Trình Thiên Lý sắc mặt trắng bệch ra, đối phương chi có năm tòa sào xe áp vào thành, hắn không hề bận tâm đến đó, nhưng hắn vạn lần không ngờ rằng. binh sĩ trong năm tòa sào xe này lại hung hãn như vậy, đánh đến thủ hạ của hắn liên tục bại lui, hắn mới sực ý thức được rằng, bản thân mình đã khình địch rồi.
"Áp sát lên! Tiêu diệt toàn bộ bọn chúng...
Trình Thiên Lý quơ tung chiến kiến, quát to một tiếng, hàng nghìn binh sĩ ùa lên như ong vỡ tổ, phân cắt bao vây, đem năm trăm Yến quân hung hàn ép chặt vào chỗ bọn họ mạnh ai nấy đãng thành, đề ngăn ngừa bọn họ hội họp lại thành một thể, quân Đường trên đầu thành cũng biết rằng. một khi An Lộc Sơn phá thành, tất cả bọn họ không ai có thể sống sót được, vì thế quân Đường cũng liều chết vồ đến, năm trăm tinh nhuệ của Yến quân tuy rằng hung hàn, nhưng dù sao nhân số không đông, đối diện với sự bao vây dày đặc của quân Đường. lại nhất thời không xông ra được.
Trên thành dưới thành vẫn đang ác chiến, thang mây bị hất văng, binh sĩ công thành bị bắn trúng rơi xuống thành, tiếng thảm kêu, tiếng rống thét nối đuôi nhau vang lên, Yến quân dưới thành cũng tên như mưa bắn đến. không ngừng có quân Đường trúng tên ngã xuống đất. trận chiến công phòng của đối phương đã bước vào trạng thái gay cấn nhất.
Nhưng sự uy hiếp lớn nhất vẫn là năm tòa sào xe, chúng tựa như năm tòa thông đạo Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
đãng thành tiện lợi, Yến quân ồ ạt không dứt từ chỗ này đãng lên đầu thành, Trình Thiên Lý gắp đến đôi mắt đều đò cả, hắn thấy hỏa tiễn quân Đường bắn sang sào xe, nhưng lại không có hiệu quả gì, mấu chốt là thiếu thốn vật dẫn lửa.
Hắn quay đầu lại khản giọng gào lên: ""Dùng dầu hòa! Dầu hòa!'
Mấy trăm binh sĩ ôm lấy hũ sành có đựng hòa dầu xông lê. đem hũ sành ra sức ném mạnh lên sào xe, hũ sành vỡ vụn, hòa dầu màu đen chảy đầy một xe, lúc nàỵ hòa tiễn tề phát, sào xe "phụt!" một cái bốc cháy, ngọn lửa bốc cao, chi trong phút chốc, ngọn lửa to hừng hực đem năm tòa sào xe trước sau nuốt chửng, không có hậu viện ủng hộ, năm trăm cánh quân hung hàn xông lên trước tiên cũng càng đánh càng ít đi, cuối cùng toàn bộ bị quân Đường tiêu diệt.
Lúc này quân Đường lại đưa vào ba nghìn binh sì, làm cho binh lực phòng thủ đoạn phía đông đã đạt đến hơn một vạn người, quân Đường từ từ chiếm thế thượng phong, khống chế lấy cục diện.
"Tang! Tang! Tang!"
Cùng với tiếng chuông thu binh vang lên. Yến quân công thành rút lui như nước triều, bỏ lại thi thể ngổn ngang trên mặt đất, thang mây tan thành vờ vụn và sào xe thiêu cháy hừng hực, đợt tiến công mang tính dò thám lần đầu tiên của Yến quân đà kết thúc.
Trận chiến này đà trải qua gần hai canh rưỡi giờ, Yến quân bị thiêu hủy năm tòa sào xe, thang mây hai mươi ba chiếc, tứ thương hơn sáu nghìn người, còn quân Đường cũng đã tứ thương hơn một nghìn người, đầu thành đã bắt đầu trở nên bận rộn, dân phu lên thành thu dọn thi thể người chết, đem người thọ thương dùng cáng khiêng xuống, thanh Lý mũi tên trên thành, một số binh sĩ ngồi lung xe xuống thành, giết chết Yến
quân thọ trọng thương mà không trốn về, thu lại mũi tên...
