Thiên Hạ 2

Chương 593: Q.14 - Chương 593




Lộ Mặt Hung Tàn

Thảm bại Chấn Định hai ngày sau cuối cùng cũng đã truyền đến tai An Lộc Sơn, nhưng tin hắn nhận được lại không phải chân tướng sự thật, mà là Lý Khâm Tấu trúng mai phục của quân Quách TửNghi, gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.

Tin tức tiên phong thất lợi khiến An Lộc Sơn nồi cơn lôi đinh, hắn hạ lệnh bọn Sử Tư Minh lập tức đi lên áp đào, đánh bại bộ hạ Quách Tử Nghi, nếu mà còn thất lợi, tất cả lang tướng trở lên đều phải xử tràm!

Sau khi An Lộc Sơn bình tĩnh lại, hắn bắt đầu suy ngẫm đến hậu quà nghiêm trọng của lần thất lợi này mang đến. Lý Khâm Tấu bị giết, hai vạn quân gần như bị giết sạch cố nhiên khiến hắn đau lòng xót dạ, nhưng hắn lo lấng nhiều hơn vẫn là vấn đề quân tâm và sĩ khí. Hắn vừa mới định khởi binh tạo phàn, trong lòng của rất nhiều binh sĩ còn nhiều e ngại, chi có thắng lợi liên tiếp mới mong cổ vũ được quân tâm, để các binh sĩ có thể đi theo hắn tạo phán đến cùng, chứ hiện nay trận còn chưa kịp đánh mà đã gặp phái thám bại, đấy chăng khác gì một cú đánh trầm trọng lên quân tâm.

Suy đi ngẫm lại, An Lộc Sơn để níu giữ lại quân tâm, hắn nhất định phái xé toạc đi các mặt nạ già tạo của minh. Hắn quyết tâm đã định xong bèn lập tức phái người đưa mật lệnh đồ thành đến cho Sử Tư Minh và Thái Hi Đức.

Lệnh đồ sát của An Lộc Sơn đã được hạ, Sử Tư Minh vừa rồi còn vì quân tiền phong toàn bộ bị tiêu diệt mà nằm trong thế bị động, giờ bèn lập tức đưa ánh mắt hung hãn của mình hướng về một huyện mà hắn cực kỳ không thích. Đó là An Hi huyện Định Châu, "An Hỷ" gần âm với "An Tây", quả thật khiến Sử Tư Minh càng nghe càng thấy khó chịu, quan trọng hơn nữa là huyện An Hỷ là noi sở tại của châu trị Định Châu, dân khâu rất đông, có những mười mấy vạn người định cư, các gia đình đại hộ

trong thành còn không dưới trăm hộ, tiền lương dồi dào, hơn nữa tuyệt đại đa số nhà đã bỏ chạy, vừa họp ý đề hắn hạ thủ thưởng cho binh sĩ, đề chấn sĩ khí.

Huyện An Hi là thành thị trọng điểm mà Dịch Châu tư mã Tường Hiếu Thông đã ra sức thuyết phục dân chúng rút về, nhưng có điều hắn hầu như chẳng mấy hiệu quà trong việc thuyết phục. Quân đội An Lộc Sơn sau khi chiếm lĩnh Dịch Huyện lại không có đồ sát, ngược lại, rất nhiều gia đình sau khi bò chạy xong lại lũ lượt kéo về, đã thế còn vừa không ngừng than vãn mùa đông giá lạnh lúc chạy nạn, lại vừa không có lương thực, khiến nhiều người đã phái mất mạng giữa đường chạy nạn. Những tin tức phán diện cứ không ngừng bao trùm trên không toàn thành này, Tường Hiếu Thông tiếp tục đi thuyết phục chi tổ gặp phái chê trách, bàn thân hắn còn bị dân chúng dùng trứng thối và đá ném cho bõ chạy.

