Canh một nên là lúc tĩnh lặng như tờ, mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ nồng, nhưng lúc này một bầu không khí sợ hãi bắt đầu bao trùm lên bầu trời Dịch Huyện. Gia gia hộ hộ đều đèn đuốc sáng trưng, trên giấy tường thấp thoáng những bóng hình hoảng loạn, khắp phố to ngõ nhỏ bắt đầu xuất hiện dòng người chạy nạn khổng lồ. Bọn họ gói to bao nhỏ, dắt con dẫn cái, không ít người còn cõng theo cả bố mẹ già đi theo xe ngựa của gia đình đại hộ luống cuống chạy về hướng thành ngoại. Giữa dòng người chốc chốc lại có tiếng trẻ con khóc cùng tiếng thét thất thanh của phụ nữ, hay tiếng thở dài của cánh đàn ông khoác hành lý trên mình, trầm trọng vất vả dẫn theo già trẻ lớn bé trong nhà cùng chạy ra thành ngoại lánh nạn.
Tin đại quân An Lộc Sơn đã ập đến đã truyền khắp ngõ ngách của Dịch Huyện, ngoài ra còn có một tin khác cũng vang khắp phố phường, đó là quân đội của An Lộc Sơn đều là quân man di, họ không mang theo lương thực, dùng trẻ nhỏ và phụ nữ làm thức ăn. Chính những tin rợn người này đã khiến cả Dịch Huyện lâm vào khủng hoảng vô tiền khoáng hậu. Dù là gia đình đại hộ hay bình dân thông thường đều bàng hoàng bỏ chạy.
Trên thành lâu Dịch Huyện, mười mấy quan viên châu huyện lặng lẽ nhìn dòng người bỏ chạy. Sau khi thái thú Dịch Châu bị giết thì trưởng sử Dịch Châu sẽ là quan viên cao nhất tại đây, nhưng trưởng sử Viên Quần mấy tháng trước đưa di dân đến Hà Đông mãi đến nay chưa về, trọng trách quyết sách của Dịch Châu cuối cùng bèn rơi vào người tư mã Tưởng Hiếu Thông.
Nhưng dẫu sao thì Tường Hiếu Thông cũng xuất thân từ quân dân, hắn xử trí công việc cũng nhanh gọn lẹ, chỉ trong vòng nửa canh giờ hắn đã động viên dân chúng chạy nạn, tuy nhiên trên một số vấn đề tiểu tiết thì hắn lại chưa suy nghĩ cho thấu đáo, như thể những người dân này nên chạy về đâu lánh nạn? Theo ý của hắn và Mã Tuấn thì để dân chúng đến Định Châu trước, sau đó mới dẫn theo dân chúng Định Châu cùng chạy về Hằng Châu, cuối cùng từ Tỉnh Hình vào Hà Đông. Nhưng giờ xem ra cách nghĩ của họ đều không thực tế, từ Dịch Châu đến Hằng Châu chí ít phải ba bốn trăm dặm, theo tốc độ chạy của dân chúng lúc này, không mất bảy tám ngày đừng mong đến nơi, mà lúc đó thì thiết kỵ của An Lộc Sơn đã đuổi kịp từ lâu. Vài chục vạn dân cùng tập trung lại thì càng lợi cho quân An Lộc Sơn cùng lúc cướp bóc giết người.
Tưởng Hiếu Thông nhìn mấy vạn dân chúng chạy ra khỏi thành rồng rắn nối đuôi trên quan đạo. nào già nào trẻ từ từ chạy trốn về phía Tây mà trong mắt đầy ưu lo. Như thế này một ngày một đêm cũng không đi được năm mươi dặm, phải làm sao đây?
Lúc này, một quan viên chạy nhanh lên thi lễ nói: "Tưởng tư mã, dân chúng chạy nạn như thế sẽ gặp vấn đề lớn, họ nên lập tức chuyển đường chạy trốn vào trong núi."
Nhờ hắn nhắc nhở mà Tưởng Hiếu Thông lập tức tỉnh ra. Đúng rồi! Nên chạy trốn vào trong núi, sao hắn lại không nghĩ ra. Không chút đắn đo, hắn lập tức hạ lệnh với các nha dịch: "Mau chóng dẫn dân làng vào trong núi, mau đi!"
