Thiên Hạ 2

Chương 279: Q.9 - Chương 279: Bữa tiệc gia đình






Trong thư phòng. Độc Cô Hạo Nhiên trong lòng tâm sự trùng trùng. Hắn vừa từ Khánh Hưng cung trở lại. Sau khi quay lại liền tự nhốt mình trong phòng, ai cũng không gặp.

Hôm nay vừa xảy ra một việc cực quan trọng, Lý Long Cơ sau khi an ủi hắn. không ngờ lại hỏi khen trưởng nữ Minh nguyệt nhan sắc vô song. Một người đàn ông già khen đứa con gái đã trưởng thành của một người đàn ông khác xinh đẹp sẽ mờ ám thế nào? Hơn nữa. người này còn là đương kim hoàng thượng. Người khen một người phụ nữ xinh đẹp, vậy sẽ là ý gì đây?

Lý Long Cơ vô cớ nói xong câu này, lại không nói gì nữa. thậm chí không đề cập việc Lý Khánh An sắp thành con rể hắn. Độc Cô Hạo Nhiên trong quan trường tất nhiên phải biết đoán ý phía trên. Hắn đã hiểu ý của Lý Long Cơ, con gái hắn đã lọt vào mắt xanh của người.

Nhưng khổ nỗi con gái đã gả cho Lý Khánh An. Lý Long Cơ đương nhiên không muốn đắc tội Lý Khánh An, nên liền đẩy sự tình khó khăn này cho hắn. để hắn đắc tội Lý Khánh An, cho Độc Cô gia hủy hôn này.

Nhưng hậu quả của hủy hôn thế nào,Độc Cô Hạo Nhiên biết rõ, không những Lý Khánh An lúc ấy không đội trời chung với hắn, mà cũng sẽ đắc tội Dương gia, hơn nữa Độc Cô gia tộc e rằng cũng sẽ bị mang tiếng trăm năm.

Nhưng lợi ích trong đó hắn cũng thấy rõ. Lý Long Cơ thăng hắn làm Tư Nông Tự Khanh, trong đó liệu có còn nhân tố của con gái hắn? Nếu như nữ nhi vào cung làm phi mà đắc sủng, vậy Độc Cô gia sẽ là một Dương gia khác. Độc Cô Hạo Nhiên hắn cũng sẽ được vinh dự làm Tướng Quốc.

Cái giá phải trả cho hồi hôn quá lớn. nhưng tương lai sáng ngời trước mặt lại hấp dẫn nhường này, khiến Độc Cô Hạo Nhiên khó mà quyết định. Đương nhiên, Lý Long Cơ không nói rõ điều chi. hắn cũng có thể giả vờ như nghe không hiểu, việc này cứ thế cho qua. Khổ nỗi, hắn lại bị động lòng bởi nó.

Độc Cô Hạo Nhiên khoát tay đi qua lại trước cửa sổ, dõi về phía lầu thêu của con gái ở xa. Tuy Độc Cô gia cũng là một phần từ hoàng thân, nhưng cái mối quan hệ thân thích ấy đã quá xa. Trăm năm trước, hoàng hậu Cao Tổ chính là họ Độc Cô, sau khi sinh hạ Thái Tông. Độc Cô gia chính là nhà ngoại của Lý Thị.

nhưng mối quan hệ thân thích này, ngoài đứa con gái lớn của hắn bị đưa đi hòa thân để rồi chết thảm ra. thì không có lợi ích gì để nói. Hắn đã từng được làm tướng quốc trong một thời gian ngắn. nhưng chỉ một chốc đã bị bãi miễn vô tình.

Nếu cứ tiếp tục bình bình như thế, Độc Cô Hạo Nhiên hắn suốt đời sẽ không có ngày ngóc đầu lên nổi. Nhưng lại ngay lúc này, hắn bỗng có hi vọng trở thành quốc trượng, nói không động lòng sao được?

