Lý Khánh An cũng không thể ngờ được người ra mở cửa lại là Dương Hoa Hoa. Trong đầu hắn bỗng nhảy ra cụm từ "bám dai như đỉa".
"Sao lại là tỷ?" Lý Khánh An buột miệng thốt ra.
"Sao không thể là ta chứ?"
Dương Hoa Hoa lúc đầu cũng ngỡ ngàng, nhưng ả phản ứng cực nhanh, hai lúm đồng tiền hai bên má làm mặt ả sáng hẳn lên, ánh mắt cay độc của ả chăm chú nhìn Lý Khánh An cười nói: "Ta vì sao lại không thể có mặt ở đây, Lý đại tướng quân của ta!"
"Ừm!"
Lý Khánh An cố gắng che đậy lại sự bối rối thoáng qua, hắn làm như không có gì cười nói: "Ta cứ ngỡ tỷ còn đang ở Thái Nguyên."
"Tam tỷ, là Tuyết Nương đã trở lại rồi ư?"
"Không phải, là người đó đã đến."
"Á!" Trong phòng bỗng thốt lên tiếng kinh thán khe khẽ. Dương Ngọc Hoàn chạy ùa ra, đôi mắt mỹ miều của nàng ánh lên sắc màu sinh động, nhưng trước mặt Dương Hoa Hoa, nàng vẫn phải cố sức kìm nén kích động trong lòng. Sắc màu trong mắt đã tiêu tan, nàng chỉ nhàn nhạt hỏi: "Hóa ra là Lý đại tướng quân đã đến!"
"Ồ! Hóa ra không phải người đó!"
Dương Hoa Hoa ám muội cười, ܃i da! Ta còn nghĩ tam muội sao lại có thể vì một tướng quân mà bỏ qua đường tu đạo chứ? Hóa ra ta đã lầm, thì ra còn có kẻ khác."
"Tam tỷ!"
Dương Ngọc Hoàn mặt trầm lại, Dương Hoa Hoa cố tình khiêu khích khiếu lòng nàng rất ư bất mãn. Nàng khẽ giọng trách: "Tỷ còn muốn nói xằng hồ đến bao giờ nữa?"
Nàng đi lên trước, tình cảm chan chứa nhìn Lý Khánh An, nói: "Thất lang, ngươi đi vào đi!"
Dương Ngọc Hoàn đã đổi cách xưng hô, chẳng khác gì đã thừa nhận quan hệ giữa nàng và Lý Khánh An. Trong chốc lát, mắt Dương Hoa Hoa thoáng qua chút đố kỵ. Lý Khánh An giữa đêm đến tìm tứ muội còn có việc gì nữa chứ?
Không cần nói ả cũng có thể đoán ra quan hệ giữa hai người họ, ả bèn cười nói: "Do ta đã vô lễ, đại tướng quân mau mời vào!"
Lý Khánh An cũng cười cười khoát tay ra sau đi vào viện tử. Hắn bước nhanh liền vài bước, vừa hay lại đi vào giữa Dương Ngọc Hoàn và Dương Hoa Hoa. Mặt nhìn Dương Ngọc Hoàn, quay lưng lại với Dương Hoa Hoa, ánh mắt hắn đảo nhìn ra sau ra dấu với Dương Ngọc Hoàn, ý là hỏi sao Dương Hoa Hoa lại ở đây?
Trong mắt nàng cũng không giấu nổi nụ cười khổ tâm, khẽ giọng nói: "Thất lang, vào trong nhà ngồi đã!"
Lý Khánh An biết trước mặt Dương Hoa Hoa cũng không giài thích gì được, bèn không nhiều lời đi thẳng vào nhà. Ánh đèn trong nhà rất đầm ấm, bài trí cũng giản dị, một chiếc bàn nhỏ cùng bức họa gấm thêu tướng quân bách chiến đồ treo trên tường do Dương Ngọc Hoàn tự tay thêu.
