Thiên Hạ 2

Chương 527: Q.13 - Chương 527: Nổi niềm riêng






Trong màn đêm thoắt mờ thoắt tỏ, Nghiêm Trang vội vã đến hoàng thành, Hắn vừa gặp Nam Tề Vân bèn vội hỏi: “Nam tướng quân, huyện Vạn Niên tình hình thế nào rồi?”

Nam Tề Vân đương vừa định đến huyện Vạn Niên để thị sát tình hình, thấy Nghiêm Trang đi đến, hắn lại nhảy xuống ngựa, cười nói: “Tiên sinh giờ này vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”

“Haiz! Ta không yên tâm, nên mới đến hỏi thăm tình hình.”

“Tiên sinh yên tâm, ta đã phái quân tiếp quản huyện Vạn Niên, hiện nay huyện Vạn Niên cục thế còn tương đối bình lặng, ta nghĩ chắc không có vấn đề gì lớn.”

Nhưng nghe xong Nghiêm Trang lại lắc lấc đầu, hắn nhìn chằm chằm về phương trời phía đông đã ngã màu bạc nói: “Bây giờ có lẽ vẫn bình lặng, nhưng sau khi trời sáng huyện Vạn Niên e rằng sẽ trở nên hồn loạn, tướng quân phải có chuẩn bị tâm lý đã.”

“Ta định sẽ tiếp tục giới nghiêm, phong tỏa thành môn và cửa phường, không cho dân chúng lên phố gây sự.”

Nghiêm Trang thấy Nam Tề Vân vẫn chưa hiểu ý minh, hắn thầm thở dài, xong từ tốn nói: “Đây chính là nguyên nhân mà ta đến tìm tướng quân lúc này, Tướng quân không thể giới nghiêm, ngược lại, tướng quân phải mờ to cửa phường và cửa thành, để những người muốn ra thành được phép ra thành, để cho những quan viên muốn đến Thành Đô đều đi hết, đây mới thật sự là ý của đại tướng quân.”

Nghiêm Trang thấy Nam Tề Vân cúi đầu không nói gì, lại tiếp tục: “Lý Long Cơ lúc trốn về phương nam cũng dẫn đến hỗn loạn, ngươi xem đại tướng quân đã từng hạ lệnh ngăn chặn chưa? Một loạt trọng thần quyền quý bỏ đi thì mới có một loạt đại thần ủng hộ đại tướng quân như bọn Bùi Mân phất lên chứ, Lần này cũng thế thôi, chỉ có thể cố hết khả năng đế những người ủng hộ Lý Hanh đi theo hắn thì mới mong thực hiện được sách lược lâu dài của đại tướng quân, Đại tướng quân mong Lý Hanh có thể thay thế được Lý Long Cơ, có như thế mới dễ dẫn đến việc đấu đá lẫn nhau giữa họ, tranh thủ thời gian cho đại tướng quân giãi quyết An Lộc Sơn, Nam tướng quân tuyệt đối đừng để lỡ chiến lược của đại tướng quân.”

Nam Tề Vân chỉ là một quân nhân, hắn chỉ biết tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Lý Khánh An, tuy Lý Khánh An còn chưa có chi lệnh thả những người ủng hộ Lý Hanh ra khỏi thành, nhưng với sự tín nhiệm của hắn với Nghiêm Trang, nên cuối cùng hắn đã tiếp nhận sự khuyến cáo của Nghiêm Trang, bèn quay đầu hạ lệnh: “Truyền mệnh lệnh của ta, mở to cửa phường và thành môn, đừng ngăn cản bất kỳ ai ra khỏi thanh.