Lúc này, ngoài cửa két một tiếng. phu nhân Bùi thị đi vào.

“Lão gia. nghe nói ông có việc tìm thiếp?”

“Không có gì. ta chỉ muốn hỏi chuẩn bị đến đâu rồi?” Độc Cô Hạo Nhiên miễn cưỡng cười nói.

“Đều chuẩn bị xong cả. cả nhà tam đệ đã đến. lão gia. ông cũng mau ra ngoài đi!”

“Ừ!” Độc Cô Hạo Nhiên ừ một tiếng, nhưng hoàn toàn không có ý định động đậy.

Bùi phu nhân liếc nhìn hắn một cái. kỳ thực bà đã phát hiện phu quân mình từ trong cung trở về đã có phần không ổn. vừa về đã đóng cửa lại ai cũng không gặp. Lúc trước khi đi còn bận rộn với yến tiệc tối nay, nhưng sau khi quay về thì lại không hỏi han chi. Vợ chồng mấy mươi năm. ai còn có thể hiểu phu nhân mình bằng bà? Nhất định đã xảy ra chuyện.

“Lão gia. ông nói với thiếp, rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Việc xuất nhậm chức Tư Nông Tự Khanh lại xảy ra biến có rồi ư?”

‘Thế thì không chỉ là..

Độc Cô Hạo Nhiên ấp úng nói ra. “chỉ là Thánh thượng tự dưng lại nhắc đến Minh Nguyệt nhà mình.”

“Cái gì?”

Bùi phu nhân nghe mà mặt đổi sắc. Điều bà sợ nhất cuối cùng đã xảy ra. Lý Long Cơ thật sự không chịu buông tha con gái của bà. Bà nghe xong lùi ra một bước, rung giọng hỏi: “Lão gia, ông không nhận lời rồi đấy chứ?”

Độc Cô Hạo Nhiên nhìn sắc mặt phu nhân biến đổi, bỗng dưng hiểu ra. Kỳ thực phu nhân mình đã sớm biết, trong thời gian mình không có ở Trường An, nhất định đã xảy ra việc gì đó.

“Phu nhân, nói như thế việc này là có thật ư?”

Độc Cô Hạo Nhiên kỳ thật vẫn còn lo lắng một việc, nếu Lý Long Cơ căn bản không phải là ý đó, chỉ là do hắn tự hiểu lầm. thì hậu quả vẫn nghiêm trọng như thế. Bây giờ chính phu nhân mình biểu thị như thế, nói rõ hắn không nghĩ sai, quả thật có việc này.

“Lão gia. hôn kỳ của Minh Nguyệt đã định, ông đừng bảo bây giờ mới bắt đầu đổi ý chứ?”

“Kỳ thực là vẫn chưa định mà. không phải vẫn chưa nói với Lý Khánh An sao?”

“Tuyệt đối không thể!” Bùi phu nhân chém đinh chặt sắt phủ định ý tưởng của phu quân mình. Bà nhìn chằm chằm vào mắt Độc Cô Hạo Nhiên, hậm hực nói: “Lão gia, ông làm thế chỉ có một kết quả thôi, sẽ ép chết Minh nguyệt. ông đã quên rồi sao? Con gái ông từng chết qua một lần, không lẽ ông muốn nó chết lần nữa sao?”

“Phu nhân!”

Hắn có phần không vui kéo dài giọng nói: “Thánh thượng không nói muốn lấy con gái nhà ta, ta cũng không nói phải để nó vào cung. ta chỉ đang thương lượng với bà. bà kích động thế làm gì? Không lễ chỉ có bà biết nghĩ cho con gái. ta thì không ư?”

