- Không còn cách nào, để làm lớn chuyện thì chỉ có thể như vậy. Chu
Nhất, báo với tất cả huynh đệ cố gắng rèn luyện cho ta, đừng làm mất thể diện kinh thành chúng ta. Chu Nhị, lập tức thông báo với tất cả huynh
đệ bên ngoài, mặc kệ bọn họ có thân phận gì, nhanh chóng đến trợ giúp.
Mẹ nó, lão tử cũng không muốn bị đánh thành đầu heo. Chu Thiên Giáng bắt đầu bố trí cục diện, chuẩn bị nghênh đón cuộc đại chiến đầu tiên ở Thục Thiên Phủ.
Chu Nhị ngẩn ra, nhìn đám người Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách, ngập
ngừng mở lời: - Đại, đại nhân, chuyện này không hay, cứ như vậy thì có
thể... toàn bộ đều bại lộ.
Chu Thiên Giáng phất tay: - Bảo ngươi đi thì đi đi, dông dài làm gì.
Đoạn hắn chỉ vào đám người Chu Nhất, nói với Tứ Hoàng tử: - Lão Tứ, họ
đều là người của Niêm Can Xử đấy, về sau đều là người một nhà. Đương
nhiên, chư vị biết trong lòng là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng nói ra.
Bốn người Chu Nhất nhếch miệng như ăn phải khổ qua, Niêm Can Xử ngoại
trừ Vệ Triển đại nhân lấp lửng công khai thân phận, tất cả những người
khác đều là bí mật trong bí mật. Tên này thì hay rồi, hận không thể lấy
dao khắc lên mặt, giống như sợ người ta không biết vậy. Nếu Vệ đại nhân
không ra lệnh tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của Chu Thiên Giáng, bọn họ
có thể đánh chết Chu Thiên Giáng ngay tại chỗ, vì Niêm Can Xử thanh lý
môn hộ.
Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách đều sửng sốt, ba chữ “Niêm Can Xử” rất thần bí đối với con cháu quan gia trong kinh thành. Tứ Hoàng tử lại mỉm
cười, từ bí mật mà hôm qua Chu Thiên Giáng nói ra, y cũng đã đoán được
thân phận bốn người này không hề tầm thường.
Chu Thiên Giáng không còn cách nào, chuyến đi này với hắn là “tử cục”,
hắn đã mạnh miệng trước mặt Hoàng thượng: không lấy được tiền trở về,
Hoàng thượng có thể vì thể diện mà khai đao với hắn. Cho dù tìm ra ngân
khố bí mật, chỉ sợ Chu Đại Trung cũng sẽ động sát tâm không cho hắn sống sót rời khỏi, cho nên Chu Thiên Giáng quả quyết làm to chuyện khiến
người trốn sàu màn phải ra mặt. Ngay cả Niêm Can Xử hắn cũng chuẩn bị
đẩy ra mặt nước, dù sao bản thân nếu không làm tốt cũng phải chết ở đây, mặc kệ bí mật với không bí mật. Có thân phận Niêm Can Xử này, có lẽ sẽ
dọa được Chu Đại Trung tạm thời không đụng đến hắn.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, người của Bộ Nha vừa nghe đại nhân của
mình bị bắt, họ lập tức triệu tập tất cả bộ khoái cùng quan sai tuần
thành, cộng thêm lính ngục, vân vân,... khoảng năm sáu trăm người hùng
hổ kéo đến quan dịch trạm.
Đường Tề Lực vừa ra đến dịch trạm, ngay lập tức dùng những ngôn ngữ khoa trương nhất nói cho bọn bộ khoái ở ngoài cửa rằng: Lão Đại của bọ họ bị người ta đánh, còn bị vu cáo hãm hại nhục mạ Hoàng thượng bị giam giữ
lại. Đường Tề Lực rất thông minh, gã biết rằng từ trên xuống dưới Thục
Thiên Phủ Hình Bộ Bộ Nha bị Diêu Nhất Bình xử lý vô cùng lão luyện, toàn là người một nhà. Tin tức này chỉ cần rơi vào tay Thục Thiên Phủ Hình
Bộ Bộ Nha, ba gã thống lĩnh đi theo Diêu Nhất Bình nhất định sẽ quậy
phá. Bọn họ đi theo Diêu Nhất Bình nhiều năm như vậy, bản thân đã không
trong sạch, nếu không đến giúp Diêu Nhất Bình phô trương thanh thế, Diêu Nhất Bình rất nhẫn tâm, chắc sẽ băm chúng ra thành trăm mảnh.
