Thiên Hạ 2

Chương 528: Q.13 - Chương 528: Mối họa nam chí






Lúc canh một, mấy ngàn quân An Tây hộ vệ gia quyến của Lý Khánh An cùng với một đám đại thần đi tới Mi huyện, Vợ con của Lý Khánh An cùng với gia quyến của các quan viên đã trú lại ở Mi huyện, còn mười mấy vị trọng thần nhóm Bùi Mân thì được quân sĩ mời vào trong lều lớn của quân đội.

Một hàng đại thần dưới sự dẫn dắt của binh sĩ đi vào lễu lớn, trong lễu lớn đèn đuốc sáng trung, quân sĩ đã thực hiện một sự bố trí đơn giản, một loạt những chiếc bàn rộng dựa theo phong cách của Tây Vực mà sắp đặt, hai bên đều có ghế cao có chỗ dựa, cho dù ghế dựa đã từng xuất hiện ở trong cung, nhưng đối với những vị đại thần đã quen với thói quen ngồi quỳ thì vẫn là có một chút không quen.

Nhưng mà lúc này sự khó chịu của ghế dựa đã không còn quan trọng nữa, các đại thần người nào người nấy đều đầy lòng kích động, bọn họ cũng đều biết, buổi tối hôm nay bọn họ sắp phải quyết định tương lai của Đại Đường.

Tâm trạng của Bùi Mân có chút phức tạp mà ngồi xuống, lúc ở Võ Công huyện, hắn bèn đã nhìn ra lối suy nghĩ của Lý Khánh An rồi, Lý Khánh An đặc biệt sai người đem con thơ của Lý Dự là Tùy vương Lý Tấn đưa tới Võ Công huyện, không cần phải nói bèn có thể đoán được, Lý Khánh An là muốn lập con thơ làm đế, để thực hiện việc lộng quyền.

Theo bổn ý của Bùi Mân mà nói, hắn rất tán thành cách làm của Lý Khánh An, vì Kính Tông thiếu đế phục hồi đế vị, để lấy lòng của người trong thiên hạ, nhưng Bùi Mân càng lo lắng hơn về sau này, Lý Khánh An sẽ lập con thơ này bao lâu đây? Loại cục diện hỗn loạn về đế vị này sẽ mang đến cho tương lai Đại Đường sức ảnh hưởng như thế nào, sau khi Lý Khánh An cầm quyền rồi, hắn lại sẽ với tư thái nào đến thống trị Đại Đường đây?

Còn việc đại hạn của Hà Bắc, Hà Đông trong năm nay nữa, rất có thể sẽ xuất hiện rất nhiều dân đói, nên làm thế nào để trấn an bọn họ đây? Bùi Mân suy nghĩ đến rất nhiều, thế cho nên khi Lý Khánh An đi vào lễu lớn, mọi người đồng loạt đều đứng cả dậy, hắn vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có cảm giác được Lý Khánh An đã đến.

“Bùi công đang suy nghĩ gì thế?” Lý Khánh An đi đến trước mặt Bùi Mân, khẽ cười nói.

Bùi Mân lúc này mới từ trong dòng suy nghĩ bừng bừng tỉnh lại, vội vàng đứng dậy chào, nói: “Vừa nảy đang suy nghĩ việc đại hạn ở Hà Đông, Hà Bắc, thất thần rồi, Đại tướng quân chớ trách!”

“Chuyện này đợi lát nữa chúng ta cũng phải thương nghị tới, mọi người hãy ngồi xuống trước đi!”

Lý Khánh An mời mọi người ngồi xuống, Bùi Mân, Trương Quân, Thôi Hoán, Vi Thao, Trương Hạo, Lô Hoán, Vương Tấn vừa đúng bảy người, Vương Tấn này là em trai của Vương Duy, trước khi cùng mọi người từ quan là hắn đang xuất nhậm hình bộ thị lang, hắn cũng được Lý Khánh An mời đến, rất rõ ràng cũng sẽ vào chính sự đường làm tướng quốc, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa bảy người trong chính sự đường, mà Lý Khánh An lại không nằm trong số đó, điều này cho thấy hắn sẽ không vào chính sự đường.

