Buổi chầu sáng của các triều đại đều giống như buổi họp, chủ yếu là tạo nên
tác dụng điều chỉnh và tuyên bố các việc đại sự. Về cơ bản thì những
việc này đều xử lý kha khá rồi, đều đã có kết luận; đã báo cáo cho Hoàng thượng hoặc sáu Bộ đều có tranh luận mới đưa ra buổi chầu sớm để nghị
luận. Nhưng không khí buổi chầu sớm hôm nay có chút khác. Mọi người đến
rất đông đủ, văn võ bá quan đều muốn nghe Tĩnh vương gia xử lý thế nào
hồ sơ vụ án “Đánh Chủ Bạc”().
() Chủ Bạc: chức quan chuyên quản lý công văn
Trong triều đình, văn võ bá quan phân thành hai bên tả hữu, Tĩnh vương
gia đứng đầu quan văn; còn Binh bộ Thượng Thư Lý Hồng lại đứng đầu quan
võ. Do Quách Thiên Tín là tướng quân trấn giữ biên ải, về lý thì có thể
không tham gia buổichầu sớm. Nhưng lần này Quách Thiên Tín đến là muốn
sau buổi chầu sớm thầm kín đi xin lỗi Vương Chủ Bạc, hóa giải ân oán hai bên. Vì vậy đặc biệt mời đến buổi chầu sớm ngày hôm nay.
Thành Võ Hoàng ngồi ngay ngắn ở trên ngai vàng, nhìn xuống văn võ bá
quan. Thành Võ Hoàng đế khẽ gật đầu với Ngụy công công, Ngụy công công
cất giọng “gà trống” của mình lên, cao giọng hô.
- Quan viên sáu Bộ, có việc thì sớm tấu, không có việc gì thì chớ lên tiếng, không được ồn ào!
Tĩnh vương gia nhìn Lý Hồng, bước dài sang phải một bước:
- Khởi bẩm Ngô hoàng, thần đệ có tấu!
Thành Võ Hoàng đế khẽ gật đầu:
- Mời Tĩnh vương nói!
- Khởi bẩm bệ hạ, hôm qua phủ Tông Nhân đã điều tra việc Vương Thái Phó
của Quốc Tử Giám bị té xỉu, bây giờ đã điều tra rõ ràng quá trình rồi ạ.
Tĩnh vương vừa mở miệng, văn võ đại thần đều lập tức bàn luận. Tĩnh
vương gia nói rất là uyển chuyển, không dùng từ “Đánh Chủ Bạc” mà lại
nói là Vương Thái Phó “Té xỉu“. Nói như vậy thì tính chất sự việc trở
nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bất luận tiếng ồn ào bên cạnh, Tĩnh vương cũng rũ cụp mí mắt đọc bản
thẩm vấn mà phủ Tông Nhân đã điều tra tỉ mỉ. Thành Võ Hoàng bụm mặt
không nhịn nổi cười thầm, trong lòng tự nhủ “Tĩnh vương cũng thật là, cứ coi như thiên vị thì cũng không nên như thế chứ. Trẫm giao việc này cho đệ chính là muốn đệ nắm giữ công bằng. Đệlại ngược lại, quả thực chính
là nói Vương Thái Phó tuổi già sức yếu nên tự mình ngã.”
Vương Thái Phó tức giận, run run:
- Xằng bậy, đúng là những lời lẽ sai trái. Bệ hạ! Lão thần có bản tấu.
Vương Thái Phó run run đi ra khỏi hàng, “bịch” một cái liền ngã nhào xuống đất.
Tĩnh vương gia chớp mắt, bĩu môi hỏi:
- Vương Thái Phó! Ông nói những lời bản vương nói đều là lời lẽ sai trái sao?
Vương Thái Phó sửng sốt, trong đầu “kẻ thông thái rởm” này, khái niệm
hoàng tộc được coi trọng vô cùng, sao dám coi thường Tĩnh thân vương.
- Tĩnh vương, lão thần chỉ nói là những thứ mà Ngài điều tra có sự không thốngnhất. Rõ ràng là tên Chu Thiên Giáng kia ra tay đánh lão thần, sao có thể biến thành lão thần tự ngã được chứ?
- Nói như vậy thì con gái bản vương, còn có cả Tứ Hoàng tử đang nói dối sao?
Sắc mặt Tĩnh vương sầm lại.
