Ngọc Cách Cách che miệng cười trộm, ngay cả Chủ bạc đại nhân một năm cũng
không viết được vài chục bài tuyệt cú, cái này thì quá nhẫn tâm rồi.
Ngay lúc Chu Thiên Giáng bị đưa đi, vài thái giám trong cung đến Thái y
viện, đứng đầu là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, nội phủ tổng quản Ngụy
công công.
Vương thái phó bị thương không nghiêm trọng, chỉ là giận dữ quá mức nên
bị ngất. Đến Thái y viện chẩn trị, ông rất nhanh đã tỉnh lại. Vương thái phó vỗ mép giường, tố cáo mạnh mẽ hành vi coi trời bằng vung này cho
nhóm thái y nghe. Cây roi kia là do tiên hoàng ban tặng cho lão, có
quyền trách phạt bất kì Hoàng tử Công chúa nào học trong Quốc Tử Giám.
Chu Thiên Giáng dám đoạt roi của lão, đây quả thực là hành vi khi quân.
Ngụy công công đi tới cửa thì nghe thấy tiếng chửi rủa của Vương thái
phó, y phụng mệnh đến trấn an Vương thái phó, nhưng Ngụy công công lại
không nghĩ Chu Thiên Giáng dễ dàng tránh được. Nhìn tâm tư của Hoàng
thượng giống như muốn để cho Chu Thiên Giáng tiếp tục ở lại Quốc Tử
Giám. Nếu Tĩnh vương gia thật sự làm như vậy, với quan hệ của Tĩnh vương gia và Quách Thiên Tín, chỉ sợ là cả đánh cũng miễn, chỉ phạt tiền bồi
thường mà thôi.
Có lẽ bởi vì thân thể khiếm khuyết, Ngụy công công đã quen với tâm lý có thù là báo. Lần trước Chu Thiên Giáng mắng y, y vẫn để trong lòng. Lần
này Ngụy công công cả Quách Thiên Tín cũng không nể mặt, y phải đến để
thêm dầu vào lửa, buộc vị lão Thái Phó này trả thù cho y.
Ngụy công công thật không ngờ tới vì tư thù lần này đã tạo ra thế cục
đối địch của văn võ bá quan Đại Phong. Đồng thời cũng khiến Chu Thiên
Giáng thành công,để hắn có cơ hội khẩu chiến trước triều đình.
Vương Thái Phó đang giận dữ với loại người cặn bã như Chu Thiên Giáng,
sự sỉ nhục của học giới, thì nhìn thấy Ngụy công công híp mắt bước vào.
- Lão Thái Phó! Thánh thượng lệnh cho chúng tôi đặc biệt đến thăm ngài. Không biết cơ thể lão Thái Phó có thương tích gì không?
Ngụy công công ôm hai tay, đi đến trước giường.
Vương Thái Phó vừa nhìn thấy là Ngụy công công thì lập tức ngậm miệng
lại, trong mũi hừ lạnh một tiếng. Những người làm quan trong triều gần
như đều sợ Ngụy công công, nhưng Vương Phái Phó tự nhận thanh cao, sẽ
không cúi đầu trước lão. Trong lòng Ngụy công công cũng không thích
người này, nếu như không phải đến để châm ngòi ly gián thì Ngụy công
công cũng sẽ không tự mình đến đây.
- Lão Thái Phó! Nghe nói ngài đã bị một học trò của Quốc Tử Giám đánh?
Haiz! Điều này thật sự là thiên hạ kỳ văn (), đường đường là Chủ Bạc đại nhân () của Quốc Tử Giám lại bị chính học trò của mình đánh, thật là
chưa từng nghe thấy bao giờ. Nhưng tôi nghe nói, học trò đó của ngài là
người của phủ Trấn Nam tướng quân, điều này cũng khó trách. Môn nhân con nhà võ thì nên vào doanh trại chứ, chạy đến Quốc Tử Giám làm gì chứ.
Lão Thái Phó! Ngài cũng đừng tức giận, coi như nể mặt chúng ta, xin hãy
bớt giận.
Ngụy công công cười tủm tỉm, nói.