Lúc này, Trương Quân cười nói: “Chúng tôi vừa mới nghe nói, Đại tướng quân đã hoàn toàn đánh bại Thổ Phồn, quân An Tây chiếm lĩnh Lhasa, đây đúng là một chuyện vui lớn, thật đáng mừng a!”

Thôi Hoán cũng tiếp lời cười nói: “Đã không còn kẻ thảo khấu nơi biên cương Thổ Phồn, gánh nặng quân phí của chúng ta sẽ được giảm bớt đáng kể, như vậy sẽ có ích cho việc cải thiện dân sinh, ta tin tường, Đại Đường sẽ nhanh chóng khôi phục sự cường thịnh của ngày xưa.”

Mọi người mồm năm miệng mười, lúc này, Bùi Mân hỏi: “Không biết Đại tướng quân chuẩn bị xử trí Thổ Phồn như thế nào?”

Lý Khánh An suy nghĩ một hồi nói: “Mục tiêu của cuối cùng của ta là muốn đem Thổ Phồn nạp làm một đạo của triều đình trung ương, nhưng việc này cần phải có một khoảng thời gian nhất định, bộ lạc Thổ Phồn phân tán, độc lập đã lâu, nếu nóng vội sẽ bức bách họ lại lần nữa phản loạn, cho nên ta chuẩn bị chia làm hai bước đi, bước đầu tiên là thực hiện quản lý theo quân trấn, ở Thổ Phồn thường trú ba vạn quân Đường, Bởi vậy sẽ dốc sức quảng bá Phật giáo, để cho tư tường từ bi, hợp tác, tư tưởng phi bạo lực xâm nhập vào tư tường của người Thổ Phồn, năm năm hoặc là mười năm sau đó, đợi khi thời cơ chín mùi, Thổ Phồn sẽ chính

Nói đến đây, Lý Khánh An lại nói với mọi người: “Hiện tại Thổ Phồn còn ở dưới sự chiếm lĩnh của quân Đường, bên đó có mấy vạn nô lệ người Hán được phóng thích, ta chuẩn bị để cho bọn họ sinh sống tại Thổ Phồn, như vậy bèn cần một đám quan viên trẻ tuổi đến đó tham dự thống trị, qua vài ngày nữa mọi người thương nghị một chút, mau chóng chốt lại việc này.”

Lý Khánh An nếu như đã nói đến bước này rồi, như vậy chính sự đường do bày người bọn họ hợp thành bèn đã được xác thực rồi, mọi người liền bắt đầu sôi động hẳn lên, Bùi Mân cười nói: “Đại tướng quân tối như vậy tìm chúng tôi đến đây, sẽ không chi vì nói việc của Thổ Phồn thôi chứ!”

“Đương nhiên không phải!”

Lý Khánh An cũng nở nụ cười ra: “Vốn dĩ muốn mời các vị đến ăn bữa cơm tối, nhưng đến bây giờ các vị mới đến, thế thì đành phải sửa thành dùng bữa sáng rồi, thôi được! Ta đành thẳng thắn mà nói với mọi người vậy!”

Nụ cười trên mặt Lý Khánh An đã biến mất, hắn nghiêm nghị nói với mọi người: “Nước không thể một ngày không vua, cũng không thể một ngày không có triều đình, khi Ngụy đã trốn sang phía nam, như vậy nên là lúc chúng ta xây dựng lại Đại Đường rồi, các vị đều là những đại thần quyền cao chức trọng, nên gánh lấy trọng trách này, phía dưới là một số ý kiến phân phối công việc mà ta đưa ra, trên cơ bản dựa theo chức vụ hiện có của mọi người để suy xét.”

Lý Khánh An lấy ra một quyển sổ, đưa cho Bùi Mân nói: “Tướng quốc, hãy để người tới tuyên bố đi!”

Bùi Mân gật gật đầu, mở quyển sổ ra, một người đó là hắn, trung thư lệnh hữu tướng kiêm Lại bộ thượng thư, hắn chậm rãi nói: “Trương Quân, môn hạ thị trung tả tướng kiêm hộ bộ thượng thư.”

Trương Quân đứng lên hướng Lý Khánh An khẽ khom người, trong lòng hắn âm thầm cảm thán rằng lần này đây mình đã không có đi sai đường, nếu theo Lý Hanh, lúc này làm sao còn có thể có vị trí cho hắn nữa đâu.