- Điều nàyĐiều này có thể đối chất trước mặt với bọn họ.
Vương Thái Phó gân cao cổ nói.
Tĩnh vương thấy Hoàng huynh ở trên cao vẫn không nói gì, đây chẳng phải là cố ý xem náo nhiệt hay sao.
- Được! Nếu như Vương đại nhân đã nói như vậy thì bản vương sẽ khẩn cầu
Hoàng huynh truyền Tứ Hoàng tử vào điện. Còn về Ngọc nhi, con gái ta,
con gáithường hay xấu hổ, không lên điện nên thôi đi.
Trong lòng Tĩnh vương tự nhủ “Hoàng huynh! Người đang xem náo nhiệt đấy
sao? Thần gọi con trai của Người ra, xem Người sẽ làm thế nào?”
Thành Võ Hoàng trừng mắt nhìn Tĩnh Vương, trầm giọng nói:
- Chuẩn tấu!
Tĩnh vương rũ cụp mí mắt, chỉ làm như không nhìn thấy sự khinh thường
của Hoàng huynh. Dù sao cũng coi như bị Vương Thái Phó lật án, đó cũng
là do Hoàng tử nói dối, cũng không liên quan gì đến ông ta.
Chừng độ một lát thì Tứ Hoàng tử Huyền Châu đi vào trong triều cùng với một tên thái giám.
- Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.
Tứ Hoàng tử nhìn giống như người nhược trí, nhưng các lễ tiết rất là có quy củ.
- Huyền Châu! Hồ sơ vụ án của Hoàng thúc của con, có con làm chứng sao?
Thành Võ Hoàng đế uy nghiêm hỏi.
- Khởi bẩm phụ hoàng, đúng là nhi thần!
- Vậy thì được! Vương Thái Phó có điều muốn hỏi con. Con phải nói thật, không được nói dối nửa câu.
- Nhi thần tuân mệnh!
Huyền Châu nói xong, xoay người lại, khom người vái sâu một cái về phíaVương Thái Phó:
- Học trò Huyền Châu, kính nghe sự dạy bảo của ân sư.
Ấn tượng của Vương Thái Phó về vị Tứ Hoàng tử này rất tốt, đừng thấy
việc học tập của cậu ta không tốt nhưng đây lại là một trong những vị
Hoàng tử “Tôn sư trọng đạo” nhất.
- Tứ Hoàng tử, bổn Chủ Bạc hỏi Người. Ngày hôm qua trên học đường, Người và tên Chu Thiên Giáng ngồi cùng nhau, Người có nhìn thấy hắn ta động
thủ không?
- Thưa Chủ Bạc đại nhân! Có!
Tứ Hoàng tử vừa nói như vậy thì cả triều đình xôn xao cả lên. Tĩnh vương giận đến mức sắc mặt như sắp biến thành màu gan lợn vậy, trong lòng tự
nhủ “tên tiểu tử”này rốt cuộc là theo ai đấy.
Vương Thái Phó lộ ra vẻ mặt rất chi là trẻ con, vui vẻ gật đầu.
- Bệ hạ, lão thần hỏi xong rồi!
Vương Thái Phó chỉ hỏi một câu, nhưng câu này hoàn toàn có thể lật lại điều tra của Tĩnh vương.
Thành Võ Hoàng đế dùng mắt liếc qua Tĩnh vương, trong lòng tự nhủ “Đệ
đang làm chuyện gì vậy, ngay cả chất nhi của đệ cũng không giúp đệ“.
- Huyền Châu! Nói như vậy thì tên Chu Thiên Giáng kia thật sự đã đánh lão Thái Phó?
Thành Võ Hoàng biết rằng chỉ cần một mình hoàng nhi của mình chứng thực
thìvụ này không ai có thể bảo vệ cho tên tiểu tử kia rồi. Không những
phải phạt án thật nặng, theo luật Đại Phong thì nhẹ nhất cũng phải giam
trong đại lao một thời gian. Quan nhị phẩm không phải tùy tiện đánh
được, nếu như là dân thường thì có thể chém tại chỗ. Nếu như không phải
là nể mặt Quách Thiên Tín mà trực tiếp giao cho Hình Bộ thì xong rồi.
- Thưa phụ hoàng, nhi thần chỉ nói Chu Thiên Giáng động thủ, điều này
không có nghĩa là hắn ta đánh Chủ Bạc đại nhân. Hôm qua nhi thần đã nói
rất rõ ràng rồi, là tự Chủ Bạc đại nhân ngã. Tên Chu Thiên Giáng kia giơ tay ra muốn đỡ nhưng không đỡ được.