(): tin kỳ lạ, khó tin
() chức quan chuyên quản lý công văn
Mấy thái y bên cạnh nghe thấy Ngụy công công nói mấy câu này, thì rõ
ràng là an ủi nhưng đang ngầm khiêu khích. Với tính khí ngay thẳng của
Vương Thái Phó thì làm sao có thể nuốt cục tức này xuống được. Mấy vị
thái y thoáng nhìn nhau, khôngai dám nói gì, lặng lẽ lui ra ngoài. Bọn
họ thà đắc tội với quân tử cũng không để đắc tội với tiểu nhân, hơn nữa
Ngụy công công bụng dạ hẹp hòi, thích nhất là làm phải trái lẫn lộn.
Đúng như dự đoán, Vương Thái Phó vừa nghe thấy đã giận tím mặt:
- Ngụy công công! Đây là việc đại sự liên quan đến tôn sư trọng đạo, dựa vào cái gì mà phải nể mặt ngài chứ. Nếu như Hình Bộ dám vì tình riêng
mà làm việc trái pháp luật, thì lão phu sẽ đưa theo đám học trò đến chất vấn trước mặt Hình Bộ Thượng Thư.
- Haiz, ta nói, ngài đừng nổi giận với ta, chúng ta cũng là hảo tâm mới
đi khuyên ngài. Hơn nữa, nghe nói Chu Thiên Giáng đã bị người của phủ
Tông Nhân đưa đi rồi, chuyện này cơ bản là không thông qua Hình Bộ.
Ngụy công công ngoài cười nhưng trong lòng không vui, nói.
- Phủ Tông Nhân sao? Hắn ta không phải là hoàng thân quốc thích, dựa vào cái gì mà phủ Tông Nhân đến hỏi chứ. Hừ! Cứ coi như hắn ta là hoàng
thân quốc thích thì lão phu cũng phải đến đòi lại lẽ công bằng.
Vương Thái Phó nói rồi đi giày; xuống giường, để cho Ngụy công công tự mình đi ra ngoài.
Ngụy công công “phỉ nhổ” một tiếng với Vương Thái Phó ở đằng xa:
- Ngươi là cái thá gì, dám quá đáng với bổn công công, sớm muộn gì cũng cáo hắc trạng của ngươi.
Ngụy công công vung phất trần lên, đem theo một nhóm tiểu thái giám rời khỏi viện Thái y.
Vương Thái Phó nín một hơi, ông ta không đến khuyên ngăn Hoàng thượng mà đến thẳng phủ Tông Nhân.
Trong phủ Trấn Nam tướng quân, Triệu Tứ- phu xe phụ trách đợi Chu đại
nhân ở ngoài Quốc Tử Giám, hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào.
- Lão gia, không xong rồi!
Giày của Triệu Tứ sắp rơi ra ngoài, hoảng hốt đi đến chính đường. Nếu
không phải là Ngọc Cách Cách đặc biệt tìm đến xe của Quách phủ nói cho y một tiếng, thì chỉ e Triệu Tứ phải đợi đến trời tối rồi.
Quách Thiên Tín đang xem phong thư của Binh Bộ, nghe thấy tiếng kêu la thì nhau mày:
- Chuyện gì mà kinh ngạc vậy, đâu phải là nước Đương Vân đến xâm lấn, kêu la vớ vẩn cái gì vậy.
- Lão gia, Chu công tử ở trên học đường đã đánh Vương Thái Phó.
Triệu Tứ thở hổn hển, nói.
- Cái gì? Đánh Vương Thái Phó?
Quách Thiên Tín lập tức đứng dậy, giật mình nhìn Triệu Tứ.
- Do chính miệng Ngọc Cách Cách nói cho nô tài biết, nói là Chu công tử
đả thương Vương Thái Phó, đã bị giam ở phủ Tông Nhân rồi.
- Phủ Tông Nhân?
Quách Thiên Tín sửng sốt, tại sao không phải là Hình Bộ?
- Cái đồ đáng chết, ta đang nghĩ hắn ta sẽ gây tai họa cho Quách gia ta
mất. Ngươi lui xuống trước đi, không được phép nói lung tung!Quách Thiên Tín cho Triệu Tứ lui xuống, bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào mới được. Dù sao Chu Thiên Giáng cũng lấy thân phận môn nhân của Quách phủ đến
Quốc Tử Giám, thật sự bị đuổi ra ngoài thì sẽ mất hết thể diện. Dòng dõi quan viên kinh thành đều rất để ý đến việc này.
- Bay đâu, chuẩn bị ngựa!
Quách Thiên Tín dặn dò kẻ dưới.
Quách Thiên Tín muốn đến phủ đệ của Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, chuyện
này phải thương lượng với ông ta. Quách Thiên Tín biết Vương Thái Phó
tính tình ngang ngược, ông ta muốn tìm Lý Hồng làm người trung gian để
hòa giải.