Mấy mươi tên nha dịch vội phóng ngựa đuổi theo, lớn tiếng réo gọi đuổi dân chúng đổi đường. Đại đa số người đều không muốn vào núi, nhưng nghe nha dịch nói có lý, bọn họ dù đi cả một ngày đường cũng không bằng một canh giờ hành quân của An Lộc Sơn, không ít người tỉnh ngộ lại, lũ lượt đổi hướng đi về hướng Ngũ Hồi sơn phía Tây Bắc lánh nạn.
Người càng lúc càng nhiều, từ mấy trăm người rồi cuối cùng thành mấy ngàn người, sau đó là hơn vạn người. Ai ai cũng có tâm lý quần chúng, cứ thấy nhiều người làm gì thì mình cũng sẽ làm theo, huống chi là những người đang bàng hoàng bất an, đâu ai còn kiên định theo tư duy của mình nổi, thấy chỗ nào đông người đi thì cứ đi theo. Chẳng bao lâu sau, số dân chuyển đường vào núi lánh nạn đã vượt quá một nửa, nhưng vẫn còn không ít gia đình đại hộ có xe ngựa không nguyện ý vào núi. Bọn họ có xe ngựa, tốc độ chạy cũng nhanh hơn nhiều, huống chi đường vào núi xe ngựa không vào được, không lẽ họ còn phải bỏ cả xe ngựa của mình cùng đi bộ leo núi với đám tiện dân này sao?
Vì thế tất cả xe ngựa đều không đổi hướng, cũng vẫn men theo quan đạo nhanh chóng phóng về phía Tây. Tưởng Hiếu Thông nguầy nguậy lắc đầu, bọn người chết không hối cải này, thôi đành vậy, để họ đi thu hút sự chú ý của thiết kỵ An Lộc Sơn cũng tốt!
Hắn quay đầu lại nói với quan viên đã đưa ra đề nghị này: "Đa tạ Trương huyện lệnh đã đề nghị, Dịch Huyện tuy đã trở thành thành không, nhưng Tù Huyện vẫn chưa biết tin, hay ta với Trương huyện lệnh chia nhau lên đường, ta đến Định Châu báo tin, Trương huyện lệnh đến Tù Huyện. Thế nào, Trương huyện lệnh có thể làm được không?"
Tên Trương huyện lệnh này chừng bốn mươi tuổi, thân hình trung bình, dưới cằm có ba chấp râu dài, dung mạo thanh tú nho nhã. Hắn vừa vuốt râu vừa mỉm cười nói: "Nếu Tưởng tư mã đã không khinh khi Trương Tuần ta, vậy ta còn gì để thoái thác?"
...
Trước đêm khởi binh tại thành U Châu, trong phủ Yến vương của An Lộc Sơn, vị kiêu hùng thời Trung Đường An Lộc Sơn này lại thao thức mãi không ngủ được. Hắn vẫn mặc bộ kim giáp trên người, chắp tay sau lưng đi lại trong đại điện vương phủ suốt. Ánh mắt hắn chốc chốc lại sốt ruột nhìn lên bầy trời đen kịt ngoài kia. Hắn đã nôn nao không đợi được nữa rồi, ước mong mười mấy năm cuối cùng cũng được thực hiện khi trời sáng, từ đây hắn sẽ bước lên con đường trường chinh thu phục vạn lý giang sơn Đại Đường.
Trong lòng An Lộc Sơn đầy khát khao, hắn đang tưởng tượng cái thời khắc mình mặc long bào bước lên Hàm Nguyên điện, mỉm cười ôm cả giang sơn Đại Đường vào lòng, và còn Dương quý phi tuyệt sắc nhân gian nữa. Hắn có nằm mơ cũng nghĩ cùng nàng du hí tắm giữa Thanh Hoa trì. Cả bản thân An Lộc Sơn cũng không biết rằng, lòng tạo phản nuôi nấng mười mấy năm nay rốt cuộc đã có bao nhiêu phần chính là vì Dương quý phi.
"Đại soái, Cao tiên sinh đã đến."
"Đại soái, Cao tiên sinh đã đến..."
Thân binh hiệu úy Lý Trư Nhi đã gọi hắn hai tiếng liền ở sau lưng mới khiến An Lộc Sơn tỉnh giấc mộng đẹp, "À! Để hắn vào đây."
