Mới sáng sớm một con chim câu trắng từ trên không từ từ hạ cạnh dừng lại trên tháp câu huyện Hà Âm. Lính gác tháp thấy trên chân chim có cuốn ống thư màu đỏ bèn vội vã lấy ống thư chạy thẳng vào phía thành Hà Âm.
Ngoài thành Hà Âm có một dày đại doanh đóng quân, ước chừng có vạn người, đấy chính là vệ đội tùy thân của Lý Khánh An. Vào thời bình hắn xuất tuần thân binh có chừng ngàn ngươi, nhưng vào thời chiến, vệ đội tùy thân bèn tăng lên gần vạn người, hình thành đội vệ quân độc lập, xung là hổ bôn vệ, đấy chính là cảnh bị vệ thú đội của Lý Khánh An, bao gồm cả xích hầu, kỵ binh, mạch đao quân, tổng cộng một vạn người tròn. Liên tục mấy ngày nay Lý Khánh An đều đóng quân tại huyện Hà Âm, hắn từ đầu chí cuối vẫn đang quan sát chiến sự Tương Châu. Đương nhiên, là một chủ soái thống lĩnh thiên hạ đại quân, hắn sẽ không đến nỗi bồn chồn vì chiến cục của Tương Châu. Tương Châu có thù được hay mất chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục, Quách Tử Nghi không phải đối thủ của An Lộc Sơn. hắn không có đủ thực lực. có Lý Khánh An hắn mới đủ.
Trên thực tế Lý Khánh An cũng chẳng mấy quan tâm thắng bại của Trình Thiên Lý, không quan tâm được mất tại Tương Châu. Hắn giờ chỉ quan tâm một việc duy nhất, đó là An Lộc Sơn liệu có xuất binh như đúng mong đợi của hắn. Đó sẽ can hệ đến việc hắn liệu có nắm giữa được đại cục hay không. Một khi An Lộc Sơn xuất binh Tương Cháu, Lý Khánh An bèn cảm thấy minh đã bắt đầu nắm được nhịp mạch của An Lộc Sơn. nhất cừ nhất động. mỗi bước mưu đồ đều nằm trong dự liệu của hắn.
Đối với việc An Lộc Sơn khí thế hừng hực tạo phản, Lý Khánh An lúc bắt đầu cũng không mấy phản ứng tích cực, chi là phòng ngự một cách tiêu cực, một mặt đương nhiên là vì sự tình của hắn tại An Tây chưa giải quyết xong, chưa có đủ thực lực và tinh lực đi can hành động tạo phản của An Lộc Sơn.
Một mặt khác, là một người từ hiện tại trở về quá khử, hắn tuy từ mấy năm trước đà biết An Sử chi loạn sớm muộn cũng diễn ra, nhưng hắn cũng chẳng muốn ngăn cản An
Lộc Sơn làm gì. Đấy không chi đơn thuần xuất phát từ lợi ích cá nhân hắn, mà do hắn hiểu rõ Đại Đường chế độ hủ bại và tinh hình thâu tóm đất đai nghiêm trọng, xà hội Đại Đường cần phải có một lần chấn động như tạo phán của An Lộc Sơn. như thế mới có thể bắt đầu lại tiến hành phân chia lợi ích, có thể tạo lập được vào tư tưởng của kẻ sĩ, mới có thể khiến kè thống trị cảnh tỉnh lại bán thân, triệt để tiến hành cải cách, trừ đi khối u ác tính hũ bại để Đại Đường có cơ hội làm lại.
Nếu quá sớm dập tắt ngọn lửa tạo phán của An Lộc Sơn chi khiến bọn cầm quyền Đại Đường lại tiếp tục nằm trong cái nôi êm ái của thịnh thế, tiếp tục cuộc sống sa đọa để rồi cuối cùng cà gốc rễ cũng thối rửa.
