Sau khi Chu đại quan nhân nghiên cứu chế tạo ra đạn Phích Lịch thì đây
là lần đầu tiên dùng trong thực chiến. Suy nghĩ ban đầu của Chu Thiên
Giáng là để đối phó với cao thủ giang hồ nhưng bây giờ lại dùng trong
chiến trận.
Đám người Triển Hồng Cử chưa từng gặp qua loại ám khí này, pháo hoa có
thể nổ tung thì bọn chúng gặp nhiều rồi. Thứ đó đơn giản là có thể dọa
người, căn bản là không tạo được thương tổn gì lớn, nhưng lần này bọn
chúng coi như là xui xẻo rồi.
Nếu Triển Hồng Cử không nói nhiều lời nhảm nhí như vậy hoặc trực tiếp
phòng ngự đợi đại quân Chu Thiên Giáng liều mạng thì thật sự không thể
nói được ai thắng ai thua. Phòng ngự vốn là chiếm ưu thế hơn tiến công,
hơn nữa bốn mươi tên cao thủ giang hồ cài ở trong đó, kể cả Chu Thiên
Giáng có thể thắng thì cũng chỉ có thể lấy “thắng thảm” mà chấm dứt
thôi.
Nhưng “hoa lê lửa” vừa nổ thì tình hình đã xảy ra sự biến đổi mang tính
quyết định rồi. Triển Hồng Cử vung đao che mặt, nhưng trên cánh tay vẫn
bị kẹp đầy đinh sắt. Những kẻ ở phía sau Triển Hồng Cử lại càng thảm
hơn, trực tiếp bị đạn Phích Lịch nổ mù hai mắt.
Cùng với những tiếng kêu thảm thiết ấy thì Triển Hồng Cử lại vô cùng
giận dữ. Chút vết thương này với hắn mà nói thì không là gì, Triển Hồng
Cử đang muốn hạ lệnh tiến công thì y đột nhiên cảm thấy trước mắt mình
tối sầm lại, rồi một ngụm máu tươi phun ra.
Đạn Phích Lịch mà Chu đại quan nhân mất bao nhiêu sức lực chế tạo, đáng
tiền chính là ở độc này đây. Nếu như không phải loại độc này khó luyện
ra thì Chu đại quan nhân sớm đã sản xuất hàng loạt rồi. Nếu như không tô quét lên những độc này thì căn bản không đủ tiền để tạo. Cứ coi như nổ
đơn giản là kẹp một người đinh sắt thì có lẽ có thể bức ép người, sức
chiến đấu càng tăng thêm.
Nhìn đám người ngã xuống ngựa “bịch” một cái thì Chu Thiên Giáng ngoài sự hưng phấn lại đau lòng lấy ra một quả:
- Chu Nhất! Quả này thì thả nổ chỗ những kẻ bắn cung của đối phương cho
ta. Còn lại thì đợi lát nữa, lúc lao vào chiến đấu tạo sự uy hiếp với
bọn chúng.
- Đại nhân, để thần thử một chút!
Chưa đợi Chu Nhất nói thì Đại Ngưu đã giơ tay tội nghiệp của mình ra nói.
- Không được, bả vai ngươi có vết thương, không ném được đến đỉnh đầu của bọn chúng thì sẽ rất lãng phí.
Chu Thiên Giáng lo lắng trừng mắt nhìn.
- Đại nhân! Nếu như không ném được đến đỉnh đầu của bọn chúng thì về
kinh thành, thần sẽ đọc sách viết chữ, từ đó sẽ không ra khỏi cửa phủ
nữa.
Đại Ngưu thề thốt.
Chu Thiên Giáng gật đầu:
- Thôi được! Tên tiểu tử ngươi trước đây ngày nào cũng treo cái yếm đem
theo đạn Phích Lịch, không để ngươi ném thì cũng thấy không phải. Dù thế nào cũng đừng ném sai hướng đấy, chết tiệt! Nếu mà nổ người của quân
mình thì ta sẽ để toàn thể huynh đệ nổ hậu môn của ngươi.