“Thôi Hoán làm Lễ bộ Thượng thư, Vi Thao làm hình bộ thượng thư, Trương Hạo làm công bộ thượng thư, Vương Tấn làm binh bộ thượng thư, Lô Hoán làm trung thư thị lang, bảy người trên đây đều là trung thư môn hạ bình chương sự, tổ chức thành chính sự đường.”

Lý Khánh An nhậm mệnh vô cùng ngắn gọn, không có những ngôn từ phức tạp gì cả, cũng không cần nghi thức gì, mọi người đồng loạt đứng lên, hướng Lý Khánh An khom người cảm tạ.

“Thế Đại tướng quân xuất nhậm chức gì?” Trương Hạo luôn là người mồm miệng nhanh nhẩu liền hỏi ngay.

Trong lễu lớn lập tức im lặng hẳn, đây mới là trọng tâm vấn đề, Lý Khánh An nhậm mệnh bảy vị thành viên nội các, nhưng chính hắn lại không có phần, thật sự khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên, Nếu hắn có ý muốn đăng cơ thì lại khác, nhưng vấn đề là tất cả mọi người cũng đều hiểu rằng, lần này đây hắn sẽ không tranh đoạt đại bảo, như vậy hắn sẽ xuất nhậm cái chức vụ gì đây?

Lý Khánh An thấy mọi người đều nhìn hắn, liền mỉm cười nói: “Ta là kẻ dẫn binh đánh giặc, An Lộc Sơn chưa diệt, Dương Châu, Kinh Châu chưa bình, Thành Đô chưa thống nhất, những việc đó đều cần ta đi từng cái từng cái mà giải quyết, Cho nên ta không thích hợp hỏi đến chính sự, nhưng mà, chư quân nếu không phản đối, ta có thể thêm một chức hàm thiên sách thượng tướng, kiêm thiên hạ binh mã đại nguyên soái nữa.”

Nói đến này, Lý Khánh An lại chậm rãi nói với mọi người: “Chư quân có thể gọi đồng liêu quay về, nhanh chóng tổ chức lại tân triều đình, duy trì sự vận hành của chính vụ triều đình được trôi chảy, về phần tân quân, con trai Kính Tông - Tùy vương Lý Tấn tuổi mặc dù nhỏ, nhưng lúc sinh ra liền có điềm báo đại cát xuất hiện, tương lai tất sẽ là hoàng đế trung hưng Đại Đường, ta đề nghị có thể ủng lập làm tân đế, cha truyền con nối, đó là lẽ của đất trời, không biết chư quân nghĩ như thế nào?”

Thành Đô vào tháng sáu cũng là mùa mưa trong một năm, cơn mưa bụi lất phất rơi bao phủ toàn thành, Tuy là tiết đại thừ (nắng nóng), nhưng lại mang theo một chút mát mẻ, vào đêm, trên đường cái vắng tanh vắng ngắt, các cửa tiệm đều đóng cửa hết, người đi đường lừ khách sớm đã trở về chỗ trú, trong các con đường, phường, nhà nhà cũng sớm đã đóng cửa rồi, thành đô đã liên tiếp mưa trong suốt ba ngày.

Phúc Hưng phường là một phường lớn nằm ở phía đông Thành Đô, bên trong tập hợp rất nhiều quyền quỷ, những ngôi nhà sang trọng nhiều như mây, là một trong ba phường lớn nổi tiếng nhất của Thành Đô, Trời đã tối rồi, mấy viên tôi tớ trông coi cửa phường đang nhàm chán mà ngồi ở trong một căn phòng nhỏ nói chuyện phiếm, Lúc này, một loạt tiếng bánh xe từ xa xa truyền đến, lát sau, một chiếc xe ngựa hoa lệ to rộng từ trong làn mưa bụi lao ra, chạy vào cửa Phúc Hung phường, ở chung quanh xe ngựa đi theo gần trăm viên thị vệ, vó ngựa dày đặc, văng nước lên tung tóe, không đợi mấy viên tôi tớ trông coi cửa phường kịp phản ứng lại, xe ngựa liền nhanh chóng tiến vào cửa, mất hút ở trong màn đêm đen.