Phàm việc ^ cũng có lợi và hại, quan trọng là phải "đúng mực", không để An Sử chi loạn mở rộng quá nhanh, cuối cùng hủy diệt cà xãhội như trong lịch sử, trở thành căn nguyên lụi bại ngàn năm sau của nền văn minh Hán. Thuốc phiện độc hại nhưng đồng thời cũng là thuốc, quan trọng là người ta đã sử dụng nó thế nào.
Có lúc Lý Khánh An cũng thấy mình như đang chơi bạc, hắn dùng tính mạng tài sản bán thân cùng Đại Đường giang sơn để đặt cược.
Trời vừa mới sáng, Lý Khánh An lại đến bên bờ sông Hoàng Hà như thói quen để thị sát tình hình đóng băng của Hoàng Hà. Hai ngàỵ này hắn cơ hồ ngày nào cũng ra đây đảo một vòng. Đó là sở thích của hắn. Lão thuyên công già cho hãn hay là còn bảy ngày nữa Hoàng Hà sẽ hoàn toàn đóng băng. Hắn cứ như muốn minh chứng thật hư trong lời lão thuyền công, hằng ngày đều đến ngắm một vòng, như thể là việc gì đấy hứng thú. Băng trên mặt sông hôm nay lại đóng thêm được vài dặm về phía lòng sông; người thưởng đã khó mà nhìn thấy nước, chi thấy trên mặt sông sáng bóng. Có điêu Lý Khánh An không phải người thường, hắn vẫn nhìn rõ được nước sông chảy đều nơi xa xa. hắn thậm chí có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán, mặt sông đã bị đóng băng chừng hai dặm rưỡi, chắc tình hình bờ bên kia cũng gần như thế. Sông Hoàng Hà rộng chừng mười dặm, mới hai ngày thôi đà đóng băng hết một nửa! Xem ra lão thuyền công nói bảy ngày là vẫn có phần rộng rài, cùng lắm là năm ngày thì Hoàng Hà đà toàn bộ đóng băng. Hấn vẫn nhớ dân gian có câu: "Hoàng Hà chóp đông đừng bộ hành, bộ hành ắt bị Long vương thình".
"Đại tướng quân!" tiếng gọi từ xa xa ở đằng sau, Lý Khánh An quay đầu lại thì thấy một kỵ binh đang phóng nhanh đến. kỵ binh nháy xuống ngựa đi lên hành quân lễ báo: "Tinh báo mới nhất từ phân đường tinh báo Hà Bắc!"
Binh sĩ báo tin đưa một ống thư bồ câu màu đỏ cho Lý Khánh An, hắn bé đôi ống thư ra cuộn tình báo trong đấy ra, tình báo được viết bằng mật mã đặc biệt của An Tây, hắn chi tiện tay đưa thư ra cho thân binh đằng sau, ngay lập tức một thân binh đà vội phiên dịch tình báo ra, báo cáo Lý Khánh An nghe: "Bấm báo đại tướng quân, nội dung tình báo là An Lộc Sơn lại đích thân dẫn thêm hai mươi vạn đại quân nam hạ, tiền phong đã đến Bội Châu, đang đụng đầu với quân của Thái Hy Đức, tổng cộng ba mươi đại quân bao vây tấn công Tương Châu. Trình Thiên Lý vẫn không chịu rút quân."
Con ngươi trong mắt Lý Khánh An co lại. quả nhiên bị hắn đoán đúng, mục đích thật sự của An Lộc Sơn vẫn là đánh Tương Châu. Lý Khánh An thầm cười lạnh một tiếng, kỳ thực An Lộc Sơn vẫn đà thất gách, hắn nên đánh Hà Đông trước, để Tương Châu lại cho Quách TửNghi. như thế quân Hà namcủa Lý Khánh An hắn sẽ không tiện bắc thượng, mấy vạn quân của Trình Thiên Lý không lẽ còn có thể công hạ được sào huyệt U Châu của hắn sao?
An Lộc Sơn công hạ Tương Châu cũng có nghĩa là sẽ trực tiếp giao tranh cùng Lý Khánh An. không còn vùng nào để che chắn nữa.