Trong hành lang của Thục Thiên Phủ, Đường Tề Lực lại khóc hết nước mắt,
đem những lời nói độc ác có thể nghĩ ra đều dùng hết, vì để kích động sự phẫn nộ của Chu Đại Trung.
- Đại nhân, nếu tiếp tục như vậy, tiểu tử kia đã có thể cưỡi lên cổ ngài rồi. Đường Tề Lực lau nước mắt, nhìn chộm nét mặt của Chu Đại Trung.
Trong tay Chu Đại Trung cầm hai quả hạch đào, hai mắt khép hờ, lão không biết dựa vào cái gì Chu Thiên Giáng có lá gan lớn như vậy. Chẳng lẽ
nói, Hoàng thượng phái hắn đến chính là muốn ép Chu gia tạo phản sao?
Một tên sai nha từ bên ngoài vội vàng hốt hoảng chạy đến, đứng ở cửa
nói: - Bẩm đại nhân, thống lĩnh Thục Thiên Phủ Bộ Nha Vương Hạo cầu
kiến.
Chu Đại Trung vừa mở mắt ra: - Cho gã vào.
Đường Tề Lực như mở cờ trong bụng. Vương Hạo là trợ thủ của Diêu Nhất
Bình, Bộ Nha ngoại trừ tuần ti còn có ba vị thống lĩnh, Vương Hạo là
người được Diêu Nhất Bình tín nhiệm nhất.
Vương Hạo đi đến, quỳ gối xuống đất: - Chu đại nhân, Diêu đại nhân nhà
ta thiết diện vô tư một lòng vì dân, làm sao có thể nhục mạ Thánh
Thượng. Rõ ràng là do Chu Thiên Giáng kia quá ngang ngược, lợi dụng thân phận thượng sai muốn chèn ép đại nhân của ta. Chu đại nhân, Bộ Nha ta
trên dưới đều sục sôi, thuộc hạ đã không khống chế nổi, mong Chu đại
nhân chỉ giáo. Vương Hạo nói xong, cẩn thận nhìn thoáng qua Chu Đại
Trung.
Không nhìn cũng biết Vương Hạo một mực trung thành với Chu Đại Trung,
nhưng bình thường gã cũng không được gặp vị lão đại này của Thục Thiên
Phủ. Bộ Nha có chuyện gì, về cơ bản đều do Diêu Nhất Bình báo về, còn
chưa tới phiên gã. Bây giờ bọn bộ khoái đều tập trung vây quanh dịch
trạm, nhưng Vương Hạo cũng không ngốc, người ở bên trong thân phận đặc
biệt, gã nhất định phải có được mệnh lệnh của Chu Đại Trung mới được hạ
lệnh. Nói cách khác, nhiều nhất là phái người đến can thiệp với Chu
Thiên Giáng.
Chu Đại Trung dừng nghịch quả hạch đào trong tay lại. - Vương Hạo, Diêu
đại nhân bình thường rất quan tâm và trân trọng cấp dưới. Đám lính ngục
bộ khoái này cảm ơn ân đức của đại nhân nên có kích động một chút, điều
đó cũng khó tránh khỏi. Tuy nhiên, phải chú ý đúng mực, không nên làm Tứ Hoàng tử và nha đầu nhà Tĩnh Vương hoảng sợ.
Tiếng nói của Chu Đại Trung không nhanh không chậm, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, liền quyết định được cục diện. Như vậy ý là có thể cho Chu
Thiên Giáng nếm chút mùi, nhưng đừng đụng đến người của hoàng thất.
Trong lòng Vương Hạo vui hẳn, nhanh chóng quỳ xuống: - Tạ ơn đại nhân, thuộc hạ sẽ tự mình đi quan dịch xem xét.
Chu Đại Trung nghiêng mặt: - Cảm tạ cái gì chứ, hôm nay bản quan thấy trong người không thoải mái, không biết bất cứ chuyện gì.
Vương Hạo vừa nghe hiểu ngay: - Phải phải, đúng là thuộc hạ hôm nay
không có tới phủ nha. Hơn nữa bên quan dịch tạm, căn bản là huynh đệ của Bộ Nha tự phát bất bình vì Diêu đại nhân.
