Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 14: Chương 14: Bí ẩn trong cung




“ Choang “ âm thanh của đồ sứ rơi xuống đất vang lên.

“Nương nương bớt giận, nương nương người bớt giận”

“Tiện nhân! Hồ ly tinh! !” Bên trong Cung Tẩm Tú Quý phi giơ tay muốn ném bộ trà sứ thanh hoa mẫu đơn.

“ Nương nương, nương nương đây là bộ trà sứ mà Hoàng thượng thích nhất.” Uyên Ương căng thẳng la lớn “ Nương nương người nên suy nghĩ lại.”

 Quý phi nhìn bộ đồ sứ cầm trên tay đã lâu, mấy lần muốn đập xuống nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của và những lời khuyên nhủ của Uyên Ương, cuối cùng đành chậm rãi buông xuống.

“ Ngươi thử nói xem, Hạ Kha kia rốt cuộc đã giở trò gì khiến cho Hoàng thượng đối với nàng ta nhớ mãi không quên.” Tần Quý phi vẻ mặt dữ tợn rống giận hỏi Uyên Ương

“ Có lẽ là... Có lẽ là.” Nhìn Quý phi bộ dạng giống như phát điên, Uyên Ương không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, “ Hoàng thượng đối với nàng ta có lẽ là cảm thấy mới mẻ nên mới lưu luyến như vậy.”

Lời nói ra đến chính bản thân Uyên Ương một chút cũng không tin. Mẫn Tú các Di Quý Nhân quả nhiên là thủ đoạn, từ sau ngày  Hoàng thượng ở lại Mẫn Tú các qua đêm ba ngày liên tiếp thì nửa tháng trôi qua đến nay Hoàng thượng ngoại trừ Di Quý Nhân thì không gặp bất cứ phi tần nào khác. Phần ân sủng này đã vượt xa cả Lệ Tiệp Dư và An Tần nương nương năm đó. Vì vậy cũng dễ hiểu vì sao Quý phi nương nương lại giận dữ như vậy.

“ Nương nương, người cần gì phải tức giận như vậy, rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Diệp Tu Dung vừa đi vào trông thấy trên mặt đất là một đống bừa bộ không khỏi khuyên nhủ đôi câu. Sau đó quay người quát lớn :“ Nha đầu ngu dốt, còn không mau thu dọn nơi này. Nếu chủ tử mà bị thương thì các ngươi có chín cái mạng cũng không đền được đâu.”

“ Vâng, Tu Dung nương nương.” Uyên Ương nhìn thấy Diệp Tu Dung giống như nhìn thấy vị cứu tinh, liền nhanh chóng thu dọn đống mảnh sứ bị vỡ.

Nhìn bốn phía lúc này không có ai, Diệp Tu Dung mới lại nói :“ Nương nương, trong cung này người được sủng ái còn thiếu sao? Hạ Kha nàng ta là cái thá gì? Bất quá chỉ là nữ nhi của một quan tứ phẩm nho nhỏ, vốn không được coi trọng. Bây giờ thì sao, mặc dù được sủng ái nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một thất phẩm quý nhân nho nhỏ. Người xuất thân là nữ nhi của Tể tướng đương triều, hiện nay lại đứng đầu tứ phi. Bằng thân phận của người cần gì cùng nàng ta so đo.”

Nhìn sắc mặt Quý Phi dịu lại, Diệp Tu Dung biết nàng đã nghe những lời mình nói, lại tiếp tục khuyên nhủ:“ Nương nương, chuyện quan trọng nhất bây giờ là có thể mang long thai, so với chuyện này thì không có điều gì có thể quan trọng hơn. Hiện nay ở trong cung này người nào cũng đang nhìn chằm chằm vào ngôi vị Hoàng hậu kia. Hiền phi... nàng ta là công chúa dị quốc, cho dù Hoàng thượng muốn lập nàng ta làm Hoàng hậu thì văn võ bá quan trong triều cũng sẽ không đồng ý. Đại Hoàng tử cũng không thể từ trong bụng nàng ta mà chui ra.” 

