Thiên Hạ 2

Chương 591: Q.14 - Chương 591: Án Mạng Đêm Bão Tuyết






Thổ Môn quan nằm trong cánh nội huyện Lộc Tuyền, cách huyện Chân Định chừng tám mươi dặm. Nơi đây là lôi vào phía đông của thông đạo Hình Tinh, còn Hình Tinh lại là thông đạo có giá trị chiến lược nhất trong Thái Hành bát hình, đi xuyên qua Hình Tinh bèn có thê trực tiếp đi vào cảnh nội Thái Nguyên, vi thế nơi này từ cố chí kim đều là tất tranh chi địa của binh gia.

Lối vào Hình Tinh phía đông Thồ Môn quan nằm trên một đới đứt gãy khồng lồ, từ Thố Môn quan đi về phía tây chính là dãy núi Thái hành sơn hùng vĩ, nào Quái Vân sơn, Bảo Độc lĩnh, Cửu Lý sơn, Long Trì sơn. quằn sơn nguy nga, núi non trùng điệp, từ đây trở đi là một đường thông dạo dài băng ngang qua Thái Hành, xe ngựa có thế đi, hình thành yếu đạo chiến lược giữa Tắn Yến.

Mà từ Thổ Môn quan trở về đông đều là đồi núi thấp và đồng bằng. vùng này có hệ thống sông ngòi chằng chịt, đất đai phì nhiêu, từ xưa đến nay đó đều là nơi dân cư tập trung đông đúc, phía nam có huyện Thạch Áp, sau này vì thấy hai chừ "Thạch Ẩp" khó nhớ mà đổi tên làm Thạch Gia trang.

Chính vi Thổ Môn quan nắm giữa yếu đạo yết hầu của Tấn Yến. nên từ cổ chí kim đó đều là noi tất tranh của binh gia. Sau sự kiện đại đồ sát lần trước tại Thổ Môn quan, binh sĩ canh gác quan ải đã được gia tăng thêm một ngàn năm trăm người, đứng đầu cũng vẫn là vị tướng trẻ Dư Phương lần trước, chi có điều vì lần trước giải cứu di dân có công, mà hắn giờ được thăng cấp làm lang tướng, vẫn tiếp tục giữ nhiệm vụ canh gác Thổ Môn quan.

Thổ Môn quan được xây dựng trên Báo Độc lĩnh. Báo Độc lĩnh trông cũng như mỏn đá nham thạch to tướng nhô ra của mạch núi Thái Hành sơn, xung quanh trơn trụi không đường để đi, ở giữa là một cốc núi lõm xuống. Sau khi đi qua cốc núi sẽ leo lên một sườn núi khác, lập tức thấy quan cánh thoáng rộng trước mặt. Đi dọc sườn núi từ từ xuống Bảo Độc lĩnh, phía trước chính là đồi núi thấp và đồng bằng. Kênh Đại Bạch như một dãy thắt lưng ngọc chảy từ bắc xuống nam, dưới ánh sáng chói lọi, mặt nước lấp lánh tinh khôi.

Từ khi tin An Lộc Sơn khởi binh lan ra, không khí vùng Thổ Môn quan bỗng chốc trở nên căng thẳng. lượng lớn quân tư cần thiết không ngừng được chuyển từ Thái Nguyên đến đây, quân đội cũng gia tăng tuần tra trên thành đầu, hàng ngàn tên xích hầu được phái đến châu huyện tứ phía giám sát động tĩnh của quân đội An Lộc Sơn.

Từ sau khi đại quân Quách TửNghi vào Hà Đông, hai vạn quân của Lôi Vạn Xuân thuộc thủ hạ An Tây đà dời về tứ châu vùng Sóc. Đại. Lôi Vạn Xuân xuất nhiệm tiết độ sử bốn châu Sóc, Đại, Vân, úy. Như thế này Tinh Hình cũng thuộc phạm vi phòng ngự của Quách TửNghi, nhưng do Thô Môn quan lại nằm trong cảnh nội của Hà Bắc đạo, nên một ngàn năm trăm quân thủ tại Thồ Môn quan cũng vẫn thuộc thể hệ của Lý Khánh An, chi mệnh Lôi Vạn Xuân chứ không phải Quách Tử Nghi.

Sáng ngày hôm đó, một đội kỵ binh chừng mười mấy người phóng đi như bay, đây là tiêu đội xích hầu của Lôi Vạn Xuân, nhưng trong số họ còn có ba người bọn Quý Thắng. Đội kỵ binh thúc ngựa phóng lên dốc đá đi đến trước cửa thành Thồ Môn quan, đội chính xích hầu ngẩng đầu hô to: "Dư tướng quân có đây không?"

