Thiên Hạ 2

Chương 597: Q.14 - Chương 597: Huyết Chiến Tương Châu (1)




Đêm, màn đêm tối mịt đã bao trùm lên vùng lãnh thổ Hà Bắc, nhưng các quân gác thủ tại đầu thành Tương Châu lại căng thẳng vô cùng, trong mất mỗi người đều chi bộc lộ ra tuyệt vọng tràn trề tận thâm tâm. Ngoài thành là ánh lừa chập chờn trải dài tựa tấm thám Ba Tư dày dặn và bắt mắt trên chốn dã ngoại một hình bầu dục lớn trải trên nền đất. Biển đuốc sáng trung mãi kéo dài vài chục dặm, hơn nữa hai đầu hai bên của hình bầu dục này đang không ngừng dồn vào biển đuốc sáng này.

Đại quân của An Lộc Sơn và chú lực của Thái Hy Đức gần như đến Tương Châu cùng lúc, mãi cho đến lúc canh hai, binh lực của hai bên dồn vào mới dần dần yếu đi. Và đồng thời, hình bầu dục khổng lồ đã biến trận, phàng phất như đường dây cáp khồng lồ, có xu thế sẽ từ hai phía đông tây bao vây lấy thành Tương Châu, thành đông và thành tây không ngừng có binh sĩ hô hào: "Đến rồi! Đi đến phía này rồi!"

Quân đội của An Lộc Sơn càng lúc càng kéo dài, đến canh tư ba mươi vạn đại quân của hắn cuối cùng cũng hình thành một hình tròn khổng lồ, trùng trùng bao vây thành Tương Châu, bất đầu càng lúc càng huyên náo hơn.

Trời vừa sáng, ánh dương ấm áp chiếu rọi thành Tương Châu, nhưng lòng các binh sĩ thủ thành chi thấy mình như vừa rơi xuống hố tuyết, lạnh tanh! Giờ ngoài thành chi chít đâu đâu đều là lều trại, chi qua một đêm lều trại mọc lên như nấm sau mưa xuân, hàng vạn túp lều nối tiếp nhau, đã vây chặt thành Tương Châu.

Trình Thiên Lý nhìn đại quân khí thế hùng hồn của An Lộc Sơn ngoài ba dặm, nhưng lúc này lòng hắn là binh thán vô cùng. Ba mươi vạn đại quân không thê nào toàn bộ cùng vào công thành, nhiều lắm chi chừng mười vạn người tiến công, còn quân thủ thành của hắn lại có bốn vạn bày ngàn mấy người, và còn năm vạn dân phụ, lương dự trữ đủ duy trì một năm, chi cần thú thành đúng cách, An Lộc Sơn chưa chắc đã có thể công hạ thành Tương Châu, đấy cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Quách Tử Nghi vẫn kiên quyết thù thành. Tương Châu thành trì kiên cố, lương thực và binh lực đều dồi dào, vì sao lại phái bỏ thành mà chạy?

Nghĩ đến đấy, lo lấng suốt mười ngày nay bỗng chốc như được quét sạch. Lại nghĩ đến gian tế An Lộc Sơn tối qua đã bị toàn bộ tiêu diệt, tự tin trong lòng Trình Thiên Lý lại tăng vọt. Hắn thấy các binh sĩ thù thành của minh hoảng hốt, đều lộ sắc kinh hài, bèn hét to một tiếng: "Có gì phải sợ? Hãy gõ trống cổ động tinh thần binh sĩ cho ta!"