Bộ dạng ngây ngô ngớ ngẩn của Tứ Hoàng tử, xem ra rất là thành thực.
Vương Thái Phó đang cao hứng phấn chấn cùng đám quan văn, nghe thấy Tứ
Hoàng tử nói như vậy thì nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
- NgườiNgườiTứ Hoàng Tử! Rõ ràng là tên Chu Thiên Giáng đó đẩy ngã lão phu, sao Người có thể nói như vậy được.
Vương Thái Phó tức giận, nói.
- Chủ Bạc đại nhân! Điều này thì ta không rõ lắm, nhưng ta nhìn thấy đúng là hắn ta muốn đến đỡ ngài.
Tứ Hoàng tử mặc dù nói như vậy nhưng hai tay lại có chút run rẩy. Vẫn
may cậu ta ở trên học đường cũng luyện được biểu cảm của một tên ngốc,
rõ ràng rất là thành thật.
Vương Thái Phó nén bực tức trong lòng lại. Đứa nhỏ trước mặt này nói thế nào cũng là Hoàng tử, ông ta cũng không thể lên trước đá cho một cái
được.
- Được! Cứ coi như hắn không đánh lão phu nhưng cướp giáo cán mà tiên đế ngựban của lão thì đây là sự thật.
- Điều này... Hình như là có đỡ lại một cái.
Tứ Hoàng tử không nghĩ tới việc Vương thái phó sẽ hỏi như vậy, ngay lập tức không trả lời được.
Tĩnh vương vừa nghe, vội vàng tiếp lời nói:
- Hoàng huynh! Chu Thiên Giáng cũng thừa nhận là có đỡ lại một cái.
- Được rồi, thừa nhận là tốt rồi.
Vương Thái Phó không cho Tĩnh vương cơ hội:
- Bệ hạ! Cái giáo cán đó là tiên đế ban cho, trên học đường có thể đánh
Hoàng tử Công chúa, đánh con cháu triều thần. Cái đó tương đương với ngự tứ Thượng Phương bảo kiếm. Chu Thiên Giáng ngăn cản bị phạt, căn bản là bất kính với tiên đế.
Vương Thái Phó nắm lấy giáo cán với bộ dạng chính nghĩa lẫm liệt.
Quách Thiên Tín vừa nghe thì thấy không được rồi. Ngay cả tiên đế cũng đều đem ra thì ông ta nhanh chóng bước ra khỏi hàng:
- Bệ hạ! Thần có tấu.
Thành Võ Hoàng vừa nhìn, “Được lắm, bổn gia cũng đã có người đến rồi,
xem ra hôm nay triều đình muốn không náo nhiệt cũng không được.
- Chuẩn tấu!
- Bệ hạ! Theo như thần biết, bởi vì Vương Thái Phó ở học đường, lăng mạ
thần nên Chu Thiên Giáng- môn nhân Quách phủ mới không chấp nhận hình
phạt.
- Sao? Còn có việc như vậy nữa à?
Thành Võ Hoàng ngẩn người ra.
Quách Thiên Tín chỉ vào Vương Thái Phó:
- Thân là trọng thần, trước mặt các học trò mà lại nói thần là một võ
biền, không hiểu đạo trị quốc. Bệ hạ! Thần trấn giữ biên ải nhiều năm,
đánh giặc ở ngoài quốc môn, lẽ nào nói những võ tướng như chúng thần đều là những “kẻ vô dụng” chỉ biết đánh trận sao? Thần thấy đám người cổ hủ như bọn họ chỉ biết đọc sách, viết chữ mới là những kẻ vô dụng.
Tĩnh vương vừa nghe, mẹ tôi ơi, cái tên Quách Thiên Tín này thật đúng là một tên võ biền, ông ta la mắng tất cả các văn thần của triều đình rồi.
- Quách Thiên Tín! Ngươi đừng vội nói bậy, không có văn thần như chúng ta thì các võ biền như các ngươi có tài đức gì trị được thiên hạ.
Vương Thái Phó tức giận trừng mắt, nói.
Tĩnh vương cười khổ một cái, trong lòng tự nhủ “Quách Thiên Tín tính
tình ngay thẳng, tên Vương Thái Phó này cũng là người vừa mở miệng là
mọi người khiếp sợ, đều là những người tính tình ngay thẳng. Ông ta ngay cả các võ tướng trong triều cũng đều mắng cả.”
