Trong lòng Minh Nguyệt lấy làm kỳ lạ. vừa rồi nàng còn nhìn thấy phụ thân vẫy tay với mình ngoài cửa sổ, không phải vẫn khỏe lắm sao? Vậy sao giờ lại không khỏe rồi?
“Phụ thân nàng có thể vào cung gặp phải việc gì. tâm trạng không tốt.”
Lý Khánh An thỏ thè bên tai nàng, một làn hơi ấm mang đậm khí tiết nam nhi ập vào mặt nàng. Minh Nguyệt bỗng cảm thấy Lý Khánh An lẳng lặng nắm lấy tay mình. Bàn của hai người ngồi rất rộng rãi. phía trên được trải khăn, tình hình phía dưới căn bản không ai nhìn thấy. Tim nàng đập thình thình như muốn nhảy ra ngoài, đúng là thật khiến người ta vừa xấu hổ lại vừa ngọt ngào. Nàng tất nhiên muốn nắm tay tình lang. nhưng nơi đây mọi người tập trung. sẽ bị người khác nhìn thấy. Nàng nhẹ nhàng rút tay khỏi bàn tay to ấm của Khánh An. nâng bình rượu rót cho hắn một ly, và khẽ nói: “Muội phải rót rượu cho huynh, huynh cứ nắm lấy tay muội, muội làm sao rót rượu cho huynh nữa?”
Khánh An vui vẻ nâng ly lên húp một ngụm. Minh Châu một bên nhìn rõ mồn một. nàng bĩu môi thầm nói: “Liếc mắt đưa tình!”
Trong lòng nàng đầy chua chát, nhưng tay nàng đang trống đây, sao Lý Khánh An kia lại không chịu nắm tay nàng?
Bùi phu nhân không để ý thấy những điều này, bà tiếp tục cao giọng nói với mọi người: “Hôm nay mời mọi người đến. chủ yếu là muốn chính thức tuyên bố hôn sự của Minh Nguyệt và Lý công tử. Xin mọi người hãy cùng làm chứng!”
Lúc này, sau lưng bà bỗng vang lên tiếng ho lụ khụ. Độc Cô Hạo Nhiên đang từ từ bước vào.
Độc Cô Hạo Nhiên đã đến làm cho Bùi phu nhân không thể nói thêm được gì nữa. Bà có thể tự ý điều chỉnh chỗ ngồi của con gái. nhưng không có quyền thay thế trượng phu tuyên bố hôn sự của con gái. Bùi phu nhân chậm rãi ngồi xuống, cảnh giác mà nhìn trượng phu. Bà đã âm thầm hạ quyết tâm. chỉ cần trượng phu dám hủy bỏ hôn sự của Minh Nguyệt, bà không kiêng nể gì nữa mà cùng trượng phu đấu tranh đến cùng. Độc Cô Hạo Nhiên không một chút biểu tình đi ra. ông ta cũng không có nhìn thê tử mình lấy một cái, đi tới nói với mọi người: “Thật cáo lỗi với các vị, vừa rồi thân thể không khoẻ, nên đã ra muộn một bước.”
“Nếu đã đến muộn, thì phạt rượu ba chén!” Có người lớn tiếng hăng hái hùa theo.
Độc Cô Hạo Nhiên ha hả cười, tự mình rót lấy ba ly rượu, lần lượt từng ly một mà uống cạn. đem miệng ly hướng ra ngoài cho mọi người xem. trong đại sảnh đường vang lên một loạt tiếng vỗ tay, Độc Cô Hạo Nhiên lại khoát tay cười nói: “Mọi người tùy ý ăn uống! Đều là người nhà cả. không cần câu nệ làm chi.”
Dứt lời, ông ta ngồi xuống, chẳng hề đá động gì đến mục đích của yến hội lần này. Trong đại sảnh đường lại náo nhiệt trở lại, tiếng cười nói không ngớt. Chọn lấy một khoảng lặng. Bùi phu nhân thấp giọng hỏi trượng phu: “Rốt cục lão gia muốn thế nào?”
Độc Cô Hạo Nhiên lạnh lùng liếc nhìn thê tử một cái, nhưng vẫn không đếm xỉa đến bà. mà chậm rãi nhấp nháp rượu của mình. Vừa rồi ông ta ở bên cửa sổ thấy hai đứa con gái, ông ta bỗng nhiên nảy sinh ra một ý niệm trong đầu, tại sao lại không thể gả con gái út cho Lý Khánh An. để con gái lớn tiến cung, như vậy chẳng phải là vẹn toàn cả đôi bên hay sao.
