- Người như thế không diệt trừ thì sớm muộn cũng là một tai họa, một khi trà trộn vào phủ đệ của chúng ta thì rất khó phát hiện. Trước tiên cứ
chờ đã, Chu Nhị đã phái người đi xem xét nghiêm ngặt rồi, cứ coi như
không tìm được tên Trác Hành này thì cũng không thể để cho ba trăm vạn
lạng bạc kia rơi vào tay Chu Diên Thiên được.
Chu Thiên Giáng nghiêm túc nói.
Hạ Thanh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:
- Đại nhân! Trác Hành này mưu ma chước quỷ, chúng ta đóng tại Hà Đô phủ
thì hắn ta chắc chắn sẽ không chở chỗ bạc kia đi đâu. Địa giới Hà Đô
không nhỏ, cất giấu tùy ý ở nơi nào đó thì rất khó tìm. Nếu như thần là
Trác Hành thì cũng sẽ đợi sau khi đại nhân đi rồi, sẽ lặng lẽ chuyển bạc đi. Chúng ta không thể trú ở chỗ thường nữa, hao tổn không nổi thời
gian với bọn chúng. Muốn dẫn dụ Trác Hành thì chỉ có thể để người ngựa
đại quân rời đi, dụ hắn chủ động hiện thân.
Chu Thiên Giáng ngẩn người ra, lập tức gật đầu:
- Giống như ta nghĩ, muốn dụ rắn ra khỏi hang thì phải dùng chiêu “ Giấu trời vượt biển”. Lão Tứ! Bên Hà Đô này không còn việc gì nữa rồi, các
người ở lại chỉ gây thêm phiền phức thôi. Ta thấy thế này, quân binh của chúng ta chia làm hai đường, trên người Hoàng tử và Đại Ngưu có vết
thương thì hãy đem người ngựa của Đề Đốc phủ Vương Nghĩa xuống phía nam. Những người chúng ta sẽ tìm nơi ẩn nấp ở gần đây, chỉ cần bọn chúng vừa ra tay thì ta sẽ cả người cả bạc tiêu diệt hắn.
- Đại nhân, thần đi theo Ngài, chút vết thương này của Đại Ngưu không là gì.
Đại Ngưu vừa nghe thấy là sẽ để hắn đi theo Huyền Châu thì đứng uỵch dậy một cái.
- Tiểu tử nhà ngươi câm miệng lại, ở đây không có chỗ cho ngươi nói. Lần này ta sẽ cho ngươi hai đạn Phích Lịch, nếu chẳng may gặp phải tình
huống nguy cấp thì hãy nổ chết những tên khốn khiếp kia đi.
Chu Thiên Giáng trừng mắt nói.
Lần trước, lúc Huyền Châu đi, Chu Thiên Giáng không cho Đại Ngưu đạn
Phích Lịch. Nếu như Đại Ngưu thật sự mang thứ đó theo thì có lẽ Huyền
Châu đã mất mạng rồi. Một khi Đại Ngưu nổ chết Trác Hành thì đối phương
cũng sẽ bắn hàng vạn mũi tên lại, không có một người nào có thể sống sót cả.
Buổi tối hôm đó, đám người Chu Thiên Giáng bắt đầu tiến hành kế hoạch.
Bên trong phủ nha, ngoài Chu Thiên Giáng mang người kinh thành thì bất
cứ ai cũng không được vào. Chu Thiên Giáng sợ để lộ tin tức, hắn không
tin người trong Hà Đô phủ này.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử Huyền Châu dò xét một vòng trong ngoài thành, phân phát khoản lương thực cứu nạn cuối
cùng. Trong tiếng reo hò của dân chúng thì Chu Thiên Giáng và Huyền Châu suất lĩnh xe ngựa khâm sai, rời khỏi Hà Đô phủ.
Chu Thiên Giáng vừa đi thì quan viên Hà Đô phủ cuối cùng cũng thở phào
nhẹ nhõm. Chuyện bạc cứu nạn bị cướp, Chu Thiên Giáng từ đầu tới cuối
không nhắc đến một chữ, thậm chí ngay cả tấu chương cũng không nói tới.
Đám quan viên Hà Đô phủ vốn tưởng rằng Chu đại ôn thần vừa đến thì lại
có không ít đầu người bị rơi, nào có nghĩ rằng lần này Chu đại ôn thần
lại biến thành Chu đại thiện nhân. Ngoài làm loạn một trận Hoàng tử gặp
nạn thì không có đáng sợ như trong truyền thuyết.