An Lộc Sơn củng cố lại tinh thần, không hiểu vì sao hắn chợt nhớ đến Lý Khánh An như một ngọn núi to chắn ngang trước con đường đế vương của mình. Liệu hắn có thể chiến thắng được đối thủ vốn bình sinh lớn mạnh nhất này không đây? Trái tim tràn trề tham vọng về quyền lực của An Lộc Sơn bỗng chốc nguội lạnh, nặng trĩu. Việc Cao Thượng cầu kiến đã kéo hắn trở về với thực tại. Dương quý phi vẫn đang trong tay Lý Khánh An, muốn đoạt nàng trở lại, trước tiên phải giết Lý Khánh An đã.
An Lộc Sơn thở dài, mong đợi trời sáng đã tiêu tan, hắn mệt mỏi ngồi xuống. Giờ tự dưng hắn lại muốn có thể ngủ một giấc thật say thật ngon để tiếp tục giấc mơ đẹp của mình.
Mộng đẹp chắc đã không còn cơ hội rồi, giờ đã là canh tư, không bao lâu sau trời sẽ sáng. Cao Thượng vội vã đi vào thi lễ với An Lộc Sơn nói: "Ty chức có tình báo khẩn cấp bẩm báo với đại soái!"
Cao Thượng chủ quản hệ thống tình báo của An Lộc Sơn, xem bộ dạng hắn hớt ha hớt hải thế này An Lộc Sơn cũng ý thức được có tin bất lợi. "Nói mau, đã xảy ra việc gì?"
"Không biết ai đã lộ tin tức, thuộc hạ vừa nhận được tình báo, dân chúng Dịch Châu đã cùng nhau rút đi..."
"Mẹ kiếp!"
An Lộc Sơn rủa nhỏ, hắn không lo dân chúng bỏ chạy, mà chỉ lo tin này truyền đến Trường An, hắn bỗng quay đầu lại trừng mắt hỏi: "Sao ngươi lại không biết được? Ta không cho phép bất kX rời thành U Châu, là ai đã tự tiện rời khỏi U Châu?"
"Đại soái, giờ không phải là lúc truy cứu vấn đề này."
"Xằng bậy! Trong quân có nội tặc thì còn đánh đá gì nữa? Nói mau, là ai?"
Cao Thượng mừng thầm, nếu thật sự không truy cứu thì hắn đã không đến bẩm báo, nhưng hắn chính là muốn truy cứu người này! Giờ Mã Tuấn đã bỏ chạy, hắn truy cứu không được, nhưng cấp trên của Mã Tuấn, hành quân tư mã Triệu Hoán trước giờ vẫn là cái gai trong mắt hắn, giờ cơ hội đã đến, hắn làm sao bỏ qua được?
"Hồi bẩm đại soái, đồn điền chi sứ Mã Tuấn."
"Hóa ra là hắn, xem ra Nghiêm Trang và hắn đã tư thông với nhau."
An Lộc Sơn không chút qua quít, lập tức hạ lệnh: "Binh sĩ và quan quân trực thành môn để Mã Tuấn đào thoát đều toàn bộ trảm thủ thị chúng!"
Dừng lại một hồi, hắn lại hạ lệnh: "Hành quân tư mã Triệu Hoán Chi quản lý không nghiêm, bãi miễn quan chức, đánh một trăm quân trượng cảnh cáo."
Thân binh của An Lộc Sơn lĩnh lệnh lui ra, Cao Thượng lại nói: "Không biết đại soái định sẽ xử trí châu huyện Hà Bắc thế nào?"
Mãi đến lúc này An Lộc Sơn mới nhớ đến châu huyện Hà Bắc. Trước đây hắn chưa bao giờ xem các châu huyện này ra gì, đại quân quá cảnh đầu hàng tất an, ngoan cố chống đối thì đồ thành, không có gì để nói. Cái hắn muốn chẳng phải là Hà Bắc. Cái hắn muốn là cơ. Châu huyện Hà Bắc không giáp binh, không đại tướng, đều chẳng qua là những tên quan viên ăn hại cùng bọn dân chúng chẳng khác gì bầy cừu non.
Hắn khoát khoát tay nói: "Ta là đao thớt, người là cá thịt, có gì đâu mà nói, các binh sĩ mong mãi không phải cũng chỉ là mong ngày này thôi sao? Ngươi đừng khuyên gì ta phải yêu dân hộ dân. Những điều này An Lộc Sơn ta đều biết, nhưng các binh sĩ đã liều mạng vì ta, việc này quan trọng hơn cả." Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cao Thượng muốn khuyên hắn đốc thúc quân kỷ, nhưng An Lộc Sơn nói kiên quyết như thế hắn cũng đành im lặng. Hắn biết lời An Lộc Sơn nói là thực, năm mươi vạn đại quân của hắn chí ít có một nửa là Hồ binh, vì muốn cướp bóc phát tài mới đến nương nhờ hắn. Hồ binh muốn gì, An Lộc Sơn biết rõ hơn ai hết.