Chiến sự máu tanh mà căng thẳng cuối cùng đà ngừng lại, Trình Thiên Lý chi cảm thấy mình mệt đến sắp nhũn cả người, mồ hôi đà làm ướt đẫm hết áo giáp bên trong bên ngoài của hắn, khôi giáp trở nên đặc biệt nặng nề, giống như một tảng đá lớn treo trên người hắn. hắn không chút sức lực ngồi trên một tảng đá lớn ngóng nhìn về phía ngoài thành, ngoài thành liên doanh ngợp trời lấp đất đột nhiên trở nên không chân thật, hắn cảm thấy mình cứ như đang mơ phải một ác mộng, đợi lúc tinh mộng, mọi thử sẽ lại trở về bình lặng. quá nhiều sự giết chóc và từ vong làm cho trái tim hắn trở nên chai sạn, trong lòng hắn lại thấp thoáng có một khát vọng từ chiến sa trường.
"Trình tướng quân, mau nhìn kìa!" Một viên thân binh chi vào bầu trời kêu lên.
Trình Thiên Lý quay đầu lại, chi thấy hai con chim câu đưa thư đang lượn vòng trên không trung, bay đi về phía nam, hắn mim cười gật đầu. vị nữ nhân cụt tay kia động tác cũng nhanh thật.
Thật ra Trình Thiên Lý vẫn là đoán sai rồi, đây là lá thư cáp thứ tư Tề Vũ Hoa đưa đi, nàng cũng giống như những ký giả chiến trường ở đời sau vậy, mỗi cách một canh giờ bèn đem tình hình chiến đấu mới nhất đưa đi, chim câu bay về phương xa với một tốc độ cực nhanh, lá thư cuối cùng này là sự tổng kết đại chiến của nàng.
Câu thư của Tương Châu là đưa về Hà Âm. đây là trạm trung chuyển, rồi lại từ nơi này đem tình báo chuyển đưa đến những nơi khác, hai nơi cách nhau khoảng hơn ba trăm dặm. nhiều nhất một canh giờ hơn chim câu bèn có thế bay đến. còn Lý Quang Bật từ sớm vừa mới đi đến Hà Âm, hắn đêm qua được tin đại quân An Lộc Sơn đã đến Tương Châu, bèn không quản đêm đen kéo đến Hà Âm, có chút không giống như sự
dửng dung phớt lờ của Lý Khánh An đối với chiến sự Tương châu, Lý Quang Bật đối với chiến dịch Tương Châu cực kỳ chú tâm, hắn biết rằng nếu Tương Châu có thể giữ được, vậy thì sự tạo phán của An Lộc Sơn sẽ không còn gì đáng lo nữa, cuối cùng bị ép sát vào một tuyến Hà Bắc, còn nếu như Tương Châu thất thù, cũng có nghĩa là An Lộc Sơn tất sẽ chiếm lĩnh toàn bộ địa phận Hà Bắc.
Vốn dĩ Lý Quang Bật cũng tin tường thành Tương Châu có thể giữ được, gần năm vạn thủ quân, tường thành cao to kiên cô, lương thực sung túc, nêu như là hãn, kiên thủ nửa năm trở lên không có vấn đề gi, nhưng từ chiến báo liên tục truyền đến mà thấy, làm cho trái tim của hắn thắt chặt lại, một lần tiến công mang tính dò thám ngắn ngủi, bèn đã làm cho việc thù thành lộ ra bao nhiêu sơ hở chết người, còn bị quân địch công lên trên đầu thành, nếu như An Lộc Sơn thật sự là toàn phương vị quy mô lớn tiến công, thành Tương Châu có còn giữ được nữa không?
Trình Thiên Lý tuy rẳng là lão tướng tòng quân nhiều năm, nhưng hắn dù sao cũng ở An Tây nhiều năm, không có kinh nghiệm tác chiến thù thành a!
"Tình hình kết băng của Hoàng Hà thế nào rồi?"
Lý Quang Bật thấy một tên thân binh đi vào, vội vàng hòi.
"Hồi bẩm tướng quân. Hoàng Hà vẫn chua hoàn toàn đóng băng, ở giữa vẫn còn mặt sông khoáng bày dặm."
Lý Quang Bật thấy bất lực, cho dù hoàn toàn đóng băng rồi hắn cũng không thể đi, phái đợi đến sau khi đóng băng thật cứng mới có thé qua sông, Lý Khánh An không hề phản đối hắn chi viện Tương Châu, suy xét về mặt đại cục mà nói, hắn cũng cho răng giữ vững Tương Châu là mấu chốt để bình định An Lộc Sơn phản loạn, viện trợ Tương Châu là điều chắc chắn, chi là dùng gách lược gì, đối phương có ba mươi vạn đại quân
vây thành, mình liều lĩnh suất quân tiến tới Tương Châu, rõ ràng là trúng kế vây thành đánh chậm của An Lộc Sơn. An Lộc Sơn thế quân đang mạnh, không thể trực diện địch lại được.
