Há để áo mão Thượng Quốc sa vào Man Di, hẹn lĩnh hào kiệt Trung Nguyên đòi lại giang sơn.
Một ngày cuối cùng của tháng Mười, một trận tuyết nhỏ đồng loạt rơi lả tả xuống Hà Bắc đạo, rất nhiều con sông nhỏ đã bắt đầu kết băng, mùa đông đã giáng lâm, mùa đông là mùa của vạn vật ngủ nghỉ, lá cây rơi rụng, cây cỏ úa vàng, sức sống bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, trên mặt đất đâu đâu cũng là một sự hiu quạnh.
Mùa đông cũng là mùa cho quân đội tĩnh dưỡng, binh giáp nhập kho, binh sĩ về doanh, dân chúng bình thường cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho năm mới, ai cũng không ngờ rằng, chiến tranh lại nổ ra vào mùa đông.
Trong Nam đại doanh ở phía Nam thành U Châu, không khí có vẻ có chút khẩn trương, tất cả mọi binh sĩ ở trong doanh trướng không được phép ra ngoài, từng đội binh sĩ toàn thân vũ trang đang đi lại tuần tra ở gần trướng soái. Ở gần trướng soái càng là ba bước một trạm gác, hai bước một canh phòng, giới bị vô dùng nghiêm ngặt.
Trong trướng soái, An Lộc Sơn rất ít mặc quân phục thì toàn thân kim khôi kim giáp, thân hình to mập gần như là muốn xé toạc cả kim giáp, cộng thêm trên cái đầu như trái bí đỏ đội lên một kim khôi đã gọt nhọn, hệt như một phiên bản của một con cóc ghẻ to được bôi lên bột vàng, cho dù An Lộc Sơn ăn diện buồn cười, nhưng mưu sĩ tướng lĩnh xung quanh lại không một ai dám cười ra thành tiếng, bởi vì việc mà An Lộc Sơn lúc này đang nói đến, là liên quan đến thân gia tính mạng của mỗi người bọn họ, An Lộc Sơn đã quyết định khởi binh rồi.
Phải, là khởi binh mà không phải là tạo phản, bởi vì An Lộc Sơn cũng đã lập một hoàng đế Đại Đường, cho dù vị hoàng đế Đại Đường này bị giam trong một ngôi miếu hoang, suốt ngày mua vui với việc đá dế mèn, bắt châu chấu, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng đế Đại Đường, là cái cớ để cho An Lộc Sơn xuất binh đoạt ngôi, bây giờ người không thừa nhận thì có hề gì, chỉ cần hắn nắm đấm cứng rắn, đánh hạ Quan Trung, đẩy vị hoàng đế dế mèn này lên ngôi, vậy còn ai dám nói bọn hắn là trò đùa?
"Ta lặp lại một lần nữa. Ta thật sự không thể đợi đến khi Hoàng Hà đóng băng mới động thủ, bất luận thế nào cũng phải chiếm được Tương Châu trước khi Hoàng Hà đóng băng, chư vị hiểu chưa?"
An Lộc Sơn ánh mắt sắc lạnh, giống như con dao nhất nhất quét qua mọi người ữong đại trướng, tất cả mọi người đều thấp thỏm trong lòng, mọi người đều hiểu rõ, An Lộc Sơn vốn dĩ là định sau khi Hoàng Hà kết băng mới công đánh Tương Châu, sau đó trực tiếp từ trên băng qua sông càn quét Hà Nam đạo. Bởi vì Hà Nam đạo không có quân đội, chỉ có những du binh tản dũng của những hạng như Hứa Thúc Ký, Quý Quảng Sâm, hơn nữa Hứa Thúc Ký còn âm thầm nương nhờ qua bên này, chiếm lấy Hà Nam thì không cần phải nói gì thêm nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, Lý Khánh An lại ra tay sớm hơn thời gian dự kiến, càn quét Hà Nam đạo, nhất cử chiếm cứ lấy Hà Nam đạo, hơn nữa không ngừng tăng binh, bây giờ thủ hạ Lý Quang Bật đã có hơn hai mươi vạn đại quân, điều này dẫn đến, nếu như tiếp tục đợi đến sau khi đóng băng mới xuất binh, e là sẽ không phải là bọn họ chiếm cứ Hà Nam đạo, mà là Lý Quang Bật qua sông tiến công Hà Bắc rồi, có thể ngay cả Tương Châu bọn họ cũng không thể chiếm được.
