Thiên Hạ 2

Chương 584: Q.13 - Chương 584: Sân khấu và Hậu trường






Sáng sớm ngày hôm sau, quân An Tây lấy danh nghĩa là một đội biên quân Đại Đường, chính thức tuyên bố một phong thư ngỏ cho hoàng đế Nam Đường Lý Hanh, yêu cầu ngài lập tức vô điều kiện thả Cao Tiên Chi ra, phong thư ngỏ này do An Tây tiết độ sứ Lý Khánh An ký.

Trong vòng mấy ngày, phong thư này liền truyền khắp Quan Trung, trở thành tin tức trấn động thứ hai sau vụ Cao Tiên Chi bị bó tù, nhất thòi oanh động cả triều, tam quân tướng sĩ An Tây lại càng thêm kích động vạn phần, cho dù Cao Tiên Chi sớm đã không còn là chủ tướng An Tây, nhưng dù sao thì hắn cũng ở An Tây nhiều năm, đối xử tử tế với tướng sĩ, rất nhiều lão binh trong quân đội vẫn niệm tình ân đức của hắn, bọn họ cũng đều hy vọng Lý Khánh An có thể cùng Cao Tiên Chi ở chung một cách hỏa hợp, mà không phải trở mặt thành thù, gặp nhau trên sa trường, hiện giờ Lý Khánh An công khai nghĩ cách cứu Cao Tiên Chi, khiến cho các tướng sĩ quân An Tây vui mừng không thôi, đó là tình huống mà bọn họ hy vọng nhìn thấy nhất.

Nhưng một phong thư ngỏ cũng không đủ để nghênh cứu Cao Tiên Chi, Lý Khánh An lập tức hạ lệnh cho Lý Quang Bật, mệnh hắn xuất binh Giang Hoài lần nữa, tiến quân Dương Châu, ra lệnh lập tức thi hành, Lý Quang Bật lệnh cho thuộc cấp Hà Kình Thanh dẫn một vạn kỵ binh tinh nhuệ lao thẳng tới Dương Châu, quân thiết kỵ Lũng Hữu đi tới đâu, là quân của Lý Lân bèn chi nhìn thấy áó bụi là liền sợ hãi bỏ chạy.

Ngày mười lăm tháng mười, kỵ binh qua Phủ Ly, áết toàn bộ một ngàn quân nam Đường đóng trứ ở Phủ Ly; ngày mười sáu tháng mười, kỵ binh giết tới Hồng huyện, tướng trấn giữ Hồng huyện dẫn một ngàn năm trăm người đầu hàng; ngày mười tám tháng mười, đại quân tứ Tứ Châu qua sông Hoài, tướng giữ thành Lâm Hoài tên Lương Phượng là ái tướng của Lý Lân, rất có sức mạnh, hắn dẫn bốn ngàn quân trấn thủ Hu Di, nghe nói rằng quân Lũng Hữu tới, Lương Phượng đang định giữa đường chặn đánh, nhưng bị tám trăm kỵ binh từ chỗ khác sang sông mà từ sau lưng đánh lén, quân của Lương Phượng phản ứng không kịp, đại bại, bốn ngàn quân trấn giữ chết hơn phân nửa, bản thân Lương Phượng cũng chết ở trong loạn quân đó.

Ngày hai mươi tháng mười, khí thế của một vạn kỵ binh đã đến Thiên Trường trấn cách Dương Châu chi còn trăm dặm, lúc này trong thành Dương Châu đã là một đám hỗn loạn, Ngô vương Lý Lân vừa mới dời về Dương Châu sợ hãi trước khí thế của Kỵ binh An Tây, lại một lần nữa bỏ mặc Dương Châu, dẫn quân trốn sang Trường Giang, ở tuyến Nhuận Châu bố trí mười vạn đại quân, ở phía bắc kháng cự quân An Tây nam xuống.

Ngày hai mươi mốt tháng mười, Hà Kình Thanh dẫn một vạn kỵ binh chiếm lĩnh Dương Châu, tòa thành lớn chỉ đứng sau mỗi một thành Trường An giàu có này của Đại Đường lần đầu tiên bị Lý Khánh An chiếm lĩnh.

Nhưng việc tạo áp lực của Lý Khánh An cũng không có chấm dứt, Kinh vương phủ ở Tương Dương, thấp thoáng có tiếng tơ trúc vang vọng trong phủ, bên trong Tình Quang các trên đầm Bích Ngọc, Lý Mạo vừa mới thức tỉnh sau giấc ngủ trưa ngã người nằm nghiêng trên chiếc giường sấm vóc, trong tay đang cầm một ly trà chậm rãi thưởng thức chén trà, ở trước mặt hắn, thử phi Tiểu Liên mà hắn yêu thương nhất đang uốn lượn múa mây, ánh mắt mơ mộng, thanh ba nhìn quanh, dáng múa uyển chuyển, dáng đi như sen nở, ánh mắt u oán thỉnh thoảng lại dừng ở trên người Lý Mạo khôi ngô tuấn tú, nếu như là trước đây, thì Lý Mạo nhất định sẽ thôi lên cây sáo ngang Thất Bảo bạch ngọc của hắn, với tiếng sáo hỏa với vũ điệu của nàng, nhưng hôm nay Lý Mạo dường như có chút thấp thòm không yên.

