Ads
Con đường u tối hai bên,
cỏ xanh um tùm, trên cành lá xanh tươi ướt át trơn bóng, những giọt sương nhẹ
nhàng chảy xuống, làn sương mù mỏng manh bốc lên giữa không trung, quấn vòng
quanh cả tòa phủ đệ, tựa như ảo mộng.
Cuối đường mòn, một người
mặc y phục màu xanh đen bộ dáng quản gia dẫn một người vội dàng tiêu sái đi
tới, thần thái cung kính mà cẩn thận, thỉnh thoảng chào hỏi nam nhân phía sau.
Nam tử mài kiếm mắt sáng,
một thân hiên ngang lẫm liệt hiệp cốt phong tình, hàng ngày mặc nhất kiện hỏa
hồng sắc trường sam, cả người lộ ra một cỗ lòng son dạ sắt.
"Hoa thống lĩnh sáng
sớm thuận tiện lại đây, thực sự làm ta vui mừng."
Trương quản gia của Nam
An vương phủ trên mặt mang theo ý cười, đem thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca đưa vào
đại sảnh cho vương gia, dọc theo đường đi nhìn thấy không ít tỳ nữ hai mắt hàm
tiếu nhìn thống lĩnh anh tuấn đại nhân, tuy rằng Nam An vương phủ vương gia
cũng rất tuấn mỹ, thế nhưng tất cả tỳ nữ trong vương phủ cũng không dám liếc
mắt nhìn vương gia nhiều, bởi vì vương gia rất ghét nữ nhân, nếu như các nàng
có ý nghĩ kỳ quái, bị bắt gặp lập tức sẽ đuổi ra khỏi vương phủ.
Quan trọng nhất là vương
gia quanh thân băng lãnh, ba thước trong vòng ai cũng không dám tới gần...
Mà Hoa thống lĩnh cùng
vương gia hoàn toàn không giống nhau, thống lĩnh có anh khí bức người, trọng
yếu nhất là rất hòa khí, mặc kệ ai cùng hắn nói chuyện, đều vẻ mặt ôn hoà, vì
thế Nam An vương phủ tỳ nữ đều rất thích vị thị vệ thống lĩnh này.
"Trương quản gia
khách khí, hạ quan cũng là phụng khẩu dụ của hoàng thượng mà tới, bằng không sẽ
không tiếp xúc quấy rầy đến vương gia."
"Hoa thống lĩnh, vất
vả rồi."
Hai người vừa nói chuyện
vừa đi xuyên qua mặc đình, hồ ao đi tới chủ cư Nam An vương phủ, rường cột chạm
trổ trong phòng ở, hành lang bạch ngọc, tầng tầng thềm đá chỉnh tề có trật tự,
dưới thềm đá hoa cỏ đở tường, giả sơn gấp, nước chảy quấn quanh, cỏ xanh sắc
biếc bên trong nở rộ ra từng đóa hoa bạch, hương vị xông vào mũi.
Trên thềm đá, lúc này có
hai hạ nhân đang trong coi, chính là thị vệ thiếp thân của vương gia Cảnh Hàn
cùng Đoạn Nhật, ngẩng đầu nhìn thấy Hoa thống lĩnh, cung kính bắt chuyện:
"Hoa thống lĩnh tại sao cũng tới."
"Tìm vương gia có
việc."
Hoa Ly Ca tiếng nói vừa
rơi xuống, Cảnh Hàn liền biết nhất định là chuyện trong cung, gật đầu một cái,
nhẹ giọng ý bảo: "Hoa thống lĩnh chờ một chút, thủ hạ đi bẩm báo vương
gia."
"Tốt."
Vài người ở thềm đá phía
dưới, Mộ Dung Lưu Chiêu từ lâu đã tỉnh lại, thanh âm lạnh như băng theo trên giường
lớn khắc hoa truyền đến: "Có chuyện gì?"
Cảnh Hàn đứng ở bên bình
phong cung kính bẩm báo: "Vương gia, Hoa thống lĩnh trong cung đã
tới."