- Ha ha, đại nhân yên tâm đi!
Đại Ngưu nói xong châm sợi đốt, kỵ mã phía trước xông lại mười mét, ra sức quăng đạn ra.
Những người bắn cung ở đoàn xe phía trước nhìn thấy các “lão đại” bên
này chưa đánh đã ngã xuống đất, kêu khóc hãi hùng thì sớm đã bị dọa cho
không còn ý chí chiến đấu nữa rồi. Lần này lại nhìn thấy một dây lửa bay đến thì những người bắn cung đó không nói hai lời liền bắn loạn cung
tên lên không trung.
- “Đoàng”! Lại là một tiếng nổ lớn, những người bắn tên ở đội hình trước mặt kêu thảm rồi ném cung tên xuống; che mặt, ôm đầu, trong nháy mắt đã ngã gục hết. Càng là đội hình tập trung thì uy lực của đạn Phích Lịch
càng lớn, hơn nữa còn là nổ trong không trung.
Chu Thiên Giáng rút khoái đao ra, vung về phía trước:
- Các huynh đệ, giết!
Chu Thiên Giáng hô xong, vừa mới nhấc dây cương thì Chu Nhất và Hạ Thanh đồng thời kéo Chu Thiên Giáng lại.
- Đại nhân! Ngài không thể đi! Hạ Thanh, ngươi phụ trách bảo vệ đại nhân.
Chu Nhất nói xong, thúc mạnh ngựa nhảy ra ngoài.
Hạ Thanh nắm lấy dây cương của Chu Thiên Giáng, cười khổ một tiếng:
- Đại nhân! Xin đừng làm thần khó xử.
Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng:
- Thôi được rồi, việc đánh giết sau này ta sẽ không tham gia vào nữa.
Chu Thiên Giáng buồn bực nói xong, chỉ có thể đứng ở đàng xa nhìn các huynh đệ chém giết.
Chủ tướng và chủ lực của đối phương vừa chết thì căn bản là trận đấu
nghiêng về một bên rồi. Hơn nữa những người này đều là những người mà
Chu Diên Thiên bỏ tiền ra mời về, ai cũng không muốn bỏ mạng ở đây. Hai
bên vừa giao đấu thì đã có không ít người bắt đầu đánh ngựa chạy trốn.
Không tới hai túi thuốc thì một trận giao chiến đã kết thúc. Đám tinh
nhuệ mà Chu Tứ huấn luyện này, ra tay cũng đủ độ độc ác, ngoài những kẻ
đã chạy trốn thì không để lại một mạng sống nào.
Chu Tứ dẫn theo các huynh đệ bắt đầu dọn dẹp chiến trường, tìm các chiến hào ở gần đấy, vứt tất cả những kẻ đã bị giết vùi lấp trong chiến hào
đó. Đặc biệt là những kẻ mà bị độc đạn Phích Lịch giết chết, Chu Thiên
Giáng bảo Chu Tứ thêm lửa trực tiếp thiêu hủy đi. Nếu không thì bị con
vật nào lôi ra ăn thì rất có thể sẽ mang lại một trận ôn dịch cho dân
chúng xung quanh.
- Đại nhân! Trong xe ngựa đều là bạc, còn kiếm được không ít lá trà và vải vóc.
Đại Ngưu nhe răng trợn mắt cười nói.
- Ngươi đúng là óc heo, những lá trà và vải vóc đó căn bản là dùng bạc của chúng ta mà mua đấy.
Chu Thiên Giáng đau lòng nói.
Mọi người ước chừng mất khoảng một canh giờ mới có thể dọn dẹp xong
chiến trường. Lúc này trời đã vào sau nửa đêm rồi, Chu Thiên Giáng trực
tiếp hạ lệnh, đem xe ngựa chạy tới Tần Châu phủ.