Ông ta vừa đi vào đại sảnh đường vừa suy nghĩ, không ngờ lại vừa lúc bắt gặp Minh Nguyệt rót rượu cho Lý Khánh An. ông bỗng nhiên tỉnh táo trở lại. với thân phận của Lý Khánh An hiện tại. cái hắn nhắm trúng không phải là Độc Cô gia. hắn nhìn trúng chính là con gái lớn của mình, nếu đem Minh Nguyệt đổi thành Minh Châu. Lý Khánh An chưa chắc đã chịu. Nhưng bất luận như thế nào ông cũng muốn cùng Lý Khánh An nói chuyện một phen, cho nên ông liền bỏ ý định hối hôn trước mặt mọi người, tốt nhất là hôm nay không bàn đến việc hôn sự.
“Phu nhân, ta không có muốn hối hôn. nhưng việc ngày cử hành hôn lễ ta muốn từ từ mà xem xét lại. hôm nay sẽ không tuyên bố việc này nữa!” Độc Cô Hạo Nhiên rất lạnh đạm mà nói ra quyết định của hắn.
“Nhưng mà lão gia. ngày cử hành hôn lễ có thể không tuyên bố, nhưng ít ra cũng phải đem chuyện chính thức thành hôn của Minh Nguyệt và Lý công tử tuyên bố với họ hàng chứ!”
Bùi phu nhân là người rất khôn khéo, bà nắm rõ tâm tư của trượng phu như lòng bàn tay. Nếu trượng phu đã nói không tuyên bố ngày cử hành hôn lễ. thì ông ấy nhất định là muốn vòng vo để đạt thành mục đích của chính mình. Mặc kệ ông ấy muốn công khai hối hôn cũng tốt. vòng vo hối hôn cũng được. Bùi phu nhân đều kiên quyết sẽ không chấp nhận. Bùi phu nhân là con của vợ chính thức trong đại tộc Bùi thị tại Hà Đông, sinh trưởng dưới nền giáo dục tốt và nghiêm cẩn của danh môn thế gia làm cho bà so với những người phụ nữ bình thường khác nhau rất nhiều. Một mặt bà tôn trọng trượng phu. nhưng về phương diện khác bà lại rất kiên trì nguyên tắc của mình, không chịu dễ dàng thỏa hiệp, nhất là trong việc giáo dục và chung thân đại sự của con gái. bà lại càng thêm cố chấp. Cho nên dù trượng phu quyết định tạm không tuyên bố ngày cử hành hôn lễ. nhưng bà vẫn kiên quyết đòi phải xác định rõ việc hôn sự của hai người.
Sự cố chấp của thê tử làm cho cơn lửa giận của Độc Cô Hạo Nhiên vừa đè nén xuống lại bị thổi bùng lên. ông ta nắm chặt nắm tay lén chọt thê tử một cái. nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ta đã nhường cho nàng một bước rồi. nàng còn ngoan cố nữa sao?”
“Vậy lão gia hãy nhận lời thiếp trước, tuyệt đối không được cản trở hôn sự của Minh Nguyệt, lão gia phải nhận lời thiếp, vĩnh viễn sẽ không đề cập đến chuyện đưa Minh Nguyệt tiến cung.”
“Việc này trong lòng ta đã có chừng mực. nàng đừng có uy hiếp ta.”
“Không! Thiếp nhất định phải buộc lão gia chấp nhận.”
Sự tranh chấp của vợ chồng Độc Cô Hạo Nhiên đầu tiên bị Minh Châu phát hiện trước. Nàng cũng giống như tỷ tỷ, cảm thấy nghi hoặc đối với việc phụ thân chần chừ không đến yến hội. nhưng lòng hiếu kỳ của nàng lại vượt xa mọi người. Sau khi phụ thân ngồi xuống, lỗ tai của nàng liền vểnh lên ngay, nghe hết từng chữ một trong cuộc tranh chấp với giọng rất nhỏ giữa cha mẹ. Nàng sợ tới mức tim cũng sắp phải ngừng đập rồi. thì ra phụ thân muốn cho tỷ tỷ tiến cung, trời ạ! Điều này làm sao được chứ.
Trong lòng Minh Châu vừa sợ vừa hoảng, ý niệm trong đầu nàng là chỉ muốn đem chuyện này nói với tỷ tỷ, nói cho Lý Khánh An. thậm chí hậu quả nếu nàng nói ra là cái gì. nàng cũng hoàn toàn không để ý tới nữa. nàng chậm rãi nhấc tấm khăn trải bàn lên. lấy ngón tay chấm rượu, trên mặt bàn đen nhánh viết ra từng chữ một rằng: “Phụ thân muốn cho tỷ tiến cung!”
Lúc mới bắt đầu Minh Nguyệt không rõ muội muội lật tấm khăn trải bàn lên là ý gì. đợi khi nàng xem được chữ viết trên bàn rồi, lập tức cả kinh đến nổi tay chân lạnh ngắt. Lúc này, nàng cảm thấy có một bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay của mình.
