Thiên Hạ 2

Chương 599: Q.14 - Chương 599: Huyết Chiển Tương Châu (3)






Tù Huyện Dịch Châu là một tiểu huyện thành nằm cạnh sông Dịch Thủy, tọa lạc phía nam của Dịch Châu, khá cách biệt với quan lộ. ơ bờ bên kia của Dịch Thủy chính là địa giới của U Châu, cũng như các châu huyện khác tại Hà Bắc, Tù Huyện sau khi trải qua vài đợt sóng dân chúng đào vong, nhân khâu giám mạnh đáng kế. Nhất là sau khi huyện A Hỷ cách Tù Huyện không xa gặp phải thảm họa đại đồ sát, dân chúng Tù Huyện lại càng đào vong trầm trọng hơn nữa. Từ hơn ba nghìn hộ dân ban đầu giờgiám còn lại không đủ sáu trăm hộ, cà một loạt các quan địa phương như huyện lệnh, huyện thừa, chủ bộ... đều chạy mất dép, không còn thấy tăm hơi ai. Trong cành nội Tù Huyện lòng người bàng hoàng, đạo tặc khắp noi.

Nhưng chẳng bao lâu sau Tù Huyện lại xuất hiện một vị quan phụ mẫu, hắn chính là Trương Tuần, nguyên huyện lệnh Dịch Huyện, quan viên đến Tù Huyện cùng hắn còn có huyện úy Thôi An Thạch, hai người họ nhanh chóng tổ chức dân đoàn tiêu diệt mười mấy đám đạo phi trong cành nội Tù Huyện, nhờ thế mà lòng dân mới ôn định lại. Cái khiến người ta nực cười ở đây là An Lộc Sơn lại có thể phát Yến vương lệnh đến gia thưởng Trương Tuần binh định phi tặc có công, thăng hắn làm Dịch Châu thái thú, Thôi An Thạch thì thăng làm Dịch Châu tư mã.

Trương Tuần một mặt giả vờ tiếp nhận việc bồ nhiệm, nhưng một mật khác hắn lại tích cực tụ tập dân lưu vong tứ phương, rèn đúc binh khí cung tiễn, tổ chức an hương đoàn. Chẳng mấy chốc họ đã diệt được một đám sơn tạc ba trăm người đóng chiếm một vùng tại Tượng Sơn, đoạt được một lượng lớn lương thực và binh khí. Hắn lấy lương

thực và binh khí phân phát cho dân, an gia bảo dân, khiến dân lưu vong tử phía cùng tụ tập đến như kiến bu. Chi trong vòng nửa tháng ngắn ngủi mà an hương đoàn của Trương Tuần đã lên được đến một ngàn năm trăm người.

Mà lúc này, tại Tù Huyện lại có một đội ngũ đặc biệt đến đây. Bọn họ đều cưỡi trên thân tuấn mà cao to, người mặt áo ngắn vải thô, trong áo lại có mặc thêm áo giáp hộ thể bên trong, đầu đội nón tre, tổng cộng là hai mươi hai ngươi. Ngoài một nữ tù dáng người mảnh khảnh yêu kiều ra, hai mươi mốt người còn lại ai ai đều tướng tá vạm vỡ, tráng kiện uy vũ. Họ có người mang hoành đao, sau lưng khoát trường cung và túi cò, bên yên ngựa treo lủng lăng một bình tiễn và giáo ngắn. thoạt nhìn đà biết đây là một đội quân không tầm thưởng. Người đứng đầu trong họ có một khuôn mặt khá trẻ con, tướng mạo thơ ngây và có phần thật thà khờ khạo. Tuy hắn dáng hình cao to, nhưng lại cho người ta cái cảm giác giống tiều nhị trong tửu tử hơn. Hắn chính là xích hầu tướng thủ hạ đắc lực nhất của Lý Khánh An, phen này hắn đến đây cùng hai mươi mốt huynh đê của hắn.

