Thiên Hạ 2

Chương 600: Q.14 - Chương 600




Huyết Chiến Tương Châu (4)

A Kết Cố trước giờ khình thưởng người Hán, lại càng xem thưởng quan vãn của người Hán. hắn cũng không xuống ngựa, lạnh lùng nói: "Chính là bọn ta!"

Trương Tuần vội vàng cười nói: "Tướng quân và các vị huynh đệ lặn lội đường xa mà đến, ta được sự ủy thác của phụ lão Tù Huyện, đặc biệt đưa rượu dê đến ủy lạo chư vị, cùng này đạo tặc rất nhiều, sau này còn phải xin các vị quan binh bảo vệ các hương thân rồi."

Nói xong, Trương Tuần lấy ra một chiếc hộp, tiến lên hai tay đưa cho A Kết cốt, thấp giọng nói: "Đây là lễ vật ra mắt của ba mươi đại hộ Tù Huyện tặng cho tướng quân, xin vui lòng nhận cho."

A Kết Cốt nhận lấy chiếc hộp, đột nhiên cảm thấy tay chùn xuống, chiếc hộp suýt nữa là rơi xuống đất, lại nặng như vậy, hắn mờ chiếc hộp gỗ ra, chi thấy bên trong trải đầy thòi vàng vàng rực óng ả, hắn dùng tay đong chừng, ít nhất có đến hai trăm lượng.

A Kết Cốt đôi mắt cũng cười đến cong lên, do xảy ra chiến sự, vàng và bạc trắng của Hà Bắc đạo giá cả tăng vọt, chợ đen đà đến một lượng vàng đổi bốn mươi quan tiền, hộp đựng vàng thỏi này trị giá đến tám nghìn quan chứ chẳng ít, bọn họ suốt đường cướp bóc, tiền của có được cũng chăng qua năm sáu trăm quan, món quà ra mắt này, thật là không nhẹ tay một chút nào a!

"Trương thái thú quá khách sáo rồi. nếu ta đã được nhậm mệnh là Dịch Châu binh mã sử, dĩ nhiên sẽ bảo dân một phương, nghiêm trừng đạo tặc, xin phụ lão hương thân của Tù Huyện yên lòng."

A Kết Cốt trong lòng hiểu rõ, Trương Tuần trên đường chặn lại mình, trên danh nghĩa là khao quán, nhưng trên thực tế chính là muốn nói với mình, những nhà nào đã đưa trọng lề, đừng đi làm loạn, nhưng mà nể tình chiếc hộp vàng này, hắn có thể nghe một chút.

A Kết Cốt đem hộp gỗ để vào trong túi ngựa của mình, quay đầu lại vung tay một cái nói: "Mọi người xuống ngựa nghi ngơi, chuẩn bị ăn cơm trưa đi!"

Thật ra A Kết cốt lúc xuất phát, Lý Hoài Tiên bèn căn dặn qua hắn. Yến vương vừa mới khởi binh, cục thế Hà Bắc không ồn, không được sây rối bên ngoài, quản thúc quân kỳ, không được chểnh mảng. khình suất lơ là.

A Kết Cốt đương nhiên đáp ứng không ngớt miệng, nhưng hắn ra đây là để làm gì chứ? Bảo hắn trói buộc quân kỹ, không phải là chuyện cười sao? Sử Tư Minh và Thái Hy Đức có thể rúng binh đồ thành, hắn tận mắt chửng kiến từng xe từng xe của cải và nữ nhân được chờ về Khiết Đan, lại một chút cũng chẳng tới phiên hắn, dựa vào cái gì mà người ta có thể cướp bóc gian dâm, mà hắn lại phải ước thúc quân kỷ?