Lần này thì không hề gì, văn võ đại thần hai bên lập tức tạo thành tập thể đoàn kết chiến đấu, chỉ trích lẫn nhau.
Ngụy công công vừa thấy sắc mặt tức giận của Hoàng thượng liền vội hét to mộttiếng:
- To gan! Yên lặng!
Văn võ bá quan giống như đấu gà vậy, mặt đỏ tía tai. Ân oán này sớm đã
chôn giấu trong lòng văn võ bá quan, hôm nay xem như mượn sự việc đánh
người mà bạo phát ra.
Thành Võ Hoàng đế đứng lên, uy nghiêm quét mắt, liếc mọi người một cái.
- Trong triều đình mà cãi nhau thì còn ra thể thống gì nữa. Rất nhiều
năm nay Trẫm không giết ai rồi, có phải là muốn để Trẫm phá lệ không.
Mọi người vừa nghe thấy thế thì chút nữa ngã quỵ xuống đất, bị hù dọa
đến mức thở mạnh cũng không dám. Như năm đó, sau khi Thành Võ Hoàng đế
lên ngôi, vìquét sạch dị kỷ đã chém tại chỗ một nửa đại thần trong
triều. Có lẽ đã qua rất nhiều năm nên những thần tử này đều quên sạch
rồi.
- Văn thần võ tướng đều là nền tảng định quốc, thiếu một người cũng
không được. Trẫm vẫn chưa đưa ra kết luận, các ngươi đã tự ra kết luận
rồi.
Thành Võ Hoàng chắp tay sau lưng, nhìn các đại thần.
- Việc này dừng lại ở đây, còn về học trò Chu Thiên Giáng.
Nói đến đây, Thành Võ Hoàng liếc nhìn Quách Thiên Tín một cái:
- Giữ lại quan tịch, đuổi ra khỏi Quốc Tử Giám để răn trước ngừa sau,
không để những học trò khác tiếp tục xảy ra những việc như này nữa. Giao trách nhiệm cho phủ Tông Nhân, đánh nặng một trăm roi. Chuyện này dừng
lại ở đây, bãi triều!
Thành Võ Hoàng nói xong, liếc mắt ra ý với Tĩnh vương gia một cái. Tĩnh
vươnggia khẽ khom người, đi theo Thành Võ Hoàng vào hậu đường.
Thành Võ Hoàng đế giữ Tĩnh vương lại, là muốn ông ta an ủi Quách Thiên
Tín một chút. Trong lịch sử triều Đại Phong, không có học trò nhà ai bị
đuổi ra khỏi Quốc Tử Giám cả. Thánh chỉ này của Thành Võ Hoàng chẳng
khác gì “chắp thêm cánh” cho bên quan văn. Nhưng ông ta cố ý giữ quan
tịch của Chu Thiên Giáng cũng là giữ lại một hậu thủ.
- Tĩnh vương! Trẫm để đệ đi trừ họa giải nạn. Đệ lại ngược lại, đổ thêm
dầu vào lửa, làm cho văn võ bá quan mắng chửi nhau trên triều.
Ở hậu đường, Thành Võ Hoàng đế tức giận nói.
- Hoàng huynh! Người sớm đã hạ chỉ không phải chuyện gì thì đều không
sao mà, nhất định “vứt” cho đệ xử lý, đệ cũng không làm tốt sao?
- Tĩnh vương, đệ đi trấn an bên Quách phủ một chút đi. Hôm nay Trẫm đã
không nể mặt nhà họ Quách, đúng là bất đắc dĩ. Đặc biệt là Quách lão phu nhân, đệ phải lựa lời mà nói. Còn về Chu Thiên Giáng, qua một thời gian nữa tùy ý sắp xếp cho việc nào đó, cũng là để Quách gia khoan tâm.
Thành Võ Hoàng nói xong, thở dài một tiếng. Những việc lớn nhỏ trong
triều, thoạt nhìn bé nhỏ không đáng kể, nhưng rất có thể sẽ trở thành
phong ba. Thành Võ Hoàng hiểu, “dưới cổ tay sắt” còn phải biết trấn an
nữa.