Lý Mạo hôm nay quả thật có tâm sự, hắn vừa mới nhìn thấy là thư ngỏ mà Lý Khánh An gửi cho Lý Hanh, ở phần cuối của thư ngỏ có một câu, hô hào thiên hạ cùng khỏi nghĩa, đủ khiến cho Lý Hanh phải thả Cao Tiên Chi ra, trong lòng Lý Mạo hiểu rõ

5

lời nói này của Lý Khánh An là nhằm vào minh mà nói, thế lực trong thiên hạ có năm, Lý Khánh An đương nhiên sẽ không cùng An Lộc Sơn hô hào, chỉ có thể hy vọng mình và hắn cùng sây áp lực với Lý Hanh.

Mấy tháng; trước, Lý Mạo với giá ba mươi vạn thạch lương thực, đổi được việc Lý Khánh An áp binh Giang Hoài, cuối cùng khiến cho Lý Lân triệt binh, đánh tan rả ý đồ xâm chiếm Kinh Châu của Lý Hanh, trong lòng Lý Mạo cũng hiéu rõ, Lý Khánh An cũng không cấn đến ba mươi vạn thạch lương thực đó làm gì, thật ra là hắn không muốn thấy được Lý Hanh ngày thêm bành trướng ra, cho nên mới đáp ứng xuất binh trợ giúp mình.

Hiện tại Lý Khánh An cũng hô hào hắn ra tay tạo áp lực, đương nhiên, Lý Mạo cũng biết là minh không có tư cách mặc cả với Lý Khánh An, đây là cơ hội mà Lý Khánh An cho hắn thê hiện mình, nếu lúc này đây hắn chịu ra tay giúp đỡ, thì lần sau khi Lý Hanh xâm phạm Kinh Tương, Lý Khánh An còn có thể sẽ giúp hắn.

Trong lòng Lý Mạo biết quá rõ ràng, đây thật ra là một cơ hội của hắn, mấu chốt là hắn nên làm sao mà lợi dụng cơ hội lần này, làm sao phối hợp với Lý Khánh An tạo áp lực.

Ngay lúc Lý Mạo đang suy xét cân nhắc đó, thì bên ngoài Tình Quang các truyền tới tiếng bâm báo của thị vệ: “Điện hạ, tình báo khấn cấp của Ca Thư Hàn.”

Tinh thần Lý Mạo phấn chấn hẳn lên, lập tức ngồi dậy nói: “Vào đây!”

Hắn khẽ phẩy tay với ái, ý bảo nàng đi xuống, ái phi Tiểu Liên cũng nhìn ra trong lòng Vương gia có tâm sự, nàng không dám làm nũng, liền lặng lẽ lui ra, đám nhạc cơ cũng ngưng tơ trúc lại, đi theo lui xuống, lát sau, một gã binh sĩ báo tin được thị vệ dẫn vào trong, hắn quì một gối rồi thi lễ, lấy ra một phong thư giơ cao lên trước trán: “Điện hạ, đây là quân tình khẩn cấp của Ca Thư tướng quân, xin điện hạ xem qua!”

Thị vệ lấy thư ra đưa cho Lý Mạo, Lý Mạo khó dằn nồi mà mở thư ra, vội vàng nhìn qua một lượt, hắn bỗng nhiên cười to nói: “Quả nhiên không tồi, chính hợp ta ý.”

Ca Thư Hàn ở trong thư nói, kỵ binh tinh nhuệ của Lý Khánh An đã nam xuống Giang Hoài, Lý Lân ép xuống đến phía nam của Trường Giang, binh lực đã co rút lại ở tuyến vùng ven sông, phần phía tây gồm ba châu Lư Châu, Thọ Châu, Thư Châu .., của Lý Lân, đều bỏ không, vừa lúc thừa cơ chiếm lĩnh ba châu này, đồng thời cũng có thể nể tình Lý Khánh An một lần, đó là kế sách một mũi tên bắn hai chim, mong Lý Mạo nhất định phải nắm lấy cơ hội này.

Phong thư này khiến cho nỗi lòng rối như tơ của Lý Mạo đã tươi sáng hẳn ra, hắn biết mình nên làm thế nào rồi, liền lập tức hạ lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, mệnh Ca Thư Hàn dẫn ba vạn quân vào Thọ Châu, binh phát Lư Châu và Thư Châu!”

Hạ xong mệnh lệnh này, hắn lại mở giấy bút ra, hắn cũng phải viết một phong thư ngõ, cùng hô ửng với Lý Khánh An, hắn nhất định phải cho Lý Khánh An hiểu được, mình đang báo đáp sự viện trợ của hắn lúc trước đối với mình.

Ngày hai mươi lăm tháng mười, Kinh vương Lý Mạo cũng phát biểu thư ngỏ, hô hào Lý Hanh thả Cao Tiên Chi ra, hắn đồng thời hường ửng việc Lý Khánh An xuất binh, mệnh Ca Thư Hàn dẫn ba vạn quân xuất binh Lư Châu và Thư Châu, binh áp Giang Nam, Ngô vương Lý Lân hai mặt thụ địch, dưới tình thế cấp bách, trong vòng một ngày, hắn liên tục phát mười hai bức thư khẩn cấp cầu viện, giục Lý Hanh thả Cao Tiên Chi, giảm bớt nguy cơ của Giang Nam.