Đại đội người ngựa áp tải đoàn xe, lúc đến dưới thành Tần Châu thì trời
vừa mới tờ mờ sáng. Quan binh trên cổng thành vừa nhìn thấy một đại đội
người ngựa thì vội vàng gõ chuông cảnh báo, cung tên trên tường thành
luống cuống nhắm vào dưới thành.
- Các ngươi đến đây làm gì? Hãy khai báo họ tên!
Một tên quan cổng thành hô với đám người Chu Thiên Giáng.
Đám người này quan không ra quan, dân không ra dân, mỗi người còn mang
theo binh khí nữa; quan binh cổng thành như đứng trước địch, cẩn thận
canh gác.
- Đại Ngưu! Lên báo cáo danh tính đi! Bảo bọn họ mở cổng thành ra.
Chu Thiên Giáng dặn dò một tiếng.
Đại Ngưu thúc ngựa lên trước:
- Những người trên thành nghe đây! Chu Thiên Giáng chu đại nhân- An Sát
viện An Sát sứ Đại Phong triều đã đến đây rồi…Mau mau mở cửa thành ra.
Quan binh trên cổng thành nhìn xuống dưới, căn bản là không tin lời nói
của Đại Ngưu. Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử đã xuống phía nam Hà Đô
phủ, chuyện này có ai không biết chứ.
- Tiểu tử…Ta thấy các ngươi rõ ràng là Mã tặc. Chu đại nhân sớm đã xuống phía nam rồi, các ngươi không lừa được ta đâu.
Quan cổng thành cao giọng hô với Đại Ngưu.
Chu Thiên Giáng thầm gật đầu. Thời gian trước, bạc Hà Đô phủ quan bị
cướp, chuyện này mặc dù chưa báo lên triều đình nhưng mấy đô phủ gần đấy đều đã nhận được tin. Tần Châu phủ cẩn thận như vậy cũng là phải thôi.
Chu Thiên Giáng tháo lệnh bài ra, đưa cho Hạ Thanh:
- Hạ Thanh! Ném cho bọn họ!
Hạ Thanh nhận lệnh bài, thúc ngựa chạy lên trước. Đến dưới cổng thành, hắn giơ một tay lên, ném lệnh bài “vèo” một cái.
- Đây là lệnh bài của Chu đại nhân, nhanh mở cổng thành ra!
Hạ Thanh uy nghiêm hô với trên thành.
Quan cổng thành nhận lấy lệnh bài, nhìn bên trên có ba chữ sáng lấp lánh “ An Sát Sứ” thì bị dọa đến mức chân sắp mềm nhũn ra. Lệnh bài chữ vàng khắc hình kỳ lân này không phải thứ mà dân thường dám tạo giả được, hơn nữa trong đô phủ nha môn đều có bản dập, bên trên có hai mươi ba chỗ bí mật, chỉ cần đối chiếu là phát hiện được thật giả. Quan cổng thành vẫn
không dám mở cổng, nhanh chóng chạy đi Tần Chung phủ nha. Nếu như thật
sự Chu đại ôn thần đến rồi thì chỉ e Phủ Doãn đại nhân từ trong chăn
cũng phải bò dậy mà nghênh đón thôi.
Chu Thiên Giáng đợi hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, Đại Ngưu tức
đến mức cứ chửi mắng dưới thành. Chu Thiên Giáng biết rằng tên quan nhỏ
cổng thành này không dám tùy tiện làm chủ, đoán chừng là đi xin chỉ thị
rồi.
Trong chốc lát thì cổng thành “két kẹt” mở ra hai bên, một đám quan viên rầm rập chạy ra.
Người dẫn đầu thân mặc áo quan mãng bào, hai tay ôm quyền quỳ xuống đất:
- Hạ quan Từ Khiêm- Phủ doãn Tần Châu, cung nghênh An Sát Sứ đại nhân.
