Thiên Hạ 2

Chương 112: Q.3 - Chương 112: Tình thế đột chuyển






“Thì ra người đó chính là ngài.”

Trong lòng Viễn Ân cám thấy hối hận, nếu như sớm biết người quan quân đó là Lý Khánh An. thì hai năm nay hắn đâu cần phải bôn ba khổ sỡ bên ngoài như thế?

Hắn đi lên một bước, thi lễ một cách trang trọng với Lý Khánh An. khẩn cầu: “Lý tướng quân, viên Con mắt Quang Minh đó đối với Lý tướng quân mà nói chẳng qua chỉ là một viên đá quý hơi đáng giá một chút thôi, nhưng đối với Thạch quốc chúng tôi lại có ý nghĩa phi phàm, khân cầu tướng quân đem viên ngọc quý đó trả lại cho chúng tôi, ta nguyện sẽ hậu tạ Lý tướng quân.”

Nói tới đây, hắn ‘bụp ! ’ một cái quy xuống, trên mật đầy nước mắt chắp tay khẩn cầu: “Tội nghiệp ta đã bôn ba hai năm bên ngoài, mong Lý tướng quân thương xót cho ta!”

Bày người khác cũng đồng loạt quỳ xuống, khẩn cầu nói: “Khẩn cầu Lý tướng quân, đế chúng tôi trở về quê hương đi!”

Lý Khánh An trầm tư giây lát hỏi: “Công chúa Câu Lan là gì của ngài vậy?”

“Hồi bẩm tướng quân, công chúa Câu Lan là em ruột cùng mẹ của ta.”

Lý Khánh An khẽ than một tiếng, nói: “An Tây nhất biệt, thoáng cái đã sần một năm. cũng không biết nàng sần đây ra sao rồi, nhưng cách xa vạn dặm. cũng không biết năm nào tháng nào mới có thế gặp lại nàng? Đành vậy, vương tử điện hạ, lần trước ở Trường An bị đánh cắp, viên bào thạch đã không còn bên người ta rồi, điện hạ, ngài không cần ở Đại Đường lâu đâu, trở về cố hương trước đi!”

Viễn Ân ngẩn người ra, câu nói này của Lý Khánh An là ý aì? Hắn liền nói: “Chỉ cần Lý tướng quân trả đá quý lại cho ta. Lý tướng quân cứ tùy ý ra giá đi.”

Lý Khánh An cười nhẹ một cái: “Ta cần tiền tài của ngài làm gì? Ta nói rồi, viên ngọc quý đã không còn bên mình ta nữa, các người không cần ở lại Đại Đường cực nhọc tìm kiếm, hãy về cố hương trước đi!”

Viễn Ân còn muốn nói aì nữa. nhưng Hoắc Đình tiên sinh ở phía sau hắn liền chạm nhẹ vào vương tử Viễn Ân một cái, ha hà cười nói: “Thôi được! Chúng ta trở về cố hương đây, kỳ vọng lần sau chúng ta dẫn theo công chúa, cùng Lý tướng quân gặp nhau ở An Tây.”

Viễn Ân bất đắc dĩ. đành đứng lên, thi lễ với Lý Khánh An nói: “Đa tạ Lý tướng quân đã thẳng thắng cho biết, thế chúng tôi về Thạch quốc trước.”

“Đi về trước đi! Thay ta hỏi thăm Công chúa Câu Lan. nói ta lúc nào cũng nhớ đến nàng.”

Viễn Ân cúi minh chào Lý Khánh An, bèn cáo từ ra đi, Lý Khánh An nhìn bóng hắn đi xa. bất chợt khẽ thở một hơi dài, trong đầu lại nhớ đến công chúa Thạch quốc xinh đẹp đó, chia tay đã hơn một năm, không biết nàng còn nhớ mình không?

“Lý tướng quân!” Xa xa một người gọi hắn, Lý Khánh An quay đầu lại, là thái thú Lư Hoán đang phi ngựa tới.

“Lư sứ quân, có phải là phía ngài có manh mối rồi không?”

“Lý tướng quân! Ta muốn bàn riêng với tướng quân, được không?”

Lý Khánh An gật đầu. chỉ quán rượu bên cạnh nói: “Chúng ta đến quán rượu mà nói.”

“Được! Lý tướng quân mời.”

