Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 37: Q.1 - Chương 37: Phụ Ái Như Tửu




Ads "Ừ" Mộc Thanh Dao đuôi mắt lay động, khóe môi xả ra vẻ nụ cười nhợt nhạt, nàng biết thừa tướng cha nhất định là hiếu kỳ, vì sao nàng dùng hai nghìn lượng bạc mua một nha đầu, đã muốn gặp nàng, liền đi cho hắn trông thấy, làm khó hắn bị bệnh còn băn khoăn chuyện như vậy.

Mộc Thanh Dao duỗi dài cánh tay hoạt động một chút gân cốt, phất tay ý bảo Lục nhi lui qua một bên, tự mình đứng dậy, mấy ngày nay chuyên cần luyện võ công, nàng phát hiện tự mình cùng cổ thân thể này càng ngày càng phù hợp, võ công cũng có thể vận dụng tự nhiên, phát huy được tốt hơn so với trước.

"Mai Tâm, theo ta đi xem phụ thân đi, không biết hắn đã khỏi bệnh rồi chưa."

"Dạ, tiểu thư, " Mai Tâm cung kính lĩnh mệnh, ở phía trước dẫn đường, một chủ một tỳ ra khỏi thanh viện hướng chủ viện phía trước mặt mà đi...

Ánh dương quang trong tầng mây bắn ra, hoà thuận vui vẻ chiếu xạ đại địa, nhiệt khí chậm rãi bốc lên, cây cối rậm rạp cùng rêu xanh bao quanh tường viện, ánh sáng vẫy vào trên chuối tây, hồ điệp khoản đãi nhẹ nhàng ở trên thềm đá bay qua, dừng lại dưới mái hiên đối đáp với song yến, đang bay lên những bông hoa dưới cây dương bên giếng cổ rồi lại bay về, mỹ nhân từ con đường u tối xuyên qua, sa y bị thổi tung lên, lộ ra cánh tay non mịn, làm cho người vô hạn suy nghĩ...

Mộc phủ hạ nhân, đứng ở các trong góc phòng ngớ người ra, nhìn tam tiểu thư ưu nhã động lòng người đi qua trước mắt, thẳng đến thân ảnh của nàng nhanh nhẹn đi xa, mới hồi phục tinh thần lại, thỉnh thoảng nghị luận.

"Tam tiểu thư thật xinh đẹp, thật giống như tiên nữ."

"Đúng vậy, trước đây cũng không có chú ý đến..."

Nhỏ giọng nghị luận bị gió nhẹ nhàng đưa đến lổ tai của Mộc Thanh Dao cùng Mai Tâm, Mộc Thanh Dao không sao cả nhíu mày, nàng chỉ mặc trang phục rất tầm thường, không biết những hạ nhân kia vì sao ngạc nhiên, muốn nói xinh đẹp? Cũng không đến mức, nhưng nữ nhân tự tin mới là xinh đẹp nhất, mà nàng đang có đầy đủ đều đó.

Một bên Mai Tâm cao hứng nheo mắt lại: "Tiểu thư, toàn bộ người trong phủ đều khen ngươi xinh đẹp đấy?"

"Vậy thì thế nào?"Xinh đẹp lại không thể thay cơm ăn, ở trong thế giới nam tôn nữ ti này, đẹp có thể thành công trong môi trường này sao? Chỉ có thông minh mới là quan trọng, nữ nhân ngàn vạn không nên đem vẻ đẹp làm vốn liếng, hoa dù có kiều diễm luôn luôn sẽ tàn lụi theo thời gian, khi đó đã có thể bị người so sánh với hoàng hoa héo.

"A?"

Mai Tâm há to mồm hướng phía trước tiểu thư thản nhiên đi tới, nữ nhân không phải đều thích đẹp sao?

"Đi thôi, đừng đứng ngốc ra đó, " Mộc Thanh Dao ở rất xa nhắc nhở tiểu nha đầu, Mai Tâm vội vàng theo sau...

Chủ phòng, ở ngoài cửa sương phòng, đứng thẳng mấy người tiểu nha đầu, một hàng mà đứng, có người bưng chậu, có người cầm khăn mặt, còn có người bưng cái chén, tất cả đều cẩn thận từng li từng tí, Mộc Thanh Dao vừa xuất hiện, vài người cung kính kêu một tiếng: "Tiểu thư."

"Ừ " Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, hướng đông sương phòng đi đến, Mai Tâm tiến tới nhấc lên bức rèm che, theo bên cạnh tiểu thư đi vào, chỉ nghe thấy bình phong bên trong truyền đến thanh âm đại phu nhân.

