Thiên Hạ 2

Chương 594: Q.14 - Chương 594




Binh Áp Tương Châu

"Nước sông Hoàng Hà trời đồ xuống. đồ ra đến biển không trở lại...

Hoàng Hà từ cao nguyên Tuyết Sơn mà đến. dòng chảy đến gần vạn dặm, ở giữa có vô số nhánh sông nhập vào, mặt sông bắt đầu trở nên rộng. nước sông mênh mông cuồn cuộn, sau khi xông ra Tam Môn hạp thì không còn bất kỳ trói buộc nào, cuối cùng ở một vùng Lạc Dương hình thành đại giang mênh mông sóng trào, đổ xa nghìn dặm, phóng thẳng vào biển.

Thời gian đã tiến vào tháng mười một, Hoàng Hà đà bắt đầu tiến vào mùa khô nước, mặt sông cũng đà bình lặng đi rất nhiều, khí trời càng lúc càng giá lạnh, rất nhiều nhánh sông Hoàng Hà đều bắt đầu đóng băng. cả nơi gần bờ sông Hoàng Hà cũng đà xuất hiện băng trôi mong mòng, đây là điềm báo trước khi Hoàng Hà hoàn toàn đóng băng.

Buổi sáng hôm nay, Lý Khánh An dưới sự đi cùng của mấy chục tướng lĩnh bọn Lý Quang Bật và quan địa phương Hà Bắc đạo, đi đến bên bờ Hoàng Hà của huyện Hà Âm, thị sát tình hình con nước của Hoàng Hà.

Lý Khánh An là ba ngày trước đến Lạc Dương. ở Lạc Dương nghi ngơi được một đêm. ngày kế liền khởi hành đi đến Hà Âm thị sát.

"Đại tướng mời xem!"

Lý Quang Bật chi vào một lớp băng mỏng dài mấy chục dặm, rộng khoảng bảy tám

trượng bên sông nói: "Đó là ngày trước mới xuất hiện, lớp băng trôi đó xuất hiện, cũng có nghĩa là Hoàng Hà đóng băng đà không còn xa nữa."

Lý Khánh An chăm chú nhìn một lát. liền hòi nói: "Lớp băng bao dày. phía trên có thể đi người không?"

"Điều này thì không biết, có thể để người đi thử xem

Lý Quang Bật căn dặn một câu. hai binh sĩ lập tức cầm lấy gậy dài cẩn thận dè dặt đi xuống dưới đê. chi thấy bọn họ tiến gần băng nổi, dùng cây gỗ chọc thẳng vào mặt băng, sau chọc được mấy chục cái, mặt băng bắt đầu nứt ra, nước sông từ khe băng chảy ra. một binh sĩ chân phải đạp trên mặt băng mượn sức, mặt băng dưới chân hắn đột nhiên nứt ra. nếu không phải đồng bọn bên cạnh phàn ứng nhanh nhầu, một tay túm lấy hắn. thì hắn suýt nữa đà rơi vào trong sông Hoàng Hà rồi.

Hai viên binh lính vội vàng trở về bầm báo: "Đại tướng quân, mặt băng độ dày chi có nửa tấc, chỗ sát bờ dày hơn chút, có một tấc, nhưng đều không thê đi người."

Lý Khánh An gật gật đầu. lúc này, vài viên thân binh mang đến một lão thuyền công, "Đại tướng quân, người chèo thuyền bản địa mà người cần đà tìm tới rồi."

Lão thuyền công lập tức quỳ xuống dập đầu nói: "Tiểu dân dập đầu với Triệu vương điện hạ."

Lý Khánh An cười xòa. để thân binh dìu lão thuyền công dậy, hắn mỉm cười hỏi: "Ngươi tên là gì? ở trên sông Hoàng Hà hành thuyền đà mấy năm rồi?"

"Tiểu dân tên La Ngũ Lang, tiểu dân năm mười tám tuổi đà bắt đầu đi thuyền trên sông Hoàng Hà, năm nay năm mươi tám tuồi, đà bốn mươi năm rồi."

"Quả nhiên là kinh nghiệm phong phú. ta hỏi ngươi, dựa theo tình hình bây giờ, còn

mấy ngày nữa Hoàng Hà đóng băng, ý ta là có thể đi người được."

