Chu Thiên Giáng xoay đầu nhìn Thường Võ:
- Thường Võ đại ca, chính người này khiến huynh trở thành thế này sao?
Thường Võ trừng mắt nhìn, trên khuôn mặt sưng tấy còn có một vết đao rất sâu nhưng Thường Võ lại hơi lộ ra một tia mỉm cười vì anh ta biết Chu
Thiên Giáng cùng mấy huynh đệ sẽ báo thù cho mình. Thường Võ chỉ sợ mình chết đi rồi thì các huynh đệ không biết ai là người hành hạ mình đến
chết.
Chu Thiên Giáng hơi nheo nheo mắt:
- Mọi người nghe đây, huynh đệ chúng ta trừ phi con mẹ nó chết hết rồi,
nếu không nhất định phải chém tên khốn Trịnh Sơn này thành trăm ngàn
mảnh.
Chu Thiên Giáng vừa dứt lời thì người giữ cửa của phủ chạy vào:
- Đại nhân, Tĩnh Vương thiên tuế giá lâm.
Chu Thiên Giáng chẳng buồn nâng mí mắt:
- Bảo ông ta vào đi!
Người giữ cửa nghe thấy vậy, được lắm, chẳng những không ra nghênh đón
mà còn bảo Tĩnh Vương vào như phân phó hạ nhân vậy. Người giữ cửa cũng
không dám nhiều lời mà vội vã chạy ra.
Một lát sau thì Tĩnh Vương một mình bước vào thật. Vừa nhìn thấy không
khí này trong phòng thì Tĩnh Vương cũng không trách mọi người không hành lễ.
Ông ta chạy một vòng này cũng không dễ dàng gì, trước tiên là đến Hình
Bộ ti nha rồi lại chạy đến An Sát Viện, chạy một vòng rồi mới biết Chu
Thiên Giáng đã về phủ đệ.
Tĩnh Vương nhìn Thường Võ, không ngờ Đại hoàng tử lại tàn nhẫn như vậy,
bị thương thế này còn khiến người ta khó chịu hơn là bị giết. Tĩnh Vương thở dài một tiếng:
- Thiên Giáng, ngươi ra ngoài này một chút đi, bổn vương có chuyện muốn nói.
- Tĩnh Vương, có gì thì nói luôn ở đây đi, tất cả mọi người ở đây đều là huynh đệ của ta, để mọi người cùng nghe đi.
Trong giọng nói bình tĩnh của Chu Thiên Giáng lộ ra sự lạnh lùng.
Tĩnh Vương nhìn mọi người, phát hiện trong mắt mọi người đều tràn đầy
sát khí, đã không còn sự cung kính mà ông ta từng nhìn thấy nữa.
Tĩnh Vương không còn cách nào khác, cũng không để ý đến thân phận vương gia của mình nữa:
- Thiên Giáng, ngươi định làm thế nào?
- Nợ máu trả bằng máu.
Chu Thiên Giáng vẫn ngồi như cũ, từ khi Tĩnh Vương vào hắn đến chỗ ngồi cũng không nhường.
Chu Nhất mơ hồ cảm thấy có lẽ Chu Thiên Giáng định trở mặt thật, với
thực lực mấy ngàn binh mã giấu trong ngoài thành thì việc giết ra ngoài
cổng thành tuyệt đối không thành vấn đề.
- Ngươi…muốn ám sát Huyền Minh sao?
Tĩnh Vương giật mình nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng chậm rãi đứng dậy:
- Không phải ám sát mà là giết một cách quang minh chính đại, y không xứng với hai chữ ám sát này.
Tĩnh Vương biến sắc:
- Chu Thiên Giáng, ngươi làm vậy thì khác gì mưu phản, ngươi có biết không vậy hả?
- Tĩnh Vương, tất cả những việc Thiên Giáng làm ở An Sát Viện cũng là vì Đại Phong triều nhưng huynh đệ của ta lại bị tên khốn kia làm thành như vậy, ai thay chúng ta chủ trì công đạo này hả? Thân phận của y là hoàng tử thì nha môn nào dám hỏi hả?
- Thiên Giáng, ngươi đừng sốt ruột, bổn vương đã sai người đến Yến Sơn
hành cung rồi, chắc chắn Hoàng thượng sẽ chủ trì công đạo cho chuyện
này.
Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu:
- Tĩnh Vương thiên tuế, người là vương gia, lại còn là bậc trưởng bối,
trước mặt ngài ta không thể không biết điều được. Hôm nay ta sẽ cho
Hoàng Minh một cơ hội, nếu y giao ra thị vệ trưởng Trịnh Sơn và một trăm thân binh động thủ thì ta sẽ không đến tìm y gây rắc rối, nếu không ta
sẽ giết tên khốn này rồi ra thành chiếm núi xưng vương.
- Ngươi dám?
Tĩnh Vương tức giận cầm Đả Vương Tiên lên.
Chu Thiên Giáng vô cùng nghiêm túc:
- Ngài cứ xem xem ta có dám hay không.
- Ngươi…chẳng lẽ tiểu tử ngươi không nghĩ cho Ngọc Nhi sao?
Tĩnh Vương bất đắc dĩ, lại phải lôi nữ nhi bảo bối ra.
Tĩnh Vương vừa nói như vậy đúng là đã chọc vào điểm yếu của Chu Thiên
Giáng. Vừa thấy vẻ mặt khó xử của Chu Thiên Giáng thì Tĩnh Vương bất
chấp tất cả mà vội vã kéo hắn ra giữa sân, có mấy lời Tĩnh Vương không
muốn để người khác biết.
Hai người thì thầm cái vã nửa ngày trong hành lang, cuối cùng Tĩnh Vương cũng gật gật đầu, vô cùng bất đắc dĩ mà rời khỏi Chu phủ.
Tĩnh Vương vừa đi thì Chu Thiên Giáng lập tức bắt đầu sắp xếp. Chu Thiên Giáng lệnh cho Chu Nhị cầm chiếc nhẫn đen kia đi tìm Mục Kỳ, lệnh cho
Mục Kỳ tập hợp một trăm cao thủ Niêm Can Xử đến báo cáo.
Chu Nhị vừa đi thì Chu Thiên Giáng lại lệnh cho Đại Ngưu đi thông báo
cho Chu Tứ, sau khi mặt trời lặn thì tập kết tất cả các nhân mã ngầm,
chờ lệnh của hắn, nếu chẳng may chọc giận hắn thì Chu Thiên Giáng chuẩn
bị giết hai vị hoàng tử rồi trực tiếp ra khỏi thành.
Sắp xếp Đại Ngưu xong thì Chu Thiên Giáng lại gọi Chu Nhất đến. Chu
Thiên Giáng viết một bức thư, trên bức thư đóng một quan ấn An Sát Sứ.
- Chu Nhất, đưa bức công hàm này đến tay Huyền Minh.
Chu Thiên Giáng nói xong thì đưa bức thư hàm cho Chu Nhất.
Chu Thiên Giáng và Tĩnh Vương vừa rồi đã đạt thành hiệp nghị, hắn có thể không giết Huyền Minh mà chờ Hoàng thượng xử lý nhưng Trịnh Sơn nhất
định phải chết, vậy nên Chu Thiên Giáng và Tĩnh Vương đã ước định là đêm nay không được can thiệp hắn. Chu Thiên Giáng muốn hẹn Đại hoàng tử
Huyền Minh gặp nhau ở cửa Hinh Bộ ti nha. Nếu như Tĩnh Vương phái binh
can thiệp thì Chu Thiên Giáng cũng đã có tính toán, hắn sẽ không chút do dự mà đại sát tứ phương.
Chu Thiên Giáng tin rằng Đại hoàng tử Huyền Minh đọc xong công hàm của
hắn nhất định sẽ đến nơi hẹn, đêm nay hắn phải giết thị vệ trưởng Trịnh
Sơn tại chỗ, ngay trước mặt Đại hoàng tử.
Từ khi kinh thành bị đại quân Chu Diên Thiên vây khốn thì đám dân chúng
dường như đã quen với thế cục trời rung đất chuyển. Chuyện tranh đấu
giữa Đại hoàng tử và Chu Thiên Giáng đã sớm trở thành chủ đề trà dư tửu
hậu của mọi người.
Nguy cơ trong chuyện này cũng chỉ có mấy lão nhân nhìn xa trông rộng mới có thể nhìn ra mà Quách lão phu nhân là một trong những người như vậy.
Chu Thiên Giáng trước khi được phong thưởng phủ đệ thì luôn ở Quách phủ. Tuy bình thường lão phu nhân luôn giữ im lặng không quan tâm không hỏi
đến nhưng Quách phủ dù sao cũng là nhà danh tướng hai triều đại liền,
mỗi lời ăn tiếng nói, mỗi hành động của Chu Thiên Giáng đều được lão phu nhân thu vào trong mắt, hơn nữa Quách Dĩnh đơn thuần trước mặt lão phu
nhân cũng không kìm được những lời nói suông nên việc Chu Thiên Giáng có bao nhiêu lực lượng giấu trong kinh thành trong lòng Quách lão phu nhân cũng đoán được kha khá.