Tiếng trống đùng đùng vang dội trên thành đầu, đấy cũng là mệnh lệnh tập kết quân đội. Từng đội từng đội binh sĩ từ dưới thành phóng lên thành đầu, từ bốn phương tám hướng hợp lại như đàn kiến. Chi một khắc sau, ba vạn mấy binh sĩ cùng phóng lên thành đầu, đứng đầy cả thành đông và thành tây. Trên tường thành nguy nga, cờ to phấp phới, quân đội xếp hàng ngay ngắn trông như rừng rậm vài chục dặm với khí thế bi tráng uy

Đấy là chiêu thức mà Trình Thiên Lý dùng mãi không chán để cồ vũ sĩ khí, dùng tiếng trống mạnh mẽ phấn khích sĩ khí, phơi bày ưu thế của minh ra để hóa giải lo toan trong lòng binh sĩ. Nên nói là cách làm này rất hữu hiệu. Nếu không để binh sĩ hiểu được ưu thế của minh, không đế binh sì tận mắt nhìn thấy so sánh của bên. sự sợ hài trong lòng binh sĩ sẽ ảnh hưởng tâm lý nặng nề, cho rằng ba mươi vạn quân của An Lộc Sơn đà áp đảo, quân mình chắc chắn thua. Sự sợ hài này rồi cũng sẽ như một loại bệnh truyền nhiễm lây lan, cuối cùng trầm trọng ảnh hưởng đến quân tâm. nghiêm trọng làm gìảm sĩ khí, chưa đợi địch công thành quân tâm đã bại.

Cho nên Trình Thiên Lý nhất định phải để binh sĩ hiểu được ưu thế của họ, tuy quân địch nhiều hơn mình gấp sáu lần, nhưng minh có thành trì kiên cố, có lương thực dồi dào, địch quân không thể nào cùng vào công thành, nếu trường kỳ tác chiến, quân An Tây chi viện nhất định sẽ đến, An Lộc Sơn cuối cùng nhất định sẽ rút quân.

"Các huynh đệ, hãy hô to theo ta, chúng ta tất thắng!' Tất thắng!"

Tất thắng!"

Tiếng hô từ một người truyền trăm người, rồi thành ngàn người, vạn người, chẳng bao lâu sau đã truyền khắp cả thành đầu. mỗi quân Đường đều bị cảm nhiễm, cùng giơ cao chiến đao hô to: "Tất thắng!"

Lòng tin của họ lại được khôi phục, đấu trí của họ lại bắt đầu cao vút. cả thành đầu Tương Châu bị tiếng hô tất thắng chìm ngập!

Soái trướng của An Lộc Sơn nằm ở chính diện phía bắc. Đấy là do tiềm thức muốn mặt đối nam, lung quay bắc của hắn giờ trò, nên soái trướng của hắn luôn luôn được đóng ở chính bắc diện. Lúc này An Lộc Sơn diện trong minh bộ hoàng kim giáp đang ngồi trên cỗ xe liền (*xe của vua ngồi thời xưa) do tám trăm người khiêng, thật ra xe này chính là sàn gỗ đàn khồng lồ hình vuông cạnh dài năm trượng, cao một trượng. Trên bề mặt sàn gỗ được lát đầy vàng miếng, sáng lấp lánh dưới ánh dương. Chiếc ghế soái ngã voi hoàng kim của hắn đặt giữa sàn gỗ, hắn chễm chệ ngồi giữa, hai bên có mười tám thị vệ tuỳ thân võ nghệ cao cường bảo vệ, đề tám trăm lực dùng sức người cùng khiêng tòa sàn gỗ khồng lồ này.

An Lộc Sơn tít mắt ngắm nhìn tòa thành trì phía trước, nếu là nửa tháng trước, tòa thành trì này chẳng khác gì cái gai trong mắt hắn, nhưng cục thế lẳng lặng thay đồi, cùng với việc Quách Tử Nghi xuất binh Hà Bắc qua Tinh Hình, tòa thành trì này bỗng nhiên không còn mấy quan trọng trong cán cân chiến lược của An Lộc Sơn.

Công hạ Tương Châu thì sao chứ, trực tiếp đối diện với hai mươi vạn đại quân mà Lý Khánh An đà bố trí sẵn tại Hà namđạo ư? Trong lòng An Lộc Sơn hiểu rõ, phía quân phương Trường An chi có hai luồng thế lực, Lý Khánh An là một trong số đó, Lý Khánh An hắn không dám nhẩy vào, không lẽ lão quân già Quách TửNghi kia hắn còn phải sợ sao?