Nghĩ đến đây Lý Khánh An quay đầu lại nói: "Về doanh, nhổ trại trở về Lạc Dương."
Hắn lên ngựa đi về hướng đại doanh, vừa đến cửa doanh đà thấy Lý Quang Bật mặt mày thiểu não từ xa xa phóng đến. Lý Khánh An kéo dây cương thắng ngựa lại đợi hắn đến gần. cười hòi: "Có việc gì mà vội vội vàng vàng thế, đã xảy ra đại sự gì ư?"
Lý Quang Bật chấp quyền nói: "Đại tướng quân đà biết việc tại Tương Châu chưa?" "ừm! Ngươi nói hai mươi vạn đại quân của An Lộc Sơn ư? Ta cũng vừa mới biết
thôi."
Lúc này Lý Quang Bật phục sát đất Lý Khánh An, Lý Khánh An nắm chuẩn xác hết đại cục chiến sự, e rằng thiên hạ này không sánh bằng. An Lộc Sơn quả nhiên nam hạ, vậy bước tiếp theo thì sao? Lý Quang Bật quan tâm hơn nữa là đối gách phía minh.
"Đại tướng quân, đại quân An Lộc Sơn nam hạ, chúng ta phải ứng phó thế nào đây?"
Đấy đều là một sự ý lại, khi Lý Khánh An từng bước đoán ra y phóc hành động của địch quân, Lý Quang Bật bèn dần mất đi năng lực tự suy nghĩ, hắn bắt đầu ỳ lại vào an bài của Lý Khánh An, nhưng Lý Khánh An lại hi vọng hắn có thế độc lập tác chiến. Lý Khánh An không nói gì nhiều, chi cười cười nói: "Ta chi đến tiền tuyến khảo sát. chứ không quản tác chiến, ngươi mới là chủ soái quân đông lộ, nên an bài thế nào, chi viện hay không chi viện đều do ngươi tự quyết định. Ta phải lập tức trở lại Lạc Dương ngay."
Lý Quang Bật ngờ ngàng, khi Lý Khánh An gần đến gần cửa, hắn mới bỗng sực tinh lại gọi: "Đại tướng quân xin dừng bước!"
Lý Khánh An dừng lại quay đầu cười: "Lý tưởng quân còn có việc gì ư?"
Lý Quang Bật vội bước nhanh lên nói: "Đại tướng quân, ty chức có hai thình cầu
nho nhỏ."
"Nói đi. ngươi muốn gi?" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
"Ty chức biết phân đường tinh báo Hà Bắc trước mắt đang ở Tương Châu, xin đại tướng quân hãy cho phép ty chức liên hệ với họ, ty chức muốn có thê có được nhiều tinh báo và nhanh hơn từ phía họ."
"Được!"
Lý Khánh An nhận lời không chút do dự: "Vậy ngươi nói yêu cầu thử hai đi!" "Thình cầu thử hai là ty chức muốn giúp Trình Thiên Lý thù thành."
"ồ? Ngươi định sẽ giúp hắn ư?" Lý Khánh An có phần hửng thú hòi.
Lý Khánh An nhìn chằm chằm Lý Quang Bật một hồi, phảng phất như nhìn thấy rõ sự tính toán kỹ lưỡng trong mất Lý Quang Bật, nên bèn gật đầu nói: "Được! Yêu cầu thứ hai này, ta cũng chấp nhận."
Ba vạn quân tiền phong của Thái Hy Đức đã ập đến Tương Châu, nhưng bọn họ cũng chưa lập tức đến vây thành, mà chi dừng lại đóng trại tại ngoài ba mươi dặm, đợi chủ lực đến. Dù cho đại quân An Lộc Sơn mãi chưa thấy đến, nhưng việc quân tiên phong đến vẫn mang lại cơn gió rét thổi vào thành Tương Châu.