Sự thực chứng minh, lựa chọn của dân chúng huyện An Hỷ là hoàn toàn chính xác. Đại quân của Sử Tư Minh đã đi qua huyện An Hỷ, cơ hồ cả một cọng tóc của dân cũng không phạm đến. Thái thú và huyện lệnh mờ thành đầu hàng, hàng vạn dân chúng ra thânh nghênh đón, cơm ngon canh ngọt hoan nghênh đại quân, ca múa tưng bừng như thể nghênh đón tử đệ binh của mình.

Sử Tư Minh đã uống trà của một lão nhân trăm tuổi dâng lên, hắn đã vỗ ngực thề thốt cam đoan với người toàn thành, Yến quân là Thiên quân, là vì muốn xây dựng một Đại Đường mới mà đến, chứ tuyệt không làm hại đến lê dân bá tánh thiên hạ, càng không bừa bãi giết tử dân của Yến vương.

Cam đoan thề thốt của hắn vẫn còn đọng lại mãi trong giấc chiêm bao ngọt ngào của bao người, có điều không một ai ngờ được rằng, còn không đến một ngày, đại quân Sử Tư Minh đã quân hành tám mươi dặm lại bỗng quay đầu trở lại. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

Vào lúc canh một, binh sĩ thủ thành bị tiếng gọi mờ cửa thành làm giật minh tinh giấc. Lúc này binh sĩ thù thành đã đổi thành bộ hạ của Sử Tư Minh. Bọn họ cùng phóng lên thành đầu, bỗng chốc bị tinh hình trước mật làm cho lóa mất, chi thấy đuốc lửa phía dưới đỏ rực bát ngát như đại dương, ánh đuốc chập chờn sáng bừng như những cặp mắt của bầy sói hung tàn tham lam.

"Phó soái có lệnh, lập tức mở cửa thành!'

Tướng lĩnh gác thành sợ bùn rủn tay chân, nhưng mệnh lệnh của Sử Tư Minh hắn không dám không nghe. Thành môn được đùng đùng mờ to. Sử Tư Minh ngồi trên chiến mã cao to uy dũng giơ cao chiến đao, nghiêm giọng hạ lệnh: "Canh năm rời thành, kẻ nào trái lệnh chém!"

Ba quân tướng sĩ bèn rú lẻn tiếng thét tựa bầy sói hoang, chen lấn tranh nhau xông vào trong thành nội...

Trong thành An Hỹ bỗng chốc đại loạn như bị ma quỹ nuốt chửng. rất nhiều nhà bị tinh giấc khỏi mộng nồng, đương chuần bị đào tẩu. Có một hộ gia đinh vừa kịp mặc quần áo vào thì "rầm" một tiếng vang lên. Cửa nhà bị phá, mấy tên binh sĩ cùng xông vào.

"Các ngươi định làm gi,...'

Nam chủ nhân còn chưa kịp hô lên tiếng đã bị một đao phủ đầu chém chết. Vợ con hắn sợ quá thét toáng lên. Còn bọn binh sĩ cười hí há xông vào họ ghi chặt xuống đất, xé toạc áo quần...

Cơ hồ nhà nhà hộ hộ đều đã phái đối diệt với mối họa diệt vong, nhất là các nhà đại hộ, thưởng có trăm binh sĩ cùng xông vào, tất cá namnhân đều bị giết sạch, nữ nhân không phân già trẻ lớn bé bị đuổi hết và trong một căn phòng to luân phiên cường hiếp, và cuối cùng cũng không thoát được số phận chết thám, chi có những người cực kỳ xinh đẹp mới được bắt về quân doanh đề rồi gặp một số phận càng bi thảm hơn. Binh sĩ cường sạch tài sản trong nhà, rồi đốt lửa thiêu rụi...

Giết người, phóng hỏa, cướp bóc. Lừa lớn hừng hực, tiếng khóc động trời, đâu đâu toàn là các nhân gia dẫn con gái bõ chạy, nhưng giờ thành môn đà đóng, bọn họ đã không còn đường lui, chăng bao lâu sau thi bị bọn dã thú đang hăng say săn mồi kia

phát hiện. Bọn dã thú cùng xông lên. tiếng kêu van, tiếng khóc đà bị từng tiếng cười ghê tởm lấn át.

