Thiên Hạ 2

Chương 581: Q.13 - Chương 581: Đội viện quân đặc biệt






Sở thích của Trương Quân cũng vẫn là câu cá, đó gần như đã trở thành sở thích duy nhất của hắn, mỗi khi đến ngày nghỉ tuần là hắn lại vác cần câu ra cạnh con sông nhỏ sần nhà ngồi câu cả ngày, Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ, trời còn chưa sáng là hắn lại dắt chiếc ghế nhỏ cùng cần câu ra khỏi nhà, Hắn chỉ mặc một bộ thiền y hơi rộng giản dị, đầu đội nón tre, trông rất ra dáng của ẩn sĩ an nhàn.

Mấy bạn câu thường ngày cũng đã quen hắn, tuy biết hắn chính là tướng quốc nắm quyền một phương, nhưng cũng không ai khiến hắn cảm thấy khó chịu, Trương Quân được mọi người xung là Lão Trương, vào thời điểm này thì hắn chăng khác gì với một người bình thường.

Nhưng hôm nay Trương Quân lại có phần hồn vía để đâu, một phần vẫn là cái chết của Tống Tiềm khiến hắn trong lòng nuối tiếc, một mặt khác hắn lại rất lo rằng có người sẽ lợi dụng cái chết của Tống Tiềm để hạ thủ với mình, và người này là ai thì hắn cũng hiểu hơn ai hết, Người này chính là khối u ác tính của Chính sự đường, ngoài Lư Hoán ra, tất cả các trọng thân hắn đều muốn khử sạch.

Chính vì có tâm sự mà Trương Quân ngồi câu cả canh giờ mới có một con cá cắn câu, Bạn câu ở bên cạnh cũng nhìn ra hắn có tâm sự, ai cũng không dám đến quấy rầy.

Lúc này, bỗng từ đâu có chiếc xe ngựa từ từ dừng lại cạnh cầu, quan viên trẻ tuổi từ trên đi xuống, Hắn tên là Chu Thành, là thị ngự sử của Ngự sử đài, hắn cũng là môn sinh của Trương Quân, Lần này trong vụ án triều thần câu kết An Lộc Sơn hắn cũng có tham gia thẩm tra.

Chu Thành bước nhanh đến tiểu đạo bên cạnh để đi xuống, hắn khom người ngồi xuống cạnh Trương Quân, khẽ giọng nói: “Ân sư, người đó hôm nay có thể sẽ có hành động bất lợi với người.”

“Ngươi đã phát hiện ra gì?”

Sắc mặt Trương Quân vẫn không có biểu cảm gì hỏi lại, phảng phất như điều Chu Thành vừa nói chẳng liên quan gì đến mình.

“Tối hôm qua hắn đã ở lại Ngự sử đài suốt đêm, vẫn mãi đang dò tìm quan hệ giữa ân sư và Tống Tiềm, có người vào dâng trà cho hắn nhìn thấy hắn đang viết đàn hạch thư, chắc chắc là nhằm vào ân sư rồi.”

“Sau đó nữa?”

“Trời còn chưa sáng thì hắn lại trở về Trung thư tỉnh, tiếp liền sau đó hắn lại đi đến Binh bộ, Học sinh vừa nhận được tin, hắn cuối cùng đã đến Triệu vương phũ.”

Trương Quân hừ mạnh một tiếng nói, “Nếu như hắn thật sự muốn đấu với lão phu, vậy tốt lắm, ta xem hữu tướng này cũng chẳng làm được bao lâu nữa.”

“Ân sư, việc này chúng ta nên làm thế nào?”

“Cái gì làm thế nào?”

Trương Quân liếc mắt nhìn sang Chu Thành, bình thản nói: “Để hắn một mình đi làm múa may, chúng ta cứ coi như không có việc gì xảy ra, Ta không tin là Lý Khánh An sẽ dung túng cho hắn đàn hạch, Hắn làm càng dừ dội thì chi sẽ càng ê chề mà thôi.”

Chu Thành thừ người ra một hồi, thái độ của Trương Quân khiến hắn không biết phải làm sao, hắn dè dặt hỏi: “Vậy học sinh có thể làm gì cho ân sư đây?”

Trương Quân mỉm mỉm cười nói: “Ngươi chẳng phải làm gì cả, nếu ngươi thật sự muốn làm gì cho ta, vậy được, trong xe ngựa của ta còn cây cần câu màu đen, người lấy nó xuống đây giúp ta vậy!”

