Thiên Hạ 2

Chương 588: Q.14 - Chương 588: Xây cơ ngơi khác






Ngày hôm sau, An Lộc Sơn ở ngoài thành U Châu cử hành buổi tuyên thệ trước khi xuất quân của ba mươi vạn đại quân, An Lộc Sơn công khai chỉ trích Lý Hanh dùng độc giết chết tiên đế, đoạt lấy ngôi vị hoàng đế Nam Đường, lại chỉ trích Lý Khánh An phù lập ấu đế, có ý đồ khác, hắn kêu gọi người trong cùng hắn giơ lên ngọn cờ khởi nghĩa, trừ soán đế, thanh lý thứ quân, xây dựng lại triều cương Đại Đường.

An Lộc Sơn tự phong đô chiếu thảo đại nguyên soái, phát binh hai mươi vạn, binh chia làm hai đường, một đường do đại tướng Sử Tư Minh thống soái, hướng Tây tiến quân Hằng Châu, một đường do đại tướng Thái Hi Đức suất lĩnh, nhắm hướng Nam lao thẳng tới Tương Châu. Từ đó, cuộc tạo phản của An Lộc Sơn chính thức mở màn.

...

Lá thư do bồ câu đưa tới từ Dịch Châu sau ba ngày thì đến được Trường An, tin tức An Lộc Sơn khởi binh tạo phản lập tức truyền khắp triều dã. Ứng theo yêu cầu của Lý Khánh An, chính sự đường ngay đêm đó mở cuộc họp hội nghị khẩn cấp.

Hội nghị quyết định tăng khẩn cấp tám mươi vạn thạch quân lương sang Hà Đông, chất cỏ hai trăm vạn gánh, đồng thời đồng ý thỉnh cầu của Quách Tử Nghi, đem tám vạn dân đoàn Hà Đông chuyển thành quân chính quy, và trợ giúp tám vạn bộ áo giáp, mười vạn món binh khí, và một vạn cái lều cho quân của Quách Tử Nghi. Đồng thời, chính sự đường cũng thông qua đề nghị của Lý Khánh An, mệnh Quách Tử Nghi từ bỏ Tương Châu, tập trung binh lực phòng ngự Hà Đông.

Mặt khác, chính sự đường lại đồng ý đề nghị của Trương Quân, ở Quan Trung thi hành cuộc vận động ủng quân, mỗi nhà mỗi hộ vì binh sĩ sắm một bộ quần áo mùa đông, dấy lên sự sôi động tham chiến trong toàn dân.

Giữa đêm, hội nghị của chính sự đường kết thúc, xe ngựa của các vị trọng thần trước sau rời khỏi Đại Minh cung. Lý Khánh An vừa mới lên xe ngựa, lại nghe phía sau có người cười nói: "Điện hạ, có thể cùng đồng hành một đoạn đường không?"

Lý Khánh An quay đầu lại, thấy là công bộ thượng thư Trương Hạo, liền gật đầu cười nói: "Trương thượng thư lên xe ngựa của ta đi!"

Trương Hạo đi lên trước chắp tay cười nói: "Vậy quấy rầy điện hạ rồi."

Hai người đi lên xe ngựa của Lý Khánh An, đoàn xe chậm rãi khởi hành, năm trăm thân vệ hộ vệ xe ngựa của Lý Khánh An chạy ra khỏi Đan Phượng môn, xe ngựa và hộ vệ của Trương Hạo thì đi theo phía sau, đi theo suốt cả chặng đường.

Trong xe ngựa, hai người đối diện mà ngồi, Trương Hạo cười hỏi: "Điện hạ thật sự muốn đi Lạc Dương đốc chiến sao?"

Lý Khánh An gật đầu, nói: "An Lộc Sơn tuy rằng khởi binh trước một tháng, nhưng cũng không có nghĩa là chiến lược của hắn có sự thay đổi. Nếu ta không đoán sai thì, trọng điểm tiến công của An Lộc Sơn vẫn là Hà Nam đạo, nhất là Trịnh Châu, Hoạt Châu và Biện Châu. Nếu hắn có thể đoạt lấy Biện Châu, thì hắn liền nắm giữ lấy ưu thế chiến lược, hướng Nam có thể tiến sang Trung Nguyên, Kinh Tương, hướng Đông có thể chiếm Từ Châu, Duyện Châu, còn sang hướng Tây thì có thể uy hiếp Lạc Dương. Trung Nguyên, nếu vứt bỏ Trung Nguyên, chúng ta sẽ lâm vào trạng thái vô cùng bị động, ta làm sao có thể không đi Lạc Dương."

"Thế điện hạ quyết định khi nào thì đi đến Lạc Dương?"

