Thiên Hạ 2

Chương 602: Q.14 - Chương 602




Huyết Chiến Tương Châu (6)

"Trinh tướng quân, chân tường thành phía đông có động tĩnh!" Một gã binh lính khẩn cấp báo cáo với Trình Thiên Lý.

Trình Thiên Lý đang say mê hào hứng trong chiến thắng đánh tan xe tài quân lương, bỗng nhiên nghe được câu này, hắn hết sức kinh hãi, liền lao chạy về phía chân tường thành hướng đông.

Dưới chân tường thành phía đông đã vây quanh một vòng người, nơi này có hai mươi cái lu lớn được chôn ngay ngắn dưới lòng đất, đây là địa thính, dùng đế giám sát và nghe động tĩnh dưới đất, mười mấy viên binh lính đang nằm úp trên các lu mà cẩn thận nghe động tĩnh.

"Tướng quân tới rồi!"

Mọi người đều tránh ra, Trình Thiên Lý đi nhanh lên phía trước, hỏi: "Có động tĩnh gì sao?"

"Bẩm báo tướng quân, vừa rồi chúng tôi nghe được tiếng đào và cuốc đất ớ dưới, lúc này lại không có."

"Để ta nghe xem!"

Trình Thiên Lý nằm úp sấp xuống dưới, áp sát lổ tai xuống cái lu lớn nhấm mắt lấng nghe, bỗng nhiên, hắn nghe thấy được tiếng gõ "Tang! Tang!", mắt hắn sáng lên, quân sĩ bên cạnh cũng la lên, "Lại tới nữa rồi! Bọn họ lại bắt đầu rồi."

Một gã binh sĩ có kinh nghiệm nhanh chóng đưa ra phán đoán, theo tiếng gõ mà đoán, thì đối phương cách bọn họ nhiều nhất chi có ba mươi bước thôi, ba mươi bước, cũng chính là đối phương đã ở phía dưới sông hộ thành rồi.

Trình Thiên Lý hiểu được, An Lộc Sơn nhất định phải dùng địa đạo để công thành, nhưng mà hắn đối với việc sử dụng loại địa đạo phòng ngự này đểcông thành lại không có kinh nghiệm gì tốt cho lắm, nhất thòi trầm tư không nói, chú tướng đông thành Lưu Khánh Vân tiến lên hiến kế nói: "Tướng quân, nếu là dùng địa đạo mà công thành thi, quân đội bình thường đều tập trung ở phía trước nhất, sau đó đồng loạt mà xông ra, mới có lực sát thương của việc đánh bất ngờ, cho nên biện pháp đối phó với việc dùng địa đạo công thành tốt nhất là cất đứt đường rút lui của nó, sau đó dùng độc hun khói." Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

"Tốt!"

Trình Thiên Lý gật gật đầu: "Nhiệm vụ này liền giao cho ngươi, nếu làm tốt, ta sẽ trọng thương!"

"Tướng quân yên tâm, ty chức nhất định làm tốt."

Lúc này trên chiến trường đã yên tĩnh trở lại, đại quân của An Lộc Sơn đã rút ra ngoài ba dặm rồi, điều này đã tạo cơ hội cho quân Đường, Lưu Khánh Vân đích thân suất lĩnh hơn một trăm người ngồi trong xe lồng xuống dưới tường thành, bọn họ cũng không tham dự việc thu thập mũi tên, mà là bước đi như mèo lướt qua sông đào bào vệ thành, nhắm hướng chiến trường chạy tới, khắp nơi trên chiến trường cũng đều là những chiếc xe sào đổ nghiêng ngã, những tàng đá lớn dính đầy máu, những chiếc thang dây tan nát từng mảnh vụn, và đầy thi thể trên mật đất.

Bọn họ sau khi ước chừng chạy ra tới trăm bước liền ngùng lại, bắt đầu dùng một ống nghe được đặc chế từ kim loại bò rạp trên mật đất tìm kiếm địa đạo.

"Tìm được rồi!"