Minh Nguyệt quay nhanh đầu lại, chỉ thấy Lý Khánh An hướng về phía mình lắc đầu, ánh mắt hắn liếc sang chữ viết trên bàn. lại nhìn về phía mình, trên mặt nở một nụ cười đầy tự tin, trong ánh mắt hắn chỉ có bốn chữ: ‘Không cần lo lắng!'
Sự tự tin của Lý Khánh An làm cho tâm trạng rối bời của Minh Nguyệt được bình tĩnh lại một chút, nàng khẽ co ngón tay ngọc, ở trong lòng bàn tay của Lý Khánh An viết rằng: ‘Muội nên làm gì bây giờ?'
Sự thông minh của người đẹp làm cho Lý Khánh An âm thầm gật đầu. hắn cũng chầm chậm, viết từng nét một trong lòng bàn tay của Minh Nguyệt rằng: “Ta đã biết rồi, ta đã có sự sắp đặt rồi!”
Từ khi Dương quý phi ở Hoa Thanh cung ám thị với hắn. e rằng Lý Long Cơ có ý đồ xấu với Minh Nguyệt. Lý Khánh An liền rất để tâm đối với chuyện này. Buổi chiều hôm nay, lúc Lý Long Cơ triệu kiến hắn lại vô cùng sốt suột, hận không thể lập tức đuòi hắn đi. Trong lòng hắn liền cảm thấy được có chút gì đó không bình thường, lại tình cờ ở trước cửa cung gặp Độc Cô Hạo Nhiên, sự trùng hợp này khiến cho hắn sinh lòng nghi ngờ. Chẳng lẽ là Lý Long Cơ sợ mình bắt gặp Độc Cô Hạo Nhiên, nên mới thất thố mà đuổi mình đi như vậy? Cộng thêm sự cảnh cáo của quý phi, Lý Khánh An liền bắtt đầu hoài nghi động cơ mà Lý Long Cơ triệu kiến Độc Cô Hạo Nhiên, còn một việc nữa là hắn vì sao lại đề bạt Độc Cô Hạo Nhiên. Tất cả những dấu hiệu khả nghi đó làm cho hắn trở nên cảnh giác. Tin mà Minh Châu truyền lại càng chứng thật việc suy đoán của hắn. Lý Long Cơ quả nhiên là muốn đánh vào nhược điểm của Độc Cô Hạo Nhiên. Tình huống hiện tại vô cùng nhạy cảm. Lý Long Cơ không dám cướp thẳng, chỉ có thể âm thầm mà đoạt lấy, dùng Độc Cô Hạo Nhiên đến làm kẻ ác ra mặt thay, nhưng hắn Lý Khánh An lại có thể dễ dàng bị người trêu đùa như vậy hay sao?
Bùi phu nhân cũng ý thức được giọng của mình hơi quá cao một chút rồi, đã khiến cho không ít người chú ý. ở trong buổi tiệc rượu họp mặt đông người như vậy, vợ chồng họ quả thật không thể trở mặt. Bùi phu nhân liền nén nhịn, ngồi tại chỗ sa sầm mặt không nói lên một lời. Còn Độc Cô Hạo Nhiên thì đã từ từ dịu hẳn mặt xuống, ông ta liên tiếp cùng các họ hàng chung quanh nâng chén mời rượu, tiếng cười nói không ngớt. Đúng lúc này, quản gia của Độc Cô phú vội vàng chạy vào đại sảnh đường, đi đến bên Độc Cô Hạo Nhiên kề tai nói nhỏ vài câu. Độc Cô Hạo Nhiên sửng sốt hẳn. lập tức đứng dậy nói: “Mau! Mau mời!”
“Lão gia, ai tới vậy?” Bùi phu nhân cũng nhịn không được hỏi.
“Cao Lực Sĩ và Lý tướng quốc cùng nhau mà đến!” Độc Cô Hạo Nhiên để lại một câu nói. đã vội vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.
Ánh mắt Bùi phu nhân vụt sáng lên. hai người này tới quả thực rất đúng lúc. bà nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Lý Khánh An, chỉ thấy Lý Khánh An mỉm cười với bà. khẽ nâng chén rượu lên. Trong lòng Bùi phu nhân lập tức hiểu ra, trái tim bà cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn ra.
Cao Lực Sĩ dẫn theo thê tử Lữ thị đến. Trong việc hôn sự của Lý Khánh An, ông đảm đương chủ hôn của nhà trai, các loại nghi thức trước đó đều là do thê tử Lữ thị của Cao Lực Sĩ và Bùi phu nhân cùng hoàn thành. Hôm nay là ngày chọn ngày cử hành hôn lễ, là do nhà gái quyết định, vợ chồng Cao Lực Sĩ cũng có thể đến, cũng có thể không đến. Do có mặt Lý Khánh An tham dự rồi, cho nên vợ chồng Cao Lực Sĩ cũng không định đến đây, nhưng chuyện xảy ra vào buổi chiều tại Hưng Khánh cung làm cho Cao Lực Sĩ đứng ngồi không yên. dưới sự yêu cầu của Lý Khánh An. Cao Lực Sĩ sai người đưa cho Lý Lâm Phổ một phong thơ. còn ông bèn dẫn theo thê tử tới Độc Cô gia.