Nghĩ đến dẫu sao phu quân cũng là chủ của một nhà. Bùi phu nhân cố kiềm nén phẫn nộ trong lòng, dịu lại khẩu khí nói: “Lão gia, có những lời chúng ta biết thì thôi, Thánh thượng đã từng này tuổi, người còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa, dù Minh Nguyệt chưa hứa hôn với ai đi chăng nữa, nếu để nó vào cung, chỉ vài năm sau, Thánh thượng mất. thì số phận Minh Nguyệt nhà ta sẽ thế nào? ông nghĩ cũng không phải nghĩ! ông không phải nghĩ gì cả! ông xem xem. giờ Thánh Thượng vẫn còn mà Thái Cực cung và Đại Minh cung có hàng trăm hàng ngàn tân phi già! Cuộc sống của họ thì khác gì một chiếc xác không hồn. Minh Nguyệt vào cung, tương lai không con không cái, số phận bi thảm của nó, chúng ta sẽ áy náy cả đời! Lão gia, ông nghe tôi nói, nếu Thánh thượng không nói rõ, hãy mau tổ chức hôn sự cho Minh Nguyệt, để tránh đêm dài lắm mộng.”

“Phu nhân, kỳ thực ta thấy Minh Nguyệt vào cung làm phi không đáng sợ như nàng nói đâu. Dương gia đắc sủng như thế. người Trường An ai không mong đợi mình có thể sinh đứa con gái như con gái họ Dương. Ta dám nói, Minh Nguyệt mà vào cung, nhất định chịu sủng không thua gì quý phi. Lúc ấy, Minh nguyệt tôn quý, dưới một người trên vạn người. Nó chưa chắc không cảm kích chúng ta. Nhà Độc Cô ta cũng có thể nhờ phúc của nó. Đây là việc tốt!”

“Lão gia, sao ông lại có thể vô liêm sĩ đến thế!”

Bùi phu nhân vạn vạn không ngờ phu quân mình lại là người vô liêm sĩ nhường này. Vì vinh hoa phú quý của bản thân mà muốn hi sinh hạnh phúc cả đời của con gái mình. Thậm chí còn không quan tâm liệu con gái mình có vì thế mà đi vào con đường cùng. Trong lòng bà thất vọng, không cần nói bà cũng biết phu quân mình kỳ thực đã định hết mọi việc,nhưng chỉ cần bà còn một hơi thở, thì đừng hòng đắc thủ!

Lúc này, có tiếng nha hoàn báo ngoài cửa: “Lão gia, phu nhân, khách khứa đã dần đến đủ rồi!”

Bùi phu nhân cố nén nhịn giận dữ: “lão gia. người trong tộc đều đã đến. ông có ra không?”

“Ta đi làm gì. đi để tuyên bố hôn kỳ của con gái sao? Hừ!”

Độc Cô Hạo Nhiên hừ mạnh một tiếng, khoát tay nhìn ra ngoài. Mặt hắn tối sầm. Bùi phu nhân cũng không nói gì thêm bèn quay người đi ra.

“Đúng là đồ đàn bà!”

Cửa bỗng chốc bị đóng lại, trong phòng vọng ra tiếng bất mãn của Độc Cô Hạo Nhiên.

Từ chiều đến giờ Độc Cô Minh Nguyệt bắt đầu trang điểm. Con gái quý tộc Đại Đường trang điểm cũng có phân trang điểm nhẹ và đậm. Ngày thường ra đường chỉ là trang điểm nhẹ, nửa canh giờ là xong, nhưng gặp phải đại điển hay yến tiệc nào quan trọng, thì sẽ trang điểm đậm. từ khuôn mặt cho đến đầu tóc. trang phục, chí ít cũng mất ba canh giờ, mỗi bước đều không đơn giản.

Buổi tiệc gia đình hôm nay Minh Nguyệt sẽ là nhân vật chính, hơn nữa Lý Khánh An cũng sẽ đến. Minh Nguyệt đương nhiên phải giữ tư thế xinh đẹp nhất của mình để gặp tình lang. Nàng ngồi trước tấm gương bồ đào mà Khánh An tặng, cẩn thận tu chỉnh dung nhan mình.Hôm nay nàng tâm tình vô cùng sảng khoái, đầy háo hức đợi chờ.