Phủ doãn Tần Châu này nói xong thì một đám quan viên phía sau rầm rập đều quỳ theo.
Chu Thiên Giáng nhảy xuống ngựa, đi lên trước:
- Từ đại nhân không cần đại lễ, ta và Ngài cùng là đại quan Tam phẩm, ta không dám nhận cái lạy này của Ngài đâu.
Chu Thiên Giáng nói xong liền kéo Từ Khiêm đứng lên.
Từ Khiêm run rẩy đứng lên, hắn không hiểu Chu đại ôn thần tại sao lại có thể xuất hiện ở Tần Châu phủ, lẽ nào nói ở Hà Đô phủ không giết người
nên đặc biệt chạy đến Tần Châu động đao hay sao? Nếu không thì tại sao
lại mang theo nhiều người ngựa như vậy.
- Đại nhân! Không phải là nghe nói Ngài đã…Xuống phía nam rồi sao?
Từ Khiêm cẩn thận hỏi.
- Ừm! Vốn là đã xuống phía nam rồi nhưng ta lại nghĩ ra là ở Tần Châu
còn chút chuyện vẫn chưa làm, nên đặc biệt đến thăm Từ đại nhân một
chút.
Chu Thiên Giáng mỉm cười nhìn Từ Khiêm.
Hắn ta càng nói như vậy thì Từ Khiêm càng kinh ngạc. Từ Khiêm vội vàng
trả lại lệnh bài cho Chu Thiên Giáng, suất lĩnh quan viên Tần Châu cẩn
thận từng chút một nghênh đón Chu Thiên Giáng vào trong thành. Vừa vào
thành thì ba tên mật thám Tần Châu phủ trực tiếp mang theo quân đội đến
Chu Ký Ngân lâu. Buôn bán của Chu Tam không hề nhỏ, ngoài đô phủ xa xôi
và nghèo khó ra thì gần như đều thiết lập Chu Ký Ngân Lâu.
Chu Thiên Giáng nhìn hai bên đường phố môn bài mọc san sát, chớ thấy
cách Hà Đô phủ không xa nhưng Tần Châu và Hà Đô lại có khác biệt rất
lớn.
- Lão Từ à! Xem ra Tần Châu mà Ngài quản lý không tồi đâu nhỉ, nhìn từ phía trước cửa tiệm thì chắc hẳn là rất giàu có.
Chu Thiên Giáng ở trên ngựa nói.
- Bẩm An Sát Sứ đại nhân! Tần Châu là giao thông quan trọng đi phía bắc, thương nhân đến khá nhiều, dân chúng ở đây dựa vào buôn bán nên cũng
coi như khá giàu.
Từ Khiêm cẩn thận nói.
- Lão Từ này, ta đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ là “lấy” chút bạc
cho Hoàng thượng thôi. Thế nào? Các người có thể lấy ra bao nhiêu?
Chu Thiên Giáng hỏi mà không giấu diếm gì.
Chu Thiên Giáng chỉ ở lại Tần Châu một ngày là phải thúc ngựa xuống phía nam tụ hợp với Huyền Châu. Chu đại quan nhân nhìn thấy dáng mạo Từ
Khiêm cũng coi như trung hậu, cũng không định ở đây đụng đao gì. Vì vậy
trực tiếp lừa chút bạc coi như xong việc.
Từ Khiêm vừa nghe thì mồ hôi đều vã ra. Chu Thiên Giáng hỏi như vậy thì y thật sự không dễ trả lời chút nào. Nói ít thì sợ Chu đại ôn thần không
hài lòng; nói nhiều thì có vẻ quan phủ Tuần Châu giấu ngân lượng riêng
quá nhiều. Có lẽ chọc tực Chu đại ôn thần thì lại bị chém vài cái đầu.
- Chu đại nhân! Ngài xem nên nộp bao nhiêu ạ?
Từ Khiêm hỏi lại một câu.