Ánh mắt An Lộc Sơn cuối cùng dừng ở trên người Cao Thượng, nói với hắn: "Cao tiên sinh, theo tiên sinh thì sao?"
Cao Thượng khe khẽ vuốt chòm râu chuột dưới cằm mình, suy nghĩ của hắn không giống như người khác, bởi vì hắn biết được chân tướng. An Lộc Sơn xuất binh sớm hơn dự định không phải bởi vì khiếp sợ Lý Quang Bật, trong tay bọn họ có năm mươi vạn đại quân, với sự cao ngạo của An Lộc Sơn, vẫn chưa xem hai mươi vạn quân đội của Lý Quang Bật ra gì, tiến công Tương Châu, tiếp tục vây thành đánh chậm, không phải là vừa đúng ư? An Lộc Sơn sở dĩ phải xuất binh sớm hơn, là bị Khiết Đan và người Hề bức bách, đem quân đội cho hắn mượn lâu như vậy, tiền tài không có, nữ nhân không thấy, hai bộ lạc này không thể nào tiếp tục đợi thêm được nữa, không hẹn mà cùng nhau rút binh. An Lộc Sơn bức bách không thể làm gì hơn, chỉ đành đáp ứng lập tức xuất binh, Cao Thượng biết được nguyên do này, nhưng hắn không thể nói ra, hơn nữa hắn còn phải tìm một lý do tốt nhất cho An Lộc Sơn.
"Vi thần ủng hộ quyết định của Yến vương điện hạ, thần ban nãy nhận được tin tức, phía bên kia Trường An rất có thể phải tiến hành đợt di dân thứ hai đối với Hà Bắc.
Câu nói này của hắn nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong tai của chúng tướng lại nghiễm nhiên như một hồi chuông vang, bỗng chốc trong đại trướng tiếng bàn tán râm rang không ngớt, những đại tướng này đã đi theo An Lộc Sơn nhiều năm, gần như nhà nào cũng đều là hào cường địa chủ. Nhà ai mà không có nghìn vạn mẫu lương điền? Nhà ai mà không có nghìn trăm tá điền? Nhưng lần trước Hà Bắc di dân, đã bỏ đi bốn mươi mấy vạn hộ tá điền, gần như nhà nhà hộ hộ đều gặp phải sự công kích, nghiêm trọng nhất là phủ Sử Tư Minh, ba nghìn điền hộ và hai nghìn nô hộ của hắn lại bỏ trốn đến phân nửa, đến nỗi mà lúc thu hoạch lương thực không đủ người dùng, chỉ đành tốn giá c đi thuê người, gần như mỗi nhà mỗi hộ đều xuất hiện sự khó xử như vậy, mà bây giờ, Lý Khánh An lại muốn thực hiện đợt di dân thứ hai, giống hệt như chọc phải tổ ong vò vẽ vậy, trong đại trướng lập tức xào xáo cả lên.
"Hắn, Lý Khánh An là cái thá gì, dám tới quản việc của Hà Bắc!"
Thái Hi Đức đã mất kiên nhẫn đầu tiên, to tiếng kêu la lên, Lý Hoài Tiên vẻ mặt xám xịt ở bên cạnh dùng vai đụng hắn một cái, Thái Hi Đức lập tức câm miệng lại, lúc này, Sử Tư Minh đứng ra, hắn quét mắt qua mọi người một cái, gằn giọng nói: "Đại soái đã ra quyết sách, các ngươi còn có dị nghị gì nữa?"
Trong đại trướng trở nên im phăng phắc, ai cũng không dám nói thêm câu nào nữa, Sử Tư Minh khom người nói với An Lộc Sơn: "Đại soái xin cứ hạ lệnh, bọn thuộc hạ sẵn sang lao vào nước sôi biển lửa!"
An Lộc Sơn nhìn hắn một cái, gật đầu nói: "Tốt!"
Hắn khoát tay lệnh nói: "Khiêng vào đây!"
