Ngôi nhà của thái thú Dương Châu Lư Hoán nằm phía sau châu nha. vừa qua canh ba, hắn bị một phen đập cửa ầm ầm làm cho tinh aiấc.
“Chuyện gì thế?” Lư Hoán mơ màng hỏi.
“Sứ quân, không hay rồi. bên kho xảy ra chuyện lớn rồi.”
‘Kho!’ Lư Hoán liền tinh táo hẳn. hắn ‘bụp!’ một cái ngồi dậy, còn chưa kịp mang giày đã xông tới cửa hói: “Bên kho đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tài sàn hơn mười mấy vạn quan tiền mà Lý Khánh An giao cho hắn cũng đều nằm trong kho cà. tối qua hắn còn nghĩ là hôm nay sẽ đem số tài sàn đó ký gửi chỗ kho của Đại đô đốc Phủ, đừng có mà xày ra chuyện gì đó.
“Kho xảy ra chuyện gì rồi?”
“Sứ quân, có sần trăm người xông vào kho, cướp đi số tài sản của Đỗ gia rồi, các huynh đệ một chết năm bị thương!”
“Á!” Lư Hoán sững người.
Kho của châu phủ đã được đám lớn nha dịch nghe tin chạy đến không chế tình hình rồi, trong làn sương sớm mông lung, trong sân vô cùng bừa bãi, chỗ nào cũng là các rương vỡ và vết máu, một viên nha dịch bị giết chết nằm ở góc tường, dùng chiếu cuốn lại, mấy người bị thương dựa vào tường cho người băng bó.
“Sứ quân, họ đến quá đột ngột, và lại lúc bọn họ giết đến, các huynh đệ cũng vừa đang chuyên giao ca, thuộc hạ dám khăng định trong chúng ta có nội gián.”
Lư Hoán sa sầm mặt xuống đi vào trong kho, đèn đuốc sáng lên. bên trong này nguyên chứa đầy tài sàn của Đỗ gia, nhưng hiện tại đã trống trơn, trơ lại chưa tới một phần tài sản ban đầu và trong quá trình cướp áật rơi rớt lại mấy thỏi bạc. cũng đã được dời tới một gian phòng khác, trong phòng phàng phất một mùi thối rửa của gỗ mục.
Lư Hoán khẽ thở một hơi dài, không cần nói. hắn cũng biết chuyện này do ai làm rồi. Dương Châu thành và cả Đại Đường, có thể nuôi nhiều tử sĩ như thế, ngoài Khánh vương ra, còn ai vào đó nữa?
Lúc này, quân sư Phương Ngọ Trân của hắn cũng nghe tin chạy đến. cánh tượng trước mất cũng làm hắn kinh hoảng tương tự, lát sau, hắn mới nói: “Sứ quân, nhân tiện cửa thành chưa mờ, chúng ta lập tức lục soát, có thể còn có khà năng tìm lại được.”
“Ngươi muốn ta trở mặt với Khánh vương sao?” Lư Hoán lạnh lùng hỏi.
“Nhưng mà, nếu làm mất món tài sàn trị giá đến mấy chục vạn quan tiền đó, thái thú làm sao giao phó với triều đình đây?”
Phương Ngọ Trân thấy Lư Hoán trầm ngâm không nói, lại hạ giọng khuyên hắn: “Cho dù không thể động vào Khánh vương, chí ít cũng phải có chứng cứ, về sau khi triều đình điều tra tới, sứ quân cũng có cớ mà giao phó.”
Lư Hoán gật đầu. Phương Ngọ Trân nói có lý, bất luận thế nào, hắn cũng phải lục soát một phen, nếu không hắn thực sự không biết giao phó thế nào đây.
“Nhưng người của chúng ta không đủ, cho dù sai khiến toàn bộ huyện nha, cũng không đủ đi lục soát toàn thành Giang Đô, bây giờ sắp canh bốn rồi, trễ nhất là canh năm đành phải mờ cửa thành rồi.”
“Chúng ta nhờ quân đội giúp đỡ!”
“Không được đâu, chỉ có Binh bộ mới có quyền điều động quân đội thôi.”
“Sứ quân, đi tìm Lý Khánh An giúp đỡ, thuộc hạ nghe nói bọn họ tối qua đã trở về rồi.”