Hai người đến quán rượu ngồi xuống, Lư Hoán thở một hơi dài nói: “Không dấu Lý tướng quân, mớ tài vật đó ta biết ở đâu rồi. nhưng ta không thể đến đó lấy lại được, muốn bàn bạc với Lý tướng quân nên làm thế nào?”

Lý Khánh An liếc hắn một cái. chỉ cười không nói, Lư Hoán lại nói: “Tàn cục của Dương Châu hôm nay, điểm quan trọng ở chỗ tên buôn lậu muối Đỗ Bạc Sinh, ta biết hắn hiện giờ đang trong tay tướng quân, không biết Lý tướng quân có muốn trợ giúp cho thái tử không?”

Lý Khánh An trầm ngâm một lát nói: “Nếu như Lu sứ quân đã nói trắng ra rồi, ta cũng không muốn giấu ngài, tên buôn lậu muối Đỗ Bạc Sinh quả thật nằm trong tay ta. Nhưng mà, dù cho ta có đưa cho Lư sứ quân, Lư sứ quân cho rằng như thế là có thế lật đổ Khánh vương được sao? Nếu là nhu vậy, Lu thái thú cũng không tránh khỏi cách suy nghĩ quá ngây thơ rồi, Khánh vương chiếm ruộng đâu chỉ vạn khoảnh, nhưng Thánh Thượng có nói qua tiếng nào đầu? Lư sứ quân, tha thứ cho ta nói thăng, chỉ cần Khánh vương không dính líu đến việc mưu phản, vụ án có lớn thế nào cũng không thể lật đổ hắn được đâu. mà ngược lại còn dẫn lỏa đốt bán thân mình.”

Nói đến đây, Lý Khánh An khẽ nghiêng mình, hạ thấp giọng nói: “Ta khuyên Lư sứ quân nên đế sự chú ý tập trung vào người Lưu Trường Vân.”

Lư Hoán thấy hắn đã nói ra rồi, cũng liền nói: “Thái tử điện hạ cũng có ý này, nhưng ta không biết nên băt đầu từ đâu, xin Lý tướng quân chỉ dạy cho.”

“Muốn tố giác Lưu Trường Vân không khó, Đỗ Bạc Sinh thường xuyên buôn lậu muối, làm aì lại không có sự cho phép của Lưu Trường Vân được? Chứng cứ ta có, quan trọng là lúc Lư sứ quân dâng sớ, trong đó không được nhắc đến Khánh vương, lật đổ Lưu Trường Vân, sẽ không thành vấn đề.”

Vừa nói Lý Khánh An vừa tù trong túi lấy ra một xấp văn thư. đưa cho Lư Hoán nói: “Những thứ này đều là công văn cho phép thủy vận thông hành được tìm thấy từ chỗ của Đỗ Bạc Sinh, trên đó có chữ ký của Lưu Trường Vân. Đây chính là băng chúnạ thép. Dựa vào nó và khâu cung của Đỗ Bạc Sinh cùng với sô sách buôn lậu bèn có thể lật đổ Lưu Trường Vân.”

Lư Hoán mừng rỡ, có cái này rồi, Lưu Trường Ván đó khó mà thoát được ài này rồi, hắn liền chắp tay nói: “Lý tướng quân chịu giúp đờ thái từ. đó là phước của thái tử. ta nguyện thay tướng quân tiến cử.”

Lý Khánh An mỉm cười, hắn đến Dương Châu xoay một vòng lớn như thế, chẳng phải cũng vì câu nói này sao?

Hắn cũng đúng lên thành khẩn nói: “Có thể làm việc cho thái tử, là mơ ước lớn nhất của Khánh An. cảm ơn Lư sứ quân đã tiến cử.”

Lư Hoán cuối cùng cũng thuyết phục được Lý Khánh An, trong lòng hắn chợt vui mừng khôn tả. liền nói: “Thế còn mớ tài vật bị cướp này nên làm sao đây? Ta sợ nếu đến trước cửa đòi, sẽ trở mật với Khánh vuơng. nhưng nếu không, lại không thể giao phó với triều đình.”