Màn đêm bao phủ xuống thành đô, ánh đèn sáng tỏ, trên đường cái ồn ào náo nhiệt, khắp nơi là dân chúng đi ra ngoài dạo và ăn khuya, hai năm nay Thục Trung thu hoạch không tồi, khiến lương thực sung túc, giá cả hàng hóa cũng tương đối rè, tuy rằng túi tiền của dân chúng không nhiều, nhưng nuôi sống gia đình vẫn tạm có thế có chút dư dã, cộng thêm việc rất nhiều tôn thất dời sang phía nam, bọn họ không thể thay đổi được thói vung tiền như rác, bởi vậy liền kéo theo sự phồn thịnh của thương nghiệp thành đô, trên làm dưới theo, chỉ ngắn ngủi trong vòng hai năm, thành đô đã mọc lên mấy trăm quán rượu thanh lâu, ban đêm của thành đô cũng trở nên náo nhiệt hơn cả ban ngày.

Bên trong Trạng Nguyên phường ở phía tây Thành đô, có một tòa nhà lớn chiếm đất đến bốn mươi mẫu, đây là tòa nhà của Nam Đường binh bộ thượng thư Lệnh Hồ Phi, trước cửa có mấy viên gia đinh đang đứng canh, hai ngọn đèn lồng to như chiếc thau đá để xay đậu tựa như đưa đám treo trước cửa nhà, ngọn đèn chiếu sáng phía trước cửa.

Lúc này, một người cưỡi ngựa phóng chạy như bay tới, hắn xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đi đến trước tòa nhà lớn của Lệnh Hồ Phi, lập tức có gia đinh quát: “Nơi này là tư gia trọng địa, không được tới gần!”

Người cười ngựa lấy ra một phong thư, đưa cho một gã gia đinh nói: “Ta từ Trường An mà đến, phong thư này gửi cho chủ nhân của ngươi, sự việc rất quan trọng, quan hệ đến cái đầu của lão gia các ngươi, các ngươi phải lập tức chuyển giao ngay!”

Gia đinh ngây ngẩn cả người: “Ngài là..”

“Các ngươi không cần hỏi nhiều, mau đi đưa thư đi!”

Hắn xoay người lên ngựa, giục ngựa liền đi, rất nhanh liền biến mất vào trong đêm tối, gia đinh nhìn hắn đi xa, bọn họ không dám lơ là, lập tức chạy về phủ đưa thư đi.

Không bao lâu, của hông nhà Lệnh Hồ mở rộng ra, một chiếc xe ngựa từ trong phũ lao ra, đi ra đến đường cái liền phi nước đại chạy đi, mấy chục viên gia đinh cười ngựa đeo đao hộ vệ ở chung quanh xe ngựa, bên trong xe ngựa rất âm u, không có đốt đèn, chỉ là ánh đèn của những hộ lác đác ven đường ngẫu nhiên soi vào thùng xe, để lộ ra mặt con lừa 2ầy 20 của Lệnh Hồ Phi.

Lệnh Hồ Phi năm nay chỉ có bốn mươi lăm tuổi, mười mấy năm trước hắn còn là một kẻ thư sinh khốn cùng lây lất, hắn thi đậu kỳ thi Minh Kinh khoa, nhưng vì tướng mạo xấu xí và gia cánh bần hàn mà bị Lại bộ xóa đi, không kế sinh nhai, cuối cùng không thể không đi tư thục mà dạy trẻ con đọc sách để đổi lấy một chút gạo sống tạm qua ngày, cuối cùng bởi vì chủ nhân chỗ hắn dạy học là bằng hữu của phú ông Thục trung Vu Tiên Trọng Thông, được đề cử làm văn thư tây tịch cho Vu Tiên Trọng Thông, hai năm sau, lại vì hắn giỏi về mưu lược mà được Vu Tiên Trọng Thông đề cử cho Dương Quốc Trung lúc ấy đang vì vụ án của Dương Thận Căng mà bị biếm làm huyện lệnh, trở thành quân sư của hắn.

Chính vì dưới sự bày mưu của Lệnh Hồ Phi, Dương Quốc Trung từng bước một thăng chức, cuối cùng trở thành hữu tướng quốc Đại Đường, chưởng quản đại quyền trong thiên hạ, bản thân Lệnh Hồ Phi cũng bởi vậy thăng quan làm binh bộ Thị Lang.

Nhưng cuối cùng, Lệnh Hồ Phi từ bỏ Dương Quốc Trung, mà bám lấy cây cổ thụ Lý Hanh vững chải hơn, hiện tại hắn đã là binh bộ thượng thư của Nam Đường, trở thành một trong những tâm phúc đáng tin cậy nhất của Lý Hanh.

Lệnh Hồ Phi quả thật có một chút tài cán, am hiểu việc bày mưu tính kế, nhưng nhân phẩm của hắn thì bị người xem rẻ, có không ít người cũng đều ở sau lưng hắn nói hắn thấy lợi vong nghĩa, quả thật là như thế, lúc trước Dương Quốc Trung đối với hắn ân nặng như núi, nhưng hắn vì tiền đồ của mình, lại ở vào lúc Dương Quốc Trung gặp vận rủi, không chút do dự bỏ mặc Dương Quốc Trung, nói hay rằng: chim khôn chọn cây lành mà đậu.