Cà huyện An Hỷ đều đà trở thành địa ngục trần gian...

Đợi khi hồi trống đại doanh vang lên lúc canh năm. đại quân Sử Tư Minh bắt đầu rút lui, lúc này cả thành huyện An Hỷ đà im phăng phắt như một thành phố chết, đâu đâu chi còn lại biển lửa và đống đồ nát hoang tàn. duy nhất không thấy bóng người đâu. Trên thành môn có ba cái đầu người treo, đó là đầu người của thái thú. huyện lệnh, mà đầu người đầu tóc bạc phơ ổ giữa chính là ông lão trăm tuổi đã dâng trà kính Sử Tư Minh.

vẫn là thảm kịch đồ thành cũng được xảy ra tại huyện Tín Đô châu trị Dực Châu, mười vạn đại quân của Thái Hy Đức đã gần như san bằng tòa thành trù phú này. Cuối cùng tám vạn người của thành thị này chi còn lại không quá trăm người may mắn sống sót.

Dù cho hai lần đại đồ sát quy mô đà cực kỳ phấn chấn lại sĩ khí của quân đội An Lộc Sơn, hoàn toàn triệt tiêu được ảnh hưởng bất lợi mà thảm bại huyện Chấn Định đà mang đến. nhưng ảnh hưởng phản diện nó mang lại cũng dễ dàng thấy rõ.

Tin đồ sát tại huyện An Hỷ và Tín Đô như mọc cánh bay đi. chi trong vòng vài ngày mà đà truyền khắp Hà Bắc đạo, dẫn đến bùng nổ kinh hài trong dân chúng. Từng đoàn từng đoàn dân chúng bắt đầu nhóm họp nhau trốn khỏi quê nhà càng lúc càng nghiêm trọng. Cả quan viên địa phương cũng bò quan mà chạy, cơ hồ trên tất cả quan đạo đều có thê nhìn thấy đoàn người chạy giặc bi tráng. Bọn họ đi về hướng nam, hướng tây, đến bất kỳ noi đâu có thể sống sót được.

Cơn sóng chạy nạn mạnh mẽ này đã ảnh hưởng đến việc chiếm lĩnh châu huyện của An Lộc Sơn. Dịch Huyện đà có không biết bao nhiêu dân chúng vừa trở lại giờ lại bắt đầu đi lên con đường đào mạng một lần nữa. Tuyệt đại đa số họ đều trốn về vùng núi phương bắc.

Nhưng đồ sát của Sử Tư Minh vẫn chưa dừng lại, chẳng bao lâu sau, ba vạn dân chạy giặc của huyện An Lạc trên đường đến Hằng Châu đà bị quân đội Sử Tư Minh đuổi kịp, đàn dê non nớt một lần nữa gặp phải đồ tể, máu chảy thành sông nhuốm đò trăm dặm. Ba vạn dân chạy giặc cuối cùng chi còn không đến ngàn người có thế sống sót chạy thoát.

Đại quân Sử Tư Minh nhưng bầy sói hoang phát cuồng, dục vọng khát máu trong thể nội của chúng đà bị quật dậy, đao kiếm sắc nhọn lại lần nữa ập về phía Hằng Châu.

Lúc này Quách TửNghi đã đích thân dẫn năm vạn đại quân đi qua Tinh Hình, đi vào Hằng Châu, trú quân tại huyện Chân Định. Mới sáng sớm Quách Tử Nghi cùng với các quan địa phương như Nhan Cảo Khanh, Viên Phú Khiêm đà đến thị sát hiện trường xảy ra đại chiến thảm liệt của trấn Định Đông.