Dư Phương nhướng cồ dòm ra hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?"

"Bọn thuộc hạ gặp được Quý tướng quân giữa đường."

"Quỷ tướng quân nào?"

Quý Thắng phóng ngựa đi ra nhìn Dư Phương trên thành đầu cười nói: "Dư tướng

quân còn nhớ ta chứ?"

Lần trước tập kích công trường hòa dược U Châu, năm trăm xích hầu quân đã rút lui từ Thổ Môn quan, Dư Phương làm sao lại có thể quên được.

Cửa thành từ từ mở ra, Dư Phương bước nước đại đi ra khỏi thành quỳ thi quân lề với Quỷ Thắng: "Mạc tướng tham kiến Quỷ đại tướng quân!"

Trong quân An Tây đẳng cấp rất thâm nghiêm, hạ cấp bái kiến thượng cấp đều nhất thiết phải quỳ một chân bái lề. Dư Phương chăng qua là lang tướng cấp ba, còn Quỷ Thắng sau khi tập kích công trường hỏa dược thành công đã được thăng làm trung lang tướng cấp một, thậm chí cả chức tản quan của hắn Vân Huy tướng quân cũng đã lên đến địa vị tướng quân, đại vị của song phương quá cách biệt trong quân.

"Dư tướng quân mời đứng dậy, ta có việc quan trọng phải thương lượng với ngươi!"

"Xin mời tướng quân lên thành lâu nói chuyện."

Hai người họ cùng bước nhanh lên thành lâu, ngồi lại trước thạch bàn để tiễn, có binh sĩ mang hai chén trà nóng lên. Quỷ Thắng đường dài đến đây quả thật cũng đà khát khô họng, hắn bưng chén trà lên một hơi nốc cạn mới cười nói: "Dư tướng quân, ta lần này đến đây là muốn cầu viện binh của tướng quân."

Vừa nói. hắn vừa rút mặt kim bài ra đật trên bàn, đấy là lệnh bài điều binh của Lý Khánh An. dựa vào kim bài này có thế điều động quân đội dưới năm ngàn người. Dư Phương hoảng quá vội đứng dậy nói: "Ty chức không dám, xin tướng quân cử hạ lệnh!"

"Tốt lắm! Thù hạ ngươi có tất cả một ngàn năm trăm người, ta mượn một ngàn

người của ngươi đến huyện Chấn Định." "Nhưng…"

Dư Phương có phần do dự. "Ty chức chi lo rằng với mỗi năm trăm người thủ quan sẽ không chống đỡ nổi vài vạn đại quân của An Lộc Sơn."

"Ngươi yên tâm, trong lòng ta ắt đà có tính.'

Kỳ thực trong lòng Quý Thắng chi có một phần mười tự tin. hắn vừa nhận được tin, tiền phong của Quách TửNghi đã đến cố Quan (cũng chính là Nương Từ quan của ngày hôm nay), nhưng Tinh Hình không dề đi, chí ít phải hai người sau mới có thể đến Thồ Môn quan, còn tiền quân của An Lộc Sơn đã vào đến Hằng Châu. Nhiệm vụ Lý Khánh An giao cho Quý Thắng là giữ lại trọng địa chiến lược Hằng Châu này, hắn chi có thể trông mong đại quân của Quách Tử Nghi có thể đến chi viện. Từ lộ trình mà tính thì quân đội của Quách Tử Nghi dù thế nào cũng không kịp đón tiền quân của An Lộc Sơn. bọn họ chí ít cách nhau chừng một ngày, như vậy huyện Chân Định nhất định phải thủ được một ngày.

Tuy theo lý thưởng đại quân An Lộc Sơn phải đoạt được huyện Chân Định thì mới tiếp tục tấn công Thồ Môn quan, nhưng nếu địch quân cử để mặc huyện Chân Định mà trực tiếp tiến công Thổ Môn quan, nếu lúc đó viện quân của Quách Tử Nghi còn chưa đến, vậy tình thế Thổ Môn quan sẽ có phần nguy hiểm.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Quỷ Thắng vẫn quyết định sẽ cược một phen.

Từ sáng sớm thôi bầu trời huyện Chân Định đà rất âm u. Đến lúc ráng chiều, trên không cuối cùng đà lất phất bông tuyết. Cùng lúc với màn đêm kéo xuống, bông tuyết nho nhỏ đã to dần, càng lúc càng dày đặc không ngừng rơi xuống, xung quanh được phủ lên một màu trắng xóa tinh khôi.