“ Hừ, không cần ngươi nhắc nhở thì bản cung cũng coi trọng việc mang thai này nhất.” Tần Quý phi cúi đầu sờ bụng, đôi mắt hiện lên sự dữ tợn :“ Những năm qua, bản cung đã uống không biết bao nhiêu thuốc nhưng mà vẫn không hề có động tĩnh! Năm đó nếu không phải tiện nhân họ Hạ kia thì làm sao thân thể của bản cung lại bị thương tổn đến vậy!”Diệp Tu Dung vừa nghe những lời này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch :“ Nương nương, vạn lần không nên nhắc đến người này, đề phòng tai vách mạch rừng.” 

“ Bản cung biết rõ, bản cung chỉ là tức giận quá, năm đó nếu không bởi vì Thái hậu thì tiểu tiện nhân kia có thể chết dễ dàng như vậy sao?” 

Diệp Tu Dung thấy nàng đến cả những lời này cũng nói ra thì biết nàng tức giận đến mức nào. Cũng khó trách Quý phi đến ngày nay vẫn không thể tiêu tan mối hận đó. Những người biết rõ câu chuyện năm đó, chỉ trừ nàng ra thì tất cả những người khác nếu không chết thì bị Hoàng thượng lúc đó còn là vương gia bán đi. Dù sao đó cũng là đứa con đầu tiên của Quý Phi, lại là trưởng tử của Hoàng thượng, làm sao có thể nói quên là quên đi được.

“ Nếu hài tử của ta được sinh ra, có lẽ bây giờ đã đủ tuổi để đến trường đi học.” 

Nhìn Quý Phi ngày càng có những cử chỉ điên rồ,  Diệp Tu Dung cảm thấy một trận buồn bã. Năm đó người trong kinh thành không ai không biết đích nữ Tần tướng quân một thân hồng y cưỡi ngựa lao nhanh đã khiến cho biết bao nhiêu nam nhân ái mộ.Kể từ khi gả cho Vương gia, sống trong hậu viện thì bộ dáng tươi cười ngày trước đã không còn nữa. Sau khi vào cung thì tính tình cũng thay đổi hoàn toàn. Người trong cung này có ai mà không hâm mộ Quý Phi có mệnh phú quý. Nhưng thật ra có mấy ai biết được là nàng đã trải qua biết bao nhiêu chua xót đâu?

“ Nương nương, bây giờ người phải nhìn về phía trước, hiện nay ngôi vị kia mới là điều quan trọng nhất.” Diệp Tu Dung nhắc nhở. 

Không nói đến Quý Phi cùng với Diệp Tu Dung ở Cẩm Tú Cung mà lúc này toàn bộ người trong hậu cung đều vì chuyện Hạ Kha nhận được ân sủng ba ngày liên tiếp thị tẩm mà sợ đến ngây người. Ngay cả trên triều các bá quan văn võ cũng bắt đầu có ý kiến Hoàng thượng đừng vì sắc đẹp mà bỏ bê triều chính. 

Nhưng lần này Tuyên Cảnh Đế chỉ nói duy nhất một câu :“ Chuyện trong nhà của trẫm từ bao giờ khiến các khanh quan tâm?” Liền mặc cho các quan khuyên nhủ như thế nào cũng không đồng ý. Bởi vì vụ án đề thi bị lộ gần đây khiến cho Tể tướng lo lắng nên cũng chỉ có thể chiều theo tâm ý của Hoàng đế. 

Kể từ lần cùng Tuyên Cảnh Đế bày tỏ tâm ý lẫn nhau, độ hảo cảm của hắn với nàng nửa tháng nay khó khăn lắm mới tăng lên 70, kể cả khi nàng được tuyên thị tẩm thì mỗi lần nhiều nhất cũng chỉ tăng thêm 1 điểm, có khi còn giữ nguyên không tăng. Điều này làm cho hệ thống lo lắng. Nhưng mà nàng biết rõ đây là chuyện bình thường. Nếu cảm tình của đế vương có thể dễ dàng lấy được thì khi đó mới là nằm ngoài dự đoán của nàng. Bản thân nàng lúc này phải an ủi hệ thống, để cho hệ thống an tâm chờ đợi, chớ được nóng vội. 