Lý Khánh An cười nói: “Món tiền đó vốn là lợi nhuận từ muối của Khánh vương để ở chỗ Đỗ gia. Lý cầu cướp lại chúng cũng là chuyện bình thường, Khánh An khuyên Lư sứ quân không nên truy cứu làm gì, để tránh trở mặt với nhau, Thánh Thượng tự sẽ hiểu rõ trong lòng, còn chuyện giao phó với triều đình, lúc Khánh An ở Khúc Kha huyện, có điều tra được Đỗ gia trước đó có giấu một mớ tiền riêng, chính là giấu trong nông trang Đỗ gia ở Khúc Kha huyện, trị giá khoảng hai chục vạn quan, Lu sứ quân có thế đem mớ tiền này giao phó với triều đình.”

Một khắc sau, Lý Khánh An bèn từ bỏ việc lục soát, dẫn quân trở về doanh trại, còn Lư Hoán cũng hạ lệnh mọi thứ khôi phục lại bình thường, không truy cứu chuyện mất đồ nữa. Trời vừa hừng sáng, hắn bèn dẫn hơn một trăm nha dịch đi đến Khúc Kha huyện, Lý Khánh An cũng dẫn hai trăm kỵ binh hỗ trợ hắn đi bắt kẻ buôn lậu muối Đỗ Bạc Sinh.

Trong biệt viện Khánh vương. trời chưa sáng, Lý cầu bèn nôn nóng đi lại trong phòng. Tin trong Giang Đô thành mở cuộc lục soát lớn đã truyền đến Phủ của hắn. Hấn thậm chí văng văng nghe thấy tiếng vó ngựa gấp rút chạy qua. có người lớn tiếng la lên. Cho dù còn chưa lục soát đến Phủ của hắn, nhưng trong lòng hắn trước sau cũng thấp thỏm không yên. Gần trăm cái rương đó hiện giờ đang nằm dưới mật thất trong Phủ hắn, rất dễ dàng tìm thấy. Hắn cũng biết Lư Hoán sẽ không dễ dàng đến lục soát Phủ hắn. nhưng một khi Lư Hoán nhẫn tâm muốn cá chết lưới vỡ, sự việc sẽ phiền phức hơn.

Lý Cầu cũng biết sự việc mà minh quyết định có chút vội vàng. Nhưng nếu mười vạn lượng vàng của phụ vương, mà hắn không đòi về được, hắn làm sao trở về giao phó. Dù trong mớ tiền của này không có số vàng mà hắn muốn, nhưng chí ít cũng cướp được mười mấy vạn quan, có thể giao phó với phụ vương rồi.

Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đang chạy, trong lòng Lý cầu khẩn trương hẳn lên. chẳng lẽ lục soát đến đây rồi sao?

“Tiểu vương gia. thư khẩn từ kinh thành!”

Trong lòng Lý cầu nhẹ nhõm hẳn. một viên võ sĩ cầm ba ống thư màu đỏ từ bồ câu chạy vào. Đó là thư khẩn mà phụ vương đã truyền đến cho hắn. Hắn từ từ mờ ra một cuộn tơ lụa mỏng dính, trên đó có một hàng chữ nhỏ: Việc ở Dương Châu giao cho Diêm Khài. con áp giài tiền về mau.

Lý Cầu nhíu mày, sự việc ở Dương Châu còn rất nhiều dây mơ rễ má chưa được làm rõ, phụ vương sao lại aọi mình về? Hắn lại mờ tiếp một cuộn tơ lụa thứ hai. bên trên chỉ có năm chữ: Không dùng Lý Khánh An.

Đây có thể là phúc đáp cuối cùng của phụ hoàng rồi. Lúc sắp ra đi, phụ vương đã tỏ ra không thích Lý Khánh An, không có ý định dùng hắn, sau đó Diêm Khải lại đưa thư xác nhận lại. phụ vương cuối cùng cho một phúc đáp rõ ràng, không dùng Lý Khánh An. Lý Cầu bất giác thở dài, nếu thế này thì quyền chủ động của Dương Châu sẽ bị Lư Hoán nắm lấy. Nhưng hắn biết tính khí của phụ thân, việc gì cũng sẽ không trả lời ba lần, nếu hói thêm, phụ vương sẽ nổi giận.

Lý Cầu chẳng còn cách nào khác, đành mờ tiếp lá thư thứ ba, nhưng lại sững người, chỉ thấy ở trên lại viết rằng: Việc Đỗ Bạc Sinh đã thỏa thuận ốn thỏa với Lý tướng quốc, không còn ảnh hưởng đến phụ vương nữa, có thể buông tay.