Còn thiếu nữ bắt mắt trong đội chính là nữ tử Tạ Lộng Kiếm đà ám sát Lý Khâm Tấu lần trước. Sau trận chiến tại biệt quán, Tạ Lộng Kiếm đã gia nhập vào tiểu đội xích hầu này. Nàng thông minh lanh lợi, hơn nữa lại không có một chút đòng đành éo lả của thiếu nữ bình thưởng, đồng hành ở cùng bọn xích hầu này cũng rất ư chịu thương chịu khó được, rất được bọn xích hầu quý mến. Mọi người đều gọi nàng là Tiểu Tạ, nhờ có nàng đi chung, các cuộc hành quân gian khố mòi mệt cũng trở nên thú vị lý thú hơn.

"Quỷ đầu, chúng ta thật sự phải đến giúp tên Trương huyện lệnh này sao?"

Tiểu Tạ dẫu sao cũng là thiếu nữ, vẫn sẽ nói nhiều hơn bọn hán tử suốt ngày tiếc lời như vàng. giọng nàng rất thánh thót rất hay, lúc đang nói chuyện nghe cử như con chim hoàng oanh đang hót líu lo.

Mọi người thích nhắt là nghe nàng gọi tướng quân Quý Thắng là Quý đầu. Quý Thắng rất nghiêm lệ với bọn họ, nhưng duy với tiểu cô nương này thì hắn lại chẳng bao giờ nối quạu trước mặt nàng. Xưng hô này khiến rất nhiều người đà cố ý liên tường thành đầu gà (*âm Quý trong tiếng trung có cách đọc giống với âm đọc của chừ gà trong tiếng Trung, cùng đọc Ji.), có thể trả thù được cho họ phần nào. Cử mỗi lần nghe tiểu cô nương gọi, bọn xích hầu lại mặt lộ ý cười, cười tít mắt nhìn về phía Tiểu Tạ.

Quý Thắng mặt mày mếu máo nói: "Ta cũng không biết vì sao lại phải giúp tên Trương huyện lệnh này, nhưng đây là mệnh lệnh của đại tướng quân, chúng ta nhất định phải nghe lệnh!"

"Đại tướng quân sao lại biết đến tên Trương huyện lệnh này? Thật là kỳ lạ quá đi!"

Quỷ Thắng trầm mặt lại, giọng kéo dài nói: "Tiểu Tạ "

Tiểu Tạ thè thè lười, bụm miệng lại không dám nói gì nữa. Trong lòng nàng lại càng hiếu kỳ hơn, rốt cuộc Lý Khánh An là một người như thế nào mà có thể khiến các đại ca này tôn sùng đến thế?

Có điều Quỷ Thăng trọng lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, bọn họ có rất nhiều nhiệm vụ đê làm, việc gì cũng có thế làm cho oanh oanh liệt liệt, nhưng mệnh lệnh Lý Khánh An phát đến đây chi có mỗi một câu: Toàn lực tương trợ Trương Tuần.

Trong ký ức của hắn, cái tên Trương Tuần này chi từng xuất hiện một lần trong báo cáo vạn chừ của Nhan Cảo Khanh, hoàn toàn không gì bắt mắt, nhưng sao Lý Khánh

An lại chú ý đến hắn. Đấy là điều Quỷ Thắng nghĩ mãi không ra, nhưng dù lý do gì đi chăng nữa, với mệnh lệnh của Lý Khánh An, Quý Thắng chi có hai chừ "phục tùng".

Một hàng người họ cùng đến dưới chân thành, tường thành không cao, trông cũng đà có phần cũ kỹ, cửa thành đóng chặt, mười mấy tên binh sĩ an hương đoàn đang tay cầm cán giáo trường gỗ trắng đứng gác trên thành đầu. đang thắc mắc nhìn họ.

"Xin thông báo với Trương huyện lệnh các người có người từ phía huyện Chân Đinh đến."