Trên bàn đã có sẵn một ly trà vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, có điều giờ chỉ còn lại nửa ly, xem ra Dương Hoa Hoa cũng mới đến không được bao lâu. Lúc này Dương Hoa Hoa cũng đi vào theo.
Dương Hoa Hoa khách đoạt vị chủ, giành mất vị trí chủ nhân của Dương Ngọc Hoàn. Xong ả còn quay đầu lại dặn: "Ngọc Hoàn, sao muội còn không rót trà cho đại tướng quân?"
Hôm nay thị nữ Tuyết Nương của Dương Ngọc Hoàn không có ở đây, nên nàng phải tự đi nấu trà. Lý Khánh An thấy thế bèn gọi lại Dương Ngọc Hoàn đang định đi ra, "Dương phu nhân không phải phiền phức thế, ta không khát."
Nhung nàng lại lắc lắc đầu nói: "Thất lang, ngươi ngồi lại một lát đã! Nấu trà không mất bao nhiêu thời gian, sẽ xong ngay thôi!"
Nói xong nàng bước vội vào bếp, Lý Khánh An thấy không giữ nàng lại được đành ngồi xuống chờ. Dương Hoa Hoa ngồi đối diện với hắn. Kỳ thực ả chính là muốn điều Dương Ngọc Hoàn đi nơi khác, ả có lời muốn nói với Lý Khánh An.
Ả thấy Dương Ngọc Hoàn đã đi khỏi, bèn cười cười khẽ giọng hỏi: "Cái tên gia hỏa này không ngờ lại dan díu với tứ muội ta. Ngươi nói thật đi, là việc của lúc nào thế?"
Lý Khánh An rất phản cảm cái từ "dan díu" của ả, hắn chỉ cười nhạt đánh trống lảng: "Sao tỷ lại biết Ngọc Hoàn ở đây?" Đây kỳ thực là việc Lý Khánh An muốn biết nhất. Hắn đã giấu Dương Ngọc Hoàn kỹ như thế, không ai biết nàng đã ẩn mình ở đây, mà nàng cũng tuyệt không đi tìm Dương Hoa Hoa, vậy sao ả lại tìm được Dương Ngọc Hoàn? Làm sao biết nơi này?
"Hừ hừ! Còn gọi là Ngọc Hoàn nữa chứ, thế mà vừa nãy lại gọi Dương phu nhân cơ!"
Dương Hoa Hoa thán lên một câu chanh chua, nhưng nhìn sắc mặt Lý Khánh An trầm lại, ả cũng không dám tùy tiện nói bậy, vội giải thích: "Là do khăn choàng muội ấy thêu đã làm lộ tung tích muội. Ngươi phải biết rằng chỉ có hai nhà ở Dực Châu là biết dệt loại khăn choàng này, nhưng đến đây khăn choàng của hai nhà này dệt ra đều đã bị ta mua đứt, không ngờ Trường An lại xuất hiện hàng mới. Ta biết còn một người nữa biết dệt, đó chính là tứ muội của ta. Ta căn bản không tin là muội đã chết tại Thanh Hoa cung, ta bèn vội đến Trường An điều tra việc này. Trùng hợp chiều hôm nay Tuyết Nương đến tiệm vải bán khăn choàng, tiệm vải ấy cũng do ta mở, nên nhờ thế mà dễ dàng tìm ra tung tích của Ngọc Hoàn."
"Hóa ra là như vậy."
Lý Khánh An lại gật gật đầu. Đây đúng là một sơ hở lớn bị hắn quên đi. Nếu Dương Hoa Hoa có thể căn cứ theo manh mối này tìm ra Dương Ngọc Hoàn, vậy người khác cũng có thể. Cũng may là Dương Hoa Hoa đến đây trước, nếu để bọn An Lộc Sơn phát hiện, lúc ấy hắn có hối cũng đã muộn.
Nghĩ lại như vậy, cảm giác phản cảm vừa rồi với Dương Hoa Hoa cũng bớt đi vài phần, bèn cười nói: "Nghe khẩu khí của tam tỷ hình như dạo này làm ăn lớn lắm nhỉ?"