An Lộc Sơn nhắm mắt lại nghĩ tâm sự, lúc này một tên thị vệ tuỳ thân đi lên bẩm báo: "Vương gia, Cao tiên sinh đà đến, có việc đến cầu kiến vương gia."

"ừm!"

An Lộc Sơn gật gật đầu, hạ lệnh: "Hãy phái hai mươi chi xích hầu đi, trong vòng một canh giờ hãy điều tra rõ tình hình xung quanh thành trì cho ta. "

Ngay lập tức có người xuống hạ lệnh, An Lộc Sơn lại nhìn chằm chằm thành trì,

Cao Thượng đi theo đại quân An Lộc Sơn nam hạ, nhưng hắn là hậu quân, mãi đến sáng hôm nay mới vào đại doanh, vừa vào doanh hắn đã vội vội vàng vàng đến tìm An Lộc Sơn. Tối qua hắn có nhận được một phần tình báo khẩn cấp từ thành nội Tương Châu, hắn phái bẩm báo với An Lộc Sơn.

Cao Thượng khoát tay sau lung đi qua đi lại trong soái trướng, hắn vẫn đang suy ngẫm vài phần tình báo đó, theo như quy định của hắn với thám từ trong thành Tương Châu, nhất định hai ngày phải đưa một phần tinh báo ra, theo lý thi phần tình báo trong tay này phái được phát ra từ hai hôm trước, nhưng ngày hôm kia hắn không thấy bất kỳ tình báo nào đưa đến, cho dù không gì để đưa tin, thi bọn họ cũng phải nói rõ một chút trong tình báo hôm trước, hôm trước vi sao lại bị nhỡ việc phát tinh báo. Với tính cẩn thận của Tống Nghĩa, hắn nên cộng thêm câu này vào. Nhưng không có, không có bất kỳ thuyết minh nào. Điều này khiến lòng Cao Thương hơi sinh nghi, là do họ sơ suất, hay do trong đây còn vấn đề gì?

Nhưng từ góc độ khác mà xem, tình báo này không có bất kỳ vấn đề gì, mọi việc đều binh thưởng, là chữ của Tống Nghĩa, dấu của Mao Thịnh, không sai vào đâu cà, theo lý cũng không nên hoài nghi, hắn nên tin tường vào thủ hạ của minh. Nhưng vì sao bọn họ lại trễ một ngày mới đưa thư, mà không nói rõ tình hình? Một chút thất thưởng này khiến Cao Thương vốn cân mật như thấy có cọng tóc nhọn dính trên nội y mình, toàn thân khó chịu.

"Yến vương hồi doanh!"

Xa xa là tiếng hô hào cao giọng, chi thấy hàng ngàn binh sĩ cùng ùa về phía này, xa xa xuất hiện một tòa sàn gỗ, trên sàn gỗ vàng óng ánh, Cao Thượng nhìn mà không khỏi thờ dài. Từ sau khi khởi binh đến nay, An Lộc Sơn càng lúc càng chút ý những tiểu tiết nhỏ này, từ cái ăn cái ở, cái mặc hoàn toàn không thua gì bậc đế vương. Hắn đã hoàn toàn xem mình là hoàng đế rồi, nhất là cỗ giá tám trăm người khiêng này, e rằng cà hoàng đế còn không đến nỗi thế. Lòng của Tư Mã Chiêu đã hoàn toàn bộc lộc. Nhưng hiện nay cả Hà Bắc còn chưa ra khỏi nữa cơ, kêu người thiên hạ làm sao ủng hộ hắn? Hơn nữa An Lộc Sơn hạ lệnh tiến hành mấy lần đại đồ sát, đấy chẳng khác gì một vết nhơ trên chính trị của hắn.