Quân tiền phong của An Lộc Sơn lúc này đà đến trấn Định Đông nằm ngoài cách huyện Chân Định hai mươi dặm về phía đông. Mấy trăm hộ gia đình trong trấn đều đã toàn bộ dời đến huyện thành Chân Định, chi còn lại một thị trấn chết rỗng không. Khi quân đội tiến vào trấn Định Đông, vì tuyết quá dày đặc quá lớn, Lý Khâm Tấu đành phải hạ lệnh tạm thời trú binh tại trấn Định Đông. Hai vạn đại quân của hắn lập tức xông vào trong trấn định cướp bóc nhà dân. Bọn chúng cần nữ nhân, cần lương thực, và cần cả bò dê gia cầm, nhưng kết quả lại khiến chúng vô cùng thất vọng. Cư dân đà chạy sạch sẽ, cả trấn chi còn lại hai ông lão già cả không đi nổi, đến một hạt thóc cũng không đểlại, dê bò cùng gia súc lại càng không thấy tông hoi đâu cả, mà cả phần lớn nước giếng cũng bị chôn lại trước khi dân làng bỏ đi.

Trước đại trướng của Lý Khâm Tấu đuốc lửa bừng bừng, hắn ngồi ngay chính giữa đại trướng. Xung quanh là mấy mươi thân binh của hắn vây quanh bảo vệ, sát khí đằng đằng.

Lý Khâm Tấu cũng là một trong số nghĩa tử của An Lộc Sơn. Mười hai nghĩa tứ của An Lộc Sơn được mệnh danh là thập nhị thái bảo, đều là đại tướng dũng mãnh trong Yến quân. Lý Khâm Tấu thuộc hạng đầu trong đó, hắn là một trong các đại tướng tâm phúc của An Lộc Sơn. Lần này Sử Tư Minh dẫn mười vạn đại quân đánh Hà Đông, trong đó có tám vạn người là bộ hạ thuộc bốn bộ của bản thân hắn. còn hai vạn người còn lại chính là do Lý Khâm Tấu dẫn dắt. Qua đó thấy rõ An Lộc Sơn cũng chăng phải hoàn toàn tin tường Sử Tư Minh, phải phái Lý Khâm Tấu đến giám sát hắn.

Mấy tên binh sĩ sắc mặt đằng đằng hung hãng lôi hai ông lão lưu lại trú thù vào, tội nghiệp cho hai cụ cả xương tay cũng bị chúng bè gãy, đang trong tình trạng sắp chết.

Binh sĩ đẩy hai cụ già kia té nhào đến trước mặt Lý Khâm Tấu, hắn hung hàn hỏi: "Nói mau! Người trong thị trấn đâu hết cả rồi?"

Lý Khâm Tấu là con lai giữa dòng máu Hồ và Hán, thân hình đặc biệt cao to, sức lực rất khỏe, tay cầm thanh đại đao to tướng. được mệnh danh là vạn nhân địch. An Lộc Sơn để hắn làm tiên phong cũng chi vì muốn mượn khí thế hắn đánh thẳng một mạch ra Thái Nguyên.

Có lẽ chính vì tinh lực quá thịnh, nên tạo thành một đặc điểm lớn cho Lý Khâm Tấu, đó là cực kỳ háo sắc. Mỗi đêm hắn đều phải có vài phụ nữ đến hầu hạ mới ngủ ngon được, hơn nữa còn phải là nữ tử tuổii trẻ có tư sắc, môi không được quá mười sáu. Tuy Sử Tư Minh đà nghiêm lệnh cấm cản, trước khi đoạt được Hằng Châu tuyệt không cho phép hắn cùng quân đội của mình đi cướp bóc, nhưng Lý Khâm Tấu vẫn cử dung túng cho thuộc hạ cướp bóc thôn trấn xung quanh huyện thành, sau đó giết sạch diệt khâu, còn nữ từ thì bắt hết vào đại doanh, một mặt là thòa màn nhu cầu của binh sĩ. một mặt khác còn là thu tập nữ tử tuổi trẻ cho bản thân hắn.

Hôm nay hắn đã bôn ba cả một ngày, ngọn lửa dục vọng trong người đã bừng cháy, vốn dĩ định sao khi đóng trại xong phải hưởng thụ một lát tường thưởng bản thân, không người người trong thôn trấn xung quanh đều đã chạy sạch. Tiếng than vãn oán trách của binh sĩ liền liền, bản thân hắn cũng phải nghiến răng nuốt hận. Lúc này cử nôm như loài dã thú đang chằm chằm nhìn hai ông cụ. cán đao trong tay hắn cơ hồ đà bị hắn bóp nát.