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy Ngụy công công vui vẻ chạy vào:
- Khởi bẩm bệ hạ, văn võ bá quan đang rùm beng ở ngoài cửa triều. Vương
Thái Phó dẫn theo một nhóm học trò, đội giáo cán mà tiên đế ban cho quỳ ở bên ngoài triều đình. Người mau ra xem đi ạ!
Thành Võ Hoàng đế vừa nghe thì đầu óc mơ hồ một vòng:
- Lại nữa rồi, quỳ, quỳ, chỉ biết quỳ!
Tĩnh vương vừa nhìn thấy, vui sướng khi người gặp họa nhìn Thành Võ
Hoàng, trong lòng tự nhủ “Ban nãy còn lo lắng Quách gia, bây giờ nhà họ
Vương cũng không vui vẻ gì, đệ xem Người sẽ làm thế nào.”
Thành Võ Hoàng liếc mắt nhìn Tĩnh vương một cái, phát hiện ông ta đang vui sướng khi người gặp họa:
- Tĩnh vương! Đệ đi khuyên đám người lão Thái Phó đi!
- Cái này, sao lại là đệ đi?
Mặt Tĩnh vương lập tức trở nên khổ sở.
- Đệ không đi thì ai đi, có những lời Trẫm không thể nói nhưng đệ có thể. Lẽ nào, đệ bắt Trẫm phải đi xin lỗi bọn họ sao?
Thành Võ Hoàng trừng mắt nói.
- Hoàng huynh! Đám lão già kia không đạt được mục đích thề không bỏ qua đâu, không thể đánh bằng roi được.
Trong lòng Tĩnh vương tự nhủ “Vương Thái Phó cũng không phải lần một lần hai, ông ta là lão thần tiên hoàng ủy thác, rất ngoan cố“.
Thành Võ Hoàng hít sâu một hơi:
- Vì một học trò mà lại gặp phải bao nhiêu chuyện thế này, thật sự nếu như không được...
Sắc mặt Thành Võ Hoàng lạnh đi:
- Vậy giết một người để răn trăm người. Còn về Quách phủ, trẫm sẽ ban cho cáikhác để trấn an.
Tĩnh vương sửng sốt, xem ra bệ hạ thật sự nổi giận rồi. Giết một môn
nhân của Quách phủ, trấn an học trò Thái Phó, điều này rất hay. Nhưng
Quách phủ sẽ rất mất thể diện, lẽ nào bệ hạ muốn cho Quách Thiên Tín
thăng quan tấn phẩm, lấy cái này để có được sự cân bằng sao?
Nhìn Thành Võ Hoàng có chút tức giận, Tĩnh vương không nói thêm gì nữa,
cáo lui. Ông ta chuẩn bị khuyên bảo tận lực để có thể giải quyết mọi
chuyện tốt đẹp nhất. Bây giờ đã không còn là việc của cá nhân Chu Thiên
Giáng nữa mà đã liên lụy đến tranh đấu của hai phe Quách, Vương rồi.
Thật sự không được, vậy phải khẩn trương giết người để hòa giải, trước
tiên trấn an bên Quốc Tử Giám rồi nói tiếp. Dù sao Quách gia và quân đội sẽ tìm đến Hoàng thượng để làm náo loạn, không có liên quan gì đến ông
ta cả.
Tĩnh vương vừa đi, Thành Võ Hoàng đứng ở phía sau bàn, nhấc bút lên muốn viết cái gì đó, nhưng ngây ra một lúc lâu cũng chưa hạ bút. Trên mặt
Ngụy công công lộ ra vẻ vui mừng, trong lòng tự nhủ “Ai đắc tội với ta,
tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp“.
- Bệ hạ! Thần có việc tấu!
Sau long mạn hiện ra một bóng người.
Thành Võ Hoàng đế sửng sốt, buông cây bút trong tay xuống:
- Các ngươi lui cả ra!
Vài tên thái giám và Ngụy công công vội vàng khom người cáo lui, trong
ánh mắt Ngụy công công lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Trong hoàng cung, chỉ có
người này gặp bệ hạ mới không cần quỳ, thân phận người này rất thần bí.
Ngụy công công chỉ biết ytên gọi là Vệ Triển, mới chỉ là hộ vệ đeo đao
ngũ phẩm. Nhưng mỗi lần nhìn thấy người này thì Ngụy công công đều có
cảm giác lạnh thấu xương. Đáng sợ nhất chính là người này xuất quỷ nhập
thần, không biết từ đâu chui ra. Hơn nữa, mỗi lần y muốn nói chuyện là
Thành Võ Hoàng đều cho hai bên tả hữu lui cả ra. Trong lòng Ngụy công
công hiểu, đây mới là tâm phúc thân nhất của Hoàng thượng.