Khâm sai đại nhân vừa đi, Hà Đô phủ náo nhiệt mấy ngày lại khôi phục lại sự yên tĩnh. Ba ngày sau, trong khe núi cách Hà Đô phủ hơn năm mươi dặm thì có một con ngựa màu xanh nâu chạy từ đằng xa lại.
Người ngồi trên ngựa chính là “thám tử” mà Chu Nhị đã thả ra. Vừa nhìn
thấy thám tử đến, đám người Chu Thiên Giáng đều dồn dập đi ra rừng núi.
- Đại nhân! Hướng Tần Châu đã truyền tin đến, có một đội buôn lớn đang
đi theo hướng bắc của Hà Đô, xe ngựa che đậy kín, hơn nữa những hộ vệ đi theo không dưới năm trăm người. Thám tử Tần Châu đã bí mật đi theo, dọc đường sẽ để lại ký hiệu cho chúng ta.
Thám tử xuống ngựa bẩm báo.
Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng, Hà Đô phủ nghèo đến mức cơm còn
không có mà ăn, có đội buôn lớn nào đến cơ chứ. Ngoài tên Quỷ Y Trác
Hành kia ra thì căn bản không có kẻ thứ hai đâu.
- Chu Nhị! Lập tức thả thư bồ câu báo cho Chu Tứ, dẫn năm trăm tinh nhuệ giả làm mã tặc nhanh chóng đuổi tới Tần Châu, hợp binh với chúng ta.
Nói cho tất cả các huynh đệ, tối nay đi đường suốt đêm, cần phải đuổi
tới Tần Châu trước trưa ngày mai.
Chu Thiên Giáng dặn dò xong thì nhìn thấy Đại Ngưu cười đùa cợt nhả dẫn
ra hai con ngựa chiến từ trong rừng cây. Ba ngày trước, tên này sống
chết cũng không rời đi, Chu Thiên Giáng cũng không thể thật sự dùng quân pháp trừng trị hắn được nên bất đắc dĩ phải giữ lại bên mình.
Quỷ Y Trác Hành ẩn nấp một thời gian, y không thể ngờ rằng Chu Thiên
Giáng lại có thể trấn an được dân chúng Hà Đô. Lần trước Trác Hành tập
kích Chu Thiên Giáng, vốn tưởng rằng Chu Thiên Giáng chỉ là áp tải lương thực thôi, ai ngờ rằng hắn ta lại một lần nữa thu gom được ba trăm vạn
lạng cứu nạn dân. Thành tích như này thì không người nào khác trong Đại
Phong triều có thể làm được.
Trác Hành không khỏi thở dài, chẳng trách lão Quốc Cữu Chu Diên Thiên
nói, người này không chết thì nhất định sẽ là một họa lớn của quân Chu
gia.
Trác Hành một lần nữa phân chia người đến ẩn nấp trong các đô phủ, chỉ
giữ lại năm trăm người áp tải ba trăm vạn lạng, chuẩn bị ngầm qua Hổ
Khẩu quan đưa đến thành trì của Quốc Cữu gia làm phí quân. Chớ thấy Hổ
Khẩu quan có đại quân của Văn Nhữ Hải đóng nhưng buôn bán đi lại trong
dân lại thông suốt không ngăn được. Ở ngoài Hổ Khẩu quan còn có mười bảy thành trì Đại Phong, nếu như cắt đứt đi lại buôn bán thì chẳng khác gì
ép dân chúng đi “nhờ vả” nước Thiên Thanh và Chu Diên Thiên. Thành Võ
Hoàng để “lôi kéo” lòng dân, chỉ có thể khai thông đi lại buôn bán,
không ngăn cản nữa.
Trác Hành không đi lại theo đội buôn mà giao đội buôn cho trợ thủ Triển
Hồng Cử dẫn dắt. Trác Hành suy tính rất xa, y nhất định phải một lần nữa lẻn về kinh thành, đợi giờ khắc lão Quốc Cữu đánh về kinh thành mới
được. Chỉ cần thân y ở kinh thành thì có thể tìm thời cơ thích hợp khiến mấy hoàng tử đấu đá lẫn nhau. Trác Hành đã tính toán xong, sau khi về
kinh thành lần này sẽ nghĩ cách “trà trộn” vào giữa mấy vị Hoàng tử, làm môn khách của bọn họ.