Thật ra Lệnh Hồ Phi là người của chủ nghĩa thực dụng, hắn làm tất cả mọi quyết định đều là theo suy xét thực tế có lợi, hơn nữa ánh mắt của hắn tài trí hơn người, Dương quý phi bị phế, hắn liền biết được vận mệnh của Dương gia đã đến bước đường cùng rồi, Dương Quốc Trung tuy rằng nhất thời còn chưa rớt đài, chi bởi vì Lý Long Cơ còn chưa tìm được một người thích hợp đề thay thế, quả nhiên, sau khi xảy vụ án của Lý Uyên, Lý Long Cơ liền không chút do dự áơ lên dao mô, đem huynh đệ dương gia giết sạch sành sanh, ngay cả quân sư sau này của Dương Quốc Trung Lưu Thịnh cũng cùng bị giết, nếu hắn Lệnh Hồ Phi còn ở bên cạnh Dương Quốc Trung, cũng khó tránh khỏi cái chết.

Lúc hắn đầu quân sang Lý Hanh, Lý Hanh mới vừa xuất nhậm giám quốc Bắc Đường, Lệnh Hồ Phi lúc ấy liền ý thức được, trong tương lai Lý Hanh tất có sự phát triên, quả nhiên, cuối cùng Lý Hanh đăng cơ ở Nam Đường, rốt cục cũng trở thành đế vương, hắn Lệnh Hồ Phi cũng nước lên thì thuyền lên, trở thành nhân vật thứ ba của nam đường, chi sau Vương Ciing và Thôi Viên.

Bên trong xe ngựa, Lệnh Hồ Phi thở một hơi dài, hắn lại lấy ra lá thư vừa mới nhận được đó, bên trong và ngoài thư đều không có một chữ, chỉ là ở trên tấp giấy trắng viết thư đó đóng một con dấu đỏ tươi: ấn Triệu vương.

Cho dù không có chữ, nhưng Lệnh Hồ Phi lại hiểu rõ trong lòng, thật ra không chỉ có Lệnh Hồ Phi hiểu rõ, những lão chính khách ở trong chốn quan trường lăn lộn nhiều năm cũng sẽ hiểu rõ, phong thư không chữ này giống như một ánh mắt của Lý Khánh An vậy, làm thế nào đề nắm được tâm tư của kẻ ở trên địa vị cao, đó chính là mật mã của chốn quan trường.

Nếu muốn ngộ và hiểu ra suy nghĩ của kẻ ở trên địa vị cao, mấu chốt phải biết rằng ké trên địa vị cao sần đây nhất đang chú ý đến chuyện gì? Hắn đối với việc này có thái độ gì? Hắn sẽ từ gốc độ nào đi giải quyết chuyện này?

Đem ba vấn đề này tìm hiểu thấu đáo, như vậy thì sẽ không khó mà hiểu được tâm tư của kẻ trên địa vị cao, tỷ như sủng thần của Khang Hy là Cao Sĩ Kỳ, hắn vẫn luôn suốt năm chuẩn bị sẵn một túi hạt dưa vàng, mỗi lần vào triều, các tiều thái liền ùa đến như đàn ong, nói cho hắn biết Hoàng Thượng sần đây nhất xem loại sách gì? Phiền não vì chuyện gì, Cao Sĩ Kỳ liền dùng hạt dưa vàng thường cho người thái giám đã báo chuyện, sau đó hắn sẽ trở về cấn thận nghiên cứu và đọc cho kỹ, chờ đến khi Khang Hy triệu kiến hắn hỏi đối sách, hắn liền có thể đối đáp trôi chảy, cời bỏ những sút mắc của Khang Hy, thời gian càng lâu, thì hắn không muốn được sủng ái cũng khó.

Đối với Lệnh Hồ Phi lúc này cũng là như thế, cho dù Lý Khánh An không viết một chữ, nhưng trong lòng Lệnh Hồ Phi biết rõ, Lý Khánh An là vì chuyện của Cao Tiên Chi mà tìm hắn, đương nhiên không phải là cầu hắn, mà là cho hắn một cơ hội, hắn Lệnh Hồ Phi có muốn nắm lấy cơ hội này hay không, liền xem chính bản thân hắn rồi.

Phong thư này của Lý Khánh An có thể nói là đã đánh trúng chỗ yếu của Lệnh Hồ Phi, hắn nhìn thấu bản tính thực dụng của Lệnh Hồ Phi, nhưng cách làm của hắn lại rất cao minh, nếu Lý Khánh An thật sự viết một phong thư nói rõ yêu cầu Lệnh Hồ Phi phối hợp hắn cứu Cao Tiên Chi, Lệnh Hồ Phi có lẽ sẽ không nhất định chịu đâu, bởi vì có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, bài học của Dương Quốc Trung còn rành rành ở đó đấy!