- Ngài đừng hiểu nhầm, ta không phải nói ngân thuế bình thường, là số lượng nộp thêm đó.
Chu Thiên Giáng nhắc nhở một câu.
- Hạ quan biết, Chu đại nhân không ngại gian khổ vì Đại Phong chúng ta
thì quan viên Tần Châu lấy ra chút tiền riêng biếu Ngài cũng là phải
thôi ạ.
Từ Khiêm gật đầu đáp lời.
Chu Thiên Giáng hài lòng gật đầu:
- Lão Từ! Coi như Ngài cũng hiểu chuyện, thôi nộp năm trăm vạn lạng đi!
Từ Khiêm vừa nghe, đau lòng đến mức cơ thịt trên mặt bắt đầu co hết lại. Nhưng ở trước mặt Chu Thiên Giáng cũng không dám không đồng ý. Nếu
không, chọc tức Chu đại ôn thần này rồi thì sức ép của Tần Châu sẽ không phải là chuyện của năm trăm vạn lạng nữa.
Chu Thiên Giáng lừa bạc của quan phủ ở Tần Châu, trong hoàng cung của
Đại Phong triều lúc này thì Thành Võ Hoàng lại nhìn thấy mấy bức mật tấu của Chu Thiên Giáng.
Thành Võ Hoàng cau mày, biểu hiện trên mặt thỉnh thoảng lại biến đổi.
Xem xong mấy bức mật tấu này thì Thành Võ Hoàng đứng lên đi đi lại lại
vài bước.
- Vệ Triển, có thể khẳng định được, bọn người cướp ngân lượng cứu nạn là dư nghiệt Chu Diên Thiên không?
Thành Võ Hoàng trầm giọng hỏi.
- Khẳng định chắc chắn, người dẫn đầu đó trong giang hồ thường gọi là
Quỷ Y Trác Hành. Người này mưu ma chước quỷ, giỏi biến hình, những địch
thủ năm đó nhiều lần đã dùng số vàng lớn để mua hắn nhưng đều không tìm
thấy tung tích của người này. Nhưng thật không ngờ, tên này lại bị Chu
Diên Thiên thu nạp.
Vệ Triển ôm kiếm rộng, nhẹ giọng đáp.
Thành Võ Hoàng ngẫm nghĩ một chút:
- Tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này có thể trấn an được dân chúng Hà Đô,
coi như lập được công. Nhưng chuyện con trai trẫm bị hắn đưa vào nơi
nguy hiểm rồi bị thương, tên tiểu tử này lại biết mà không báo, thì coi
như công tội tương hỗ.
Thành Võ Hoàng nói xong, Vệ Triển cũng gật đầu theo. Bảo vệ Hoàng tử không chu đáo, quả thật đáng bị phạt.
- Nhưng…
Thành Võ Hoàng nói tiếp:
- Tên tiểu tử này lại giấu riêng một số tiền lớn như vậy, đây thật sự
nằm ngoài dự liệu của trẫm. Hừ! Không ngờ lại còn dám công khai dùng hai chữ “ Chu Ký” nữa, gan của hắn quả không nhỏ đâu. Thân là An Sát Sứ,
lại là tham quan số một Đại Phong triều, ha ha, hắn đang đùa trẫm trong
lòng bàn tay rồi.
Sắc mặt Thành Võ Hoàng tức giân, hít thở cũng trở nên khó hơn.
Vệ Triển nhau mày, nhìn Thành Võ Hoàng, không biết thanh minh gì cho Chu Thiên Giáng cả.
Thành Võ Hoàng cũng nhìn thoáng qua Vệ Triển, bỗng nhiên cười nói:
- Vệ Triển! Trẫm biết ngươi muốn biện hộ thay tên tiểu tử này. Yên tâm
đi! Trước khi tên tiểu tử này thay trẫm thu gom xong ngân lượng thì trẫm sẽ không động đến hắn đâu.