Trác Hành vạch kế hoạch ra rất hay, nhưng y thế nào cũng không thể ngờ
rằng Chu Thiên Giáng lại chơi chiêu trò kiểu cũ “Giấu trời vượt biển”,
căn bản không rời khỏi địa giới của Hà Đô phủ. Hơn nữa, người mà Chu
Thiên Giáng nhằm vào lần này không phải là người khác mà chính là Trác
Hành và ba trăm vạn lạng bạc cứu nạn mà y đã cướp mất.
Chu Thiên Giáng suất lĩnh mấy chục huynh đệ tập kích bất ngờ cả đêm. Mặc dù vai Đại Ngưu có vết thương, nhưng tên này “da dày thịt béo” nên vừa
nghĩ đến việc có thể tự tay báo thù thì sớm đã hưng phấn không biết đau
đớn gì nữa. Thiên Giáng không giỏi cưỡi ngựa, một đêm phải chạy nhanh
như này khiến hắn ta đau nhức mệt mỏi.
Chưa tới buổi trưa thì đám người Chu Thiên Giáng đã chạy đến nơi dự định rồi. Nơi này vẫn còn cách Tần Châu ba mươi dặm nữa, không cần vào thành mà trực tiếp có thể đi vòng qua được.
Chu đại quan nhân vung chân đi lại vài chuyến:
- Bà nó, xem ra ta không có duyên với ngựa rồi, lần sau lại xuất kinh
ông đây nhất định phải mang theo một con ngựa việt dã mới được.
- Đại nhân! Các Ngài trước tiên cứ ở đây đợi người ngựa của Chu Tứ, thần mang theo mấy huynh đệ đi dò đường.
Chu Nhị không dám khinh thường, thúc ngựa lên trước nói.
- Ừm! Các ngươi cẩn thận chút. Nếu như đối phương có binh mã ẩn náu thì
lập tức quay về báo cáo, chúng ta sẽ chiêu mộ binh mã ở những đô phủ lân cận.
Chu Thiên Giáng dặn dò.
- Doc đường thần sẽ để lại những ám ký (*) đặc biệt. Lúc tiếp cận được đội buôn rồi chúng ta sẽ tụ hợp.
(*) những ký hiệu ngầm
- Dọc đường cẩn thận đấy!
Chu Thiên Giáng nói xong, lấy ra một quả đạn Phích Lịch, đưa cho Chu Nhị:
- Hãy mang theo cái này, nếu chẳng may trên đường gặp phải tên “rác rưởi” thì hãy giết chết hắn.
Đám huynh đệ Chu Nhị đều biết sự lợi hại của đạn Phích Lịch, bình thường Chu Thiên Giáng đều cất giấu như bảo bối vậy. Chu Nhị cẩn thận nhận đạn Phích Lịch, mang theo mấy huynh đệ thúc ngựa lên đường, sớm đi thăm dò
tung tích của địch.
Chu Thiên Giáng đợi chừng một canh giờ thì nhìn thấy một đội kỵ mã chạy
như điên lại. Chu Nhất Hạ Thanh không dám khinh thường, nhanh chóng lệnh cho người nấp trong rừng cây. Chỉ đến khi đội kỵ mã đến gần thì mọi
người mới xác định đó là người của Chu Tứ.
Đám người Chu Thiên Giáng đi ra khỏi rừng cây. Chu Tứ nhảy xuống ngựa chiến, ôm quyền nói:
- Đại nhân! Toàn bộ năm trăm tinh nhuệ đã đến đông đủ.
Chu Thiên Giáng nhìn thoáng qua các huynh đệ có chút mệt mỏi thì ôm quyền nói:
- Các huynh đệ đều đã vất vả rồi, xuống ngựa nghỉ ngơi chút đi. Nửa canh giờ sau sẽ bắt đầu truy kích.
Năm trăm tinh nhuệ đều xuống ngựa, lần này xuất kinh bọn họ đều không
mang theo ngựa chiến của mình. Con ngựa mà họ ngồi lên là trước khi tiếp viện cho Hà Đô phủ, đặc biệt mua ngựa thường khỏe. Mặc dù qua sự huấn
luyện và thích ứng trong thời gian này nhưng so với ngựa chiến trong
quân thì vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
Nửa canh giờ sau, Chu Thiên Giáng thay đổi nhanh chóng, trở thành thủ
lĩnh của năm trăm tội phạm “thổ phỉ”. Quỷ Y Trác Hành cướp bạc cứu nạn,
Chu Thiên Giáng phải lấy bạc của riêng mình ra để bổ sung. Số tiền này
nói thế nào thì hắn ta cũng phải lấy lại, hơn nữa cũng không thể để quan phủ biết được.