“Thế cũng được, việc này không thể chậm trễ, ta lập tức đi doanh trại ngay.”
Lát sau. Lư Hoán dưới sự tháp tùng của mười mấy viên nha dịch, cưỡi ngựa phóng về phía bắc cửa thành. Của thành được đặc biệt mờ ra cho thái thú. ngựa phi nước đại ra cửa thành, nhắm thẳng nơi trú đóng của Đoàn Luyện doanh lao đi. Gió đêm tạt vào mặt. Lư Hoán lòng nóng như lũa đốt. Hắn vốn không ôm một chút hi vọng nào, nhưng sự trở về của Khánh An, làm hắn lại lóe ra một tia hi vọng, có lẽ hắn thật sự có thể tìm lại được mớ tài sản đó.
Chưa đến một khắc, Lư Hoán đã xông đến trước doanh trại, từ xa, có lính gác la lên: “Đứng lại! Nếu không chúng tôi kéo cung bắn tên liền đó.”
“Đừng bắn. ta là Lư thái thú Dương Châu, có chuyện gấp cần gặp tướng quân các người.”
“Lư thái thú xin đợi một lát.”
Một lính gác chạy xuống tháp canh, hướng đến chỗ ở của Lý Khánh An chạy đi, Lý Khánh An bị gọi dậy, hắn chiều tối hôm qua mới đi cưỡi ngựa bắn cung về, thân thể cực kỳ mệt mòi.
Hắn gấp gáp khoát quân phục đi ra: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lý Khánh An nhìn sắc trời một cái, mới vừa canh tư thôi, sớm như thế, có thể xảy
ra chuyện gì nhi?
Hắn lớn bước đi tới trước cửa doanh trại. Lư Hoán đang nôn nóng không an thấy hắn ra, liền đi lên chắp tay thi lễ nói: “Lý tướng quân, chính vào lúc nãy, tài sàn của Đỗ gia được cất giữ trong kho bị một đám người lai lịch bất minh cướp đi rồi, khẩn cầu Lý tướng quân có thể phái binh thay ta lục soát hộ.”
Lý Khánh An sững người: “Chẳng lẽ tiền tài trị giá đến mười mấy vạn quan đều bị cướp đi rồi sao?”
“Không sai, bọn chúng đến gần trăm người, rất hung hãn. hai mươi viên gia dịch một chết năm bị thương, đại đa số tài vật đó đều bị cướp đi rồi.”
“Sứ quân không cần nói nữa, ta phái binh đi giúp ngài liền!”
Tiếng chuông khẩn cấp tập họp vang lên. qua gần một tháng huấn luyện với cường độ mạnh, binh sĩ Đoàn Luyện doanh có năng lực ứng phó mà quân đội bình thường không thể sánh kịp, họ khoát lên áo giáp với tốc độ cực nhanh, đem theo binh khí chạy đến chuồng ngựa. chưa tới thời gian một chén trà, năm trăm binh sĩ đã quân dung chinh tề xếp hàng ngay ngắn trước doanh trại rồi.
Tốc độ đó làm cho Lư Hoán nhìn đến tròn xoe cả mắt, Lý Khánh An nhày lên ngựa, roi ngựa chỉ Giang Đô thành: “Lập tức vào Giang Đô thành, bắt đầu lục soát toàn thành!”
Trời còn chưa sáng. Giang Đô thành đã bị tiếng vó ngựa gấp rút trên đường lớn đánh thức, năm trăm quân Đường, chia làm năm mươi đội, còn châu nha và huyện nha cũng tô chức thành hai mươi đội, bất đầu 20 cửa từng nhà lục soát. Truyện "Thiên Hạ "
Từng ngọn đèn đuốc được đốt lên, chỗ nào cũng có thể nghe thấy tiếng chửi bới của các hộ gia đình, tiếng la hoàng và tiếng khóc của trẻ con. Lư Hoán trong lòng rây rứt cưỡi ngựa tuần tra tứ phía, hắn biết lục soát nhà của người dân thường thật sự rất vô nghĩa, nhưng nếu không phải là lục soát toàn thành, hắn lại có lý do gì để lục soát biệt viện của Khánh vương.
