Thiên Hạ 2

Chương 592: Q.14 - Chương 592: Giết Người Đêm Tuyết (1)






Biệt quán huyện Chân Định nằm ở bắc huyện Chân Định, phía sau kề Hô Đà Thủy, cách cầu lớn qua sông không xa. nó thật ra là một dịch trạm, do vị trí địa lý của Chân Định huyện vô cùng quan trọng, quan viên đông tây qua lại rất nhiều, từ từ tòa dịch trạm này bèn khuếch trương lớn mà trở thành biệt quán, có quán thừa chuyên môn chăm nom tiếp ứng. một lần có thể ở hai ba trăm người, ngay cả An Lộc Sơn cũng đã từng ở qua nơi này.

Tuy rằng tuyết rơi rất to, nhưng đối với Lý Khâm Tấu đang cao hứng dạt dào, một chút tuyết nhỏ này không cần phải nói đến. bọn họ một đường tung vó, hai mươi dặm trôi qua trong nháy mắt, chăng đến nửa canh giờ, một dòng người bèn đi đến được biệt quán, chi thấy trước cửa biệt quán có mười mấy chiếc xe ngựa ngừng đó, phòng chừng đều là xe ngựa chờ nữ từ, vẫn còn phảng phất mùi thơm son phấn. Lý Khâm Tấu trong lòng ngửa ngáy khó chịu, hắn trở người xuống ngựa, bèn dẫn theo mười mấy thân binh xông vào trong biệt quán, các thân binh đồng loạt đi theo ở phía sau, chiếu theo lệ thưởng. Lý Khâm Tấu sau khi kết thúc, những nữ nhân đều phải thưởng cho bọn họ hưởng thụ. nghĩ đến đều là những thiếu nữ xinh đẹp của nhà đại hộ, những thân binh này ai nấy đều vui mừng khôn tả. ngồi ở trong phiến điện hau háu chờ đợi.

Hà Thiên Niên tuy rằng không muốn đến, nhưng nếu đã bị Lý Khâm Tấu lôi xuống nước rồi. hắn tự nhiên cũng sẽ không ãn chay niệm phật, cũng là thích nữ nhân, được dẫn đến một gian tiểu viện khác.

Các thân binh la lối ầm ĩ. lúc này quán thừa dẫn theo mấy viên tuỳ tùng đem cơm nước đều dọn lên cả. nhất là một thùng canh xương, ninh đến thơm phưng phức, nhất thời đem sự chú ý của tất cả mọi người đều lôi cuốn qua đó, một thiếu niên vẻ mặt trẻ con, thật thà chất phát cười nói: "Đây là canh hùng chưởng bách tiên có tiếng nhất biệt quán của bọn tiêu nhân, thích họp uống vào mùa đông nhất, xua hàn tráng dương, đêm nay mọi người phải uống thêm mấy bát."

"Tráng dương! Tráng dương! Bọn lão tử thật sự không chờ được nữa." Bọn lính vừa cười vừa rủa. đều đi lên múc canh...

Trong chính đường đèn đuốc sáng trưng. mùi thơm lan tòa nức mũi, sát bên tường có hai hàng nữ từ trẻ tuổi tụm năm tụm bảy, có đến bốn năm mươi người, Lý Khâm Tấu từ trước mặt các nàng nhất nhất đi qua, chi thấy những nữ tử này ai nấy xiêm y diêm dúa, hương thơm nức người, bộ dạng cũng khá là trẻ tuổi xinh đẹp, chi là bọn họ không có sự thẹn thùng vốn có của nữ từ nhà đại hộ, trái lại ai nấy ánh mắt ngả ngớn. hơn nữa thấy nam từ cường tráng như vậy, không ít nữ tử trong mắt đều lộ ra một nét đói khát, còn son phấn trên người bọn họ nữa. có một chút hơi quá đáng rồi. đây lại

giông là nữ tử thanh lâu hơn.

Lý Khâm Tấu trong lòng nghi hoặc, hắn dùng da roi nâng chiếc cằm của một nữ tử lên. hỏi: "Nàng là nhà nào của huyện Chân Định?"