Trong hậu đường của phủ Tông Nhân, Tĩnh vương gia mân mê đầu, lạnh lùng
nhìn Chu đại tài tử. Ban nãy bị Lão Thái Phó làm ầm ĩ đến mức đau đầu,
xem ra việcnày thật sự có chút khó giải quyết. Vương Thái Phó té ngã
giống như con lừa, căn bản là mất hết tính người, không dựa vào luật
pháp Đại Phong xử nặng không được. Tĩnh vương gia trong lòng tự nhủ “Lão già này có phải điên rồi không, nếu như phạt nặng thì Hoàng huynh còn
”vứt” tên tiểu tử này cho ông ta làm gì, rõ ràng là muốn ông ta làm cho
chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, cho nhau lối thoát là xong.
- Chu Thiên Giáng! Bản vương hỏi ngươi, tại sao lại dám phạm thượng, đánh cả ân sư của mình.
Tĩnh vương gia cũng xem như là có nể mặt Quách Thiên Tín, không thẩm vấn ở tiền đường mà đưa đến hậu đường, một mình ông ta hỏi.
- Bản vương? Ngài làTĩnh thân vương?
Chu Thiên Giáng thận trọng hỏi.
Hắn ta có nghe nói từ chỗ Quách Dĩnh, năm đó mấy huynh đệ Thành Võ Hoàng đế tranh đoạt Hoàng vị, trong sáu người chỉ còn có ba. Một vị trong mấy người còn lại bị đày ra bên ngoài, trở thành “Vương gia nhàn rỗi“. Ở
trong kinh thành chỉ còn lại Tĩnh vương gia, bởi vì năm đó Tĩnh vương
gia là bên ủng hộ Thành Võ Hoàng đế.
- Chính là bản vương!
- Ồ, thường nghe Ngọc Cách Cách nhắc tới ngài, luôn khen ngài ở trước
mặt, nói ngài là người cha nhân từ. Tĩnh vương gia! Nghe nói ngài rất
thích cưỡi ngựa, săn bắn, vậy tài bắn cung chắc chắn cũng rất cao.
Chu Thiên Giáng bắt đầu bộ dạng như vậy, làm ra vẻ rất quen với Ngọc
Cách Cách. Dù sao hắn ta cũng biết Tĩnh thân vương sẽ không hỏi đến Ngọc Cách Cách.
Tĩnh thân vương vuốt râu:
- Ha ha, tài bắn cung của bản vương
Tĩnh thân vương đột nhiên cảm giác có chút không đúng, suýt chút nữa bị khen đến hồ đồ rồi.
- Tên tiểu tử thối, là ta hỏi ngươi hay ngươi hỏi ta vậy. Bớt lời đi, hãy khai báo quá trình sự việc ngươi đánh người đi!
Tĩnh vương gia nói, hung hăng trợn hai mắt.
Chu Thiên Giáng gãi đầu:
- Tĩnh vương gia! Học trò không đánh người, sự viêc là như thế này!
Chu Thiên Giáng vừa muốn nói tình hình sự việc xảy ra tại hiện trường,
thì nhìn thấy một quan sai mặc hoàng mã quái () đến ngoài cửa.
() Hình ảnh hoàng mã quái: http://culture.kaiwind.com/hot/201312/15/t20131215_1273263.shtml
- Khởi bẩm Vương gia! Binh bộ Thượng thư Lý đại nhân và Trấn Nam tướng quân Quách đại nhân xin được cầu kiến.
Tĩnh vương gia vừa nghe thấy thì sắc mặt khó coi như ăn phải mướp đắng
vậy. Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy cứu binh thì dứt khoát câm miệng
không nói nữa.
Tĩnh vương gia khoát tay áo:
- Mời bọn họ vào!
Quan sai đi xuống không lâu, thì thấy Quách Thiên Tín hùng hùng hổ hổ cùng với một người già mặc triều phục bước vào.
- Tĩnh vương thiên tuế, lại gây thêm phiền phức cho ngài rồi. Tiểu tử
này ngày đầu tiên vào Quốc Tử Giám đã làm sự việc xảy ra như này. Ngài
xem, đánh ai khôngđánh lại đi đánh lão già Vương Thái Phó.
Quách Thiên Tín vừa vào cửa liền nói không thôi.