"Nhưng..." Hắn còn muốn nói không ai trồng quân lương, nhưng cuối cùng hắn một câu cũng chẳng thốt ra nổi. Hà Bắc đạo không có lương thực, Hà Đông có; Hà Đông không có, Hà Nam có; và nếu chẳng may đều không đi nữa thì còn có Quan Trung. Cao Thượng không khỏi khẽ thở dài một tiếng, hắn quá hiểu An Lộc Sơn, trong mắt An Lộc Sơn người Hán chẳng khác gì loài lợn loài chó.
Lúc này, An Lộc Sơn đổi sang một đề tài khác: "Thái Hi Đức sáng mới đến tìm ta, hắn muốn đi đánh Tương Châu, để Sử Tư Minh đi chiếm Tỉnh Hình, ngươi thấy thế nào?"
Cao Thượng đương nhiên biết An Lộc Sơn không phải hỏi vấn đề năng lực tác chiến, mà là thắc mắc vì sao Thái Hy Đức lại tự đến xin đi. Cao Thượng thở một hơi dài nói: "Chỉ có thể nói rõ ánh mắt của Thái tướng quân vẫn chưa tới nơi, không nhìn ra hàm ý sâu xa mà đại soái bố trí như thế."
"Hừ! Không phải ánh mắt hắn chưa tới, mà là Sử Tư Minh quá cao minh, lại nhìn thấy chiến lược của ta. Đã nhìn thấu thì thôi đi, hắn còn dám kháng mệnh. Tên này ta phát hiện mình càng ngày càng không khống chế nổi hắn."
Khẩu khí của An Lộc Sơn đã lộ rõ sát cơ sâu sắc. Kỳ thực hắn muốn giết Sử Tư Minh không phải vì việc này, mà là lúc Sử Tư Minh đến Đột Quyết bộ chiêu binh, người Đột Quyết đã xưng hắn là nhị thánh, còn xưng mình là đại thánh, và quan trọng hơn nữa là Sử Tư Minh lại dám vui vẻ nhận lấy, tự xem mình bằng vai bằng vế với An Lộc Sơn, tên này làm thế đúng là chán sống rồi.
Lúc công trường hỏa dược bị nổ, An Lộc Sơn muốn thừa cơ giết hắn, nhưng tám vạn bộ thuộc thủ hạ của Sử Tư Minh đến nhiễu sự, nên An Lộc Sơn đành phải ngậm ngùi, nhưng nó cứ như cái gai đâm sâu vào tim An Lộc Sơn, chỉ cần Sử Tư Minh có động tĩnh nhỏ nhoi nào thì An Lộc Sơn cũng đau nhói chảy máu đầm đìa.
Nhưng Cao Thượng lại có tư giao rất tốt với Sử Tư Minh, hắn cảm thấy được sát cơ trong lòng An Lộc Sơn. không khỏi thầm giật mình. Hắn vội giải thích nói: "Thuộc hạ lại cho rằng Sử Tư Minh muốn đổi chẳng có hàm ỷ gì, mà là hắn đã bị Lý Khánh An đánh cho vỡ mật. Đại soái, có đổi người cũng chưa chắc không hay."
"Thế ư?" An Lộc Sơn liếc nhìn Cao Thượng một cái, phảng phất nhìn nhìn thấu tâm can bảo vệ Sử Tư Minh của hắn.
"Đại soái..."
Cao Thượng còn muốn nói gì thêm, nhưng đã bị An Lộc Sơn giơ tay cắt ngang: "Ngươi không cần phải giải thích gì nữa, trước lúc đại chiến, ta ắt sẽ không tự gà nhà đánh nhau. được. Sử Tư Minh và Thái Hy Đức có thể thay đổi nhiệm vụ cho nhau."
Nói xong hắn bèn đứng dậy khoát tay sau lưng từ từ đi đến trước đại điện, nhìn trời Đông đã ngả màu, cười nhạt nói: "Thời đại của An Lộc Sơn ta cuối cùng cũng đã đến."