"Xin đáp lời đại gia. ta là nữ nhi của Lưu lão gia thành đông."

"Đại gia?'

Lý Khâm Tấu tức giận nói: "Ngươi dám tiếp tục gạt ta. ta lột da của ngươi!"

Sợ đến nữ từ mặt hoa thất sắc, hốt hoảng nói: "Hồi đáp lời của mọi người, ta là cơ nữ Bách Thủy lâu, tên Diệu Xuân!"

Con mẹ nó, quả nhiên là kỹ nữ, Lý Khâm Tấu quét mắt qua chúng nữ một cái. lại hỏi: "Các ngươi đều là sao?"

Chúng nữ đều cúi đầu. hiển nhiên là đà im lặng thừa nhận rồi.

"Bà nội nó!"

Lý Khâm Tấu vốn bực tức và buồn cười, tên Nhan Cảo Khanh đáng chết, lại dùng kỹ nữ qua mặt hắn. hắn nên nghĩ đến rằng, với thanh danh làm quan của Nhan Cảo Khanh, hắn làm sao có thê dùng nữ từ nhà đại hộ chiêu đãi mình cơ chứ. đó há chăng phải là làm hủy đi thanh danh của hắn sao?

Tuy nhiên những nữ từ này tuy là kỹ nữ. nhưng dáng dấp cũng không đến nỗi tệ, ai nấy cũng trẻ tuổi cả, đêm nay hắn phải toàn bộ xử hết. diễn một màn truyền thuyết "Lý Khâm Tấu dạ chiến ngũ thập mỹ", hắn lại dùng da roi nâng cằm ngắm nhìn một nữ tử trẻ tuổi nhất: "Ngươi mấy tuổi rồi? Tên là gì?"

"Hồi bẩm gia, nô gia mười ba tuổi, tên Lộng Kiếm, chưa từng phá dưa." "Vậy ngươi cam tâm tình nguyện hầu hạ ta không?"

"Nghe nói gia là anh hùng, nô gia cam tâm tình nguyện hầu hạ."

"Tốt! Tốt!"

Lý Khâm Tấu cười to nói: "Đêm nay các ngươi toàn bộ hầu hạ ta, hãy dìu ta đến phòng trước đi."

Lập tức có bốn năm nữ tử tiến lên trái phải dìu lấy hắn, một đám nữ tử điệu đà thỏ thẻ, xúm xít quanh hắn đi vào trong nội thất, nhưng vừa đến trước cửa nội thất, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng thảm kêu, Lý Khâm Tấu sững người, không đợi hắn kịp phản ứng. dưới sườn đau lên dữ dội. cúi đầu chi thấy một ngọn dao găm đà đâm vào trong cơ thể của hắn, lút vào đến cán dao.

Lý Khâm Tấu rống to một tiếng, một tay túm lấy hai cồ của hai nữ tử, "răng rắc!' bóp nát cô của hai nàng, thoáng chốc lại bắt lấy bốn nàng, toàn bộ bẻ gãy cố của các nàng, vô cùng hung tàn.

Biến cố đột ngột xảy đến khiến cho nữ nhân bên cạnh hắn sợ đến kêu ré lên, loạng choạng lảo đảo chạy trốn tán loạn. Lý Khâm Tấu lại cảm thấy thắt lung phía sau nhói đau, lại là một thanh dao găm đâm vào trong lưng sau của hắn, hắn quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy là nữ tử trẻ tuổi nhất tên là Lộng Kiếm ban này kia, mặt nàng như băng lạnh, ánh mắt thù hận, giống như hai ngọn đao mà nhìn trừng thẳng vào hắn, nàng giơ tay một cái. lại giống như đang làm ảo thuật, trong tay đã xuất hiện hai thanh dao găm tóe lên tia sáng xanh, hiển nhiên là đà tầm qua kịch độc.

"Ả tiện nhân!'