Tĩnh Vương từ chỗ Chu Thiên Giáng ra thì thúc ngựa đến thẳng phủ tướng
quân. Trước kia Tĩnh Vương có thể giễu võ giương oai trước mặt Chu Thiên Giáng nhưng đụng vào thật mới biết tiểu tử Chu Thiên Giáng này còn cố
chấp hơn cả con lừa.
Quách lão phu nhân nghe Tĩnh Vương nói xong thì cau mày, không nói lời
nào. Nỗi lo lắng của bà khác với nỗi lo của Tĩnh Vương, Tĩnh Vương lo
Chu Thiên Giáng sẽ hành động theo cảm tính, ăn thua thiệt hơn với Huyền
Minh, dù sao thì hiện giờ trong tay Huyền Minh cũng có mấy vạn trọng
binh, tùy tiện điều đến một hai ngàn tinh binh cũng khiến Chu Thiên
Giáng nuốt không trôi rồi.
Nhưng cái Quách lão phu nhân lo lắng lại ngược lại, bà lo Chu Thiên
Giáng trong sự giận dữ sẽ giết chết Đại hoàng tử, gây ra đại họa cho
kinh thành.
- Lão phu nhân, đứa nhỏ Thiên Giáng này rất cố chấp, Ngọc Nhi nhà ta và
Dĩnh nha đầu nhà người đều vô cùng quyết tâm, vì tương lai của hai nha
đầu này thì chúng ta cũng nên khuyên nhủ, đừng để Thiên Giáng giận quá
mất khôn, gây ra đại họa.
Tĩnh Vương mặt cau mày có nói.
Lão phu nhân ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Tĩnh Vương, nếu Thiên Giáng lấy danh nghĩa của An Sát Viện mà hỗn
chiến với Đại hoàng tử thì ngài cảm thấy Hoàng thượng sẽ xử lý thế nào?
- Còn có thể xử lý thế nào nữa? Chỉ có thể sống chết mặc bay thôi, Đại
hoàng chất là một quân kỳ mà hoàng huynh nâng đỡ, là người hạ bàn thạch
cho việc giữ yên ổn Hoàng thượng kế vị trong tương lai. An Sát Viện của
Thiên Giáng là một cây văn kỳ mà hoàng huynh dựng nên, được thiết lập
nhằm trừ bỏ những ảnh hưởng chính trị trong cai quản thiên hạ. Hai cột
cờ này hoàng huynh không thể chém gãy bên nào, cùng lắm là mỗi người năm mươi đại bản là xong việc. Nhưng nhìn thế cục trước mắt thì hẳn là
hoàng huynh sẽ hơi thiên vị Chu Thiên Giáng.
Tĩnh Vương thầm hiểu trong lòng Thành Võ Hoàng sắp điên rồi, không thiên vị mà cũng không ra chiêu.
Quách lão phu nhân khẽ gật đầu:
- Ngươi nói vậy thì ta an tâm rồi, Đại điện hạ quả thực cũng có chút quá đáng, ta thấy Thiên Giáng đứa nhỏ này mà không trút giận ra thì sẽ
không bỏ qua đâu.
Tĩnh Vương gấp đến mức tay cũng run rẩy:
- Ta nói này lão phu nhân, điều bổn vương lo lắng không phải là Chu
Thiên Giáng mà là Lâm Phong. Lão già này cứ như ma quỷ vậy, nếu như ông
ta muốn giết Huyền Minh thì cho dù mười thị vệ đại nội bảo vệ cũng vô
ích thôi. Trước khi đến đây Chu Thiên Giáng và bổn vương đã đạt thành
hiệp nghị, hắn bảo đảm Lâm Phong sẽ không xuất thủ nhưng bổn vương có
chút không tin tiểu tử kia. Lâm Phong lão tặc này ngoại trừ Tiên hoàng
ra thì chẳng coi ai ra gì, nếu chẳng may ông ta đi ám sát Đại hoàng tử
thì to chuyện rồi.
