Thiên Hạ 2

Chương 582: Q.13 - Chương 582: Cao án Thành Đô






Lý Khánh An dẫn mọi người cùng đi đến trước đại trướng, một tướng lĩnh Đại Thực đã nghe tin mà ra đón, Người này tướng tá cực kỳ cao to, cũng hơi đứng tuổi, ước chừng đã gần bốn mươi, Hắn đặt một tay lên ngực khom người thi lễ với Lý Khánh An nói: “Tại hạ là Giả Bố Nhĩ (*Gabler hay Jebbour) của Khurasan, xin tham kiến Lý đại tướng quân, bọn ta phụng mệnh của Khalifah bệ hạ đến chi viện cho quân An Tây.”

Hắn nói tiếng Đột Quyết có phần lắp bắp, nhưng Lý Khánh An lại như vừa nghe một việc hoang đường khôn tường, Tên lão đối thủ đã đấu nhau mấy năm trời này lại có thế phái binh đến chi viện mình, hơn nữa còn chỉ phái có ba ngàn quân, đây rất rõ ràng chỉ là chi viện tượng trưng mà thôi, Đây là lý gì đây?

Lý Khánh An lại nhìn nhìn Giả Bố Nhĩ, thấy hắn rút trong người ra một lá thư hai tay dâng lên cho Lý Khánh An nói: “Đây là thư mà Khalifah bệ hạ của bọn ta gửi cho tướng quân.”

Lý Khánh An nhận lấy thư, đây quả thực là thư thân bút của Mansur, thư được viết bằng tiếng A Rập, nhưng phía dưới đều có phiên dịch Hán ngữ, Lý Khánh An nhanh chóng đọc lướt qua một lượt, ý của Mansur rất rõ ràng, đó là hi vọng Đại Đường có thể hoàn toàn mờ cửa mậu dịch với A Rập, hủy bỏ hạn chế không được quá ngàn quan mỗi lần, để bày tó thành ý hắn cũng xin góp chút sức mọn để giúp Đại Đường bình định An Lộc Sơn phản loạn.

Lý Khánh An gật gật đầu, Mansur quả thật nghĩ rất chu đáo, phái nhiều quân đội vào Đại Đường nhất định sẽ khó được chấp nhận, nhưng phái quá ít thì cũng chẳng ý nghĩa gì, nên hắn chỉ phái ba ngàn quân đến.

Có điều việc này mình lại không biết trước khiến trong lòng Lý Khánh An bực bội, Ai đã dám tự ý làm chủ cho quân Đại Thực nhập cảnh? Hơn nữa một sự tình trọng đại này mà còn dám không bẩm trước với mình.

Hắn đảo mắt liếc ánh mắt lạnh toanh sang phía Lý Tự Nghiệp, Lý Tự Nghiệp sợ toát cả mồ hôi, vội đi lên giải bày: “Đại tướng quân, việc này thuộc hạ cũng không biết, chỉ là lúc họ đến Phụng Tường thì mới nhận được thông báo, Thuộc hạ một mắt phái binh khống chế họ lại mặt khác đã lập tức báo cho đại tướng quân hay, chỉ là đại tướng quân lại đi Đồng Quan mất, thuộc hạ sợ bọn họ còn lưu lại Phụng Tường không hay lắm, bèn áp giải hết về đại doanh Hàm Dương, Dưới khống chế nghiêm ngặt của quân ta, việc hệ trọng này thuộc hạ tuyệt không dám tự tiện làm chủ.”

Lý Khánh An hừ lạnh một tiếng, xong lại quay sang truy hỏi Giả Bố Nhĩ nói: “Là ai cho phép các ngươi vượt qua sông Amul đi vào địa phận lãnh thổ của Đại Đường?”

Giả Bố Nhĩ lại rút ra một phần văn thư khác, Lý Khánh An nhìn qua nhận ra ngay đó là giấy thông hành vào Đại Đường, thông thường là do Mậu dịch thự của An Tây xuất cho thương nhân, cũng giống Visa của hậu thế, có rất nhiều thành thị đều có cơ quan này, thương nhân ngoại quốc muốn đi vào Đại Đường thì trước tiên phải đi xin giấy phép trước, sau khi được giấy thông hành thì thương đội mới được nhập cảnh, nếu không sẽ bị quân An Tây trừng trị vì tội nhập cảnh phi pháp.