Nàng bới một búi tóc vân kế. và dùng cây trâm thúy vũ cố định, lại thêm màu xanh phi thúy điểm xúy, chỉ mỗi búi tóc đã mất cả canh giờ thời gian. Kiểu trang điểm đào hoa trên mặt cũng đã xong, phấn phủ trắng, điểm chút son. mày ngài đã kẽ, trán dán hoa điền. góc môi cũng có đánh má hồng. hai bên thái dương là màu mắt. tất cả đều được trang điểm rất tinh tế.

Nàng lại kiểm tra lại các loại trang sức, nào nhẫn, nào vòng, kiền tay, ngọc bội. túi thơm. Những vật này đều không thể thiếu. Áo váy cũng đã thay. Nàng hôm nay bận bộ vác tuyết nên ngân la. một chiếc áo ngoài tay ngắn màu xanh, trên vai khoát chiếc khăn lụa màu đó.Trước bộ ngực trắng nõn nà là sợi dây chuyền trân châu, khiến làn da trắng của nàng trông lại càng sáng hơn. càng lộ vẻ đẹp vô song rạng ngời.

“Minh Châu, muội thấy như thế được không?” Minh Nguyệt quay sang nhìn Minh Châu cười hỏi.

Minh Nguyệt vốn vẫn ở bên cạnh tỷ tỷ mình, nàng không chịu nổi thời gian trang điểm lâu dài này của chị mình, nãy giờ nàng cũng đánh được một giấc. Vò vò đôi mắt còn lim dim. nàng ngắm ngía chị mình từ đầu đến chân, bỗng nhiên này chau mày lại hỏi: “Tỷ, ngực tỷ lộ nhiều quá rồi, Lý đại ca nhìn thấy sẽ không thích đâu.”

Thân hình Minh Nguyệt đầy đặn. ngực trắng nõn đầy như trăng tròn, váy ngân la tuyết nê nhẹ nhàng phủ trên đôi bồng đào ấy như có phần che không hết sắc màu trước ngực. Minh Nguyệt nghiêng người ngắm mình trong gương đồng. Quả thực lộ hơi nhiều, có phần bất nhã. nàng không khỏi lắc đầu nói: “Thôi vậy, hay là vẫn mặc váy rộng vậy!”

Lần trước nàng gặp Lý Khánh An đã mặc váy rộng sáu mảnh, nàng muốn cho Khánh An một cảm giác mới lạ. liền thay một bộ váy ngân la tuyết nê. nhưng đặc điểm của váy này là vải voan rất mỏng, tương đối trong suốt, mặc trong nội viện không sao, nhưng trong buổi tiệc còn rất nhiều huynh đệ trong tộc. nên cần phải để ý một chút. Minh Nguyệt nghĩ một lúc, liền thay một bộ váy sáu mảnh khác. Nàng vẫn chưa bao giờ diện váy màu vàng bao giờ. chắc Lý Khánh An chưa gặp bao giờ.

“Minh Châu, muội không thay quần áo khác sao?” Minh Nguyệt vừa chỉnh trang áo váy vừa hỏi.

“Muội thay đồ làm gì. đâu phải để định hôn kỳ cho muội đâu. muội ăn mặc xấu xí một chút, không phải càng tôn lên vẻ đẹp của chị sao?” Minh Châu có vẻ ỉu xìu nói.

“Cái con nha đầu này, sao nghe giọng lưỡi chanh chua thế, là bản thân muội không muốn thành hôn. Nói thật đi, muội đi xem mặt bao nhiêu lần. mà có lần nào muội nghiêm túc qua?”

“Đó là vì muội chưa gặp được người nam tử giống Lý đại ca. nếu đã gặp được, tỷ xem muội có nhanh tay nhanh chân không?”

“Được rồi! Đợi sau này ta nói với Lý đại ca của muội, để huynh ấy tìm cho muội một tướng quân trẻ tuổi.”