"Lão gia, chờ Thanh Dao qua đây ngươi hỏi nàng một chút, tại sao muốn đem hai nghìn lượng bạc đi mua một tiểu nha đầu, nha đầu trong phủ này còn nhiều mà, nếu như Mai Tâm cùng các nàng nha đầu này không làm vừa lòng, có thể thay đổi người khác, vì sao còn muốn mua thêm nữa?"

Mai Tâm vừa nghe đại phu nhân nói, sắc mặt đều trắng, chẳng lẽ tiểu thư thực sự là chê các nàng hầu hạ không vừa lòng, mới đi mua Tiểu Đại.

Mộc Thanh Dao xoay người lại lạnh lùng trừng Mai Tâm liếc mắt một cái, không có việc gì chỉ biết đoán mò, nữ nhân kia nói cũng tin, Mai Tâm ngẩn ra, không dám nghĩ thêm cái gì, chọc tiểu thư không vui, thật sẽ đuổi đi các nàng a.

Chủ tớ hai người chuyển qua bình phong đi vào, chỉ thấy trên giường rộng rãi có khắc hoa, mộc thừa tướng tựa ở bên giường, đại phu nhân một bên động tay chỉnh lý gì đó trên giường, một bên lải nhải nói, hoàn toàn không biết Mộc Thanh Dao đang đứng phía sau, thẳng đến khi trong phòng có lãnh khí lùa qua, làm cho người ta sởn tóc gáy, đại phu nhân mới giựt mình ngừng khóe miệng, vừa quay đầu lại nhìn thấy Mộc Thanh Dao lãnh trầm mặt, nhìn nàng, một đôi mắt u tối lóe ra hàn quang bén nhọn lợi hại, hù nàng một trận run rẩy, ngã ngồi đến bên giường.

"Dao nhi, ngươi chừng nào thì đã tới?"

"Đang lúc thời điểm đại nương vừa nói hăng say xong, " lạnh lẽo thanh âm vang ở sương phòng nội, đại phu nhân lập tức chột dạ gục đầu xuống, không dám nói thêm một chữ nữa, trước mắt nữ nhân này thế nhưng là hoàng hậu nương nương tương lai, nàng cũng không dám đắc tội, hơn nữa nữ nhi sau này còn phải phụ thuộc nàng để sống, lúc này đại phu nhân hận không thể tự mình cắt đứt đầu lưỡi, đi đêm nhiều thì có ngày gặp quỷ, còn có nha đầu chết tiệt ở ngoài cửa kia, thế nào không lớn tiếng kêu to một chút.

Kỳ thực nàng không biết tiểu nha đầu đã kêu to, chỉ là bởi vì nàng nói quá hăng say, không có nghe thấy...

Mộc Ngân mâu quang cơ trí rơi xuống trên người nữ nhi, hiện tại nữ nhi cùng trước đây hoàn toàn không giống nhau, hắn chung quy vẫn cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào đó, thế nhưng nhưng nghĩ không ra manh mối, hơn nữa hắn thích nữ nhi hiện tại, Mộc Ngân hắn không có con trai, vẫn cho rằng đây là chuyện ăn năn, cũng không phải có tư tưởng trọng nam khinh nữ, mà bởi vì nữ nhân nhà này không hoàn thành được thế cuộc, cái loại khí phách cùng gan dạ sáng suốt, còn có tư tưởng đều quá mức cổ hủ, nhưng hiện tại tam nữ nhi hoàn toàn vượt xa mong muốn của hắn, nàng bây giờ so với một nam tử chỉ có hơn chứ không kém.

"Các ngươi đều đi xuống đi, ta cùng Dao nhi muốn một mình nói đôi lời."

"Dạ, lão gia, " đại phu nhân thở dài một hơi, vội vàng dẫn Mai Tâm lui ra ngoài, còn tiếp tục ở chung chỉ sợ nàng không có thứ tốt để mà ăn, lão gia rõ ràng thích nha đầu trước mắt, mặc kệ nàng làm chuyện gì, đều được lòng của hắn, ngay cả Mộc Thanh Dao lấy hai nghìn lượng bạc, lão gia cũng không thấy có tức giận bao nhiêu.

Sương phòng nội, an tĩnh lại.

Mộc Ngân vẫy vẫy tay ý bảo Mộc Thanh Dao đi sang ngồi.

"Dao nhi, ngươi nói cho phụ thân, tại sao lấy hai nghìn lượng bạc mua một tiểu nha đầu thế?"