Chu Đại Trung hài lòng gật đầu: - Đương nhiên, Thục Thiên Phủ vẫn còn có bản quan, các ngươi đều là thủ hạ của bản quan. Xảy ra sự việc, bản đại nhân cũng sẽ không ngồi yên đâu. Nói xong, hất tay áo cho Vương Hạo lui ra.
- Tạ ơn ân đức của đại nhân, thuộc hạ cùng quan sai của Thục Thiên Phủ
Bộ Nha chắc chắn đồng tâm hiệp lực, vì đại nhân phụ trách bảo vệ an ninh trật tự của Thục Thiên Phủ. Vương Hạo nói xong, đứng lên đi khỏi đại
sảnh.
Vương Hạo vừa đi, Đường Tề Lực ngay lập tức tiến lên: - Đại nhân, đối
phó với Chu Thiên Giáng có phải không! Đường Tề Lực làm động tác sờ lên
cổ.
Chu Đại Trung trừng mắt: - Chu Thiên Giáng có hoàng mệnh trong người, có thể đánh không thể giết. Tề Lực, hôm nay người làm hơi quá rồi, lão phu cho các ngươi đi đòi người, làm thế nào mà cả mình cũng bị lún vào. Bọn Tứ Hoàng Tử chẳng qua là vài quân tốt qua sông, đại soái chân chính
vĩnh viễn ở hậu phương. Nếu như ngay cả mấy tên tiểu tốt như vậy cũng
không đối phó được, Chu gia ta lấy gì đấu với Hoàng thượng.
Chu Đại Trung coi như là giữ cho đầu óc tỉnh táo, không giống Đường Tề
Lực và Diêu Nhất Bình. Chu Đại Trung biết rằng người bên dưới đã quen
kiêu ngạo, trong mắt căn bản không coi Hoàng tử ra gì. Bọn họ đã đem
tính mạng của mình giao cho con thuyền lớn Chu gia, chỉ cần con thuyền
lớn không lật, bọn họ sẽ bình an vô sự.
Chu Đại Trung hiểu mình không thể lỗ mãng, phía dưới càng nhiều người
làm ồn, y càng có thể giữ sự trong sạch của mình, nghĩa là Chu gia và
Hoàng thượng đều để lại một đường sống. Một khi Chu Đại Trung tự mình hạ lệnh đối phó với đám người của Chu Thiên Giáng, vậy thì đồng nghĩa với
Chu gia và Hoàng thượng bắt đầu quyết đấu. Trong tình huống cô cô và phụ thân không có sự chuẩn bị tốt, Chu Đại Trung cũng không dám đi thêm
bước này.
Ở bên trong quan dịch trạm, Chu Nhất suất lĩnh bốn mươi tên hộ vệ quan
sai, phân công gác ở những vị trí trọng yếu. Trước khi bọn bộ khoái chưa bao vây, Chu Nhị đã rời dịch trạm rồi. Tứ Hoàng tử và bọn hộ vệ vương
phủ lại giữ sắc mặt lại rất tỉnh táo, cho thấy đầy đủ tố chất của bọn
họ. Mà hai mươi quan sai Hộ bộ kia, sắc mặt cả đám tái nhợt, hận không
thể nhiễm lạnh giống như bị bệnh sốt rét.
Chu Thiên Giáng cho Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách trốn ở phòng trên lầu
hai cả rồi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định không được phép ra ngoài, Chu Tam và Chu Tứ phụ trách bảo vệ sự an toàn của Tứ Hoàng tử và Ngọc
Cách Cách. Về Phần Quách Dĩnh, căn bản cũng không nghe theo sự sắp xếp
của Chu Thiên Giáng. Vừa nghe sắp đánh nhau, nàng hưng phấn giống như
tìm được nhà chồng, mang theo cây côn gỗ cũng muốn tham chiến. Chu Thiên Giáng hết cách rồi, chỉ có thể cho cô cải trang thành nam giới ở bên
cạnh mình.
- Chu Nhất, tình hình bên ngoài thế nào. Chu Thiên Giáng hỏi Chu Nhất vừa mới đi xuống từ trên phòng.
- Bên ngoài có khoảng hai ba trăm người, xa xa không ngừng có người đến. Xem ra bọn họ muốn đợi mọi người đến đủ rồi nhất loạt phá tan cửa chính cướp Diêu Nhất Bình đi. Theo như trang phục, không có người của quan
phủ, đều là bộ khoái và ngục tốt.