Màn trướng vén ra, chỉ thấy gần trăm binh sĩ khiêng vào một vật đồ sộ, là một cái bàn dài bốn trượng, rộng ba trượng, gần như là chiếm đi một nửa trướng soái, mọi người đồng loạt dạt ra, trong mắt nhấp nháy sự kinh ngạc. Đây là sa bàn, sa bàn là do Lý Khánh An sử dụng trước tiên, rất nhanh bèn đã được những quân đội khác bắt chước theo. An Lộc Sơn cũng đã chế tạo ra mấy chiếc sa bàn lớn, hôm nay cái mà hắn khiêng vào là sa bàn của Hà Bắc đạo. Bình nguyên, thành trì, dãy núi, con sông, cầu nối, quan đạo, gần như là không thiếu thốn thứ gì, hơn nữa hắn còn có phó bản thật dày, nhân khẩu, quan viên, tiền lương thu nhập, lương điền ruộng dâu v.v... của mỗi thành trì cũng có ghi chép tường tận. Nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là cờ nhỏ và biểu tượng trên sa bàn, người tỉ mỉ đều sẽ phát hiện, trên mỗi thân cờ nhỏ đều là tên họ của một đại tướng, sau đó biểu tượng sẽ chỉ dẫn cây cờ nhỏ này đi làm những gì, khi nào thì làm xong, đều có sự giải thích thuyết minh tường tận.
Mọi người lập tức hiểu ra, đây là nhiệm vụ của mỗi người bọn họ rồi, không cần An Lộc Sơn nhắc nhở, mọi người cùng nhau xúm lại đi tới, dán mắt vào nhiệm vụ của mình, trên khuôn mặt hoặc vui hoặc lo, không đồng nhất với nhau. Sử Tư Minh sắc mặt căng thẳng, nhiệm vụ của hắn lại là công đánh Tương Châu, hơn nữa trong vòng mười ngày phải công hạ, một sức ép vô hình làm cho trong lòng hắn trở nên nặng trịch.
Còn Thái Hi Đức lại là vẻ mặt đầy uể oải, không phải là nhiệm vụ của hắn quá nặng, mà là nhiệm vụ của hắn quá nhẹ, nhiệm vụ của hắn là tập kích Tỉnh Hình, hắn không thích việc đánh đấm gây gổ cỏn con như vậy.
"Lão Sử, nhường nhiệm vụ của ngươi cho ta đi!" Thái Hi Đức thấp giọng nói với Sử Tư Minh.
Sử Tư Minh ngẩn người, sau đó hắn lại lập tức mừng như điên trong lòng, Thái Hi Đức lại không nhìn ra dụng ý của An Lộc Sơn, người đánh Tương Châu, cuối cùng ắt sẽ vượt sông đi đối phó với Hà Nam Lý Quang Bật, còn kẻ lấy Tỉnh Hình, cuối cùng nhất định là vào Hà Đông, Hà Đông là quân đội của Quách Tử Nghi, nếu so với quân Lũng Hữu của Lý Quang Bật thì dễ đối phó hơn nhiều.
Hắn tâm niệm thoắt chuyển, bèn nói: "Ta thì không hề chi, e là đại soái đã quyết định rồi, không tiện sửa đổi thêm nữa."
"Không sao! Chỉ cần ngươi nguyện lòng, ta sẽ đi nói với đại soái."
Lúc này, An Lộc Sơn mở lời nói: "Nhiệm vụ của mọi người ta đều đã sắp xếp xong rồi, khi nào xuất phát, nên đi tuyến đường nào, các ngươi tự mình nhìn kỹ, một đường công thành đoạt trại, ta sẽ không trói buộc quân kỷ của các ngươi, những phần thưởng khích lệ nên cho các huynh đệ, mọi người không cần keo kiệt, ta chỉ có một yêu cầu, phải hoàn thành nhiệm vụ của các ngươi trong thời gian quy định của ta, bất kể là các ngươi làm cách nào, hoàn thành xong ta sẽ trọng thưởng, không hoàn thành được, thì đừng trách ta trở mặt vô tình!"
An Lộc Sơn liếc mắt nhìn mọi người một cái, cất cao giọng nói: "Lời của ta nghe rõ chưa?"
"Mạt tướng tuân lệnh!"
"Chư tướng trở về huy động bố trí, ba ngày sau, tế cờ khởi binh!"
"Tuân lệnh!"
Tiếng thét trong đại trướng xông thẳng lên tận trời, trên bầu trời Hà Bắc gió mây đổi sắc, mây mờ u ám của chiến tranh đã bắt đầu bao phủ lấy bầu trời ở Hà Bắc đạo.
...