Tĩnh Vương hình dung Lâm Phong vừa là ma quỷ vừa là lão tặc khiến trong
lòng Quách lão phu nhân ảo não. Tuy lão phu nhân và Lâm Phong thậm chí
chưa nắm tay nhau lần nào nhưng người ta có thể chờ đợi đau khổ trong
hai mươi năm, cho dù là khối sắt thô thì cũng có thể bị hòa tan nữa là.
- Tĩnh Vương, ngươi lo Huyền Minh bị Lâm Phong ám sát sao?
Quách lão phu nhân hỏi.
- Chẳng những là Huyền Minh mà đứa nhỏ Thiên Giáng này cũng khiến ta lo
lắng. Hôm nay bổn vương khuyên hắn nửa ngày mà vẫn không được, Chu Thiên Giáng muốn bắt Đại hoàng tử giao hung thủ ra. Hoàng thượng không có ở
đây, bổn vương căn bản là không ép được con lừa này. Lão phu nhân, ta
thấy chắc ngài phải xuất mã khuyên nhủ một chút mới được. Hai bên đấu
nhau, đao thương lại không có mắt, nếu chẳng may tổn thất một bên thì
chúng ta không ai gánh vác được đâu.
Trong lòng Tĩnh Vương thầm nhủ, nếu Chu Thiên Giáng giết Đại hoàng tử
thì tất nhiên Thành Võ Hoàng sẽ phán hắn tội chết, đến lúc đó hai nha
đầu nhà chúng ta phải làm sao đây? Nhất là Ngọc Nhi nhà ông ta còn có
quan hệ vợ chồng với hắn rồi, thế này chẳng phải là sống thờ chồng chết
sao? Một khi Đại hoàng tử lỡ tay giết Chu Thiên Giáng thì càng không cần nói nữa, hai nha đầu kia có thể khóc đến chết luôn.
Lão phu nhân nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi:
- Tĩnh Vương, những gì nên tới thì cuối cùng vẫn tới. Cuộc chiến giữa
Thiên Giáng và Huyền Minh mặc dù hiện tại không phân được thắng bại
nhưng sớm muộn gì cũng xảy ra một lần xung đột. Lão thân nói thật, kết
thúc sớm một chút lại là sự may mắn cho Đại Phong vì cánh của hai người
này vẫn chưa cứng, không gây nhiều tổn hại cho thiên hạ, nhưng một khi
hai người đủ lông đủ cánh rồi lại xảy ra quyết đấu nữa thì kiểu gì cũng
máu chảy thành sông.
- Ta nói này lão phu nhân, ngài nói nhẹ nhàng thật đấy, thế nhỡ chết mất một người thì làm sao?
Trong lòng Tĩnh Vương thầm nói ngài nhìn đại cục mà không nhìn cái lớn, đúng là tầm nhìn hạn hẹp.
Lão phu nhân thấy Tĩnh Vương hơi sốt ruột thì khẽ cười nói:
- Tĩnh Vương thiên tuế đừng vội, bây giờ lão thân đến Chu phủ, ta tin là đứa nhỏ Thiên Giáng này sẽ nể cái mặt này của ta. Cho dù không khuyên
được nhưng lão thân có thể đảm bảo với ngươi rằng Đại hoàng tử Huyền
Minh chắc chắn sẽ không sao, tuy nhiên ngươi cũng phải bảo đảm với lão
thân một chuyện, Đại hoàng tử không sao thì Thiên Giáng cũng phải vô sự.
Tĩnh Vương vừa nghe thấy lão phu nhân đồng ý đến khuyên bảo Chu Thiên
Giáng thì vội vàng đứng dậy chắp tay tỏ vẻ đồng ý. Tĩnh Vương cáo từ rồi đến Binh Bộ ngay lập tức. Giống như ông ta nghĩ, bên Lý Hồng cũng không áp chế được Huyền Minh, theo như Lý Hồng nói thì yêu cầu của Huyền Minh cũng rất cứng rắn, chẳng những muốn Chu Thiên Giáng thả ba quan viên bị bắt giam ra mà còn phải bồi thường tổn thất to lớn cho Thủ Bị phủ, nếu
không y sẽ lấy danh nghĩa có kẻ khả nghi ám sát hoàng tử mà vây An Sát
Viện.
Tĩnh Vương tức giận quăng Đả Vương Tiên lên bàn:
- Bà nó chứ, muốn làm phản hết rồi. Lão tử để bọn chúng làm loạn, ta
muốn xem xem hai tên oắt này thì có bao nhiêu bản lĩnh. Người đâu, lập
tức mời Sở Vân đại nhân đến Binh Bộ một chuyến.