Lý Quang Bật trầm tư trong chốc lát. hắn quyết định đợi sau khi Hoàng Hà đóng băng, mệnh cánh quân Lý Thịnh xuất binh tiến vào Hà Bắc. đi Thương Châu lộ tiến sát U Châu, dùng kế gách vây Ngụy cửu Triệu mà ép An Lộc Sơn triệt quân.
Nghĩ vậy, hắn lập tức ngồi trở lại vị trí. hồi một lá thư cho Tương Châu thành, hắn chi ra mấy chỗ thiếu sót trong việc thủ thành của Trình Thiên Lý, đồng thời truyền thụ cách đối phó với sào xe.
Đồng thời, hắn lại viết một lá thư cho Lý Khánh An, báo cáo với hắn tình hình của trận chiến công phòng Tương Châu, viết thư xong. hắn giao cho thân binh nói: "Đem hai lá thư này lập tức đưa đi, phải nhanh!"
Lý Khánh An lúc này đã về đến Lạc Dương, hắn sống ở biệt cung Đông Đô ở ngoại thành Lạc Dương, đây là nơi ở của Võ Tắc Thiên lúc tuổi già tu phật, nằm ở một nơi phong cảnh tuyệt đẹp ở ngoài thành Lạc Dương. thật ra đây là một vùng đồi núi, bốn bề bị dãy núi lượn quanh, trên núi trồng đầy tùng bách xanh rờn, cho dù là mùa đông, cũng là một xanh um tươi tốt, suối non róc rách, đá núi hình thù kỳ dị, một con sông nhỏ như dây ngọc xuyên qua sơn cốc, là một nơi tuyệt vòi cho việc ẩn cư tu tánh.
Lúc này suối nguồn đông lạnh, nước sông đóng băng. thế giới trong veo, một trận tuyết nhỏ đang rơi xuống lả tả, đã nhuốm lên một lớp sương trắng lên non xanh nước biếc.
Hồ bôn quân của Lý Khánh An đã vây chặt sơn cốc và xung quanh, trong các trái núi xung quanh cũng có xích hầu tuần tra, giới bị vô cùng nghiêm ngặt.
ờ ven sông dưới chân núi bèn là một tòa biệt viện chiếm đất khoảng hai mươi mẫu. khoảng hơn một trăm gian nhà. không có tường rào, biệt viện mái cong cột rường, khắc rường chạm cột. kiến trúc hoa mỹ lộng lẫy, xây dựng trong một rừng cây, nước sông lượn lờ vòng qua khu trạch, là một vật kiến trúc hoàn toàn dung hòa vào thiên nhiên.
Nơi này ngoại trừ Lý Khánh An ra, còn có Dương Ngọc Hoàn từ Trường An mang đến, ngoài ra còn có mười mấy cung nữ và hoạn quan của hoàng cung Lạc Dương hầu hạ, dẫn theo người đẹp ân cư. ngày tháng cũng khá là nhàn dật.
Tuy rằng có nữ nhân quốc sắc thiên hương như Dương Ngọc Hoàn ở bên minh, nhưng thời gian ban ngày Lý Khánh An ở bên nàng không nhiều, hắn đến nơi này không phải là để hưởng thụ mỹ nhân mỹ cảnh, mà là để tịnh tâm suy nghĩ đại thế thiên ha.
Thư phòng của Lý Khánh An ở sát ven sông, ở lầu hai, căn phòng rộng lớn sáng sủa, từ cửa sồ nhìn xuống đất có thề thấy rõ cánh đẹp ở bên ngoài. nơi đây cũng từng là thư phòng của Võ Tắc Thiên, tuy rằng đà được tu sửa mới lại, nhưng rất nhiều chi tiết của căn phòng vẫn tràn đầy phong cách mềm mại nữ tính, tỷ như ô cửa sổ, như cột chạm, như trang sức cửa, như phảng giường v.v... hoa chim cá bọ, mỹ nhân sĩ nữ tinh xảo ở bên trên, không nơi nào là không để lộ ra một mặt yếu mềm thân là nữ nhân của Võ Tắc Thiên năm xưa.
Nhưng giờ phút này thứ phong cách này đã rất khó cám nhận được nữa, trong phòng treo đầy các loại bàn đồ, An Tây, Quan Trung, Hà Nam, Hà Bắc, Hà Đông, Ba Thục, Kinh Tương, Giang Hoài v.v... còn có một chiếc sa bàn dài bốn trượng rộng ba trượng đặt ngay chính giữa căn phòng.