Cao Thượng thở dài trong lòng, An Lộc Sơn đã đi đến trước mật hắn, bục gỗ tò tò hạ xuống. An Lộc Sơn cười nói: "Cao tiên sinh, có việc chi chi giáo ta thế?"

"Ty chức tham kiến Yến vương điện hạ!"

"Không phái khách sáo đâu. Đi! Chúng ta vào trướng nói chuyện."

Hai người cùng đi vào đại trướng, khách chú cùng vào tọa. Cao Thượng bèn rút tinh báo giữa đêm nhận được đưa An Lộc Sơn. Dù hắn vẫn có phần do dự, nhưng nội dung tình báo nghiêm trọng, hắn không thế vì khó nuốt mà bò qua, tình báo trọng đại này An Lộc Sơn nhất định phải biết.

An Lộc Sơn nhận tình báo đọc lướt qua một lượt mà không khỏi giật mình. Trên tình báo nói trong thành Tương Châu có thiên lôi của quân An Tây, số lượng không rõ, nhưng có thiên lôi này là việc không còn nghi ngờ gì, bọn họ đã nghe tiếng nố.

An Lộc Sơn không ngờ Tương Châu cũng có thiên lôi. Lý Khánh An lại có thề giao vũ khí bí cho Quách TửNghi. An Lộc Sơn bỗng nhớ đến thiên lôi của minh, cũng đã thành công nhưng lại toàn bộ bị Lý Khánh An tiêu hủy. Sau đó cả mua lim huỳnh cũng bị chặn. Chi nghĩ thôi trong lòng hắn lại thấy chua chát.

"Cao tiên sinh, thù hạ của ngươi có nhầm lẫn gì không?"

Cao Thượng lắc lắc đầu, "Chẳc là không. Mao Thịnh ở U Châu cũng tận mắt thấy qua thiên lôi, hắn sẽ không nhầm đâu. Tuy chức cho rằng khả năng thành Tương Châu có thiên lôi là rất lớn."

"Vì sao?"

"Nếu như Yến quân ta chưa bao giờ biết về bí mật của thiên lôi, Lý Khánh An nhất định sẽ không giao vũ khi bí mật này cho Tương Châu, nhưng giờđại soái đã biết bi mật này, đã biết công thức điều chế của nó, thậm chí còn thí nghiệm thành công, vậy Lý Khánh An cũng không còn thiết phái giấu Quách Tử Nghi, nên Tương Châu mới có thiên lôi, ty chức thấy điều này chăng có gì lạ."

Há để áo mão thượng quốc sa vào man di, hẹn lĩnh hào kiệt Trung Nguyên đòi lại giang sơn

Dù cho trong lòng An Lộc Sơn rất thiểu não, nhưng hắn không thể không thừa nhận Cao Thượng có lý, chi là hắn không biết thiên lôi của Tương Châu sẽ mang lại sức sát thương nhưởng nào cho quân đội của mình.

"Đại soái, phía sau còn có tình báo..." Cao Thượng thấy hắn chi chăm chú vào việc thiên lôi, bèn nhắc nhờ hắn nói.

An Lộc Sơn lại tiếp tục đọc tinh báo, phía dưới là các tin tốt lành hơn. Trình Thiên Lý đem phần lớn lương thực phân phát cho dân chúng chạy nạn, dù cho hắn nhất mực nói với bên ngoài có thể cầm cự một năm, nhưng trên thực tế chi có thể cầm cự một tháng, trong thành Tương Châu đã được phân bồ lương thực xong, tin này tuyệt đối chính xác.

"Tiên sinh, đây đúng là một tin tốt lành! Ta chi cần bao vây Tương Châu một tháng thôi, đợi khi họ cạn nguồn lương thì không cần chiến cũng tự chuốc thất bại thôi."