Lão thuyền công tính toán một chút nói: "Mấy năm nay có chút khác thưởng, nếu là bốn năm trước, lúc này đã phải đóng băng rồi, nhưng mấy năm nay cũng đều phải chậm đi khoảng bảy tám ngày, xem tình hình bây giờ, ít nhất phải sau bảy ngày, rồi mới đóng băng hoàn toàn, nhưng mà bọn tiểu dân chỗ này có một câu tục ngừ. là "Hoàng Hà sơ đông mạc thượng hành, thượng hà tất bị Long vương thỉnh", ý nói là lúc vốn đóng băng không thê đi người, nếu muốn đi người, phải đợi "Hoàng Hà đắp chăn bông, mặt sông có thể ngủ chính là nói phải đợi trận tuyết đầu tiên sau khi đóng băng rơi xuống. trên mặt băng mới có thế đi người."

Lý Khánh An và Lý Quang Bật nhìn nhau, cùng nhau cười lên. bọn họ ở đây vật lộn nửa buổi trời, cũng không hiệu quả bằng hai câu tục ngừ, hai câu nói bèn điểm ra hết toàn bô tinh báo mà bon ho muốn biết.

"Vậy chúng ta chi đành an tâm chờ đợi trận tuyết đầu tiên rơi xuống thôi!'

Lý Khánh An bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, hỏi chèo thuyền nói: "Vậy bây giờ thể đi thuyền không?"

Lão thuyền công lắc lắc đầu cười nói: "Điện hạ có thấy trên mặt sông có thuyền không? Bây giờ không thể đi thuyền, vận may không tốt, trong một đêm đã đông cứng thuyền trên mặt sông rồi, tiến thoái không được, chi đành đợi đến đầu xuân sang năm sau khi băng tan mới lại lấy thuyền, qua một mùa đông. thân thuyền đà mục nát. cho dù thân thuyền không hư, đợi đến lúc băng tan. nhưng đến lúc đó lũ đến, thuyền lớn chắc chắn sẽ bị ép đến nát bét. vì vậy trong lúc này, mặt sông chắc chắn là không có thuyền nữa. nhưng mà ở Tế Châu, bên kia Tế Châu, lại có thể đi mấy ngày thuyền, nhưng cũng không cố được hai ngày nữa."

"Đa tạ lão thuyền công."

Lý Khánh An căn dặn thân binh nói: "Dần hắn lui xuống, thưởng hắn mười đồng

tiền bạc."

Lão thuyền công tạ ơn rối rít lui khỏi, lúc này, Lý Quang Bật nói: "Đại tướng quân, nửa đêm qua nhận được tin báo, tiền phong của đại quân Thái Hy Đức đà đến Hàm Đan, ty chức phỏng chừng, chậm nhất là ngày mốt, đại quân Thái Hy Đức sẽ bao vây Tương Châu. Trình Thiên Lý thủy chung không có triệt quân a! Ty chức cảm thấy, Quách Tử Nghi là hi vọng chúng ta đi viện trợ Tương Châu, đợi sau khi Hoàng Hà đóng băng, không biết ý của đại tướng quân...

Lý Khánh An không lập tức trả lời hắn, hắn chăm chú nhìn vào bờ đối diện Hoàng Hà trong một lúc lâu, mới hòi: "Ngươi muốn đi viện trợ không?"

Lý Quang Bật lắc lắc đầu: "Ty chức cho rằng không cần thiết. Tương Châu năm vạn đại quân trú phòng. binh tinh lương túc, hơn nữa Thái Hy Đức chi có mười vạn quán, ty chức cho rằng Thái Hy Đức là không thế công hạ Tương Châu, nếu chúng ta đi chi viện rồi, trái lại sẽ làm cho Hà namtrống trải, một khi bị quân An Lộc Sơn thừa dịp, đường lui của chúng ta sẽ bị đứt."

Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Lý tướng quân, ta cho rằng ngươi và Quách Tử Nghi đều phạm phải một sai lầm giống nhau, các ngươi đều bị vẻ ngoài của An Lộc Sơn đánh lừa. tường rằng hắn chi phái mười vạn quân của Thái Hy Đức đến đánh Tương Châu, nếu như ngươi thật sự nghĩ thế, vậy thì ngươi đã sai lầm to rồi."

Lý Quang Bật lắp bắp kinh hãi, "Chẳng lẽ không phải là mười vạn quân sao?"