Một binh sĩ an hương đoàn vội co giò chạy về phía thành nội bẩm báo. Trương Tuần lúc này đang ngồi thương thảo việc tiếp quản dân đoàn của An Lộc Sơn cùng Thôi An Thạch. Việc này khiến Trương Tuần khó sầu nào, không biết ai đà nói việc an hương đoàn cho Lý Hoài Tiên trú thủ U Châu biết. Giờ Lý Hoài Tiên bèn phái người đến đưa tin. chuẩn bị thu nạp an hương đoàn của Trương Tuần vào Yến quân, chẳng bao lâu sau sẽ cho quân đội qua đây tiếp quản.

Trương Tuần đương nhiên không để dân đoàn minh gầy dựng nên bị An Lộc Sơn tiếp quản, đó có khác gì mình sẽ triệt để đầu hàng An Lộc Sơn cơ chứ? Nhưng hắn cũng biết sức chiến đấu của đội dân đoàn này của mình quá yếu, chi đánh được mấy tên tặc phi, hơn nửa còn chiến thắng nhờ dùng kế, nếu không dân đoàn của hắn cả bọn tặc phi kia còn đánh không thắng nồi. thế thì càng không phải nói là Yến quân chính quy.

"Sử quân, thuộc hạ cho rằng chúng ta vẫn nên dùng kế đề đối phó là tốt hơn. Lý Hoài Tiên lòng nảy sinh hoài nghi với chúng ta, cho nên hắn mới có cách nói là muốn tiếp quản, thuộc hạ đoán quân đội hắn phái đến cũng sẽ không dưới năm trăm người. Để đối kháng năm trăm Yến quân, chúng ta nhất định sẽ bại. chi có dùng kế may ra còn một tia hi vọng mỏng manh."

Trương Tuần để tay sau lung đi lại trong phòng, trong lòng hắn cũng đầy mâu thuẫn, trải qua nửa tháng nỗ lực không nghi, nhân khẩu Tù Huyện từ sáu trăm mấy hộ đà dần tăng lên đến hai ngàn hộ. lòng dân đã dần ốn định, hơn nửa Tù Huyện kề sát ư Châu, An Lộc Sơn chắc cũng sẽ không đồ thành, có thề nói không có tai nạn gì xảy ra thì hai ngàn mấy hộ trong huyện căn bản sẽ có thê cầm cự qua được trận chiến này.

Nhưng giờ hắn mà muốn chống đối lại việc tạo phán của An Lộc Sơn. đó là vì đại nghĩa. hắn muốn thù nghĩa thành nhân thì nhất định sẽ liên lụy đến dân chúng. đại quân của An Lộc Sơn mà ập đến toàn huyện đều đàn áp, dưới cái tổ bị lật thì làm sao có được quả trứng nào lành lặn? Hắn có thể sẵn sàng không khiếp sợ cái chết, nhưng là một quan phụ mẫu, đề những người dân vô tội này phải chết chung cùng minh, hắn làm sao mà nỡ nhẫn tâm. Trong lòng Trương Tuần đầy mâu thuẫn.

Một hồi sau hắn mới từ từ nói: "Yến quân lúc nào sẽ đến. sẽ có bao nhiêu quân đội đến đây? Chúng ta tạm thời chưa biết, cho dù muốn dùng mưu kế chiến thắng thì chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý là cá chết lưới rách, ngươi nên hòi lại các binh sĩ trong dân đoàn, xem rốt cuộc có bao nhiêu người muốn được thu nạp làm Yến quân?"

Thôi An Thạch nhìn ra nội tâm bàng hoàng bất lực của Trương Tuần, hắn bèn gật gật đầu nói: "Được thôi! Thuộc sẽ đi nói chuyện với mọi người đà. xem mọi người tâm ý thế nào. Nếu mọi người đều một lòng muốn phản An Lộc Sơn. vậy chúng ta sẽ huyết chiến đến cùng."