Không khí của thành U Châu đột nhiên trở nên khẩn trương, sự kiểm tra của các cửa thành các nơi trở nên nghiêm khắc dị thường, trước đây cơ hồ là không hỏi han quan tâm gì, thì giờ đây mỗi một người đều tiến hành soát thân, xe ngựa và hành lý cũng phải kiểm tra nghiêm khắc, không buông tha bất kỳ mọi ngõ ngách nào, cho dù xe ngựa vận chuyển cỏ liệu ra vào, cũng phải dùng trường mâu chọc soát.
Không chỉ cửa thành rà soát nghiêm ngặt, từng đội sĩ binh cũng đã bắt đầu tuần tra trong thành, bất kỳ một người hành tung khả nghi đều lập tức sẽ bị chặn lại tra vấn, phàm là người khẩu âm ngoại lai đều cần phải có sự bảo đảm làm chứng của người bản địa, người nào không thể cung cấp kẻ bảo đảm, thì lập tức bắt bớ. Khách sạn, tửu lâu, thanh lâu cũng như vậy, binh sĩ lục soát từng hộ từng nhà một, chốc chốc lại có người bị binh sĩ lôi đi, kêu thét ầm ĩ. U Châu thành nháo loạn đến mức gà bay chó nhảy.
Lúc hoàng hôn, trận tuyết nhỏ từ từ ngừng lại, cả mặt đất U Châu đều được phủ lên một lớp màn màu trắng, đặc biệt thanh nhã trắng tươi, khí trời vẫn rét lạnh, đại đa số người đều ở lại trong nhà không muốn ra ngoài, mà lúc này tiếng trống liên hồi đã vang lên, đây là tiếng trống cấm đi lại ban đêm đã bắt đầu, từng đội kỵ binh trong phố phường chạy nhanh kêu to: "Tiêu cấm bắt đầu! Không được ra khỏi cửa!"
Lúc này một chiếc xe ngựa chạy như bay mà qua, hướng Tây thành môn băng băng chạy đi. Vẫn chưa tới cửa, liền có binh sĩ cao giọng quát: "Đứng lại!"
Xe ngựa đã thả chậm tốc độ lại, lập tức có mười mấy binh sĩ phóng lên vây chặt lấy xe ngựa, lúc này thành môn sắp sửa đóng chặt, ngoài cửa thành đã không còn người nào ra vào, đột nhiên đi đến một chiếc xe ngựa, đã gây chú ý cho binh sĩ thủ thành. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
"Người nào muốn ra khỏi thành?" Một viên lang tướng cưỡi ngựa tiến lên trước hỏi.
Cửa sổ xe mở ra, chỉ thấy bên trong một viên quan văn thân bận quan phục đang ngồi, hắn chắp tay cười nói: "Ta là Yến quân đồn điền chi sứ Mã Tuấn, phụng mệnh tiến đến Dịch Châu hiệu kiểm quân điền, thu tiền thuê ruộng."
Đồn điền chi sứ chỉ là một quan viên trung hạ cấp, địa vị không cao, tuy nhiên lang tướng thấy là một viên quan văn Yến quân, sắc mặt rõ ràng đã dịu đi rất nhiều, hắn đón lấy văn thư nhìn xem một chút, cho dù hắn không biết chữ, nhưng Ắ Chương to đỏ phía dưới của nha môn Yến quân hắn lại biết rõ. Hắn đem văn thư trả lại cho Mã Tuấn, lại thò đầu nhìn một chút vào trong xe ngựa, không có ai khác, bèn khoát tay một cái nói: "Thả người!"
Thành môn từ từ mở ra, xe ngựa đã chạy ra khỏi thành môn, chạy như bay về phía Dịch Châu... Mã Tuấn là lão hạ cấp của Nghiêm Trang, là tâm phúc do một tay của Nghiêm Trang cất nhắc nên, từng nhậm quan Phạm Dương diêm thiết sứ, nắm giữ huyết mạch kinh tế của quân Phạm Dương, sau khi Nghiêm Trang mất tích, hắn cũng từ từ thất sủng, nhất là Cao Thượng đã nắm giữ được đại quyền, đối với cố lại (*quan lại cũ) của Nghiêm Trang nhất loạt biến truất, Mã Tuấn bị biến làm đồn điền sứ, một năm sau lại bị biến làm đồn điền chi sứ, chủ quản đồn điền của Dịch Châu, đây đã là một thứ chức vụ gần giống như lại. Lần trước, Nghiêm Trang lẻn vào U Châu lôi kéo một số lão bộ hạ, Mã Tuấn là một trong số đó, hắn đối với An Lộc Sơn đã hoàn toàn thất vọng, bèn muốn lập tức đi theo Nghiêm Trang rời khỏi U Châu, nhưng Nghiêm Trang lại khuyên hắn, lưu lại trong Yến quân, càng có cơ hội lập công hơn.
