Chúng
quan viên ở Tông Nhân phủ lần lượt rời đi, Lục bộ thượng thư và mấy
người Sở Vân cũng chắp tay cáo từ. Mấy vị đại nhân vừa ra khỏi Tông Nhân phủ liền nhìn thấy quần thần ào ào chạy quay về.
- Có…có chuyện gì vậy?
Lý Hồng kỳ quái nhìn mọi người.
Phùng Kính kéo một viên quan Hộ Bộ:
- Có chuyện gì thế? Sao lại trở về hết thế?
- Phùng đại nhân, không hay rồi, ngài ngàn vạn lần đừng có hồi nha môn,
có khả năng sắp xảy ra chuyện lớn rồi. Chu Thiên Giáng hạ lệnh đến nhà
ba quan viên Vương Thượng Thanh tịch thu tài sản, ai biết được Đại hoàng tử đang ở trong phủ Cố Chí Đồng, nghe nói hai bên đánh nhau, An Sát
Viện chết mất mấy người.
Viên quan kia vừa nói xong thì mấy người Phùng Kính, Lý Hồng biến sắc,
mấy người nhìn nhau, không nói hai lời liền quay người vào Tông Nhân
phủ. Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng chẳng có ai muốn trở về nha môn. Đại hoàng tử và Chu Thiên Giáng đều không phải hạng hiền lành gì, trâu bò
đánh nhau ruồi muỗi chết, chẳng ai muốn bị dây dưa vào hai người này cả.
Tới hiện giờ mấy vị đại nhân này vẫn tưởng rằng chỉ có mấy quan sai bị
chết, chỉ cần Tĩnh Vương ra mặt thì hẳn là có thể ép xuống được, nhưng
ai biết rằng Chu Thiên Giáng vừa nhìn thấy Thường Võ đang hấp hối thì đã hoàn toàn khơi dậy sát ý của hắn.
Bá quan vừa đi, Vương thái phó đang lý luận cùng Tĩnh Vương, ông ta bắt
Tĩnh Vương phải nói rõ tại sao lúc nãy lại vu cáo hãm hại ông ta. Hai
người đang ầm ĩ lên liền nhìn thấy bá quan vừa đi ra lại ào ào chạy về
Tông Nhân phủ.
Tĩnh Vương sửng sốt:
- Các ngươi có thôi đi hay không hả? Muốn ăn cơm trưa chỗ bổn vương hả? Đừng có mơ!
Tĩnh Vương tức đến mức miệng đắng lưỡi khô, cầm ấm trà trên bàn uống ừng ực mấy ngụm.
Không chờ chúng thần đáp lời thì đã nhìn thấy một quan sai Hình Bộ vội vã chạy vào.
- Vương gia thiên tuế, đại sự không hay rồi…An Sát Viện và người của Đại hoàng tử đang đánh nhau ở Cố phủ…bên An Sát Viện có ba quan sai bị
giết, thông phán Thường Võ không rõ sống chết. Đại hoàng tử nói những
người này mưu đồ hành thích hắn nên nhất định phải xử lý nghiêm khắc!
Tên quan sai kia như một con vẹt, không thở ra hơi mà nói nhanh một lượt.
- Phốc!
Tĩnh Vương há miệng, phun hết nước trà lên mặt Vương thái phó, ấm trà trên tay rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Mặt Vương thái phó đầy nước trà nhưng dường như ông ta không cảm nhận
thấy. Tin tức này khiến người ta quá choáng váng, trong kinh thành vừa
yên ổn được mấy ngày lại sắp loạn lên rồi sao? Vương thái phó cảm thấy
Đại Phong triều năm nay đúng là gặp hạn, chẳng những gặp nhiều thiên tai hơn mà cái khiến người ta đau lòng hơn là con người.
Một đám đại thần biết được Đại hoàng tử giết công sai của Chu Thiên
Giáng thì vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa. Bọn họ ước gì Đại
hoàng tử một đao làm thịt tên Chu Thiên Giáng kia đi, bá quan đang sống
yên lành, cũng chỉ có tên ngu ngốc này muốn tra cái gì mà ngân lượng
tham nhũng.
Thấy dáng vẻ vui vẻ khi thấy người gặp họa của bá quan, Tĩnh Vương quơ lấy Đả Vương Tiên, nổi giận nói với chúng thần:
- Đại Phong triều trọng dụng mấy quan viên các ngươi không phải để các
ngươi đến đây uống trà nói chuyện phiếm. Thân là quan lại mà không thực
hiện chức trách của mình, chỉ biết chạy đến đây tư lợi tố khổ cho bản
thân mình. Tất cả cút hết…cút hết cho ta!