Trận chiến dịch này đã qua đi bốn ngày, sau khi xác nhận được quân đội của Quách Tử Nghi đã vào Hằng Châu, Quý Thắng bèn dẫn hai mươi mốt tên thù hạ của hắn rời khỏi huyện Chân Định, không ai còn biết tông tích. Lúc này chiến trường đã được dọn dẹp sơ qua. Binh sĩ quân Đường từ trong quân doanh bị thiêu gặp đã thanh lý ra đường hàng ngàn bộ chiến giáp cũng hơn vạn binh khí giao cho quan phũ địa phương đề dùng khi tổ chức dân đoàn. Để phòng tránh dịch bệnh lây lan, tất cả thi thể đều bị đem đi hòa thiêu tập thể rồi chôn sâu xuống đất. Dù cho thế này đi chăng nữa, khi Quách Tử Nghi lần nữa ahé thăm thị sát chiến trường vẫn có thể phần nào nhìn thấy thảm cảnh quyết liệt của đêm hôm đó.

Từng đống từng đống lều trại chưa bị thiêu hết đà phù đầy tuyết trắng xóa, để lộ ra một góc cháy xém đen. Sợi vải đen thui thủi quấn quanh mũ giáp đã hư, cùng đống vũ khí bị đốt nát một nửa đang ngổn ngang chất đống dưới đất, và từng đống từng đống tên đà không còn mũi... những thử này đều có thể bò vào lò rèn lại vù khí mới, nhưng bắt mắt hơn cả và cũng rùng mình hơn cả là từng vũng máu bị đông lại cứng đơ, tạo thành những tảng băng đỏ tươi, thình thoảng còn nhìn thấy từ trong băng máu lộ ra một khúc tay bị chém đứt.

Quách Tử Nghi sắc mặt trầm trọng, hắn đã kiểm tra kỹ càng từng nơi tại chiến trường, không một ai biết hắn đang nghĩ gì. Khi hắn đi đến giữa hai trạm gác đã bị thiêu rụi ngã đồ, đi qua hàng rào bị cháy rụi còn gốc, cào tàn tuyết ra. nhặt ra tấm ván gỗ hai đầu có đinh dài tại rành hào. Đấy là ván gỗ hai mươi xích hầu dùng làm cầu tạm để vượt qua chiến hào. Hắn quay đầu lại nhìn nhìn, từ miếng ván này đi thẳng đến trước lan can, lại thị sát một vòng hai bên trạm gác. Hắn mới thờ dài một tiếng, "Thật không hồ danh xuất thân từ An Tây đệ nhất doanh, ta tự hồ thẹn vì không bằng."

Đại tướng Lý Lương Quốc ở bên cạnh lúc này lại có phần không phục, nói: "Thuộc hạ xem bọn họ chẳng qua một phần nhờ may mắn thôi, nếu không phải vì tối qua có tuyết to như vậy, bọn họ cũng khó mà vào được đại doanh của An Lộc Sơn."

Quách Tử Nghi lắc lắc đầu nói: "Đây cũng không phải là do may mắn hay gì, bọn họ chi có hai ngàn quân, một ngàn người còn là tân binh do ta để lại. sau khi giết chết đại tướng của đối phương tại biệt quán mà còn dám quay đầu lại tập kích quân doanh có hai vạn quân trú đóng của địch, chi các gan này đã khiến người ta không thể không phục."

Quách Tử Nghi lại đi thêm hai bước, hắn chi vào cái dấu hơi lõm xuống phía trước nói: "Quốc Lương, ngươi thử nhìn xem chỗ này, ngươi biết vì sao chỗ này lại có một vết lõm không?"

Lý Quốc Lương đi lên trước nhìn một hồi lâu rồi nhưng vẫn có phần hoang mang chưa hiểu ra gì. Quách Tử Nghi ngồi xổm xuống. rút đoản kiếm ra cạo lớp tuyết mỏng phũ ở phía trên xuống, phía dưới đà là tuyết đà đóng băng cứng ngắt. nhưng vẫn có thể nhìn rõ đấy là dấu vết của người nằm xuống để lại.

"Ngươi đà hiểu rồi chứ?" Quách Tử Nghi cười hỏi.

Lý Quốc Lương do dự một lúc bèn hòi: "Bọn họ từng nằm mai phục tại đây?"

""Không sai, nhưng vì sao dấu vết nằm tại chỗ này lại sâu hơn nhiều so với chỗ khác? Từ vết tuyết mà nhìn, bọn họ chí ít nằm hơn một khắc giờ. Bọn họ rõ ràng đã qua được chiến hào, vậy vì sao mãi vẫn còn nằm ở đây mà không chịu đi vào. Ngươi có biết vì sao không?"