Trong thành Tương Châu bỗng chốc trở nên hồi hộp, binh sĩ bắt đầu ngày đêm tuần tra thành trì, Trinh Thiên Lý tổ chức hai vạn quân đội bắt đầu đào chiến hào, nhưng giờchiến hào đã đóng băng, mất đi tác dụng hộ thành, nhưng trong lòng Trinh Thiên Lý vẫn không cam tâm, hắn vẫn hòng mong có thể phá băng ra, chi có điều hắn chẳng mấy chốc đã bó ý tường này. Một khúc ở phía đông thành vừa được phá ra không lâu sau lại bắt đầu đóng băng lại. Cà sông An Dương đều đã đóng băng, dù có tạm thời phá băng cũng chẳng được tích sự gì.
Trình Thiên Lý một hồi bối rối, lại hạ lệnh tổ chức dân phu vận chuyện từng bó tiễn được cột lại cùng đá tảng lên thành, xong lại dùng đá chặn chết bốn tòa thành môn. Chiến hào đã bị đóng băng, các loại chủy công thành khổng lồ của An Lộc Sơn có thể trực tiếp đến công thành, tình thế cực kỳ bất lợi cho hắn.
Phòng thủ trên thành loạn thành một đống, cư dân trong thành trì cũng không còn binh thán nồi. Thành Tương Châu là thành lớn thứ hai chi thua sau thành U Châu, trong thành vốn có tám vạn hộ dân, gần năm mươi vạn người, nhưng sau vài lần di dân đào vong quy mô giờ trong thành còn lại hai vạn hộ, chừng mười vạn người. Dù cho như thế mười vạn người vẫn là con số không nhó, trong đó tam giáo cửu lưu đều có đủ, cộng thêm thành trì thành Tương Châu rất rộng, muốn quàn lý mười vạn dân chúng cũng không phải dễ.
Há để áo mão thượng quốc sa vào man di, hẹn lĩnh hào kiệt Trung Nguyên đòi lại giang sơn
Trong một tửu tứ tại trung tâm thành Tương Châu tên là tửu tứ Quan Trung, diện tích rất lớn, cao bốn tầng, có thể cùng lúc dung nạp gần ngàn quan khách dùng cơm, hơn nữa có tiền lâu hậu viện, còn làm được lâu cà khách điếm. Tửu tứ vốn dĩ làm ăn rất phát đạt, là tửu tứ số một số hai trong thành Tương Châu.
Nhưng cùng với thời cuộc càng lúc càng căng thẳng, tửu tứ Quan Trung này cũng như các tửu lâu khác, làm ăn ngày càng ảm đạm, cơ hồ như không còn khách nào. Trong thành Tương Châu bao nhiêu là nhà trống, không cần tiền cũng có chỗ ở, ai còn chịu móc tiền ra ở khách điếm chứ?
Tuy làm ăn không đất khách, nhưng tửu tứ vẫn mờ cửa mỗi sáng, chi đến khuya mới đóng cửa, khác biệt rõ ràng với các tửu tứ đã dừng kinh doanh khác. Tuy nhiên người kịp thời hành lạc vẫn có, chi là con số này ngày một giám thiếu thôi.
Sáng ngày hôm đó, khi mặt trời vừa ló dạng xua tan sương khói, ánh nắng ấm áp sưởi ấm cà thành An Dương, mọi người đều đã ra khỏi cửa cám nhận ánh sáng tuyệt đẹp của ngày đông. Quang Trung tửu quán vẫn mờ cửa như mọi khi, mấy tên giúp việc đang uể oải quét dọn sảnh đường. Chưởng quỹ béo tròn cứ tít mắt lại nằm lì trên bàn, hưởng thụ ngày đông ấm áp. Cái thân hình béo tròn cùng tứ chi ngắn tũn của hắn, trông rất tương xứng với chú mèo mập đang ngáy phì phò dưới chân tường.