- Hừ, Chu Đại Trung chờ lúc chúng ta bị đánh thành đầu heo, tới lúc đó
sẽ chế giễu khống chế cục diện. Lúc này, gã tuyệt đối sẽ không ra mặt
đâu. Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng.
Trường hợp như vậy ở kiếp trước không ít, mặc kệ phía dưới xảy ra chuyện lớn đến đâu, cùng lắm thì thí xe giữ tướng, đẩy trách nhiệm cho người
không liên quan. Có lẽ đập xong dịch trạm rồi, Chu Đại Trung cũng sẽ ra
mặt lớn tiếng chỉ trích. Cuối cùng có lẽ gã sẽ nói, những tên đập phá
dịch trạm đều “làm việc tạm thời” ở Bộ Nha.
Quách Dĩnh chịu không nổi liện leo lên nóc nhà để quan sát, sau khi
xuống, cô bực dọc nói: - Khốn! Một đám ô hợp, có gì hay đâu. Nếu như là
bản cô nương đây chỉ huy, khẳng định sẽ chia ra ba đường, ngoại trừ xung đột chính diện, hai bên cũng trèo tường mà vào. Dịch trạm chỉ có ít
người như vậy, căn bản không chú ý hết được. Quách Dĩnh đi theo phụ thân nhiều năm như vậy, thiên quân vạn mã diễn tập nàng đều gặp qua, đừng
nói trước mắt chỉ có hai ba trăm người hỗn chiến.
- Muội bớt mạnh miệng đi, đi theo ta thì đừng có chạy lung tung, bằng
không người ta đánh vỡ mặt, lúc đó ta không cần muội nữa. Chu Thiên
Giáng trừng mắt nhìn Quách Dĩnh nói.
- Huynh nằm mơ đi, ai... ai muốn theo huynh. Ngay trước mặt Chu Nhất, Quách Dĩnh đỏ mặt, hung hăng liếc Chu Thiên Giáng.
Chu Nhất giả vờ không nhìn thấy đôi tình nhân liếc mắt đưa tình với
nhau, vội nói đến chính sự: - Đại nhân, đợi lát nữa bọn họ nếu thật dám
xông đến dịch trạm, ngài tính làm đến mức nào? Đây là vấn đề quan trọng, đả thương và huyết sát, hai quan niệm này rất khác nhau.
Chu Thiên Giáng suy nghĩ một chút, hắn thật không ngờ người của Thục
Thiên Phủ trung thành với hoàng thất tới cỡ này, chỉ dám ở bên ngoài hô
hoán không dám xông vào. Chu Thiên Giáng cảm thấy tám phần sẽ đánh nhau, cho nên phải chuẩn bị tốt một chút. Chớ nhìn bọn họ ít người, song tố
chất cũng không kém cạnh. Chỉ cần kiên trì một thời gian, Chu Nhị ít
nhiều sẽ dẫn người tới. Có người của Niên Can Xử tham gia, đừng nói bên
ngoài hai ba trăm người, dù là hai ngàn người chỉ sợ cũng không phải là
đối thủ. Trừ phi Chu Đại Trung hạ lệnh binh lính bao vây, nếu không đừng nghĩ đến việc bắt người trong quan dịch trạm nho nhỏ này.
- Cố gắng đừng giết người, tuy nhiên có thể nặng tay một chút. Chu Thiên Giáng biết sự lợi hại của Chu Nhất, muốn nói qua một chút, một mình gã
có thể đối phó với đám ô hợp ở đây. Nhưng bởi vậy, rất có thể buộc Chu
Đại Trung phái binh tới truy nã gã.
- Hiểu rồi, ta đi chỉ bảo một chút. Chu Nhất nói xong, đi về phía bọn hộ vệ quan sai.
Vương Hạo đã đuổi tới bên ngoài dịch trạm. Trong Bộ Nha tổng cộng có ba
vị thống lĩnh, hai người khác vừa thấy Vương Hạo trở về đi nhanh lên.
- Thế nào, Chu đại nhân nói như thế nào? Thống lĩnh Võ Đô hỏi nhỏ.
Vương Hạo lạnh lùng cười: - Chu đại nhân đang ốm, hạ quan không gặp đại
nhân. Tuy nhiên... nếu tên tiểu tử Chu Thiên Giáng lấy thân phận quan
viên lục phẩm sỉ nhục Diêu đại nhân tòng tứ phẩm của chúng ta, đối với
hành vi phạm thượng này, chúng ta cũng phải cho hắn biết thế nào là lễ
độ. Mọi người nhớ kỹ, sau khi cứu được Diêu đại nhân, tiện thể đưa tên
tiểu tử Chu Thiên Giáng về nha môn. Chỉ khi tới chỗ chúng ta, bảo đảm
tên tiểu tử này sẽ khai ra mọi tội danh.