“Thì ra là vậy!” Lý cầu lúc này mới hiểu ra. Thì ra phụ vương đã thỏa thuận xong xuôi với Lý tướng quốc rồi. Lý tướng quốc chịu thay phụ vương che dấu việc này. Nếu là như vậy, việc Dương Châu quả thật là không còn aì đáng bận tâm nữa. Nghĩ đến đây, hắn lập tức ra lệnh: “Tức tốc mời Diêm tiên sinh đến!”

Lát sau. Diêm Khải vội vã bước vào, vừa vào cửa đã nói: “Tiểu vương gia, trong thành đã ngưng việc lục soát, Lý Khánh An đã lui binh trở về quân doanh.”

“Thế bên Lư Hoán thì sao?”

“Hắn vẫn còn đang điều tra, nhưng cái thế đã yếu đi rõ rệt, chắc là rất nhanh sẽ cờ rũ trống dứt mà thôi.”

Lý Cầu khẽ thở dài, cười nói: “Diêm tiên sinh, ta định hôm tới sẽ trở về Trường An, phụ vương lệnh cho ta mau chóng đem tài vật của Dương Châu vận chuyển về Trường An. Việc này tiên sinh đi sấp xếp một chút!” Truyện "Thiên Hạ " Truyện "Thiên Hạ "

Diêm Khải sững người: “Vậy còn việc của Đỗ Bạc Sinh thì sao? Không lẽ buông tay ở đây sao?”

“Đỗ Bạc Sinh!”

Lý Cầu hứ lên một tiếng khinh khinh: “Ta không ngại nói thật với tiên sinh, phụ vương đã thỏa thuận xong xuôi với Lý tướng quốc. Việc này sẽ không dính dáng đến phụ vương nữa. Hơn nữa tên Lý Khánh An kia là người của Cao Lực Sĩ. Cao Lực Sĩ lại theo phe của thái tử. Tiên sinh nói đi, Lý Khánh An sẽ giao Đỗ Bạc Sinh cho chúng ta sao?” Truyện "Thiên Hạ "

“Nhưng Lý Khánh An cũng có thể tranh thủ ”

Không đợi Diêm Khải nói dứt lời, Lý cầu khoát tay nói: “Không cần nữa. phụ vương đã nói rõ, tên Lý Khánh An này người không thích, tuyệt đối không dùng hắn. Diêm tiên sinh không cần bận tâm về điều này nữa.”

Có lẽ cám thấy khẩu khí hơi nặng, Lý cầu lại dịu giọng xuống rồi nói tiếp: “Diêm tiên sinh, ta đoán là phụ vương lo lắng thu nhận Lý Khánh An sẽ đắc tội với tướng quốc. Vì vậy mới bày tò không dùng hắn. Chúng ta nên thấu hiểu cành ngộ của phụ vương, suy nghĩ từ đại cục.”

Diêm Khải gật đầu, hắn có thể hiểu được, lại hói tiếp: “Thế bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Lý Cầu trầm tư chốc lát, bèn nói; “Việc ta ở Dương Châu đã kết thúc, nhưng còn có hai việc phải giao cho Diêm tiên sinh tiếp tục hoàn thành. Một là trên người Lý Khánh An có một viên bảo thạch, phụ thân rất có hứng thú. Hai là Đỗ Bạc Sinh có mười vạn lượng vàng không rõ tung tích, xin Diêm tiên sinh phải tìm được nó cho bằng được.”

Diêm Khải ngẩn người. mười vạn lượng vàng, tại sao lại này ra một việc như vậy? Hắn chưa từng nghe nói tới bao giờ.

“Tiểu vương gia, ngài có thể nói cụ thể hơn một chút được không, mười vạn lượng vàng rốt cuộc là như thế nào?”

“Mười vạn lượng vàng là lãi buôn muối nhiều năm của phụ vương, Đỗ gia đồng ý giúp phụ vương hoán đổi thành vàng, vì vậy món tiền này trước giờ vẫn cất giữ ở chỗ hắn. Không ngờ Đỗ gia đột ngột xảy ra chuyện, số vàng này cũng không rõ tung tích. Diêm tiên sinh, tiên sinh hiểu rồi chứ?”

Diêm Khải trong lòng rất rối bời. Lý cầu đao nhanh chém tơ vò, bàn thân hắn đã thoát thân rồi, nhưng một đống rắc rối này lại đầy hết cho mình. Mười vạn lượng vàng, không có một chút manh mối nào. hắn làm sao mà điều tra đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.