Lý Khâm Tấu cả giận rút gươm, nhưng gươm đã không còn. chi còn lại vỏ gươm, hắn rút chiếc dao găm giữa thắt lung. kêu to một tiếng. vồ tới thiếu nữ, thiếu nữ bước đi di chuyển linh hoạt thoăn thoắt, vừa né người bèn đã lui đến ngoài cửa, Lý Khâm Tấu chi cảm thấy sức lực trên người đang biến mất, nhưng nữ tử này không giết, hắn trong

lòng không cam. hắn lại rống to một tiếng, giống như một con gấu đen lao đến trong viện.

Hắn vừa mới đến cửa, đột nhiên chi thấy trước mắt một tia sáng xanh lóe sáng, hắn vẫn chưa kịp phàn ứng. "bụp!" một tiếng, một mũi tên đoản nỏ từ tâm mày hắn bắn vào, mũi nhọn của tên từ phía sau ót nhú ra.

Lý Khâm Tấu trong phút chốc trở thành pho tượng, miệng há thật to, dao găm trong tay rơi leng keng xuống đất, từ từ, hắn ngẩng mặt lên trời đồ xuống, ở xa mười bước đối diện với hắn. Quỷ Thắng lắc lắc đầu, tự lẩm bầm một minh nói: "Hổ thẹn a! Nếu là thiết tiền của đại tưởng quân, mũi tên này sẽ đóng chặt hãn trên đất."

Hắn lại nhìn ra phiến điện một cái. ba trăm thân binh toàn bộ độc phát thân vong, ai nấy khuôn mặt hóa đen, độc dược của hắn cực kỳ bá đạo, không màu không mùi, dùng đũa bạc cũng không thử ra. chi uống một ngụm canh bèn sẽ mất mạng ngay, những binh này không địch nồi với sự hấp dẫn mỹ vị canh xương của hắn. Ha ha! Nêu như có thể, hắn cũng có thể toàn bộ độc chết hết toàn bộ binh sĩ của An Lộc Sơn.

Trong lúc Quỷ Thắng đang miên man suy nghi, một thân binh nhanh bước đi tới, trên tay cầm lấy một cái đầu người đang rò máu, chính là Hà Thiên Niên, hãn cũng là bị mỹ sắc mê hoặc, lúc ôm người đẹp vào phòng bị xích hầu núp ở trên cánh cửa bêu đầu, tiếng thảm kêu đó chính là do hắn trước khi chết phát ra.

Lúc này, thiếu nữ tên là Lộng Kiếm kia một đao chặt đứt đầu người của Lý Khâm Tấu, tiến lên quỳ xuống khóc nói với Quý Thắng: "Đa tạ Quý tướng quân báo thù cho đại tỷ ta, ta nguyện đi theo Quý tướng quân, làm một nữ binh An Tây."

Thiếu nữ tên Tạ Lộng Kiếm, năm nay chi có mười lãm tuổi, người U Châu, là cháu ngoại của Mà Tuấn, ba năm trước đại tỷ của nàng bị Lý Khâm Tấu nhắm trúng, cướp đi quân doanh chà đạp mà chết, cà Mã Tuấn ra mặt cũng không đòi lại được công bằng. Tạ Lộng Kiếm bèn thề rằng sề báo thù cho đại tỷ, vào Ngữ Đài sơa học nghệ ba năm. lần này An Lộc Sơn khởi binh, nàng từ Ngũ Đài sơn trở về, ở Hằng Châu tìm được Mã Tuấn, Mà Tuấn bèn giới thiệu nàng với Quý Thắng, trở thành nhân vật mấu chốt giết chết Lý Khâm Tấu.

Quý Thắng gật gật đầu, quân xích hầu lúc chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, quá thật cũng cần dùng đến nữ nhân, nàng Tạ Lộng Kiếm này võ nghệ cao cường, thân thể nhanh nhẹn, quà thật có thế thu nhận sử dụng.

"Thôi được! Ngươi tạm làm thuộc hạ của ta, đợi sau khi đại tướng quân phê chuẩn, ngươi bèn có thể chính thức gia nhập vào đệ nhất liệp ung doanh An Tây."