Mấy viên tôi tớ hai mặt nhìn nhau: “Hình như là Dương Quốc Trung!”

“Đúng vậy, chính là hắn!”

Xe ngựa của Dương Quốc Trung lao nhanh trong Phúc Hung phường, bên trong xe ngựa ánh sáng mập mờ, Dương Quốc Trung đang ngồi với vẻ mặt phức tạp, hắn cảm giác chính mình và Lý Khánh An hợp tác tựa như đã lỡ bước lên thuyền giặc vậy, lúc này hắn muốn rời thuyền cũng không còn dễ dàng nữa rồi.

Hôm nay hắn vừa mới nhận được thư chuyển nhanh của hai con trai từ Quan Trung truyền đến, Hai con trai giao cho hắn một nhiệm vụ gần như bất khả thi, hắn đương nhiên biết đây là lệnh truyền đạt của Lý Khánh An, Nhưng hắn còn có biện pháp nào nữa đâu, mặc kệ sao? Hai cái mạng của hai con trai đang nắm trong tay của Lý Khánh An, Mà nếu làm, hắn lại cảm thấy không cam lòng, liền giống như con chó mà bị Lý Khánh An gọi đến gọi đi, nhưng cho dù là chó, khi ra sức lực cũng sẽ được ban cho một khúc xương, Lý Khánh An cho đến hiện tại đã cho qua hắn cái gì đâu?

Cái gì cũng đều không có, chỉ có một câu hứa hẹn cực kỳ viễn vong: ‘Lập công chuộc tội, chuyện cũ sẽ bỏ qua.’

Điều này quả thực là một thứ sỉ nhục đối với hắn Dương Quốc Trung, hắn tội ở đâu nào? Hắn đường đường là hữu tướng quốc của Đại Đường, là một trong những thần tử mà Lý Long Cơ tín nhiệm nhất, cho dù đã không còn quý phi, Lý Long Cơ cũng vẫn dùng hắn, chẳng lẽ theo Lý Long Cơ lại là tội lỗi sao?

Trong lòng Dương Quốc Trung vô cùng bất mãn với Lý Khánh An, nhưng hắn lại không có cách nào khác, đứa con đang ở trên tay của người ta, hơn nữa với thực lực của Lý Khánh An hiện tại, nói không chừng về sau này còn phải cậy nhờ hắn bỏ qua chuyện cũ nữa cơ, Dương Quốc Trung không khỏi thở ra một hoi thật dài, cơn mưa đêm liên miên bất tận khiến tâm trạng hắn càng thêm tồi tệ.

“Dương tướng quốc vì sao lại thở dài?” Sau lưng có người khẽ cười nói.

Thì ra là hàng ghế phía sau còn có một người đang ngồi, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn, Người này ước chừng khoáng trên dưới bốn mươi tuổi, là một gã văn sĩ trung niên, hắn chính là quân sư của Lý Khánh An Vi Thanh Bình, phụng mệnh đến Thành Đô đã mười hôm rồi, Hắn sắp sẽ là người liên lạc của Lý Khánh An ở Thành Đô, Hôm nay hắn nhận được tin tức, Dương Quốc Trung ban ngày đã nhận được thư của con trai hắn, hắn liền đến cửa bái phông.

Hắn suốt đường đi thấy Dương Quốc Trung lo lắng không yên, biết trong lòng hắn có chút không cam lòng, liền vừa cười nói: “Kỳ thật Dương tướng quốc là đang giúp chinh mình đó, Lý Hanh nếu đến Thục làm chủ, người đầu tiên mà hắn sẽ không bỏ qua cho Dương tướng quốc, nhất định phải giết ngươi lập uy, điểm này, ta nghĩ Dương tướng quốc hẳn là hiểu rõ hơn ta.”

Trong lòng Dương Quốc Trung lại âm thầm mà thở dài một tiếng, Vi Thanh Bình nói không sai một chút nào, một khi Lý Hanh đã đến, sẽ là bi kịch của rất nhiều người, hắn Dương Quốc Trung là người thứ nhất.

Hắn chậm rãi nói: “Đúng vậy, trong lòng ta hiểu rất rõ, nhưng việc mà các ngươi muốn ta làm thật sự quá khó khăn, chỉ với một mình ta làm không được, cho nên đêm nay ta dẫn ngươi đi tìm người có thể làm được nó.”