Một gã binh lính thấp giọng hô, những binh lính còn lại đều tụ lại, bọn họ dùng ống nghe lấng nghe, quả nhiên nghe thấy được tiếng bước chân khe khẽ bôn chạy, bọn họ theo tiếng bước chân này mà từ từ bò về phía trước, cứ như thế cho đến khi đi ra được tống cộng trăm bước ngoài, tiếng bước chân cuối cùng đã tan biến mất, cũng có thể nói là, tất cả những binh sĩ tham dự trận đánh đột kích cũng đều chạy đến dưới chân tường thành đi rồi, đường lui của bọn họ không người.

"Động thù!"

Lưu Khánh Vân ra lệnh một tiếng, hơn trăm viên binh sĩ đồng loạt động thủ, dùng những chiếc xẻng dùng để đào trộm mộ mà đào xuống phía dưới đất, lát sau, liền đào ra hai cái hố sâu, "Bùm! " một tiếng, bùn đất đồ sụp xuống, trước mặt bọn họ xuất hiện một cái huyệt động đen ngòm, cách mật đất ước chừng một trượng, huyệt động cao và rộng khoáng năm thước, sâu không thấy đáy, có thể chạy như con mèo mà đi về phía trước.

Năm viên binh sĩ nhảy xuống dưới, lát sau, chi nghe mấy tiếng kêu đau đớn, bọn lính lôi lên một gã binh sĩ của quân Yến, người này vẫn còn rất nhó tuổi, sợ tới mức cà người phát run: "Tha mạng! Tha mạng!"

Lưu Khánh Vân nắm lấy vạt áo của hắn, hung tợn nói: "Ngươi hãy thành thật mà nói ra, ta sẽ không giết ngươi."

"Ta nói! Ta nói!"

"Dưới địa đạo có bao nhiêu người?"

"Có khoảng trên dưới ba ngàn người, cũng đều đi về phía trước cả rồi, ta vì đau bụng, nên đã bị bõ lại phía sau đội ngũ."

"Tốt!"

Lưu Khánh Vân một quyền đánh hắn ngất xỉu đi, quay đầu lại lệnh nói: "Động thú đi!"

Trăm tên binh lính đồng loạt động thủ, đem cửa động huyệt vùi đắp lại cho chắc, lại đấy đến mấy khối đá lớn. đè lên trên phần địa đạo đã vùi đắp đó, lúc này, một gã binh linh vung vẫy chiếc khăn sa màu đỏ, báo tin với bên trong thành, bên trong thành cũng đã tìm được noi địa đạo rồi, chi là không có đào ra, nghe được mệnh lệnh, những binh sĩ chờ đợi ở trong này cùng nhau động thù, đào ra một góc địa đạo, trong địa đạo đã

chật ních binh lính, chợt thấy ánh sáng mặt trời, mười mấy tên binh lính liền đòi xông ra, nhưng bị một trận loạn tiễn của quân Đường bắn chết toàn bộ.

Ngọn lửa lớn đã được châm lên, bọn binh sĩ đem cây trúc đào, câu vấn, dây leo thưởng xuân vân vân... những nhánh cây có độc đó ném vào trong ngọn lửa, làn khói đặc cuồn cuộn, xông xuống địa đạo, dưới địa đạo không ngừng truyền đến tiếng ho sặc sụa và tiếng kêu thám thiết trong sự sợ hãi khi phải đối mặt với tử vong, không ngừng có người muốn mạo hiểm xông ra từ trong làn khói đặc, liền lập tức bị quân Đường bắn chết, quân Đường đành đồ dầu lửa lên trên thi thể, đốt cả thi thề đi.

Đáng thương thay cho ba ngàn quân Yến không có đường để trốn, sau một khắc, toàn bộ bị ngộp chết ở sâu dưới lòng đất...

Lúc An Lộc Sơn nhận được tin tức giận không thể nén được, chi vào An Thú Trung thét ra lệnh nói: "Đưa hắn đầy ra mà chém đi!"