Bây giờ, cơ hội lập công đã đến, hắn đã có được tin tức chuẩn xác, An Lộc Sơn ba ngày sau sẽ chính thức khởi binh tạo phản, Mã Tuấn lòng nóng như lửa đốt, bất luận thế nào hắn phải thông báo châu huyện xung quanh, còn có Trường An, nhưng An Lộc Sơn đã phong tỏa thư cáp của U Châu rồi, hắn chỉ đành đến Dịch Châu cầu viện.
Dịch Châu nằm ở phía Tây của U Châu, buổi tối hai ngày sau đó, xe ngựa dọc đường dãi nắng dầm sương đến được Dịch huyện, xe ngựa chạy vào huyện thành, ở cửa hông châu nha ngừng lại.
Mã Tuấn không đợi xe ngựa dừng vững, trở người nhảy xuống xe ngựa, băng thẳng vào cửa hông châu nha, châu nha trước nha sau phủ, phía sau là nơi ở riêng tư của thái thú, trước cửa có hai gia nhân giữ cửa đứng gác, thấy trong màn đêm có người xông tới, vội vàng xộc gậy đỏ đen la lên: "Người nào, dám tự tiện xông vào phủ thái thú!
"Các ngươi không nhận ra ta sao?"
Mã Tuấn thường đến Dịch Châu, vô cùng quen thân với quan phủ Dịch Châu, hai gia nhân sững người một lát, đột nhiên nhận ra hắn rồi: "Là Mã đồn điền sứ à?"
"Là ta đây, thái thú các ngươi có ở đây không?"
"Có! Ta lập tức đi bẩm báo, xin đợi trong giây lát."
Gia nhân vội vàng chạy đi, Mã Tuấn nhìn nhìn màn đêm, trong lòng tràn ngập lo âu. Ngày mốt là An Lộc Sơn tạo phản rồi, nhưng châu huyện Hà Bắc lại không hề hay biết gì, đại họa sắp tới, sinh linh đồ thán.
Lúc này, gia nhân đi ra nói: "Thái thú nhà ta mời Mã sứ quân vào, mời đi theo ta."
"Đa tạ!" Mã Tuấn đi theo hắn đi vào cửa phủ.
Thái thú Dịch Châu họ Ổ, gọi là Ổ Sùng Nghĩa, từ Dịch huyện huyện lệnh từng bước thăng lên làm Dịch Châu thái thú, ở nơi này đã làm quan được bảy năm. Hắn năm nay trạc khoảng năm mươi mấy tuổi, dáng vẻ vừa đen vừa gầy, hắn xuất thân bần hàn, năm Khai Nguyên thứ mười thi đỗ tiến sĩ, xuất nhiệm Mật huyện chủ bộ, chính là xuất phát từ nguyên do hắn xuất thân bần hàn, có mối tình đặc biệt sâu đậm với tiền, làm quan gần ba mươi năm, hắn đã vơ vét được gia sản mấy vạn quan, ở Trường An và Lạc Dương mỗi nơi đều có một đại trạch trị giá mấy nghìn quan.
Đêm nay hắn đang đọc sách, đột nhiên nghe nói Mã Tuấn đến chơi, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, khuya như vậy đến để làm gì?
"Đại nhân, Mã sứ quân tới rồi."
"Mời hắn vào đây!"
Mã Tuấn nhanh chân đi vào phòng, gần như là không chút nghĩ ngợi mà nói: "Thái thú còn có lòng đọc sách ư? Đại quân An Lộc Sơn lập tức sẽ ập đến rồi."
Ổ Sùng Nghĩa giật thót người, vội vã hỏi: "Sứ quân đây là ý gì?"
Mã Tuấn bèn đem tin tức An Lộc Sơn sắp sửa khởi binh nói cho hắn biết, nói: "Ổ thái thú phải lập tức thông báo triều đình, còn nữa, phải lập tức tổ chức dân chúng, việc này không nên chậm trễ, thái thú xin lập tức tiến hành!"