Vi Thanh Bình cười xòa, bèn không nói gì cả, Dương Quốc Trung quay đầu lại nhìn hắn một cái, lại nghĩ tới một chuyện, liền dặn hắn nói: “Vi tiên sinh, chờ một lát nhìn thấy hắn, ngươi cố hết sức đừng hé răng tiếng nào, người này có lòng nghi ngờ rất nặng, ta sợ hắn sẽ nhìn ra sơ hở của ngươi.”

“Yên tâm đi! Trong lòng ta đã có tính toán cả rồi.”

Xe ngựa lao nhanh dưới cơn mưa bụi, lát sau, liền ngừng lại ở trước một tòa vương trạch thật lớn, thị vệ của Dương Quốc Trung chạy lên trên các bậc thang, nói với người gác cửa: “Xin hãy bẩm báo với Vương gia, nói là Dương tướng quốc tới chơi!”

Người gác cổng chạy vội đi bẩm báo, xuyên qua làn mưa bụi mông lung, Vi Thanh Bình thấy ở dưới sự chiếu rọi của hai ngọn đèn lồng ảm đạm, tấm biên trên cửa phú viết ba chữ ‘Vinh vương phủ’.

Hắn âm thầm gật đầu, Dương Quốc Trung nói không sai, người này mới chính là kẻ địch thật sự do trời định của Lý Hanh.

Vinh vương chính là Lý Uyển, từ ba năm trước, sau khi hắn được Lý Long Cơ phong làm Hà Đông tiết độ sứ, luôn gặp trục trặc, cuối cùng bị Lý Hanh nhốt ở trong Ưng Khuyên phường, hắn dùng số tiền lớn hối lộ lính gác mới có thể đào thoát, Sau khi chạy trốn tới Thành Đô, hắn dần dần chiếm được sự trọng dụng của Lý Long Cơ, đoạt đi hơn phân nửa quân quyền của Cao Tiên Chi, Khi mà hắn xem ra, kẻ kế thừa đế vị nam Đường, ngoài hắn ra không thể là ai khác nữa, Nhưng đúng lúc này, hắn cũng nghe được một tin tức làm người ta thất kinh, phụ hoàng hắn không ngờ lại đem đế vị truyền cho lão tam Lý Hanh.

Tin tức này chọc giận hắn Lý Uyển - người mà nhất định phải giảnh được đế vị này, hắn tuyệt đối sẽ không đem thứ thuộc về chính mình mà cung tay tặng cho Lý Hanh đâu.

Lúc này, Lý Uyển đang ở trong thư phòng đọc sách, bỗng nhiên có người hầu báo lại: “Dương Quốc Trang tới rồi, có việc gấp cầu kiến hắn.”

Lý Uyển ngẩn ra, Dương Quốc Trung vì sao lại tới thế? Năm xưa hắn và Dương Quốc Trung từng có một đoạn giao tình, ở Quan Nội đạo trước khi phụ hoàng ngất xiu, Dương Quốc Trung từng hướng hắn tỏ thái độ, sẽ ủng hộ hắn làm hoàng đế, Cho dù sau đó bởi vì sự chen vào của Lý Khánh An và Quách Tử Nghi khiến cho giấc mộng đế vương của hắn phải tan biến, Nhưng mà Dương Quốc Trung người này thật không tồi, đáng để kết giao, hơn nữa sau khi minh đến Thành Đô thường xuyên được hắn chiếu cố, tuy rằng Lý Uyển hiểu được rằng Dương Quốc Trung đang cố ý lôi kéo hắn, nhưng có được đồng minh có thực lực này, hắn cũng rất thích.

“Mời! Mau mời!”

Lý Uyển vội vàng đứng dậy, đích thân đi ra đón...

Trước cửa phú, Dương Quốc Trung đợi được một lát, Vi Thanh Bình chắp tay sau lưng đứng ở phía sau hắn, Lúc này, bên trong cánh cửa phủ truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, Lý Uyển cười lớn đi ra đón.

“Dương tướng quốc muốn tới phủ ta, sao lại không phái người báo trước một tiếng, nếu ta vừa lúc không có ở đây, Dương tướng quốc chẳng phải sẽ trách ta vô lễ sao?”