An Thủ Trung sợ tới mức hô to: "Đại soái, ty chức có tội, nhưng tội không đáng phải chết a!"

"Đại soái, đó là do tinh báo bị lầm, đại soái, ty chức vô tội!"

"Ngưng!"

An Lộc Sơn khoát tay chặn lại, lạnh lùng nói: "Cái gì tình báo bị lầm, ngươi nói!"

An Thủ Trung xoa xoa mồ hôi trên trán, quỳ xuống nói: "Đại soái, ty chức xem thấy trên bàn tình báo nói, quân Đường không có vùi lấp địa thính, cho nên ty chức mới nghĩ đến dùng địa đạo để đánh vào, nhưng tình hình của hôm nay, quân Đường rõ ràng có địa thính, vì sao trên bàn tình báo lại không nói? Đại soái, đó là tình báo bị lầm a!"

Một câu nhắc nhờ An Lộc Sơn, hắn nghĩ ra rồi, trong bàn tình báo hình như là nói quân Đường không có mai phục địa thính, đây rốt cục là chuyện gì đây?

"Đi! Hãy mời Cao tiên sinh đến đây "Đại soái đang tìm ta sao?"

Trước cửa trướng truyền đến giọng nói của Cao Thượng, chi thấy hắn bước nhanh vào, khom người thi lễ nói: "Ty chức tham kiến đại soái!"

"Cao tiên sinh, tình báo của ngươi bị lầm a! Ngươi nói quân Đường chưa mai phục địa thính, nhưng hôm nay ta liền tổn thất ba ngàn người."

Trong khẩu khí của An Lộc Sơn mang một chút trách cứ, Cao Thượng áy náy nói: "Đại soái, tình báo là của bốn ngày trước, lúc ấy không có mai phục, hiện tại mai phục cũng rất có thể."

Kỳ thật Cao Thượng cũng thấp thoáng cám thấy sự bất ồn, lần này địa đạo công thành thất bại, thám tử trong thành truyền ra tình báo rõ ràng bị lầm, cho dù là bốn ngày trước không có, nhưng quân Đường trang bị địa thính, bọn họ cũng phái kịp thời mà báo cáo lại, nhưng lại không có, điều này làm cho Cao Thượng sinh nghi trong lòng, khi liên tường đến việc chậm trễ lần trước, trong lòng hắn càng cám thấy không ổn, chẳng lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện rồi sao?

Hắn mới vừa nhận được một bàn tình báo trong thành, nói Trình Thiên Lý đã giám bớt việc phân phối lương thực cho dân chúng, tối hôm qua đã xảy ra việc dân thường cướp lương thực, tin tức này đã khiến Cao Thượng không thể tin được rồi, hắn không muốn nói cho An Lộc Sơn biết.

Nhưng mà tuy rằng hắn không dám tin tưởng vào tình báo từ trong thành đưa ra, nhưng ở trước mặt An Lộc Sơn, hắn cũng không thể thừa nhận chình minh đã nhận được tình báo giả, hắn lại giài thích rằng: "Bọn họ cũng không biết đại soái muốn dùng địa công, tình báo không kịp thời cũng là có lý lẽ của nó, lần này sai lầm, ta đã tắt trách, mong đại soái bớt giận."

An Lộc Sơn vô cùng kính trọng Cao Thượng, nghe hắn giãi thích như vậy, cũng không nỡ trách cứ hắn, chi đành khoát tay chặn lại lệnh nói: "Hãy thả hắn ra đi!"

An Thủ Trung vừa thoát khỏi cái chết, ngay lập tức bước lên phía trước tạ ơn nói: "Tạ ơn đại soái đã không giết!"

An Lộc Sơn mặc dù tha cho hắn, nhưng trong lòng lại hận, liền không có để ý tới hắn, thờ dài một hơi, nói với Cao Thượng: "Tiên sinh, thành trì chắc chắn, nhất thòi khó có thề đánh hạ, ta lòng nóng như lửa đốt a!"