- Vệ Triển! Ngươi có chuyện gì?
- Bệ hạ! Người có tên là Chu Thiên Giáng kia không thể giết được.
- Không thể giết? Thế là ý gì?
- Lâm Phong, Lâm đại nhân đã xuất hiện rồi. Ông ta sai người đến nói với ta, bảo ta chăm sóc cho người tên là Chu Thiên Giáng.
Vệ Triển nói chuyện có chút láo xược, ngay cả “thần tử” cũng không xưng lên mà trực tiếp dùng từ “ta” để nói chuyện.
- Lâm Phong! Người mà ngươi nói là Lâm Phong- Hộ vệ đứng đầu Thanh Long
bên cạnh phụ hoàng sao? Y không phải đã mất tích rất nhiều năm rồi sao?
Thành Võ Hoàng giật mình hỏi.
- Bệ hạ! Ở Niêm Can Xử, Lâm đại nhân chính là một “tấm bia lớn”, không
ai có thể vượt qua được. Năm đó ông phụng lệnh của lão chủ tử, Niêm Can
Xử của chúng ta mới âm thầm diệt trừ được nanh vuốt của Tề vương và Tấn
vương gia. Bệ hạ! Niệm chút ân tình này xin bệ hạ khai ân.
Vệ Triển lặng lẽ nói.
Thành Võ Hoàng đế nhau mày, năm đó nếu không phải là Niêm Can Xử
đảohướng thì chỉ e ông ta không ngồi được lên ngai vàng này rồi. Trước
khi Tiên hoàng lâm chung cũng giao Niêm Can Xử cho Thành Võ, mới làm cho ông ta giữ vững giang sơn như vậy. Bây giờ Lâm Phong lại bảo Vệ Triển
chăm sóc Chu Thiên Giáng, thì giữa bọn họ rốt cuộc là có quan hệ như
nào?
Thành Võ Hoàng đế vân vê nhẫn ngọc, bắt đầu suy xét về thân phận của Chu Thiên Giáng.
- Vệ Triển! Lập tức điều tra Chu Thiên Giáng. Xem xem trước khi vào
Quách phủ, lai lịch của con người này thế nào? Trẫm tin Quách Thiên Tín, nhưng chỉ e có một số việc Quách Thiên Tín cũng không rõ.
- Tuân chỉ!
Vệ Triển nói xong, nghiêng mình biến mất trong phòng.
Vệ Triển không hỏi Thành Võ Hoàng có khai ân hay không. Nhưng y biết
mình đã nói ra thì tính mạng của Chu Thiên Giáng chắc chắn sẽ được bảo
đảm.
Bên ngoài triều đường, Tĩnh vương gia khuyên ngăn đến mức miệng lưỡi
đắng khô. Đám người Vương Thái Phó không chịu đứng dậy, muốn sau khi làm theo luật nghiêm trị hung thủ thì mới bỏ qua. Tĩnh vương gia rơi vào
đường cùng, xem ra chỉ có thể để tên tiểu tử xui xẻo đó làm vật hi sinh
thôi.
- Bay đâu! Đưa Chu Thiên Giáng lên. Theo luật pháp Đại Phong, đánh mệnh
quan nhị phẩm của triều đình, đáng giết! Cướp đoạt giáo cán ngự đế ban
cho, thực sự là quá bất kính, đáng giết! Hôm nay trước mặt tất cả học
trò của Quốc Tử Giám, hành hình bằng gậy đánh tới chết.
Tĩnh thân vương nói xong, sửa sang lại triều phục, ngồi uy nghiêm ở
ngoài triều.Vương Thái Phó cùng các học trò tam hô vạn tuế, từng người
từng người một phấn chấn đứng lên.
Tĩnh vương gia cũng muốn khẩn trương hành hình bằng gậy đánh tới chết
cho xong việc, nếu không việc này truyền đến tai Quách Thiên Tín thì có
lẽ đám quan võ cũng sẽ đến quỳ lạy. Chỉ cần người chết đi thì nút thắt
này sẽ được gỡ. Quách Thiên Tín có làm loạn lên thì đó cũng là việc của
Hoàng đế rồi.