"Qua hai ngày nữa vậy! Ngày mai và ngày mốt ta muốn xếp đặt xong xuôi chuyện nhà cửa, ngày kia sẽ xuất phát đi đến Lạc Dương."

Trương Hạo thở một hơi dài nói: "Điện hạ đi lần này, triều đình lại mất đi một người nòng cốt rồi."

Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn một cái. Hắn biết Trương Hạo tìm hắn nhất định có việc, liền cười nói: "Làm sao như thế chứ? Triều đình có chính sự đường chống đỡ, hiện tại chính vụ vận hành suôn sẻ, lần trước ta đi Lạc Dương, chính sự đường không phải cũng tốt lắm sao?"

Trương Hạo cười khổ một tiếng nói: "Lúc đó khác, lúc này khác. Lần trước điện hạ đi Lạc Dương, trên dưới chính sự đường chân thành đoàn kết, những lệnh triều chính quan trọng đều thuận lợi thông qua, nhưng hiện tại... Điện hạ cũng thấy rồi đó, phàm những đề nghị của Trương tướng quốc đưa ra, Thôi tướng quốc liền kiên quyết phản đối. Hơn nữa, mỗi bên đều có kẻ ủng hộ riêng, chẳng lẽ điện hạ thật sự không nhìn ra sao?"

Lý Khánh An tựa vào trên thành xe, hắn đương nhiên biết Trương Hạo nói là cái gì. Chính sự đường đã xuất hiện dấu hiệu của sự phân liệt, ba người Trương Quân, Vi Thao, Thôi Bình lui tới chặt chẽ, còn Bùi Tuân Khánh, Lô Hoán và Vương Tấn thì kết thành một liên minh khác, vừa lúc ba so với ba, duy chỉ có Trương Hạo oán hận lập bang kết phái, hắn đồng thời cự tuyệt sự lôi kéo của hai phái, trở thành một người trung lập.

Hết thảy những việc đó, Lý Khánh An đều hiểu rất rõ, kỳ thật đó cũng là cục diện mà hắn mong muốn nhìn thấy, cho dù hắn còn không phải là đế vương, nhưng thuật đế vương hắn đã bắt đầu vận dụng rồi. Chỉ có tạo ra sự mâu thuẫn và đối lập ở chính sự đường, hắn mới có thể khống chế triều chính Đại Đường, nếu không hắn đề bạt Bùi Tuân Khánh thì còn ý nghĩa gì nữa?

Nhưng Lý Khánh An cũng biết, trong lịch sử, sự suy vong cuối đời Đại Đường cũng có liên quan đến việc tranh giành nhau giữa các phe phái, cho nên cục diện của loại phe phái tranh giành nhau này không thể kéo dài. Loại văn hóa này không thể bành trướng được. Những đại thần cương trực liêm chính như Trương Hạo đây mới là trụ cột Đại Đường mà hắn nên trọng dụng.

Kỳ thật cho dù Trương Hạo không tìm hắn, hắn cũng phài tìm Trương Hạo nói chuyện một lần. Hắn cần có một người trong chính sự đường có thể hiểu được ý nghĩ của hắn. Nhất là lúc An Lộc Sơn tạo phản, hắn cần đem sự ảnh hường bất lợi vì sự tranh giành giữa các phe phái mang lại giảm xuống đến mức thấp nhất có thể, mà Trương Hạo quả thật chính là người được chọn thích hợp nhất. Hắn chính trực, liêm khiết, đầy tài năng, dám nói thẳng can gián. Đại thần như thế là việc xấu đối với hôn quân, nhưng lại là việc tốt cho minh quân.

"Trương thượng thư, tình hình mà người nói ta cũng đã nhìn ra rồi, nhưng hiện tại An Lộc Sơn đã tạo phản, ta cần duy trì sự ổn định trong triều đình, cho nên tạm thời không truy hỏi đến việc này. Nhưng mà ta có thể cho ngươi biết rõ việc này, ta tính thành lập khu cơ mật, để đối phó sự tranh chấp giữa các phe phái như thế này."

"Khu cơ mật?" (*Hội đồng cơ mật)

Trương Hạo ngẩn người ra, hắn không rõ cái khu cơ mật mà Lý Khánh An nói là có ý tứ gì: "Điện hạ, có thể nói rõ ra một chút không?"

"Rất đơn giản, cái gọi là khu cơ mật chính là trợ thủ của chính sự đường, do một số vị trọng thần nắm thực quyền trọng trong tay tổ chức nên, bọn họ có thể ở bên cạnh mà nghe hội nghị của chính sự đường. Nếu chính sự đường bởi vì sự tranh giành giữa các phe phái mà kéo dài việc quyết sách của các quân quốc đại sự, thì khu cơ mật có thể chấp hành trước, sau đó mới để cho chính sự đường quyết nghị."