"Làm cho hắn vào đi,
" người trên giường cử động, hai tiểu nha đầu vẫn canh giữ ở trước giường
hoảng hốt, bước lên phía trước bắt đầu vén màn, lui qua một bên, Cảnh Hàn nghe
xong vương gia phân phó, vội lui ra ngoài, đem Hoa Ly Ca mời tiến đến.
Trên giường lớn khắc hoa,
một thân bạch sắc y phục Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, đầu tóc đen toàn bộ
chia làm hai nửa, thả xuống trước ngực, trên mặt da thịt trơn bóng trong suốt,
bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên thiếu một tia lãnh khốc, có vẻ lười biếng nhiều
hơn, một đôi con ngươi hàn đầm, hiện lên vô cùng kinh ngạc, đuôi lông mày gảy
nhẹ, phất phất tay: "Các ngươi đều đi xuống đi."
Cảnh Hàn cùng mấy người
tỳ nữ trong phòng ngủ đều lui xuống...
"Nói đi, hoàng huynh
cho ngươi trời còn chưa sáng qua đây truyền chỉ, có chuyện gì?" Mộ Dung
Lưu Chiêu đôi mài dài nhỏ sắc bén vắt lên, trong con ngươi chợt lóe lên ánh
sáng lợi hại rồi biến mất, bình tĩnh nhìn Hoa Ly Ca.
"Có người ám sát mộc
tam tiểu thư, hoàng thượng lệnh cho vương gia âm thầm bảo vệ tốt nàng."
Hoa Ly Ca cung kính bẩm
báo, Mộ Dung Lưu Chiêu sắc mặt lóe lên một cái, đôi mắt đen tối tăm xuống, khóe
môi câu ra cười nhạt: "Hoàng huynh thật có tình nghĩa, chẳng lẽ hắn không
biết ta luôn luôn không thích cùng nữ nhân giao tiếp sao? Dĩ nhiên làm cho ta
đi bảo hộ cái nữ nhân háo sắc chết tiệt kia."
"Đây là ý tứ của
hoàng thượng" Hoa Ly Ca làm hết phận sự báo cáo thái độ hoàng thượng,
hoàng thượng khôn khéo như vậy, nếu lệnh cho Nam An vương âm thầm bảo hộ mộc
tiểu thư, chắc hẳn có dụng ý của hắn.
Mộ Dung Lưu Chiêu thân là
An Nam vương, phụ tá đắc lực của hoàng thượng, tuyệt đối không phải là một
người bình thường, cẩn thận suy nghĩ một chút, xem ra là tự mình quá mức nôn
nóng, hoàng thượng làm như vậy, tâm tư không nói nhưng rất rõ ràng, hắn Nam An
vương luôn luôn chán ghét nữ nhân, người trong thiên hạ đều biết, vì thế ai
cũng sẽ không nghĩ đến, hắn sẽ âm thầm bảo hộ nữ nhân kia, mà những người khác
chưa mảy mai động tỉnh, thì bất kể nhất phương kia là ai đều đoán không ra
chuyện này.
Mộ Dung Lưu Chiêu nghĩ
thông suốt điểm này, nhưng trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, huống
chi hiện tại phải bảo vệ nữ nhân là người thiếu chút nữa bị hắn một quyền đánh
chết.
Tuy rằng nữ nhân kia hiện
tại không giống ...
Dung mạo mỹ lệ, ánh mắt
trí tuệ, gặp nguy không loạn gan dạ sáng suốt, điều này thật sự không giống như
nữ nhân tầm thường có thể làm được, thế nhưng nàng rốt cuộc vẫn là một nữ nhân,
hắn Mộ Dung Lưu Chiêu khi nào suy bại tới nỗi phải hạ mình ngầm bảo hộ một nữ
nhân, bất quá nếu là nhiệm vụ hoàng huynh phân công xuống, hắn đương nhiên sẽ
hoàn thành.