Vừa ra khỏi thành ư Châu, hắn bèn đem sự dặn dò của Lý Hoài Tiên ném ra ngoài xa chín tầng mây, đi khỏi địa giới ư Châu, hắn bèn bắt đầu túng binh cướp bóc, bản thân hắn cũng không biết đà chơi bời biết bao nhiêu nữ nhân, dần dần, người Hán giống như con dê hiền làm hắn hoàn toàn mất cảnh giác, điều quan trọng hơn là, trong xương tủy của hắn xem thưởng người Hán. hắn cho rằng người Hán đều là dê, cho dù phản kháng, cũng giống như bầy dê sợ sệt xúm xít. cái gọi là an hương đoàn do Trương Tuần tổ chức nên, chính là một đám đông ô hợp, hắn chi cần phái năm mươi người, bèn có thể đem bọn chúng giết đến máu chảy thành sông, trong xương tùy hắn khình khi cực độ, đây cũng là tâm thái của tất cả mọi người Hồ thảo nguyên, bọn họ phụ thuộc nương nhờ Đại Đường. bề mặt tò ra thần phục, nhưng trong lòng lại hận Đại Đường thấu xương, đối với người Hán lại càng xem như hạng dê bò, sớm muộn gì cũng sẽ là bừa ăn trong khay của bọn họ, huống hồ chi đây là cồng nhà của bọn họ, ai mà lại chán sống đến thế.

Mặt khác còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, ngay cả An Lộc Sơn cũng không biết, phúc địa của bọn họ lại có một tiểu đội xích hầu quân An Tây đang tung tăng. bọn họ đều cho rằng hai vạn tiên phong của Lý Khâm Tấu bị diệt vong là do quân đội Quách Tử Nghi gây nên.

Trương Tuần và Quỷ Thắng chính là đã lợi dụng tâm thái thoải mái vô tư của đối phương cho rằng ở ngay trước cửa nhà mình, mà đà sắp đặt sẵn cái bẫy.

Sáu trăm kỵ binh đồng loạt xuống ngựa, hai mươi mấy kỵ binh lại nhịn không được đi về phía bên kia của xe ngựa, muốn lựa ra mấy phụ nhân xinh đẹp để trút lửa, nhưng mà trước mặt của Trương Tuần, A Kết cốt cũng không thể nào làm quá được, bèn tiến lên chửi lớn nói: "Kỵ binh quan trọng nhất là chiến mã. còn không đi tìm nước cho ngựa uống, ở đây lôi thôi cái gì hà?"

Các kỵ binh sợ đến đi tìm nước rồi. trong lòng Trương Tuần cười thầm, thật ra hắn đào đâu ra nhiều vàng như vậy, chăng qua là hai trăm lượng đồng thòi mạ một lớp vàng mà thôi.

Trương Tuần quay đầu căn dặn một tiếng. mười mấy đại hán lập tức từ trên xe ngựa khiêng xuống rượu dê. lại tìm một miếng đất khô bằng phẳng. chẻ củi nhóm lửa, động tác nhanh nhẹn dị thường. rất nhanh bèn đà nhóm lên một đống lửa trại cháy hừng hực, bọn họ lại giết dê lột da. ở ven bờ sông rửa sạch thịt dê, giá lên trên lửa bắt đầu nướng lên.

Binh sĩ đà sớm ngửi được mùi thơm của rượu, đồng loạt tiến lên khiêng rượu, hương rượu đậm nồng làm cho bọn họ nhỏ dài thèm thuồng, không ít người lấy ra chén của minh rót rượu là uống, A Kết cốt lại một tiếng thét lên: "Tất cả dừng tay!"

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, A Kết cốt từ trong túi ngựa lấy ra một chiếc đũa bạc. từ từ tiến lên trước, ti mi quan sát lấy vò rượu, hắn lập tức chọn ra mấy vò, vỗ miệng niêm phong ra. dờ bỏ nắp, dùng đũa bạc lút vào bên trong kiểm tra, hắn đem đũa bạc rút ra. hướng vào ánh sáng nhìn xem một chút, đũa bạc không biến sắc, hắn lại dỡ những vò rượu khác ra. cũng đều không có chuyện gì.

Nhưng A Kết cốt cực kỳ đa nghi, hắn vẫn là chưa yên tâm. bèn lệnh nói: "Đem mọi vò rượu đều mờ ra, từng vò từng vò kiêm tra." Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Quý Thắng đang nướng dê âm thầm cười lạnh một tiếng, thù đoạn hạ độc của minh, bọn họ có thể kiểm tra ra được sao?

Tất cả các vò rượu đều đà thử qua hết. toàn bộ không có độc, A Kết cốt rốt cuộc đà gật gật đầu, chúng quân lập tức không kiên nhẫn thêm được nữa rót rượu là uống,

hiển linh mới lạ.