Thôi An Thạch hành một lễ xong vội quay lung đi ra. Còn lại Trương Tuần một mình đi đến cạnh cửa sổ, hắn để tay sau lung nhìn về nơi chân trời xa xa, đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất giữa đất trời bao la này nên lấy đại nghĩa làm trọng, hiểu lý lẽ, quốc gia nguy vong thì nên tự minh đứng ra, làm sao có thể vì ham sống sợ chết mà bám víu trên đời một cách nhục nhã. Nghĩ đến đây, lòng Trương Tuần bỗng tràn trề khi thế, sự tinh đã đến đây, hắn liều thôi!

Lúc này, ngoài cửa là tiếng bẩm báo của một tên binh sĩ dân đoàn: "Sứ quân, ngoài thành có một đội nhân mã đến đây, có chừng hai mươi người, họ nói là đến từ huyện Chân Định, muốn gặp sứ quân. "

Trương Tuần thử người ra, người huyện Chân Định đến đây, không lẽ lại là Tường Hiếu Thông à? Nghĩ thế hắn vội khoát ngoài bào nói: "Hãy mau dẫn ta đi xem thử là ai!"

Huyện thành không lớn, không bao lâu sau Trương Tuần đã đi lên trên thành, hắn nhướng đầu nhướng cổ ra nhìn xuống dưới, chi thấy dưới thành quả nhiên có hai mươi mấy tên kỵ binh đang đứng, nhưng họ lại không phải Tường Hiếu Thông, mà là một đoàn người hắn chẳng quen.

"Bổn quan chính là Trương Tuần, các ngươi là ai? Sao lại phái đến tìm ta?"

Quý Thắng thúc ngựa đi lên trước cười nói: "Thân phận của bọn ta không tiện tiết lộ, Trương huyện để bọn ta được vào thành, ta sẽ đích thân nói với ngươi."

Trương Tuần thấy đối phương chi có hai mươi mấy người, cho dù là người của An Lộc Sơn thì cũng chăng làm gì nỗi hắn, bèn hạ lệnh nói: "Mở cửa thành, đế cho họ vào đây!"

Binh sĩ cũng xoay ròng rọc, cửa thành môn nặng trĩu cũ kĩ cót két mờ được. Hai mươi mấy người họ rồng rắn đi vào. Trương Tuần vội chạy nhanh xuống chán thành đứng cạnh cửa đợi họ đi đến. Hắn một lần nữa chấp tay thi lễ nói: "Xin hỏi thân phận của các vị là?"

Quý Thắng nhảy phóc xuống ngựa, khẽ giọng nói với hắn: "Chúng ta là xích hầu quân An Tây, ta là trung lang tướng Quý Thắng của đệ nhất xích hầu doanh."

"Ồ!"

Trương Tuần kinh ngạc thốt lên một tiếng, hắn lập tức hiểu ra đây là ai, mừng rờ nói: "Không lẽ chính là Quý tướng quân đã tiêu diệt bộ hạ của Lý Khâm Tấu?"

"Đúng ta đây."

Trương Tuần bỗng nhiên nghiêm trang thi lễ nói: "Hóa ra là Quý tướng quân đà đến. ta đà thất lễ rồi!"

"Suỵt!"

Quý Thắng nhìn nhìn sang hai bên, thấy các binh sĩ dân đoàn trên thành đều đang dõi theo bọn họ chằm chằm, bèn khẽ giọng nói: "Nơi này không thích hợp nói chuyện, Trương huyện lệnh hãy đối một chỗ nói chuyện khác đi."

"Quý tướng quân xin mời đi theo ta!'

Trương Tuần dẫn mọi người đi đến huyện nha, hấn lệnh người đi chuần bị cơm nước, xong lại cho người dẫn ngựa đi cho ăn. Sau khi có người tiếp đón mọi người nghi ngơi và ăn uống, Quỷ Thắng và phó thù của hắn Triệu Cảnh Vân mới đi theo Trương Tuần đi vào trong nội nha.

Trương Tuần mời họ đi vào trong phòng, đóng cửa lại mới thờ dài nói: "Các vị đến đây có lẽ đà không đúng lúc lắm."

Quỷ Thắng và Triệu Cảnh Vân nhìn nhau, Quý Thắng mới cười nói: "Làm sao mà

không đúng lúc?"

