Chiến dịch Tương Châu đà bình lặng ba hôm nay. Sáng sớm ngày hôm đó Trình Thiên Lý vẫn đi tuần tra thành như mọi khi. Hắn đặc biệt quan tâm đến việc tình báo đường Hà Bắc đà thành công tạo ra hai trăm quả thiên lôi giấy. Hắn đà tận mắt chửng kiến được thí nghiệm của loại khí sức sát thương vô bờ trong truyền thuyết này, nhưng uy lực của nó vẫn không đủ kinh hoàng thua xa tường tượng của Trình Thiên Lý. Hắn từng tường tượng uy lực của một thiên lôi trong vòng bán kính mười dặm đều bị san bằng. Nhưng trên thực tế uy lực của nó chi đủ trong phạm vi một trượng, chi đủ nồ bay nóc và nửa bức tường của ngôi nhà gỗ, và còn mấy con heo trong nhà bị dọa chết, tống cộng cũng chi có như thế. Đó khiến trong lòng Trình Thiên Lý có chút ít thất vọng, tuy có chút ít khác tường tượng nhưng hắn không thể không tán thưởng uy lực kinh người của thiên lôi.
Tề Vũ Hoa cũng cảm thấy thiểu nào vô cùng, nàng từng tận mắt nhìn thấy chấn thiên lôi nối tại Toái Hiệp, đó chi có thê nói là kinh thiên địa, động quỳ thần, một chấn thiên lôi nồ trong vòng bán kính hai mươi dặm đều có thể sẽ tan tành theo, trăm dặm có thể nghe thấy tiếng nồ. Nếu so với chấn thiên lôi, thì thiên lôi giấy mà họ làm thì thật đúng là trò đùa trẻ con. Có điều nàng có khổ mà không kể với ai được, dẫu sau các công tượng chuyên sản xuất tại cục hỏa dược người ta đà ngâm cửu bao nhiêu năm, còn bọn nghiệp dư này lần đầu mà mong làm được sao?
Hơn nữa lưu huỳnh thiếu trầm trọng khiến bọn họ chi có thể làm hai mươi quả thiên lôi mà thôi, muốn dùng số lượng đế bù vào uy lực còn thiếu sót kia cũng tan tành mây khói.
Dù cho thế này đi chăng nữa. Trình Thiên Lý vẫn rất xem trọng hai mươi quả thiên lôi này, chí ít tiếng nổ của chúng rất kêu, có thể nói là điếc tai, trấn áp được An Lộc Sơn tiến công.
Thiên lôi giấy được chất trong mấy gian nhà trên đầu thành, đó vốn dĩ là nơi chất
các loại vật tư tác chiến như tiễn, giờ đã được toàn bộ thanh lý, tiễn được để ở ngoài, trong nhà chi có hai trăm quà thiên lôi giấy, ngoài ra còn có mấy gian nhà chuyên dùng
để chưa dầu hỏa.
Trình Thiên Lý đứng ngoài cửa nhà nhỏ quan sát một hồi, hắn chủ yếu muốn xem nhà có đủ khô ráo không, có bị âm ướt không, có tình hình hỏa dược rơi ra không. Mọi việc vẫn ổn, được bào quàn rất ư cẩn thận, dưới nền đất còn được rái vôi. Các binh sĩ xung quanh đều rất tận tâm với công việc bào vệ, không có bất kỳ vấn đề gì. Trình Thiên Lỵ vừa lòng gật gật đầu quay sang nói với hiệu úy thú vệ: "Dù cho là thiên lôi hay là dầu hỏa đều rất sợ lửa, các ngươi nhất định phải cẩn thận, nếu có ai tiếp cận nhà nhỏ hãy cành cáo trước, nếu cành cáo vô hiệu thì giết không bàn cãi!"
"Tuân lệnh!"
Trình Thiên Lý vỗ vỗ vai của hiệu úy xong quay mình tiếp tục đi thị sát. Vừa đi được vài bước, hắn bỗng nghe phía sau có người gọi mình lại, "Trình tướng quân xin hãy dừng bước!"