Trời đã dần sáng; huyện Vạn Niên vốn dĩ tĩnh lặng cuối cùng cũng xuất hiện hỗn loạn, khi dân chúng huyện Vạn Niên phát hiện quân đội tuần tra trên đường phố không còn là Kim Ngô vệ tay cầm gậy vàng, mà biến thành Thiên Ngưu vệ lung đeo trường đao màu bạc dài, cơ hồ tất cả mọi người đều ý thức được, Đại Đường đã đối trời, các tin tức ngoài lễ nhanh chóng lan khắp Trường An, rất nhiều người bắt đầu thổi phồng việc xảy ra đêm qua trong hoàng thành, nói quân An Tây đã tấn công chiếm Đại Minh cung, Thánh thượng và hoàng hậu đều bị giam lòng trong phòng nhỏ!

Nhưng làm sao giải thích việc Kim Ngô vệ mất tích, hiển nhiên không phải đã bị quân An Tây toàn bộ tiêu diệt, cả giọt máu cũng không để lại thế này chỉ có thể nói rõ là họ đã bỏ chạy, Kim Ngô vệ đã chạy, vậy Thánh thượng thì sao, không lẽ cũng chạy rồi ư?

Một số người có lòng đã bắt đầu dồn sự chú ý lên người Lý Hanh, cơn sóng đào vong chẳng bao lâu sau dấy lên tại huyện Vạn Niên đã chứng thực sự suy đoán của họ, Thánh thượng quả thực đã bỏ trốn.

Trên phố lớn và thành môn đâu đâu toàn xe ngựa của quan viên đào vong, Trong xe chất đầy hành lý và tài vật của họ cùng gia đình, và cả thê thiếp yêu kiều mỵ thái, Dù cho bản thân Lý Phụ Quốc đã tự bõ chạy vào lúc canh tư, nhưng hắn sợ sau này Lý Hanh sẽ trách hắn cái tội không thông báo cho bá quan, bèn phái hai tâm phúc đắc lực đến từng nhà quan viên thuộc đảng phái Lý Hanh thông báo khi trời vừa sáng, Nhưng hắn cũng khôn khéo, không nói là Lý Hanh đã chạy trước, chỉ nói là quân An Tây tấn công Đại Minh cung, Thánh thượng bị bức ép phải rút từ cửa sau.

Cho dù là lí do gì đi chăng nữa, tin Lý Hanh trốn về miền Nam như tin động trời với các đại thần tâm phúc, cả huyện Vạn Niên bỗng chốc rối bù lên, Các đại thần tâm phúc của Lý Hanh như Vương Củng, Lý cầu, Lý Lân, Đạt Hề Tuần.., họ tự biết Lý Khánh An tuyệt không thể dung cho mình, như phóng lao theo lao, giờ lão đại đòi chuyển hướng, thì họ cũng đành phải chuyển theo thôi.

Vương Củng là đại thần đầu tiên dẫn theo gia quyến cùng tất cả tài sản rời khỏi Trường An, Hắn đã sớm đoán được có ngày hôm nay, Thật ra từ hai tháng trước đây hắn đã phái hai người con trai mang theo một phần tài sản bí mật đến Thục mua nhà mua ruộng, Một tháng trước hắn đã bắt đầu cho thu thập gia tài, thậm chí cả năm khoảnh điền vĩnh nghiệp hắn cũng lén bán vào tháng trước, Vì thế giờ Vương Củng chạy là nhanh nhất, Tám mươi mấy gia đinh tâm phúc của hắn hộ tống năm chiếc xe ngựa, trong lúc trời vừa tờ mờ sáng đã rời khỏi Kinh thành.

Trong xe ngựa, Vương Củng ngồi ngắm tình hình phố phường sau rèm, Tâm trạng hắn lúc này rất phức tạp, Mấy năm trước hắn và Lý Khánh An kết minh, trở thành sách ứng trong triều của hắn, cũng không biết từ lúc nào hắn và Lý Khánh An đã dần đường ai nấy đi, hắn lại trở thành đối đầu của Lý Khánh An.

“Đối đầu?” Miệng Vương Củng không khỏi nhếch lên một nụ cười khổ tâm, hắn đã quá đề cao mình, hắn giờ còn chưa đủ trình độ để làm đối đầu của Lý Khánh An, thậm chí cả Lý Hanh cũng không xứng, Đối đầu của Lý Khánh An chỉ có một người duy nhất, đó là bản thân hắn mà thôi.