Cao Thượng lại mỉm cười nói: "Lúc đầu tiên Đại soái thử công thành, đã suýt nữa thành công, đó là vi sao?"

An Lộc Sơn suy xét sơ lược, bèn nói: "Đó là nguyên nhân ta sử dụng xe sào, đối phương không có kế gách ứng đối, nhưng lần này bọn họ dùng xe phích lịch, khiến cho ta xe sào của ta bị vô hiệu."

"Đúng! Vấn đề chính là ở trong này, ta phát hiện kinh nghiệm thủ thành của Trình Thiên Lý không đủ, thiếu kế gách ứng cứu kịp thời, lúc đầu tiên đại soái sử dụng xe sào công thành, hắn liền nhất thời khó có thề phàn ứng kịp, cho nên chúng ta mới suýt nữa thành công, đó là nhược điểm lớn nhất của hắn, cũng là mấu chốt chúng ta đánh hạ thành Tương Châu thành, đại soái hiểu được ý tứ của ta không?"

An Lộc Sơn nhất thời không phàn ứng lại kịp, An Thủ Trung tiếp lời nói: "Ý của quân sư là, chúng ta nên sử dụng dựng cụ công thành kiểu mới, một lần thành công."

"Ta biết, cần ngươi lắm miệng cái gì!"

An Lộc Sơn hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, khiến An Thủ Trung sợ tới mức câm như hến, khoanh tay cúi đầu, không dám nói tiếp nữa, An Lộc Sơn lúc này mới nói với Cao Thượng: "Thế theo kế của tiên sinh, chúng ta nên ứng đối như thế nào?"

Cao Thượng cười nham hiểm nói: "Ta vẫn là câu nói đó, xuất kỳ bất ý, công kỳ bất

bị."

Hắn kề tai nói nhó vài câu với An Lộc Sơn, An Lộc Sơn gật gật đầu, cắn răng một cái nói: "Hào! Liền y theo kế gách của tiên sinh mà hành sự, bất luận như thế nào, nhất định phải đánh hạ Tương Châu trước khi Hoàng Hà đóng băng."

Há để áo mão thượng quốc sa vào man di, hẹn lĩnh hào kiệt Trung Nguyên đòi lại giang sơn

Lúc buổi chiều, binh sĩ gác nam thành phát hiện quân Yến vây khốn nam thành đã hoàn toàn biến mất, chi để lại một tòa doanh trại trống không, điều này làm cho Trinh Thiên Lý kinh nghi bất định, không biết An Lộc Sơn rút binh đi nơi nào rồi?

Nhưng không đợi hắn nghĩ lại, thế công ở phía bắc thành lại khởi dậy, lần này đây An Lộc Sơn đã đầu nhập vào mười vạn đại quân quy mô công thành, chuyên tấn công đoạn tây của Bắc thành, thế công như nước, mãnh liệt tiến công đợt này tiếp theo đọt kia, thi thể ngổn ngang, chiến đấu thám thiết, binh lính trên đầu thành bị ba vạn nỏ quân của An Lộc Sơn ngăn chặn, mất đi ưu thế của cung nỏ, hơn một trăm chiếc thang dây treo trên đầu tường, quân Yến như đàn kiến leo lên thành, không ngừng có thang dây bị ném đi, nhưng không ngừng có quân Yến công lên thành, đột phá chỗ hống, rất nhanh lại bị quân Đường viện trợ bao phú.

Trận chiến công thành này An Lộc Sơn tựa như đã quyết tâm tựa sắt đá, thủy chung không chịu rút quân, đánh tói suốt đêm khuya, vẫn đốt đèn mà đánh đêm, trên thành dưới thành, thi thế chồng chất như núi, máu nhuộm đỏ đầu tường thành, song phương chết và bị thương rất thám trọng, quân Yến chết và bị thương đã vượt qua ba vạn người, còn số thương vong của quân Đường cũng đã vượt qua vạn người, hai bên đều giết đỏ cà mắt rồi.