Trình Thiên Lý quay đầu lại chi thấy chủ tướng thủ nam thành Chu Nguyên Lãng đương cưỡi ngựa tức tốc phóng đến. Hắn dừng bước lại chờ, chi một hồi sau, Chu Nguyên Lãng đã phóng ngựa đến trước mặt hắn, xuống ngựa nói: "Đại tướng quân, thuộc hạ có tình hình địch Bẩm báo!"
"Việc chi?"
Trình Thiên Lý thấy hắn sắc mặt hoàng hốt, trong lòng bèn sinh cảm aiác bất an. Chu Nguyên Lãng đi lên nói: "Tướng quân, bọn thuộc hạ phát hiện địch quân phía nam thành bỗng ít đi."
Trình Thiên Lý thẫn thờ, hắn lập tức hạ lệnh: "Đi! Mau đi xem!"
Cả một đoàn người cùng men theo đầu thành phóng thẳng về phía nam thành. Chẳng mấy chốc họ đã có mặt tại thành nam. Trình Thiên Lý xuống ngựa bước nhanh đến bên tường thành, hắn tựa tay lên gò thành nhìn ngóng xuống. Từ số lượng lều trại
mà xem thì đúng là chẳng giám gì, vẫn dày đặc trải dài đến chân trời bất tận, cờ phướn phú đầy phấp phới.
"Trình tướng quân, bọn thuộc hạ ngày ngày quan sát tình báo quân địch, từ bề mặt mà nhìn thì số lượng quân địch hình như không bị giám, nhưng trên thực tế nhiều lều trướng đều là lều không, bọn thuộc hạ đã quan sát rất kỹ, rất nhiều lều cả ngày đều không có người ra vào, hơn nữa trong đây còn một chi tiết."
"Chi tiết gì?"
"Trình tướng quân xin mời nhìn về phía bên kia!" Chu Nguyên Lãng chi về một khu lều ở phía góc tây nam.
Trình Thiên Lý che tay lên trán ngóng ra, chi thấy phía góc tây nam có mẩy túp lều đặc biệt to, hình như là nơi chất cỏ khô của Yến quân. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
"Tướng quân, cứ mỗi sáng và chiều đều có xe bò vận đến đày một trăm mấy xe cò khô, nhưng từ chiều hôm qua và sáng hôm nay đều chi còn hai mươi mấy xe thôi, đã giảm thiêu tám phần mười, đấy không phái nói rõ binh lực của bọn họ cũng đã giảm thiểu sao? Hơn nữa binh sĩ tuần tra tối qua quả thực cũng cám thấy được trong quân doanh của địch có động tĩnh."
Trình Thiên Lý trầm ngâm không nói gì, chứng cứ quà thật rất đầy đủ, có điều nếu An Lộc Sơn thật sự rút quân, vậy bọn chúng sẽ đi đâu? Không lẽ lại đi phòng ngự quân An Tây bắc thương bên sông Hoàng Hà? Rất có khả năng là thế, hiện nay mặt sông chắc đã hoàn toàn bị đóng băng rồi!
Ngay lúc này, ngoài thành bỗng vọng lại tiếng trống da vang ầm: "Đùng! Đùng! Đùng..."
Tiếng trống động trời này đã phá vỡ sự tĩnh lặng ba ngày nay, tây thành, bắc thành, đông thành đồng thời vang lên tiếng chuông gõ "Tang! Tang Tang!"
Tiếng chuông chói tai đó là cảnh báo chiến tranh, các binh sĩ trong thành bắt đầu xếp thành từng đội từng đội chạy vội về phía thành đầu. Binh sĩ báo tin từ ba tòa thành lâu khác đến đã từng người khán cấp báo cho Trình Thiên Lý.
"Tướng quân, địch quân phía thành bắc có động tĩnh, bắt đầu tập kết!' "Thành đông cũng thế, thang mây, xe sào đà thấy xuất hiện!"
"Trình tướng quân, thành tây cũng thế, địch quân sắp công thành."
"Lập tức truyền mệnh lệnh của ta xuống, tất cả quân đội toàn bộ lên thành chuẩn bị tác chiến!"