An Lộc Sơn lại chuyển âu lo thành hi, cười phá lên ha hà. Nhưng Cao Thượng lại có phần không nắm rõ được chiến thuật của An Lộc Sơn, không phải nói là muốn đoạt thành Tương Châu trước khi nước sông Hoàng Hà hoàn toàn đóng băng sao? Nếu thế này thì lượng lương cho một tháng và cho một năm cũng chẳng can hệ gì!

"Đại soái, đấy là vì sao?"

Nhưng An Lộc Sơn phen này lại lấp lửng không nói, chi cười bí hiểm đáp: "Tiên sinh có thể chống mất lên chờ xem, xem mưu lược An Lộc Sơn ta thế nào."

Cao Thượng chi cảm thấy chiến cục càng lúc càng trở nên bí ẩn khó đoán, rốt cuộc là khẩn cấp công hạ Tương Châu hay vây thành từ từ đánh đây? Cá hắn cũng không hiểu rốt cuộc trong hồ lô của An Lộc Sơn bán thuốc gi.

Vào lúc trưa, đại quân An Lộc Sơn xung quanh thành đông đã phát động đợt tấn công đầu tiên, do đại tướng tà quân Lý Quy Nhân tiến công thăm dò. Dù cho chi thăm dò, nhưng An Lộc Sơn vẫn cho ba vạn sáu ngàn đại quân tham chiên, một trăm mây cô máy chiến tranh. Mức độ dữ dội khi công thành tuyệt không thua gì tấn công chính thức.

Ba vạn sáu ngàn đại quân dàn thành sáu phương trận, mỗi phương trận cách nhau chừng trăm bước, nôm như sáu tấm thảm đen khồng lồ, đang nhấp nhô thẳng tiến về trước. Sĩ khí quân đội cao vót, sát khí ngút trời, họ đang từ từ tiến lại phía tường thành cách đo hai dặm, tiếng trống đùng đùng, tiếng từ và liên miên, cờ phướn che trời phủ đất, giáo trường như rừng, khiên chắn như núi, nối bật lên một màu đen chết chóc dưới ánh dương chiếu rọi.

Đại tướng quân Lý Quy Nhân cưỡi trên chiến mà, dùng chiến đao chi thẳng thành trì. "Tiến lên!" Truyện được copy tại TruyệnYY.com

"Uuuuuuuuu..."

Tiếng tù và trầm lại vang lên thấu trời, giữa mỗi đội đều cùng dựng lên mười mấy tấm chắn bằng gỗ dùng để cán lại đá bay trên thành, cùng với tiếng lốc cốc khổng lồ dưới tấm chắn gỗ, gần trăm chiếc xe sào và thang mây, đội ngũ bắt đầu từ từ ập về phía tường thành.

Tiếng trống trên thành đầu cũng vang ầm, mắt Trình Thiên Lý đò hoe, không ngùng gào lên. Dù cho hắn cũng biết Yến quân chẳng qua đang thăm dò tinh hình địch, nhưng đối phương lại cho ba vạn mấy người vào, lại còn tạo áp lực lớn cho hắn. Trình Thiên Lý cho một vạn người tiến hành phòng ngự tại thành đông, và đích thân hắn chi huy chiến đấu. Bao nhiêu kế hoạch ứng phó trước đây đều bị hắn vứt hết.

"Nhanh! Tiễn vận chuyển lên đây...

"Bọn khốn! Mau đi chuyển đá đến đà, máy ném đá chuẩn bị!"

Mười ba cỗ máy ném đá hạng nặng đang ì ạch được kéo ra, cao ba trượng, tay quái dài sáu trượng, có thê ném đá xa bày trăm bước, cần hai trăm người mới mong kéo nối nó. Mười ba cỗ máy ném đá đen nghịt đứng sừng giữa thành đầu trông tựa mười ba con quái thú. đá tảng không lồ nặng ba trăm cân được vào túi đạn, hai trăm người cùng kéo động băng tải da to bằng hai mươi cánh tay, đợi chờ mệnh lệnh bắn.