Trong mắt Ổ Sùng Nghĩa lóe qua một nét cười lạnh khó mà phát hiện, hắn vỗ vỗ ngựa nói: "Xin yên tâm, ta lập tức sẽ thông báo ữiều đình, xe ngựa thì tồ chức dân chúng sơ tán, sứ quân dọc đường lặn lội vất vả, xin đi dịch quán nghỉ ngơi chút đã."
Mã Tuấn lúc này đã trở nên yên lòng, hắn đã chạy được hai ngày hai đêm rồi quả thật là mệt mỏi đến cực điểm, bèn gật gật đầu nói: "Thôi được! Ta đi dịch quán, thái thú xin hãy coi trọng việc này."
"Ta hiểu, người đâu, mời Mã sứ quân đi dịch quán nghỉ ngơi."
Hai gia nhân dẫn Mã Tuấn đi. Ổ Sùng Nghĩa ngồi xuống, trong ánh mắt của hắn nhấp nháy trong ánh đèn, lúc này hắn từ trong một chiếc hộp kín trong ngăn tủ lấy ra một lá thư, đây lại là thư thân bút của An Lộc Sơn viết cho hắn, hắn đọc lá thư này hết lượt này đến lượt khác, hắn nghĩ đến gia sản vạn quan của bản thân, nghĩ đến kiều thê mỹ thiếp của hắn. Dưới ánh đèn khi tỏ khi mờ, khuôn mặt của hắn từ từ trở nên hung hãn.
"Mệnh Tương tư mã mau tới gặp ta!"
...
Dịch quán cách châu nha không xa, là một ngôi viện được hợp lại từ bốn mươi căn nhà, thực tế chính là nhà khách của quan phủ, trong dịch quán cơ hồ là không có ai. Mã Tuấn ở trong một gian viện tử đơn độc, hắn đã mệt nhoài, dùng nước nóng rửa chân chuẩn bị đi ngủ.
Hắn vừa lên giường, trong lúc vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, một tiếng bước chân dồn dập vội vã đột nhiên làm hắn bừng tỉnh, hắn cảm thấy tiếng bước chân đã xông vào tiểu viện, hắn trở người ngồi dậy, thấp giọng quát: "Là ai?"
"Bùng!" một tiếng vang to, cửa phòng của hắn bị một cước đá toang, hai bóng đen vọt vào, trên tay đều cầm lấy trường đao sáng loáng, không nói lời nào, bổ mạnh về phía bên giường nơi Mã Tuấn đang ngỡ ngàng, sợ đến mức hắn túm lấy ván giường đỡ lại, hắn nhận ra đây là hai viên nha dịch, bèn la to nói: "Ta là đồn điền chi sứ Mã Tuấn, các ngươi sao lại giết ta?"
"Dừng tay!"
Trong viện tử có người kêu hai viên nha dịch dừng lại, chỉ thấy mười mấy bóng đen đi vào trong nhà, đèn đã chong sáng, toàn bộ người đi vào đều là nha dịch dắt đao, người dẫn đầu Mã Tuấn quen biết, chính là Dịch Châu tư mã Tương Hiếu Thông, đây là một nam tử trung niên thân hình khôi ngô, tướng mạo đường đường, Tương Hiếu Thông nguyên là trung lang tướng quân Phạm Dương, nghe lệnh dưới trướng Bùi Khoan, sau này đi theo Bùi Khoan đến Hà Đông, khi Bùi Khoan tiến kinh làm Lễ bộ thượng thư, bèn tiến cử hắn chuyển làm quan địa phương, hắn bèn một mực làm quan ở Hà Bắc, bởi vì tính cách cương trực, khó mà được thăng tiến, hiện nhiệm Dịch Châu tư mã.
Hắn ban nãy nhận được mệnh lệnh của thái thú Ổ Sùng Nghĩa, mệnh lệnh hắn đi dịch quán giết sứ giả An Lộc Sơn phái đến khuyên hàng, nhưng ban nãy hắn nghe người bên trong lại là Mã Tuấn, bèn nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức kêu thủ hạ dừng tay lại.
Tương Hiếu Thông quan sát một chút Mã Tuấn đang chưa hoàn hồn lại, nhướng mày nói: "Tại sao lại là Mã sứ quân?"