Lý Thượng thư cười khổ:
- Ta nói này Quách tướng quân. Những lời này của ngài nói không đúng rồi, ai cũng đều không nên đánh.
Lý Hồng nói rồi, nhìn Chu Thiên Giáng một cái, nói với Tĩnh thân vương:
- Tĩnh vương! Quách gia mấy chục năm nay không có ai vào Quốc Tử Giám,
không thể ngày đầu tiên liền bị “đá” ra ngoài chứ. Thiên Tín huynh đã
kéo hạ quan đến đây thì Vương gia cũng nên nể mặt hạ quan chút chứ.
Tĩnh vương gia khó xử lắc đầu, chỉ vào Lý Hồng:
- Các ngươi! Người của Binh Bộ cũng chính là người của quân đội, điều
này làm bản vương phải làm sao đây. Ban nãy Vương thái phó đến chỗ ta
làm ầm ĩ lên một lúc lâu làm ta đau hết cả đầu.
- Sao? Xem ra lão già đó không làm xấu Quách gia thì không cam tâm có đúng không?
Quách Thiên Tín bất mãn nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe trong đầu lúc này cảm thấy Quách Thiên Tín cũng có mặt đáng yêu, điểm này thì Quách Dĩnh rất giống ông ta. Xem ra phái
quân đội này không đối phó được với Vương Thái Phó rồi. Nghĩ đến đây,
trong đầu Chu Thiên Giáng bắt đầu có những suy nghĩ.
- Quách tướng quân! Ngươi cũng đừng đánh vào điểm yếu của ta nữa. Môn
khách của ngài đả thương Vương Thái Phó, nói thế nào thì bên ngài cũng
sai rồi.
Quan hệ của Tĩnh vương và Quách Thiên Tín rất tốt, nếu như đổi là người khác thì sớm đã bắn cho ra ngoài rồi.
- Vương gia! Học trò không đánh người.
Chu Thiên Giáng bỗng nhiên hô lên một tiếng.
Ba vị đại nhân đều đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Thiên Giáng. Mặt Chu Thiên Giáng lúc đó có vẻ oan ức.
- Vương gia! Học trò thật sự không đánh người, sự việc là như thế này.
Lúc đó, học trò đang nghiêm túc nghe giảng thì Vương Thái Phó liền đến
hỏi học trò là con cháu nhà ai. Học trò trả lời là Chu Thiên Giáng của
Quách phủ. Ai biết được VươngThái Phó lại nhục mạ tướng quân nhà học
trò, nói tướng quân là một tên võ biền, chỉ biết cưỡi ngựa săn bắn,
không hiểu đạo trị quốc. Học trò vốn chỉ muốn biện bạch vài câu, ai nghĩ là Vương Thái Phó lại nâng gậy lên đánh. Học trò chỉ đỡ lại một cái thì ông ấy đã ngã rồi, việc này Ngọc Cách Cách và Tứ Hoàng tử có thể chứng
minh.
Chu Thiên Giáng chậm rãi nói, giọng điệu truyền cảm cuốn hút, ngay cả
bản thân mình cũng suýt chút nữa tưởng là thật. Hắn ta sợ một mình Ngọc
Cách Cách nói thì không được việc nên kéo cả Tứ Hoàng tử vào. Hắn ta vẫn thật sự lo lắng “đám heo” kia không nể mặt, nếu như không thừa nhận thì phiền phức rồi.
Quách Thiên Tín cắn răng:
- Nghe thấy chưa, lão thất phu họ Vương kia chính là khinh thường người
của Binh Bộ chúng ta mà. Đừng nói không đánh, mà đánh cũng đúng.
Quách Thiên Tín trấn thủ biên ải nhiều năm chuyên quyền độc đoán đã
quen, aidám mắng ông ta. Lần này lại ngược lại, ngay trước mặt con cháu
nhà quan lại nói ông ta là kẻ võ biền, có thể không tức sao.
Thượng thư Lý Hồng im lặng không nói gì, vui sướng khi người gặp nạn nhìn Tĩnh vương gia. Trong lòng tự nhủ
“Nhân chứng tìm được đều tốt, một người là con gái ngài, một người khác là Hoàng tử, xem ngài làm thế nào.”
Tĩnh vương gia gãi đầu:
- Ta nói hai người ngồi xuống nói có được không. Chuyện này bản thân ta
cũng không nghĩ làm thế nào, chỉ là Vương Thái Phó không muốn, bản vương dù sao cũng phải giải quyết việc công bằng.