“Thôi được rồi, việc sau này sau này tính!”

Minh Châu bật dậy từ giường của Minh Nguyệt. “Chúng ta đi thôi!”

“Đợi một lát. chút nữa mẫu thân sẽ phái người đến gọi chúng ta.”

Minh Nguyệt vừa dứt lời. một nha hoàn ngoài cửa bèn báo: “Minh Nguyệt cô nương. phu nhân mời cô nương đến đại đường.”

“Được rồi, ta sẽ đi liền.”

Minh Nguyệt kiểm tra lại trang phục của mình lần cuối, nhìn Minh Châu cười nói: “Đi thôi!”

Hai tỷ muội cùng ra khỏi phòng đi về phía đại đường.

Buổi tiệc của Độc Cô gia được an bài tại tiền đường. Đây là đại đường rộng rãi nhất của Độc Cô gia. có thể dung nạp năm trăm người cùng dùng bữa. Trong đại đường giờ đã náo nhiệt vô cùng. Hôm nay tất cả mọi người trong tộc của Độc Cô gia hội mặt. người đến đều là thân thích xa gần. Cả cô chú bác thím của Độc Cô Hạo Nhiên, anh chị em và cháu đều đã đến. và còn có cả con cái gia quyền gia đình họ. Cả một gia tộc cùng tụ chung một đường, tổng cộng những hai trăm người. Ngoài ra. còn có không ít người còn ở xa chưa kịp quay về. Như con trai của Độc Cô Hạo Nhiên, cũng chính là huynh trưởng Minh nguyệt vì đang làm quan ở xa. không kịp về.

Do đây là buổi gặp mặt gia đình, không ít con trẻ đã được dẫn theo. Trong đại đường đâu đâu toàn tiếng nói cười, cùng trẻ con đang chạy nhảy.

Chú ba của Độc Cô Hạo Nhiên tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. liền lên hỏi Bùi phu nhân: “Phu nhân, cháu Hạo Nhiên của ta sao không thấy?”

Bùi phu nhân khẽ thở dài, miễn cưỡng cười nói: “Sức khỏe phu quân không tốt. có thể tối nay không thể đi ra.”

“Ta còn ngờ cháu trai vì đã làm Tư Nông Tự Khánh bắt đầu lên mặt cơ, ha ha!”

“Chị dâu. chiều nay đệ nhìn huynh trưởng còn khỏe. giờ sao bỗng nhiên lại đổ bệnh thế?” Một người em họ Độc Cô Hạo Nhiên bỗng hỏi.

“Điều này.. .Ta cũng không biết, vừa rồi ta đi tìm phu quân, phu quân nói đang khó chịu, mọi người cứ ngồi tự nhiên! Đều là người trong nhà cả. không phải khách sáo.”

Mọi người lũ lượt vào chỗ. Nha hoàn trong phủ Độc Cô bắt đầu bưng từng đĩa từng đĩa thức ăn cùng rượu lên. Lúc này, bên ngoài có người hô to: “Đình Quốc Công, An Tây Lý Đại tướng quân giá đáo!”

Nhân vật chính của ngày hôm nay đã đến. Bùi phu nhân vội ra đón. Lý Khánh An bước nhanh vào nhà. Hắn đã đổi một bộ bào phục mới. Lễ vật mang đến đều đã giao cho quản gia. Thấy Bùi phu nhân đi ra. hắn vội thi lễ: “Lý Khánh An tham kiến phu nhân!”

Bùi phu nhân ngắm ngía hắn một lượt từ trên xuống, chỉ thấy hắn cao to tuấn tú, khí thế phi phàm. Mấy tháng nay bà vẫn bận rộn với việc xem mắt của Minh Châu, không biết đã gặp bao nhiêu thanh niên trẻ. nhưng bọn họ làm gì có ai bằng được một góc của Lý Khánh An. Trong lòng bà rất thích chàng trai này, và không khỏi lại oán hận phu quân mình. Một người hiền tế tốt thế này vì sao còn lại muốn đưa con gái mình vào cung. Lão đúng đã bị quyền lực làm mờ mắt!