Giọng của Trình Thiên Lý đã hét đến khàn cả giọng, đây là trận chiến thảm thiết nhất mà trong cả đòi hắn chưa bao aiờ có, trong lòng hắn hiểu được, có thề giữ được Tương Châu thành hay không, chính là dựa vào đêm nay đây, hắn đã định sẵn rằng được ăn cả ngã về không, đầu nhập vào ba vạn quân huyết chiến bắc thành, tây thành và đông thành chi chừa năm ngàn người, còn quân gác nam thành đành rút toàn bộ điều đến Bắc thành.

Trên thành dưới thành ánh lừa ngợp trời, từng chiếc từng chiếc thang dây bị đốt thành những chuỗi lửa, những quân Yến cả người bốc cháy vừa kêu thám thiết vừa roi xuống đầu thành, nhưng lại có thang dây xông đến bù vào, những binh sĩ bán mạng lại một lần nữa đánh sâu vào đầu thành, song phương giết đến sức cùng lực kiệt, không ít quân Yến có ý muốn rút lui, nhưng An Lộc Sơn đã phái ra ba ngàn đao phũ thủ đốc chiến, kè nào lui về phía sau đều một mực bị chật đầu.

Trên mộc đài, An Lộc Sơn tay ấn chuôi kiếm, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào ánh lừa đỏ rực ngọp trời trên tường thành, lúc này, dã tính của người Hồ trong tận xương túy của hắn cũng đã bất đầu thiêu đốt trong dòng máu hắn, hắn hạ nghiêm lệnh, lần này nếu còn không đoạt được Tương Châu thành, những tướng sĩ trên mức trung lang tướng đều đem chặt đầu!

"Truyền mệnh lệnh của ta, tăng thêm ba vạn quân vào công bắc thành, mệnh bộ của Thái Hi Đức tiến công hai thành đông tây!"

Lúc này đã là canh một rồi, đông thành tây thành đến báo, hai bên đều phát hiện quân địch có dấu hiệu công thành, Trinh Thiên Lý với giọng khàn đục rống to: "Nói với bọn họ, nếu không giữ được thành, toàn thành đều vong mạng."

Chiến tranh đã tiến vào thòi kỳ gay cấn, bắc, đông, tây ba thành cũng đều phát động cuộc tiến công, An Lộc Sơn đầu nhập vào hai mươi vạn người công thành mà xưa nay chưa từng có, lúc này quân Đường còn có hơn ba vạn người, cũng toàn bộ đầu nhập vào huyết chiến, ngay cả ba vạn dân phu cũng gia nhập chiến đấu, buổi tối hôm đó, Tương Châu thành đã tiến vào thời khắc sinh tử tồn vong rồi.

Lúc canh hai, nam đại doanh vẫn đang yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện dị động, trên đầu tường thành phía nam chi có hơn ngàn viên quân canh gác, bọn họ bị tiếng ầm ầm vang lên thật lớn ấy kinh động, đều hoàng sợ mà nhìn về phía bóng đêm, chi thấy trong bóng đêm đen như mực đó, một quái vật khổng lồ đèn ngòm đang tò tò tiến gần phía tường thành, giống như một con quái thú thời tiền sử, nó thân cao bốn trượng, mình dài mười trượng, lúc nó cách tường thành còn trăm bước, thì tất cả binh linh đồng thời quát to hẳn lên: "Phá thành chủy!"

Không sai, đó chình là một cái phá thành chủy lớn đến nồi khiến cho người ta khó mà tin được, thân chủy được làm bằng gỗ lớn ngàn năm, thân dài tám trượng, đường kính một trượng, phía trước được bọc bằng thép tinh luyện, hình mũi chủy, còn cái giá gỗ đế đỡ cái phá thành chủy này lại càng to lớn vô cùng, thứ gồ được dùng to hơn cà bắp đùi của người, mấy chục sợi xích dài đến trăm trượng dùng để treo phá thành chủy, bàn tọa phía dưới có gắn mười tám cái bánh xe bằng gỗ cao bằng chiều cao của một người.