"Hừ!" Lý Khánh An cười lạnh một tiếng nói: "An Lộc Sơn có năm mươi vạn đại quán, hắn chi phái ra hai mươi vạn đại quân, một là đánh Hà Đông, một là đánh Hà Nam, đây là ý gì, hai mươi vạn đại quân thì có thể thay hắn san bằng thiên hạ ư? Ngươi nếu thế cũng quá xem thưởng An Lộc Sơn rồi, hai mươi vạn đại quân chi là phép che mắt, chi là muốn làm tê liệt ngươi và Quách Tử Nghi, không để các ngươi nhìn ra ý đồ thực tế của hắn, bộ Sử Tư Minh tiến quân Hà Đông. là vì đóng băng đại quân của Quách Tử Nghi, làm hắn không còn rảnh tay phái binh viện trợ Tương Châu Trình Thiên Lý, còn chi phái mười vạn quân nam hạ, cũng là vì mê hoặc ngươi, đê ngươi

tường rằng năm vạn quân đội của Trình Thiên Lý có thể giữ được Tương Châu, đợi lúc ngươi không thể vượt sông viện trợ, hắn chắc chắn sẽ tổ chức đại quân tiến công Tương Châu, tổng binh lực sẽ không thấp hơn ba mưoi vạn người, ba mươi vạn đại quân, ngươi cho rằng Trình Thiên Lý còn giữ được Tương Châu ư? Tương Châu đánh bại, chủ lực An Lộc Sơn từ phía namđánh vào Hà Đông, Quách Tử Nghi phía bắc phái làm thế nào?"

Lý Quang Bật giật mình, phân tích của Lý Khánh An họp tình họp lý, hoàn toàn có khả năng này, bâỵ giờ không phái như thế ư? Bây giờ Hoàng Hà đã không thê đi thuyền, phái đợi đến hoàn toàn đóng băng chật, lúc có thê hành quân, thì cũng phải sau nửa tháng mười ngày, cái An Lộc Sơn đánh chính là khoảng chênh lệch thời gian mấu chốt này. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

"Vậy... chúng ta nên ứng đối thế nào?" Lý Quang Bật trong lòng có chút rối rồi, hắn lại không nghĩ ra một gách lược ứng đối nào.

Lý Khánh An cũng khe khẽ thờ dài nói: "Tướng lệnh của ta Quách Tử Nghi sẽ không nghe, vi vậy ta mượn chính sự đường hạ chi, nhưng hắn vẫn là không chịu từ bò Tương Châu, ta biết Quách Tử Nghi từ thủ Tương Châu tất có nguyên cớ, ta cũng không tiện nói quá rõ ra, dù sao ta cũng chi là suy đoán, nhưng bây giờ ta cảm thấy sự phát triển của cục thế càng lúc càng tiến sát với hướng suy đoán của ta, hôm qua ta ở dọc đường đồng thòi gùi đi thư cáp cho Trình Thiên Lý và Quách Tử Nghi, nếu như bây giờ rút lui vẫn còn kịp, nhưng bọn họ vẫn là kiên trì ý kiên của mình không chịu rút lui, vậy thì ta cũng hết cách rồi."

Lý Khánh An nhìn vào nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn, hấn lần đầu tiên có một cảm giác vô dụng bất lực.

Há để áo mão thượng quốc sa vào man di, hẹn lĩnh hào kiệt Trung Nguyên đòi lại giang sơn

Tương Châu, cũng chình là An Dương ngày nay, là nơi sờ tại của Nghiệp quận đời Hán triều, đây là một tòa thành trì lớn nhất ở nambộ Hà Bắc, là cánh cửa của Hà Bắc, rất có giá trị chiến lược, thành trì chu vi hơn sáu mươi dặm, tường thành cao sáu trượng, đều dùng cự thạch xây thành, đầu thành có thể ba chiếc xe ngựa song song nhau, mỗi cách một dặm bèn có tu sửa tường đầu ngựa, trải qua mấy trăm năm không ngừng tu bô, tòa thành tri đã trở nên vô cùng kiên cố vững chắc.