"Tốt, ta sẽ phái
người bảo hộ nàng, ngươi hồi cung đi thôi."
"Dạ, vương gia, "
Hoa Ly Ca thở dài một hơi, hắn thật đúng là sợ vương gia cự tuyệt, bởi vì toàn
bộ Huyền Nguyệt quốc mọi người ai cũng biết, Nam An vương chán ghét nữ nhân,
luôn luôn nhìn nữ tử xem như không khí, không nghĩ tới lần này dĩ nhiên đồng ý
bảo hộ mộc tiểu thư, thật đúng là làm cho người ta ngoài ý muốn, bất quá có thể
hoàn thành nhiệm vụ, Hoa Ly Ca vẫn là rất cao hứng, rất nhanh thối lui ra khỏi
phòng ngủ.
Ngoài cửa, Trương quản
gia đem Hoa thống lĩnh tiễn về, Cảnh Hàn đi đến.
"Vương gia?"
Trên giường lớn khắc hoa,
Mộ Dung Lưu Chiêu thân hình thon dài giật mình, nghiên người dựa vào trên cột
giường, lông mài khẽ nhướng, môi nhếch lên, nhè nhẹ lãnh khí bốn phía, toàn bộ
phòng ngủ đều bao phủ băng sương, vẫn không nhúc nhích, thật lâu mới mở miệng:
"Cảnh Hàn, dẫn hai người bảo vệ tốt mộc tam tiểu thư, nhớ kỹ nhất định
không thể để cho nàng có chút sai lầm."
"A, " Cảnh Hàn
ngây ngẩn cả người, cho rằng tự mình nghe lầm, vương gia nói bảo hộ mộc tam
tiểu thư, là ý tứ hoàng thượng sao? Thế nhưng vương gia chịu làm vậy sao? Chỉ
cần hắn không chịu, hoàng thượng cũng sẽ không buộc hắn, thế nhưng hắn dĩ nhiên
đáp ứng, thật đúng là làm cho người ta ngoài ý muốn.
Cảnh Hàn tiếp thu mâu
quang thích giết chóc của vương gia, vội vàng cúi đầu lĩnh mệnh: "Dạ,
thuộc hạ cái này đi làm."
"Ừ, đừng làm cho nữ
nhân kia nhìn ra, ngươi cẩn thận một chút, " Mộ Dung Lưu Chiêu dặn dò một
tiếng, nữ nhân kia rất thông minh, hơn nữa còn biết võ công, hơi không cẩn thận
sẽ làm cho nàng cảm thấy, vậy đối với toàn bộ đại cục không có chút ích lợi nào,
vì thế bọn họ làm việc nhất định phải bí ẩn lại cẩn thận.
"Dạ, thuộc hạ đã
biết, " Cảnh Hàn lĩnh mệnh đi xuống, trên giường Mộ Dung Lưu Chiêu vẫn duy
trì tư thế vừa rồi, hắn tự mình đều nghỉ không ra, tại sao phải đáp ứng bảo hộ
nữ nhân kia? Trong óc hiện lên mê man...
Mộc phủ, phòng khách
trong Thanh viện .
Mộc Thanh Dao vừa mới
dùng xong đồ ăn sáng, Mai Tâm đang bẩm báo lại sự tình: "Tiểu thư, ngân
phiếu đều đưa cho Tiểu Đại, người yên tâm đi, nàng bảo hôm nay chỉnh lý tốt
chuyện của Triệu gia, ngày mai sẽ qua đây."
Ở chỗ ngồi giữa phòng
khách, Lục nhi đang giúp tiểu thư bóp vai, Mộc Thanh Dao thoải mái nhắm mắt
lại, lông mi thật dài khẻ động hai mắt mở ra: "Ừ, đã biết."
Lúc
này, Tiểu Liên theo ngoài cửa đi tới, cung kính cuối thân thể xuống một chút: "Tiểu
thư, lão gia gọi người qua đó một chuyến."