Tĩnh Vương quả thực có chút nóng nảy rồi, ông ta chuẩn bị điều động binh mã trong thành, nếu quả thực chuyện này không xong thì bắt giam hai
người này, chờ Hoàng thượng về thì xử lý.
Chỉ một lát sau Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân chạy đến đại nha Binh Bộ. Sở Vân
đã sai người coi chừng cổng thành thật nghiêm ngặt, nếu người của đại
doanh Kinh Giao vượt quá một trăm thì không được vào thành, mặt khác còn phái người đặc biệt theo dõi hai phủ của Chu Thiên Giáng và Huyền Minh, nếu có động tĩnh gì thì lập tức báo cáo cho ông ta.
Khuôn mặt già nua của Tĩnh Vương đen lại, nhìn hai trọng thần nắm binh quyền trong tay:
- Xem ra đêm nay Chu Thiên Giáng và Huyền Minh sẽ có một trận ác đấu,
chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, phải ra hiệu cho hai
tên tiểu tử này thấy.
Lý Hồng và Sở Vân thoáng nhìn nhau, Lý Hồng hỏi:
- Tĩnh Vương, ngài muốn dùng thủ đoạn cưỡng chế ngăn bọn họ sao?
Tĩnh Vương trừng mí mắt, lúng túng nói:
- Cũng không phải là ngăn cản mà là phòng ngừa có chuyện không may xảy
ra. Sở tướng quân, bổn vương lệnh cho ngươi tập hợp hai ngàn binh mã,
nếu có chuyện gì xảy ra thì lập tức bắt người.
- Tĩnh Vương, ta cảm thấy ngài vẫn nên ra mặt cho thỏa đáng, chỉ cần có
ngài ở đó thì hạ quan tin rằng Huyền Minh và Chu Thiên Giáng cũng không
dám làm bậy.
Lý Hồng không yên tâm nói.
Khuôn mặt già nua của Tĩnh Vương nhăn nhó như ăn phải quả mướp đắng:
- Ta nói này hai vị, có lẽ hai người không biết nhưng ta và tiểu tử Chu
Thiên Giáng kia đã đạt thành hiệp nghị. Hắn đã đồng ý sẽ không động thủ
với Huyền Minh, bổn vương đã đồng ý là đêm nay sẽ không ra mặt, nếu bổn
vương mà lật lọng thì có vẻ không hay lắm.
Lý Hồng và Sở Vân nghe thấy vậy, được lắm, ngài thì trốn đi để bọn ta ra mặt. Cảnh tắt lửa tối đèn ai mà bảo đảm được có gặp chuyện gì không may chứ? Đến lúc đó thì hai bọn ta phải chịu trách nhiệm rồi.
Tĩnh Vương cũng là có nỗi khổ khó nói, không ngờ Chu Thiên Giáng dám lấy Ngọc Nhi ra uy hiếp ông ta, nói nếu như Tĩnh Vương dám ngăn cản hắn thì hắn sẽ giết Đại hoàng tử rồi ra khỏi thành vào rừng làm cướp làm giặc,
đến lúc đó Chu Thiên Giáng sẽ đem chuyện của hắn và Ngọc Nhi dán khắp
kinh thành xem mặt của Tĩnh Vương biết để đâu. Tĩnh Vương hận không thể
bóp chết Chu Thiên Giáng ngay tại chỗ, không còn cách nào khác mới bị ép phải đồng ý không can thiệp vào chuyện tối nay.
Kinh thành bên ngoài thì yên lặng nhưng thế lực khắp nơi đều đang âm
thầm điều binh khiển tướng. Chu Thiên Giáng lợi dụng chiếc nhẫn đen
trong tay mà điều động một trăm cao thủ Niêm Can Xử dưới tay Mục Kì, ai
mà biết được Mục Kì lại từ chối. Mục Kì nói là Vệ Triển đại nhân lúc sắp đi đã hạ chỉ là ngoài ông ta ra thì không ai được điều động nhân mã của Niêm Can Xử.
Chu Thiên Giáng cũng không tức giận lắm với sự “phản bội” của Mục Kì,
hắn biết trước khi rời khỏi kinh thành chắc chắn Thành Võ Hoàng đã có
sắp xếp, nếu không cũng sẽ không yên tâm mà đi như vậy.