Tuy rằng Cao Lực Sĩ đã thất thế, nhưng uy quyền vẫn còn, Độc Cô Hạo Nhiên không dám thờ ơ, vội vàng tiến lên hành lễ nói: “Cao Ông quang lâm hàn xá, thật vẻ vang cho kẻ hèn này, Hạo Nhiên đã thất lễ không kịp nghênh đón từ xa.”
Cao Lực Sĩ khẽ cười nói: “Hôm nay Độc Cô gia có hỷ sự, ta là thân thuộc bên nhà trai, sao lại có thể không đến được chứ?”
Lúc này, Lý Lâm Phủ cũng đi đến, sau khi Lý Khánh An phá đi nước cờ của Dương Quốc Trung. tinh thần Lý Lâm Phổ trở nên tốt hơn nhiều lắm, tuy rằng vẫn còn suy yếu. nhưng ít ra có thể đi lại được rồi, thị thiếp của ông ta đỡ đi xuống các bậc thang.
“Độc Cô sứ quân, ngươi sẽ không trách lão phu không mời mà đến chứ!” Trên mặt Lý Lâm Phổ vẫn mang nụ cười xã giao cố hữu đó, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng lại khiến người nghe được rất rành mạch.
Độc Cô Hạo Nhiên sợ tới mức cuống quít tiến lên thi lễ: “Tướng quốc sao lại nói thế, tướng quốc quang lâm hàn xá. ty chức có muốn mời cũng mời không được.”
Lý Lâm Phổ vừa cười vừa gật gật đầu. lại nói với vợ chồng Cao Lực Sĩ. “Cao Ông. đại tẩu. hai vị là trưởng bối của nhà trai, không biết đã có người làm chứng hôn chưa?”
thê tử Lữ thị của Cao Lực Sĩ cười nói: “Hôm nay chọn ngày, định ra ngày cử hành hôn lễ rồi mới có thể cụ thể thương nghị tư nghi*, người chứng hôn vân vân. nếu tướng quốc có ý này, thì ty chức cùng với mẫu thân Minh Nguyệt thương lượng một chút, bèn ủy thác tướng quốc đến làm chứng hôn.”
*Tư nghi: người đọc tuyên bố và hướng dẫn hành lễ nghi
Lý Lâm Phổ ha hả cười nói: “Ta đang có ý này, có thể làm chứng hôn cho Lý Khánh An. cũng là một niềm vui lớn trong đời.”
Trong lòng Độc Cô Hạo Nhiên âm thầm kêu khổ. ông ta vừa mới hạ quyết tâm hôm nay không tuyên bố ngày cử hành hôn lễ, không ngờ sự tình đột nhiên thay đổi. Cao Lực Sĩ và Lý Lâm Phổ hai người cùng tới, vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc này, Lý Khánh An cũng đi ra. từ xa đã ôm quyền thi lễ. kinh ngạc nói: “Cao Ông. tướng quốc, hai vị làm sao mà lại cùng tới thế?”
Cao Lực Sĩ cố ý hờn giận nói: “Chẳng lẽ chúng tôi không thể tới sao?”
ông lại nói với Lý Lâm Phổ: “Tướng quốc, ngài xem xem tiểu tử này, ngày đại hỷ như thế lại không cho chúng ta đến kìa.”
Lý Lâm Phổ cũng cười nói: “Nơi này là Độc Cô phủ, chúng ta tới hay không hắn làm sao mà làm chủ cho được. Độc Cô sứ quân, ngươi nói đi!”
“Vâng! Vâng! Vâng!” Độc Cô Hạo Nhiên liên thanh nói: “Cao Ông. tướng quốc, mau mời các vị vào trong đại sảnh đường.”
Bùi phu nhân đã sớm đi đến trước cửa đại sảnh đường mà chờ, bà thấy Cao Lực Sĩ và Lý Lâm Phổ mở miệng một tiếng ngày cử hành hôn lễ, ngậm miệng lại một chữ chứng hôn. trong lòng của bà mừng rỡ vô cùng, có hai trọng thần trong triều này đến. thì trượng phu sẽ không dám tùy ý hối hôn rồi.
Bà vội vàng tiến lên chào: “Hoan nghênh Cao Ông. hoan nghênh tướng quốc đã đến!”
Thê tử Lữ thị của Cao Lực Sĩ và bà có quan hệ rất tốt. vội vàng tiến lên khoát lấy cánh tay của bà cười nói: “Chúng tôi không có tới muộn chứ! Ngày cử hành hôn lễ đã tuyên bố chưa?”