Cộng vào đó An Dương Thủy vòng qua thành, đã hình thành nên sông hộ thành tự nhiên, mặt thành rộng ba trượng, dùng ván gỗ thông thưởng cũng khó mà đắp cầu được, bốn cánh cửa thành, bốn chiếc cầu hộ thành kéo lên cao cao, có tòa thành trì kiên cố vô song này, còn có sự phòng ngự của năm vạn đại quân, rồi có thêm số lương thực có thê cung cấp cho mười vạn người ăn xài một năm, thú tướng Trinh Thiên Lý đối với việc giữ lấy tòa thành trì này vô cùng tự tin.

Trình Thiên Lý là lão bằng hữu của Lý Khánh An rồi, nói một cách xác thực, thì phái là lão đối đầu mới đúng, từ lâu khi Lý Khánh An còn là hiệu úy quân An Tây, hắn bèn là An Tây tiết độ phó sứ, hắn trước là đấu với Cao Tiên Chi, sau khi Phu Mông Linh Sát roi đài, hắn bị điều đi Bắc Đình, rồi lại đấu với Lý Khánh An ngay sau đó, vẫn là bị thất bại, bị điều về Trường An nhàn cư, trải qua bao phen trắc trờ, cuối cùng hắn đi theo Quách TửNghi, trở thành phó tướng của Quách Tử Nghi.

Chi có vào lúc này, Trình Thiên Lý mới phảng phất như tìm được chốn nương thân của mình, Quách Tử Nghi rất mực tín nhiệm hắn, không chi để hắn có thể một minh một cõi, còn cực lực tiến cử công lao của hắn với Lý Khánh An, Lý Khánh An đã nể mặt Quách Tử Nghi, làm cho Trình Thiên Lý trở thành Tương Ngụy tiết độ sứ, bắc lộ quân phó nguyên soái, đây là lần đầu tiên Trình Thiên Lý thăng nhiệm tiết độ chủ sứ, điều này rõ ràng đã khiến cho trong lòng Trình Thiên Lý tràn đầy sự cám kích đối với Quách Tử Nghi.

Sau khi Trinh Thiên Lý chủ chính Tương Châu, hắn cẩn trọng dè dặt chấp hành gách lược di dân của Quách Tử Nghi, không ngừng đem dân chúng Hà Đông di dời sang Hà Đông và Hà Nam, nhưng áp lực mấy ngày nay của Trình Thiên Lý chợt tăng mạnh, tin tức An Lộc Sơn đồ thành đã truyền khắp Hà Bắc đạo, làm cho các châu các huyện Hà Bắc đạo rơi vào sự hoảng loạn.

Hơn nữa từ sau sự đồ sát hai huyện An Hi và Tín Đô, đại quân An Lộc Sơn đã hoàn toàn xé toạc bộ mật giả dối ngụy tạo, suốt dọc đường phóng hỏa giết người cướp bóc, lăng nhục phụ nữ, hơn nữa Hồ binh tàn bạo dị thưởng, không chi giết người không gớm tay, còn đem hàng nghìn hàng vạn nữ nhân trẻ tuổi đưa đến bộ lạc phương bắc, đẩy vào làm nữ nô vạn kiếp bất phục, điều này lại càng dẫn đến sự hoàng loạn của dân chúng Hà Bắc đạo, trong vòng mấy ngày, mười mấy huyện của tám châu Triệu, Dực, Đức, Bối, Hình, Minh, Ngụy, Bác, hơn một trăm vạn dân chúng trốn tránh binh tai ùa sang Tương Châu, nếu nói đợt đại di dân Hà Bắc lần trước chủ yếu là nông dân hương thôn, thì lần chạy nạn này đại đa số đều là bình dân sinh sống trong thành, bọn họ thiếu thốn sức thú vật, đại đa số nhờ vào hai chân mà tháo chạy, còn phải tránh đi đại quân An Lộc Sơn nam hạ, bọn họ thưởng thì đều lựa chọn bãi đất hoang rộng mà nam hạ, trong vòng mấy ngày, dân chạy nạn tiến vào Tương Châu đã đông đến trăm vạn.