Chưởng quỹ tên là Trương Đức Bào, hắn làm việc ở tửu tứ Quan Trung này đã gần ba mươi năm, tính tinh rất nhiệt tình hay giúp đỡ người khác, cả vạn hộ nhân gia xung quanh không ai là không biết hắn. Lúc này Trương Đức Bào mới từ từ hé mắt, mất hắn từ một đường thẳng từ tò trở nên tròn xoe nhìn chằm chằm bầu trời trên không, chi thấy một con chim câu đang dần hạ cánh lướt qua không trung trên tửu lâu của hắn.
Trương Đức Bào lập tức đứng dậy luống cuống chạy ra cửa sau, dọc đường hắn không biết xô ngã hết bao nhiều ván ngồi đang được dựng đứng phơi nắng: "Cái bọn khốn này! Ván ngồi các người không đề đàng hoàng được sao."
Hắn cũng không rãnh truy cứu trách nhiệm tiếp mà chạy vội ra hậu viện. Đi xuyên qua một cửa hông chình là khách điếm, đi thẳng ra sau khách điếm là khu cấm địa của
tửu tử, nơi này quanh năm suốt tháng đều bị khóa lại, bất kỳ khách nhân nào cũng không được phép vào. Lúc này, Trương Đức Bảo đà nghe thấy tiếng kêu cúc cu của bọn chim câu trong viện. Hắn vội vã rút chìa khóa ra đây cửa đi vào, chi thấy con chim câu màu xám vừa rồi giờ đà đứng trên lồng, miệng cử kêu gù gù đợi trở vào lại lồng.
Trương Đức Bảo chi nhìn sơ đà thấy một ống thư đang cột trên chân chim. Hắn vội nắm một chùm gạo tẻ trong tay xòe ra, chim câu phồng phập vẫy cánh bay đến đậu trên tay hắn. Trương Đức Bảo vừa vuốt ve lông nó, vừa thành thạo tháo ống thư trên chân nó. Phía ngoài ống thư được bọc vải quyên trắng mòng. xé toạc ra mới thấy rõ trong đấy hóa ra lại là ống thư màu đỏ, ám chi thư này rất quan trọng. hơn nữa trong ống thư có khắc xuất xử từ Huỳnh Dương. Trương Đức Bảo không khỏi có phần ngờ ngàng. Huỳnh Dương là nơi trú quân sờ tại của nha soái Lý Quang Bật.
Hắn không dám chậm trễ. cầm lấy ống thư chạy vội vào trong tửu tử, một mạch lên thẳng lầu tư. Hắn mệt nhoài thờ hồn hển đi đến trước một gian phòng gõ nhẹ.
"Ai?"Giọng nói một người phụ nữ trẻ tuổi vọng ra từ trong. "Cô nương, là ta! Có thư tín khẩn cấp."
"Vào đây đi!"
Trương Đức Báo đẩy cửa đi vào, kỳ thực hắn rất không muốn vào gian phòng này. Sau lưng hắn đã tự xung phòng này là nhà ma. vĩnh viễn chi được kéo một lớp màn dày che kín mít, vừa âm u. đen tối. lạnh người thấu xương, có điều lại không có mùi ầm mốc, mà là một mùi thơm thoang thoảng là lạ, cũng không nói rõ được là mùi gì, chi khiến người ta liên tường đến mùi thơm phấn son của phụ nữ.
Trong phòng trống trải chi có một chiếc bàn cùng tấm chiếu, trên có mấy xấp văn thu gọn gàng. một nữ nhân mặt áo sa màu đen đương ngồi trước bàn quay lung lại với hắn. Lung nàng ngồi rất thẳng, trong dáng rất mảnh mai, da tái trắng đến kinh người. Trong trí nhớ của Trương Đức Bảo, mỗi lần hắn đi vào đều nhìn thấy nàng quay lưng lại với hắn, luôn luôn là cái bộ dạng hắc quả phụ này.
Trương Đức Bảo không khỏi thầm thờ dài, cô nương vì sao không thể bình thưởng như các nữ từ khác chứ?
"Đưa thư cho ta!'