Tạ Lộng Kiếm mừng rờ, dập đầu nói: "Thuộc hạ nguyện tận lực với tướng quân."

"Ngươi không phải là tận lực cho ta đâu đấy, ngươi là đang tận lực với đại tướng quân nhà ta."

Quý thắng cười xòa, bèn nói với hai mươi người thù hạ: "Tốc đem thi thể bọn họ toàn bộ ném xuống sông, đêm nay, chúng ta còn có nhiệm vụ quan trọng, phải nhanh!"

Hai mươi người thủ hạ động tác mau lẹ, rất nhanh bèn đã đem mấy trăm thi thể ném xuống Hô Đà thủy, bọn họ lập tức bỏ đi, chẳng mấy chốc đà biến mất trong đêm tuyết trắng xóa.

Đêm càng lúc càng khuya, tuyết càng roi càng lớn, tuyết chất đọng trên mặt đất đà có thể che lấp đi bàn chân rồi, giữa trời đất tĩnh mịch như tờ, làn sương mờ mịt, ngoài xa hai mươi bước bèn nhìn không rõ tình hình phía đối diện.

Đại doanh tiên phong của Lý Khâm Tấu bèn trú đóng ở bên cạnh trấn Định Đông. chiếm đất mấy chục dặm, có rào doanh bao vây, An Lộc Sơn cũng trị quân cực nghiêm. cho dù trú binh nửa ngày cũng phải hạ doanh an trại, xây dựng tháp canh, nguyên tắc không chút lơ là, Lý Khâm Tấu tuỵ rằng về mặt mưu lược còn khiếm khuyết, nhưng về mặt quân đội lại không hề hàm hồ, đại doanh của hai vạn quân đội hàng lối chình tề, cung tiền thù sắp hàng ở sát phía ngoài, rào doanh hai trượng cao, to bằng bắp tay, ngoài rào doanh có đào chiến hào, mai phục sừng hưu, thậm chí trước cửa doanh cũng kéo cầu treo lên, mười hai tòa tháp canh phân bố ở xung quanh đại doanh, phòng ngự đến mức như thùng sắt vậy.

Nhưng một trận tuyết lại làm cho sự phòng ngự của đại doanh đã xuất hiện ra lỗ hông, mười hai tòa tháp canh đã trở thành vật trưng bày, thù quân trước cửa lớn cũng không thể nhìn thấy tình hình ở ngoài xa hai mươi bước, quan trọng hơn là chủ tướng và phó tướng của bọn họ đều không có mặt, các tướng lĩnh cũng đều biết rằng, chủ phó tướng đã đi tìm nữ nhân rồi, bọn họ thì lại cần gì phải bán mạng...

Trong đại doanh vô cũng tĩnh lặng, bây giờ đã là lúc canh một, đang là lúc các binh sĩ ngủ say, các binh sĩ giữ ở trước cửa đều mạnh ai nấy đi tìm chỗ ngủ, trận tuyến to như vậy, cái gì cũng đều không nhìn thấy, giữ cửa thì có ý nghĩa gì?

Lúc này, ngoài quân doanh trăm bước xuất hiện hai mươi mấy đốm xám nhỏ, dưới sự yểm hộ của bụi tuyết, nhanh chóng áp sát góc tây bắc của đại doanh, đây là hai mươi người, chình là hai mươi xích hầu liệp ung doanh Quý Thắng mang đến, bọn họ chia thành hai đội, một trái một phải, tiến tới gần đại doanh.