Võ Đô và một gã thống lĩnh khác nghe xong, trong lòng đã nắm chắc. Xem
ra Chu đại nhân đã ngầm đồng ý rồi, bằng không tên tiểu tử Vương Hạo này cũng không dám xằng bậy, tội danh tập kích quan dịch trạm cũng không
nhỏ. Hơn nữa bên trong còn có Hoàng tử, Cách Cách, gây chuyện không tốt
sẽ tịch thu tài sản cả nhà rồi giết. Tuy nhiên thân phận Chu Đại Trung ở Thục Thiên Phủ rất đặc biệt, Hoàng thượng sẽ không dễ dàng động sát
tâm. Nhưng không có Chu Đại Trung làm chỗ dựa. bọn họ tối đa cũng chỉ ở
ngoài kêu to vài tiếng để giữ thể diện của Diêu Nhất Bình.
Ba thống lĩnh nhìn nhau cười, đều bắt đầu tự sắp xếp. Ba người quản hạt
từng phạm vi khác nhau, gồm bộ khoái, bọn ngục tốt và quân sai tuần
thành. Tập trung hết những người này thì được khoảng hơn bốn trăm người, sẽ tạo nên thanh thế rất lớn.
Vương Hạo đứng ở ngoài cửa, cao giọng hô hướng về phía bên trong: - Mau
thả đại nhân của ta ra, Diêu đại nhân một lòng vì dân chúng Thục Thiên
Phủ, oan cho đại nhân nhà ta quá, quả thực là phạm thượng. Nếu không thả người, chúng ta sẽ xông vào cướp người đấy.
Chu Thiên Giáng bò lên nóc nhà, bút vàng trong tay vung lên: - Các ngươi nghe, nếu không sợ tịch thu tài sản rồi bị giết thì cứ việc đến. Má nó, ta cũng không tin Thục Thiên Phủ không còn là địa bàn của triều Đại
Phong nữa.
Lời nói của Chu Thiên Giáng khiến đám lính canh ngục bộ khoái hoảng sợ
thật sự. Bọn họ vốn tưởng rằng đến phô trương uy danh, chưa nghĩ đến
phải động thủ. Tuy nhiên luật pháp không trách dân chúng, dù sao bọn họ
đều là người hầu, bề trên lên tiếng thì họ phải nghe theo.
- Ngươi thôi cái giọng đó đi, Diêu đại nhân của ta là quan Tứ phẩm,
ngươi là cái thá gì. Các huynh đệ đừng để ý đến hắn, xông vào đi, cướp
người!
Vương Hạo ra lệnh một tiếng, một đám người bắt đầu gào thét xung kích
cửa chính dịch trạm. Chu Thiên Giáng quan sát một chút, phát hiện bọn
người kia trong tay đều cầm côn, không mang theo quan đao. Xem ra mọi
người đều có tính toán, khi phía chính phủ đánh nhau ở Đại Phong, chỉ
cần không chết người thì như thế nào cũng được.
Cửa chính dịch trạm căn bản là đã qua, chỉ một lúc sau khung cửa cũng
long ra. Nhìn bọn Hộ bộ quan sai hoảng loạn bên trong cánh cửa, Chu
Thiên Giáng phất tay với Chu Nhất.
- Chu Nhất, cho bọn chúng nếm mùi đi.
- Vâng, đại nhân! Chu Nhất nói xong, thả người nhảy xuống.
Chu Nhất vung cây gậy to ở trong tay, như mãnh hổ tiến vào bầy cừu. Sau mấy vòng, cả đám lính nằm vật xuống trước cửa.
- Khốn kiếp, các huynh đệ, giết gã cho ta! Ánh mắt của Vương Hạo đỏ gắt, gã không dám giết một quan nhân như Chu Thiên Giáng, nhưng đối với tùy
tùng thì không quan tâm. Cho dù chết một hai tên tùy tùng, nhiều nhất đổ tội danh lên đầu mấy tên bộ khoái.
Một đám người ùn lên, trong đó còn kèm theo gạch ngói. Chu Nhất vừa thấy không ổn, chạy vài bước chân rồi đạp vào mặt tường, vụt một cái nhảy
lên nóc nhà.