“Sứ quân, ngài có cám thấy Lý tướng quân hôm này đặc biệt chịu giúp đỡ không?” Phương Ngọ Trân phía sau hắn nhỏ tiếng nhấc.
“Hình như là thế, vốn ta cũng nghĩ hắn sẽ không chịu nhận lời, không ngờ hắn nhanh nhẩu thế.” Truyện "Thiên Hạ "
Mấy hôm nay vì chuyện của Đỗ Bạc Sinh, Lư Hoán hai lần tìm đến Lý Khánh An bàn bạc, nhưng Lý Khánh An cũng từ chối không gặp, lần thứ ba đi, Lý Khánh An đã đi huấn luyện rồi, không ngờ hôm nay Lý Khánh An vừa trở về bèn nhận lời giúp đỡ, điều này thật ngoài dự đoán của hắn.
Lư Hoán quay đầu nhìn Phương Ngọ Trân một cái, cười nói: “Ngươi có phải đã phát hiện ra điều gì không?”
Phương Ngọ Trân gật đầu nói: “Thuộc hạ đang nghĩ, Đỗ Bạc Sinh có tác dụng gì với Lý Khánh An không? Hắn và sự việc ở Dương Châu không hề can hệ gì, tại sao lại chịu ra sức bất Đỗ Bạc Sinh đến thế? Còn bây giờ, chúng ta đều biết người đã ở trong tay hắn. tại sao hắn lại không chịu giao người ra. trong hồ lô của hắn rốt cục là bán
thuốc gì đây?”
Lư Hoán trầm ngâm giây lát rồi nói: “Ý của ngươi là hắn đang đợi thời cơ sao?”
“Có chút ý như thế. Đỗ Bạc Sinh là nhân vật trọng tâm mà hai phái ở Dương Châu đang tranh giành lấy, hắn nắm trong tay không phải vì mục đích đó hay sao?”
“Thế hắn muốn gì?” Lư Hoán thật sự không thế lý giải dụng ý của Lý Khánh An.
“Thuộc hạ cho rằng hắn thực ra cái gì cũng không cần.”
Phương Ngọ Trân chậm rãi cười nói: “Nếu thuộc hạ không đoán sai, Lý Khánh An này đang chọn lựa một chỗ dựa cho minh, một bên là thái từ, một bên là Khánh vương, hắn đang chọn lựa chỗ mà mình đáng dựa vào.” Truyện "Thiên Hạ "
“Nhưng Cao Lực Sĩ là chỗ chống đỡ của hắn. hắn càng nên nghiêng về thái tử mới đúng.”
“Đúng là thế, nên hắn mới đem tài sàn của Đỗ gia giao cho Sứ quân, mà không phải là Lưu Trường Vân, hôm nay hắn chịu giúp Sứ quân lục soát thành, thực ra chính là cho Sứ quân một ám thị rồi, hắn đang đợi sứ quân cho hắn một lời hứa.”
Ánh mắt của Lư Hoán từ từ sáng lên. nếu thật sự như vậy, thế thì cục diện xấu của Dương Châu hắn nắm bảy phần thắng rồi, vả lại Lý Khánh An thật sự không tồi, năng lực rất mạnh, còn thái tử có thế lực quá yếu về mật quân sự, nếu như có thể kéo hắn vào phe thái tử. về sau này, Lý Khánh An tất sẽ trở thành cánh tay đắc lực của thái từ.
“Ta hiểu rồi. việc này không thể kéo dài được, ta lập tức đi bàn với hắn ngay, nếu Lý Khánh An bị Lý cầu dùng vốn liếng nặng kéo qua đó, thế thì sẽ đáng tiếc lắm.”
Nói xong, Lư Hoán quay đầu ngựa. nhắm hướng chợ nam mà đi.