“Thất Lang, chỉ còn đợi cháu thôi đấy, mau vào đây ngồi!”

Bùi phu nhân dẫn Khánh An vào đại đường. Trong đại đường bỗng chốc xôn xao hẳn lên.Hai năm nay, Lý Khánh An gần như biệt tăm biệt tích khỏi Trường An, nhưng một khi hắn xuất hiện tất sẽ có đại sự kinh thiên động địa. Hắn đến Trường An được bao lâu mà lần nào cũng dấy lên trận phong ba bão táp. Nhất là trận chiến võ mồm với Dương Quốc Trung tại Khánh Hưng cung. Việc này đã lan khắp Trường An. Người đang được sủng ái như Dương Quốc Trung lại cố nhiên bị hắn dập cho tơi tả. không ít người phản cảm Dương gia còn ngấm ngầm sung sướng vì vụ này.

Không những thế, chưa đến ba mươi tuổi, hắn đã trở thành An Tây Tiết độ sứ, Đình Quốc Công, Quán Quân Đại tướng quân, tay nắm trọng binh, thống lĩnh vạn lý cương thổ. Một tinh anh Đại Đường này, Minh nguyệt làm sao xứng đáng với người tướng công này? Không ít thiếu phụ trong đường cũng từng tham gia lần xem mắt đầu tiên của Khánh An. Lúc ấy vì Lý Khánh An chỉ còn con chim non mới bắt đầu tập tễnh, khiến bọn họ xem thường. nhưng ngày hôm nay, những người phụ nữ này lại hận mình có mắt mà như mù. nếu biết sớm như thế lúc ấy đã gả con gái mình cho hắn. Bọn họ đầu lần lượt biểu thị lúc trước mình đã biết Lý Khánh An là một người tài có thể gửi gắm. chỉ tiếc là lúc ấy lại không lọt được vào mắt Độc Cô lão gia. Thật đáng tiếc! Dẫu sao thì Độc Cô Thích đã không còn. dù bọn họ nói gì thì cũng không còn ai đối chất.

Khánh An cũng không nhìn thấy Độc Cô Hạo Nhiên, bền cười hỏi Bùi phu nhân: “Sao không nhìn thấy bá phụ?”

“Phu quân không được khỏe, một lát mới đến. Lại đây! Thất Lang, cháu ngồi chỗ này.”

Bùi phu nhân an bài Lý Khánh An ngồi phía bên tay phai của mình, cách bà một chỗ. Vốn dĩ Lý Khánh An nên ngồi cạnh Độc Cô Hạo Nhiên, nhưng bà bỗng thay đổi chủ ý. Tuy Khánh An ngồi cạnh bà có phần không đúng. nhưng sự tình vừa xảy ra khiến phu nhân cũng không thể nghĩ đến những tiểu tiết này.

Lý Khánh An vừa ngồi xuống liền không còn nghe thấy tiếng vang lẻng xẻng của trang sức vòng ngọc.Hóa ra hai tỷ muội Minh Nguyệt. Minh Châu đang từ từ đi vào. Hắn thấy Minh Nguyệt hôm nay diễm lệ vô cùng, trong lòng yêu chết được, liền nhìn nàng gật gật đầu. Minh Nguyệt ánh mắt đưa tình nồng nàn nhìn tình lang của mình, hai má cũng thấp thoáng ửng hồng.

“Khụ!” Minh Châu ho khẽ như nhắc nhở hai họ nên chú ý hình tượng, dưới bàn dân thiên hạ đừng có mà liếc mắt đưa tình, tình cảm chan chứa thế.