"Quân đội của An Lộc Sơn có lẽ ngày mai ngày mốt hai ngày này sẽ thu nạp dân đoàn của ta, ta đang phát sầu vì việc này đây."

Trương Tuần thở dài nói, "Thật sầu não quá!"

Nhưng Quý Thắng lại cười phá lên, "Nói như thế này, bọn ta nên đã đến thật kịp thời mới đúng, có thể giúp Trương huyện lệnh giãi quyết kiếp nạn này."

Trương Tuần nghe mà lòng đại hi, hắn vốn dĩ định liều minh chống chế thu nạp của quân nội An Lộc Sơn, đang sầu não là không ai có thể giúp hắn, nhưng giờ bọn Quý Thắng đã đến đây, đây chẳng khác nào đã mang đến sự hỗ trợ hùng hậu cho hắn.

"Quý tướng quân đến đây quả thật là ông trời có ý giúp ta rồi!"

"Trương huyện lệnh không phải khách sáo, bọn ta tuy người không nhiều, nhưng lại sờ trường là đánh đột xuất, ta tin chắc rằng nhất định giúp đỡ Trương huyện lệnh được."

Trương Tuần cuối cùng cũng thấy yên tâm được rồi, hắn bỗng nhớ ra một việc, bèn cười hòi: "Quý tướng quân sao iại nghĩ ra đến Tù Huyện? Ta còn cứ ngờ các vị đã trở về Hà Đông rồi chứ?"

"Bọn ta đúng là đã trở về Vân Châu một chuyến, nhưng sau đó lại nhận được mệnh lệnh của đại tướng quân bọn ta, lệnh cho bọn ta phải đến Tù Huyện giúp một tay hỗ trợ Trương lệnh, cho nên bọn ta lại vội vã trở lại."

"Ý tướng quân là nói do Triệu vương điện hạ để các vị đến đây giúp ta ư?" Trương Tuần có phần kinh ngạc hòi.

Quý Thắng cười cười gật đầu thừa nhận, "Đúng thế!"

"Nhưng Triệu vương điện hạ làm sao mà lại biết được đến ta?"

"Việc này thì ta cũng không rõ lắm. có lẽ do Nhan thái thú đã nhắc đến ngươi trong báo cáo, nói ngươi có ý định chống lại An Lộc Sơn tại Tù Huyện, đại tướng quân bọn ta là người rất ư cẩn mật, những việc người khác không nghĩ đến được, đại tướng quân cũng có thể chú ý đến, cho nên đã lệnh cho bọn ta đến hỗ trợ ngươi."

Trương Tuần nghĩ theo chiều hướng khác, có lẽ cũng chi đành giải thích thế thôi, hắn cũng chưa xem qua báo cáo của Nhan Cảo Khanh, không biết hắn đà viết gì về mình trong bản báo cáo.

"Vậy Quý tướng quân có từng suy nghĩ qua là chúng ta nên đối phó với quân đội An Lộc Sơn sắp đến như thế nào?"

"Việc này... cách ứng phó thì chắc cũng nhiều, chúng ta hãy cùng thương lượng thống nhất lại đã."

Trưa ngày hôm sau, một đội kỵ binh Yến quân chừng sáu trăm người đà đến Tù Huyện, người đứng đầu là một trung lang tướng người Khiết Đan, hắn tên là A Kết Cốt, năm nay chạc ba mươi lăm. ba mưới sáu tuổi. Da hắn ngâm đen, thân hình không cao, nhưng lại nhìn rất ư chắc khỏe. Hắn đà tòng quân nhiều năm trong quân Phạm Dương, có thể nói tiếng Hán lưu loát, hắn là một trong các bộ tướng của Lý Hoài Tiên. Lần này phụng mệnh Lý Hoài Tiên đến đây để tiếp quản an dân đoàn của Tù Huyện.