Kỳ thực nói cho cùng cũng chỉ tại Lý Hanh, lúc xưa Lý Khánh An chẳng phải cũng là tâm phúc của Lý Hanh sao? Chẳng qua sau này hắn tự lập lều trại, còn mình thì vẫn phải nhìn mặt Lý Hanh để kiếm cơm.

Lúc này, đứa con trai nhỏ mới sáu tuổi ở bên cạnh Vương Củng giọng đanh đảnh hỏi: “Cha oi, vì sao chúng ta lại không ở lại Trường An?”

Vương Củng hiền từ vuốt nhẹ đầu con mình, dịu dàng nói: “Trường An tuy rộng lớn nhưng đã không còn chốn dung thân cho cha, cha chỉ còn cách đến Thành Đô, con giờ vẫn còn nhỏ, đợi khi lớn lên con sẽ hiểu.”

“Hài nhi hiểu rồi, Thành Đô không có người xấu, cha ơi có phải như thế không?”

“Đúng thế rồi, chúng ta mau xuất phát thôi.”

Vương Củng lập tức hạ lệnh: “Gia tăng tốc độ, không được phép dừng lại.”

Phu xe lại tăng tốc, năm chiếc xe ngựa phóng băng băng trên chặng đường đến Tử Ngọ cốc phương nam.

Vào lúc ráng chiều, đại quân của Lý Khánh An chỉ còn cách Mi Huyện mười dặm về phía tây, Lúc này, hắn đã được tin, Quách Tử Nghi đã dẫn sáu vạn đại quân tiến đến Quan Trung, cách quân đội của hắn chưa đến trăm dặm, Lý Khánh An lập tức hạ lệnh đại quân đóng trại tại chỗ, duy trì trạng thái bị chiến.

Lúc này, một đội kỵ binh thuộc quân Quách Tử Nghi đang ầm ầm phóng đến, đi đầu là một đại tướng hơn ba mươi, là tâm phúc ái tướng Lý Quốc Lương của Quách Tử Nghi, hắn phụng mệnh của Quách Tử Nghi đến đế nói rõ tình hình cùng Lý Khánh An.

Đây cũng là lần đầu Quách Tử Nghi bày tó thái độ từ khi Lý Thích qua đời, Từ khi thiếu đế qua đời, Quách Tử Nghi nắm mười vạn đại quân Sóc Phương vẫn giữ thái độ im lặng, không tận trung Lý Hanh, nhưng cũng tham gia vào thào phạt hay mắng nhiếc Ngụy triều của phái bào hoàng, quả thực đã khiến rất nhiều đại thần ủng hộ Lý Thích cảm thấy bất mãn, Trên thực tế, trong tay Lý Hanh chỉ có tám vạn đại quân Quan Trung, mà Quách Tử Nghi lại có mười vạn đại quân, và còn ba vạn quân đánh thuê của Đáng Hạng, thực lực hơn đứt Lý Hanh, Nếu hắn chịu đến Trường An vấn tội, vậy cục thế Đại Đường sẽ là một tình cành khác, sẽ hoàn toàn do Quách Tử Nghi khống chế triều chính Đại Đường, cứ không có cửa cho Lý Khánh An!

Nhưng Lý Khánh An biết, con lão hồ ly Quách Tử Nghi này là có phần nghi ngại khác, Hắn là trung hưng chi thần duy nhất được an hưởng tuổi già, đấy tuyệt không phải chỉ nhờ đức tính kín đáo đã đủ.

“Tại hạ Sóc Phương quân Lý Lương Quốc, ta lệnh lão tướng quân bên ta đến đề xin cầu kiến Triệu vương điện hạ!”