Cho nên lá thư không chữ lại là thứ đầy ẩn dụ, Lệnh Hồ Phi có thể làm cũng có thể không làm, cho dù hắn làm, Lý Khánh An cũng không thể lấy chuyện này mà áp chế hắn, song phương đều hiểu rõ trong lòng, đó thật ra là việc mua bán bằng một cú quyết định, kẻ bán là Lý Khánh An, khoản giá hắn nhận được chính là sự được thả bống của Cao Tiên Chi, mà người mua là Lệnh Hồ Phi, hắn mua trong tương lai có một ngày Lý Khánh An sẽ tha cho hắn một mạng, lý do mà Lệnh Hồ Phi không thể không mua chính là: ngày đó sớm hay muộn rồi sẽ tới đến.

Xe ngựa dừng ở trước Nam Minh cung, Lệnh Hồ Phi lấy ra một mặt kim bài đưa ra, đó là kim bài có thể vào cung lúc nào cũng được, Vũ Lâm quân không dám ngãn chặn hắn, để cho Lệnh Hồ Phi đi vào rồi.

Cho dù bóng đêm đã thêm sâu, Lý Hanh vẫn còn ở trong ngự thư phòng, hắn vô cùng lo lắng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong ngự thư phòng, ở trước ngự án, đang đật ngăn nắp mười hai cái ống thư của bồ câu đưa đến, đó là mười hai lá thư cầu viện mà Lý Lân gửi tới, mười hai cái ống thư bằng vàng này tựa như mười hai cây thiết bông thật nặng nề, đè lên trên ngực của Lý Hanh, ép tới hắn không thở nổi.

Nhất là quân của Lý Khánh An dề dàng chiếm lĩnh Dương Châu, làm cho hắn vừa cảm thấy phẫn nộ, lại tràn ngập lo lắng, Dương Châu là vùng đất thứ hai trong thiên hạ có thương nghiệp phồn thịnh nhất, cũng là một trong những nguồn tiền tài quan trọng của Lý Hanh, Ba tháng trước, Lý Lân từ Dương Châu áp giải tới hai trăm vạn quan tiền và một trăm vạn thạch lương thực, đã giảm bớt rất nhiều sự khốn đốn của Nam Đường, hơn nữa Lý Lân hứa hẹn, mỗi năm đều như thế, nhưng vừa nói xong chưa được ba tháng, Dương Châu liền thất thủ, Nếu Dương Châu thất thủ sau cuộc huyết chiến thì cũng không đáng nói gì, Lý Lân không ngờ lại dẫn năm vạn quân vừa lướt thấy gió cát đã trốn ngay sang Trường Giang, mà đối phương chỉ có một vạn người, khiến cho Lý Hanh lửa giận đùng đùng, quả thật là vô cùng nhục nhã.

Lý Hanh cũng biết, mục đích mà Lý Khánh An tiến công Giang Hoài là muốn buộc hắn phóng thích Cao Tiên Chi, nhưng nếu quả thực thả Cao Tiên Chi ra, hắn lại sượng mặt, hắn làm thế nào giao phó trước bản dân trong thiên hạ, lúc trước khi bắt Cao Tiên Chi hắn nói chắc như đinh đóng cột, phải xử lý nghiêm khắc Cao Tiên Chi, nhưng hiện tại chi trong chớp mất, hắn liền e sợ trước áp lực của Lý Khánh An thả Cao Tiên Chi ra, hắn đường đường là hoàng đế bệ hạ, sự tình mà truyền ra ngoài, mặt mũi hắn biết đê đâu đây?

Nhưng lần này Lý Khánh An hình như là thật sự tiến công Giang Hoài, còn có sự liên hiệp giáp công của Lý Mạo, nếu hắn còn không thòa hiệp nữa, nửa mành giang sơn phía đông nam rất có thể sẽ đánh mất.

‘Làm sao bây giờ?’ Lý Hanh gấp đến như con kiến bỏ trên chào nóng, đi qua đi lại.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của thị vệ: “Bệ hạ, Lệnh Hồ thượng thư khẩn cấp cầu kiến!”

“A! Mau mau để cho hắn vào đi.”

Lý Hanh mừng rỡ, hắn tựa như người sắp chết chìm bỗng nhiên vớ lấy được một đám rạ cứu mạng vậy.

Chốc lát sau, Lệnh Hồ Phi vội vàng đi vào ngự thư phòng, khom người thi lễ nói: “Thần Lệnh Hồ Phi tham kiến bệ hạ!”

“Lệnh Hồ ái khanh không cần khách khí, lại! Lại! Lại! Mau mời ngồi xuống.”

Lý Hanh kéo hắn ngồi xuống, lúc này, mắt Lệnh Hồ Phi thoáng nhìn một cái, thấy mười hai ống thư bằng vàng nằm trên ngự án, trong lòng hắn cũng không khói âm thầm cả kinh, cục thế phía đông nam đã nghiệm trọng đến vậy rồi sao?

Lý Hanh chú ý tới hướng nhìn của Lệnh Hồ Phi, hắn thở dài một hơi nói: “Hiện tại không chỉ có quân đội của Lý Khánh An uy hiếp đông nam, ngay cả tên khốn nạn Lý Mạo đó cũng thừa nước đục thà câu, chiếm lĩnh ba châu Thọ, Lư, Thư, Ngô vương hai mặt thụ địch, hướng trẫm mà cầu cứu, còn Di Lăng lại bị thủ hạ của Cao Tiên Chi trấn giữ, quân đội của trẫm khó có thể đông tiến, hiện tại thế cục nguy cấp a!”