ờ giữa gò tường thành, tám ngàn binh sĩ tay cầm cung tiễn lớn, các cây tiễn dài bốn trượng cán to đà được đặc lên cung. Cung tiền dùng khi phòng ngự khác với cung tiễn dùng dưới đất, không cần phải bắn xa, nhưng nhất định phải nặng, để tiễn có thể dựa vào trọng lực của minh mà xuyên thủng áo giáp của quân địch, vì thế thưởng đều dùng tiễn lớn. cán tiễn thưởng to bằng ngón tay, mũi tên sắc nhọn hình nón chóp, xung quanh có bốn rành máu.

Địch quân đà từ từ đi vào tầm bắn của máy ném đá, Trình Thiên Lý hạ lệnh bắn, giọng khàn khàn hô hào: "Bắn!"

Cờ đỏ quơ xuống, chúng quân lập tức phấn khích, chi thấy cánh tay của mười ba con quái thú kia dài sải, mười ba tảng đá khống lồ vèo vèo vạch qua trên không ném mạnh xuống dưới thành.

Từ dưới thành nhìn lên chi thấy trên không xuất hiện mười ba chấm nhỏ phảng phất như vừa có đàn nhạn bay qua, nhưng chấm nhỏ này cứ to dần to dần. chi một chốc đà biến thành đá tảng to đang xoay tròn trên không nhằm vào đầu họ mà ném. Có nhiều binh sĩ không có chốn ân mình, miệng hét inh ỏi tử tán tránh né. Cự thạch rơi mạnh xuống đất cái "Rầm!" cát bụi xung quanh bay tứ tung, mấy tên binh sĩ không kịp né tránh bị đè cho bẹp dí. Dư âm của cự thạch vẫn còn. nó vẫn không ngừng lăn về trước, đến khi xô đẩy mấy mươi người rồi mới chịu dừng lại.

Một tảng đá to ném trúng tấm chắn bọc da bò, tiếng "crắc" ầm vang, tấm chắn khồng lồ ngã nhào, các binh sĩ vội chui ra từ phía dưới, nhưng đá tảng do bị tấm chắn

hất ngược trở lại, lại bắn về trước chừng hai mươi bước rơi nhào xuống đám đông, tiếng thét thảm liền liền vang dội.

Lượt bắn thử hai của máy ném đá lại được phát động, lần này là chiếc xe sào chờ đầy binh sĩ bị đánh trúng, khúc đầu của xe bị đánh cho vờ tan tành bay tử tung, cả gỗ vụn cùng cơ thể binh sĩ hỗn vào nhau. Lực đánh mạnh khiến xe sào mất trọng tâm. hai trăm mấy binh sĩ trong xe cũng thương vong thảm trọng...

Máy ném đá hạng nặng của quân Đường đà khiến gần ba ngàn Yến quân thương vong, nhưng nó vẫn không ngăn nối bước tiến ba vạn đại quân. Cùng với nhịp trống trong doanh trại Yến quân càng lúc càng nhanh, binh sĩ của sáu phương trận đà bắt đầu phóng lên trước băng băng cùng ùa về phía thành trì.

Chiến hào hộ thành đà bị đóng băng, đà mất đi tác dụng ngăn chặn, từng cỗ thang mây và xe sào đã vượt qua chiến hào đùng đùng đồ bộ lên tường thành. Hàng vạn binh sĩ Yến quân như đàn kiến chi chít leo lên thang. một tay nắm cán đê leo thang, một tay cầm khiên chống đỡ, miệng ngậm hoành đao không ngừng dốc sức leo lên. Trên thành đầu tiền phóng như mưa, đá tảng gỗ lăn ào ào ném xuống, hàng loạt hàng loạt binh sĩ bị ném trúng rên lên thảm thiết ngã tòm xuống...