Sau khi Chu Thành cáo từ mà đi, sắc mặt Trương Quân bắt đầu càng lúc càng thâm trầm, hắn chỉ là không nguyện bày tỏ tâm tư trước mặt môn sinh thôi, chứ không có nghĩa là hắn thật sự không để tâm gì, Trên thật tế, hắn rất để tâm, trong lòng hắn không khỏi cười mỉa mai, nếu như Bùi Tuân Khánh muốn chơi với mình, vậy được thôi, Trương Quân sẽ tiếp chiêu, chơi với tên lão gia hỏa này một phen.

Trương Quân hôm nay bỗng nhiên ngoại lệ không câu cá nữa, hắn thu dọn xong bèn chào các bạn câu một tiếng, nói mình thân thể không khỏe, bèn đi lên câu ngồi vào xe ngựa của mình.

“Lão gia, hồi phủ chứ?” Phu xe khẽ tiếng hỏi.

Trương Quân vẫn đang trầm tư, hắn nhớ ra hôm qua Vi Thao lúc hạ triều có mời hắn rảnh rỗi thì lên phủ ngồi chơi, Đây là lần đầu tiên sau mấy mươi năm cùng làm quan trong triều Vi Thao mời hắn đến phủ chơi, Trương Quân đương nhiên hiểu ý của Vi Thao, Đại lý thiếu khanh Triệu Viễn Vi không phải môn sinh của hắn sao? Rất rõ ràng là hắn muốn kết đồng minh với mình để chống đối lại Bùi Tuân Khánh, Nếu đã như thế vì sao mình lại không vui vẻ nhận lời?

“Không về phủ, đến Vi phủ phường Khúc Trì!”

Xe ngựa từ từ lãn bánh phóng nhanh về phía phũ đệ của Vi Thao, Bùi Tuân Khánh có thể năm mơ cũng không ngờ được rằng, hắn đàn hạch Trương Quân không thành mà lại thúc tiến được thế lực phản Bùi dần dần hình thành.

Triệu vương phủ, Bùi Tuân Khánh bất đắc dĩ cáo từ, Hắn đã tự tin tràn trề khi đến đây, Trong vụ án xử trí quan viên lần này trong mắt hắn chính là một cơ hội tuyệt hay, Lý Khánh An hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này khử sạch hết những kẻ dị kỳ, Đương nhiên đây cũng là cơ hội đế hắn tự xây dựng quyền uy của mình, mượn cơ hồi này diệt trừ bọn lão thần như Trương Quân, Vi Thao.., Lúc ấy Bùi Tuân Khánh hắn chính là trọng thần số một của Chính sự đường, Hắn cứ nghĩ mình sẽ được Lý Khánh An ủng hộ.

Nhưng không ngờ thái độ của Lý Khánh An lại rất ư cứng rắn, Đúng, hắn phải dùng từ cứng rắn này, Đây là lần cứng rắn nhất từ sau khi giao du với Lý Khánh An đến đây mà hắn từng thấy, Lý Khánh An đã bác bỏ ngay kiến nghị của mình không chút do dự, không chút nể ngng.

Bùi Tuân Khánh thất vọng vô cùng nhưng cũng chẳng làm sao được, Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Lý Khánh An lại không lợi dụng cơ hội lần này, Đấy là hạn chế của hắn, trong lòng hắn có tàng giữ tư lợi, nên vĩnh viễn không hiểu nổi hoài bão ôm cả thiên hạ vào lòng của Lý Khánh An.

Bùi Tuân Khánh thở dài một tiếng xong bèn lòng đầy thất thểu ra về, Trong mắt hắn thì việc này đến đây là kết thúc, nhưng hắn lại không biết sự việc này mới chỉ là bắt đầu của cơn sóng lật đổ Bùi gia.

Lại mấy ngày qua đi, Lý Khánh An đi đến Đồng Quan mấy hôm, Chiều ngày hôm đó, hắn vừa mới trở lại Trường An thì nhận được tin từ phía Hàm Dương đến, một đội quân đặc biệt từ An Tây đã đến Hàm Dương, mời hắn lập tức đi xử trí, Lý Khánh An lại lập tức đến Hàm Dương.

Chẳng bao lâu sau đội kỵ binh hơn ngàn người hộ vệ của Lý Khánh An đã đến đại doanh quân An Tây tại Hàm Dương, Lúc cách đại doanh còn mấy dặm thì thấy dân chúng bản địa nào trẻ nào già cũng lũ lượt đi về hướng quân doanh, trên quan lộ hành nhân tấp nập, khiến Lý Khánh An có phần kinh ngạc, Bao nhiêu dân chúng cùng đến quân doanh làm gì?

“Phía trước tránh ra!”

