Ads
Một đường trở lại Thanh
viện, cũng không xảy ra chuyện gì, xem ra người kia cũng không có ác ý, bất quá
loại cảm giác bị người khác giám thị thấu triệt thật khó chịu.
Trong phòng ngủ, Mộc
Thanh Dao đứng phía trước cửa sổ, vẫn không nhúc nhích nhìn ngoài viện, thanh
trúc bị ánh nến chiếu lên loang lổ mê ly, nhẹ nhàng chập chờn, Mai Tâm cầm cho
nàng bộ áo ngắn quần soóc đặc chế, nhẹ giọng hoán nàng: "Tiểu thư, nước đã
chuẩn bị xong, đi tắm đi."
"Ừ, " Thanh Dao
gật đầu, dứt bỏ mảnh sương mù dày đặc trong lòng, theo phía sau Mai Tâm hướng
phòng tắm cách vách mà đi, một phen rửa mặt đơn giản, trở về phòng ngủ nghỉ
ngơi, bởi vì lúc tắm rửa làm ướt tóc, Mai Tâm ngồi ở bên giường dùng khăn lau
khô tóc cho nàng.
"Tiểu thư, đi ngủ
sớm một chút đi, ngày mai còn có việc phải làm."
Thanh Dao nhẹ gật đầu một
cái, mâu quang trầm mặc nhìn phía Mai Tâm, hai đám hỏa hoa nhỏ ở dưới mắt của
nàng toát ra, giống như huyến lệ xán lạn nở hoa, thấy Mai Tâm ngẩn ngơ, mím môi
nở nụ cười, đứng lên cẩn thận tỉ mỉ buông sa trướng cho tiểu thư .
"Ngươi cũng lui
xuống đi nghỉ ngơi đi."
"Dạ, tiểu thư,
" Mai Tâm đáp lời, chậm rãi lui ra ngoài, phòng ngủ của tiểu thư bên trong
chia làm hai tầng, nàng nằm ngay gian ngoài, tiểu thư có cái gì cần, chỉ cần
phân phó một tiếng, nàng lập tức sẽ nghe được.
Trong phòng ngủ, Mộc
Thanh Dao mở to hai mắt nhìn sa trướng trên đỉnh đầu, trên mặt lồng một tầng
sương mỏng, ánh mắt âm ngao.
Là ai núp trong bóng tối
rình coi nàng?
Tối nay hắn sẽ xuất hiện
sao? Theo tình hình hiện nay mà nhìn, nàng đã bị cuốn vào trung tâm của trận
tranh giành kinh thiên động địa, nếu hoàng thượng cho nàng vào cung làm hậu,
như vậy nàng cũng đừng nghĩ toàn thân trở ra, cũng không có thể lùi bước, tất
nhiên muốn thế phải có một sách lược vẹn toàn...
Còn có khuya hôm nay thừa
tướng cha rất khác thường, hắn lôi kéo tay nàng liên tục truy vấn.
"Thanh Dao, ngươi
đến tột cùng là ai? Ngươi không phải là nữ
nhi của ta."
Xem ra mộc thừa tướng
cũng không phải ngốc, một nữ nhi tự mình nuôi mười tám năm, hắn thường xuyên
tiếp xúc làm sao mà một điểm cũng không biết, nhưng người trước mắt ngoại trừ
hình dạng như nhau, những cái khác đều không có mảy may tương tự nào.
Cái này kêu nàng trả lời
như thế nào đây, chỉ sợ nàng nói, thừa tướng cha cũng sẽ không tin tưởng, tội
gì làm hắn phiền lòng thêm...
Cũng may cuối cùng nàng
trả lời qua loa tắc trách cho xong, mặc kệ thừa tướng cha có tin hay
không, hắn thích cách nữ nhi xử sự những việc xảy ra trước mắt bình tĩnh, tự
nhiên, thành thạo, vì thế hắn thừa nhận.
Thanh Dao nghĩ đến đây,
chậm rãi ngủ, hôm nay là ngày nàng mệt mỏi thật sự.
Sáng sớm ngày thứ hai,
quản gia Trung thúc liền có chuyện chạy qua đây: "Tiểu thư đâu? Có một cô
nương muốn gặp tiểu thư?"
Lục nhi bưng một chậu
nước đứng ở hành lang, cung kính đáp lại: "Tiểu thư, còn không có thức dậy
đâu? Trung thúc trước hết để cho người đem vị cô nương kia mời đến Thanh viện,
chờ tiểu thư tỉnh thì sẽ gặp nàng."
"Tốt " Trung
thúc liền lui ra ngoài, Lục nhi bưng nước đi vào phòng ngủ của tiểu thư, ở gian
ngoài Mai Tâm đang thu dọn đồ đạc, cũng vừa nghe bên ngoài có tiếng nói nên đi
ra, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Lục nhi thả bồn nước trên
tay xuống, dùng ngón tay chỉ vào trong phòng, cẩn thận mở miệng: "Trung
thúc qua đây, nói có một vị cô nương muốn gặp tiểu thư, ta đã cho người dẫn qua
đây, tiểu thư chưa tỉnh lại à?"
Mai Tâm đang muốn lắc
đầu, sáng giờ nàng không nghe thấy trong phòng có động tĩnh, sợ rằng tiểu thư
còn không có tỉnh lại.
Thế nhưng một đạo thân
ảnh xinh đẹp từ bên ngoài đi tới, hai nha đầu vừa ngẩng đầu, không phải tiểu
thư thì là người phương nào, tiểu thư sớm đã thức dậy, nhìn nàng mồ hôi nhỏ
giọt, khuôn mặt đỏ ửng, nguyên lai là đi luyện võ, tiểu thư thật đúng là chăm
chỉ nha? Mai Tâm cười, đi tới hầu hạ Mộc Thanh Dao.