Cái công thành chủy trong doanh trại của An Lộc Sơn cũng có mười mấy cái. Nhưng hình thể đều rất nhỏ, cơ hồ khó mà sử dụng đến, mà cái vật khổng lồ này là được An Lộc Sơn tốn thời gian một năm để tạo ra nó, là vũ khi bí mật sớm nhất mà hắn chuẩn bị dùng đề tiến công Trường An, buổi sáng hôm nay mới vừa vận chuyển đến Tương Châu.

Toàn bộ công thành chủy nặng mấy vạn cân, do bốn trăm con trâu khỏe và ba ngàn binh lính điều khiển, đây chính là chiêu xuất kỳ bất ý của Cao Thượng, lúc này đầu tường thành nam trống rỗng, chính là cơ hội công thành ngàn năm một thuở.

Phong hòa cành báo trên đầu thành nam đã châm lên, phong hỏa hừng hực chiếu sáng cà bầu trời đêm, Trình Thiên Lý có chút sững sờ, hắn mệt mỏi ngồi xuống, một cảm giác tuyệt vọng chưa từng có ập vào lòng.

Cho dù đã không còn binh có thể cử ra, nhưng Trình Thiên Lý vẫn là từ trong thú quân ba thành khác mỗi noi rút ra một nghìn người kéo gấp sang thành nam ứng chiến, đây là gách lược của Cao Thượng, toàn quân áp lên công thành, thúc ép Trình Thiên Lý đem toàn bộ quân đội của thành Tương Châu đều dẫn dụ đến ba thành khác, thành nam binh lực thưa thớt, bọn họ lại sử dụng tiếp chủy công thành uy lực lớn mạnh tiến công thành nam.

Thành Tương Châu chu vi dài hơn sáu mươi dặm, viện quân của ba thành kéo đến nhanh nhất cũng cần phái một khắc giờ, Yến quân chính là đánh sự chênh lệch giờnày, đợi lúc bọn họ kéo đến, thì cũng đã muộn màng.

Hai thứ chủy công thành sợ nhất, một là dầu hỏa, hai là móc sắc, để đối phó dầu hỏa thiêu đốt, toàn bộ chiếc chủy công thành trên đó đều đông lại một lớp băng thật dày, ngoài ra có năm trăm binh sĩ chuyên phục trách chuẩn bị cát dập lửa, hơn nữa Cao Thượng đánh cược là hỏa dầu trong tay Trình Thiên Lý không nhiều, hắn tất sẽ đem toàn bộ hỏa dầu đều dùng ở sự phòng ngự của thành bắc, đây đều là do Trình Thiên Lý thiếu kinh nghiệm gây nên.

về phần móc sắt, nếu thủ quân trên thành dùng móc sắt trăm trượng móc lấy xích sắt của chủy công thành kéo dạt sang hai bên, chủy công thành thì sẽ mất đi thăng bằng mà đổ rạp, Cao Thượng đối với việc này lại càng không để tâm đến, ngay cả pháo phích lịch còn không có chuẩn bị, làm sao mà có móc sắt trăm trượng.

Chủy công thành giống như trái núi từ từ đẩy lên, cách thành môn chi còn năm mươi bước thôi, bốn trăm con trâu khỏe kéo chủy đã bị dắt đi, ba nghìn Yến quân ở hai bên đầy nó di chuyển về phía trước.

Hơn nghìn thủ quân trên đầu thành tên như mưa rơi, bắn trên chủy công thành vang lên leng keng, Yến quân ở hai bên đã có chuẩn bị từ trước, mấy trăm người giơ cao cự thuẫn, yểm hộ những binh sĩ khác đầy chủy công thành di chuyển.