Nữ tứ quay đầu lại. sắc mặt nàng tuy nhợt nhạt đến kinh người, ánh mắt lại lạnh như băng, nhưng mặt nàng lại trong suốt như băng như ngọc, dung mạo xinh đẹp không lời nào tả nổi, duy chi tiếc một nỗi là nàng không có tay trái, đứt tay từ vai, chi còn lại một cánh tay.
Người nữ tử này chính là Tê Vũ Hoa đường chủ phân đường tinh báo đường Hà Bắc tân nhiệm thay thế cho Trương Việt. Năm nay nàng mới hai mươi lăm tuổi, là con gái của Tề Hoài Viễn - một trong hai mươi bốn thành viên mấu chốt của Ẩn Long hội. Từ nhỏ nàng đã học nghệ tại Trung Nguyên, võ nghệ cao cường, mười lăm tuổi vào Hán Đường hội, năm mười tám thi gả cho sư huynh thanh mai trúc mã cùng lớn lên. Hai vợ chồng tinh cảm thắm thiết, chi tiếc là thành hôn chi được một năm thi phu quân nhiễm bệnh qua đời. Nàng đã thề suốt đời thủ tiết vì chồng, để tò rõ tâm chí, nàng đã tự chặt đứt tay trái của minh, toàn tâm toàn sức dồn hết vào sự nghiệp của Hán Đường hội, lập không ít công cán. từng bước được đề bạt. Sau khi Trương Việt mất, nàng bèn được Lý Khánh An nhậm mệnh làm tân đường chủ phân đường Hà Bắc.
Tề Vũ Hoa có biệt danh trong Hán Đường hội là Hắc Diên (Diều hâu đen), rất có tiếng tăm. Thời gian lâu dần mọi người cũng quên bén đi tên thật của nàng.
Tề Vũ Hoa mười ngày trước mới từ Dực Châu đến Tương Châu. Đây là mệnh lệnh từ tinh báo đường Trường An. lệnh nàng phái dẫn thù hạ đến trú thủ Tương Châu, tày cơ hỗ trợ quân Đường thủ thành.
Tửu láu Quan Trung là một chi đường của họ, tên Trương Đức Báo này chính là đường chủ chi đường Tương Châu, mười bốn thủ hạ giúp việc đều là hội viên Hán Đường hội, nhưng bọn họ đều không ai biết Tề Vũ Hoa chính là cấp trên chủ quán của minh, chi nghĩ đây là một nữ nhân kỳ quái.
Trương Đức Báo sau khi đặt thư lên bàn lập tức lùi ra sau vài bước. Tề Vũ Hoa một tay bè ống thư từ từ mờ thư ra. Nàng dùng cây đoản đao sáng óng đè một bên thư lại. cẩn thận đọc một lằn. Tuy thư được viết bằng mật mã An Tây, nhưng cũng chăng khó khăn gì cho nàng. Nàng nhanh chóng đọc một lượt, mắt nàng lóe lên sự kinh ngạc, cử ngỡ mình hiểu sai ý, phái rút cuốn sổ nhỏ ra đối chiếu dịch lại một lần. Kết quà là nàng hoàn toàn không đọc nhầm!
Nàng gật gật đầu quay sang dặn Trương Đức Bào: "Ngươi đi vào thành Tương Châu thu thập hai món đồ cho ta."
"Xin cô nương cứ nói."
"Một là đá tiêu, một là lưu huỳnh, càng nhiều càng tốt. giờ hãy lập tức phát động cho giúp việc đi thu thập, ta đang cần gấp."
Nói đến đây Tề Vũ Hoa cũng trầm mặc lại. nàng nhìn chăm chú thư câu mà chìm vào suy nghĩ bâng quơ của bản thân.
"Cô nương. vậy ta xin cáo lui trước đây."
Trương Đức Bảo nói hai tiếng, thấy nàng không có phản ứng gì đương định lẳng lặng lui ra. vừa đi đến bên của thì lại bị Tề Vũ Hoa gọi lại.
"Trương chưởng quỹ, ngươi chờ một lát."