Lý Lương Quốc cũng là một đại tướng kinh nghiệm phong phú, hắn nghĩ ngợi một hồi như bỗng chốc hiểu ra. bèn nói: "Ý của lão tướng quân là nói, bọn họ rất thận trọng, cho dù không bị trạm gác phát hiện nhưng cũng phải quan sát kỹ địch tình rồi mới đi vào."

"Đúng! Chính là như thế, đây chính là một tiều tiết nhỏ, nhưng ngươi đừng xem thưởng những tiểu tiết nhỏ này, đó cũng chính là nguyên nhân mà bọn họ được mệnh danh An Tây đệ nhất doanh. Trời có tuyết lớn, phạm vi tầm nhìn của trạm gác chi còn hai mươi bước, khiến phòng ngự cả đại doanh xuất hiện sơ hờ. Bọn họ có thê phát hiện, nhưng địch quân cũng sẽ nghĩ đến được, nhất là Lý Khâm Tấu, nếu hắn không háo sắc như thế thì hắn cũng là một tên danh tướng. Lúc rời khỏi đại doanh, tuyết đã rơi rất ác liệt, hắn nhất định đã có bố trí trước, cho nên đề nhằm vào điểm yếu này hắn nhất định đà phái người gác kỹ nơi đây, hơn nữa người gác này chắc chắn đà ngủ quên nên xích hầu An Tây mới nằm ở đây lâu thế. Bọn họ đang chờ, chờ người gác này xuất hiện, đối mặt với thời cơ mà vẫn đợi được một khắc giờ. Thử hòi kiên nhẫn này người thiên hạ

có mấy ai làm được. Đấy chính là nguyên nhân họ được xưng làm An Tây đệ nhất doanh.

Quách TửNghi thờ dài một tiếng, "Thủ hạ ta không có được xích hầu như thế!"

Lúc này Nhan Cảo Khanh từ phía sau đi lên, hắn giơ cao ngón cái tán thưởng: "Lão tướng quân từ những dấu vết nhỏ nhoi này mà đã đoán ra được tất cả tình hình của đêm hôm đó gần như đúng hết, đây cũng là điều người thưởng không tài nào sánh."

Quách Tử Nghi lại lắc lắc đầu, xong hắn quay lại hỏi: "Quý Thắng và thủ hạ của hắn đi đâu hết rồi, Nhan sứ quân có biết không?"

Nhan Cảo Khanh cười khổ nói: "Ta có hỏi qua, nhưng hắn chi nói là hắn phái đi lên phía Bắc, ta đoán có lẽ hắn đã đi U Châu rồi."

Quách Tử Nghi gật gật đầu thở dài: "Haiz! Không vào hang cọp sao bất được cọp con, người này đúng là bậc anh hùng hào kiệt."

Lúc này, bỗng vang lên tiếng vó ngựa vội vã từ xa xa, hai tên xích hầu đương hòa tốc phóng ngựa về phía bên đây.

Sau khi đến gần Quách TửNghi, hai tên xích hầu nhảy xuống ngựa quỳ xuống thi lễ nói: "Bẩm lão tướng quân, đại quân Sử Tư Minh đã đi vào vùng Hăng Châu, chi còn cách đây có tám mươi dặm."

Quách TửNghi cười lạnh một tiếng nói: "Đến đây nhanh nhi!

Xong hắn lập tức quay đầu sang nói với Nhan Cào Khanh: "Cảm phiền Nhan sứ quân hây gia tăng tốc độ sơ tán dân chúng huyện Chân Định. Vào đúng giờ thân chiều nay thành môn sẽ đóng lại, không cho bất kỳ ai được phép ra vào thành nữa."