Tương Hiếu Thông bề ngoài thô lỗ, nhưng lại rất tỉ mỉ cần thận, hắn biết rằng Mã Tuấn là một chính nhân quân tử, ngày thường lúc trò chuyện với mình cũng rất lo âu, An Lộc Sơn dã tâm lộ rõ, sắp phải tạo phản, hắn không thể nào thay An Lộc Sơn đến làm thuyết khách được.
"Mã sứ quân, ngươi tới nơi này làm gì?"
"An Lộc Sơn muốn tạo phản, ta đến thông báo thái thú các ngươi nhanh chóng tranh thủ báo cáo triều đình, sơ tán dân chúng, ngươi vì sao phải giết ta, chẳng lẽ Tương tư mã đã hàng An Lộc Sơn rồi sao?"
""Ngươi có chứng cứ gì?"
"Còn cần chứng cứ gì nữa!"
Mã Tuấn cả giận nói: "Ta đường đường là quan viên Đại Đường, ta mà bán mạng cho loạn thần tặc tử sao?"
"Con mẹ nó, lão tử bị lừa rồi!"
Tương Hiếu Thông đập mạnh một đấm lên cửa, giọng căm hận nói: "Xem ra là tên họ Ổ kia đã đầu hàng An Lộc Sơn rồi, ta thề giết chết hắn mới thôi."
Mã Tuấn sửng sốt: "Sao chứ? Ổ thái thú đã đầu hàng An Lộc Sơn rồi ư?"
"Chắc là vậy, từ lâu đã nghe lời đồn nói hắn và An Lộc Sơn có mưu đồ bí mật, quả nhiên là thật, việc này không thể chậm trễ, xin Mã sứ quân hãy trợ giúp ta một tay."
Mã Tuấn gập người thi lễ nói: "Mã Tuấn nguyện nghe công sai khiển!"
Trong thư phòng, Ổ Sùng Nghĩa từ trong khe tường lấy ra mấy chiếc rương nhỏ, bên trong đựng đầy trang sức châu ngọc quý giá, những thứ này đều là của cải hắn vơ vét được, giá trị trên vạn quan. An Lộc Sơn sắp tạo phản rồi, cho dù hắn đã chuẩn bị đầu hàng, nhưng đối với những phỉ binh này hắn vẫn không yên tâm, hắn phải đem những bảo bối này và thê nữ đưa đến nơi an toàn trước đã.
Hắn mới vừa đem rương đặt lên bàn, chỉ nghe bên ngoài có tiếng ồn ào: "Thái thú có lệnh, bất luận là ai cũng không được đi vào."
"Cút ngay!"
Ổ Sùng Nghĩa cả kinh, vẫn chưa đợi hắn kịp phản ứng, cửa đã ầm một tiếng bị đá toang ra, Tương Hiếu Thông dẫn theo mười mấy viên nha dịch xông vào, bọn họ cùng nhau rút đao ra, căm phẫn nhìn hắn.
"Các ngươi... Các ngươi muốn làm cái gì?" Ổ Sùng Nghĩa sợ tới mức lắp bắp nói. Tương Hiếu Thông liếc mắt một cái thấy được thư trên bàn mà An Lộc Sơn viết cho Ổ Sùng Nghĩa, hắn trong lòng nhất thời lửa giận vạn trượng, nhảy qua chiếc bàn, quật Ổ Sùng Nghĩa ngã xuống đất, giựt lấy tóc của hắn, chửi to: "Ngươi một tên hèn nhát phản bội lại triều đình, ngươi muốn hại chết bao nhiêu người!"
"Tha mạng, tha mạng a!"
"Ngươi đi chết đi!"
Tương Hiểu Thông tay lên đao xuống, đem đầu người của Ổ Sùng Nghĩa chặt bỏ, rồi Tương Hiếu Thông đem đầu người của hắn xách lên, nói với chúng nha dịch: "Ổ Sùng Nghĩa phản bội triều đình, chết chưa hết tội. Từ bây giờ trở đi, huynh đệ đi theo ta, đem dân chúng Dịch Châu chuyển dời đến Định Châu và Hằng Châu."
Sau một khắc giờ, mấy con bồ câu vỗ cánh bay lên phành phạch, mang theo tin tức An Lộc Sơn tạo phản đưa về Trường An.