Đám người Chu Thiên Giáng đi không nhanh, mỗi lần đến một con đường thì Chu Nhất đều phải xuống, cẩn thận xem xét những ký hiệu mà Chu Nhị để lại.
Trên đường gặp phải mấy đội thương buôn, đối phương vừa nhìn thấy nhiều
thổ phỉ đuổi như vậy thì không nói hai lời liền vội vàng quỳ xuống đất
xin tha mạng. Đội buôn nhỏ thông thường chỉ có hai đến ba mươi tên hộ
vệ, đối với bọn chúng chỉ xin mạng sống, đồ đạc ngài cứ việc lấy.
Sau khi đại đội người ngựa của Chu Thiên Giáng chạy qua thì những đội
buôn này đều choáng váng. Sống lâu vậy rồi vẫn chưa từng gặp thổ phỉ nào có “tố chất” như vậy, không những không cướp đồ đạc mà đám thổ phỉ kia
còn cười thăm hỏi ân cần nữa. Đây đâu phải là thổ phỉ, rõ ràng là Bồ Tát sống trong truyền thuyết đây mà.
Đoàn người đuổi theo hơn hai trăm dặm rồi, mắt thấy mặt trời xuống núi,
cuối cùng cũng tụ hợp với Chu Nhị ở cùng một chỗ. Bên cạnh Chu Nhị còn
có ba tên mật thám của Tần Châu phủ.
- Đại nhân! Đối phương đã đóng quân tại chỗ để nghỉ ngơi, lộ trình cách chúng ta chưa tới mười dặm.
Chu Nhị tiến lên trước nói.
- Đối phương có bao nhiêu người, gần đây có người ngựa ẩn náu không?
Chu Thiên Giáng cẩn thận hỏi.
Một tên mật thám trong đó vội vàng nói:
- Đại nhân! Theo tiểu nhân thấy, quân đội của đối phương nhiều nhất cũng không quá năm trăm năm mươi người. Đoạn đường này ba huynh đệ chúng
thần đều quan sát, không phát hiện thấy có người ngựa ẩn náu đi theo.
Chu Thiên Giáng gật đầu, đối phương có hơn năm trăm người, cũng xấp xỉ
với người ngựa bên này. Xem ra tối nay sẽ có một trận đánh ác liệt đây.
- Đại nhân! Để Đại Ngưu mang theo ba mươi huynh đệ ở đây bảo vệ Ngài, huynh đệ chúng thần giết bọn chúng là được.
Chu Nhất lo lắng cho sự an toàn của Chu Thiên Giáng, hắn cũng không muốn để Chu Thiên Giáng đi mạo hiểm.
- Ngươi nói gì vậy, ta là loại người vứt bỏ huynh đệ của mình hay sao.
Mọi người đều là do cha mẹ sinh ra, không có phân cao thấp sang hèn. Mấy huynh đệ nghe đây, tối nay chúng ta sẽ có một trận quyết đấu, để cho
Trác Hành biết sự lợi hại của chúng ta. Tập hợp đội ngũ, xuất phát! Chu
Thiên Giáng không giải thích nhiều, lập tức ra lệnh.
Mười dặm đường đối với khoái mã (*) mà nói, trong nháy mắt có thể đến
rồi. Trác Hành giao đội buôn cho Triển Hồng Cử, y cũng suy nghĩ rất
nhiều mới dám làm như vậy. Sau khi Trác Hành phân tích thì cảm thấy rời
địa giới của Hà Đô rồi thì gần như là không có thổ phỉ lớn. Kể cả gặp
người ngựa nhỏ thì chỉ bốn mươi cao thủ giang hồ đi theo đội buôn cũng
có thể giết bọn chúng tơi bời rồi. Còn về gặp quan binh, Đại Phong triều không có quan binh nào không tham tiền, tặng cho ít bạc là có thể đi
qua ngay. Lại nói, Trác Hành sớm đã giả tạo ra một văn thư giả, đội buôn lần này treo thẻ bài “ Phùng phủ- Nhà mẫu thân đương kim Hoàng hậu”,
phủ nha thông thường đều không dám hỏi đến.