Đây chính là một chiếc sa bàn chắp ghép lại bao gồm cả Hà Bắc đạo, Hà Đông đạo và Hà Đông đạo, non nước thành trì, quan ải đạo lộ, không gì là không rõ ràng rành mạch, Lý Khánh An đứng ngay trước sa bàn, chăm chú nhìn vào thành Tương Châu, chìm vào trong sự trầm tư.
Hắn đã nhận được tình báo mới nhất về việc đại quân An Lộc Sơn bao vây Tương Châu, Lý Khánh An trước giờ vẫn cho rằng chiến lược của An Lộc Sơn là trên danh nghĩa là công Hình Tinh, thực tế là chiếm Tương Châu, khống chế lấy toàn địa phận Hà Bắc trước.
Cho đến nay, hành động của An Lộc Sơn đều bị hắn dự đoán được, nhưng không biết vì sao, trong lòng An Lộc Sơn đột nhiên này sinh một tia cành giác, thứ cành giác này là một sự nhạy cảm chiến lược mà hắn nhiều năm chình chiến từ từ hình thành nên, là một sự tích cóp vun đắp kinh nghiệm chiến tranh, là người thưởng không thế nào chạm tới được.
Hắn cám thấy chiến lược của An Lộc Sơn không chi đơn giản là đoạt lấy Tương Châu như vậy, rất đơn giàn, thân là một người dã tâm với ý chí đoạt lấy thiên hạ, thì ánh mắt của hắn tuyệt sẽ không chi dán vào một thành một vực, nếu như nói mục đích của An Lộc Sơn chi là lấy Hà Bắc đạo, hắn Lý Khánh An tuyệt đối không tin.
An Lộc Sơn lúc này đã vây khốn thành An Dương, hắn thật sự sẽ dùng ba mươi vạn đại quân đối phó với một tòa thành trì ư? Lý Khánh An đã từ từ ý thức được, trong cái thực của An Lộc Sơn vẫn có cái hư, hắn đang vây khốn thành Tương Châu, thì song song đó tất sẽ có mưu đồ gì khác, vậy thì hắn sẽ mưu đồ tới noi nào? Hà Bắc đạo hay là Hà Đông đạo?
Ánh mắt của Lý Khánh An rơi vào trên dãy núi Thái Hành, Thái Hành bát Hình, ở
phía namTương Châu có tử Hình, Phũ Khẩu Hình. Bạch Hình. Thái Hành Hình và Xí Quan Hình, trong đó Thái Hành Hình và Xí Quan Hình đều ở Hoài Châu, Bạch Hình ở Vệ Châu, ba Hình này cách Thái Nguyên đều khá xa, nằm ở phía namHà Đông, hơn nữa thế núi cách trờ, đường sá gian nan, mấu chốt là chiến lược của An Lộc Sơn ý đồ là gì, nếu như là vì uy chấn Tần Tấn, vậy thì đi ba Hình này tiện lợi hơn, nhưng nếu như là binh chi Hà Đông, vậy quân An Lộc Sơn ắt sẽ đi Phũ Khẩu Hình, uy hiếp Thái Nguyên.
Lý Khánh An cơ hồ có thề khẳng định An Lộc Sơn sẽ đi hướng tây, điều hắn duy nhất không thể khẳng định chính là. An Lộc Sơn xuất kỳ binh nhập Tần Tấn, hay là đánh chắc tiến chắc đánh vào Hà Đông.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát. bèn quay về chỗ ngồi, đặt bút viết một lá thư cho Quách Tử Nghi, lệnh thân binh đằng sau nói: "Tốc đem thư này gửi cho Quách Tử Nghi."
Thân binh vừa đi khỏi, Dương Ngọc Hoàn lại bung một bát trà sâm đi vào, thấy bản đồ khắp cả phòng không khỏi che miệng cười nói: "Chà! Ngươi đang bán bản đồ sao?"
Lý Khánh An lười biếng vươn vai một cái cười nói: "Coi như vậy cũng được! Nhưng không có khách hàng. nàng muốn mua một tấm không?"
"Ta mua bản đồ làm sì. có phải là bản phổ nhạc đâu. hơn nữa thì ta trên người không có tiền."
Lý Khánh An ám muội chớp chớp mắt cười nói: "Không có tiền cũng không sao, lấy thân trả là được rồi."