“Bệ hạ, dụng ý của Lý Khánh An chẳng lẽ bệ hạ không hiểu sao?”

“Trẫm biết, hắn đơn giản chỉ là muốn trẫm phóng thích Cao Tiên Chi, hừ! Dùng việc bức bách đông nam đến uy hiếp trẫm, trẫm có thể dễ dàng bị uy hiếp như vậy sao?”

Thanh âm của Lý Hanh rất cao, phẫn nộ mà quơ cánh tay, trong lòng Lệnh Hồ Phi thở dài, vị quân vương thích hét to nhưng lại nhát gan này a! Không ngờ lại đem lời nói đến quá dứt khoát không đường lui như thế, khiến cho hắn biết khuyên như thế nào đây?

“Bệ hạ, kỳ thật Lý Khánh An phải tập trung tinh lực đối phó An Lộc Sơn, hắn cũng không thật sự muốn lấy Giang Nam, mấu chốt là Kinh vương Lý Mạo, hắn mới là kẻ có dã tâm bừng bừng, rất rõ ràng, hắn muốn nhân cơ hội này thâu tóm Ngô vương, đây mới là uy hiếp lớn nhất lúc này của chúng ta, Bệ hạ, nhượng bộ trước Lý Khánh An cũng không phải là tỏ yếu thế, mà là một loại sách lược, chỉ cần thả Cao Tiên Chi ra, nguy cơ lần này liền có thể tạm thời giải quyết, thần tin tưởng, Lý Khánh An cũng không muốn phá vỡ sự cân bằng trước mắt, Hắn nhất định sẽ không cho phép Lý Mạo thâu tóm Giang Nam, Bệ hạ, chỉ cần Lý Khánh An không can thiệp thế cục Giang Nam, chúng ta là có thế vừa một lượt mà nuốt chửng Lý Mạo, đem Giang Nam, Kinh Tương, Ba Thục liên kết lại thành một khối, thực lực của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều, tương lai vị tất không thể chống lại được với Lý Khánh An, Bệ hạ, thả Cao Tiên Chi đi đi! Chúng ta sẽ thắng được thời gian và cơ hội.”

Thật ra Lý Hanh đã muốn phóng thích Cao Tiên Chi ra rồi, nhưng hắn khó mà xuống nước được, đó mới là vấn đề mấu chốt, hắn ngồi xuống, thở dài nói: “Ta rất lo lắng nếu thà hắn ra, người khác sẽ xem ta thế nào đây a!”

Thì ra là như vậy, đôi mất Lệnh Hồ Phi xoay chuyển, hiện tại thuyết phục Lý Hanh phóng thích Cao Tiên Chi đã không khó rồi, mấu chốt là muốn Lý Khánh An biết, hắn ở bên trong này đã ra sức, cho nên nhất định phải dùng một phong cách của hắn Lệnh Hồ Phi để đến phóng thích Cao Tiên Chi.

“Bệ hạ, thần quả thật có một kế sách thực hiện trong âm thầm.”

“Ngươi nói mau! Cái kế sách âm thầm gì vậy?”

Lệnh Hồ Phi mỉm cười nói: “Không ngại phán xử Cao Tiên Chi lưu đày.”

“Lưu đày?” Lý Hanh có chút không có nghe hiểu được: “Ngươi nói cụ thể ra xem, cái gì lưu đày?”

“Bệ hạ, lưu đày chỉ là cớ thôi, bệ hạ không ngại để cho đại tam ti phán xử Cao Tiên Chi sung quân lưu đày sang Văn Châu, sau đó bệ hạ lén lút phái người đem Cao Tiên Chỉ đưa vào Hán Trung, lập tức phế truất chức Văn Châu thái thú của Trương Bảo Linh, nói hắn quản thúc không nghiêm, đề cho Cao Tiên Chi chạy thoát rồi, để cho hắn đến mà gánh lấy tội trạng này, sau đó mấy tháng sau, sự việc của Cao Tiên Chi đã phai nhạt, sẽ đem gia quyến hắn lặng lẽ đưa đi, chuyện này liền giải quyết một cách viên mãn rồi.”

“Tốt!”

Lý Hanh giơ ngón tay cái lên cười nói: “Không hồ là quân sư của trẫm, quả nhiên ra tay bất phàm, trẫm liền tiếp thu đề nghị của ngươi.”

Hai ngày sau, đại tam ti hội thẩm đưa ra kết luận thẩm tra, hai ngàn mẫu đất khác của Cao Tiên Chỉ là do Bắc Đường lén đưa tặng, tuy rằng không phải chiếm đoạt của dân lành, nhưng tội thông đồng với địch lại chứng cớ vô cùng xác thực, niệm tình hắn từng có công với xã tắc, miền đi tử tội, đoạt đi hết thảy quan tước, sung quân Văn Châu tòng quân, nhưng không lâu sau, liền truyền ra tin Cao Tiên Chi đã trốn chạy khôi Văn Châu đi Trường An, Lý Hanh giận dừ, với tội danh trông giữ không nghiêm bãi miễn đi chức thái thú Văn Châu Trương Bảo Linh, lại lệnh nghiêm ngặt điều tra việc này, nhất định phải cho dân chúng một sự giao phó rõ ràng.

