Nhưng
trong phủ đệ của Đại hoàng tử thì vô cùng âm u, một đám quan viên mặt
mày ủ dột như bố chết. Từ khi Đại hoàng tử ở đại doanh Kinh Giao nhận
được tin tức rồi trở về kinh thành đã là đầu giờ chiều, nghe xong tiền
căn hậu quả thì Đại hoàng tử Huyền Minh tức phát điên lên.
Nhưng Đại hoàng tử biết thủ hạ dưới tay tiểu tử Chu Thiên Giáng này
không ít, đại quân của y đều ở đại doanh Kinh Giao, nếu đơn thương độc
mã đến tìm Chu Thiên Giáng thì e là cũng không được lợi. Hơn nữa Chu
Thiên Giáng phụng hoàng mệnh mà làm, Huyền Minh cũng không thể to gan
đến đập phá An Sát Viện được.
Trong sự giận dữ, Đại hoàng tử Huyền Minh một mặt phái người truyền lệnh cho đại doanh Kinh Giao nhanh chóng phái năm trăm tinh binh đến đây,
một mặt lại cùng Nhị hoàng tử Huyền Xán tiến cung, chuẩn bị gặp phụ
hoàng ngự trạng.
Ai mà biết rằng Thành Võ Hoàng chẳng những không gặp hai vị hoàng tử mà
còn có hành động khiến văn võ bá quan vô cùng khiếp sợ. Đúng lúc mặt
trời sắp lặn thì đột nhiên hoàng cung truyền ra thánh lệnh, nói là Thành Võ Hoàng mơ thấy tiên tổ dạy dỗ, muốn đến Yến Sơn ở phía tây kinh thành tế tổ ba ngày để an ủi linh hồn tổ tiên. Ngay trước khi cổng thành đóng thì Thành Võ Hoàng đã mang theo Cấm Vệ Quân suốt đêm rời khỏi kinh
thành.
Lần này ông ta đi không gấp gáp, văn võ bá quan cũng thấy choáng váng.
Những người này đang liên hợp với nhau ngày mai thiết triều sẽ quỳ gián
bên ngoài để bức Hoàng thượng trừ bỏ ác quan Chu Thiên Giáng. Hoàng
thượng vừa đi mất, cả kinh thành to lớn này liền được giao cho Tĩnh
Vương hồ đồ và Lục bộ thượng thư, bọn họ có quỳ cũng vô ích. An Sát Viện gây ra chuyện lớn như vậy, ai cũng biết Thành Võ Hoàng chắc chắn sẽ
không từ bỏ ý đồ, Hoàng thượng không có ở đây thì chẳng ai ép được hai
người này, nhỡ có đánh nhau ta sống ngươi chết thì cũng khó mà thu dọn
được.
Thành Võ Hoàng tạm thời dừng cách kinh thành năm trăm dặm, xung quanh
long niện là hai mươi mấy Thanh Long Vệ, ngoài Thanh Long Vệ còn có ba
hàng Cấm Vệ Quân.
Trong long niện rộng lớn, ngồi dưới Thành Võ Hoàng là lão đại Niêm Can
Xử Vệ Triển mà đối diện Thành Võ Hoàng là Chu Thiên Giáng nửa quỳ nửa
ngồi.
- Thiên Giáng, trẫm cho ngươi cơ hội, cũng cho ngươi quyền lợi nhưng sau ba ngày ngươi phải thu gom lại được một phần ngân lượng trước đã. Hà Đô phủ sau khi xảu ra nạn lớn triều đình vẫn chưa phái người trấn an, hiện giờ Hà Đô phủ đã xuất hiện hiện tượng dân làm loạn, tiểu tử ngươi làm
to chuyện như vậy, nếu không cho trẫm một câu nói, e là trẫm cũng không
bảo vệ ngươi được.
- Bệ hạ, người muốn bao nhiêu?
Chu Thiên Giáng cẩn thận hỏi.
- Ba trăm vạn lượng, đây là con số thấp nhất.
Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy vậy thì thở dài một tiếng. Hắn còn tưởng
Thành Võ Hoàng lại muốn dùng sư tử hống lừa tống tiền hắn nhưng ba trăm
vạn lượng thì tự hắn cũng bỏ ra được.
- Aizzz! Khó đấy!
Chu Thiên Giáng cố ra vẻ thời dài một tiếng nói:
- Hoàng thượng, chiêu giết gà dọa khỉ này của thần còn chưa biết hiệu
quả ra sao. Lần này ngài vừa đi mà có người đến tìm ta có chuyện thì làm sao?
- Hừ!
Thành Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng, trong lòng ông ta biết rõ, trừ hai
hoàng nhi kia của ông ta ra thì còn ai dám chọc vào cái gai nhà ngươi
chứ.
- Nếu như trẫm không đi thì ngày mai thiết triều, trẫm mà không trừng
trị ngươi thì đừng có mà nghĩ đến chuyện bãi triều. Không chỉ văn võ bá
quan mà ngay cả thân thích hậu cung cũng đã viết xong tấu chương, chuẩn
bị ngày mai vừa thiết triều sẽ quỳ gián ở Ngọ Môn, nếu không xử lý ngươi thì sẽ không đứng dậy. Trẫm cho ngươi thời gian ba ngàu, nếu như không
có hiệu quả thì cũng đừng trách trẫm vô tình.
Thành Võ Hoàng lạnh lùng nói.
Vệ Triển nhìn Chu Thiên Giáng, cũng nhẹ lắc lắc đầu, cảm thấy hắn làm
việc này hơi quá. Chiều nay nhận được tin tức văn võ bá quan đã liên hợp với nhau, hơn nữa thân thích hậu cung ngày mai trời vừa sáng sẽ quỳ
gián bức cung, Thành Võ Hoàng cũng không còn cách nào khác mới phải trốn ra ngoài. Tục ngữ nói luật pháp không trách đông người, nếu như xuất
hiện cục diện bá quan quỳ gián thì Thành Võ Hoàng chỉ có thể nhịn đau mà xử lý Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng lắc lư cái đầu:
- Vậy được, xem ra quan viên như ta chỉ còn giữ được mạng ba ngày rồi. Nếu đã như vậy thì thần xin cáo lui trước.
- Khoan đã!
Đột nhiên Thành Võ Hoàng gọi Chu Thiên Giáng lại:
- Trẫm không quan tâm ngươi làm thế nào nhưng ngươi phải nhớ kĩ một
điều, mấy hoàng nhi của trẫm đều phải sống sót, nếu không trẫm sẽ giết
ngươi.
Thành Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng, đây là giới hạn cuối cùng của ông ta.
- Thần tuân chỉ! Nhưng bệ hạ này, nếu chẳng may bọn họ không cẩn thận
ngã từ trên ngựa xuống hoặc là rơi xuống hố xí thì cũng không liên quan
đến thần đâu đấy.
- Cút!
Thành Võ Hoàng tức giận gầm lên một tiếng, hận không thể đá tên tiểu tử này xuống ngay lập tức.
Nhìn long niện chậm rãi rời đi, Chu Thiên Giáng vừa khoát tay thì có hai đội nhân mã từ gần đó chạy đến, nhanh chóng hộ tống Chu Thiên Giáng về
kinh thành.
Chu Thiên Giáng biết lần này Thành Võ Hoàng đi e là kinh thành sẽ trở
thành nơi hiểm ác, một khi làm không tốt thì hắn sẽ bị lửa giận của đám
quan viên tiêu diệt mất.
Thành Võ Hoàng đột nhiên rời đi cũng khiến cho bá quan thấy rõ ý đồ ủng
hộ Chu Thiên Giáng của Hoàng thường. Nếu muốn trừ bỏ tệ chế quan trường
của Đại Phong thì Thành Võ Hoàng không thể không nặng tay, ông ta biết
rằng chính lệnh cho dù có tốt nhưng cũng phải có người chấp hành, thực
thi nó.