"Xí!^
Dương Ngọc Hoàn lườm hắn một cái: "Nhà ngươi đó, tại sao mà từ sáng đến tối cứ nghĩ đến chỗ đó không hà, mặc kệ ngươi, ta đi trước đây."
Lý Khánh An thấy nàng đẫy đà xinh đẹp, giữa nét mặt lông mày quyến rũ vô cùng, hắn không khỏi tâm dục lay động, tiến lên từ phía sau ôm lấy nàng, ở bên tai nàng thấp giọng cười nói: "Dương mỹ nhân, sang vách bên đi, ta cho nàng xem một vật."
"Ta không xem, ngươi nhất định không tốt bụng gi."
Ngoài miệng tuy rằng nói vậy, nhưng Dương Ngọc Hoàn đã mắt mị như tơ từ lâu, tiếng nói thò thẻ, Lý Khánh An nửa dìu nửa ôm đẩy nàng đi đến tâm phòng ở vách bên.
"Thất Lang, bây giờ còn đang là ban ngày, chúng ta buổi tối hãy đến đi!' "Buổi tối nói chuyện buổi tối sau."
Lý Khánh An đóng cửa lại, tim đến tay tới, cởi áo giở váy cho nàng, Dương Ngọc Hoàn bị hấn làm đến toàn thân mềm nhũn, đứng không vừng, chi đành ôm lấy cô của hắn. ở bên tai hắn thổi hơi thì thào: "Ngươi thật là oan gia của ta...
Nhất thời, cà phòng sắc xuân, vang lên tiếng thờ hồn hển không dứt.
Quân đội của Quách Tử Nghi vẫn ở Hằng Châu Chân Định huyện giằng co với quân Sử Tư Minh, lúc này song phương đều có tăng binh, Quách Tử Nghi từ Hà Đông tăng binh ba vạn, làm cho binh lực đạt đến tám vạn, làm cho quân đội Sử Tư Minh cũng do An Khánh Tự suất quân hai vạn tiến đến tăng viện, tám vạn đối mười vạn, song phương thế lực ngang nhau.
Nhưng điều thú vị là, hai bên đều án binh bất động, phàng phất như ngầm hiểu mà không lên tiếng, hai bên đều dán chặt vào trận chiến Tương Châu ở phía nam, đối với Sử Tư Minh mà nói, nếu như đại quân An Lộc Sơn bị giữ chân ở Tương Châu, vậy thì hắn sẽ dứt khoát tiến vào Hà Đông, giành lấy địa bàn, nếu như An Lộc Sơn quả quyết chiếm lấy Tương Châu, vậy bước tiếp theo An Lộc Sơn ắt sẽ tiến quân Hà Đông, vậy hắn sẽ ở lại Hà Bắc, ở Hà Bắc tìm kiếm sự phát triển, tóm lại, Sử Tư Minh có cách nghĩ của mình, đối với tên An Khánh Tự đến giám sát hắn, Sử Tư Minh khôngbận tâm đến lắm, một mệnh lệnh bèn có thể điều hắn đi rồi.
Đối với Quách Tử Nghi cũng như vậy, hắn cũng đang theo dõi Tương Châu, chi cần đại quân An Lộc Sơn bị giữ chân ở Tương Châu, hắn bèn có thế đại quân ép lên, đánh bại cánh quân Sử Tư Minh, chọc thẳng vào sào huyệt U Châu của An Lộc Sơn, vi cơ hội này, Quách Tử Nghi lại điều năm vạn quân hậu bị ở một đầu khác của Tinh Hình đợi mệnh, một khi điều kiện chín muồi, hắn sẽ chủ động xuất kích bộ Sử Tư Minh.
Quách Tử Nghi đứng ở trên đầu thành huyện Chân Định theo dõi tình hình phía đông quan đạo, hắn vừa mới nhận được một tin tức, Sử Tư Minh phái một toán quân đội năm nghìn người đi về phía đông, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì?
Mấy ngày này, Quách TửNghi luôn theo dõi tin tức của Quý Thắng, tướng xích hầu trẻ tuổi trí dũng song toàn này, bây giờkhông biết đi đâu rồi? Nhưng Quách Tử Nghi có một trực giác, tên Quý Thắng này không hề khái hoàn trở về, hắn vẫn còn ở Hà Bắc, có lẽ hắn đã lẻn vào U Châu, không biết năm nghìn quân của Sử Tư Minh bõ đi, có phái là liên quan đến hắn không?
Lúc này, phía sau lung truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một viên thân binh tiến lên nói: "Lão tướng quân, Lý Khánh An có tình báo khẩn cấp đưa đến."