Mồ hôi từng giọt từng giọt ròng rã men theo trán Trình Thiên Lý chảy xuống, ba thành đầu đồng thời bị tấn công, An Lộc Sơn muốn toàn diện phản công đây.
Sau trầm lặng ba ngày, đại quân An Lộc Sơn lại lần nữa như vũ bào ào ào tiến công. An Lộc Sơn cho mười lăm vạn đại quân từ ba phía đông, tây, bắc, phát động tiến công về phía thành Tương Châu.
Tiếng trống như sấm, binh sĩ như triều tràn, thang mây, xe sào, chủy công thành đà xuất hiện theo trình tự. từng tảng đá to vù vù bay vút trên không ném về nơi có binh sĩ tụ tập đông đảo, cát bụi bay cuồn cuộn, máu me tung tóe, hàng loạt binh sĩ xương gẫy gân đứt, không thì bị ném cho bẹp nhép...
Nhưng đá tảng cũng vẫn không cản trở được binh sĩ đang phủ trời phủ đất mà đến. Lời hứa của An Lộc Sơn phảng phất như vẫn còn văng vẳng bên tai, "Ai có thể dẫn đầu xông vào thành thưởng tiền mười vạn quan, quan phong đại tướng quân! Ai giết một tên quân Đường thưởng tiền hai quan, kẻ giết quan quân thưởng tiền trăm quan đến ngàn quan."
Dưới trọng thưởng Yến quân như điên như cuồng nheo mắt theo dõi cuộc chiến, nhưng tâm tư hắn đã bị phán một nửa đến Hà Đông rồi. Tối hôm qua hắn phái đại tướng Lý Quy Nhân dẫn sáu vạn đại quân đi Phù Khâu Hình đi vào Lộ Châu Hà Đông. Sau gần nửa tháng nhử địch, Quách Tử Nghi đà triệu tập được mười mấy vạn đại quân để ứng chiến Sử Tư Minh. Binh lực Hà Đông đạo đang trống vắng, chi còn vài vạn dân đoàn binh mới chiêu mộ, không chịu nồi một đòn đánh. Tuy Lý Khánh An vẫn còn một phần quân đội ở lại phần Vân Châu, nhưng số lượng không nhiều. An Lộc Sơn cũng chằng để vào trong lòng, quan trọng chính là phải lấy được Thái Nguyên, chi cần đoạt được Thái Nguyên, quân Quách Tử Nghi cũng lo được đầu thì không lo được đuôi. Nghĩ đến đây An Lộc Sơn lại đắc ý cười hí hửng.
Ai sẽ nghĩ hắn tấn công Tương Châu là gách lược "bề ngoài sửa đường, thầm vượt Trần Thương" chứ?
Nhưng ngay lúc này, từ xa xa bỗng vọng lại tiếng đồ "đùng đùng" làm tinh giấc mộng chiến lược Hà Đông của An Lộc Sơn. Hắn vội nhướng người ra hòi: "Vừa rồi là cái gi nổ thế?"
Âm thanh này với hắn mà nói quả thật rất ư là quen thuộc, tiếp liền sau đó lại vọng lại mấy tiếng nổ, có mấy thân binh lớn tiếng hô hào, "Đại soái, là tiếng nổ của thiên lôi!"
An Lộc Sơn bàng hoàng thét lên một tiếng đứng phóc dậy, nhìn chằm chằm về phương xa. Cặp mắt tam giác tí hí của hắn căng tròn.
Quân Đường thủ thành cuối cùng cũng đà sử dụng thiên lôi giấy rồi. Kỳ thực thiên lôi giấy chăng qua là pháo đại đời sau mà thôi, cao ba thước, đường kích một thước, nhưng Lý Quang Bật hiển nhiên vẫn giấu nghề, hắn không có đưa công thức hòa dược uy lực nhất cho phía Tương Châu, mà chi đưa cho họ công thức hòa dược nguyên thủy nhất và phương pháp tạo thiên lôi giấy.
Hơn nữa do hạn chế trong thành lưu huỳnh không đủ, lượng hỏa dược trong mỗi quả thiên lôi giấy không đủ, kết quả là thanh thế tuy lớn nhưng uy lực lại không đủ.