Quan trường Đại Phong chẳng những phe phái đông mà quan hệ cũng rất rắc
rối phức tạp, cho dù để Vương thái phó làm chuyện này thì ông ta cũng sẽ giữ mặt mũi cho môn sinh và quan văn nhưng như vậy thì rất có thể sẽ
khiến quan võ kích động, vậy nên Thành Võ Hoàng suy đi tính lại cũng chỉ có Chu Thiên Giáng mới có thể đảm đương chuôi đao sắc bén này.
Thiên tử xuất thành vốn là đại sự, việc rời thành mà không đưa theo bất
cứ viên quan nào trước nay chưa bao giờ xảy ra. Việc Thành Võ Hoàng rời
đi khiến cả kinh thành bao trùm một tầng không khí quỷ dị.
Mấy người Lại Bộ Thượng Thư Phàn Tử Cương, Hộ Bộ Thượng Thư Phùng Kính,
Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng và Hình Bộ Thượng Thư Mã Đình Thiên đều tập
trung trong Tĩnh Vương phủ. Lúc này mấy vị quan to nhất trong kinh thành đều cau mày thương lượng xem nên làm thế nào.
- Tĩnh vương gia, ta đã nhận được tấu chương vạch tội của các quan viên
thuộc Hình Bộ rồi, lần này Hoàng thượng đi như vậy thì ta biết ăn nói
thế nào với bên dưới đây?
Hình Bộ Thượng Thư Mã Đình Thiên khó khăn nói.
Mã Đình Thiên và Hoàng hậu là họ hàng xa, sau đại chiến kinh thành Thành Võ Hoàng đoạt được quyền lợi từ tay Lão Thái Hậu, vì để cân bằng hậu
cung mới đề bạt người họ hàng xa này của Hoàng hậu lên làm chức chủ quan Hình Bộ.
- Ta nói này vương gia, ngài đừng chỉ nghe mà không nói thế, năm trăm
tinh binh của Đại hoàng tử đã vào thành rồi, nếu như mà loạn lên thì Cửu Môn Đề Đốc như ta nên làm gì bây giờ?
Sở Vân cũng mặt cau mày có hỏi.
Tĩnh Vương trừng mắt nói:
- Ta nói này chư vị đại nhân, có phải đêm nay các ngài định tính toán
tại đây với bổn vương không hả? Nếu không thì bổn vương sẽ bố trí phòng
cho các ngài.
Lý Hồng cười khổ một tiếng:
- Ta nói này Tĩnh Vương, Hoàng thượng vừa đi, hiện giờ ngài là người lớn nhất trong kinh thành, nếu như mà xảy ra chuyện thì ngài cũng mất mặt
đấy.
Tĩnh Vương trừng mắt:
- Oang oang cái mồm ra thì có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ? Bổn vương
cũng không tin mấy tiểu hầu tử này có thể làm càn. Ta nói này chư vị đại nhân, mọi người không cần hỏi gì cả, Hoàng thượng vừa đi thì chúng ta
cứ ngồi lấy mắt mà nhìn, lấy tai mà nghe, còn những chuyện khác thì cứ
để thuận theo tự nhiên đi.
Mấy vị đại nhân vừa nghe Tĩnh Vương nói vậy thì cũng đành nghe theo, dù
sao trời có sập xuống thì cũng còn ông ta đỡ, nói đến nước này thì mọi
người cũng không kiên trì nữa, lần lượt cáo từ hồi phủ.
Đại hoàng tử Huyền Minh đã triệu tập năm trăm binh mã, đang chuẩn bị đến An Sát Viện đập viện cứu người nhưng lại bị Nhị hoàng tử cản lại.
- Đại ca, không thể kích động như vậy được. Phụ hoàng hôm nay đã xuất
thành cũng đã cho thấy thái độ của người. Nếu đại ca xông vào An Sát
Viện thì e là sẽ khiến phụ hoàng rất phản cảm.
- Lẽ nào đệ sợ sao? Tiểu tử Chu Thiên Giáng kia có năng lực gì mà lại ức hiếp lão tử chứ? Nếu ta không ra mặt cho Cố Chí Đồng thì e là lòng
người sẽ tan mất.
Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn Nhị hoàng tử Huyền Xán.
Đao thứ nhất của Chu Thiên Giáng đã nhằm vào người của y, hơn nữa mẫu
thân của y còn đến tìm Quách lão phu nhân, mặt mũi của Huyền Minh đã mất gần hết, nếu như không lấy lại được mặt mũi thì Huyền Minh biết uy tín
của mình đối với các quan viên sẽ mất hết.
- Đại ca, không phải đệ sợ hắn, chúng ta cũng có thể nghiên cứu chút
sách lược. Nếu như đã muốn đấu thì phải cho văn võ bá quan thấy được kẻ
đối phó chúng ta sẽ có kết cục gì.
Huyền Xán âm độc nói.
Huyền Minh ngẩn ra:
- Đệ có kế hoạch gì vậy?
Huyền Xán khẽ mỉm cười:
- Hừ, trước kia Chu Thiên Giáng làm thế nào thì chúng ta làm thế đó.
Chẳng lẽ đại ca đã quên trước kia hắn bắt thân binh của huynh thế nào
sao? Phụ hoàng không ở kinh thành cũng chưa chắc đã là chuyên xấu với
chúng ta. Huynh đừng quên theo tổ chế Mẫu nghi thiên hạ thì ý chỉ của
mẫu hậu cũng có uy lực không nhỏ đâu.
Đại hoàng tử nhìn Huyền Xán, bình tĩnh gật gật đầu. Huyền Minh tuy rằng
lỗ mãng nhưng cũng không ngu ngốc, dựa vào thân phận của hoàng tử và chủ soái đại doanh Kinh Giao thì y có thể đến phá nha môn cướp người nhưng
làm vậy chắc chắn sẽ bị phụ hoàng dạy dỗ. Huyền Minh cũng nhìn thấu mình đã mất đi tư cách người kế vị, phụ hoàng nếu như để y nắm binh quyền
thì y mới dám tùy ý làm bậy như vậy. Y cảm thấy cho dù mình có ngộ sát
Chu Thiên Giáng thì đơn giản là bị biếm vào lãnh cung, qua một thời gian lại được trọng dụng, bởi vì chuyện Chu Diên Thiên mưu phản đã khiến
trong lòng Thành Võ Hoàng hiểu rằng thời khắc mấu chốt vẫn chỉ có nhi tử thân sinh mới khiến ông ta yên tâm.
Hôm sau trời vừa sáng nhưng văn võ bá quan cũng không đến thiết triều mà tất cả đều kéo đến Tông Nhân phủ vì Thành Võ Hoàng để lại ý chỉ rằng
khi Hoàng thượng không ở trong kinh, nếu như có đại sự thì tìm Tĩnh
Vương phê chỉ thị còn Lục bộ đại thần thì giúp đỡ Tĩnh Vương xử lý những việc gấp.
Tĩnh Vương bị một đám quan viên vây xung quanh chật như nêm cối, ầm ĩ
đến đau cả đầu. Không chỉ có ông ta mà bên Lục bộ thượng thư cũng có một đống quan viên vây quanh. Tĩnh Vương lau mồ hôi ngẩng đầu nhìn xung
quanh, xuyên qua kẽ hở của mọi người ông ta phát hiện ra Lão thái phó
Vương Bính Khôn đang nhàn nhã uống trà, bên cạnh không có ai quấy rầy
cả.
Tĩnh Vương giơ Đả Vương Tiên gõ lên mặt bàn:
- Tất cả im miệng đi! Đây là Tông Nhân phủ chứ không phải triều đường.
Tĩnh Vương tức giận gầm lên một tiếng, đại sảnh Tông Nhân phủ lập tức yên tĩnh lại. Tĩnh Vương quét mắt nhìn mọi người một cái:
- Ta nói này các vị, mấy người ở chỗ bổn vương nhao nhao lên thì có cái
ích quái gì hả? Vương lão thái phó là giám hộ đại thần của An Sát Viện,
tiểu tử Chu Thiên Giáng kia thuộc sự quản thúc của ông ta, sao các ngươi không đến tìm Vương thái phó mà tìm bổn vương làm gì?