Tĩnh vương gia nói, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Thiên Giáng. Thầm nghĩ
”Tên tiểu tử này ngay cả con gái mình cũng kéo vào thì thật sự không dễ
làm“.
- Vương gia! Lẽ phải tại lòng người, ngài xem mà giải quyết.
Quách Thiên Giáng giống như nắm chắc được lý lẽ, khẩu khí càng thêm
cương nghị. Trước khi đến, ông ta vẫn còn muốn chuẩn bị đại lễ, nhờ Lý
Hồng và Tĩnh vương giúp đỡ lay chuyển Vương Thái Phó, coi như nhận lỗi.
Bây giờ xem ra ngay cả lễ tặng cũng không có rồi.
Tĩnh vương thở dài, hô người ngoài cửa:
- Bay đâu! Gọi Ngọc nhi và Tứ Hoàng tử đến đây, bản vương phải đối khẩu cung.
Tĩnh vương dặn dò xong rồi nói với Chu Thiên Giáng:
- Tên tiểu tử này đừng có gạt bản vương, nếu không cứ chờ mà xem.
Nói xong, Tĩnh vương không hề để ý tới Chu Thiên Giáng, bắt đầu nói
chuyệnquân đội với Quách Thiên Tín và Lý Hồng. Hồi còn trẻ, Tĩnh vương
cũng từng dẫn binh, vì vậy ba người có thể nói chuyện được cùng nhau.
Lúc này trong lòng Chu đại kỳ nhân có chút sợ hãi, đợi lát nữa nếu như
Ngọc Cách Cách và Tứ Hoàng tử đều không thừa nhận, vậy phải làm sao. Hắn vốn nghĩ Tĩnh vương gia có lẽ sẽ không đối chứng, thật không ngờ lại
sai người đi gọi. Chu Thiên Giáng không lo những học trò khác, bọn họ
đều là con cháu nhà quan, sau khi trở về nhất định sẽ được cha mẹ dặn dò nói năng thận trọng, bên nào cũng không được đắc tội.
Ba người Tĩnh vương gia đang nói chuyện thì Ngọc Cách Cách và Tứ Hoàng tử được mời đến.
Tứ Hoàng tử vừa vào cửa thì yết kiến rất có quy tắc:
- Chất nhi xin thỉnh an Vương thúc!
Thỉnh an xong, Tứ Hoàng tử đứng lên chắp tay cúi đầu về phía Lý Hồng và Quách Thiên Tín:
- Hai vị đại nhân mạnh khỏe!
Ngọc Cách Cách thì đơn giản hơn, trực tiếp làm cái vạn phúc:
- Phụ vương thỉnh an, hai vị đại nhân mạnh khỏe!
Lý Hồng và Quách Thiên Tín cũng khách khí chắp tay, bất luận tuổi tác lớn nhỏ, người ta cũng là người của Hoàng thất.
- Ngọc nhi, Huyền Châu! Chu Thiên Giáng nói hắn ta không ra tay đánh
Vương Thái Phó, hai người các con có thể làm chứng, có chuyện này không?
Tĩnh vương gia hỏi.
Bởi vì xem như chính thức bắt đầu xét hỏi vụ án, nên một vị quan sai ghi chép bắt đầu ghi lại tường tận bằng chứng khẩu cung.
Ngọc Cách Cách và Tứ Hoàng tử vừa nghe thì đều kỳ quái nhìn về phía Chu
Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng nghiêng nửa người, không ngừng nháy mắt, ý
là bằng hữu tỷ muội giúp đỡ, sau này có gì sẽ thương lượng.
- Bẩm Hoàng thúc, Chu Thiên Giáng quả thật không có ra tay đánh Chủ Bạc đại nhân (chức quan chuyên quản lý công văn).
Tứ Hoàng tử nói rất nghiêm túc.
- À, vâng.
Ngọc Cách Cách cũng chột dạ gật đầu.
Tâm trạng lo lắng của Chu Thiên Giáng liền giảm đi, xem ra Tiểu Bàn tử
rất biết điều, mình sẽ nhất định nghĩ cách để cậu ta tiếp nhận được ngai vàng.
Không ai hiểu con gái bằng cha, Tĩnh vương gia vừa thấy Ngọc Cách Cách
đỏ mặt là biết cô ấy đang nói dối, nhưng ông ta không nói ra.