Tường thành Tương Châu còn có một loại kết cấu kết, đó cấu kết mặt ngựa, tức là mặt tường lồi ra có hình dạng giống mặt ngựa, thông thưởng sẽ nhô ra ngoài chừng hai trượng. có tác dùng giúp binh sĩ thủ thành có thể bắn tiễn về phía quân địch từ đằng sau. Như thế này binh sĩ công thành lo được trước thì không lo nổi sau, phía sau lộ ra ngoài trở thành tấm bia. Tiễn dài được bắn ra liền liền tạo thành nguy hiềm trầm trọng cho Yến quân trên thang mây, thương vong thảm trọng. phần lớn binh sĩ bị bắn chết ngã xuống đều là trúng tiền từ sau lưng.

Xác chết dưới tường thành đà nhanh chóng được chất đống. máu chảy thành sông thấm ra từ đống xác chồng chất nhuộm đỏ cả mật nước chiến hào. Tuy mùa đông giá rét đã làm mất tác dụng của chiến hào, nhưng mùa đông đồng thời cũng mang lại một ưu thế khác. Đó là chi cần đồ lượng lớn nước lên tường thành cũng sẽ bị đóng thành băng, có thể làm tăng thêm dày thêm rộng. và khiến tường thành trở nên trơn trượt, thang máy khó mà bám vào đầu thành, chi cần binh sĩ trên thành dùng xiêng sắt đẩy

mạnh ra thì móc ngược của thang may thế nào cũng trượt khỏi mặt băng, khó mà giữ lại được, ngã nghiêng rơi xuống, trên thang mây là tiếng la thảm thiết inh ỏi của bọn binh sĩ. rất nhiều người nhảy vội khỏi thang mây, chi tiếc là cuối cùng cũng không thoát nổi cái chết.

Cái thật sự uy hiếp quân Đường là xe sào, bọn chúng cao tựa tường thành, lại vũ khí công thành được đóng bằng gỗ, bên ngoài được bọc da bò sống cử tựa những ngôi nhà cao di động trong đó chờ đầy binh sĩ. Trên bục sàn tại đinh của xe sào chí ít chờ được cả trăm tên Yến quân. Bọn họ thân hình cao to, thân khoát trọng giáp, tay chấp chiến đao, thiết chủy và giáo trường, ánh mắt hung hãn. chốc chốc lại rút lên tiếng gào khẽ tựa dã thú. Trên bục là một tám ván gỗ dày năng được bọc thép. Khi xe sào tiến bước, ván gỗ này sẽ được dựng lên để trở thành tấm che, để tiền phía thành đầu bắn ra khó mà làm tồn thương đến binh sĩ Yếu quân trong xe được, chi cần không bị đá to ném phải, cung tiễn của quân Đường căn bản không thể làm thương đến địch quân trong xe. Giường nò tuy có thể xuyên thùng xe sào, nhưng cũng chi sát thương được một vài cá biệt trong xe, khó mà làm xây xát được xe.

Xe sào càng lúc càng tiến sát lại thành, lúc chi còn cách tường thành một trượng, tấm ván gỗ dày nặng đùng đùng được thả mạnh xuống lỗ châu mai, gạch đá vờ tung tóe. Nó tạo thành cây cầu tự nhiên để cho một trăm mấy tên Yến quân trên xe xông ra. trực tiếp leo lên thành đầu hỗn chiến cùng quân Đường.

Bốn chiếc xe sào đà đến gần tường thành, gần năm trăm binh sĩ cùng xông lên đầu thành. Đây là hai ngàn tinh duệ được lựa chọn trong ba mươi vạn đại quân của An Lộc Sơn, được dùng vào đợt tấn công đầu tiên lên tường thành. Sau lung họ còn có lượng lớn binh sĩ đang men theo thông đạo bên trong xe sào ào ào tràn lên. Năm trăm binh sĩ này hung hãn dị thưởng, tinh duệ khiến đối thủ khó mà đờ nồi, chi trong một chốc đà mờ một con đường máu trong quân thủ thành. Hàng ngàn tên quân thủ thành bị họ đánh cho lùi bại liền liền, tình thế thủ thành bỗng chốc trở nên gay gắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.