Người của Niêm Can Xử không đến nhưng cao thủ giang hồ của Lão Tam Huyền Nhạc cũng đến hơn hai mươi người. Huyền Nhạc và Chu Thiên Giáng âm thầm liên kết với nhau, y cũng không muốn Chu Thiên Giáng bị Huyền Minh áp
chế vì như vậy không hợp với lợi ích của Huyền Nhạc. Hiện giờ Huyền Nhạc vẫn cần đến thân phận An Sát Sứ của Chu Thiên Giáng để quét một lượt
mấy quan viên dựa vào Huyền Minh và Huyền Xán, vậy nên Huyền Nhạc không
tiếc phái viện trợ giúp Chu Thiên Giáng.
Trong kinh thành, người vui vẻ nhất là Quỷ Y Trác Hành, trong thời gian
này y vẫn luôn giấu thực lực. Khi Thường Võ đến Thủ Bị phủ để bắt Cố Chí Đồng thì người mà Trác Hành phái đi theo dõi cũng phát hiện ra một nhóm trợ thủ của Chu Thiên Giáng. Vốn muốn theo chân Chu Tứ để tìm ra đại
bản doanh của bọn họ nhưng ai ngờ Chu Tứ lẩn như chạch, không thể theo
dõi được.
Biết được Đại hoàng tử công khai giết người của An Sát Viện thì Trác
Hành cảm thấy cơ hội đã đến rồi, y muốn mượn cơ hội hiếm có này để hai
bên đấu nhau ta sống ngươi chết.
Màn đêm buông xuống, đám dân chúng dường như cảm nhận được không khí đặc biệt của đêm nay, thương gia nhà trọ cũng lần lượt đóng cửa cho sớm.
Nha dịch ở cửa Hình Bộ ti nha rút đi không còn một mống. Chu Thiên Giáng và Đại hoàng tử đều phái người thông báo cho tuần ti Thân Bách Công là
đêm nay muốn mượn cửa nha môn của phủ ông ta dùng một chút. Hình Bộ tuần ti Thân Bách Công gấp đến mức muốn thắt cổ, hai người này đến đâu chẳng được, sao lại chọn cửa nha môn của ông ta cơ chứ?
Con đường trước ti nha môn vô cùng yên tĩnh, mây đen che đi ánh trăng,
chỉ có hai ngọn đèn treo trước cửa đang lay động trong gió.
Một hồi vó ngựa và tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên lặng, hai đầu
đường xuất hiện hai đạo binh mã đông nghìn nghịt, một bên là 600 quân
khôi giáp sáng lóa do Đại hoàng tử cầm đầu còn một bên là một hàng người mặc trang phục quan sai của An Sát Viện do Chu Thiên Giáng dẫn đầu.
Hai đội nhân mã đều dừng lại khi còn cách nhau không đến mười thước. Đại hoàng tử ngồi trên lưng ngựa, nhìn Chu Thiên Giáng cùng lắm chỉ có 300
người thì không khỏi cảm thấy buồn cười, trong lòng thầm nhủ chắc không
phải tên tiểu tử này bị điên rồi đấy chứ nhưng y không biết rằng 300
người này đều là những người tinh binh trong tay Chu Thiên Giáng cải
trang, trong đó còn có hơn hai mươi cao thủ giang hồ của Huyền Nhạc, nếu như động thủ thật thì Chu Thiên Giáng chắc chắn thắng 600 người của đối phương.
Chu Thiên Giáng làm theo lời nhắc nhở của Quách lão phu nhân, quả thực
không cho sư phụ Lâm Phong đến, nhưng xung quanh Chu Thiên Giáng cũng có không dưới ba ngàn nhân mã mai phục, chẳng những là những nhân mã bí
mật của Chu Thiên Giáng mà Niêm Can Xử Mục Kì cũng đem theo mấy chục
người nấp xung quanh chờ đợi.
Tuy Mục Kì theo phân phó của Vệ Triển không nghe theo chỉ lệnh của Chu
Thiên Giáng nhưng với chức trách của mình thì không thể không thân chinh đến một chuyến. Điều khiến Mục Kì khiếp sợ chính là xung quanh lại phát hiện được nhiều nhân mã ẩn núp như vậy. Các thế lực ngầm trong kinh
thành đều bắt đầu hành động, Quỷ Y Trác Hành cũng không ngoại lệ, đêm
nay y tự mình ra mặt, chuẩn bị quấy cho vũng nước đục này nổi sóng.
Chu Thiên Giáng và Huyền Minh đều đi đến trước đội ngũ, hai bên lạnh lùng nhìn nhau chằm chằm, trong mắt tràn đầy thù hận.