(*) ngựa chạy nhanh, khỏe
Mặt trời xuống núi, Triển Hồng Cử hạ lệnh hơn hai mươi cỗ xe ngựa vây
vào một chỗ, đồng thời phái đội tuần tra canh gác cẩn thận ở xung quanh. Trên những xe ngựa này, nhìn bề ngoài là đựng những vật như lá trà, vải vóc nhưng toàn bộ phía dưới đều là giấu ngân lượng. Triển Hồng Cử cũng
không dám sơ suất, trên đường cẩn thận từng chút một. Qua Tần Châu chính là thảo nguyên rộng lớn bằng phẳng, mấy thành trì nhỏ còn sót lại bọn
chúng đều không coi ra gì. Kể cả những quan binh của những thành trì đó
có kiểm tra cũng chỉ là những quan binh “tép riu”, kể cả phải ra tay thì Triển Hồng Cử cũng không thèm để ý.
Triển Hồng Cử cùng một nhóm người trong giang hồ ngồi vây quanh ở trên
cỏ xé thịt nướng, uống rượu ngụm lớn. Đột nhiên, không ít kẻ dừng những
động tác trên tay lại, dường như đang cẩn thận nghe ngóng điều gì đó.
Triển Hồng Cử cũng sững sờ, vội vàng áp tai xuống mặt đất:
- Không hay rồi! Tập hợp…Nhanh tập hợp!
Triển Hồng Cử vừa mới dứt lời thì nhìn thấy một hộ vệ tuần thú chạy lại:
- Triển Thống lĩnh! Có một nhóm người ngựa lớn đang chạy tới đây.
- Triển khai đội hình phòng ngự, chuẩn bị nghênh địch.
Triển Hồng Cử ra lệnh một tiếng, bay người lên ngựa chiến.
Hơn năm trăm người ngựa của Chu Thiên Giáng, đạp trên đất trong đêm tối
đều có chút run rẩy. Lúc bọn họ đuổi kịp thì Triển Hồng Cử đã sắp hàng
xong, đao rút ra khỏi vỏ, cung tên đã lên dây cung, từng người từng
người cẩn thận đề phòng.
- Dừng lại!
Chu Thiên Giáng vung tay lên, đại quân phía sau đều dừng lại, xếp thành
đội hình ba góc ở sau Chu Thiên Giáng. Chu Nhất Hạ Thanh và Chu Nhị Đại
Ngưu thúc ngựa đến bên cạnh Chu Thiên Giáng, cẩn thận bảo vệ cho sự an
toàn của hắn.
Hai bên cách nhau hơn tám mươi mét, Triển Hồng Cử vừa nhìn đội hình của
đối phương thì không khỏi nhíu mày. Đây là đội hình xung kích điển hình
trong quân đội mà, lẽ nào đối phương là binh mã phòng ngự của Tần Châu?
Trong lòng Triển Hồng Cử hoài nghi, thúc ngựa chạy lên trước mười mấy
mét, phía sau lập tức có bốn mươi người. Những người này là chỗ dựa lớn
nhất của Triển Hồng Cử. Để chuyến đi lần này được an toàn, Trác Hành đã
để lại cho Triển Hồng Cử bốn mươi tên cao thủ xuất sắc nhất.
- Tại hạ là Triển Hồng Cử- Lĩnh Bắc Mai Châu, hộ vệ thương đội Phùng thị đến bắc buôn bán. Không biết đối diện là bằng hữu nào vậy, Triển mỗ đây xin có lời chào.
Triển Hồng Cử cao giọng nói. Lúc này đã vào đêm, Triển Hồng Cử căn bản nhìn không rõ mặt mũi của đối phương.
Hạ Thanh nhướn mày:
- Đại nhân! Tên Triển Hồng Cử này đã từng là đoàn luyện Mai Châu, tiếng tăm ở vùng Mai Châu khá vang dội.
Hạ Thanh nói xong, Chu Nhất cũng đi theo nhỏ giọng nói:
- Bốn mươi kẻ sau lưng hắn, xem ra thân thủ cũng không tệ.
Chu Thiên Giáng lấy ra hai quả đạn Phích Lịch nắm trong tay, cao giọng nói với Triển Hồng Cử:
- Bảo Trác Hành ra đây, ta đây có lời muốn hỏi hắn.
Chu Thiên Giáng hô xong, trong lòng Triển Hồng Cử kinh ngạc:
- Ngươi là ai?