"Hừ! Ngươi là thật sự không biết hay giả vờ không biết thế? Ta làm gì liệu có thể qua mắt được tình báo đường của ngươi ư?"
"Đây còn chưa biết chừng, chỉ cần tỷ không phải người của An Lộc Sơn hay thám tử Nam Đường, người của ta chưa chắc đã để ý. Ta chỉ biết tỷ đã mở mấy đại phường quỹ, còn tỷ buôn tơ tằm thì ta quả thật không biết."
"Tam tỷ hiện này làm ăn lớn lắm đấy nhé!"
Dương Ngọc Hoàn dùng khay trà bưng hai chén trà nóng lên, nhẹ nhàng như bướm lượn lướt vào. Nàng ngồi quỳ cạnh Lý Khánh An, đặt trà lên trước mặt hắn xong cũng không đi chỗ khác mà ngồi thẳng cạnh hắn. Vừa nãy nàng cũng mượn cơ hội đi nấu trà suy nghĩ kỹ lại. Nếu Lý Khánh An không đến có lẽ nàng còn có thể giấu giếm, nhưng giờ hắn đã đến đây rồi, vậy quan hệ của hai người thế nào cũng bị phát hiện, nếu đã thế thì thừa nhận cũng tốt, mất công tam tỷ khi không cứ nói bóng nói gió dò hỏi.
Dương Ngọc Hoàn cười nói: "Vừa rồi nghe tam tỷ nói, tỷ không những kinh doanh tiền trana, mà còn có bốn tửu tứ Dương Ký tại Trường An, Lạc Dương, Thái Nguyên và Dương Châu, và còn buôn trà từ Giang Nam đến Trường An. Gần đây tam tỷ còn muốn kinh doanh với phía Byzantium, nghe nói tam tỷ có mấy trăm vạn tài sản."
Dương Ngọc Hoàn ngồi cạnh Lý Khánh An, trong lòng Dương Hoa Hoa lập tức thấy khó chịu. Bao nhiêu năm nay ả vẫn muốn Lý Khánh An là của mình, nhưng lại chưa bao giờ thành công, còn tứ muội lại có thể thành công chiếm đoạt Lý Khánh An, không lẽ chỉ vì tứ muội từng là quý phi sao?
Trong lòng tuy không thoải mái, nhưng Dương Hoa Hoa dẫu sao cũng lăn lộn bao năm trong thương trường, che giấu cảm xúc cũng là thượng thừa. Trên mật ả vẫn là nụ cười say đắm lòng người, giòn giã nói: "Tứ muội, muội đang nói móc ta đấy à? Trước mặt Triệu vương nói ta giàu, chẳng phài là múa rìu qua mắt thợ sao?"
Dương Hoa Hoa vừa cười, đuôi mắt ả đã xuất vài vết chân chim. Lý Khánh An thế mới để ý thấy dung mạo của ả đã có trang điểm. Ai cũng biết Dương Hoa Hoa trước giờ toàn để mặt trơ chẳng khi nào có chút phấn son, thế mà giờ ả đã phài phủ một lớp phấn mỏng. Ánh mắt Lý Khánh An lại dần chuyển xuống vùng cổ của ả, sắc màu có phần ảm đạm, đã không còn sáng như trước đây, cũng nhão nhẹt hơn.
Ánh mắt Lý Khánh An lại quay lại nhìn Dương Ngọc Hoàn bên cạnh, trong lòng hắn không khỏi thầm tán thưởng. Dương Ngọc Hoàn mới là không chút phấn son, nữ nhân hơn ba mươi nhưng vẫn trắng nõn săn chắc, có cảm giác đầy sức sống, nhất là từng cử chỉ từng động tác của nàng, đều có một sức hút khó tả, khiến người khác không tài nào kháng cự nổi, thật không hổ danh sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn.