“Còn chưa có tuyên bố đâu! Các vị tới vừa đúng lúc đấy, mau mời đi vào bên trong ngồi!”
Cao Lực Sĩ và Lý Lâm Phổ đi vào trong đại sảnh đường, họ hàng nhà Độc Cô đều đồng loạt đứng cả lên. Mấy huynh đệ của Độc Cô Hạo Nhiên vội vàng sắp xếp lại chỗ ngồi, chỗ ngồi của Lý Khánh An và Minh Nguyệt tỷ muội dời đến bên hông, bên cạnh chỗ của vợ chồng Độc Cô đặt thêm một cái bàn dài, cho Cao Lực Sĩ và Lý Lâm Phổ.
Hai người ngồi xuống. Cao Lực Sĩ cười ha hả nói với vợ chồng Độc Cô: “Điều ta quan tâm nhất chính là ngày cử hành hôn lễ định vào lúc nào, thật làm người ta mong đợi quá đi!”
Bùi phu nhân vội vàng cười nói: “Thời gian Thất Lang ở Trường An không nhiều lắm. thiếp thân cố gắng chọn trong thời gian ngắn một chút. Tối hôm qua thiếp thân và phụ thân của Minh Nguyệt thương lượng là ngày mười lăm tháng hai. không biết các vị cảm thấy như thế nào?”
“Mười lăm tháng hai, ừm! Thời gian hơi gấp một chút, còn có năm ngày thôi, chỉ sợ sẽ gấp rút quá. trước lúc đến đây ta cũng có hỏi ngày rồi, ngày mười tám tháng hai là ngày tốt. hơn nữa thời gian cũng thong thả hơn. Độc Cô sứ quân, ngươi nghĩ như thế nào?” Cao Lực Sĩ nghiêm trang hỏi.
Trong lòng Độc Cô Hạo Nhiên vô cùng khó xử. mặc kệ ông ta là định ngày ở phía trước, hay là lùi ngày về phía sau, cũng đều có ý nghĩa là mình đã đáp ứng rồi, nếu chỉ là họ hàng nhà Độc Cô thì còn đỡ, nhưng hiện tại lại là Cao Lực Sĩ và Lý Lâm Phủ, hai người này ông càng không dám đắc tội, trước mắt đây ông lại không thể không trả lời, ông cười gượng một tiếng nói: “Hãy đế cho ty chức suy nghĩ một chút, rốt cục thì ngày nào thích hợp hơn đây?”
Trong miệng ông nói muốn suy nghĩ một chút, trong đầu lại xoay nhanh mà bàn tính đối sách, phải làm sao bây giờ? Trong đại sảnh đường im phăng phắc, cũng đều đang chờ câu trả lời của ông ta.
Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh đường bỗng nhiên có người kêu lên: “Lũng Hữu Tiết độ sứ Ca Thư Hàn Đại tướng quân. Kiếm nam Tiết độ sứ Cao Tiên Chi Đại tướng quân đến!”
Tiếp theo lại có người hô lớn: “Lương vương điện hạ. Quảng Bình vương, kinh triệu duẫn Vương sứ quân đến!”
Trong đại sảnh đường ‘òa!’ một tiếng nổ tung, cả đến Ca Thư Hàn và Cao Tiên Chi mà cũng tới rồi, Lý Hanh phụ tử và Vương Củng cũng tới luôn, người nào người nấy đều là cấp bậc nhân vật quan trọng cả. Rất nhiều người lập tức liền kịp thời phản ứng lại. Ca Thư Hàn cùng Lý Khánh An ở trong trận chiến Thạch Bảo thành có quen biết, còn Cao Tiên Chi lại là cấp trên cũ của Lý Khánh An. Lý Hanh phụ tử thì không cần nói rồi. Vương Củng đến đây tám chín phần mười là do quan hệ của Lý Lâm Phổ. nhưng nói cho cùng, thì cũng đều là sĩ diện của Lý Khánh An cả. nếu không có Lý Khánh An. những người này có ai chịu tới đâu?
Mấy huynh đệ của Độc cô gia hoảng cả lên. lại phải sắp xếp lại vị trí chỗ ngồi lần nữa. thế này thì còn gì là cuộc họp mặt của họ hàng nhà Độc Cô nữa đâu? Đây đã là buổi họp mặt trong triều rồi còn gì.
Vợ chồng Độc Cô đã đi ra ngoài nghênh đón. nhưng Lý Khánh An lại không nhúc nhích, hắn bưng ly rượu lên chậm rãi uống một ngụm rượu, vừa cười vừa nói khẽ với Minh Nguyệt: “Có ngạc nhiên không?”
Minh Nguyệt một phen kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Lý lang, là do chàng đã sắp đặt sao?”
“Có thể nói là do ta. cũng có thể nói không phải do ta. đó là suy nghĩ của ta. nhưng là do một tay Cao Ông sắp đặt cả. ta làm gì có thời gian.”