Một câu của Tĩnh Vương khiến Vương Bính Khôn giật mình suýt nữa thì làm
vỡ chén trà trong tay. Hôm nay ông ta đến đây là muốn xem náo nhiệt một
chút, Lão thái phó ngay thẳng một đời, mọi lần toàn là ông ta quỳ gián
dâng sớ, bây giờ thì hay rồi, nhìn những đại thần khác rối rít tít mù
thì trong lòng Vương thái phó lại có một sự dễ chịu không nói ra lời.
Vương Bính Khôn khua cây gậy trúc đứng dậy, không đợi ông ta giải thích thì đã bị một đám quần thần ào ào vây lại.
- Lão ân sư, ngài phải làm chủ cho các môn sinh!
- Lão đại nhân, nếu như Chu Thiên Giáng cứ tiếp tục như vậy thì Đại Phong triều nguy mất!
- Chu Thiên Giáng hại nước hại dân, lão đại nhân hãy dẫn chúng thần cùng đến Yến Sơn gặp Hoàng thượng.
Lục bộ đại thần lén giơ ngón tay cái với Tĩnh Vương, chiêu chỉ đông đánh tây này của Tĩnh Vương đã giải thoát cho bọn họ. Mấy người Lý Hồng,
Phùng Kính nhìn Vương thái phó với vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp
họa, trong lòng thầm nhủ ai bảo nhà ngươi ăn no rửng mỡ làm tham mưu cao cấp gì chứ. Đáng đời!
- Trật tự! Trật tự! Lão thần chỉ giám sát, cũng không có quyền lợi quản lý An Sát Viện, đừng có nghe Tĩnh Vương nói bừa!
Bị nhiều người vây quanh như vậy khiến Vương thái phó cảm thấy ngực vô cùng khó thở, tiếng nói cũng trở nên yếu ớt.
Khi mọi người đang cãi vã ở đây thì một gã quan sai Tông Nhân phủ ngoài
cửa chạy vào. Nhìn thấy đại sảnh ồn ào hỗn loạn như vậy thì gã quan sai
kia cao giọng gào lên:
- Khởi bẩm vương gia, An Sát Viện lại hạ một đạo chính lệnh nữa ạ!
Chúng quan viên trong đại sảnh vừa nghe thấy vậy thì lập tức quên cả cãi vã, một đám người mắt to trừng mắt nhỏ, chuẩn bị nghe xem cái tên Chu
Thiên Giáng trời đánh kia lại muốn làm gì.
Tĩnh Vương đảo cặp mắt trắng dã, thầm nói sao các ngươi không cãi nhau nữa đi? Tĩnh Vương gật gật đầu nói:
- Nói đi!
Gã quan sai kia vội vàng nói:
- Đạo chính lệnh thứ hai của An Sát Viện nói là để an ổn đoàn kết triều
đình nên sẽ kéo dài thời hạn của đạo chính lệnh thứ nhất thêm ba ngày.
Trong ba ngày này, văn võ bá quan vẫn có thể nộp ngân lượng tham nhũng
lên trên, nếu như nộp đúng như sự thực thì An Sát Viện sẽ bỏ qua chuyện
cũ.
Tĩnh Vương nhìn xung quanh một cái:
- Chỉ hai câu thế thôi? Hết rồi sao?
- Ách…hết rồi ạ.
Quan sai sửng sốt, vội vã đáp.
Tĩnh Vương khoát tay áo bảo gã quan sai lui ra. Chúng quan viên trong
đại sảnh vừa nghe thấy tin đó thì cũng bắt đầu tính toán xem có nên nhịn đau mà bỏ thêm một khoản bạc nữa hay không. Chu Thiên Giáng kéo dài
thời hạn thêm ba ngày vừa lúc Thành Võ Hoàng không có ở đây, lẽ nào đây
căn bản chính là ý của Hoàng thượng sao?