Dương Ngọc Hoàn là một người rất tỉ mỉ, cũng rất nhạy cảm, nàng bỗng nhạy bén phát hiện Lý Khánh An đang nhìn mình, trong lòng vừa vui mừng nhưng cũng vừa bối rối. Nàng cũng đã phát hiện ra tam tỷ đã già hơn trước, nàng biết sự so sánh của Lý Khánh An sẽ làm tam tỷ tổn thương, bèn nhoẻn miệng cười nói: "Thất lang sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?"
"Chắc các nàng còn chưa biết, An Lộc Sơn đã tạo phản."
Tin An Lộc Sơn tạo phản khiến Dương thị tỷ muội cùng giật nảy mình, hai người nhìn nhau một lúc, không giấu nổi kinh ngạc trong mắt, nhất là Dương Hoa Hoa. Ả có đầu tư không ít tại Hà Bắc. An Lộc Sơn mà phản loạn, ả sẽ là người đầu tiên bị ảnh hưởng.
"Đại tướng quân, đã phản loạn đến mức độ nào rồi?"
Lý Khánh An không chú tâm gì đến ưu lo của Dương Hoa Hoa, hắn quan tâm hơn là phản ứng của Dương Ngọc Hoàn với việc An Lộc Sơn tạo phản, bèn cười nói: "Chắc nàng thế nào cũng không ngờ đến, đúng không?"
"Quả thật như vậy, nhìn bề ngoài hắn rất thật thà chất phác."
"Thật thà chất phác?" Lý Khánh An nghe mà không nhịn nổi cười phá lên, hắn chỉ chỉ mũi mình cười hỏi: "Thế ta thì sao? Ta đã cho nàng cảm giác thế nào?"
"Ngươi ư? Đúng là gan to lại háo sắc."
Dương Ngọc Hoàn đỏ bừng hai má, khẽ quở hắn, "Ngày đầu tiên đến dạy người ta ném lọ đã đầy mưu mô rồi."
"Thật khả ố!"
Sắc mặt Dương Hoa Hoa giận dữ, đập mạnh bàn: "Thật mẹ nó khả ố cực cùng."
Ả phát tác làm hai người ngồi đối diện đều giật này mình. Dương Ngọc Hoàn lần đầu tiên thấy tam tỷ mình chửi tục, vội quan tâm hỏi han: "Tam tỷ, tỷ sao thế này."
Dương Hoa Hoa liếc sang nhìn Lý Khánh An một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn tĩnh lặng như ao thu, trong lòng tuy bực tức cũng đành phải nuốt trở vào trong bụng, hậm hực nói: "Ý ta nói là An Lộc Sơn tạo phản, làm khổ việc làm ăn của ta."
"Vậy tỷ nên lập tức rút ra, hiện giờ chắc vẫn còn kịp."
"Ừm! Ngày mai ta thật sự phải an bài lại, tên An tặc đáng chết kia, lúc này tạo phản chẳng phải hại chết người sao?"
"Tam tỷ, tỷ không phải muốn làm ăn với Byzantium sao? Giờ Thất lang ở đây, tỷ cứ nói với hấn, không chừng hắn có thể giúp tỷ."
"Hắn?" Dương Hoa Hoa liếc xéo sang nhìn Lý Khánh An, méo miệng nói: "Ta mới không cầu hắn, cầu hắn rồi cái nhân tình này làm sao trả nổi."
Lý Khánh An cười mà không nói, chỉ nâng chén trà lên hớp một ngụm, câu chuyện của Dương thị tỷ muội dần dần quay về thời thơ ấu của họ, tiếng cười vẫn không dứt, nhưng Lý Khánh An đã có phần không chờ nổi nữa. Hắn đặt tay dưới bàn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Dương Ngọc Hoàn. Những ngón tay măng non của nàng hơi cong lại, khe khẽ viết một chữ "tam" lên tay hắn. Lý Khánh An hiểu ý, bèn một hơi nốc cạn chén trà, đứng dậy cười nói: "Vậy được, ta có việc phải cáo lui trước đây."
Dương Ngọc Hoàn vội đứng dậy nói: "Thất lang, không ngồi thêm một lúc nữa ư?"
Lý Khánh An nhìn nàng nói: "Ngày mai còn phải chuẩn bị xuất chinh, hơi bận, chắc không còn thời gian nữa rồi."