Lý Khánh An thúc ngựa đi ra nghiêm giọng hỏi Lý Lương Quốc: “Quân Sóc Phương chưa được sự cho phép của ta sao lại dám tự tiện vào Quan Trung, sao Quách Tử Nghi không đến gặp ta?”

Lý Quốc Lương lòng phát hoàng, vội chấp ta bẩm lại: “Sóc Phương quân vẫn đang ở tuyến Đàn Tranh hạp, vẫn chưa chính thức đi vào Quan Trung, Quách lão tướng quân phái mạt tướng đến một là hi vọng đại tướng quân đồng ý cho quân Sóc Phương được vào Quan Trung, hai nữa là muốn thương thảo cùng đại tướng quân việc xây lăng mộ cho thiếu đế.”

Xây lăng mộ cho thiếu đế chẳng qua là cái cớ, Quách Tử Nghi rõ ràng muốn tham dự vào việc đưa tân đế lên ngôi, hay muốn giám đốc Lý Khánh An, không để hắn có cử chỉ làm trái lẽ nhân thần, Những việc này trong lòng Lý Khánh An biết tỏng, hắn cũng biết Quách Tử Nghi đã nhượng bộ với mình, hắn từ đầu chí cuối vẫn chưa tiến bước Trường An, trên mức độ nào đấy chỉ vì không muốn đắc tội mình.

Lý Khánh An trầm ngâm một lúc bèn nói: “Hồi Hột sẽ chẳng cam tâm bị giữ chân, bọn chúng có thể vào xâm phạm Quan Nội Đạo bất cứ khi nào, quân Sóc Phương chủ lực không thể vào Quan Trung, xin hãy chuyển lời cùng Quách lão tướng quân, mười vạn quân An Tây ta đủ để đuổi Ngụy đế, không cần phải phiền đến đại quân Sóc Phương đến tác chiến, nếu Quách lão tướng quân một lòng muốn xây lăng cho thiếu đế, vậy hắn chỉ cần dẫn ba ngàn người đến là được, ta có thể đảm bảo an toàn của hắn.”

“Ba ngàn người?”

Lý Quốc Lương có phần khó xử: “Đại tướng quân, ba ngàn người có phải là hơi ít một chút không?”

Lý Khánh An lạnh lùng nói: “Nếu quân Sóc Phương muốn chiến một trận cùng An Tây, hắn dẫn bao nhiêu quân vào Quan Trung cũng được, Lý Khánh An ta sẽ nghênh tiếp!”

Sự uy hiếp thẳng thừng không chút che giấu của Lý Khánh An khiến trán Lý Quốc Lương bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hắn vội chấp quyền nói: “Mạt tướng đã hiểu, mạt tướng sẽ lập tức về bẩm báo với lão tướng quân.”

Lý Lương Quốc cũng không dám ở lại lâu, hắn lập tức cáo từ về bẩm báo Quách Tử Nghi, Lý Khánh An dõi theo bóng dáng càng lúc càng xa của hắn không khỏi cười lạnh, hạ lệnh nói: “Đại quân đóng trại lại Mi Châu qua đêm!”

Lệnh được truyền xuống, đại quân lại càng gia tăng bước tiến, lúc này Lý Khánh An mới nói với thân binh của mình: “Ngươi hãy mau chóng đến huyện Võ Công, mời hết tất cả đại thần Bùi Mân, Trương Quân, Thôi Hoán, Vi Thao, Trương Hạo, Lư Hoán.., đến cho ta.”

Dừng lại một lát, hắn lại quay sang nói với một thân binh khác: “Hãy mau đến huyện Kỳ Dương gọi huynh đệ Dương thị đến cho ta.”