- Bệ hạ! Vệ Triển cũng nghĩ như vậy, Chu Thiên Giáng mặc dù có chút quá
đáng, nhưng công lao cũng không nhỏ. Đại Phong triều ngoài hắn ra thì
thật sự khó tìm ra được người nào có thể trấn áp bách quan thiên hạ
được.
Vệ Triển lặng lẽ nói.
Thành Võ Hoàng gật đầu, bưng chén trà lên nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm:
- Vệ Triển! Trẫm hình như rất lâu chưa đi vi hành rồi, bây giờ thiên hạ
tạm ổn định, trong kinh thành cũng không có việc gì lớn. Thế nào? Có
phải là nên đi ra ngoài cùng trẫm chứ? Đều nói Thục Thiên giàu nhất
thiên hạ, trẫm lại muốn xem, tổng tiệm “ Chu Ký” này là thế nào.
Thành Võ Hoàng bỗng nhiên nói ra một chủ đề khiến người khác giật mình.
Vệ Triển sửng sốt:
- Bệ hạ! Người muốn vi hành hay sao ạ? Ngân khố trước mắt không đủ, trên đường phải điều động binh lực, chỉ e không có lợi cho dân chúng thôi ạ.
Thành Võ Hoàng khẽ mỉm cười:
- Không, không! Trẫm không định điều động binh lực đâu. Cách làm của tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này đã nhắc nhở trẫm. Chúng ta cũng có thể đem
theo một số người ngựa, cải trang một lần vi hành.
- Vậy kinh thành thì làm thế nào ạ?
- Có Tĩnh Vương trấn thủ rồi, kinh thành sẽ không có chuyện gì đâu.
Thành Võ Hoàng “ Du tính” quá mức, lập tức quyết định cải trang vi hành, điểm thứ nhất chính là muốn xem Thục Thiên Chu Ký rốt cuộc là giàu có
như nào. Chu Thiên Giáng tạm thời thu gom có thể gom đủ ba trăm vạn lạng cứu nạn dân ở hai tiệm Chu Ký, điều này khiến Thành Võ Hoàng vô cùng
kinh ngạc. Nếu như Chu Ký thật sự giàu nhất thiên hạ thì Thành Võ Hoàng
định để Niêm Can Xử tiếp quản nó. Còn về Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng cũng định gọi hắn về kinh thành trừng phạt hắn.
Thành Võ Hoàng suốt đêm mật chiếu Tĩnh Vương, đồng thời sai Vệ Triển
truyền lệnh Chu Thiên Giáng nhanh chóng tới Thục Thiên phủ. Nói là Binh
bộ chuẩn bị thiết lập doanh trại ở Thục Thiên, sai Chu Thiên Giáng đi hỗ trợ điều khiển.
Sau buổi chầu sớm hôm sau, mọi thứ trong kinh thành đều như thường. Cửa
sau hoàng cung, sáu mươi tên Thanh Long vệ đóng giả dân thường đi theo
ba xe ngựa bình thường, lặng lẽ rời đi hoàng cung.
Trong sự bình tĩnh của bách quan kinh thành thì Vệ Triển bảo vệ Thành Võ Hoàng lặng lẽ rời khỏi kinh thành, bắt đầu cải trang vi hành xuống phía nam. Thành Võ Hoàng xuống phía nam lần này vừa xem tình hình thật sự
của các đô phủ, quan trọng hơn vẫn là muốn kiểm tra một chút, rốt cuộc
lần trước tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này đã giữ lại bao nhiêu ngân
lượng.