"Tiểu thư tại sao
không gọi nô tỳ vậy?"
"Ta thấy ngươi đang
ngủ say, nên không gọi ngươi, tự mình đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút,
không có việc gì, ngươi không nên ngạc nhiên."
Mộc Thanh Dao nhàn nhạt
mở miệng, rửa mặt một phen rồi nói: "Vừa nghe các ngươi nói có người muốn
gặp ta, ai a?"
"Không biết, Trung
thúc nói là một vị cô nương, sáng sớm đã tới, nô tỳ để cho Trung thúc đem người
mang tới" Lục nhi làm hết phận sự bẩm báo, Mộc Thanh Dao gật đầu một cái: "Được
rồi, đi ăn ăn sáng đi, thuận tiện nhìn xem là ai muốn gặp ta?"
"Dạ, tiểu thư,
" chủ tớ ba người cùng nhau ra khỏi phòng, theo hành lang đi về phía
trước, rất nhanh đã tới phòng khách, ở phòng khách, Tiểu Liên đã đem đồ ăn sáng
chuẩn bị xong.
Mộc Thanh Dao vừa mới
ngồi xuống, liền nghe được ngoài cửa có thanh âm của tiểu nha đầu vang lên:
"Tiểu thư, người đã mang tới."
Mai Tâm đi tới trước cửa
nhẹ nhàng phân phó: "Vào đi, tiểu thư đang ở dùng bữa ở đây?"
Một đạo mảnh khảnh thân
ảnh đi tới, thướt tha, giống như mềm mại không có xương, dáng điệu uyển chuyển,
cước bộ vững vàng, Mộc Thanh Dao liếc mắt một cái liền nhìn ra nha đầu kia có
võ công, bước đi không nhanh nên chưa mất vẻ mạnh mẽ, không phô trương cũng
không lỏng lẻo, xem ra thân thủ cũng không tệ lắm, nàng bất động thanh sắc
ngước mắt đánh giá nữ tử đang đứng thẳng ở dưới, mặt mày quyên tú, tinh tế gầy
yếu, một bộ dạng yếu đuối, giống như một trận gió có thể thổi bay nàng, chỉ có
đôi mắt vẫn ẩn sâu sự ngang tàng ngạo nghễ.
"Ngươi muốn gặp
ta."
Mộc Thanh Dao nhàn nhạt
mở miệng, nàng không nhớ mình đã từng thấy nữ tử như vậy, Dù là ký ức trước kia
cũng không có người này.
"Tiểu nữ tạ ơn mộc
tam tiểu thư đã cứu mạng."
"Ơn cứu mạng?"
Mộc Thanh Dao nghiền ngẫm lập lại mấy chữ này, nàng không nhớ rõ bản thân mình
có thể cứu qua ai? Chẳng lẽ là, trong đầu linh quang chợt lóe, không phải là
người bị mấy kẻ trong khách sạn ném đi chứ, nàng nhớ rõ đó là một nam tử, không
nghĩ tới là một nữ nhân, cũng có chút ngoài ý muốn.
"Nhấc tay chi lao,
hà tất khách khí."
Mộc Thanh Dao đã dùng
xong đồ ăn sáng, Mai Tâm đi lên phía trước cung kính đưa khăn lau, hầu hạ tiểu
thư, Lục nhi cùng Tiểu Liên đem đồ trên bàn thu thập xuống, phòng khách thoáng
cái an tĩnh lại.
Nữ tử đang đứng dưới kia
nghe xong Mộc Thanh Dao nói, ánh mắt hiện lên vẻ hi vọng, xoay mình hướng mặt
đất nhất quỳ: "Tiểu nữ có một chuyện muốn nhờ?"
Mộc Thanh Dao vẫn ngồi ở
phía trên không nhúc nhích, Mai Tâm vô cùng kinh ngạc nhẹ khiêu mài, đưa tay
rót một chén hương trà cho tiểu thư, lẳng lặng đứng ở một bên hầu.
"Nói nghe một
chút."
Thanh Dao thanh âm thanh
duyệt nhu nhuận, nghe không ra mảy may cảm xúc, nhàn nhạt nhìn nữ nhân đang
quỳ, nữ nhân này có phải hay không có điểm quá mức, nàng cứu nàng ta một lần đã
là ngoại lệ, không có khả năng sẽ có lần thứ hai, trừ phi? Ánh mắt đột nhiên
nheo lại, nghiêm túc đánh giá nữ tử mảnh khảnh, lông mài nhỏ nhắn, mắt to, sắc
mặt có chút vàng, thân thể đơn bạc, có thể là dinh dưỡng không đầy đủ tạo
thành.
"Cầu tam tiểu thư
cứu ta cha một mạng."
Nữ tử quỳ xuống xoay mình
dập đầu lên xuống liên tục, giống như cái chùy đánh trống thùng thùng rung
động, Mai Tâm đầu lông mày nhẹ chau
lại, đau lòng không dứt, nha đầu kia, đầu có là hòn đá cũng không được làm thế,
đã vậy còn dập đầu quá mạnh, nếu quả thật có khó khăn, tiểu thư nhất định sẽ
không bàng quan đứng nhìn, nàng thái độ làm người tuy rằng lạnh lùng, nhưng tâm
địa từ thiện, bằng không ngày đó cũng sẽ không cứu nàng.
"Được rồi, nói rõ
một chút tình huống đi."