Dường như mọi người đã hiểu ra lý do Chu Thiên Giáng dám to gan làm bậy
như vậy, hóa ra là Hoàng thượng muốn mượn hắn khai đao. Nghĩ thông suốt
điều này thì chúng thần tử không còn trì hoãn nữa mà lần lượt cáo từ,
chuẩn bị đi nộp thêm ngân lượng. Phỏng chừng lần này số ngân lượng ba
trăm vạn phải nộp lên cũng không cần hắn phải ra tay.
Tĩnh Vương và Vương thái phó đồng thời thở dài lắc lắc đầu, Đại Phong
triều dùng những người này đúng là nỗi bi ai của hoàng thất. Tĩnh Vương
cảm thấy nếu không hạ đòn đau để thay đổi triều cương, cho dù không bị
hai nước Đương Vân và Thiên Thanh tiêu diệt thì sớm muộn gì cũng bị lũ
sâu mọt này làm mục rỗng. Vương thái phó vốn đang muốn kín đáo phê bình
Chu Thiên Giáng nhưng thấy dáng vẻ này của bọn quan viên thì lại cảm
thấy Chu Thiên Giáng làm rất đúng.
Ngay khi các quan viên đang cãi vã ầm ĩ ở Tông Nhân phủ thì Chu Thiên
Giáng cũng không nhàn rỗi. Ngay khi hạ lệnh thì hắn cũng bảo ba người
Chu Nhất, Hạ Thanh và Thường Võ mỗi người suất lĩnh năm mươi quan sai
đến phủ đệ của Vương Thượng Thanh và Cố Chí Đồng đòi bạc.
Theo lý mà nói thì những người này theo lệnh quan đến tịch thu tài sản
không gặp rắc rối gì, dù sao thì chủ nhân của ba phủ này cũng đang chịu
sự thẩm vấn của An Sát Viện, ba phủ đệ này đã thuộc loại đang chờ xử tội nhưng Thường Võ lại bị mai phục ở phủ của Cố Chí Đồng.
Khi Thường Võ dẫn người đến phủ đệ của Thủ Bị Cố Chí Đồng thì Chu Thiên
Giáng cũng không bảo Chu Tứ sắp xếp gì nữa, dù sao thì đội nhân mã này
của Chu Tứ cũng không thể lộ ra, hôm qua dùng dùng dao mổ trâu giết gà
xong là phải núp đi một thời gian.
Chẳng ai biết là Đại hoàng tử đã dẫn nhân mã mai phục trong phủ của Cố
Chí Đồng, Thường Võ vừa thấy trúng mai phục thì chắc chắn sẽ không
khoanh tay chịu trói. Đại hoàng tử chẳng những đông người mà còn có mấy
hộ vệ trong cung đi theo.
Thương trong tay của Thường Võ cũng không phải ăn hại, anh ta đâm sáu gã thân binh của Đại hoàng tử bị thương, đang chuẩn bị vượt tường chạy về
An Sát Viện báo cáo thì lại bị một gã hộ vệ trong cung bắn một mũi tên
trúng đùi nên ngã xuống rồi bị bắt mất.
Đại hoàng tử Huyền Minh đen mặt nhìn những quan sai An Sát Viện bị bắt.
Trong trận hỗn chiến này thì thân binh của Đại hoàng tử có hơn hai mươi
người bị thương nhưng quan sai của An Sát Viện lại có ba người bị chết.
- Đại hoàng tử, An Sát Viện có kim bài ngự tứ của Hoàng thượng, ngài làm như vậy thì đại nhân nhà ta sẽ không bỏ qua cho ngài đâu.
Thường Võ tức giận nhìn Đại hoàng tử, một chân đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đại hoàng tử tức giận:
- Chu Thiên Giáng là cái quái gì chứ? Dám đấu cùng bổn hoàng tử, đúng là tìm chết.
Huyền Minh nói xong thì nhìn thị vệ trưởng của mình:
- Trịnh Sơn, theo luật Đại Phong, hành thích hoàng tử thì đáng tội gì?