Thành Võ Hoàng vừa đi, kinh thành to lớn như vậy lại giao cho Tĩnh Vương trông coi, Tĩnh Vương buồn phiền khó chịu vô cùng. Hoàng thượng đi tuần vốn là việc lớn, về lý phải “ nước trong, đất vàng” trải đường, đại
thần sáu bộ đi kèm theo. Nhưng hoàng huynh của ông ta lại ngược lại,
không ngờ lại học kế “ Giấu trời vượt biển” của Chu Thiên Giáng, chỉ đem theo sáu mươi tên Thanh Long Vệ giả trang lão gia giàu có rồi ra kinh
rồi thành rồi. Điều này nếu như bị tên nghịch tặc Chu Diên Thiên biết
được thì còn không liều mạng mà truy giết trên nửa đường hay sao.
Chớ thấy trong kinh thành có nhiều quan lại quyền quý như vậy, còn có
Tĩnh Vương trấn thủ nữa. Chỉ cần Thành Võ Hoàng vừa chết thì thiên hạ
chắc chắn sẽ loạn ngay. Không nói đến cái khác, chỉ giữa mấy vị Hoàng tử thôi cũng có thể đánh nhau bể đầu chảy máu rồi.
Sáng ngày hôm sau, Ngụy công công dùng giọng run rẩy cao giọng nói với bách quan:
- Bệ hạ thân thể bất an, thời gian tới đây sẽ không tiện lên triều. Vì
vậy, chư vị thần công có việc gì thì có thể tìm Tĩnh Vương phê tấu.
Văn võ bá quan ngẩn người ra, theo như lệ thường trước kia thì kể cả
Hoàng thượng không khỏe hoặc lười biếng không muốn lên triều thì cũng
chỉ có một ngày mà thôi. Sao khẩu dụ hôm nay lại là thời gian tới đây
nhỉ? Lẽ nào nói, Hoàng thượng mấy ngày tới đều không lên triều được.
- Ngụy tổng quản! Chuyện quân lương đại doanh Nam Bắc, thần vẫn còn đang đợi Hoàng thượng trả lời. Vẫn mong Ngụy tổng quản truyền một tiếng,
thần muốn một mình yết kiến Hoàng thượng.
Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng chắp tay nói.
- Lý đại nhân! Không phải trên khẩu dụ của Hoàng thượng đã nói rồi sao? Có việc gì cứ tìm Tĩnh Vương là được.
Ngụy công công cười như không cười, nhìn Lý Hồng.
Trong lòng Lý Hồng vô cùng tò mò; việc lớn như vậy, Hoàng thường lại
giao cho Tĩnh Vương phê tấu, lẽ nào long thể thật sự lâm bệnh hay sao?
Nghĩ đến đây, Lý Hồng bất an nhìn Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương vừa thấy bách quan đều không đi thì đành phải đứng ra cười ha hả, nói:
- Chư vị thần công yên tâm, thân thể hoàng huynh không đáng lo ngại. Mấy ngày trước, hoàng huynh làm việc mệt mỏi quá độ, vì vậy bản Vương góp y rằng hoàng huynh nên nghỉ ngơi một thời gian, hồi phục lại tinh thần.
Tĩnh Vương nói xong, đưa mắt ra hiệu cho Lý Hồng. Lý Hồng và Tĩnh Vương
kết bạn với nhau nhiều năm, ngay lập tức hiểu rằng có thể đã có chuyện
xảy ra.
- Nếu Tĩnh Vương thiên tuế đã nói như vậy thì chúng ta trước tiên cứ quay về đã.
Lý Hồng giúp Tĩnh Vương dàn xếp.
Quan viên đều biết, mấy ngày này Thành Võ Hoàng chỉnh đốn triều cương,
quả thật rất mệt nên văn võ bá quan không nghĩ ngợi thêm gì. Nghe Tĩnh
Vương và Lý Hồng nói như vậy thì đều rời khỏi triều đình.
Tĩnh Vương thầm sai người đi thông báo cho hai vị đại nhân Lý Hồng và Sở Vân đến phủ Tông Nhân của ông ta. Tĩnh Vương hiểu được trách nhiệm nặng nề của mình, một mình ông ta chỉ e kháng đáng không nổi nên muốn kéo
thêm hai vị đồng minh.