Giọng nói của nàng luôn luôn lạnh lùng không chút tình cảm, Trương Đức Bảo lại thờ dài trong lòng, hắn rất nhớ Trương Việt trước đây, chứ ả nữ từ này khiến hắn thấy sợ.
"Cô nương còn có việc gì dặn dò ư?"
"Việc ta dặn ngươi tối qua. ngươi đà làm chưa?"
"À! Cô nương nói những người nuôi bồ câu trong thành Tương Châu ư?"
"Đúng! Ngươi đà điều tra ra chưa?"
Trương Đức Báo cười mếu, chiều tối qua nàng mới dặn hắn làm, giờ trời vừa sáng thì nàng đà đòi kết quả, hơn nữa nàng căn bản không nói vì sao phải tìm bồ câu, khiến hắn cử ngỡ ngàng không hiểu đầu đuôi. May mà hắn là người bản địa, rất hiểu rõ tình hình của đối phương, nếu không thay là người khác cũng không biết bắt đầu điều tra từ đâu. Khuya thế này đi đâu tìm bồ câu?
"Bẩm cô nương. theo như thuộc hạ biết, Tương Châu tổng cộng có mười ba nhà nuôi chim câu. hiện giờ phần lớn đều đã bỏ đi, còn lại bốn nhà. vị trí của bốn nhà này thuộc hạ đều biết rõ."
Trương Đức Bào bỗng vỗ trán hiểu ra Tề đường chủ vì sao lại muốn điều tra bồ câu, hắn tinh thần phấn chấn nói: "Có! Có một nhà, thuộc hạ mấy hôm trước mới biết, đó là phưởng quỹ Bạch Ngọc Đường, nửa tháng trước vừa khai trương, mọi người đều bỏ chạy, nhưng họ lại đến Tương Châu mờ phưởng quỹ. Thật kỳ lạ! Nhà bọn họ có nuôi bồ câu."
"Rất tốt, ngươi có thể lui xuống được rồi, trong vòng hai ngày hãy tìm hết đá tiêu và lưu huỳnh toàn thành Tương Châu cho ta."
Phưởng quỹ Bạch Ngọc Đường khai trương vào lúc khác thưởng này quà thực khiến rất nhiều người cảm thấy không thể tin được, thông thưởng mà nói chiến cuộc nguy cấp, các thương gia đều lũ lượt rút khỏi noi chốn hiểm nguy. Một khi loạn binh vào thành thương gia sẽ là người đầu tiên gặp xui xèo, huống chi là nơi tích nhiều tiền như phưởng quỹ lại càng là nơi thu hút loạn binh đến cướp bóc đầu tiên. Và quan trọng là mờ phưởng quỹ căn bàn cần rất nhiều vốn, bọn họ lại đi vào tòa thành nguy hiểm Tương Châu này đầu tư, một là có quan hệ với An Lộc Sơn, biết loạn binh không đến cướp mình, hai là chủ phưởng quỹ này đã điên.
Có người khuyên giải, có người cười nhạo, nhưng phưởng quỹ Bạch Ngọc Đường vẫn được khai trương hồi mười ngày trước, nằm ở đại lộ Đông tương đối phồn hoa thành Tương Châu, cách tửu tứ Quan Trung chừng ba trăm bước.
Tuy việc kinh doanh rất ám đạm, nhưng bọn họ cũng như tửu tứ Quan Trung, cũng sáng mờ cửa, tối đóng cửa. Tối ngày hôm đó, phưởng quỹ Bạch Ngọc Đường cũng đương chuẩn bị đóng cửa như mọi khi, nhưng ngay lúc này một con bồ câu từ phía sau hậu viện vỗ cánh bay lên, đang lúc nó là là bay lược chuẩn bị phóng ra ngoài ngoại thành, lúc đi qua một cây cô thụ to, một cây nỏ tiễn đã từ sau cây bắn ra trúng ngay vào thân chim. Chim lập tức thẳng tấp rơi tõm xuống.