- Hồi điện hạ, ám sát hoàng tử, theo luật thì phải chém.
Trịnh Sơn đứng sau Thường Võ trả lời.
- Giết y thì dễ quá, bổn hoàng tử muốn để cho tên khốn Chu Thiên Giáng
kia tức phát điên lên, nếu tên khốn đó dám đến khiêu khích thì bổn hoàng tử sẽ giết y.
Đại hoàng tử lạnh lùng nói.
Trịnh Sơn hiểu được ý của Huyền Minh, rút yêu đao ra rồi đâm vào chân
Thường Võ, Thường Võ hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất.
- Quỳ xuống cầu xin Đại điện hạ xin tha, nếu không lão tử sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Trịnh Sơn tàn nhẫn nói.
Thường Võ cắn chặt răng:
- Các ngươi cứ chờ đấy, bản quan là thông phán ngũ phẩm nhận hoàng mệnh
phong thưởng, có bản lĩnh thì giết ta đi, nếu không đại nhân nhà ta chắc chắn sẽ báo thù cho ta.
Thường Võ khàn giọng hét lên một câu.
- Phập!
Lại thêm một ánh đao nữa, gân mạch hai chân của Thường Võ đã bị chém đứt.
- Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, bò dậy, xin tha đi!
Trịnh Sơn trêu tức nói.
- Đồ chó hoang, lão tử có thành ma cũng không bỏ qua cho ngươi!
Thường Võ căm tức nhìn Trịnh Sơn, ánh mắt hận không thể phun ra lửa.
- Được lắm, nếu làm ma rồi thì cũng đừng quên lão tử tên là Trịnh Sơn nhé!
Trịnh Sơn lại vung đao lên, lần này thì chém về phía cổ tay Thường Võ.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, một bàn tay Thường Võ bị chặt đứt. Toàn
thân Thường Võ co giật đổ mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn cắn răng không kêu
lên một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trịnh Sơn trừng trừng.
Đại hoàng tử hưng phấn bật cười ha hả. Trong tiếng cười của Huyền Minh,
Trịnh Sơn đã chém trên người Thường Võ tổng cộng hai mươi mốt đao. Trịnh Sơn hạ thủ rất có chừng mực, không đao nào nguy hiểm đến tính mạng
nhưng đều là những bộ vị đau đớn nhất trên người.
Nhìn Thường Võ đã ngất đi, khóe mắt Đại hoàng tử giật giật một cái:
- Người đâu! Đưa những người này đến Hình Bộ ti nha, nói với tuần ti đại nhân là người này hành thích bổn điện hạ, không có mệnh lệnh của ta thì không ai được phép thả người. Ngoài ra cũng thông báo việc này đến tất
cả các nha môn để mọi người thấy được kết cục của việc “hành thích” bổn
hoàng tử là thế nào.
Đại hoàng tử nói xong, trên khuôn mặt nham hiểm lộ ra nụ cười độc ác, dưới sự bảo vệ của các thân binh ào ào ra khỏi cửa Cố phủ.
Chu Thiên Giáng nhận được tin tức đầu tiên, khi nghe nói Thường Võ máu
chảy đầm đìa bị mang tới Hình Bộ ti nha thì Chu Thiên Giáng tức giận đến mức muốn bốc hỏa.
Hình Bộ ti nha thấy người của Đại hoàng tử ném lại nhiều người như vậy
rồi đi mất, trong đó còn có một thông phán không biết sống chết ra sao
thì bị dọa đến mức vội vàng phái người cấp báo Tông Nhân phủ. Người đi
cấp báo vừa ra đến cửa ti nha liền nhìn thấy Chu Thiên Giáng dẫn theo
hai, ba trăm người cầm quan đao trong tay đi về hướng Hình Bộ ti nha.
Chu Thiên Giáng khuôn mặt lạnh lùng, dừng trước cửa chính ti nha. Nhìn
tấm biển treo trên Hình Bộ ti nha, Chu Thiên Giáng lạnh lùng nói:
- Đưa người của chúng ta đi, bất kì ai dám ngăn lại…giết!