Nửa tháng sau, Trường An truyền ra tin tức, Cao Tiên Chi được Lý Khánh An nhậm mệnh làm Thổ Phồn đô đốc, đi thay cho vị trí của đại tướng Phong Thường Thanh đã rời khôi chức vị đó.

Thời gian đã dần đến cuối tháng mười, cùng với luồng hơi lạnh ập đến Trung Nguyên, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, Mùa đông của Khánh Bình nguyên niên cuối cùng đã đến, mọi người trong Trường An lại thay áo ấm, và điều khiến dân chúng Trường An vui mừng hơn cả là áo đông năm nay lại rẻ hơn gần một nửa giá của mọi năm, Do mậu dịch phương tây được mở rộng đã dẫn vào thị trường Trường An lượng lớn da thủ, Trước đây một đôi ủng da, hay áo da động tí đã vài ngàn tiền, thậm chí vạn tiền, thế mà giờ một đôi ủng da chỉ cần một quan tiền đã có thể mua được.

Hơn nữa năm nay còn có thêm một loại áo đông kiểu mới: áo vải bông, mặt trên là vải lụa bình thường, còn mặt trong là hàng trăm lớp vải bố hay vải bông, quan trọng nhất là lớp lõi bên trong được nhét bông gòn du nhập từ phương tây, mặc vào người rất thoáng và ấm, Do bông gòn là do thương nhân Đại Thực từ phía Ai Cập xa xôi chuyén đến, giá rất đắt, một chiếc áo bông bán mười quan tiền, vượt cả giá của áo da, nên nó chỉ có thể là sa xỉ phẩm của các nhà đại hộ, Nghe nói còn có đại hộ dùng bông gòn này để làm chăn và aối, chỉ một bộ như thế đã mất trăm quan tiền, xa xỉ kinh hoàng.

Không những áo đông có sự thay đổi, mà những người dân nào để ý còn phát hiện có một hiện tượng thủ vị, đó là ngựa trên đường phố Trường An đều trở nên cao to hơn, khác xa với ngựa Trung Nguyên gầy yếu nhỏ bé, Đấy là ngựa nhập từ An Tây, có điều đấy chẳng qua cũng chỉ là ngựa đi bình thường, chứ chưa phải chiến mã ưu tú nhất, Với chiến mã ưu tú của Tây Vực quân An Tây khống chế rất nghiêm, quyết không cho các con ngựa giống Đại Uyển hay Ả Rập du nhập Hà Bắc, đề phòng An Lộc Sơn dùng để cải thiện lương kỵ binh mã.

Đường triều vốn dĩ đã thịnh Hồ phong, từ trước đây chỉ là ảnh hưởng của văn hóa như phục sức, âm nhạc, ca vũ.., nhưng giờ sau khi có lượng lớn thương phẩm phương tây tràn vào Trung Nguyên, nào sàn phẩm bằng bạc của Khurasan, nào đao cụ của Damascus, đá quý của Túc Đặc cửu quốc, vải bông của Ai Cập, thuốc của Thiên Trúc, kim khi và thủ công mỹ nghệ của Byzantium.., Lượng lớn các thương phấm tụ tập tại Trường An, đồng thời cũng lấy Trường An làm trung tâm, bắt đầu phát tán đến các nước khác.

Đồng thời khắp phố phường Trường An cũng xuất hiện rất nhiều bộ mặt người Hồ mới mẻ, họ có người có mắt mũi rất sắc nét, có người có tóc vàng da trắng, đấy là thương nhân đến từ Byzantium, thậm chí còn có cả người Viking, và cả thương nhân da dé ngâm đen từ Sindh, tiền vàng Byzantium cũng bắt đầu xuất hiện trên thị trường Trường An.

Còn dân chúng Trường An cũng không còn như trước đây cứ gọi chung họ là người Hồ, Rất nhiều người Hán thích du lịch cũng đã bắt đầu đi sâu vào phương tây xa xôi, Lúc quay về họ kể lại những trải nghiệm của mình bằng không ít ký sự du ký, như Tiêu Đình của Trường An đã viết “La Mã chư quốc ký” và “A Rập chư quốc ký”, Ngô Vạn Lý của Lạc Dương thì viết “Những điều mắt thấy tai nghe tại Ai Cập, Libyan”...

Những truyện du ký này đã được khắc thành sách, bắt đầu lưu truyền trong giới văn nhân Trường An, tiếp sau đó các mẫu chuyện lý thủ lại lưu truyền vào dân gian, được dân chủng Trường An truyền tai nhau.

Những điều này đã từ từ ngấm sâu vào máu của người Đường trong việc thay đổi cách nhìn của họ về người phương Tây, Ví dụ điên hình nhất chính là người Trường An đã không gọi chung họ là người Hồ, mà bắt đầu phân ra người Hồi Hột, người Lĩnh Đông, ngời Túc Đặc, người Sindh, người Đại Thực, người La Mã.., Như thể một thương nhân phương tay tóc vàng mắt xanh đến tửu tử Trường An dùng cơm, tiểu nhị nhiệt tình sẽ đi lên dùng hai câu tiếng La Mã chưa ra ngô ra khoai của mình cười ha hà nói: “Người La Mã? Người France?”