Mấy tên thân binh đi mở đường phía trước, chỉ một chốc quân đội của Lý Khánh An đã đi đến trước quân doanh, Trên khoảng đất trống trước doanh đang đứng đầy toàn người với người, họ đều là dân chúng bản địa, đám đông cười đứng cười nói hoan hỉ, rất ư náo nhiệt, Chỉ là giữa vòng tròn do đám đông vây lại có mấy mươi con voi lớn đang từ từ dạo bước, Tượng nô dắt voi, mấy mươi đứa trè cưỡi trên lưng voi phấn khởi hò hét.

“Hóa ra là voi!”

Lý Khánh An lắc đầu cười nói, hắn biết số voi này đều là đến từ Sindh để xây dựng Đường trực đạo, mắt thấy Đường trực đạo sắp hoàn công, số voi này đáng lý phải đưa trả về Sindh, nhưng sao giờ lại ở Trường An thế này? Đúng là khiến hắn cảm thấy có phần kỳ quái.

Lý Khánh An đi đến trước doanh môn, xuống ngựa đi vào quân doanh, Vừa vào quân doanh hắn không khỏi ngỡ ngàng, chỉ thấy trong quân doanh đang có hàng ngàn con voi to tướng đang đứng, khí thế rất hoành tráng, Lúc này Lý Tự Nghiệp mới đi ra nghênh đón, thi lễ với Lý Khánh An: “Mạc tướng Lý Tự Nghiệp tham kiến đại tướng quân!”

Lý Khánh An dùng roi ngựa chỉ vào đoàn voi nói: “Đám voi này là thế nào đây?”

Lý Tự Nghiệp có phần áy náy cười nói: “Đây là đám voi hồi sửa đường, vốn dĩ đều là chiến tượng chọn từ Sindh, thuộc hạ nghe nói phải đưa trả về Sindh thấy tiếc tiếc, nên đề nghị đưa hết đám voi này đến Trung Nguyên, nhận chúng về đây, Đại tướng quân, thuộc hạ thấy có thể dùng đám chiến tượng này tổ chức một đội tượng kỵ binh, không chừng sẽ có hiệu quả khó ngờ.”

Lý Khánh An đi đến trước một con chiến tượng, Chiến tượng này đã thành niên, hình thể của nó rất lớn, hai chiếc ngà voi dài dài, Trên minh con voi này được khoát chiến ááp long lánh, một cung tiễn thủ quân Đường cỡi trên lưng nó, trước vào sau yên ngồi đều có hộ giáp.

“Xin mời đại tướng quân nhìn!”

Lý Tự Nghiệp chỉ lên yên ngồi rộng rãi trên mình voi nói: “Trên lưng voi ngoài tượng nô ra còn có thể dung nạp thêm hai tên cung tiền thủ, Khi đại tượng xông đến tấn công địch trận, cung nỏ thủ có thể ngồi hai bên phóng tiền giết tướng lĩnh quân địch.”

“ừm!” Lý Khánh An tỉ mỉ đảo nhìn một vòng, vỗ vỗ lên lưng voi nói: “Được, đội kỵ binh voi này ta coi như giao cho ngươi rồi.”

Dừng lại một lúc, hắn lại cười hỏi: “Đây chính là đội viện binh đặc biệt mà ngươi muốn ta đến xem sao?”

“Không! Không phải, bọn chúng chỉ là voi, không phải viện binh, Đội viện binh đặc biệt vẫn đang đợi đại tướng quân, mời đại tướng quân đi theo thuộc hạ!”

Lý Tự Nghiệp dẫn Lý Khánh An xuyên qua đại doanh đi đến một tiểu doanh nằm bên cạnh, Tiểu doanh này vốn dĩ là bệnh viện dã chiến của quân An Tây, có mấy mươi nữ hộ binh đi theo quân đội, nhưng do lúc đánh Hán Trung thương binh đều được an trí trong nội thành Hàm Dương, các nữ hộ binh đều đi theo đến đó, vì thế mà tiểu doanh này bị bỏ trống.

Nhưng lúc này trong quân doanh lại có một đội quân đặc biệt khác đang đóng, có chừng ba ngàn người, ai ai cũng cưỡi lạc đả, thân mặc giáp da bó sát, dùng giáo ngắn, Đội quân này lại là quân Đại Thực, hơn nữa còn là quân Khurasan Đại Thực, Lý Khánh An chỉ liếc nhìn một cái đã nhận ra ngay lá cờ chim ưng đen đặc trung của quân Khurasan.

“Sao lại là quân Đại Thực?” Lý Khánh An cảm thấy kỳ lạ hỏi.

“Tình hình cụ thể thì thuộc hạ cũng không biết, thủ lĩnh của họ nói là nhất định phải gặp đại tướng quân.”

“Đi xem thử vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.