Trận tuyết lớn mù mịt đã trở thành sự yểm hộ có lợi nhất cho bọn họ, bọn họ lại mặc lên người áo bão ngoài màu xám, căn bản không cần lo rằng sẽ bị Lính canh phát hiện, dần dần, bọn họ cách tháp canh chưa đầy ba mươi bước, sắp sửa phải tiến vào trong tầm nhìn của lính canh rồi, kinh nghiệm của các xích hầu vô cùng phong phú, hắn từ chạy sửa thành bò, nằm sấp dưới đất bò lên phía trước, phía sau mỗi người đều vác lấy túi da thật nặng, chậm rãi mò mẫm bò lên trước, chủ yếu là sợ chông sắt ở trên đất, cũng may, đối phương không rải chông sắt, có lẽ là bọn họ cũng cho rằng sẽ không có đại đội kỵ binh đến tập kích, dần dần, bọn họ đã tiến sát rào doanh, phía trước đà là chiến hào rồi, chiến hào không rộng lắm, chưa đến một trượng, bọn họ có mang theo ván gỗ, ván gỗ rất được chăm chút, phải là hai đầu đều có đinh dài, đây là để tiện cho việc chọc đinh dài vào trong đất. cố định ván gỗ trên chiến hào.

Bò qua chiến hào, phía trước bèn là rào doanh thô to, bọn họ cần phải trèo qua bờ rào, nơi trèo qua cũng rất được coi trọng, có xích hầu đặc biệt đến quan sát qua, cự ly giữa hai tháp canh khoảng sáu mươi bước, đây là cự ly tiêu chuẩn, nếu như tuyết không lớn, cự ly có thê đạt đến ngoài ba mươi bước, vậy thì nơi trèo vượt tốt nhất chính là phía dưới tháp canh, đây gọi là "đăng hạ hắc" (phía dưới ánh đèn thì tối), tháp canh thưởng sẽ không nhìn thấy tình hình ở phía dưới minh, nhưng cự ly tầm nhìn bây giờ chưa đến hai mươi bước, cũng chính là nói, giữa hai tòa tháp canh tất sẽ xuất hiện một

đãng thành tiện lợi, Yến quân ồ ạt không dứt từ chỗ này đãng lên đầu thành, Trình Thiên Lý gắp đến đôi mắt đều đò cả, hắn thấy hỏa tiễn quân Đường bắn sang sào xe, nhưng lại không có hiệu quả gì, mấu chốt là thiếu thốn vật dẫn lửa.

Hắn quay đầu lại khản giọng gào lên: ""Dùng dầu hòa! Dầu hòa!'

Mấy trăm binh sĩ ôm lấy hũ sành có đựng hòa dầu xông lê. đem hũ sành ra sức ném mạnh lên sào xe, hũ sành vỡ vụn, hòa dầu màu đen chảy đầy một xe, lúc nàỵ hòa tiễn tề phát, sào xe "phụt!" một cái bốc cháy, ngọn lửa bốc cao, chi trong phút chốc, ngọn lửa to hừng hực đem năm tòa sào xe trước sau nuốt chửng, không có hậu viện ủng hộ, năm trăm cánh quân hung hàn xông lên trước tiên cũng càng đánh càng ít đi, cuối cùng toàn bộ bị quân Đường tiêu diệt.

Lúc này quân Đường lại đưa vào ba nghìn binh sì, làm cho binh lực phòng thủ đoạn phía đông đã đạt đến hơn một vạn người, quân Đường từ từ chiếm thế thượng phong, khống chế lấy cục diện.

"Tang! Tang! Tang!"

Cùng với tiếng chuông thu binh vang lên. Yến quân công thành rút lui như nước triều, bỏ lại thi thể ngổn ngang trên mặt đất, thang mây tan thành vờ vụn và sào xe thiêu cháy hừng hực, đợt tiến công mang tính dò thám lần đầu tiên của Yến quân đà kết thúc.