“Nhưng chàng làm sao lại biết phụ thân hôm nay sẽ có ý định này?”
Lý Khánh An đem chiếc ly không đặt xuống trước mặt của nàng, cười nói: “Nàng rót rượu cho ta trước đi. ta sẽ nói rõ nguyên nhân cho nàng nghe.”
Minh Nguyệt lườm hắn một cái. cầm bầu rượu rót một ly rượu cho hắn: “Như vậy được rồi chứ! Nói mau. chàng làm sao mà biết thế?”
Lý Khánh An cầm ly rượu lên. khoan thai uống một ngụm, lại mỉm cười nói: “Nếu ta ngay cả chuyện nhỏ như thế mà cũng nghĩ không ra. ta còn xứng làm An Tây Tiết độ sứ sao?”
“Tự cao quá đi thôi!” Minh Nguyệt thấp giọng lườm hắn một câu. trên mặt lại nhịn không được mà tủm tỉm cười, giờ thì phụ thân đã vô kế khả thi rồi.
Lúc này, Minh Châu khẽ than lấy một câu: “Có quyền lực tốt thật!”
Tiếng bước chân từ bên ngoài đại sảnh đường vọng đến. lát sau một đoàn lớn người đi vào, đi tuốt đằng trước mặt chính là Lý Hanh, bên cạnh hắn là Cao Tiên Chi. Lý Khánh An đã hơn hai năm không gặp Cao Tiên Chi. hắn vẫn không có khác gì so với trước đây, chỉ là có vẻ càng thêm nho nhã hơn mấy phần, xem ra sông núi Ba Thục thích hợp với con người hơn vùng cát vàng đại mạc nhiều lắm. Lý Khánh An bỗng nhiên nhớ tới Cao Vụ. nghe nói nàng đã tòng quân, trong cuộc chiến với Nam Chiếu không ngừng lập công lớn. được đặc biệt phong làm trung lang tướng, không biết vị nữ tướng quân này có cùng phụ thân mình vào kinh không, hẳn là không có, nếu nàng vào kinh, nàng hẳn sẽ cùng phụ thân đến đây mới đúng.
“Hay cho tên Lý Khánh An. định lén lén lút lút mà thành hôn sao?”
Ánh mắt Ca Thư Hàn thật lợi hại, liếc mắt một cái liền thấy Lý Khánh An, hắn cười lớn rồi đi lên, Lý Khánh An cũng đứng lên, cười nói: “Vậy lúc ngài cưới vợ, sao lại không gọi ta thế?”
Ca Thư Hàn đấm vào đầu vai hắn một quyền, cười hí hí nói: “Lúc ta cưới vợ, thì nhà ngươi còn đang bú sữa ấy!”
mắt hắn thoáng liếc một cái. nhìn thấy Minh nguyệt. lập tức ánh mắt sáng lên, khen: “Em dâu quả nhiên xinh đẹp tuyệt luân, gả cho tiêu tử nhà ngươi, có phải có chút đáng tiếc lắm hay không, phải lấy Ca Thư ta mới đúng.”
Dứt lời. hắn cười ha ha. mọi người thấy hắn thô tục. ngông cuồng, vô lễ, đều nhíu mày, vẻ mặt của Minh Nguyệt cũng có chút ửng đỏ, Lý Khánh An lại mỉm cười: “Ngài muốn đoạt Minh Nguyệt của ta cũng được, vậy thì chúng ta trao đổi một chút, đem ba vạn quân Hà Hoàng của ngài điều cho An Tây của ta lần nữa. có được không?”
Ca Thư Hàn mặt ngoài thô cuồng, nhưng hắn lại là người vô cùng thận trọng, hắn hôm nay tới đây, một mặt cố nhiên là nể mặt Lý Khánh An, nhưng hắn đối với Lý Khánh An vẫn có chút canh cánh trong lòng. Lúc trước Lý Khánh An lấy đi ba vạn quân Lũng Hữu tinh nhuệ của hắn. lại không hề trả lại cho hắn. cho nên hắn mượn việc khen Minh nguyệt. trên thực tế là có một chút chế nhạo Lý Khánh An, không ngờ Lý Khánh An lại lặng lẽ phản kích hắn một đòn. chỉ thẳng vào quân Hà Hoàng của hắn. Trong lòng Ca Thư Hàn chột dạ ngay, hắn vội vàng che lấp mà cười nói: “Ta là người thô thiển không biết nói năng, ta nào dám đoạt kiều thê của Lý Đại tướng quân chứ, nào! Ta tự phạt rượu ba chén.”
Hắn đưa tay ra: “Lấy bát sừng trâu lớn đến đây!”