Nhưng nếu là quân đội muốn quá cảnh thì phải có giấy thông hành đặc biệt, phải cần có đầu não quân sự An Tây phê chuẩn, Có một điều quy định ghi rõ, dưới trăm người sẽ do đô đốc địa phương phê chuẩn, như thể ở đô đốc Hà Trung Lý Tự Nghiệp chẳng hạn, nhưng nếu quân đội trên trăm người nhập cảnh thì nhất định phải để Lý Khánh An phê chuấn, bây giờ quân đội Đại Thực có ba ngàn người đến, mà Lý Khánh An lại chẳng nghe chẳng biết gì.

Lý Khánh An nhận lấy giấy thông hành vào Đường trong tay đối phương, sắc mặt hắn tối sầm lại mở ra xem, chỉ thấy người ký tên phía dưới lại là Đoàn Tú Thực.

Cũng có nghĩ là Đoàn Tú Thực đã vượt quyền phê chuẩn cho một đội quân Đại Thực ba ngàn người nhập cảnh, hơn nữa lại còn là một việc vượt quyền mang tính chất cực kỳ nghiêm trọng.

Lý Tự Nghiệp bên cạnh lén liếc mắt nhìn trộm sắc mặt Lý Khánh An, thấy Lý Khánh An mọi ngày vẫn bình tĩnh lại lộ rõ lửa giận trong mắt, trong lòng hắn không khỏi thầm thở dài, Kỳ thực lúc ở Phụng Tường hắn đã biết đây là cử chỉ vượt quyền của Đoàn Tú Thực, Lý Khánh An tuyệt không chịu nhúng nhịn hành vi vượt quyền này, Hắn cũng chăng biết vì sao Đoàn Tú Thực lại phạm phải một sai lầm rõ ràng như vậy, Hắn chỉ có thể giải thích là do Đoàn Tú Thực đang muốn thăm dò giới hạn của Lý Khánh An, hay muốn nhắc nhỡ Lý Khánh An phóng quyền, Rất rõ ràng là Đoàn Tú Thực đã không còn thỏa mãn với quân chức tiết độ phó sứ của mình, hắn muốn được chuyển làm tiết độ sứ, nên hắn mới thử thăm dò Lý Khánh An.

Lý Tự Nghiệp lại thở dài trong lòng, tên Đoàn Tú Thực này đúng là nhất thời ấm đầu nên mới có quyết định hồ đồ này, Thật uồng công hắn đã theo Lý Khánh An bao nhiêu năm nay mà còn không hiểu chút gì về Lý Khánh An, Hắn biết Đoàn Tú Thực là vì Lý Quang Bật được phong làm Lũng Hữu tiết độ sứ, Lệ Phi Thủ Du được phòng làm Hà Tây tiết độ sứ, nên Đoàn Tú Thực hắn cũng ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn được làm tiết độ sứ, nhưng hắn lại quên rằng tính chất quan trọng của An Tây với Lý Khánh An, hơn nữa Lý Quang Bật và Lệ Phi Thủ Du đều là hữu danh vô thực, bọn họ tuy là tiết độ sứ, nhưng người đều đi đến Trung Nguyên đánh trận hết, hoàn toàn khác với Đoàn Tú Thực có thế trực tiếp ngồi trấn thủ An Tây, Như thế này thì làm sao Lý Khánh An có thể an tâm tiếp tục để hắn trấn thủ An Tây đây?

Lý Khánh An không lập tức phát tác, mà chỉ đưa giấy thông hành nhập Đường cho Lý Tự Nghiệp nói: “Đội quân Đại Thực này ta giao cho ngươi rồi, ngươi an bài một nơi trú quân cho họ.”

Xong hắn lại quay sang cười cười nói tên tướng quân Đại Thực Giả Bố Nhĩ: “Hoan nghênh các ngươi đến chi viện cho quân Đường, các ngươi có thế viết thư bấm báo với Khalifah của mình, nói là ta đã cảm nhận thấy thành ý của hắn, các thỉnh cầu của hắn ta sẽ suy nghĩ, chẳng bao lâu sau phía An Tây sẽ có quy định mới ban hành.”

Nói xong, hắn gật gật đầu rồi quay mình bỏ đi.

Trong vòng ba ngày Lý Khánh An đã cho ban điều lệnh quân đội, bổ nhiệm Đoàn Tú Thực làm Quan Nội đạo tiết độ sứ, không còn chủ quản quân vụ thường ngày của An Tây, mà để Phong Thường Thanh xuất nhậm An Tây tiết độ phó sứ kiêm Toái Hiệp đô đốc.