- Ha ha…Chết tiệt. Lần trước các ngươi đã cùng ông đây đánh một trận,
chạy như thỏ đấy. Có mấy ngày mà đã không nhận ra rồi, ta đây là Chu
Thiên Giáng- An Sát sứ của Đại Phong triều.
Chu Thiên Giáng hô xong, Đại Ngưu cũng cất giọng theo:
- Bà nó, lần trước kẻ nào đã chém ta một đao, có bản lĩnh thì đứng ra, Đại Ngưu ta sẽ đấu một mình với hắn.
Chu Thiên Giáng vừa nói danh tính thì sắc mặt Triển Hồng Cử lập tức thay đổi. “Chu Thiên Giáng không phải là đã xuống phía nam rồi sao? Làm sao
có thể xuất hiện ở nơi này được”? Người có tên cây có bóng, chớ thấy Chu đại quan nhân võ công không giỏi nhưng hắn lại là người có chiến công
hiển hách đấy, tự tay giết chết danh tướng Phương Đại Đồng.
- Mọi người cẩn thận, nếu như hôm nay có thể giết chết kẻ này thì ta sẽ thay các ngươi xin Quốc Cữu Gia trọng thưởng.
Triển Hồng Cử quay đầu nói với mọi người ở phía sau.
Mặc dù kinh sợ nhưng Triển Hồng Cử phát hiện người ngựa của đối phương
cũng không nhiều, bốn mươi người sau hắn ta đều lấy một chọi mười được.
Nếu thật sự phải chém giết, đánh nhau thì vẫn không nhất định ai thắng
ai thua.
- Chu Thiên Giáng! Ngươi đã dám đuổi đến đây, vậy ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Triển Hồng Cử cười lạnh một tiếng, rút binh khí của mình ra.
Chu Thiên Giáng duỗi hai tay ra, đưa hai quả đạn Phích Lịch cho Chu Nhất và Hạ Thanh, nhỏ giọng nói:
- Hai ngươi và Chu Nhị đợi lời ta vừa nói ra thì vứt ba quả đạn đến đỉnh đầu nổ chết bọn chúng. Bà nó, chúng ta không ức hiếp người nhưng cũng
không thể để người ức hiếp được. Trước tiên hãy giết chết bốn mươi tên
kia, lòng quân của bọn chúng chắc chắn sẽ loạn.
Chu Thiên Giáng nói xong, Chu Nhất và Hạ Thanh trong lòng tự nhủ “- Như
thế còn không gọi là ức hiếp người sao?”. Đạn Phích Lịch có bao nhiêu uy lực, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy rồi. Ba quả cùng nổ đồng thời, đoán
chừng đám người Triển Hồng Cử này sẽ không còn ai sống sót nữa. Hơn nữa, bọn họ đều đang tập trung ở cùng một chỗ, muốn tránh đều không có cách
nào tránh được.
Chu đại quan nhân hắng giọng một cái, cao giọng hô:
- Các ngươi nghe đây! Có bản lĩnh thì chúng ta cùng đánh một trận công
bằng, mỗi bên sẽ tự cử ra hai mươi người, xem ai có thể đánh thắng ai.
Nếu các ngươi không dám thì sớm đầu hàng đi.
Chu Thiên Giáng nói xong thì ba người Chu Nhất, Hạ Thanh và Chu Nhị đồng thời lấy ra ba dây đốt. “ Xèo..Xèo..Xèo”, tận dụng ban đêm, ba “đốm
lửa” được ném ra.
Đám người Triển Hồng Cử đang cười nhạo Chu Thiên Giáng không biết sống
chết lại dám đấu một mình. Người ngựa của bọn chúng không giỏi trận
chiến, nếu như đấu đơn thì thật sự hợp ý của bọn chúng rồi.
Triển Hồng Cử vừa muốn nói thì nhìn thấy ba “điểm đỏ” từ không trung vẽ
thành đường cong bay lại. Những người phía sau sớm đã rút ra binh khí,
trong lòng tự nhủ “- Nếu đây là ám khí thì ai có thể một đao đập bay
đây?”
Chu Thiên Giáng kích động đến mức mặt đều đỏ lên, miệng còn lẩm bẩm: “Một…Hai…Ba.. Nổ”
Cùng lời nói thầm đó của Chu Thiên Giáng, trong bóng đêm phát ra ba
tiếng nổ lớn. Trên đầu của đám người Triển Hồng Cử đều tách ra ba đóa
“hoa lê lửa”.