Sắc đẹp diễm lệ của Minh nguyệt đã làm cả đại đường đều kinh thán, nàng đã nhiều năm không gặp mặt người trong tộc. Trong ký ức của bậc trưởng bối, Minh Nguyệt vẫn chỉ là một tiểu nương vừa gầy vừa cao và ít nói. không ngờ giờ nàng đã lại là bậc tuyệt sắc đoan trang. khiến cả tông tộc bất ngờ.

“Đẹp đôi! Đẹp đôi!” Bao nhiêu người đều thầm gật đầu. bọn họ đúng làm nam tài nữ sắc. một cầu trời sinh, và cũng chỉ có Độc Cô Minh Nguyệt mới xứng đáng với Lý Khánh An. vị cao quan trẻ tuổi tài ba này.

“Minh nguyệt! Con ngồi chỗ này!”

Bùi phu nhân chỉ vào chỗ trống cạnh mình nói.Vị trí này khiến tất cả mọi người lại một phen kinh ngạc. Như thế này Minh Nguyệt không phải sẽ ngồi vai kề vai với Lý Khánh An sao? Minh Nguyệt cũng có phần bất ngờ.Dù nàng đã trăm vạn lần muốn ngồi cạnh tình lang, nhưng như thế là không phù hợp lễ nghi. Nàng không nên ngồi đây! mẫu thân không bị lầm chứ?

“Mẫu thân!” Nàng nhè nhẹ nhắc nhở mẫu thân mình.

Bùi phu nhân kiên quyết lắc đầu nói: “Minh Nguyệt, đây là chỗ ngồi của con. nghe lời ta. ngồi xuống đã!”

Minh Nguyệt nhìn sang Khánh An. thấy hắn vẫn hồi lại một nụ cười nhẹ nhàng với nàng, và còn lén lút ra hiệu tay dưới gầm bàn bảo nàng ngồi xuống. Trong mắt nàng thấp thoáng chút e thẹn, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lý Khánh An. và dùng chung một bàn cùng hắn.

“mẫu thân, con ngồi đâu?” Minh Châu bĩu môi hỏi. Nàng vừa vào cửa nhìn thấy chỗ bên cạnh Lý Khánh An đang trống; cứ ngỡ đấy là chỗ để lại cho mình, trong lòng đương thầm vui mừng, không ngờ tỷ tỷ lại ngồi lên. khiến nàng thất vọng vô cùng.

Bùi phu nhân nhìn nhìn hai bên. bà quả thật quên mất an bài chỗ ngồi cho con gái nhỏ. nghĩ hay là để nàng ngồi cạnh mình, nhưng đấy lại là chỗ của phu quân mình, để Minh Châu ngồi không ổn. Đương lúc bà định nói Minh Châu ngồi xuống dưới thì Minh Nguyệt vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình cười nói: “Minh Châu, ngồi chỗ này với tỷ tỷ.”

Chỗ ngồi khá rộng rãi, hoàn toàn có thể ngồi thêm người. Minh Châu do dự một chút. cặp đôi người ta ngồi chung, nàng ngồi qua đấy chẳng phải làm kỳ đà sao? Nàng lén liếc nhìn Lý Khánh An. thấy hắn chỉ chỉ bên cạnh, ý bảo nàng cùng ngồi với mình.

“Thèm vào!”Minh Châu bĩu môi. liền dỗi hờn ngồi xuống cạnh tỷ tỷ mình. Nàng mới mặc kệ người ta nói gì thì nói.

Bùi phu nhân tâm sự trùng trùng, cũng không có tâm tư nghĩ chỗ ngồi của con gái nhỏ như thế là thích hợp. ngoài phu quân ra. bà thấy mọi người đều đến đông đủ. bèn nâng cốc đứng dậy nói: “Các vị trưởng bối. các vị anh chị em. các cháu, hôm nay vốn do phụ thân Minh Nguyệt chủ trì yến tiệc này, nhưng do phu quân sức khỏe không tốt. có thể không thể tham gia. nên đành phải để ta chủ trì. Tiếp đãi không được chu đáo mong mọi người bỏ qua!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.