Điều này không nghi ngờ gì đã mang lại cho Trình Thiên Lý một sức ép cực lớn, trong thành Tương Châu không thê vào thêm dân chạy nạn nữa, chi có thê đưa những dân chạy nạn này sang Hà Đông, từ Tương Châu vào Hà Đông có hai con đường, một đường là từ phía Bắc của Phũ Khâu Hình ở phía tây huyện Phũ Dương, một đường khác là Bạch Hình của hướng tây nam, phái tiến vào Vệ Châu rồi sau đó mới có thể vào Hà Đông, đểtìm đường chạy nạn gần, dân chúng của bốn châu Triệu, Dực, Hình, Minh chú yếu tháo chạy từ Phũ Khẩu Hình sang Hà Đông, còn bốn châu Đức, Bối, Ngụy, Bác thì vượt qua thành Tương Châu, tiến vào Vệ Châu, hội nhập với dân chúng của Vệ Châu, tò Bạch Hình trốn vào Hà Đông và Đô Kỳ đạo.

Vì điều này Trình Thiên Lý đã xuất động một vạn quân đội cùng với một lượng lớn lương thực, giúp đỡ hàng trăm vạn dân chạy nạn chạy sang phía tây, cho dù như vậy, nhưng vẫn có không ngớt tin tức có dân chạy nạn bị quân giặc đuổi kịp giết chóc truyền đến, làm cho Trình Thiên Lý trong lòng nặng trịch, hắn phàng phất trên vai mình có một gánh nặng nghìn vạn cân, ngày đêm trăn trờ, lo lấng không yên.

Rạng sáng hôm nay, Trình Thiên Lý vừa ngủ được trong chốc lát, lại bị một tinh

báo khẩn cấp làm bừng tinh.

"Trình tướng quân, ba vạn tiên phong của Thái Hy Đức đã đi đến Phũ Dương huyện, xảy ra chiến đấu kịch liệt với năm nghìn quân mà chúng ta đang hộ tống dân chạy nạn, quân ta ít không địch lại đông. không may bị đánh bại, năm vạn dân chạy nạn ở huyện Phũ Dương vẫn chưa tây đào từ thương thảm trọng."

Trình Thiên Lý cơ hồ là phản xạ có điều kiện, hắn "a!" lên một tiếng ngồi dậy, tiên phong của Thái Hy Đức đã tiến vào Tương Châu rồi, hắn ngờ ngàng ngồi nhìn vào nóc nhà, một lúc sau mới khẩn trương hòi: "Vậy chủ lực Thái Hy Đức đến đâu rồi?"

"Chù lực của Thái Hy Đức đã đi đến Hàm Đan rồi!"

Hàm Đan cách huyện Phũ Dương cũng chẳng qua sáu mươi dặm, cũng chính là hôm nay mười vạn đại quân của Thái Hy Đức sẽ toàn bộ tiến vào Tương Châu, Trình Thiên Lý thờ dài một tiếng, đại quân An Lộc Sơn vẫn là đến rồi.

Hắn trở người rời khỏi giường, dùng nước lạnh rửa mặt xong, cả người run bắn lên, nói với thân binh ngoài nhà: "Đi, lên thành đi!"

Trời vẫn còn chưa sáng hết. bầu trời đang âm u, không có sao, cũng chẳng có trăng, mặt đất vẫn bị màn sương xám xịt che đi, không nhìn thấy tình hình ngoài xa trăm dặm. cho dù là thế, mọi thù quân trên tường thành vẫn là có thể cảm nhận được một nỗi khiếp sợ khó tả, phàng phất như làn sương tràn ngập giữa đất trời này là một bầu không khí chết chóc, là chướng khí do ác ma thổi ra, bao vây quanh họ, khiến cho họ ngộp thờ.

Trình Thiên Lý cũng cảm nhận được nỗi khiếp sợ làm cho người ta ngộp thờ này, hắn lập tức hạ lệnh nói: "Nồi trống!"

"Tùng! Tùng! Tùng!" Tiếng trống to lớn đà gióng vang ở đầu thành Tương Châu, tiếng trống rung chuyển đất trời, phảng phất như đang đối kháng với cảm giác khiếp sợ tràn ngập trong đất trời, tiếng trống trận tự cố chính là trận pháp đối kháng yêu nghiệt,

Trình Thiên Lý khẽ thờ phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng hắn có chút đắc ý, dù sao thủ đoạn cố vũ sĩ khí trong nháy mắt này không phái là ai cũng có thế làm được, hắn trở người lên ngựa, men theo tường thành bắt đầu đi, mỗi ngày vây thành đi một vòng, đây cơ hồ đã trở thành một nghi thức tôn giáo thành khấn, nhìn có vé như đang kiểm tra phòng ngự của tường thành, nhưng trên thực tế đây là một phép ám chi tâm lý của Trình Thiên Lý, hắn chi có nhìn vào sự phòng ngự tường thành kiên cố vững chắc, tâm trạng căng thẳng của hắn mới dần được bình lặng, lòng tin của hắn mới có thể khôi phục, đại quân của Thái Hy Đức sắp sửa đến rồi, hắn cần phải giàm bớt áp lực cho mình.