Tĩnh Vương tức giận thật rồi, thời khắc mấu chốt này mấy người này chẳng những không suy nghĩ cho Đại Phong triều mà còn sung sướng khi người
khác gặp họa đến loạn cả lên, quả thực còn đáng hận hơn cả bọn loạn thần tặc tử.
Lục bộ thượng thư và Sở Vân vẻ mặt cũng đầy màu sắc, đang chuẩn bị rời
khỏi Tông Nhân phủ hồi nha môn thì lại bị Tĩnh Vương bắt đứng lại.
- Cửu Môn Đề Đốc và Lục bộ thượng thư khoan đi, bổn vương có chuyện muốn nói.
Vừa nghe Tĩnh Vương gọi lại thì mấy người Sở Vân liền dừng bước. Vương
thái phó giơ ống tay áo lau nước trà trên mặt, thở dài một tiếng bước ra ngoài.
- Lão đại nhân cũng khoan đi, Tĩnh Vương còn có chuyện muốn bàn.
Tĩnh Vương vội vàng gọi Vương thái phó lại, ông ta biết mấy câu nói khi nãy của mình quá mơ hồ, mắng luôn cả mấy người này vào.
Vương thái phó lắc lắc đầu:
- Aizzz…Đại Phong ta có mấy thần tử này đúng là khiến lão hủ xấu hổ khi
làm quan cùng. Lão phu vốn tưởng rằng Chu Thiên Giáng có thể giúp Đại
Phong chúng ta bài trừ tệ chế, chỉnh đốn triều cương, ai biết được ngọn
núi chắn đường đầu tiên lại chính là Đại hoàng tử.
Vương thái phó cười khổ một tiếng:
- Ha ha, từ xưa có câu hoàng quyền không thể xâm phạm, xem ra cuối cùng
Chu Thiên Giáng cũng rơi vào kết cục đau buồn này. Lão thần tuổi tác đã
cao, bồi dưỡng nhân tài cho Đại Phong nhiều năm như vậy mà cũng không
dạy nổi một nhân tài ra hồn, cũng nên quy ẩn núi rừng rồi.
Lão thái phó nói xong thì kéo cây gậy trúc Tiên đế ngự tứ rồi bước từng bước ra đại viện.
Lời của Vương thái phó khiến mấy người Sở Vân tràn đầy đồng cảm. Đại
Phong triều như một ông lão hơn 80 tuổi, lê lết từng bước lung lay như
sắp đổ, nếu như không phải còn có mấy vị lão thần cố gắng chống đỡ thì
chỉ mấy tên đục khoét này cũng có thể chia năm xẻ bảy Đại Phong triều
rồi.
Khuôn mặt Tĩnh Vương nghiêm túc nhưng cũng không gọi Vương thái phó đứng lại. Trong thời khắc này thì trong lòng ông ta cũng sốt ruột hơn ai
hết.
- Mấy vị đại nhân, hoàng huynh không ở kinh thành, bổn vương cũng chỉ có thể dựa vào mọi người mới có thể chống được. Nói thật thì chế độ tổ
chức của An Sát Viện có liên quan đến vận mệnh sau này của Đại Phong
triều, một khi Chu Thiên Giáng bị chèn ép thì e là sau này không còn ai
dám đảm đương chức này nữa.
Tĩnh Vương nói rất nghiêm túc.
- Vương gia, nếu Chu Thiên Giáng trong cơn tức giận mà đánh nhau với Huyền Minh điện hạ thì chúng ta nên làm gì bây giờ?
Sở Vân lo lắng nhìn Tĩnh Vương.
Khuôn mặt Tĩnh Vương nghiêm túc:
- Vậy thì không để bọn họ đánh, chúng ta chia binh thành mấy lộ, lộ nào
phụ trách lộ nấy. Sở đại nhân nhất định phải sai người bảo vệ cổng thành cho tốt, không được để quân tốt của đại doanh Kinh Giao vào được thành. Lý Hồng đại nhân, hiện giờ Huyền Minh thuộc Binh Bộ, ngài đến phủ y
khuyên nhủ đi. Bây giờ bổn vương lập tức dẫn người đến An Sát Viện, để
ta giữ vững Chu Thiên Giáng. Các đại nhân khác thì đôn đốc các nha môn
trong kinh thành, bất kể nha môn nào cũng không được tham dự vào cuộc
giao tranh của Huyền Minh và Chu Thiên Giáng, nếu không đừng trách Đả
Vương Tiên của bổn vương không có mắt.