Một ông lão đà gần hấp hối, không nói lên được lời nào, còn người còn lại thì yếu ớt đáp: "Quân gia, đều đã trốn hết vào thành rồi, huyện thành Chân Định."

"Còn gì nữa? Có còn ai là trốn ở gần đây chưa kịp chạy không?' "Không… không còn người nữa!"

"Mẹ kiếp! Lôi hai lão già chó chết nào xuống chém cho ta!"

Mấy tên binh sĩ lôi hai lão lên đưa xuống. Trong lòng Lý Khâm Tấu bực bực bội vô cùng, hắn khoát tay sau lung đi lại trong đại trướng một hồi. Hắn đã sắp không nhịn nôi nữa. Nhiệm vụ Sử Tư Minh cho hắn là đoạt Hình Tinh, sau đó mặc hắn muốn dung túng quân lính cướp bóc thế nào tùy thích, nhưng trước khi đoạt được Thổ Môn quan thì nghiêm cấm hắn cho quân vào thành. Ý đồ của Sử Tư Minh, Lý Khâm Tấu biết rõ, chình là binh quý thần tốc, phái nhanh chóng đoạt được yếu địa chiến lược. Nhưng nghĩ đến những nữ nhân tựa ngọc tựa hoa của các nhà đại hộ trong huyện thành Chấn Định, lửa dục trong lòng hắn lại hừng hực bùng cháy khó mà cưỡng lại nổi. Mẹ kiếp, tối nay hắn nhất định phải vào thành cướp người, cứ mặc xác mệnh lệnh của Sử Tư Minh.

Lúc này ngoài chướng bỗng vang lên tiếng bẩm báo của thân binh: "Tướng quân, Hẳng Châu thái thú Nhan Cào Khanh và trường sử Viên Phú Khiêm đến cầu kiến."

Lý Khâm Tấu bỡ ngỡ, hắn cứ ngỡ minh nghe nhầm, bèn hỏi lại: "Là ai?"

"Hằng Châu thái thú Nhan Cảo Khanh và Trưởng sử Viên Phú Khiêm cầu kiến!"

Lý Khâm Tấu có phần nghĩ không thông. Dịch Châu thái thú bị giết, Định Châu thái thú chạy mất, trường sử cũng không thấy tông tích đâu, thế mà tên Hằng Châu thái thú Nhan Cào Khanh này lại dám tự vác mật đến đầu hàng. Dù cho chi là cầu kiến nhưng trong mắt Lý Khâm Tấu, cầu kiến cũng không khác gì đầu hàng.

"Dần bọn họ vào đây!"

Chi một lát sau binh sĩ đã dẫn theo Nhan Cào Khanh cùng Viên Phú Khiêm vội vã đi vào đại trướng, hai người vừa vào trướng đã quỳ xuống nói: "Ty chức Nhan Cào Khanh thay mặt cho mấy chục vài bô lão hương thân Hằng Châu đến nghênh đón đại tướng Thiên quân."

"Hừ! Nghênh đón?"

Lý Khâm Tấu bỗng chốc nhớ ra dân chúng trên trấn đều đã chạy sạch, hắn không khỏi hừ mạnh một tiếng nói: "Trong trấn một người cũng không còn, đây chính là nghênh đón của ngươi đấy ư?"

"Lý tướng quân có phần không biết, người trong trấn chạy sạch không phái vì thiên

quân của Yến quân đến đây, mà là có nguyên do khác." ""Nguyên do ^?"

"Haiz!" Nhan Cảo Chân thở dài một hơi nói: "Đấy đều do bọn đoàn luyện binh tạo nghiệp."

Lý Khâm Tấu lại chợt nhớ ra trong Chấn Định huyện còn có một ngàn đoàn luyện binh, vội hỏi: "Bọn đoàn luyện binh này đâu? Đi đâu hết rồi?"

"Xin tướng quân từ từ nghe ta nói."

"Vậy được! Các ngươi đứng dậy, mời ngồi."

Sắc mặt Lý Khâm Tấu đã dịu lại nhiều, dẫu sao người ta cũng là thái thú và trường sử, thái độ cũng rất tốt, hấn cử bắt người ta quỳ cũng chẳng ra sao.