Lời nói của Lý Khánh An khiến cho Trương Hạo tựa như rơi vào huyệt băng tuyết vậy, hắn bỗng nhiên hiểu ra được, cái gọi là khu cơ mật này chăng phài là một chính sự đường khác sao? Hoặc là nói, Lý Khánh An dùng nó để làm loãng đi quyền lực của chính sự đường.

Sau một lúc lâu, Trương Hạo cũng không nói một câu nào cả, hắn không lời nào để nói. Khu cơ mật một khi thành lập, quyền lực của chính sự đường sẽ bị chia bớt đi một nửa. Lý Khánh An thấy hắn trợn mắt há hốc mồm, liền vừa cười nói: "Kỳ thật khu cơ mật chỉ là cơ quan trong thời chiến tranh, chờ đến khi bình ổn cuộc phản loạn của An Lộc Sơn, rồi chờ đến khi Đại Đường thống nhất trở lại, nó sẽ được giải tán, lại trở lại chính sự đường như trước kia. Trương thượng thư không cần lo lắng như vậy."

Có lẽ hai chữ "Lâm thời" lại làm cho Trương Hạo nhìn thấy được một tia hy vọng, hắn vội vàng hỏi: "Không biết người trong lòng điện hạ chọn vào khu cơ mật là những ai?"

"Cái này ta có thể nói cho ngươi biết, Nhan Chân Khanh, ta chuẩn bị đề nghị thăng hắn làm lại bộ thị lang. Tuy rằng hắn không có tướng vị của trung thư môn hạ bình Chương sự, nhưng hắn nắm giữ quyền lực của lại bộ, đã dấn thân vào một trong số các vị trọng thần, có thể vào khu cơ mật, đấy là một; hộ bộ thị lang phán độ chi lang trung Lưu Yến, rất có năng lực, chấp chưởng quyền tài chính, hắn cũng có thể vào khu cơ mật, đấy là hai; Kỳ châu thái thú Thôi Ninh, ta chuẩn bị đề nghị hắn làm hình bộ thị lang, hắn ở địa phương có nhiều chính tích nổi trội, rất được lòng dân, hắn cũng có thể vào khu cơ mật, đó là ba; thái tử thiếu khanh Bùi Mân từng làm tướng quốc, chấp chưởng trung thư nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, ta chuẩn bị đề nghị hắn làm trung thư thị lang, vào khu cơ mật, đó là bốn; cuối cùng còn có một thượng thư hữu thừa Vương Duy, hắn thi danh mặc dù rất nổi, nhưng việc ta xem trúng hắn là vì danh dự của hắn tốt, năng lực của hắn thì ai cũng nhìn thấy cả rồi, cho nên ta chuẩn bị đề nghị hắn làm lễ bộ thị lang, hắn là người thứ năm vào khu cơ mật. Đúng năm người này, Trương thượng thư nghĩ như thế nào?"

Mỗi lần Lý Khánh An đề danh một người, trong lòng Trương Hạo liền khen một cái, Nhan Chân Khanh, Bùi Mân, Lưu Yến, Thôi Ninh, Vương Duy ai ai cũng đều là những vị đại thần thanh chính cương trực, nếu Lý Khánh An có thể trọng dụng bọn họ, thì Đại Đường trung hưng có hi vọng rồi, trung hưng có hi vọng a!

Trương Hạo tâm thần kích động, hắn bỗng nhiên chắp tay khẩn cầu với Lý Khánh An nói: "Điện hạ, ty chức cũng nguyện từ đi chức trung thư môn hạ, tiến vào khu cơ mật, cùng vào hàng ngũ của năm người bọn họ, đó là chí nguyện của ty chức."

Lý Khánh An mỉm cười nói: "Trong chính sự đường còn không thể thiếu được vị thần trung trực như Trương thượng thư. Nhưng mà Trương thượng thư xin hãy yên tâm, người vĩnh viễn là vị thần trụ cột của Đại Đường."

...

Trương Hạo ngồi xe trở về. Xe ngựa của Lý Khánh An tiếp tục chạy chầm chậm trên đường cái lớn trống trải, tâm trạng của hắn đêm nay rất tốt, hắn suy nghĩ thật lâu, rốt cục tìm được biện pháp giải quyết sự rối loạn trong chính sự đường. Thành lập khu cơ mật, trên thực tế đó chính là làm loãng quyền lực của chính sự đường.