Thành Đô Nam Minh cung, một viên hoạn quan vội vã đi vào trong cung điện, đi đến trước ngự thư phòng của Lý Hanh, thấp giọng bẩm báo nói: “Bệ hạ, Cao Tiên Chi đến rồi.”

“Tuyên hắn yết kiến!”

Trong khoảng thời gian này tâm trạng của Lý Hanh vô cùng ác liệt, hai đòn đả kích nặng nề của việc xuất binh công đánh Kinh Châu bất lợi và Hán Trung thất thủ làm cho Nam Đường ở vào một cục diện chiến lược cực kỳ bị động, nhất là Hán Trung thất thủ làm cho Thành Đô trên dưới đều ở vào trong một nguy cơ tột cùng, nhưng nguy cơ thật sự vẫn không phải là nguy cơ bị động về mặt chiến lược, mà là một mối nguy cơ tâm lý, quân dân Nam Đường sợ Lý Khánh An như hổ, quân An Tây trong vòng hai ngày chiếm lấy Hán Trung, điều này đã gây ra cho quân đội Nam Đường sự xông kích mãnh liệt, thậm chí còn xuất hiện trào lưu binh sĩ bỏ trốn, toàn triều văn võ ai nấy nói đến Lý Khánh An là biến sắc, đến nỗi mà khi thương thảo thu phục Hán Trung lại không một ai nói năng gì.

Cảm giác sợ hãi này bao gồm cả bản thân Lý Hanh, cho dù hắn luôn miệng nói phải thu phục Hán Trung, phải thu phục Hán Trung, nhưng trên thực tế hắn cũng không có gan đó, không có dũng khí đó, hắn chỉ xin có thể cùng Bắc Đường vạch sông mà trị, trong lòng ôm một chút hi vọng may mắn có thể đôi bên bình yên vô sự.

Đây chỉ là đối ngoại, nhưng đối nội hắn lại không hề hàm hồ, quân quyền, đây là chuyện mà Lý Hanh không hàm hồ nhất, chi đáng tiếc là chuyến đi Kinh Châu lần này, con trai của hắn vẫn chưa có thể hoàn thành bố trí đã định sẵn, giết đi ba người Tịch Nguyên Khánh, Triệu Sùng Thứ và Giả Sùng Quán, ba người này vẫn ở trong quân Kiếm Nam nắm giữ quân quyền, nhưng có một điểm lại thành công rồi, đó chính là phạm vi thế lực của Cao Tiên Chi đã ép lại đến ba vạn người, tuyệt đại đa số quân Kiếm Nam đều đã dưới sự khống chế của thái tử Lý Hệ, ba tướng bọn Tịch Nguyên Khánh bị lưu thủ Di Lăng, cho dù không triệt để nhổ trừ thế lực của Cao Tiên Chi, ít ra hiện tại hắn đã không kiêng kỵ trăm mối đối với Cao Tiên Chi như hồi xưa nữa.

Lát sau, Cao Tiên Chi vội vã đi vào trong ngự thư phòng, khom người thi lễ nói: “Thần Cao Tiên Chi tham kiến ngô hoàng bệ hạ!”

Lý Hanh lặng thinh, nhưng sắc mặt đã sa sầm lại, Cao Tiên Chi lại dám không quỳ bái, Hừ! Hắn còn cho rằng mình sẽ vẫn còn cầu cạnh hắn như trước đây sao?

Cao Tiên Chi khom người đứng yên đã một lúc lâu, nhưng không nghe thấy sự hồi đáp của Lý Hanh, trong lòng hắn âm thầm cảm thấy một sự bất ổn, lại nói: “Thần Cao Tiên Chi tham kiến ngô hoàng bệ hạ!”

Lý Hanh cuối cùng đã mở miệng, hắn lạnh lùng liếc nhìn Cao Tiên Chỉ một cái, nói: “Cao tướng quân có việc gì muốn gặp trẫm?”

“Bệ hạ! Thần vẫn là sự thỉnh cầu của lần trước, thần sức khỏe không tốt, thần xin bệ hạ cho thần về nhà dưỡng bệnh.”

“Khanh định đi đâu dưỡng bệnh!”

“Thần ở Thục Châu có một trang điền, thần định trở về nhà làm ruộng!”

“Trang điền!”

Lý Hanh cười lạnh một tiếng nói: “Chính là lương điền chiếm đất ba nghìn mẫu dưới chân núi Vọng Ngu phải không?”