Nhan Cào Khanh vội vã quay người cáo từ. Lý Quốc Lương có phần lo âu nói với Quách Tử Nghi: "Lão tướng quân, ý của triều đình là muốn Trinh Thiên Lý bỏ qua Tương Châu rút về Hà Đông. Cả thuộc hạ cũng cho rằng như thế, binh lực của chúng ta giờ quá phân tán, rất dễ bị chia rẽ ra nuốt chửng, lão tướng quân vì sao không chịu rút về Tương Châu?"

Ánh mắt phức tạp của Quách Tử Nghi dõi về phía trời nam. Bỏ Tương Châu rút về Hà Đông, hắn biết đây là kiến nghị của Lý Khánh An. Bản thân kiến nghị này vốn dĩ không có vấn đề gì, hơn nữa còn rất sáng suốt, chi là Quách Tử Nghi hắn không thê nào bò được mấy trăm vạn dân chúng của Hà Bắc, không nhẫn tâm để họ trở thành con cừu non trước nanh vuốt lang sói của bọn Hồ binh An Lộc Sơn, vẫn để Trình Thiên Lý trú thủ Tương Châu không chịu rút, chi ít như thế có thê aiữ được tính mạng của hàng triệu bình dân. Để cứu được những người dân vô tội này, hắn đồng ý mạo hiểm một phen.

Hắn nhè nhẹ thở dài nói: "Chi cần Trình Thiên Lý có thể cầm cự được mười hôm, đợi Hoàng Hà đóng băng, quân đội phía Hà namđã có thế bắc thượng, ta tin rằng Lý Khánh An sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Có lẽ do quân đội của Quách Tử Nghi đã vào Hằng Châu, đại quân của Sử Tư Minh sau khi vào Hằng Châu đã thả chậm lại tốc độ hành quân, nhất là sau khi biết Quách Tử Nghi đích thân đến chi huy, Sử Tư Minh lại càng cẩn trọng hơn. Cà một ngày dài một đại quân của hắn mới được được năm mươi dặm. Vào thòi khắc hoàng hôn, quân đội của Sử Tư Minh đã đến phía đông cách huyện Trấn Đinh ba mươi dặm. Quân đội dừng lại đóng trại tại chỗ.

Trời vẫn chưa tối hẳn, trên khắp noi của mành đất Hà Bắc trời đã một màu xám xịt,

sắc trời tối sầm lại. ô vân kéo đến phảng phất như muốn báo trước một trận bào tuyết lại sắp ập đến. Sử Tư Minh đã được tin. Quách TửNghi đà cho thanh lý sạch sẽ, trong vòng bán kính ba mươi dặm của huyện Chân Định sẽ không còn một hộ gia đình nào. Phòng ốc cũng đà bị tháo dỡ, nước giếng hạ độc, cả cỏ khô mà nông dân tích trừ cùng tất cả cũi gỗ đều bị mang vào trong thành. Xung quanh huyện Chân Định bỗng chốc tĩnh lặng mang hơi chết chóc của vùng đất hoang.

Lúc này Sử Tư Minh dưới sự hộ vệ của một ngàn kỵ binh cũng đã đi đến chiến trường cạnh trấn Định Đông. Hắn không phải đến để viếng tế binh sĩ đã hi sinh, mà chi là muốn đến xem thử, cảm nhận thử mức độ mà An Lộc Sơn sẽ phẫn nộ.

Sử Tư Minh nheo mắt lại ngắm nhìn thảm trạng của chiến trường sau khi bị đại hòa thiêu rụi. Trên mặt hắn lạnh như tiền không chút biểu cảm cử như thể đang nhìn một sự việc chẳng can hệ gì minh. Hai vạn người của Lý Khâm Tấu bị tiêu diệt Sử Tư Minh không chút gì xót xa, ngược lại, hắn còn thờ phào và có chút mừng thầm như trút được sánh nặng. Lý Khâm Tấu chết thật tốt quá đi! Như thế này An Lộc Sơn sẽ không còn cách nào giám sát hắn nữa.

"Phó soái! Bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây?" Một tướng lĩnh thân binh của Sử Tư Minh hòi.

"Cái gì cũng không phải làm, cử đứng lại án binh bất động với Quách Tử Nghi, đợi tin từ phía phương nam."

Sử Tư Minh binh thán nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.