Hàm ý nói là ngày mai sẽ lại đến. Lúc này Dương Hoa Hoa bỗng đứng dậy nói: "Ta cũng phài đi đây, đúng lúc ta hôm nay không ngồi xe ngựa đến, đại tướng quân có thể tiễn ta một đoạn không?"
"Tam tỷ, tối nay tỷ cứ ở lại chỗ muội, sao lại vội phải đi như thế?"
"Để hôm khác vậy! Ta còn phải đến Hà Bắc bàn vụ làm ăn trong tối nay, sợ ngày mai sẽ không kịp an bài."
Dương Hoa Hoa lại quay sang nhìn Lý Khánh An cười nói: "Đại tướng quân, có được không?"
"Được, ta tiện đường sẽ tiễn tỷ một đoạn."
Lý Khánh An nhìn Dương Ngọc Hoàn chắp quyền chào xong bèn quay lưng cáo lui. Ánh mắt nàng mãi tiễn hắn đi đến đầu ngõ, nhìn thân vệ hộ tống xe ngựa càng lúc càng đi xa mà trong lòng không khỏi nổi lên chút trống vắng khó tả.
Nàng khẽ giọng thở dài một hơi, quay lưng đi vào nhà.
...
Dương Hoa Hoa ở tại cửa tiệm chợ Đông, nằm phía đối diện phường Tuyên Dương. Lúc này cửa chợ Đông đã đóng, thân binh của Lý Khánh An nhờ lính gác mở cửa chợ mà xe ngựa mới từ từ đi vào cửa lớn, dừng lại bên lề. nguồn t r u y ệ n y_y
Ánh sáng trong xe rất tối, Dương Hoa Hoa ngồi tựa vào Lý Khánh An, cặp mắt đào hoa của ả như làn thu thủy phủ sương mây, sóng mắt mông lung nhìn Lý Khánh An, có phần lưu luyến nói: "Thất lang, nô gia sẽ tặng ngươi một cây cung nữa, được không?"
Lý Khánh An nhè nhẹ đẩy ả ra, với người nữ nhân này hắn không có chút hứng thú, chỉ lạnh nhạt nói: "Nói đi! Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?"
Dương Hoa Hoa vẫn không chịu buông tha, ôm chầm lấy tay hắn, đầu tựa lên vai, đỏng đảnh thốt ra từng chữ: "Cái tên vô lương tâm này! Ta đã thích ngươi bao nhiêu năm nay, vì sao ngươi lại chịu tứ muội, mà lại không chịu ta? Ta điểm nào thua tứ muội cơ chứ? Chẳng qua là ta không có được cái tước hiệu quý phi mà thôi. Bọn đàn ông thối tha các ngươi chỉ thích chơi phụ nữ có thân phận thôi sao?"
Lý Khánh An chau mày lại, lại một lần nữa đẩy ả đi ra, "Ngươi đã uống rượu ư? Sao toàn mở miệng ăn nói hàm hồ thế?"
"Không được!"
Lần này Dương Hoa Hoa không còn tựa vào vai hắn, ả bỗng chốc ngồi đến trước mặt Lý Khánh An, hai tay chống nạnh nhìn hắn giận dữ, trông như chú gà trống xù lông, "Ngươi nhất định phải nói rõ cho ta biết, vì sao người chịu ả ta lại không chịu ta? Trong lòng ta đang rất tức giận."
"Ngươi thật sự muốn biết ư?"
"Đúng! Ta phải biết..."
"Được! Ta sẽ nói rõ cho ngươi biết, ta nhớ rất nhiều năm trước đã từng nói với ngươi. Lý Khánh An ta không thích cùng sẻ chia nữ nhân với đàn ông khác, chỉ đơn giản thế thôi."
Dương Hoa Hoa vẫn hậm hực cắn môi nói, "Nhưng... ta vẫn chưa lấy ai cả."