An Lộc Sơn nhìn trên chiến trường có rất nhiều người Khiết Đan. người Hề đang khấu đầu liền liền với thiên lôi, hắn lại càng kiên quyết thêm với suy nghĩ của minh. Loại thiên lôi chấn thiên động địa này quả thật rất có hiệu quả với bọn người Hồ dị tộc.

"Đại soái!"

Một đội kỵ binh chạy như bay đến, bọn chúng nhảy vội xuống ngựa, dâng hai quả thiên lôi giấy chưa nố lên, "Đại soái, đây là thiên lội vẫn chưa cháy, dây dẫn đã bị bọn thuộc hạ rút ra, sẽ rất an toàn."

"Đưa lên đây cho ta xem thử!"

Hai tên thân binh nhận lấy thiên lôi giấy đặt nó lên phía trước mặt An Lộc Sơn. An Lộc Sơn khom người xuống nghiên cứu cần thận, căn bản mà nói là y hệt như thiên lôi giấy hắn đã làm tại ư Châu, không gì khác nhau cả.

"Mồ nó ra!"

Mấy tên thân binh cùng đi lên dùng đoản kiếm sắc nhọn xẻ thiên lôi giấy ra, An Lộc Sơn nắm một nắm hỏa dược lên đưa gần mũi ngửi ngừi; xong lại vò vò, những hạt hòa dược này khá to và thô.

Hắn lại trầm giọng hỏi: "Thiên lôi đã nồ chết bao nhiêu huynh đệ? Phạm vi bị ánh hưởng là bao xa?"

"Hồi bẩm đại soái, một quả thiên lôi ánh hưởng trong phạm vi khoảng một trượng, tổng có có bảy mươi mấy quả thiên lôi giấy đà nổi trong quân trung, tổng cộng có hơn sáu trăm người bị chết, hơn nữa có rất nhiều huynh đệ bị thương vì người phía chúng ta tự giẫm đạp."

An Lộc Sơn không khỏi cười lạnh một tiếng, đó chính là thiên lôi của Lý Khánh An

Sáu trăm Yên quân đa phần đều là Hồ binh, nướng dê ăn dê đối với bọn họ mà nói chình là quen thuộc như cơm bữa, nhưng bọn họ lại chưa từng được ngửi qua thịt dê nướng thơm nức như vậy, bọn họ đồng loạt xúm tới, vừa uống rượu vừa dán mắt vào thịt dê quệt của Quý Thắng.

Rất nhanh, một con dê đã nướng được bảy tám phần chín, Quỹ Thắng đem khung dê nướng đưa cho các binh sĩ cười nói: "Có thề dùng được rồi!"

Bọn binh sĩ mừng rỡ, đều đồng loạt rút dao găm ra cất thịt chia ra ăn. "Chờ một chút!"

A Kết Cốt chen vào trong đám đông, hắn nhặt thùng tương lên ngửi ngửi, lớn tiếng hòi Quỹ Thắng: "Đây là cái gì?"

Quý Thắng sợ đến hoàng loạn không dám nói lời nào, Trương Tuần đi lên cười nội: "Tướng quân, đứa nhỏ này rất thật thà, chính là người bản địa Tù Huyện chúng ta, mấy năm trước đi Thái Nguyên giúp bếp núc, đã học được một bản lĩnh nướng thịt giỏi, lần này là trở về thăm nom phụ mẫu."

Trương Tuần lại ôn hòa nói với Quý Thắng: "Ngươi đừng sợ, hãy thành thật nói với tướng quân là được rồi."

Quý Thắng từ bên cạnh lấy ra một cái túi to, mở ra lấp bấp nói: "Đây là ta... từ Thái Nguyên tửu tứ mang đến... tương liệu, đem chúng quậy nát... dùng nước pha xong là được."

A Kết Cốt thấy bên trong đều là những thứ linh tinh như võ cây, hạt cò, quả cò v.v... hắn cũng chưa từng thấy qua, hấn nắm lên ngửi thử một chút, giống hệt như mùi vị của tương, nhưng hắn vẫn là không yên tâm, chi vào tương nói: "Ngươi uống một ngụm."

Quý Thắng bèn dùng thìa múc một muỗng. một miệng nuốt lấy, A Kết cốt dán mắt vào hắn một hồi lâu. cuối cùng đã gật gật đầu. lại cắt lấy một miếng thịt dê, đưa cho hắn, nham hiểm cười nói: "Đây là thưởng cho ngươi, ăn đi!"