Mộc Thanh Dao ngồi vào bên cạnh thừa tướng cha, trên mặt bao phủ nhợt nhạt quang mang, ánh sáng trí tuệ lưu chuyển ở giữa, môi câu nụ cười, nàng là thật cảm nhận được thừa tướng cha yêu mến, mà nàng cũng chính bởi vì người trước mắt mới tiến cung đi làm hoàng hậu, bằng không nàng có thể bỏ đi, hà tất để ý tới chết sống của bọn hắn.

"Phụ thân chẳng lẽ người cho rằng hoàng thượng thật là muốn cho nữ nhi tiến cung làm hậu sao? Chỉ sợ là hắn có tâm tư khác, vì thế cái vị trí kia không phải là chỗ ngồi tốt , nữ nhi lấy hai nghìn lượng bạc mua nha đầu này, là bởi vì Tiểu Đại đáng được giá tiền này."

Mộc thừa tướng vừa nghe Mộc Thanh Dao nói, ánh mắt tinh sáng lên, vươn tay nắm chặt tay của nữ nhi.

"Dao nhi, không nghĩ tới ngươi sẽ nhìn thấu chuyện này, phụ thân yên tâm, thật sợ ngươi tiến cung bị hại, nếu cái nha đầu kia giá trị như số bạc này, liền mua đi, cha nghe nói ngươi đem đồ trang sức cùng y phục đi cầm, như vậy sao được chứ? Đến chỗ đại nương chi thêm tiền đi, một lần nữa mua thêm một ít đồ vật."

Lời nói hồn hậu tràn đầy cảm tình, có thể làm sóng nước trong lòng Mộc Thanh Dao giao động, ngước mắt nhìn mộc thừa tướng, hắn là thật tâm dành cho nàng quan tâm cùng yêu thương, cho nên những chuyện nàng làm hôm nay tất cả đều rất đáng giá.

"Cám ơn cha."

"Dao nhi, phụ thân suy nghĩ một đêm, mặc kệ trước đây ngươi là ai, nhưng bây giờ là nữ nhi của phụ thân, sau này vĩnh viễn sẽ như vậy, nếu như ngươi có cái gì cần phụ thân hỗ trợ, liền nói cho ta biết, cha nhất định sẽ giúp cho ngươi."

"Ừ " Mộc Thanh Dao trong lòng ấm áp, không nghĩ tới nàng tìm kiếm một vòng lớn, lại ở trên người nam nhân này cảm nhận được tình thương của cha là vật gì, kiếp trước, tuy rằng nàng có tổ mẫu thương yêu, nhưng phụ thân đối với nàng tình cảm lãnh đạm mỏng manh hơn nhiều lắm, bọn họ luôn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vì thế mặc dù biết phụ thân là thương nàng, nhưng đại bộ phận thời gian, nàng không chạm tới được tình thương của cha, hiện tại nàng rõ ràng cảm nhận được tình thương của cha lại nồng đậm như vậy, giống như rượu đều thuần hậu.

"Yên tâm đi, phụ thân, ta không sao, nhưng thật ra ngươi phải nhanh tốt lên, bằng không mọi người chúng ta sẽ lo lắng."

Mộc thừa tướng cười rộ lên, cả người tựa hồ nhẹ nhàng hơn, ngồi thẳng người hoạt động gân cốt một chút: "Đừng đem phụ thân xem như già rồi, ta còn có thể sống hai đến ba mươi năm nữa?"

Sương phòng nội lập tức truyền đến tiếng cười, ngoài cửa tất cả mọi người thở dài một hơi, xem ra sau cơn mưa trời lại sáng, lão gia cũng không trách tam tiểu thư, thật sự là quá tốt, tam tiểu thư xinh đẹp như vậy, lại tâm địa thiện lương, tin lão gia sẽ không trách cứ nàng, mọi người điều nở nụ cười.

"Dao nhi, đi thôi, để cho nha đầu ngoài cửa tiến vào, hầu hạ phụ thân đứng lên, ta đã không có gì đáng ngại."

"Tốt, " Mộc Thanh Dao đứng dậy lên tiếng trả lời, dường như nhớ tới cái gì lại nhìn về phía mộc thừa tướng: "Cha, mộc phủ gia nghiệp lớn, đại nương một người quản lý đại mộc phủ, nhất định mệt chết đi, không bằng làm cho Nhị nương cũng giúp đỡ nàng đi."

Lời vừa nói ra, ngoài cửa đại phu nhân sắc mặt khó coi cực kỳ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.