Lý Khánh An cười khinh miệt nói, "Thà ngươi gả cho người khác đi ta không nói. Hừ! Ngươi tự biết rõ hơn ai hết, những năm nay ngươi đã từng có bao nhiêu người đàn ông, liệu ta còn có thể chịu ngươi được nữa ư?"
"Ngươi là tên khốn nạn!"
Dương Hoa Hoa bỗng phát tác nhảy bổ vào Lý Khánh An, xòe móng tay sắc nhọn của mình cào cấu mặt hắn, nhưng lại bị Lý Khánh An một tay đẩy ra. Dương Hoa Hoa bỗng chốc cười phá lên điên dại.
"Cái tên đàn ông đê tiện này, ngươi nghĩ ả thì chưa từng có đàn ông khác sao? À đã từng làm Thọ vương phi, lại còn trèo lên cả giường của cha chồng mình..."
Không đợi ả nói xong, Lý Khánh An đã bạt một bạt lên mặt ả cái "bốp" giòn giã: "Cút ra ngoài!"
Dương Hoa Hoa đầu tóc rối bù xõa xuống mặt, ả ôm chầm lấy mặt, bỗng chốc thừ người ra.
Tiếng rủa của Lỷ Khánh An đã kinh động đến thân binh, cửa xe lập tức bị kéo ra, mấy thân binh của hắn cũng đã xuất hắn. Lý Khánh An chỉ vào Dương Hoa Hoa hạ lệnh: "Hãy lôi người nữ nhân này xuống cho ta."
Mấy tên thân binh nghe lệnh vội túm cánh tay Dương Hoa Hoa lôi ra ngoài. Dương Hoa Hoa vẫn thất thần, bi ai cầu xin: "Thất lang. Không! Đại tướng quân, ta đã quá đố kỵ mà mất hết lý trí, xin hãy nể tình nghĩa bao năm mà bỏ qua cho ta đi!"
Sau khi bị lôi xuống xe, Dương Hoa Hoa thờ thẫn ngồi dưới đất. Cửa xe đã bị đóng lại, Lý Khánh An lạnh lùng nói với ả: "Ta sẽ không đến gây chuyện với ngươi, nhưng cái gọi là tình nghĩa bao năm của chúng ta coi như đoạn tuyệt, ngươi hãy liệu mình!"
"Đi!"
Xe ngựa đã quay đầu lại, năm trăm thiết kỵ cùng hộ tống xe phóng về hướng ngoài chợ Đông. Cửa chợ Đông lại ầm ầm đóng lại, Dương Hoa Hoa nhìn xe ngựa đã đi xa, ả vốn còn muốn Lý Khánh An có thể làm thẻ miễn thuế cho mình, nhưng giờ mất cả chì lần chài, cái gì cũng không được, không khỏi nghiến răng nguyền rủa: "Lý Khánh An, cái tên khốn chết ngàn lần này!"
Ả bỗng òa lên bật khóc, từ nhỏ đến giờ chưa từng có ai dám đánh mình như thế cả.
...
Tâm trạng Dương Ngọc Hoàn đêm nay cực thất vọng, không phải vì tam tỉ đến tìm nàng, mà là Lý Khánh An lại sắp phải xuất chinh. Dù nàng đã muốn tự lực cánh sinh, nhưng trong xương tủy cũng chẳng qua là một nữ tử yếu đuối, vẫn rất dựa dẫm Lý Khánh An. Giờ Lý Khánh An lại phải xuất chinh, một đi chí ít cũng nửa năm, nàng tự dưng lại thấy mình như thân phận bèo bọt không gốc rễ, trong lòng rỗng tuếch trống trải.
Đêm đã khuya, nhưng nàng trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ đến chiến bào may cho Lý Khánh An vẫn chưa làm xong, nàng bèn bắt đầu ngồi dưới đèn, từng kim từng chỉ tiếp tục may vá.
Lúc này, ngoài sân lại vang lên tiếng gõ cửa, thị nữ Tuyết Nương đêm nay đến Hàm Dương thăm nhà, phải ngày mai mới về, không nhẽ giờ đã trở lại rồi sao?
