan tuy ra ngoài nhưng mỗi ngày đều nhớ đến điều tốt của hoàng thượng, trước khi ngủ còn phải cầu nguyện, phù hộ ngô hoàng thân thể khang thọ, thuận tâm như ý. Ngươi thì giỏi rồi, lại dám nói lão sư của bổn quan dạy hư học trò heo chó không bằng. Chính miệng ngươi nói, có phải muốn tạo phản hay không?

Lời của Chu Thiên Giáng hù Đường Tề Lực muốn nhũn chân, y làm sao biết tên này là học trò của hoàng thượng. Với lại từ khi khai quốc đến nay, y chưa từng nghe nói Hoàng thượng có thu nhận đệ tử.

- Chu, Chu Thiên Giáng, ngươi đừng nói xằng nói bậy, cẩn thận bổn quan bẩm báo triều đình, trị tội khi quân của ngươi. Triều đình ta từ khi khai quốc tới nay chưa từng nghe nói có việc này, ngươi muốn bị diệt cửu tộc à. Diêu Nhất Bình nghiến răng nghiến lợi nói, y căn bản cũng không tin tưởng.

- Bổn Cách Cách có thể làm chứng, Chu Thiên Giáng đại nhân đúng là học trò duy nhất của bá phụ Thành Võ Hoàng. Ngọc Cách Cách nói xong, khoan thai bước ra.

Vừa rồi ba người ở sảnh bên lắng nghe, chỉ biết Diêu Nhất Bình xem như bị Chu Thiên Giáng bắt được nhược điểm. Tuy nhiên thân phận “học trò” này của Chu Thiên Giáng chưa chính thức hạ ý chỉ, cho nên Ngọc Cách Cách đành phải ra mặt làm chứng. Nàng ra mặt, quan ti mặc dù đánh tới triều đình, Diêu Nhất Bình cũng phải thua.

Chu đại quan nhân đắc ý nháy mắt với Ngọc Cách Cách, ý nói nàng đến rất đúng lúc, nắm bắt thời cơ cũng không tệ, tuy nhiên động tác nháy mắt đó trong mắt của Ngọc Cách Cách lại có ý đùa giỡn. Ngọc Cách Cách đỏ mặt, len lén nhìn Chu Thiên Giáng.

Diêu Nhất Bình choáng váng. Ngọc Cách Cách đại biểu cho Tĩnh vương gia, nàng đi ra làm chứng nói rõ chuyện này nhất định là sự thật. Diêu Nhất Bình hận chỉ muốn tát miệng của mình, chửi Chu Thiên Giáng một trận cũng không sao, khi không lôi lão sư hắn vào làm gì.

Chu Thiên Giáng nghiêm mặt nói: - Người đâu, báo với Chu đại nhân một tiếng, nói Thục Thiên Phủ Hình Bộ Tuần ti Diêu Nhất Bình nhục mạ Thánh Thượng, tạm thời giam giữ ở quan dịch trạm, đợi sau khi bẩm báo việc này với Hình Bộ thì xử lý tiếp. Chu Thiên Giáng vừa dứt lời, một gã hộ vệ liền đáp ứng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.

- Chu đại nhân, oan uổng quá, hạ quan vừa rồi chỉ vô ý thôi mà. Diêu Nhất Bình nhũn người, khẩn trương cầu xin tha thứ.

Chu Thiên Giáng bĩu môi, phất tay gọi người áp giải Diêu Nhất Bình lui đi. Thời đại này không phải kiếp trước, làm gì cũng nói pháp chế thủ tục. Ở thời đại này, Hoàng đế lão tử chính là pháp luật lớn nhất, mặc kệ ngươi làm quan lớn đến đâu, chỉ cần dám nhục mạ Hoàng thượng thì có thể bị bắt bất cứ lúc nào. Trừ phi là quyền lợi lớn đến mức có thể tạo phản, Hoàng thượng mới cúi đầu với ngươi.

Chu Thiên Giáng nhìn Đường Tề Lực đang hoang mang: - Đường Thông phán, chẳng hay ngài còn có chuyện gì?

- Hả? ta, ta muốn tới hỏi Chu đại nhân, tại sao phải giam giữ thuế nha Kế phòng và quản kho? Đường Tề Lực lấy lại tinh thần, y vừa rồi không hề nhục mạ Thánh Thượng, sợ gì chứ. Hơn nữa nơi này là Thục Thiên Phủ, cho dù không thừa nhận chuyện nhục mạ cũng không hề gì.

- Giam giữ? Không có. Đường đại nhân, ngài cũng không biết mấy tên Kế phòng vừa nói về tính quan trọng của sổ sách, bổn quan liền kinh sợ. Vốn định không kiểm tra sổ sách nữa, nhưng lại nghĩ bổn quan vì chuyện này mà tới đây, không tra không được. Cho nên bổn quan nghĩ đến phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên, vừa không sợ hủy hoại sổ sách vốn có, lại có thể tra ra mọi chuyện. Không còn cách nào, bổn quan chỉ có thể quản lý, bảo bọn họ sao chép thêm một bản sổ. Đương nhiên, vì phòng ngừa làm giả sổ sách và có người phá hư, bổn quan sẽ đối chiếu với bản gốc bất cứ lúc nào. Hơn nữa trong lúc bọn họ sao chép sổ sách, bất cứ ai cũng không được tiếp cận. Chu Thiên Giáng rất nghiêm túc giải thích với Đường Tề Lực.