Chu Thiên Giáng vừa định trầm trồ khen ngợi. Một miếng ngói bay tới giữa trán, máu tươi chảy xuống trán hán.
- Mẹ nó, các ngươi đợi chút, lão tử không cho các ngươi biết lợi hại thì không được mà. Chu Thiên Giáng ôm đầu mau chóng trèo xuống đất.
Cửa chính ầm ầm sập xuống, Chu Nhất suất lĩnh một đám hộ vệ xông tới,
côn với côn giao chiến. Chu Nhất cau mày, bên cạnh gã có một người một
nhà, ngược lại khiến gã khó phát huy. Nói là đừng giết người, nhưng khi
vào trận thì không biết được. Hộ bộ quan sai vốn đang kinh hãi muốn
chết, nhưng khi bị nện trúng đầu máu chảy ra, cũng kích thích lòng nhiệt huyết của họ.
Bởi vì đối phương rất đông, Chu Thiên Giáng vừa đánh vừa lui, bắt đầu
bảo vệ cho hậu viện. Cửa Hậu viện tương đối nhỏ, dễ thủ khó công. Đối
mặt với bộ khoái trèo lên đầu tường, Chu Nhất và Quách Dĩnh đều gõ một
côn xuống đầu họ.
Cuộc chiến đấu tiếp tục, Chu Thiên Giáng thấy không ít huynh đệ đã bị
chảy máu, mắt thấy cửa sau cũng không thể thủ được. Bộ khoái ngục tốt
của Thục Thiên Phủ về tố chất không bằng bọn hộ vệ, nhưng bọn họ dùng
thứ trong tay rất giỏi. Người của Chu Thiên Giáng không hề dùng quan
đao, bên trong dịch trạm chỉ tìm được như vậy, thậm chí còn tháo mấy
chiếc bàn ra, cầm mấy cái chân bàn làm vũ khí. Cứ như vậy, sức chiến đấu thật sự giảm xuống.
Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận chiêng, đám “dân
chúng” ầm ầm xông đến. Có kẻ trùm đầu, có kẻ che mặt, còn có người giống như giáo viên dạy học. Bọn dân chúng này vừa tiến đến, bọn bộ khoái còn chưa hiểu sao lại thế này, liền xông ra hành hung. Những “Dân chúng” đó xuống tay cũng không nhẹ, về cơ bản ai trúng đòn sẽ phải nằm mất nửa
ngày. Người của Bộ Nha đều hôn mê hết rồi, không biết từ lúc nào sức
chiến đấu của dân chúng Thục Thiên Phủ trở nên mạnh mẽ như vậy.
Chu Thiên Giáng vui vẻ, vung ngòi bút lên: - Các huynh đện, cứu binh đến rồi, sau khi ra mở cửa, bắn, đánh cho ta!
Cửa lớn hậu viện vừa mở ra, Quách Dĩnh xông ra ngoài đầu tiên, tay quơ
côn hoa, thật đúng là không thể so với những Hộ bộ quan sai.
Chu Đại Trung và Đường Tề Lực uống rượu ở hậu viện phủ nha. Hai người
ngoài mặt cười nói vui vẻ cùng đợi tin vui. Trải qua màn náo nhiệt này,
Tứ Hoàng Tử và Chu Thiên Giáng căn bản đừng nghĩ đến điều tra chuyện
thuế má nữa. Sau khi trở về, chỉ sợ Thành Võ Hoàng sẽ trách phạt nặng.
- Đại nhân... không xong rồi! Một gã quản gia của quý phủ vội vàng chạy tới.
- Đại nhân, không xong rồi, Vương Hạo và hơn sáu mươi người, lại... lại
bị Chu Thiên Giáng bắt giam rồi. Các bộ khoái khác chạy tán loạn, ngoài
cửa lớn phủ chúng ta, không ít người của Bộ Nha đang quỳ gối khóc lóc
kêu cứu!
Chu Đại Trung nghe thấy khẽ run tay, chén rượu trong tay rơi xuống đất.
Đường Tề Lực giật mình, mặt trắng bệch. Hơn bốn trăm người đi vây bắt
một dịch trạm chỉ có bốn mươi người, lại bị người ta bắt hơn sáu mươi
người? Chẳng lẽ Hoàng thượng đã sớm có mai phục ở Thục Thiên Phủ!