Trên trán Cao Tiên Chỉ có chút đổ mồ hôi rồi, Lý Hanh hỏi hắn điều này để làm gì? Một linh tính chẳng lành nảy sinh trong lòng hắn, hắn chỉ đành bấm bụng nói: “Đúng vậy!”

“Nhưng mà trẫm hình như trước giờ vẫn chưa bao giờ ban thưởng trang điền lớn như vậy cho khanh, hơn nữa vĩnh nghiệp điền của khanh phải ở An Tây mới đúng, vậy trẫm có chút hồ đồ rồi, mành trang điền này khanh từ đâu có được? Khanh hãy giải thích một chút cho trẫm xem?”

Lúc này sau lưng Cao Tiên Chi đã ướt đẫm, hắn hoàn toàn hiểu rõ Lý Hanh đang muốn làm gì, Lý Hanh căn bản là không muốn để hắn toàn thân mà lui, hắn muốn giết người, muốn mượn việc đất đai đê trừ khử hắn, trong lòng Cao Tiên Chi trở nên bi thương, thò khôn chết, làm thịt chó săn, năm xưa nếu không phải là mình trừ khử đi Lý Uyên, thì giờ đây có ngôi vị hoàng đế hiện nay của hắn Lý Hanh không?

Hắn vốn tường rằng Lý Hanh sẽ tốt hơn lão hoàng đến Lý Long Cơ một chút, nhưng bây giờ xem ra, Lý Hanh càng ác càng độc hơn lão từ của hắn, lời đồn về việc Lý Hanh giết cha rất có thể là sự thật rồi.

Dưới sự bức bách của ánh mắt đồ dồn như dao nhọn của Lý Hanh, Cao Tiên Chi từ từ ườn lưng thẳng lên, hắn đột nhiên hiểu ra rằng, nếu như Lý Hanh muốn hắn chết, hắn cho dù là khẩn cầu mọi cách cũng không có ích gì, hắn lạnh nhạt nói: “Hồi bẩm bệ hạ, trang điền của thần là do tiên đến ban tặng, trên triều hội mùng năm tháng mười hai năm ngoái, bệ hạ có thể đi điều tra ghi chép triều hội lúc đó

5

thần không dám nói càn.”

“Thật không? Nhưng ta đã đi điều tra qua rồi, năm ngoái tiên đế chỉ ban thưởng cho ngươi lương điền nghìn mẫu, nhưng bây giờ ngươi lại là lương điền ba nghìn mẫu, vậy hai nghìn mẫu lương điền là từ đâu tới?”

Nói đến đây, khẩu khí của Lý Hanh đã không còn là trầm bỗng kỳ quặc nữa, mà là nghiêm khắc dị thường: “Ngươi nói! Hai nghìn mẫu lương điền là từ đâu mà có?”

“Vi thần không dám khi quân, hai ngàn mẫu lương điền kia...”

Lời vẫn còn chưa nói xong, ‘soạt’ một cái, Lý Hanh đem một mánh thánh chi ném trước mặt hắn: “Ngươi xem kỹ đi, bên trên này có phải là nghìn mẫu lương điền không, trầm mà đổ oan cho ngươi ư?”

Cao Tiên Chỉ thấy Lý Hanh lại đem thánh chi của phụ hoàng Lý Long Cơ tùy tay ném trước mặt hắn, cũng giống như ném một mảnh giấy phế, tim hắn đã tuyệt vọng rồi, Lý Hanh lại chà đạp ỷ chi của tiên đế như vậy, không cần xem hắn cũng biết rằng, bên trên nhất định là nghìn mẫu lương điền, chữ ‘tam’ ở phía trước đã biến mất rồi.

Lúc này hắn cũng không còn vướng bận gì nữa, bèn cứng đầu nói; “Thần vô tội!”

“Vô tội?”

Lý Hanh liên tiếp một tràng cười lạnh nói: “Có tội hay không không phải ngươi có thể tự định đoạt, cũng không phải là trầm nói là được, Đại Đường có luật pháp, ngươi có tội hay không phải do luật pháp đến phán xét, người đâu!”

Từ sau lưng Lý Hanh bỗng nhiên xuất hiện ra mấy tên đại hán, vây chặt lấy Cao Tiên Chi lại, Lý Hanh liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Hãy bắt tên này lại, mệnh Hình bộ, Đại lý tự, Ngự sử đài đại tam tư hội thâm, trẫm tuyệt không bao che!”