Dương Quốc Trung vội vàng khom người thi lễ nói: “Sự tình khẩn cấp, không kịp thông cáo điện hạ, mong điện hạ thứ tội!”

“ồ! Thì ra là thế.”

Lý Uyển vội vàng nói: “Thế mau mời vào trong phủ!”

Lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn thấy Vi Thanh Bình, liền nghi hoặc nói: “Vị này chính là?”

“Đây là quân sư tâm phúc của thần, Vi tiên sinh, mới từ Hán Trung đến.”

Nghe được hai chữ ‘Hán Trung’, mí mắt của Lý Uyển giật liên hồi, địa danh này hiện tại quá nhạy cảm: “Vi tiên sinh cũng cùng mời vào đi!”

Vi Thanh Bình mỉm cười: “Vậy quấy rầy điện hạ rồi.”

Hai người được mời vào trong ngoại thư phòng của Lý Uyển, hai ả thị thiếp xinh đẹp dâng trà lên cho hai người bọn hắn, Dương Quốc Trung mà mỗi khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp là thất thần nhưng hôm nay lại không có tâm trí thưởng thức hai mỹ nữ trước mất, ai nấy đều nhìn thấy được vẻ mặt hắn đầy tâm sự.

“Dương tướng quốc đã đem đến cho ta tin tức khẩn cấp gì thế?”

“Ai! Hãy để cho quân sư của thần Vi tiên sinh nói vậy!”

Ánh mắt của Lý Uyển hướng sang nhìn Vi Thanh Bình, Vi Thanh Bình chắp tay nói: “Tại hạ và tâm phúc của Lý Hanh Lệnh Hồ Phi có quan hệ vô cùng tốt, lần này tại hạ đến Hán Trung, chính là đi thăm hắn.”

Tinh thần Lý Uyển phấn chấn hẳn lên, hắn biết Lệnh Hồ Phi vốn dĩ chính là quân sư của Dương Quốc Trung, hắn hiện tại là tâm phúc của Lý Hanh, từ chỗ của hắn quả thật có thể có được những tình báo có giá trị.

“Tiên sinh nói mau, Lệnh Hồ Phi nói với ngươi cái gì?”

Vi Thanh Bình do dự một chút, lại nhìn nhìn Dương Quốc Trung, Dương Quốc Trung thở dài một tiếng nói: “Thánh Thượng đã hạ mật chi nhường ngôi cho Lý Hanh, Lý Hanh tới Thành Đô rồi, thì sẽ đãng vị thiên từ Nam Đường.”

“Pãng!” Nện một quyền thật mạnh xuốngbàn, Lý Uyển nghiến răng nghiến lợi nói: “Nằm mơ đi! Chỉ cần ta còn có một hơi thở, thì hắn đừng mơ tưởng đăng cơ.”

Dương Quốc Trung cũng nhịn không được giọng căm hận nói: “Thần cũng nghĩ như vậy, Lý Hanh đó mà đăng cơ, kẻ thứ nhất muốn giết chính là điện hạ, mà người thứ hai muốn giết chính là thần, Thần hôm nay đến đây, chính là muốn cùng điện hạ thương nghị đại kế, tuyệt đối không dung tên kiêu hùng này đăng cơ ở Thành Đô, nếu không ngài và thần đều chết mà không chỗ chôn thân.”

“ừm!”

Lý Uyển gật đầu, hắn lại nhìn thoáng qua Vi Thanh Bình, liền cười nói: “Vi tiên sinh không ngại ngồi đợi một lát, ta và Dương tướng quốc muốn nói chuyện riêng với nhau mấy câu.”

Hắn lại hạ lệnh với hai ả thị thiếp nói: “Phải hầu hạ Vi tiên sinh cho tốt, có nghe rõ chưa?”

Hắn nháy mắt với Dương Quốc Trung, hai người đứng dậy liền đi ra ngoài, Vi Thanh Bình nâng chung trà lên chậm rãi uống một ngụm, khóe miệng khe khẽ mà mỉm cười, hắn có một thứ trực giác, Lý Uyển chắc chắn sẽ vào rọ thôi.