- Ngọc nhi, Huyền Châu! Chu Thiên Giáng nói Vương Thái Phó đến hỏi hắn
là con cháu nhà ai, tên tiểu tử này trả lời là Chu Thiên Giáng của Quách phủ thì Vương Thái Phó liền mắng Quách tướng quân nhà hắn, nói ông ta
là một võ biền. Các con nói xem, có phải là quá trình này không?
Tĩnh vương gia nói lại một lần nữa những câu nói của Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng nghe thấy thì giật mình mở to hai mắt nhìn. Mẹ ơi! Đây
đâu phải là xét hỏi vụ án mà rõ ràng là thông đồng bịa đặt lời khai. Xem ra là sợ con gái và Hoàng tôn nói sai nên đã đặc biệt nhắc lại một lần. Chu Thiên Giáng nhìn thấy nụ cười bí ẩn của Lý Hồng, thì lúc này mới
hiểu, thì ra ba người họ là cùng một phe.
- Vương thúc! Những câu này đều là thật, những học trò khác cũng có thể
làm chứng. Nhưng chỉ e có một số con cháu quan văn trong đó sẽ thiên về
Chủ Bạc đại nhân. Hơn nữa, Chủ Bạc đại nhân bình thường rất uy nghiêm,
đoán chừng có không ít người sợ uy nghiêm của ông ta mà không dám nói ra sự thật.
Tứ Hoàng tử nói lời nói chính nghĩa.
Chu Thiên Giáng sắp vui mừng đến phát điên rồi, trong lòng tự nhủ “Tên
tiểu tử này đủ gian trá đấy, đến đường lui cũng đã nghĩ kỹ cả rồi. Mẹ
ơi! Cậu ta không đi làm thầy cãi() thì uổng phí rồi, đúng là “một đóa
hoa hiếm thấy trong đám vô lại“.
() thầy cãi: giống như luật sư ngày nay.
Tĩnh vương gia híp mắt lại, nhìn quan sai bên cạnh múa bút thành văn.
Sau khi viết xong thì Tĩnh vương gia cầm lấy, vừa lòng nhìn một chút.
- Lý Thượng thư, Quách tướng quân! Xem ra đây đều là sự hiểu lầm, hai vị cứ về đi. Nhưng Chu Thiên Giáng vẫn phải ở đây một đêm nữa, sáng sớm
ngày mai đánh hắn mấy gậy xem như để Vương Thái Phó bớt giận.
Tĩnh vương cười, nói.
- Ha ha, Tĩnh vương gia! Chỗ hạ quan vẫn còn một thanh kiếm rất quý, nếu rảnh hạ quan lấy đến để ngài thưởng thức.
Quách Thiên Tín ngại ngùng nói.
Dù tên ngốc cũng nghe ra Tĩnh vương gia đang giúp Quách phủ. Quách Thiên Tín cũng không thể keo kiệt được.
Tĩnh vương gia tiễn Lý Hồng và Quách Thiên Tín ra đến ngoài cửa, Chu Thiên Giáng vội vàng chắp tay về phía Tứ Hoàng tử:
- Tứ Hoàng tử! Về sau chúng ta là bạn. Ngọc Cách Cách, tấm chân tình này của cách cách ta nhớ kĩ rồi, sớm muộn gì cũng sẽ trả cho cách cách.
- “Xì” Ai có tình với ngươi, đáng ghét!
Ngọc Cách Cách xấu hổ mặt đỏ bừng, xoay người chạy ra ngoài.
- Chu Thiên Giáng! Ta giúp ngươi cũng là có giá phải trả đấy, về sau phụ hoàng bố trí nhiệm vụ làm thơ cho huynh đệ ta thì sẽ giao cho ngươi
đấy.
Tứ Hoàng tử nói xong, bĩu môi cười, “bưng” cái mặt to đi ra ngoài.
Chu Thiên Giáng thở phào một cái, cuối cùng qua được một cửa. Ngày mai
đoán chừng vương gia sẽ chú ý sắp xếp, sẽ không đánh quá mạnh đâu.
Sự việc Vương Chủ Bạc bị đánh, trong một đêm đã truyền đi khắp các phủ
trong kinh thành. Vương Thái Phó múa bút thành văn, viết liền ba tấu
chương, chuẩn bị ngày mai sẽ dâng lên Hoàng thượng.
Tĩnh vương gia vốn có lòng tốt muốn lắng lại chuyện này, ai ngờ tới cái
lòng tốt xử lý việc gọn gàng ấy, đã dấy lên con sóng đối nghịch của quan viên văn võ trong triều đường.