Há để áo mão thượng quốc sa vào man di, hẹn lĩnh hào kiệt Trung Nguyên đòi lại giang sơn
Hai mươi quà thiên lôi giấy đợt đầu tiên được máy ném đá ném ra, do không biết cách khống chế tốc độ dây dẫn, khiến chí ít tám quà thiên lôi giấy đã nô ngay trên không, tiếng to tựa sấm nổ đùng đùng ngay trên đầu bọn binh sĩ của An Lộc Sơn. Dù cho uy lực không đủ, nhưng dẫu sau vũ khí hóa dược được sử dụng lần đầu trên chiến trường Trung Nguyên, mức độ làm đối phương hoàng sợ lại càng nhiều, không ít chiến mã hoàng hồn hú hí kêu gào hỗn loạn, giơ cao hai vó trước. Có rất nhiều binh sĩ đã sợ khiếp vía, bọn chúng liên tường đến vụ nổ lớn ngoài ngoại thành U Châu, đều lũ lượt nằm xấp xuống đất dùng tay ôm chặt đầu. Trên chiến trường bỗng chốc loạn thành một đống.
Từng quà từng quả thiên lôi giấy được ném từ trên thành xuống, nối đuôi nhau nồ ầm ầm làm loạn nhịp tiến công của đại quân An Lộc Sơn. Thậm chí bốn vạn đại quân công thành tại đông thành còn bắt đầu xuất hiện hiện tượng hoàng sợ bại lui liền liền.
An Lộc Sơn vẫn nhìn chằm chằm thiên lôi giấy nồ, mắt hắn không hề chóp, đấy là lương cơ trời ban để hắn hiểu thêm về uy lực chấn thiên lôi của quân Đường. Cơ hội hiếm thấy này hắn làm sao có thể bỏ qua?
Dần dần An Lộc Sơn đã nhìn ra, một trăm mấy quả thiên lôi chí ít có một nữa đã bùng nổ ngay trên không trung. Đương nhiên, đó cũng liên quan đến những người ném thiên lôi chưa đủ kinh nghiệm. Lúc trước thiên lôi giấy của hắn cũng thế, nhưng với An Lộc Sơn khá có kinh nghiệm về thiên lôi đã có thể nhìn ra được manh mối khác với mọi người. Đám thiên lôi giấy này ngoài khả năng gây kinh hoàng ra căn bàn không có sức sát thương gì, có lẽ tác dụng chủ yếu nhất của chúng chính là gây kinh hoảng!
Chắc chắn là như thế, nghe nói Lý Khánh An dùng chấn thiên lôi vài lần đại bại quân Đại Thực và người Thồ Phồn. Quân Đại Thực chủ yếu kỵ binh là chình, chiến mã của bọn họ đều chưa bị thiến, rất dễ bị sợ hãi, chấn thiên lôi đối phó với kỵ binh quả thật rất có hiệu quà. Còn với người Thổ Phồn lại còn dễ giải thích hơn, người Thổ Phồn liệt tất cả dị tướng quy về thần linh. Loại thiên lôi này bọn họ không nghĩ là Lôi thần
hiển linh mới lạ.
An Lộc Sơn nhìn trên chiến trường có rất nhiều người Khiết Đan. người Hề đang khấu đầu liền liền với thiên lôi, hắn lại càng kiên quyết thêm với suy nghĩ của minh. Loại thiên lôi chấn thiên động địa này quả thật rất có hiệu quả với bọn người Hồ dị tộc.
"Đại soái!"
Một đội kỵ binh chạy như bay đến, bọn chúng nhảy vội xuống ngựa, dâng hai quả thiên lôi giấy chưa nố lên, "Đại soái, đây là thiên lội vẫn chưa cháy, dây dẫn đã bị bọn thuộc hạ rút ra, sẽ rất an toàn."
"Đưa lên đây cho ta xem thử!"
Hai tên thân binh nhận lấy thiên lôi giấy đặt nó lên phía trước mặt An Lộc Sơn. An Lộc Sơn khom người xuống nghiên cứu cần thận, căn bản mà nói là y hệt như thiên lôi giấy hắn đã làm tại ư Châu, không gì khác nhau cả.
"Mồ nó ra!"