Có người vội vàng mang tới bát sừng trâu lớn. lại rót đầy thật đầy rượu, Ca Thư Hàn một hơi cạn cả ba chén lớn. híp mắt cười nói với Lý Khánh An: “Hiền đệ, lão ca ta nể mặt ngươi lắm rồi chứ!”
Lý Khánh An cũng vẫy tay một cái: “Có qua mà không có lại, thì đã không phải lễ, cũng rót đầy cho ta!”
Minh Nguyệt thấy bát sừng trâu lớn đó ít nhất có thể đựng đến cả cân rượu, nàng không khỏi có chút lo lắng, thấp giọng nói: “Lý lang. uống ít một chút.”
Lúc này Cao Tiên Chi đi lên cười nói: “Minh Nguyệt cô nương không cần lo lắng. Lý tướng quân năm đó thăng chức hiệu úy, đã bị ép uống ba mươi chén lớn. ba chén rượu này đối với hắn mà nói chăng thấm vào đâu cả.”
Mặc dù nói như vậy, Minh Nguyệt vẫn là có chút lo lắng cho Lý Khánh An. nhưng Lý Khánh An lại đón lấy bát sừng trâu lớn. một hơi uống cạn cả ba chén rượu lớn. mà mặt không đổi sắc.
“Tốt!” Ca Thư Hàn hô lớn một tiếng, hắn giơ ngón tay cái lên nói: “Hiền đệ quả nhiên thống khoái, tuy rằng hôm nay không phải là ngày đại hỹ của hiền đệ, nhưng cũng là ngày hôn sự chính thức được định, ta Ca Thư Hàn có thể chứng kiến giờ khắc này, cũng là đã chia xẻ được vinh dự với quân An Tây rồi.”
“Là một vinh dự!”
Lý Hanh dẫn theo đứa con trai Lý Thục đi lên. hắn khẽ thở dài nói: “Đại tướng quân vì biên cương của đất nước, đẫm máu hăng hái chiến đấu, cho đến gần ba mươi tuổi rồi mới cưới vợ, đây không những là vinh dự của quân An Tây, cũng là vinh dự của quân nhân đại Đường, đợi ngày Lý tướng quân chính thức thành thân, ta nhất định sẽ đến chúc mừng nữa.”
Hắn lại quay đầu lại nói với đứa con trai: “Thục nhi. ở trước mắt con có tam đại Tiết độ sứ. bọn họ đều là trụ cột của đại Đường ta. nếu mất đi bọn họ, thì triều đình đại Đường ta sẽ sụp đổ, con phải nhớ kỹ điều đó.”
Ánh mắt Lý Thục nhìn thoáng qua Minh Nguyệt đầy vẻ phức tạp, đáp ứng nói: “Con nhớ kỹ rồi.”
“Nhớ kỹ rồi. còn không mau thi lễ với ba vị Đại tướng quân?”
Lý Thục không dám cãi lời phụ thân, vội vàng thi lễ với Lý Khánh An. Ca Thư Hàn và Cao Tiên Chi, nói: “Lý Thục xin thi lễ với ba vị Đại tướng quân, mong ba vị Đại tướng quân chiếu cố nhiều cho Lý Thục.”
những lời nói này của phụ tử Lý Hanh có chút quái dị. Ca Thư Hàn và Cao Tiên Chi nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng Lý Khánh An lại đáp lễ nói: “Hoàng trưởng tôn rất khiêm tốn. Lý Khánh An kính nể vô cùng, hôm nay hoàng trưởng tôn đích thân đến chúc mừng. Lý Khánh An sẽ ghi nhớ mãi trong lòng.”
Lúc này, Cao Lực Sĩ cười nói: “Các ngươi đừng ở đó hàn huyên nữa. tất cả mọi người đều đang chờ, đừng để cho chủ nhân chờ đến sốt cả ruột chứ.”
Lúc này mọi người mới đồng loạt an vị, lần này, Độc Cô Hạo Nhiên rốt cục cũng đành bất lực, cho dù ông có ý nghĩ gì đi chăng nữa. cũng đỡ không nổi nhiều trọng thần quyền cao áp đảo như vậy. ông lắc lắc đầu. bất đắc dĩ mà với thê tử: “Nàng thắng rồi!”
Trong lòng Bùi phu nhân như trăm hoa đua nở bà thấp giọng cười nói: “Lão gia. vốn dĩ là thế. hôn sự của Lý Khánh An và Minh Nguyệt cả Trường An đều biết, lão gia thật sự muốn hồi hôn. chỉ e là không phải dễ dàng như vậy rồi.”
Độc Cô Hạo Nhiên âm thầm thở dài một hơi. quả thật không còn biện pháp gì rồi. nhưng mà nếu để cho ông tuyên bố, thì mặt mũi của ông còn để đâu được nữa. ông bèn nói: “Nàng tuyên bố đi, đã không quan hệ gì đến ta rồi.”