Nhan Cảo Khanh và viên Phú Khiêm cùng ngồi xuống xong, Nhan Cào Chân mới từ từ nói: "Đô úy đoàn luyện binh một lòng kiên quyết chống đối, muốn cùng cả thành sống chết có nhau, nhưng ta lại muốn bảo vệ dân chúng cả thành, khuyên hắn đừng cào cào đá xe. nhưng hắn lại không nghe, trong lúc bất đắc dĩ, ta chi đành giết chết hắn. Một ngàn đoàn luyện binh đào tẳn tử tán. trước lúc bỏ chạy đà đến các làng cướp bóc, dân chúng xung quanh huyện Chân Định không chịu nồi quấy nhiễu, đều lũ lượt bò hết vào thành. Đấy là nguyên nhân vì sao Lý tướng quân không thấy có người tại trấn Định Đông."

"Mẹ kiếp bọn khốn nạn này!"

Lý Khâm Tấu phẫn hận nguyền rủa một tiếng, đả thảo kinh xà làm hại bọn hắn đến đáy mà không hóng hớt được miếng ngon nào. Xong hắn lại hỏi tiếp: "Ngươi nói Trương Kế Lương đà chết, vậy đầu người hắn đâu."

Nhan Cảo Khanh nháy mắt ra hiệu với Viên Phú Khiêm, Viên Phú Khiêm vội lấy cái tai nải nhỏ sau lung xuống đặt giữa bàn rồi mới từ từ mờ ra, đó chính là đầu người của Trương Kế Lương.

Lý Khâm Tấu có quen Trương Kế Lương, hắn thấy quả nhiên không sai bèn không khỏi cười phá lên: "Được! Được! Giết hay lắm, ta nhất định phải tường thưởng cho các ngươi."

Nhan Cáo Khanh lại quỳ xuống nói: "Nhan mẫu không dám lấy tường thưởng của tướng quân, thiên quân đi qua, vạn dân kính ngưỡng, bọn ta chi mong tướng quân đây, như trẻ thơ mong phụ mẫu, chi cầu tướng quân có thế thúc quản quân kỳ, ta nhất định sẽ cho dân chúng xây đền thánh sống của Yến vương và tướng quân, đê dân làng có thề đốt nhang thờ phụng tử thời."

Sự cung kính của Nhan Cảo Khanh với Lý Khâm Tấu rất hữu hiệu. Kỳ thực hận cũng biết bọn vãn quan này đều chưa chắc đã thật tâm muốn đầu hàng, chẳng qua đều là muốn bảo vệ dân chúng mà thôi, trong lòng hắn biết rõ, nhưng trước lúc lên đường nghĩa phụ An Lộc Sơn có dặn dò hắn, cố gắng đề Nhan Cảo Khanh tự đầu hàng. I^an Cảo Khanh là thái thú Hà Bắc có tiếng, uy tín hiển hách, hắn mà đầu hàng chắc chắn sẽ là một bắt đầu tốt cho các châu huyện Hà Bắc lần lượt đầu hàng theo.

Lý Khâm Tấu vội đỡ Nhan Cảo Khanh dậy cười nói: "Nhan thái thú xin hãy yên tâm. ngươi xem ta nhất lộ có từng đồ thành bao giờ? Có từng dung túng binh lính quấy nhiễu dân lành? Thỏ khôn còn không ăn cỏ gần hang cơ mà!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Nhan Cào Khanh lại thờ một hơi thật dài, hắn đứng dậy cười nói: "Đa tạ tướng quân nhân từ, ngoài ra, bọn ta có nghe nói Lý tướng quân vô nữ bất hoan, nên đặc biệt chuẩn bị sẵn một trăm nữ tử các nhà đại hộ, đều là con gái nhà lành cả. ai ai cũng trẻ tuổi xinh đẹp, đều rất ngưỡng mộ tướng quân, dâng tặng tướng quân để từ từ hưởng thụ."

Lý Khâm Tấu đại hi, "Bọn họ người đâu? Ngươi có dẫn đến đây không?"

Nhan Cào Khanh lắc đầu nguầy nguậy cười nói: "Vốn dĩ ta định sẽ dẫn họ đến đây, nhưng tuyết quá lớn, những nữ tử này thân thể đều yếu ớt, đi đường đêm hôm giữa trời bão tuyết này căn bản không chịu nôi, nên ta đành phái tạm thòd an bài họ tại biệt quán ở ngoại thành, đợi ngày mai tuyết tạnh, ta sẽ đưa họ đến gặp tướng quân."

Lý Khâm Tấu làm sao mà nhịn nổi qua đêm nay. Hắn muốn lệnh thân binh đi đón những nữ tử kia đến đây ngay, nhưng mặt khác lại lo lấng họ thật sự không chịu đựng nôi bão tuyết đêm nay, làm ảnh hưởng đến hứng thú của minh. Lúc này, một tên thân binh vội vã đi vào, khẽ giọng thù thi bên tai hắn nói: "Bấm tướng quân, đà điều tra kỹ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.