Mấy tên thân binh cùng đi lên dùng đoản kiếm sắc nhọn xẻ thiên lôi giấy ra, An Lộc Sơn nắm một nắm hỏa dược lên đưa gần mũi ngửi ngừi; xong lại vò vò, những hạt hòa dược này khá to và thô.
Hắn lại trầm giọng hỏi: "Thiên lôi đã nồ chết bao nhiêu huynh đệ? Phạm vi bị ánh hưởng là bao xa?"
"Hồi bẩm đại soái, một quả thiên lôi ánh hưởng trong phạm vi khoảng một trượng, tổng có có bảy mươi mấy quả thiên lôi giấy đà nổi trong quân trung, tổng cộng có hơn sáu trăm người bị chết, hơn nữa có rất nhiều huynh đệ bị thương vì người phía chúng ta tự giẫm đạp."
An Lộc Sơn không khỏi cười lạnh một tiếng, đó chính là thiên lôi của Lý Khánh An
sao? Thế mà bấy lâu nay thổi phồng nó như thần như phật, chẳng qua chi có như thế thôi! Hắn lắc lắc đầu vứt bỏ hòa dược trong tay minh. Loại thiên lôi giấy này khiến hắn lại càng thêm thất vọng, dù Lý Khánh An không đưa loại thiên lôi tốt nhất cho Trình Thiên Lý, nhưng chi cần một chiếc lá là biết được mùa thu, chi dựa vào hai quả thiên lôi giấy này là cũng có thê đoán được chấn thiên lôi trong tay Lý Khánh An cũng chăng ra gì.
Ham muốn có được thiên lôi quanh quần trong đầu An Lộc Sơn bấy lâu lúc này bỗng tự dựng nôm tựa một phụ nhân tuổi đã xế chiều, không còn sức hấp dẫn nào, khiến hắn bỗng chốc thấy vô vị...
Kỵ thật cũng không trách An Lộc Sơn được, cũng như một người chưa bao giờ biết vũ khí hạt nhân nghe nói bom nguyên tử rất lợi hại, trong trí tường tượng của hắn uy lực của bom nguyên tử cùng lắm lớn hơn tiêu lửa chút chút, đó chẳng qua là một kè điếc không sợ súng, không biết trời cao đất rộng.
An Lộc Sơn lập tức hạ lệnh nói: "Lập tức chình đốn lại quân mà, tấn công lần nữa, kè nào dám bỏ chạy, giết không tha!"
"Đùng! Đùng! Đùng!" Tiếng trống tiến công lại một lần nữa vang lên, hai trăm quả thiên lôi của quân Đường đã dùng sạch. Yến quân sau một hồi hỗn loạn lại dần khôi phục lại bình tình, bọn chúng bắt đầu chình tu lại đội ngừ, một lần nữa phát động tấn công quyết liệt đến thành Tương Châu. Lần này chúng đà cho một lượng lớn xe sào vào tham chiến, thế tấn công như sóng tràn, Yến quân khí thế ào ào ập đến.
Trên thành đầu Trình Thiên Lý không khỏi thầm thờ dài. Kỳ thực vừa rồi sau khi chấn thiên lôi nố xong, quân An Lộc Sơn một hồi đại loạn đã xuất hiện một thời cơ tác chiến cực tốt, nếu như lúc ấy bọn họ có thể xông ra khỏi thành tiến công thì quân An Lộc Sơn chắc chắn đại bại. Chi tiếc là cửa thành đã bị đá tảng không lồ chèn chết, bọn họ cũng không thể nào đi ra được. Chi đành nhìn chằm chằm cơ hội ngàn năm có một này qua đi.
Nhưng họ chi có hai trăm quả thiên lôi mà thôi, giờ đà dùng sạch, Trình Thiên Lý không khỏi ngẩng mặt lên trời thờ dài một tiếng, hắn cắn răng lớn tiếng nói: "Địch quân lại bất đầu tấn công, chuẩn bị máy ném đá, chuẩn bị xe phích lịch!"
"Sát!"
Binh sĩ của An Lộc Sơn như sóng tràn gào thét, chiến dịch tại đông thành và tây thành dần dần dừng lại, thế tấn công dằn chuyến lên phía bắc thành.