Quý Thắng đón lấy thịt dê, từng miếng từng miếng nhỏ bỏ vào miệng bắt đầu nhai, A Kết Cốt lúc này mới hoàn toàn yên tâm rồi, vungtay một cái nói: "Được rồi!"

Chúng binh sĩ đà đợi đến mất hết kiên nhẫn lâu rồi, thấy hắn đã cho phép, bèn ùa cả lên, chia nhau giành thịt dê, lát sau, nguyên con dê đã nướng xong bèn bị giành sạch veo...

Dê bắt đầu lần lượt nướng xong, sáu trăm binh sĩ theo sĩ số mà chia thành sáu mươi mấy tồ, tụ lại một chỗ uống rượu ăn thịt, lớn tiếng ồn ào, không ít người uống rượu xong, ánh mắt bắt đầu dâm dục quét sang xe ngựa, có người đưa đi một số thịt cho nữ nhân và phu xe.

Trương Tuần cũng cắt một mâm thịt, ngồi ở bên cạnh A Kết cốt, một bên nhấm nháp từng miếng thịt nhò, một bên trò chuyện về việc thu biên an hương đoàn.

"A Kết Cốt tướng quân, thật ra điều ta quan tâm nhất chính là đài ngộ của các binh sĩ sau khi thu biên, bọn họ thật sự có thể giống như Yến quân vậy sao?"

A Kết Cốt nhếch miệng cười một cái, hắn chi chi vào mấy chục xe ngựa ở đằng sau nói: "Thái thú không cần lo lấng, ngươi có nhìn thấy chưa, trên xe ngựa đều là quân giới khôi giáp, Yến quân chính quy, chẳng qua là bộ binh, ta A Kết cốt trước giờ chưa từng bạc đãi thủ hạ của minh, ta ăn thịt uống rượu, các huynh đệ đều có phần cả."

"Ha hả! Có thể nhìn ra, tướng quân A Kết cốt có phong thái của danh tướng/

Bừa cơm trưa này đã ăn mất đến hơn một canh giờ, sần trăm vò rượu và sáu mươi con dê nướng bị các binh sĩ gió quét mây tàn mà quét sạch sành sanh, chuyện kỳ lạ ngay tại lúc này đà xảy ra. các binh sĩ đều say đến bí ti, rất nhiều người đều nằm trên mặt đất ngủ khò khò, những người khác cho dù không ngủ, cũng là say đến miệng mồm không rõ ràng. ngay cả đi đường cũng khó khăn, có thê nói, chi cần là người ăn thịt uống rượu, trên cơ bản không một ai thần trí tinh táo, đều say đổ trên đất, cả A Kết Cốt cũng nằm sấp trên tảng đá lớn mà ngủ khò khò.

Trương Tuần đà mượn cơ đi khỏi rồi. Quỷ Thắng và thù hạ tuy rằng cũng ăn thịt uống rượu. nhưng ai nấy đều giả vờ gục say, nhưng toàn bộ đều thần trí tinh tảo, vấn đề chình là xuất phát ở trên tương của thịt nướng, quả thật là không độc, nhưng nó lại chứa một thành phần thuốc mê cực lợi hại, ăn lượng nhỏ tuy rằng không đến nỗi bị chuốc mê, nhưng sau khi uống rượu vào, nó lại có thé gia tăng mức độ say rượu, hơn nữa nồng độ cồn trong rượu cũng rất cao, quân An Tây từ phương tây học được một phép chung cất. dùng đề chiết xuất rượu nồng độ cồn cao, dùng đề sát trùng khi trị thương cho binh sĩ. nhưng hàm lượng cồn trong rượu Trung Nguyên lại rất thấp, những binh sĩ này đột nhiên uống loại rượu nồng độ cao như vậy, thêm vào sự xúc tác của tương nướng thịt, tửu lượng có lớn đến đâu, cũng không chống lại được tác dụng chậm ngấm từ từ của cồn. gần như toàn bộ đều say đồ dưới đất.

Còn bọn Quý Thắng lại là đã uống thuốc giải rượu từ trước rồi. hơn nữa lại là uống rắt ít. thậm chí rất nhiều người căn bản chính là uống nước, tự nhiên là ai nấy đều không có chuyện gì cả.