Dương Ngọc Hoàn đật chiến bào xuống, bước nhanh ra ngoài: "Ai đó?"
Không có người trả lời, lòng nàng bỗng chốc lại đập thình thịch, một cảm giác vừa hồi hộp vừa trông đợi len lỏi trong lòng, nàng mở cửa ra, quả nhiên là Lý Khánh An, chỉ thấy mặt hắn như cười, ánh mắt chằm chằm nhìn nàng.
"Thất lang... Sao ngươi lại trở lại rồi?" Trong lòng Dương Ngọc Hoàn hồi hộp đến cực điểm.
"Ồ! Thế nàng không hi vọng ta trở lại sao, vậy ta giờ đi về vậy! Nửa năm sau chúng ta gặp lại."
Lý Khánh An quay người định bỏ đi.
"Đừng! Ngươi đừng đi!"
Lý Khánh An vội quay phắt lại, mắt hắn cười tít: "Nếu mỹ nhân đã không muốn ta đi, vậy ta đành ở lại vậy!"
"Cái tên khốn này!"
Mặt nàng e thẹn đỏ bừng, nảy chân một cái quay người bỏ đi. Nàng cúi sầm mặt, vừa đi vừa vặn chân áo, trong lòng vừa vui lại vừa sợ, vì nàng biết rõ đêm nay sẽ có gì xảy ra.
Bỗng nhiên, nàng chỉ thấy thân mình nhẹ tênh, nàng bị Lý Khánh An khom người nhấc bổng lên.
"Thất lang! Chàng mau thả ta xuống, mọi người sẽ nhìn thấy mất..."
Còn chưa nói dứt lời thì Lý Khánh An đã hôn chầm lấy cặp môi nàng, vừa mạnh mẽ vừa quyết liệt. Dương Ngọc Hoàn vùng được mấy cái thì cuối cùng cả bản thân nàng cũng lạc mất mình giữa nụ hôn ngọt ngào này, lạc mất mình giữa vòng tay ấm của người đàn ông mà nàng khổ tâm đợi chờ mong đợi bấy lâu, lạc mất mình trong lòng của người đàn ông mà nàng yêu thật lòng, người đàn ông trẻ mà nàng đã từng mộng mơ...
...
Không biết bao lâu sau, Lý Khánh An cuối cùng cũng từ từ nằm xuống cạnh Dương Ngọc Hoàn, nàng ôm chầm lấy hắn, mặt áp sát ngực hắn, làn tóc đen nhánh rậm rạp như thác đổ xõa đầy trên giường, để lộ một tấc da thịt trắng nõn như ngà voi. Lý Khánh An nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mượt mà, cùng cặp phì đồn tựa bồng đào. Giờ khắc này lòng hắn đầy thỏa mãn của cảm giác chinh phục. Ước mong bao năm, tối nay cuối cùng đã được vẹn toàn. Hắn đã sở hữu được Dương quý phi.
"Ngọc Hoàn, theo ta đến Lạc Dương đi."
"Ừm!" Dương Ngọc Hoàn khe khẽ nhận lời. Nàng bỗng dưng lại nũng nịu nói: "Người ta đã trao hết tất cả cho chàng rồi, sau này chàng phải nuôi ta suốt đời đấy."
"Nàng không nói ta quên mất, ta sẽ không để bất kỳ ai phát hiện ra nàng nữa."
"Vậy ta sẽ đợi chàng ở nhà mỗi ngày."
"Đợi ta làm gì?" Lý Khánh An ám muội cười hỏi.
"Cái tên xấu xa này! Ngươi rõ ràng biết mà còn hỏi!"
Lý Khánh An thấy nàng quyến rũ lạ thường, bỗng dưng lại sinh cảm giác lần nữa.
"Được! Chúng ta sẽ bắt đầu lần hai."
...
Tối hôm đó Lý Khánh An hết lần này đến lần khác đưa Dương Ngọc Hoàn đến miền cực lạc, và cũng chính đêm hôm đó, Dương Ngọc Hoàn đã triệt để bị hắn chinh phục.