Tĩnh Vương thay đổi tác phong mềm dẻo thường ngày, nhanh gọn, dứt khoát
hạ mấy đạo tông lệnh. Tĩnh Vương biết Hoàng thượng không có ở đây, một
cuộc tranh đấu nhìn thì nhỏ nhưng một khi làm không tốt sẽ khiến cho cả
kinh thành rung chuyển. Điều Tĩnh Vương lo lắng nhất lúc này là bá quan
lại hùa theo Đại hoàng tử chèn ép Chu Thiên Giáng, ông ta sợ nếu Chu
Thiên Giáng bị bức quá sẽ làm chuyện mưu phản. Người khác thì không rõ
nhưng Tĩnh Vương biết trong phủ Chu Thiên Giáng có Lâm Phong đáng sợ,
nếu muốn giết Đại hoàng tử thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Lục bộ thượng thư và Sở Vân đều trở về nha môn của mình, Hoàng thượng
không ở kinh thành trấn thủ nên bọn họ chỉ đành gánh vác chức trách này.
Chu Thiên Giáng không ở lại An Sát Viện mà suất lĩnh nhân mã về thẳng
Công Xã của hắn. Tuy Chu Thiên Giáng đang rất tức giận nhưng cũng không
làm việc lỗ mãng. Thường Võ bị thương chồng chất, mệnh trong sớm tối,
trước tiên Chu Thiên Giáng phải kéo anh ta từ trong bàn tay của tử thần
về đã.
Trong đại sảnh Công Xã, Lâm Phong đang chữa trị vết thương cho Thường
Võ. Lâm Phong dùng kim sang dược che kín huyết mạch của Thường Võ, trong tay Hạ Thanh đang xoa ba đồng tiền vàng kêu lên “soàn soạt”. Anh ta
bước chân vào giang hồ 15, 16 năm nay cùng Thường Võ, tình cảm này không gì có thể bì được.
Lâm Phong khâu kín miệng vết thương rồi tiến hành vận công chữa thương,
cuối cùng Thường Võ cũng nhặt được cái mạng về nhưng gân mạch cổ tay bị
cắt đứt, từ nay về sau cũng coi như phế nhân.
Lâm Phong vận công khâu lại, dù sao tuổi cũng đã cao, mệt đến mức mồ hôi đầy người. Chu Thiên Giáng vội vàng bảo người đỡ sư phụ về hậu viện
nghỉ ngơi một chút.
Thường Võ nằm trên giường hơi hơi mở ra đôi môi khô khốc, Đại Ngưu vội
bưng một chén nước đến mớm cho anh ta uống nhưng lại bị Chu Thiên Giáng
ngăn lại.
- Đại Ngưu, đi pha bát nước đường đỏ, càng đặc càng tốt.
Chu Thiên Giáng biết Thường Võ bị mất máu quá nhiều, hiện giờ chỉ có thể uống chút nước đường đỏ.
Chu Thiên Giáng ngồi trước giường nhìn Thường Võ vết thương đầy người, áy náy nói:
- Thường Võ đại ca, cho dù chúng ta có ra ngoài chiếm núi làm vua thì Chu Thiên Giáng ta cũng phải báo thù cho huynh.
Chu Nhất, Hạ Thanh lần lượt đứng trước giường, trên mặt Hạ Thanh lạnh như băng nhưng trong mắt cũng lấp loáng lệ.
- Thường Võ huynh đệ, kiên trì lên, huynh đệ chúng ta vẫn còn rượu mấy chục năm nữa chưa uống đâu.
Hạ Thanh nói xong thì giơ tay ra muốn nắm kéo Thường Võ nhưng nhìn cổ
tay bị chém đứt của Thường Võ thì không biết nên đặt tay vào đâu.
- Đại…đại nhân…Trịnh…Trịnh Sơn!
Thường Võ yếu ớt nói.
Chu Thiên Giáng sửng sốt, xoay người nhìn Chu Nhị:
- Trịnh Sơn là ai?
- Hồi đại nhân, là thị vệ trưởng của Đại hoàng tử ạ. Trước kia là thị vệ bảo vệ Đại hoàng tử trong cung nhưng sau này khi Đại hoàng tử đảm nhiệm chức chủ soái của đại doanh Kinh Giao thì Trịnh Sơn trở thành thị vệ
trưởng đội thân binh của y.