Bắc thành là trọng điềm phòng ngự và tiến công, An Lộc Sơn đã đưa tám vạn đại quân vào bắc thành, còn quân Đường cũng đưa gần hai vạn quân thủ lên bắc thành. Trên thành đầu dài gần mười mấy dặm đứng đầy binh sĩ, tiền phóng như mưa bay, đá tảng gỗ lăn ầm ầm ném xuống, từng cỗ từng cỗ thang mây bị lật ngược, thương vong vô số.
An Lộc Sơn hiền nhiên đã tiếp thu được bài học lần trước, thành ra thang mây lần này bị giảm xuống còn mười cỗ, còn xe sào lại được gia tăng lên con số năm mươi, được kéo đi bời những con bò to khỏe nhất, bánh xe lộc cộc lăn đi, dần tiến vê phía thành đầu...
Nhưng quân Đường cũng đã được bài học, trong thư Lý Quang Bật gửi đến chi điểm* quân Đường Tương Châu trong vòng ba ngày đã chết tạo ra một trăm tám mươi cỗ xe phích lịch hạng lớn, nguyên lý của nó cũng giống sườn nò, chi có điều nó không phóng tiền, mà là phóng đá tảng. Mỗi cỗ xe phích lịch sẽ có thể bắn đá tảng năng ba mươi cân đi xa năm trăm bước, còn trong phạm vi hai trăm bước, khả năng tiêu hủy cực lớn.
Sức sát thương với nhân viên của loại xe phích này thua xa cự thạch của máy ném đá. nhưng nó lại là khắc tinh của các loại vũ khí công thành loại lớn.
Bắn thẳng trong phạm vi hai trăm bước, mục tiêu chuẩn xác, đá tảng vù vù phóng đi tựa sao băng vạch ra đường cong trên không. "đùng!" một tiếng, mấy táng đá từ mấy các phương hướng phóng đến ập vào một cỗ xe sào, bỗng chốc vờ tan tành. Trước sau đã có ba chiếc xe sào cùng bị đánh tan, đùng đùng ngã đổ, một trăm mấy binh sĩ trong mỗi xe đều thương vong thảm trọng, tiếng khóc rên, tiếng thét thám hòa vào nhau hỗn loan.
Xe phích lịch của quân Đường đà phát huy uy lực đến cực độ, trong vòng một trăm năm mươi bước, năm mươi cỗ xe sào đến tấn công bắc thành đều toàn bộ bị tiêu diệt, chi trong vòng một canh rưỡi giờ ngắn ngủi, quân đội An Lộc Sơn đà thương vong lên trên tám ngàn.
"Tang! Tang! Tang!'
An Lộc Sơn thấy tình thế bất lợi bèn hạ lệnh tạm thời thu binh, binh sĩ công thành lại như sóng triều rút, ngoài thành Tương Châu đã khôi phục lại bình lặng.
"Binh!" An Lộc Sơn căm phẫn ném mạnh mũ giáp hoàng kim xuống đất, chi thẳng vào An Thủ Trung lớn tiếng nguyền rủa: "Đây chính là xe sào mà ngươi nói đó ư? Còn chưa đến gần tường thành mà đà toàn bộ bị tiêu diệt, cả trứng cũng bị đánh cho tan tành, tối qua ngươi đà vỗ ngực bào đảm với ta thế nào?"
An Thủ Trung quỳ một chân dưới đất. hổ thẹn vạn phần nói: "Thuộc hạ quả thật không ngờ được rằng bọn chúng sẽ sử dụng xe phích lịch. Vì sao lần trước không dùng mà lần này lại dùng, thuộc hạ quả thật không nghĩ ra."
"Cái tên khốn nạn này, ngươi nghĩ người ta neu lắm sao? Lần trước xém chút đà bị xe sào công hạ thành, không lẽ bọn chúng không biết rút kinh nghiệm?"
"Ty chức biết lỗi. xin đại soái hãy cho ty chức một cơ hội nữa, ty chức sẽ dùng địa đạo công thành, nếu còn thất bại xin đại soái hãy sử phạt cả hai lần!"