Lúc này, trong rừng cây phía xa nhanh chóng chạy đến một bóng dáng nhỏ xinh, là nữ binh Tiểu Tạ, nàng thấy khắp mặt đất đều là binh sĩ say như chết, không khỏi khẽ nhướng mày, đá mạnh một cước vào một viên binh sĩ. tiến lên bẩm báo với Quý Thắng: "Quý đầu, năm tên gác ngầm của bọn chúng đều bị bọn ta thủ tiêu hết rồi."

Quý Thắng gật gật đầu. hắn lại quan sát xung quanh một lần. trên cơ bản đều đà gục hết, ngay cả mấy chục tên phu xe cũng uống đến say đồ, còn có mấy chiếc xe ngựa chờ nữ nhân bị cướp bóc, cũng không ai đi rình rập, chửng tỏ toàn bộ đều đã gục rồi, hắn cười lạnh một tiếng, bèn quay đầu lệnh nói: "Có thể động thù rồi!"

Mười mấy thủ hạ của hắn nhảy vọt lên, rút ra thanh đoản đao sắc bén vô cùng dùng để giết dê. mò đến từng tên binh sĩ, đem yết hầu của mỗi binh sĩ cắt đứt, động tác gãy gọn tàn nhẫn, một đao lấy mạng, chưa đến một khắc giờ, sáu trăm hai mươi lăm binh sĩ Yến quân giống như bị giết gà vậy, toàn bộ chết hết, bao gồm thủ lĩnh A Kết cốt cũng bị Tiêu Tạ một đao chặt đầu người xuống.

Máu đã đồ đầy cả mặt đất, mùi rượu và mùi máu tanh xộc mũi tràn đầy trong không khi. mấy chục nữ nhân bị nhốt trong xe ngựa tận mắt chửng kiến một màn máu me này, không ít người đều sợ đến mức kêu ré lên, lúc này, một mũi lệnh tiễn bắn lên trời, vang lên một tiếng "bác" trên không trung, phát nố.

Lát sau, chi thấy từ trong rừng xông ra đại đội binh sĩ an hương đoàn, có đến hơn nghìn người, người dẫn đầu chính là huyện úy Thôi An Thạch, hắn vác đao xông lên phía trước nhất, tìm quanh một vòng. chi thấy khắp mặt đất là từ thi, một người có thê để hắn hạ thủ cũng không có, hắn không khỏi cười khổ một tiếng, chắp tay với Quỷ Thắng nói: "Quỷ tướng quân là muốn bọn ta đến làm phu khuân vác ư?"

Quý Thắng cười ha hả một cái, đáp lề nói: "Vốn dĩ là muốn giữ cho các ngươi luyện gan. nhưng các huynh đệ thật sự là ngửa tay, bèn thay các ngươi nhọc công một phen, lần sau đi! Nhất định giữ lại cho các ngươi."

Thôi An Thạch bất đắc dĩ, chi đành hô lên nói với binh sĩ thù hạ: "Đem hết mọi thử có thề mang đi được, vùi lắp thi thề đi."

Các binh sĩ lập tức trở nên bận rộn, lột đi khôi giáp của từ thi, thu dọn quân giới, kéo gọn ngựa lại, mấy tên binh sì đem nữ nhân bị cướp bóc đến thả hết, các nữ nhân khóc lóc i ôi. một số nữ nhân xông lên trên, vừa đá vừa đánh sĩ binh chết đi, bọn họ đa số nhà tan cửa nát, chi đành đi an thân ở Tù Huyện trước, mấy chục phu xe bị dội nước lạnh tinh lại. bọn họ bị dọa sợ chết khiếp, liên tục dập đầu cầu xin tha mạng, nói minh cũng là bị bức bách mà đến, không hề làm chuyện thương thiên hại lý, Quý Thắng mệnh bọn họ đánh xe ngựa, đi về phía huyện thành.

Ngoài cửa huyện thành, Trương Tuần đà chờ đợi đã lâu, lần này giành được toàn thắng, làm chó hắn đối với bọn Quý Thắng tràn đầy lòng tin. thấy các dũng sĩ khái hoàn trở về, Trương Tuần tiến lên chúc mừng nói: "Quý tướng quân không hô là tướng quân đệ nhất xích hầu, xuất thù bất phàm, chúc mừng đại thắng trở về!"