Trận chiến này đà trải qua gần hai canh rưỡi giờ, Yến quân bị thiêu hủy năm tòa sào xe, thang mây hai mươi ba chiếc, tứ thương hơn sáu nghìn người, còn quân Đường cũng đã tứ thương hơn một nghìn người, đầu thành đã bắt đầu trở nên bận rộn, dân phu lên thành thu dọn thi thể người chết, đem người thọ thương dùng cáng khiêng xuống, thanh Lý mũi tên trên thành, một số binh sĩ ngồi lung xe xuống thành, giết chết Yến

ờ ngoài trăm bước phía đông đại doanh An Lộc Sơn, hai nghìn quân đội đà chuẩn bị sẵn sàng, một nghìn đoàn luyện binh là bộ binh, một nghìn Thổ Môn quan thủ quân là kỵ binh, hai nghìn quân đội tâm trạng hồi hộp chờ đợi, nhất là đoàn luyện binh càng hồi hộp hơn. đối phương là hai vạn đại quân, cho dù là tập kích, lấy một chọi mười, bọn họ có thể đánh lại được không? truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Quý Thắng cỡi ngựa ở phía trước nhất, ánh mắt của hắn bình tình theo dõi đại doanh quân địch, hắn tin tường thù hạ của mình, bọn họ nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ viên màn.

Đúng lúc này, trong sương tuyết đột nhiên lóe sáng, hình như là một đám lửa ánh lên. Quý Thắng lập tức thẳng người đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào ánh lửa này, chi thấy nơi không xa lại xuất hiện một đám lừa. tiếp theo là đám thử ba, thử tư... càng lúc càng nhiều, ánh lửa càng lúc càng sáng, càng lúc càng rộng, trong đại doanh đã bắt đầu truyền đến tiếng la thét hoảng sợ.

Lúc này, hai nghìn binh sĩ đều trở nên hung phấn, từng ngọn lửa rực cháy trong đại doanh bốc lên ngùn ngụt trong mắt bọn họ, đã đốt cháy dũng khí trong lòng họ, mỗi người đều nóng lòng đến mất cả kiên nhẫn, chiến mà lộc cộc rời bước, sụt sùi tiếng vang mũi, các kỵ binh tay cầm trường mâu, một tay ghìm chặt lấy chiến mà, ánh mắt hung phấn dõi theo đại doanh quân địch.

Lúc này, đại doanh quân An Lộc Sơn thế lừa ngất trời, trước hết là bắt đầu từ góc doanh tây bắc. dưới sự lan quét của gió tây bắc, thế lửa nhanh chóng lan đến phân nửa doanh khu. ngọn lửa vút trời, tuyết lớn không dập tắt được thế lừa. ngược lại đà ánh hưởng sự bỏ trốn của binh sĩ, từng hàng doanh trướng giống như từng chú rồng lửa đang điên cuồng nhả lửa, dưới ngọn lửa rực bao phủ. hai vạn binh sĩ khóc cha gọi mẹ, chạy trốn tử tán, tuyệt đại đa số người đều không mặc khôi giáp, để chân trần, ôm đầu chạy trối chết, vắt giò mà bỏ trốn.

Xuất phát từ bản năng, bọn họ là chạy trốn về phía đông nam đại doanh, toàn bộ phía bắc và phía tây nam đều bị ngọn lửa lớn nuốt chửng. lửa lớn vẫn nhanh chóng lan

rộng, trên sáu thành (*60%) quân doanh đều đà bị bốc cháy, lúc này, đông đại môn đà mờ ra. hàng vạn binh sì ùa ra như ong vỡ tổ, tranh nhau mà tháo chạy, bọn họ xô đẩy nhau, dẫm đạp nhau, tiếng thảm kêu, tiếng khóc, tiếng cầu xin vang khắp trời đêm...

Thời cơ chiến đấu đà đến. một đám binh sĩ chạy ra cho dù trong màn sương tuyết mờ mịt cũng có thể nhìn thấy, Quý Thắng thét to một tiếng: "Giết!"

Hắn phóng ngựa xông lên phía trước, dòng máu trong mỗi người đều đà bốc cháy. "Sát a!" Bọn họ la to mà vọt mạnh, quơ trường mâu và chiến đao, một nghìn kỵ binh lao đi trong đất tuỵết. bộ binh theo sát phía sau, hai nghìn quân đội như mành hổ xuống núi, xông mạnh đến trước mặt quân địch.