Lý Uyển dẫn Dương Quốc Trung đi tới nội thư phòng của hắn, đóng chặt cửa phòng lại, hai người lại bước vào phòng trong, nơi này sẽ không có người thứ ba nghe thấy nữa.

Lý Uyển lúc này mới hạ giọng nói với Dương Quốc Trung: “Nơi này giờ chỉ có hai người chúng ta, ngươi cứ nói ra, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Dương Quốc Trung lạnh lùng cười, nói: “Kỳ thật biện pháp thật ra cũng có một cái, hắn chẳng phải là không có công khai ban chỉ sao? Chúng ta đã làm thì làm cho đến cùng!”

“Răng rắc!” Một tiếng, Lý Uyển đã bẻ gãy một cây ngọc thước trong tay.

Cơn mưa bụi tầm tả, bóng đêm như nước, nhưng Nam Minh cung ở Thành Đô lại từ trên xuống dưới bao phủ trong một sự khùng khiếp, trong đêm đen yên tĩnh, từ xa liền đã nghe thấy gào thét yếu ớt của Lý Long Cơ.

“Cái bọn khốn nạn các ngươi, người nào người nấy cũng đều muốn hại trẫm! Hại chết trẫm rồi thì các ngươi bèn thoải mái chứ gì? Nói cho các ngươi biết, không có chuyện đó đâu, dù trẫm có chết đi nữa cũng sẽ để cho các ngươi chết trước!”

Trong Nam Minh cung, mấy trăm viên hoạn quan và cung nữ ai nấy cũng đều run như cầy sấy, chính là bởi vì bên trong tô cháo của buổi ăn tối có bị một vật lạ rơi vào, liền khiến cho Thánh Thượng nổi trận lôi đình, đập vỡ cả bát, đem bốn ngự trù và bà cung nữ hầu hạ hắn đánh một trận đòn nhừ tử, hai viên hoạn quan sợ tới mức ngất xỉu ngay tạ chỗ cũng bị liên lụy, bị lôi đi ra ngoài và đánh chết.

Điều nầy làm sao lại có thể không khiến cho các cung nữ hoạn quan sợ hãi, trong khoảng thời gian này, Lý Long Cơ càng ngày càng khủng khiếp, hơi một chút không như ý liền giết người, ngay cả trượng hình cũng đều không có, phàm là những cung nhân tới phiên đi hầu hạ hắn, cuối cùng không một ai có thể sống sót mà đi ra được, Hắn quả thực chính là Diêm La vương, hôm nay giết năm cung nữ hoạn quan rồi, không biết là ai lại sẽ bị chọn đi bổ sung vào nữa?

Trong nội điện, Lý Long Cơ nằm nghiêng người trên chiếc giường mây, phía sau lưng từng đợt đau đớn làm hắn càng thêm giận dữ, Ánh mắt hắn hung ác như chim ưng hung tợn, nhìn chằm chằm vào từng người chung quanh, Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, nhất định là có người muốn hại hắn, người này đang ẩn nấu ở trong các hoạn quan và cung nữ này, hắn nhất định phải tìm cho ra người này.

Lúc này, mấy viên cung nữ vây quanh Võ Tuệ phi vội vàng chạy tới, Võ Tuệ phi chính là Võ Hiền Nghi, chỉ có nàng mới có thể khuyên được cơn giận của Lý Long Cơ.

“Bệ hạ! Bệ hạ bớt giận!”

Võ Tuệ Phi quỳ gối trước mặt Lý Long Cơ, cầu xin nói: “Không ai dám hại bệ hạ, bệ hạ phải bảo trọng long thể, ngự y nói, bệ hạ nếu giận, sẽ làm tổn thương đến tâm mạch của bệ hạ, bệ hạ đã quên rồi sao?”

“Có người muốn hại ta!”

“Không có! Tuyệt đối không ai dám hại người, những người này đều là người của thiếp.”

“Người của ngươi?”

Con mắt đỏ lòm của Lý Long Cơ lập tức trớn trừng lên, khiến Võ Tuệ phi sợ tới mức phát run: “Bộ, bệ hạ!”

Lý Long Cơ nắm lấy tóc nàng, giáng mạnh một quyền xuống mặt nàng: ‘Tiện nhân! Chính là ngươi muốn hại ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.