Trời tối dần, trên không bắt đầu lớt phớt mưa roi, mười vạn đại quân đã đóng trại ngoài thành thành Mi Huyện, Lý Khánh An cũng không vào thành ở, mà chi ở trong trung quân đại trướng đợi bọn Bùi Mân, Hắn quảng tay sau lưng đứng trước trướng chăm chú nhìn hạt mưa tí tách trong đêm, Đã mười năm qua đi, từ khi hắn bước chân vào Đại Đường đến đây đã mười năm tròn, Trong mười năm này hắn từ một tiểu tốt thú bảo mà từng bước đi đến ngày hôm nay, trở thành nhân vật quyền thế của Đại Đường, nhất ngôn nhất hành của hắn đều bị vô số người cẩn thận quan sát và phán xét, nhất cừ nhất động của hắn đều có thể thay đổi cả đại thế thiên hạ, Hắn cũng đã nếm được vị ngọt của quyền lực, đồng thời cũng đã nếm được mùi vị cô độc của quyền lực, không ai có thể thật sự đi sâu đế chạm tay vào được cõi tâm linh tình thần trong lòng hắn, Ngay cả bản thân hắn, bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc mục tiêu của mình là gì đây?

Là thiên hạ ư? Nhưng sao khi đoạt thiên hạ thì sao? Có thể hắn đã thay đổi lịch sử, nhưng ai lại dám bảo đảm là Đại Đường sau khi đi hết ngã rẽ này sẽ lại không quay lại với quỹ đạo lịch sử vốn có? Ai dám bảo đảm rằng con cháu của hắn thì chắc chắn sẽ làm khá hơn con cháu của Lý Long Cơ?

Khúc mắc! Mười năm nay việc biết trước lịch sử vẫn mãi là sự khúc mắc lớn trong lòng hắn, cho đến ngày hôm nay hắn vẫn còn chưa tìm ra ngọn đèn sáng để dẫn đường cho hắn tiến lên, Có lẽ là sương mù của quyền lực đã che mắt hắn trên con đường tìm kiếm ngọn đèn ấy chăng? Lý Khánh An thở một hơi thật dài, Biết đâu hai mươi năm nữa, dưới sự cường thịnh của Đại Đường thì có thể thúc đẩy hắn đi ra khỏi cái vòng lấn quần về quyền lực này chăng? Hắn sẽ có thể tìm ra một con đường mới đề không phải quay về quỹ đạo của lịch sử.

Còn hiện tại, hắn vẫn phải từng bước một để đi lên đỉnh cao của quyền lực: Thiên hạ.

Lúc này, một thân binh chần chừ dừng lại trước đại trướng đã cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

“Có việc gì?”

“Hồi bẩm đại tướng quân, có một vị đạo sĩ đến cầu kiến, hắn nói mình là cố nhân của đại tướng quân.”

“Đạo sĩ cố nhân?”

Lý Khánh An nghĩ nghĩ một lúc bèn nói: “Dẫn hắn vào đại trướng của ta.”

Hắn tạm thu thập lại tâm trạng, quay mình trở vào trong trướng, một chốc sau, mấy tên thân binh dẫn một đạo sĩ cao to đi vào.

“Vô lượng thọ phật tổ, đại tướng quân dạo này vẫn khỏe chứ?”

Đạo sĩ đầu đội đạo quán bằng trúc, đạo bào đã có phần rách rưới, tay hắn cầm cây phách trần chỉ còn lưa thưa vài cọng lông, thoạt nhìn nom giống lão đạo sĩ lết thết đến ăn mày trong quân doanh, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự xuất chúng, Hắn có cặp mắt sáng long lanh của ngọn lửa hi vọng, hắn chính là Lý Bí đã mất tích gần một năm nay sau thảm án tại hoàng trang.

“Hóa ra là Lý tiên sinh!”

Lý Khánh An cười phá ra, “Quả nhiên bị ta đoán trúng, tiên sinh quả thật đã xuất gia theo đạo.”

“Bần đạo rất có tuệ căn, xuất gia theo đạo là tâm nguyện bấy lâu nay của ta.”

Lý Khánh An cười mà lại như không: “Thế sao hôm nay lại trở lại hồng trần rồi? Chắc ngươi không phải ngẫu nhiên đi đây chứ?”

“Không! Không phải.”