Đà có một vạn bốn năm nghìn người chạy ra khỏi biển lửa, bọn họ vô dùng nhếch nhát, thán không khôi giáp, tay không binh khí. thậm chí hơn phán nửa số người đều không mang giày, đi chân trần trên đất tuyết, nhưng không ít người lại cõng theo một cái túi vải, đó là của cải tuỳ thân của bọn họ, trước sự nguy hiểm bị lửa lớn thiêu chết, cái gì trách nhiệm của binh sĩ, cái gì quy cũ trong quân ngũ, đều hết thảy quỷ tha ma bắt nó đi, tháo chạy và bảo vệ tài sản của mình mới là điều quan trọng nhất.

Không ít binh sĩ không kịp cầm theo tài sản, đều nhìn vào ngọn lửa lớn mà giẫm chân đấm ngực, hối hận khôn xiết, còn người cầm theo của cải thì âm thầm thấy may mắn, nhưng bọn họ ai cũng không thê nào ngờ rằng, từ thần đã từ phía sau lung bọn họ vồ tới.

Một nghìn kỵ binh đột ngột đánh tới đã phát động thế công sắc bén như gió bão, bọn họ xông vào đám đông người, chiến đao phãng ra, trường mâu đâm thọc, chiến mã hùng hục giẫm đạp, trong thoáng chốc bèn đà xông ra một đường máu, đã làm cho binh sĩ An Lộc Sơn không chút phòng bị sợ đến mức hồn phi phách tán, bọn họ la to một tiếng, tháo chạy sang hai bên, nhưng bọn họ lại gặp phải sự ngăn cản của bộ binh, các bộ binh đao bủa thương đâm, nhất thời từ thương vô số, hàng loạt người quỳ xuống xin tha, hơn một vạn binh sĩ An Lộc Sơn. cho dù bọn họ gấp mấy lần kẻ tập kích, nhưng tay không tấc sắt. lại không có tướng lĩnh chi huy, ai nấy đều nhân tâm hoảng loạn, ngoại trừ một lòng tháo chạy, ai còn có tâm trí ham chiến nữa?

Bọn họ cũng giống như bầy cừu đang rơi vào trong vòng bẫy của sói hoang, ngoại trừ việc bỏ trốn thoát thân, thì là rướn cồ chờ siết, khắp nơi đều là từng đám binh sì bị giết chóc bị xua đuồi. thây chất đầy nội, máu chảy thành sông. Quý Thắng tòng quân mười mấy năm, vẫn chưa bao giờ được giết người sảng khoái như hôm nay, hắn tay cầm đại đao, phóng ngựa trong đám đông giết chóc, đại đao khua đến, mấy cái đầu người bị chém phăng nguyên hàng. trái tay lại một đao, hai người bị chặt phãng thắt lưng. nội tạng chảy khắp mặt đất...

Quý Thắng giết đến thú tính bộc phát, hắn lớn tiếng rống lên: "Tam quân nghe đây, luận công theo đầu người!"

Giết chóc càng trở nên điên cuồng hơn, quỳ xuống đầu hàng cũng vô ích. bị các binh sĩ nóng lòng cầu quân công vô tình mà đá nhào chặt đầu. trên bài đất tuyết bao la. khắp nơi là binh sĩ bị khiếp sợ đến điên cuồng tháo chạy, còn phía sau lung bọn họ, đoàn luyện binh đã giết đến đò cả mắt ở phía sau giơ đao truy đuổi ráo riết, trong miệng cử thét to la to: ""Đừng hòng ưốn. đế đầu người lại!"

Trong trận chiến này, thiêu chết hơn bốn nghìn người, chém giết một vạn hai nghìn người. chủ phó tướng cũng chết dưới váy lựu của nữ nhân, hai vạn tiên phong của An LỘC Sơn gân như toàn quân bị diệt.

(Nhan Cảo Khanh trên lịch sử trên cơ bản chính là siết chết Lý Khâm Tấu và Hà Thiên Nhiên như vậy, nhưng bời vì có thêm một Lý Khánh An. vì vậy nên đã có thêm một Quỷ Thắng, câu chuyện cũng sẽ xảy ra thay đổi.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.