- Chu đại nhân, chẳng lẽ vì chuyện của ngươi mà khiến cho tất cả nha môn Thục Thiên Phủ đình chỉ làm việc à?

- Ầy, ta nói, nha môn người ta có làm việc hay không, làm quái gì liên quan đến ngài?

- Ngươi! Chu Thiên Giáng ngươi giỏi lắm, mấy người kia quản lý các khoản thu chi của toàn bộ phủ nha. Bọn họ nếu không làm việc, các nha môn khác chẳng lẽ để đói chết hết à? Đường Tề Lực căm tức nhìn Chu Thiên Giáng.

- Hay thật, chẳng lẽ thuế phủ Thông phán ngài là kẻ bất tài, thiếu vài tên sâu bọ thì không làm việc được à? Đường Tề Lực, điểm này lão tử nhất định phải bẩm báo Hộ bộ, ngài đây là không làm tròn trách nhiệm. Còn nữa, thuế khoản ngân khố quốc gia quan trọng hay là sổ sách nha môn quan trọng? Ta thấy ngài đã lẫn lộn rồi đấy, căn bản không hề xứng làm quan. Chu Thiên Giáng nói thẳng vào mặt của Đường Tề Lực, chỉ sợ không làm lớn chuyện.

Sắc mặt Đường Tề Lực lúc trắng lúc xanh, tức giận hừ một tiếng, xoay người rời đi. Y phải khẩn trương đi cáo trạng, không hành chết tên Chu Thiên Giáng đáng ghét này, Đường Tề Lực thiếu điều có nước thắt cổ. Nơi này là Thục Thiên Phủ, không phải là kinh thành, Đường Tề Lực thầm nhủ tất cả vẫn do Chu Đại Trung định đoạt.

Đường Tề Lực vừa đi, Tứ Hoàng tử và Quách Dĩnh khẩn trương đi ra. Đừng nhìn họ có thân phận hiển hách, trong lòng ít nhiều đều thấy căng thẳng. Triều Đại Phong từ khai quốc đến nay không biết từng phát sinh bao nhiêu lần phủ nha phạm thượng tác loạn, nếu áp bức Chu Đại Trung đến đường cùng, chỉ sợ bọn họ không thể bước ra khỏi quan dịch trạm.

- Thiên Giáng ca ca, có phải huynh hơi lỗ mãng hay không? Trừng phạt một chút được rồi, Diêu Nhất Bình là quan viên tòng tứ phẩm, bắt y giam lại sẽ lớn chuyện đó. Ngọc Cách Cách lo lắng nói.

Chu Thiên Giáng nghiêm mặt: - Mọi người nghe đây, hôm nay mấy tên Kế phòng đến kiếm chuyện, ta đã nghĩ thông suốt một điểm trọng yếu. Thực ra chúng ta đều là quân cờ trên bàn cờ, căn bản không quản được đại cục. Ta vốn tưởng rằng tìm được bạc rồi thì xong việc, giờ lại thấy ta nghĩ quá đơn giản rồi, dù bạc có đặt ở trước mặt chúng ta, ta cam đoan cũng không thể vận chuyển ra khỏi Thục Thiên Phủ. Cho nên chỉ khi làm lớn chuyện, bức ép đại nhân vật đứng sau màn này trực tiếp so chiêu mới được. Nếu Hoàng thượng thắng, tất cả đều vui vẻ, chúng ta đều có công lao. Một khi Hoàng thượng cúi đầu nhận thua, các tỷ muội, nơi này chính là chỗ chôn thân của Chu Thiên Giáng ta. Dù sao không đem bạc trở về cũng chết, vậy chi bằng đánh cuộc một ván, xem chúng ta làm có đúng hay không.

Mọi người nghe xong, cảm thấy đúng là như vậy. Tứ Hoàng tử nghĩ ngợi một chút, cảm thấy khá lo sợ.

- Thiên Giáng, Diêu Nhất Bình quản lý tất cả bộ khoái nha dịch của Thục Thiên Phủ, ngươi không sợ những người đó đập phá quan dịch trạm của chúng ta sao? Tứ Hoàng tử lo lắng nói.

Nơi này không phải kinh thành, người phía dưới mặc kệ bọn họ có thân phận gì, người ta chỉ nghe lời người lãnh đạo trực tiếp. Trong tay Chu Thiên Giáng vừa rồi không có thánh chỉ bắt Diêu Nhất Bình, người ta hoàn toàn có thể tiến vào cướp người. Chỉ cần không tổn thương đến Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách, những người khác không tránh khỏi việc bị đánh tàn bạo. Một khi Diêu Nhất Bình được cứu ra, không ai đoán được y có cắn ngược lại họ hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.