Lý Bí rất thành thật nói, “Ta đến là để khuyên ngăn đại tướng quân, cũng là vì vận mệnh của năm ngàn vạn dân chúng Đại Đường mà đến nữa.”

Lý Khánh An nhìn chằm chằm hắn một lúc, bình thản nói: “Tiên sinh mời ngồi xuống nói chuyện.”

Lý Khánh An mời Lý Bí ngồi xuống, lại lệnh thân binh dâng trà lên cho hắn, Xong Lý Khánh An cười nói: “Tiên sinh một năm nay đã xuất gia ở đâu thế?”

“Bần đạo xuất gia tại Hành Sơn, gần đây đang đi vân du tại Trung Nguyên, nghe nói Thổ Phồn đại bại, bần đạo bèn đến để xin cầu kiến tướng quân.”

“Hóa ra đạo sĩ thân tại đạo môn, tâm tại triều đường, thật đúng là không dễ dàng!”

Lý Khánh An chỉ nhẹ nhàng mỉa hắn một câu, dù cho tên Lý Bí này là một trung hưng chi thần có tiếng trong lịch sử, là trị quốc đại trượng, nhưng lại chẳng nhằm nhò gì, Cũng giống như với Lý Bạch, ngưỡng kỳ danh chứ không trọng kỳ nhân, Ngược lại, Lý Khánh An lại có phần thưởng thức cháu trai Trương Trí Hòa của Lý Bí, tên huyện lệnh trẻ tuổi vững chãi từng bước để mưu lợi cho dân chúng An Tây, và cả Lưu Mân cùng là danh thần lịch sử nhưng lại cần cù tận tụy trị lý tài chính tại An Tây, Lý Khánh An là người thích kẻ làm việc cần cù tận tâm hơn.

Với cái phong thái bố y tướng quân, động một chút thì đi vào không môn để tránh họa như Lý Bí hắn không có hứng thú.

Lý Bí nghe ra khẩu khí mỉa mai trong lời của Lý Khánh An, hắn ngượng nghịu cười cười nói: “Nhập đạo môn không phải là không còn hỏi đến chuyện thiên hạ, ta cũng chẳng phải vì cầu phú quý, chỉ là muốn được dâng chút sức mọn cho thiên hạ chúng sinh.”

“Thiên hạ chúng sinh? Khẩu khí của đạo sĩ quả thực lớn nhỉ?”

“Không phải, chẳng phải vì khẩu khí của bần đạo lớn, mà là do mỗi quyết định của đại tướng quân đều liên quan đến thiên hạ chúng sinh, nếu chỉ là việc nhỏ như hạt mè thì ta hà tất còn phải đến xin gặp đại tướng quân?”

Lý Khánh An lại cười cười, lần này hắn không còn mỉa mai nữa, mà nói: “Ngươi cứ nói tiếp đi.”

Lý Bí bỗng nhiên đứng dậy trịnh trọng thi một lễ với Lý Khánh An nói: “Ta đã sớm biết đại tướng quân có chí tại thiên hạ từ thuở còn ở An Tây, nhưng ta chưa bao giờ nhắc đến với hoàng đến Kính Tông, ta cũng rất lấy làm tán đồng cử chỉ hạn nô hạn điền của đại tướng quân tại An Tây, Đại tướng quân là hậu duệ Kiến Thành thái tử, vào làm chủ Đại Minh cung không phải không thể, nhưng nếu đại tướng quân lần này mà vào làm chủ Đại Minh cung, thì đó sẽ là quyết sách thiếu sáng suốt của đại tướng quân.”

“Ngươi tiếp tục nói đi!”

Sắc mặt Lý Khánh An vẫn không có chút biểu cảm, không ai đoán được hắn được nghĩ gì! Lý Bí không khỏi thầm thở dài, hắn phát hiện tâm tư bụng dạ của Lý Khánh An càng lúc càng thâm sâu khó dò.