Trước mắt chính sự đường vẫn cần sự cân bằng giữa thế gia và thế lực truyền thống, hắn suy xét tới lợi ích của những đại gia tộc như Thôi, Bùi, Lô, Vi này, cũng suy xét tới lợi ích của kẻ thuộc thế lực cũ như Trương Quân. Có thể nói, chính sự đường của lượt này là kết quả của một loại thỏa hiệp, những người này cũng không là tể tướng mà hắn, Lý Khánh An, muốn chọn. Cái hắn muốn chính là những người thanh liêm chính trực như Nhan Chân Khanh, Bùi Mân, Lưu Yến, Thôi Ninh, Vương Duy, Trương Hạo, những người đó là những danh tướng trung hưng có thể đưa Đại Đường tiến vào thế giới cường thịnh.

Hắn cần những con người này mau chóng tiến vào trung tâm của quyền lực, mà việc tạo phản của An Lộc Sơn chính là thời cơ tốt nhất.

An Lộc Sơn vẫn dựa theo lịch sử tất yếu mà xảy ra phản loạn, trên lịch sử thì tạo phản vào năm Thiên Bào thứ mười bốn, hiện tại tuy rằng đã chậm hơn hai năm, nhưng hắn vẫn là đã khởi binh tạo phản rồi.

Chỉ là lịch sử bởi vì sự có mặt của hắn Lý Khánh An ở đây mà đã chạy lệch đi, Đại Đường của hiện tại tuy rằng Nam Bắc phân liệt, nhưng tuyệt đối không phải là sự suy yếu thối nát như thời kỳ của Lý Long Cơ. Hắn có được những người cường mạnh như vậy chấp chưởng quyền lớn trong quân chính, còn có thể xuất hiện tình hình "Ngư Dương bề cổ động địa lai, kinh phá nghê thường vũ y vũ" (Ầm tiếng trống Ngư Dương kéo đến - khúc Nghê Thường tan biến như không - Tản Đà dịch) hay sao? Truyện được copy tại TruyệnYY.com

Lý Khánh An tràn ngập niềm tin tưởng vào bản thân mình.

"Kinh phá Nghê Thường vũ y vũ", hắn bỗng nhiên nghĩ tới Dương Ngọc Hoàn, không biết nàng lúc này nghe được tin tức An Lộc Sơn tạo phản, thì sẽ có cảm giác như thế nào?

Lòng Lý Khánh An nóng hẳn lên, lập tức hạ lệnh nói: "Xe ngựa quay đầu, đi Tuyên Dương phường!"

Xe ngựa thay đổi phương hướng, nhắm hướng Tuyên Dương phường chạy nhanh mà đi...

Từ lúc mà lần trước Minh Nguyệt phát hiện việc của Dương Ngọc Hoàn, tuy rằng nàng cuối cùng đáp ứng để Lý Khánh An có thể nuôi Dương Ngọc Hoàn ở bên ngoài, nhưng Lý Khánh An thủy chung lo lắng Minh Nguyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Từ cổ chí kim, không có người phụ nữ nào có thể dung túng cho trượng phu của mình ở bên ngoài nuôi người phụ nữ khác, Lý Khánh An rất hiểu thê tử, ngoài miệng nàng khoan dung, nhưng trong lòng của nàng rất có tâm cơ. Nàng chưa chắc sẽ thật sự buông tha Dương Ngọc Hoàn, cho nên Lý Khánh An liền đưa Dương Ngọc Hoàn giấu tới Tuyên Dương phường, nhưng hắn vẫn chưa yên tâm. Hắn chuẩn bị mang Dương Ngọc Hoàn ở bên người, an trí đến Lạc Dương.

Xe ngựa dừng trước một tòa nhà to rộng, năm trăm thân binh vẫn như thường lệ đem tòa nhà vây lại, nơi này vẫn có nữ hộ vệ âm thầm bảo hộ như trước.

"Ty chức tham kiến Đại tướng quân!"

Một nữ hộ vệ đầu lĩnh mặc hắc y bó sát người từ đầu tường nhảy xuống, nửa quỳ thi lễ với Lý Khánh An.

"Có tình hình gì sao?"

"Không có, Dương phu nhân mọi thứ vẫn tốt."

"Ngươi hãy cho hộ vệ lui xuống hết đi! Đêm nay không cần các ngươi phòng bị."

"Vâng ạ!"

Nữ hộ vệ vẫy tay một cái, mấy cái bóng đen đồng loạt từ trên nóc nhà trên cây rút lui khỏi đó, Lý Khánh An kìm nén tâm trạng một chút. Đêm nay bất luận như thế nào, hắn vẫn phải có được trái tim và thân thể của vị mỹ nhân này. Hắn tiến lên gõ gõ cửa, trong viện truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Cửa mở, Lý Khánh An không khỏi sửng sốt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.