Mục tiêu của chủy công thành không phải là thành môn, kết cấu của cửa thành Trung Nguyên khác biệt so với phương tây, nó là song thành môn, có một đường thành động dài hai mươi trượng, phòng ngự thật sự ở nội thành môn, sau thành môn dùng cự thạch bít chặt, chủy công thành khổng lồ không thể tiến vào thành động, vi thế tòa chủy công thành này mục tiêu là tường thành, đầu đụng hình chủy của nó cũng quyết định nên uy lực khổng lồ phá thành của nó.

Ba nghìn viện quân vẫn phóng chạy chi viện trên thành, viện quân đông thành gần nhất cách nam thành cũng còn mấy dặm, như chủy công thành khổng lồ đã đến dưới thành, dừng lại rồi, phàng phất thời gian cũng ngừng lại ở giờ khắc này, binh sĩ trên thành đều ngừng lại thôi không xạ kích vô ích nữa, bọn họ không có hỏa dầu thiêu đốt, cùng đá tàng đập cũng không có ích lợi gi, các binh sĩ trơ mắt nhìn vào thân chủy công thành từ từ kéo lên sang phía sau.

Hai nghìn Yến quân dưới sự yểm trợ của khiên đỡ kéo động xích sắt, từng tiếng hò hét, thân chủy thô to dài tám trượng càng kéo càng cao, đột nhiên một tiếng thét to, xích sắt răng rắc nới lõng ra.

Thân chủy đen nhánh quét lên tiếng gió quái dị, lao xuống như bay, với một khí thế rung chuyển trời đất, đụng mạnh lên trên tường thành...

"Đùng!" một tiếng nổ trầm vang mạnh, tiếng vang truyền khắp cả thành, rất nhiều người đều cảm thấy phía dưới bàn chân đang rung chuyển, sức mạnh mấy vạn cân trong nháy mất đã truyền đến lên trên tường thành, tường thành nam đang lung lay dữ dội, hơn nghìn thủ quân phía trên chân đứng không vững, đồng loạt ngã nhào xuống.

Vò ngoài chắc chắn của tường thành đã vỡ vụn, thân chủy vạn cân cộng thêm thế rơi đập mấy trượng cao, xông mạnh mà lao xuống, đã hình thành nên sức xông kích mấy chục vạn cân, toàn bộ tập trung trên năm sáu miếng ngói tường, chúng khó mà chịu được sức rung chuyên lay trời này, bị đánh vào trong bụng thành, đã xuất hiện một hắc động rộng năm thước trong tầm nhìn.

Lại một tiếng hò hét vang lên, thân chủy vạn cân lại cọt kẹt bị kéo lên cao, hai nghìn binh sĩ thà vội ra thật mạnh, sự chạm kích kinh thiên động địa một lần nữa đập lên trên tường thành, "ầm" một tiếng, ngói thành đã gạt lờ, đất cát bên trong đổ ào ra, trong nháy mất đã vùi lắp cà phần trụ bàn của chủy công thành, để lộ ra một cái động to dài rộng mấy trượng.

Một đoạn tường thành này mà Yến quân lựa chọn là nơi có độ rộng chật hẹp nhất, thành chi rộng hai trượng, khi chủy công thành một lần nữa bị kéo lên thật cao, trong lòng của binh sĩ trên thành đều trào ra một sự bi tráng như cái chết sắp đến, thú tướng Chu Nguyên Lãng rút đao thét nói: "Các huynh đệ, hạ thành quyết một trận tử chiến!"

"Uỳnh!"

Lại một lần va chạm mãnh liệt, nhưng lần chạm kích này không còn trầm đục nữa, mà đó là một tiếng vang phá thành xuyên thấu ngàn quân, mấy trăm tàng đá vụn trong thành bay tứ tung, đầu chủy giống như đầu con rồng khổng lồ đã xuyên thấu vào trong thành, ngói thành sụp lờ, trong nháy mất đã xuất hiện một cái động to rộng bốn năm trượng.

Một nghìn quân Đường chờ đợi ở đây trong mất đều lộ ra nét bi tráng, nhưng không một ai bõ chạy, bọn họ cầm nỏ thép lên, rút hoành đao ra, chuẩn bị dùng thân xác máu thịt xây dựng nên một bức tường thành cuối cùng cho thành Tương Châu.