Từ đó có thể thấy rõ ảnh hường của Lý Khánh An đã mang lại khi vào làm chũ An Tây trong mười năm nay, Việc thương phẩm đại lưu thông đã từ từ thay đổi quan niệm khinh miệt của người Đường với thương nghiệp, Rất nhiều gia đình đại hộ người Hán có thực lực hùng hậu đều bị lợi nhuận khổng lồ của mậu dịch quốc tế thu hút sự chú ý, bắt đầu tổ chức đoàn đến phương tây kinh doanh.

Ưng Huyện Kỳ Châu, thái thú Thôi Ninh dẫn quan viên châu huyện nhướng cổ ngóng trông Lý Khánh An đã đến chưa, Lần này là lần thứ hai trong vòng hai tháng Lý Khánh An đến vùng Ưng Huyện, Lần trước đến để tìm hiểu tình hình an trí di dân tại Hà Bắc, còn lần này là vì Đường trực đạo.

Thời gian thi công Đường trực đạo hai năm rưỡi, đoạn phía đông căn bản đã được hoàn công từ lâu, từ Hàm Dương đến huyện Y Ngộ, quãng đường vạn dặm, trong đó lại cho xây thêm trạm truân chuyên, tức các khu kho lớn tích trữ lượng lớn vật tư chiến lược tại ba Ung Huyện, Hội Châu, Lương Châu ba nơi, Đường trực đạo trung bình rộng khoảng mười trượng, mặt đường bằng phẳng chắc chắn, cả một cọng cỏ cũng không mọc nồi, Nó được phông theo đường Tần trực đạo thi công, nhưng lại có điểm khác biệt, trước tiên là nó không phải xây mới một con đường, nếu muốn xây mới thì chắc không mất mười năm đừng mông có thể hoàn công, hơn nữa còn hao tốn lượng lớn nhân lực vật tư, cơ hồ chắc phải dốc cả tiền tài cả nước mới mong làm nồi, còn Đường trực đạo kỳ thực chỉ là mở rộng và làm phẳng mặt đường từ quan đạo vốn có, Nhờ thế mà thời gian đã được rút ngắn rất nhiều, chỉ dùng có hai năm rưỡi đã hoàn thành.

Dù cho thế này đi chẳng nữa vẫn phải động dụng ba mươi vạn dân phu, bao gồm mười lăm vạn dân phu của Sindh và Thổ Hỏa La, mười vạn binh hàng của Thổ Phồn, năm vạn cư dân cũng các vùng Lũng Hữu, Hà Tây, và còn vài chục vạn con lạc đả, ngựa và hàng ngàn con voi, Xây con đường Đường trực đạo này đã ngốn gần trăm vạn tiền bạc An Tây cùng ba trăm vạn thạch lương thực từ Sindh vận chuyển đến, Đây đúng là một công trình lớn.

Nhưng chính nhờ con đường này đã xây dựng xong mà khiến mối liên hệ giữa Trung Nguyên và An Tây đã được gia tăng rất nhiều, Thời gian từ Bắc Đình đến Trường An từ năm mươi lăm ngày của trước đây, giờ chỉ cần có ba mươi ngày, đã được rút ngắn gần một nửa, Nhất là cứ mỗi đi năm mươi dặm sẽ có một dịch trạm, mỗi dịch trạm có ba tên dịch tốt cùng năm con dịch mã, có thể tiếp sức truyền đệ công vãn công vụ, dùng chiến mã tốt nhất để tiếp sức xông pha, nhanh nhất chỉ cần mười hai ngày đă có thể đưa công vãn từ Bắc Đình đến Trường An, Thời gian cũng tương đương với bồ câu, nhưng lượng thông tin mà nó mang đến lại hơn thư bồ câu rất nhiều.

Đường trực đạo có thể quân dân lường dụng, chính vì nó được xây dựng mà khiến mậu dịch đường bộ giữa Tây Vực và Đường triều bắt đầu đi đến hưng thịnh, Dọc đường yên bình, đường xá tốt, mã phi đã không còn, dọc đường còn có các dịch trạm đê dừng chân, đã giảm thiếu đi nhiều sự mòi mệt và hiém nguy giữa đường, vì thế lài càng thúc tiến thêm cho khát khao theo đuổi lợi nhuận của bọn thương nhân, Từng đội từng đội thương buôn bắt đầu xuất hiện trên Đường trực đạo dài đằng đẵng này.

Thái thú Thôi Ninh đã đứng đợi gần nửa canh giờ, Từ sau khi nói chuyện với Lý Khánh An lần trước xong, hắn lại bắt đầu thấy tiền đồ sáng lạng, lại càng dốc sức để an trí di dân hơn, Nửa tháng trước trong bình chọn an trí di dân của các nơi từ Lại bộ và Hộ bộ, Kỳ Châu đã đửng đầu, Thôi Ninh cũng từ đó mà được đánh siá toàn năm hạng thượng thượng, Hắn đã bốn năm liền được đánh giá thượng thượng, có nghĩa là sang năm hắn sẽ được thẳng chức một cấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.