Một mặt cố nhiên là do Lý Hoài Tiên không cho phép đội quân thử hai xuất hiện trên địa giới ư Châu phụ cận ngoài Yến quân, một mặt khác cũng vì phía Hà Bắc dân đào tẩu trầm trọng, binh nguyên cực thiếu. Lý Hoài Tiên nghe nói Trương Tuần lại có thể chiêu mộ được một ngàn năm trăm người, hắn lập tức đà quyết định gom đội quân này về tay mình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Dần quân đến châu huyện phụ cận làm việc là việc mà bọn binh phi này khoái nhất, An Lộc Sơn đà không còn quản thúc quân kỳ, cử đi ra ngoài một phen không biết có thê gom về bao nhiêu thử hay ho, hơn nữa đội quân đội này sẽ thưởng trú tại Tu Huyện, nên trời cao hoàng đế ở xa, bọn chúng sẽ trở thành thổ hoàng đế noi đó.

Vì thế Lý Hoài Tiên vừa định phái binh lập tức có ba bốn bộ tướng tranh nhau đòi đi, không ai xem bọn an dân đoàn lâm thời gộp lại của bọn nông dân ra gì, nhưng nghe nói Tu Huyện có hai ngàn hộ nhân gia. phụ cận còn có huyện Toại Thành, huyện Quy Nghĩa, mấy nơi đó nhân khẩu đều không ít. nhiệm vụ này đúng là một miếng thịt béo bơ.

A Kết Cốt rất biết cách nịnh bợ, vì thế cuối cùng nhiệm vụ này đã bị hắn giành được, theo sau sáu trăm mấy kỵ binh còn có mấy mươi chiếc xe ngựa. trong đó cố nhiên có một số thử đại loại như cờ phướn, quân giới áo giáp, nhưng nhiều hơn nữa là tài sản bọn chúng kiếm chác được dọc đường.

Bọn chúng đà liên tiếp tập kích năm sáu thôn trang phụ cận mỗi đêm, dù cho phần lớn dân chúng đều đà bò chạy, nhưng bọn chúng cũng vẫn kiếm chác được không ít, và còn bắt cóc được năm sáu phụ nhân trẻ tuồi, trong đó còn có mấy người tướng mạo khá khám, đợi dọc đường chơi chán, chúng sẽ phái người đưa về U Châu bán cho kỹ viện, thế là lại thêm một khoản thu nhập.

Những người phụ nữ này đều bị nhốt trong xe, dọc đường các nàng khóc lóc inh ỏi, nhưng những binh binh sĩ này lại không thèm đểtâm, vì cử tối lại cứ trút hết lên đầu các nàng thôi. Dầu sao Lý Hoài Tiên cũng đâu có quy định thời gian cho bọn chúng. cử vừa đi đường vừa cướp bóc giết người cướp của. mặc sức mà hãm hiếp phụ nữ.

Vào lúc trưa, mắt thấy phía trước còn mười dặm bèn là Tù Huyện, mọi người nghĩ đến Tù Huyện sẽ có hai ngàn hộ gia đình, trung bình mỗi gia đình có ba người, chi nghĩ thế thôi là bọn chúng đà nóng hết cả ruột gan, chi mong có thể bay ngay đến Tù Huyện mà thôi.

Nhưng ngay tại lúc này, phía trước cát bụi cuồn cuộn xuất hiện một đội nhân mà. A Kết Cốt lập tức thét lên hạ lệnh đội minh dừng bước tiến lên. Đợi khi đội nhân mà phía trước đến gần mọi người mới nhìn rõ, đấy là mười mấy tên hán tứ đang kéo theo hai chiếc xe ngựa, trên xe là mấy mươi con dê bị trói lại, và còn có không ít các cái lu to cùng cũi gỗ. Bọn chúng đều có phần thử người ra, thế này là muốn làm gì?

Chi thấy một quan viên trung niên đi đầu đi lên khom người thi lề: "Hạ quan là Trương Tuần thái thú Dịch Châu, xin hỏi các vị có phải là quan binh mà Lý tướng quân phái đến Tu Huyện để tiếp quản không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.