Quý Thắng cũng cười nói: "Trương huyện lệnh không phải cũng tham dự sao? Nếu không phải Trương huyện lệnh đích thân đi, thì tên tướng Hồ kia làm sao mà chịu uống rượu của chúng ta, ăn thịt của chúng ta?"

Hai người cùng nhau cười ha hả, lúc này, dân chúng trong thành đều ra khỏi thành tới đón tiếp, từng đàn từng đàn trẻ con nhảy tưng tưng, quang cảnh thật linh đình mà náo nhiệt.

Trương Tuần và Quý Thắng lại đi sang một bên đi thương lượng đối gách của bước tiếp theo, hai người ngồi trên tảng đá lớn, Trương Tuần nhìn vào dân chúng vui tươi náo nhiệt, thờ dài nói: "Sáu trăm Yến quân bị giết. Lý Hoài Sơn há chịu dề dàng bò qua được, không lâu nữa đại quân sẽ kéo đến, chúng ta có lẽ có thê triệt lui, nhưng những dân chúng vô tội đều khó tránh khỏi cái chết, ta lo âu thay!"

Quý Thắng cũng biết thành trì Tù Huyện bị công phá thất bại, khó mà chống ngự Yến quân công thành, hắn ở trên đường bèn suy nghĩ đắn đo cho việc này, hơn nữa trong lòng đã có cách nghĩ rồi. hắn lấy ra một tấm bản đồ, trải lên trên tảng đá, cười nói: "Trương huyện lệnh chi bằng hãy nghe thử cách nghĩ của ta xem sao."

Trương Tuần mừng rờ, thì ra Quý Thắng đã có cách nghĩ rồi, hắn vội vàng áp sát lên trên.

Quý Thắng chi chi lên hướng nam chỗ không xa của bản đồ: "Đây là Đường Hung huyện, bên cạnh chính là vùng sông nước Trạch Quốc, trong phạm vi mấy trăm dặm, ta từng phái người đi dò thám qua. nơi đó cò lau rậm rạp, cực dễ ần mình, chúng ta chi bằng đem tất cả mọi người đều di dời đến Đường Hung huyện, nếu như Yến quân đến phạm, thì mọi người hãy trốn vào Trạch Quốc, Trương huyện lệnh thấy thế nào?"

Trương Tuần trầm tư một chút, nói: "Ta lo lấng đại quân An Lộc Sơn đến phạm, hiện tại lại là mùa đông, mặt nước kết băng, nếu mấy vạn người đến phạm, mọi người vẫn là trốn không thoát."

"Trương Huyện lệnh yên tâm, Đường Hung huyện ở Mạc Châu, Lý Hoài Tiên không dám phái đại quân rời khỏi U Châu, hắn kham không nổi tội, nhiều nhất phái năm sáu ngàn người đến tiêu diệt, ta nghĩ chúng ta chi cần lợi dụng triệt để địa lợi, hẳn là có thề đối phó."

Trương Tuần dứt khoát hạ quyết tâm, "Thôi được! Chúng ta hiện tại chuẩn bị rút khỏi đây ngay."

Lúc này, Quý Thắng bỗng nhiên nhớ tói một chuyện, bèn nói: "Không có thời gian một tháng trời, quân đội của Lý Hoài Tiên là không tìm thấy được tung tích của chúng ta đâu, mấy ngày nay ta còn có một nhiệm vụ phải đi hoàn thành, Trương huyện lệnh có thể dẫn người rút đi trước, trễ nhất mười ngày sau, ta sẽ kéo đến huyện Đường Hưng hội mật với Trương huyện lệnh."

Trương Tuần gật gật đầu, "Vậy có cần ta phái người giúp ngươi không?"

Quý Thắng mỉm cười nói: "Binh cần tinh không cần nhiều, chi cần hai mươi mốt tên thủ hạ của ta là đủ rồi!"

Một canh giờ sau, hơn một vạn dân chúng của Tù Huyện bắt đầu rút lui về phía nam, Quý Thắng thì mang theo hai mươi mốt tên thù hạ của hắn phóng đi về phía bắc, đi hoàn thành một nhiệm vụ khác quan trọng hơn.

(Thuyết minh của tác giả: vùng sông nước Trạch Quốc bên cạnh huyện Đường Hung chính là hồ Bạch Dương Điến của ngày nay, vào đời Đường diện tích rộng lớn, lớn hơn nhiều so với ngày nay.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.