Tin tức Cao Tiên Chi bị bắt vào ngục vào ngày thứ hai bèn đã lan truyền khắp Thành Đô, tội danh rất minh xác, cưỡng chiếm đất đai nhà lành, đại tam ty tiến hành hội thầm, dân chúng Ba Thục không ai không vỗ tay tỏ ý sảng khoái.

Nhưng rất nhiều người trong quan trường lại âm thầm kinh hãi thũ đoạn của Lý Hanh, vừa trừ khử đi uy hiếp về mặt quân quyền, đồng thời cũng có mội lời giao phó cho đại đa số nông hộ mất đất, làm xoa dịu đi mâu thuẫn kịch liệt do đất đai gây nên, thủ đoạn này tuy rằng không thể xem là vô cùng cao minh, nhưng nó vô cùng độc ác, người thường không thể bì kịp.

Thành Trường An, ánh trời chiều cuối thu đã tô lên hàng vạn nét vàng óng cho Trường An, trong không trung đã có một chút se lạnh, mấy nam tử cưỡi ngựa dãi dầu sương gió đi vào trong Minh Đức môn, sự phồn thịnh và đẹp như một bức tranh sĩ nữ đồ của Trường An chẳng hề có chút sức hấp dẫn nào đối với họ, bọn họ vô cùng lo lắng ưu tư, dọc đường nghe ngóng, đi đến trước cửa lớn phũ Triệu vương phường Hung Đạo, một nam từ trung niên dẫn đầu tiến lên nói với binh sĩ giữ cửa: “Bọn ta là người nhà của Cao Vụ cô nương, từ Thành Đô đem thư nhà đến cho nàng, xin hỏi nàng có phải đang sống ở đây không?”

“Các ngươi xin chờ chút!”

Binh sĩ quan sát bọn họ một chút, bèn xoay người đi vào trong phũ, qua một lúc sau, Cao Vụ mặc một chiếc váy dài đỏ tươi chạy ra như một cơn gió, hỏi gấp nói: “Bọn họ đâu?”

“Vụ nương!” Nam tử trung niên nhìn thấy Cao Vụ, lớn tiếng gọi nàng.

“Thích thúc!”

Cao Vụ sửng người một chút, vội vàng bước nhanh đi xuống bậc thang, đi lên trước khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Vị Thích thúc này tên là Thích Thắng, trước giờ là hiệu úy thân binh cận thân của phụ thân Cao Tiên Chi của nàng, người bên cạnh đều là thân binh của phụ thân nàng, bọn họ lẽ ra phải hộ vệ ở tả hữu phụ thân mới đúng, tại sao lại chạy đến Trường An rồi, trong lòng nàng nảy sinh một linh cảm không hay.

Thích Thắng thở dài một hơi, lấy ra một lá thư đưa cho Cao Vụ nói: “Đây là thư mà phu nhân giao cho cô nương, cô nương xem qua đi!’

Cao Vụ vội vàng mở thư ra, chỉ đọc đến một nửa nàng bèn trở nên sửng sốt, lá thư từ trên tay nàng lẳng lặng bay xuống, nàng quả thật không dám tin vào sự thật mà mình nhìn thấy.

Thích Thắng nhặt thư lên, đưa trả cho nàng, nói: “Cô nương, lão tướng quân đã bị hạ ngục Đại lý tự, bây giờ hoàng đế không dám lập tức giết lão tướng quân, là bởi vì hắn phải nhìn xem phản ứng của bộ hạ cũ của lão tướng quân, nhưng căn cứ tin tức có được do bọn ta dùng tiền hối lộ nặng Đại lý tự thừa, hoàng đế rất có thể sẽ đợi sau khi chuyện này bình ôn được một chút bèn ở trong ngục trực tiếp hại chết lão tướng quân, sau đó nói là ngài sợ tội tự sát, cô nương, tình hình nguy cấp a!”

Không đợi hắn nói xong, Cao Vụ bèn vội truy vấn nói: “Vậy các thúc có đi nói với Tịch tướng quân và Triệu tướng quân bọn họ không?”

“Bọn ta đã có người đi rồi.”

Thích Thắng lắc đầu, ảm đạm nói: ‘Nhưng mà bọn ta rất lo lắng Tịch tướng quân bọn họ cũng sẽ không khởi binh tạo phản, thật sự không phải vì bọn họ không dám, mà là lão tướng quân sẽ không cho bọn họ tạo phản, bọn họ thực lực không đủ, nhưng bọn ta hiểu rõ lão tướng quân, lão tướng quân tuyệt sẽ không liên lụy đến thủ hạ vì minh mà tạo phản...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.