Giờ mờ cửa thành đã qua rồi, Giang Đô thành lúc này chỉ mỡ cửa nam. do ba viên nha dịch giữ ngay trước cửa thành, tra xét nghiêm ngặt, mỗi cỗ xe ngựa ra thành và mỗi sánh hàng hóa đều lục soát qua lại rất kỹ, còn thời gian bất đầu phiên chợ của chợ nam cũng đã qua rồi, nhưng cửa chợ vẫn đóng im lìm, không cho bất kỳ ai ra vào. Lý Khánh An đích thân dẫn mười đội nhỏ đến chợ nam tiến hành lục soát. Chợ nam là nơi tập trung buôn bán của lái buôn các nước, trong kho các đồ vật quý giá cũng rất nhiều, cơ bàn cũng đều dùng các rương để đựng, vì thế đối với việc lục soát ở chợ nam cũng đặc biệt tỉ mỉ, phải từng cái một đối chiếu với sổ sách, chủ tiệm phải giài thích đối với các vật phẩm dư ra, nếu giải thích không được vật phẩm đó sẽ bị giữ lại.
Lúc này Lý Khánh An đang lục soát một tiệm châu báu người Hồ ở phía tây, trong số tài sàn của Đỗ gia, thì châu báu đá quý cũng không ít.
Chù tiệm châu báu mũi nhọn mắt xanh gập đầu cúi mình nói: “Tướng quân, chúng tôi cũng đều là những lái thương tuân thú pháp luật, tất cả các vật phẩm đều đã đóng thuế cả rồi. tuyệt đối không hề trốn thuế của Đại Đường.”
“Ta không có nói ngươi kê thiếu để trốn thuế, chỉ là có việc đặc biệt phải lục soát, lại nói ngươi cũng đâu phải hoàn toàn trong sạch đâu, như trong danh sách ngươi đưa chỉ có mười tám người phụ bán. nhưng chúng tôi lại điểm danh ra hai mươi sáu người, còn tám người là từ đâu ra đấy, chẳng lẽ ngươi dấu nô lệ đó sao?”
Lý Khánh An chỉ tùy tiện nói, nhưng nửa ngày không nghe chù tiệm giải thích, hắn bất chợt kỳ lạ nhìn hắn. chỉ thấy hắn sắc mặt khẩn trương, tay đang khẽ run, Lý Khánh An trong lòng càng thêm nghi hoặc, hắn tịch thu danh sách hét lớn hạ lệnh: “Hãy gọi tất cả mọi người trong tiệm của ngươi ra. để kiểm tra.”
Sắc mật người Hồ trở nên trắng bệch, lắp bắp nói: “Tướng quân, không có gì
đâu.”
“Người đâu! Vào trong đuổi toàn bộ người ra đây cho ta.”
Mười mấy viên quân Đường xông vào trong tiệm, đuổi người trong tiệm ra. lúc này có một viên quân Đường bẩm báo: “Tướng quân, trong tiệm có một người tự xưng là vương từ Thạch quốc, muốn gặp ngài.”
Lý Khánh An ngẩn người, liền sau đó hắn dần dần cười lên, chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế, Viễn Ân đó cũng đã đến Dương Châu rồi sao?
“Dần hắn qua đây đi!”
Lý Khánh An nhảy lên ngựa, đợi vương từ Thạch quốc đi đến. rất mau, từ trong tiệm đi ra tám người Hồ, người đi đầu chính là Ng Tô Ninh người đã có duyên gặp mặt một lần cách đây hai năm ở Bạt Hoán.
“Lý tướng quân, chúng ta có duyên thiên lý đến tương hội đó! Ngài còn nhớ tôi
khône?” Ng Tô Ninh cúi minh thi lễ với Lý Khánh An.
“Ha ha! Đúng là lão bằng hữu rồi, xém tí để ta trở thành người có gia tài đến vạn
quan, Ng Tô Ninh đây mà, ta làm sao không nhớ được chứ?”
Lý Khánh An vừa cười vừa nhìn về phía Viễn Ân, hình như vẫn là vương tử mà trong quán rượu ở Quy Tư hắn từng gặp, hắn dùng tiếng Đột Quyết cười nói: “Viễn Ân điện hạ, chúng ta gặp mật lần thứ hai rồi.”
Viễn Ân ngẩn người ra, hắn không hề có ấn tượng đã gặp qua Lý Khánh An: “Lý tướng quân, ngài nhớ sai rồi! Chúng ta gặp mặt khi nào đâu?”
“Ngài đúng là chưa gặp qua ta, nhưng ta thấy qua ngài, ở trong quán rượu tại Quy Tư, lúc các người đang dò hỏi tung tích của viên hồng ngọc, còn nhớ một quan quân đã uống say rượu không? Đó chính là ta đó.