Trong đại doanh ngoài nam thành đột nhiên tiếng thét rung trời, hai vạn Yến quân tinh nhuệ núp ở trong trướng ào ào đánh ra, ba nghìn kỵ binh phóng chạy ra phía trước, hai vạn đại quân như sóng trào sôi sục, từ chiếc động to lún sập của nam thành ùa vào thành Tương Châu.

Chu Nguyên Lãng thét to một tiếng: "Các huynh đệ, giết giặc a!"

Một nghìn thủ quân đem sự sinh tử bỏ ra ngoài xa, bọn họ anh dũng tiến lên, huyết chiến tới cùng với đại quân An Lộc Sơn...

Nam thành thất thủ, đòn cân thắng lợi đã khuynh đào về phía Yến quân, lúc này Trình Thiên Lý hạ xuống một đạo quân lệnh cuối cùng: "Toàn quân từ nam thành đột phá vòng vây!"

Mệnh lệnh phá vòng vây truyền khắp toàn thành, hơn hai vạn quân Đường cuối cùng triệt lui đầu thành, đánh ập về phía cửa namnơi binh lực quân địch mỏng yếu nhất, Yến quân công thành trong phút chốc xông lên trên đầu thành, một viên quan quân cuồng thét: "Đại soái có lệnh, bất sống Trình Thiên Lý, thưởng tiền vạn quan!"

"Bất sống Trình Thiên Lý!"

Tiếng gào vang vọng đầu tường, quân Đường đều bỏ chạy, nhưng Trình Thiên Lý lại sừng sững bất động.

"Tướng quân, chạy mau!"

Mấy viên thân binh ra sức áục đầy Trình Thiên Lý, Trình Thiên Lý lại đầy phăng bọn họ ra, hắn sải bước đi lên trên lỗ châu mai, ánh mắt đỏ ngầu của hắn dán chặt vào đại doanh ngoài thành, trong ánh lửa phần phật, hắn phàng phất nhìn thấy An Lộc Sơn đang đắc ý cười lên điên cuồng.

Hắn bỗng nhiên lớn tiếng hét to: "An Lộc Sơn, ta Trình Thiên Lý sinh là thần của Đại Đường, chết làm quỷ của Đại Đường, ngươi đừng vọng tường hão huyền nữa!"

Hắn rút phắt kiếm ra, quét ngang cổ họng...

Lúc này bầu trời hoa tuyết nổi lên, tuyết lớn bay xuống lất phất là tà, trận tuyết lớn đầu tiên của nam bộ Hà Bắc đã kéo đến.

Khói lửa của trận đại chiến Tương Châu thám khốc tan đi, ba mươi vạn đại quân của An Lộc Sơn cuối cùng đã công phá thành trì, năm vạn quân Đường thủ thành ngoại trừ một vạn ba nghìn người thành công phá khỏi vòng vây, những binh sĩ còn lại cơ hồi toàn quân tử trận, chủ tướng Trinh Thiên Lý tự sát lúc phá thành, cùng sống mái với thành Tương Châu.

Quân đội của An Lộc Sơn cũng từ thương nghiêm trọng, trước sau trận vong hơn năm vạn người, thương binh đông vô số kể, nhưng sự thắng lợi của đại chiến Tương châu không hề đem lại ưu thế về mặt chiến lược cho An Lộc Sơn, theo trận tuyết lớn đầu tiên roi xuống Hoàng Hà, Hoàng Hà bắt đầu đóng băng chặt lại, ba ngày sau, cánh quân Lý Thịnh của Tề Châu suất ba vạn đại quân vượt qua Hoàng Hà, tiến trú Đức Châu, Lý Quang Bật cũng suất mười vạn đại quân từ Hà Âm vượt qua Hoàng Hà, tiến vào một tuyến Vệ Châu.

Quyển 14: Trống Giục Ngư Dương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.