Nhưng lời đã nói đến đây rồi, Lý Bí đành phải tiếp tục liều nói hết: “Ta vẫn nhớ đại tướng quân từng nói với ta, người mà đại tướng quân bình sinh ngưỡng mộ nhất chính là Ngụy Võ đế Tào Tháo, nhưng Tào Tháo cả đời cũng chỉ dám làm Ngụy Võ đế, cả sau khi mai táng thì thụy hiệu cũng vẫn là ‘Hán Võ vương’ đó là vì sao? Chính là vì hắn không muốn chịu cái danh soán nghịch, đúng đại tướng quân là tông thất Lý Đường nhưng đại tướng quân có từng nghĩ, nếu đại tướng quân lên ngôi, thì người thiên hạ sẽ lấy Nam Đường làm chính thống hay đại tướng quân sẽ làm chính thống? Hơn nữa đại tướng quân hôm nay dùng danh nghĩa đến thay mặt cho Kính Tông và thiếu đế Triệu Tuyết, mà cuối cùng đại tướng quân lại tự lên ngôi, đại tướng quân làm thế thì còn làm sao trọn vẹn được cho danh nghĩa này? Danh bất chính tắc ngôn bất thuận, cho nên ta mới đến khuyên đại tướng quân hãy nhẫn nhịn quyền nhục nhất thời, tiên dẹp thiên hạ rồi hẳn lập danh bia.”

Sắc mặt Lý Khánh An cuối cùng cũng dịu bớt chút ít, đấy là chút biến hóa trên sắc mặt, nhưng trong lòng Lý Bí không khỏi cảm thấy chút ấm áp, chí ít Lý Khánh An còn chưa sâu thăm thẳm như hắn đã tưởng tượng.

“Tiên sinh kỳ thực có thể không phải nói những lời này với ta.” Lý Khánh An chăm chú nhìn Lý Bí.

“Không phải, bần đạo cũng đã nói rồi, bần đạo đến là vì thiên hạ chúng sinh, chứ không phải vì tư lợi riêng.”

“Vậy ta xin đa tạ tiên sinh rồi.”

Lý Khánh An khom mình thi một lễ với Lý Bí, xong quay đầu nói: “Người đâu, chuẩn bị năm trăm lượng hoàng kim cho tiên sinh.”

Hắn lại nhìn Lý Bí cười nói: “Cái này tuy phàm tục, nhưng có thể xây cho tiên sinh một căn đạo quán, tiên sinh đừng có khất từ.”

Lý Bí ngẩng một lên trời cười to, “Năm trăm lượng vàng thế này ta làm sao có thể kéo về nổi!”

Hắn phẩy phách trần của mình một cái xong bèn quay mình đi theo, mãi vẫn còn nghe rõ tiếng hát thang đăng của hắn từ xa xa: “Kiến Thành thì làm sao? Thế Dân thì đã sao? Cùng là mộc tử Lý, chúng sinh hưởng thái bình..

Lý Khánh An cười cười lắc đầu, cái tên lão đạo sĩ thối rồi ít ra cũng không đến nỗi nào.

Lúc này, thân binh vẫn đợi ở bên cạnh mới bẩm báo nói: “Đại tướng quân, Dương thị huynh đệ đã đến.”

Dương thị huynh đệ này chính là hai người con của Dương Quốc Trung - Dương Tuyên và Dương Phốt, hai huynh đệ họ là con tin mà Dương Quốc Trung đế lại tại Trường An, vốn dĩ vẫn sống tại Trường An, nhưng do Lý Hanh lên ngôi, hai người sợ Lý Hanh sẽ trả thù bèn trốn đến huyện Kỳ Dương lánh nạn, Lần này Lý Khánh An về Quan Trung, việc đầu tiên làm chính là chỉ đích danh muốn hai anh em họ đến gặp.

Nguyên nhân rất đơn giản, Dương Quốc Trung nếu không lập công lao to hơn một chút thì làm sao hắn có thể tha bỏ qua cho.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.