Tuy nhiên phương pháp này hôm nay đối với Trinh Thiên Lý hình như có chút mất hiệu nghiệm, hắn đã đi được gần nửa canh giờ rồi, áp lực trong lòng hắn lại chẳng giám nhẹ đi chút nào, tất cà những điều này đều bất nguồn từ một lá thư cáp mà tối qua Lý Khánh An đưa đến, trong thư nói An Lộc Sơn rất có thể vẫn có đại quân nam hạ, số người có thể sẽ trên hai mươi vạn, khuyên hắn mau chóng rút khói Tương Châu, bào toàn thực lực.

Cho dù Lý Khánh An là lão đối đầu của hắn, nhưng Trình Thiên Lý lại không có chút hình mũi khình khi nào, với thân phận lúc này của Lý Khánh An, là sẽ không dễ dàng gửi thư cho hắn nữa, nếu hắn đã nói như vậy, nhất định là có căn cứ hẳn hoi.

Nhưng bất kể như thế nào, hắn không thể nghe theo mệnh lệnh của Lý Khánh An, nếu muốn đề hắn triệt lui cũng được, nhưng buộc phải có mệnh lệnh của Quách Tử Nghi, nhưng Quách Tử Nghi sẽ để hắn triệt quân sao?

Khóe môi của Trình Thiên Lý lộ ra một nét cười khổ, không thể nào, phía namTương Châu đang có mấy chục vạn dân chúng tiến vào Vệ Châu tháo chạy về phía Bạch Hình, hắn nếu như từ bỏ Tương Châu, mấy chục vạn dân chúng này sẽ không còn bất kỳ phòng hộ nào, sẽ trực tiếp bại lộ ở trước mặt thú quân An Lộc Sơn, hắn Trinh Thiên Lý không đang tâm làm vậy.

Bất luận thế nào, hắn phái kiên thú lấy Tương Châu, hắn tin rằng sau khi Hoàng Hà đóng băng, đại quân của Lý Khánh An sẽ đến viện trợ, đây là một con đường khả thi

duy nhất của hắn.

Lúc này, xa xa truyền đến một tiếng vó ngựa, hắn quay đầu lại nhìn, lúc này trời đã sáng hãn, sương mù đà tan đi một nửa, có thê thấy rõ tình hình ngoài xa năm trăm bước.

Chi thấy một kỵ binh đang men theo đầu thành phóng như bay đến hướng này, trong lòng Trình Thiên Lý có một cảm giác chẳng lành, hắn ghìm lấy chiến mã, chờ đợi kỵ binh tiến lên.

Kỵ binh không đợi chiến mã dừng vừng bèn phi thân nhảy xuống, chạy nhanh mấy bước nửa quỳ thi lễ nói: "Bẩm báo Trinh tướng quân, có tình báo khẩn cấp!"

Kỵ binh đem một ống cáp thư màu đỏ trinh lên, đây là học hòi quân An Tây, ống thư màu đỏ thể hiện vô cùng khẩn cấp, Trình Thiên Lý hít một hơi thật sâu, run tay từ trong ống thư rút thư cáp ra. mờ ra vội vã xem qua, nhất thời như sét đánh ngay trên đinh đần, thư cáp bay xuống dưới đất, bên trên chi có một câu, An Lộc Sơn đích thân suất hai mươi vạn đại quán, đã đi đến Thâm Châu Nhiêu Dương huyện, đang tức tốc tiến mạnh sang phía nam.

(Phát hiện một cái BuG (*lỗi sai), đó chính là Hà Thiên Niên, lúc ở trước đó đồ sát Thồ Môn quan, bị xem như con dê chịu tội thay mà bị giết đi, sau này lại xuất hiện, phía trước sai rồi, kè làm người chịu tội thay, không phái Hà Thiên Niên, xin cáo lỗi với mọi người, bài quá dài, sai lầm trên những chi tiết nhỏ như vậy sẽ hay thưởng xảy ra.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.