Bùi phu nhân đang muốn đứng lên. bên ngoài đại sảnh đường lại nhanh bước đi tới mấy người, lại là mấy viên hoạn quan, viên hoạn quan cầm đầu đứng ở trước cửa đại sảnh đường cao giọng nói: “Quý phi nương nương đưa tới quà mừng. chúc cho Lý Đại tướng quân và Minh Nguyệt cô nương sớm định ngày cử hành hôn lễ. sớm kết trăm năm!”
Trong đại sảnh đường đồng loạt ồ lên. một việc chọn ngày cưới nhỏ nhoi như thế. mà không những có nhiều trọng thần đến như vậy, thậm chí ngay cả quý phi nương nương cũng kinh động đến. Độc Cô Hạo Nhiên cả kinh trợn mắt há hốc mồm. sau một lúc lâu. ông thở dài một tiếng, rốt cục đứng lên nói: “Xin các vị yên lặng! Ta sẽ chính thức tuyên bố ngày cử hành hôn lễ.”
Yến tiệc của Độc Cô gia ở một canh giờ trước đã kết thúc, thời gian hôn lễ chính thức định vào ngày 18 tháng 2, mà hôm nay là mùng mười tháng giêng, chỉ còn lại thời gian tám ngày thôi. Độc Cô gia sẽ sắp phải đối mặt với thời khắc bận rộn nhất.
Trên tiệc rượu, Độc Cô Hạo Nhiên tâm trạng buồn bực, uống đến say mèm. cáo biệt và tiễn đưa khách đều do một mình Bùi phu nhân lo liệu, trước Độc Cô phủ vô cùng bận rộn. từng chiếc xe ngựa lần lượt rời đi cùng với sự hộ tống của các tùy tùng.
Lý Khánh An cũng đã uống đến sương sương. Minh Nguyệt đưa hắn ra khỏi cửa nhà. tuy phụ thân cuối cùng đã tuyên bố hôn sự. nhưng Minh Nguyệt vẫn lo lắng khôn nguôi, nàng lo lắng lại phát sinh biến cố, hai năm nay nàng cứ gặp truân chuyên lận đận. trông cỏ cây đều ra binh cả rồi.
“Mấy ngày nay ta để Vũ Y và Như Thi Như Họa đến bên cạnh nàng. đừng lo lắng. sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lý Khánh An thấp giọng an ủi nàng nói: “Ta đã không phải là tên tiểu quan quân mặc cho người ta làm thịt như năm xưa nữa. hãy tin ta có đủ năng lực để bảo vệ muội.”
“Muội biết, chỉ là bản thân huynh cũng phải cẩn thận.”
“Thôi, ta đi trước, hãy chờ đợi thời khắc đó của chúng ta nhé!”
Lý Khánh An xoay người lên ngựa, hướng về Minh Nguyệt khẽ gật đầu. Minh Nguyệt nhoẻn miệng cười, kiều mị vô ngần, dõi theo Lý Khánh An đi xa. Bùi phu nhân đi tới ôm lấy cánh tay của con gái cười nói: “Sao thế, luyến tiếc ư?”
“Nương, con thực lo lắng cho huynh ấy, huynh ấy đã đắc tội Thánh Thượng. phải làm sao bây giờ?” Minh Nguyệt cúi đầu thở dài nói.
“Không cần lo lắng, chuyện của các nam nhân không phải đơn giản như con nghĩ vậy đâu. con phải tin tưởng trượng phu của con có năng lực đi đối mặt nó.”
“Con cũng hy vọng như thế!”
Minh Nguyệt tươi cười, nói với mẫu thân: “Nương, chúng ta trở về thôi!”
Khách khứa đều cáo từ ra về hết. trước cửa Độc Cô phủ bèn nhanh chóng im lìm lặng tanh.
Lý Khánh An dưới sự hộ tống của hơn năm mươi thân binh đi về phía cửa phường, vừa đi đến trước cửa phường, bèn nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ngay ở vệ đường đằng xa. một viên quân nhân tiến tới thi lễ.
“Lý Đại tướng quân, đại soái của chúng tôi có lời mời!”
“Là Thư Ca đại soái phải không?” Lý Khánh An đã nhận ra vị quan quân này là một cận thân gia đồng Tả Xa. cũng là một viên mãnh tướng.
“Vâng! Đại soái mời tướng quân vào trong xe ngựa gặp mặt.”
“Vậy thì quấy rầy rồi.”
Lý Khánh An giục ngựa đi đến bên cạnh xe ngựa. Ca Thư Hàn đã mở cửa xe chờ đợi từ trước, hắn cười ha hả nói: “Lý tướng quân có say không?”
Lý Khánh An cũng cười nói: “Rượu không hề gì. chỉ là giai nhân làm ta say mê.”
Ca Thư Hàn vỗ tay cười to, “Hiền đệ quả nhiên là người hiểu biết phong tình, mau mời lên xe ngựa.”