“Tiểu chủ, nô tài đã đưa người đến.” Tiểu Ấn Tử dẫn theo vài cung nữ và thái giám đi đến.

“Ừ, Tiểu Ấn Tử vất vả cho ngươi rồi.”

“ Tiểu chủ, người tính xử lý những kẻ không trung thành này như thế nào?” Tố Tố nhìn thấy Hạ Kha cuối cùng cũng nhớ ra bên trong Mẫn Tú Các có những kẻ chân ngoài dài hơn chân trong cần phải xử lý, trong lòng cao hứng vô cùng, liền vội vàng hỏi.Hạ Kha không có trả lời, chỉ nhìn đám người Hạnh nhi quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, miêng hô :“ Tiểu chủ tha mạng, tiểu chủ tha mạng.” Không đợi cho bọn họ câm miệng, liền nói :“ Ta nhớ rằng vào ngày đầu tiên khi ta đến đây đã nói với các ngươi ' Ta ghét nhất những kẻ hầu hạ hai chủ nhân '. Ta nghĩ rằng bản thân mình chưa từng cắt xét tiền lương cũng như ngược đãi các ngươi. Nhưng mà thôi nước chảy về chỗ trũng, người tìm chỗ cao mà đi, các ngươi như vậy ta hiểu là do các ngươi không thích Mẫn Tú các này. Nơi này của ta miếu nhỏ, không chứa được các ngươi phật lớn. Các ngươi từ đâu đến thì trở về nơi đấy đi. Ta tin Hồ công công ở Kính sự phòng sẽ giúp các ngươi tìm được chỗ tốt

“Tiểu chủ tha mạng, tiểu chủ tha mạng, nô tỳ chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mong tiểu chủ khai ân !” Nghe những lời Hạ Kha nói, những người này liền liều mạng dập đầu nhận tội. Ai biết được rằng Di Quý Nhân có một ngày lại thăng vị nhanh như vậy. Trong lòng bọn họ không khỏi hối hận. Nếu thật sự bị đưa trở về, thì sau này có chủ tử nào dám nhận các nàng nữa. Hơn nữa nghĩ tới những thủ đoạn của Hồ công công thì sợ là ngay cả tính mạng của các cũng không giữ được.

“Tiểu Ấn Tử.”

“Tiểu chủ nô tài ở đây.” Tiểu Ấn Tử lúc này vội vàng thở dài đáp.

“Đưa bọn họ trở về chỗ Hồ công công.”

“Nô tài tuân mệnh.”

Sau giờ ngọ, bởi vì thời tiết nóng bức, Hạ Kha cảm thấy khẩu vị không tốt, bởi vậy chỉ gắp ăn vài miếng liền sai người dọn xuống.

“ Tiểu chủ, đây là canh tâm sen ngự thiện phòng vừa nấu, ăn vào quả thực ngon miệng. Ban nãy người ăn ít như vậy không bằng nếm thử món này?” Lạc Cẩn bưng chén canh đi vào phòng nhìn Hạ Kha đang nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt không vui.

Tố Tố ở sau lưng nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp, “Đúng vậy tiểu chủ, nô tì nghe nói canh này ngự thiện phòng mới làm ra ngay lập tức đã đưa đến Mẫn Tú Các chúng ta đầu tiên. Lần trước nô tỳ đến ngự thiện phòng lấy thức ăn tiểu thái giám ở đó còn liên tục đi theo sau nô tỳ hỏi thăm.”

“ Ngươi đúng là cầm tinh con khỉ.” Hạ Kha quay đầu cười mắng. “ Vậy ngồi dậy ăn một chén cũng đi.”

“Tiểu chủ, hương vị như thế nào?”Tố Tố giơ mắt nhìn Hạ Kha ung dung ăn tận hơn nửa chén, nuốt nước miếng một cái hỏi.

Hạ Kha chỉ cảm thấy chén canh hạt sen này ăn quả thực ngon miệng, liền ăn nhiều hơn vài miếng. Nhìn bộ dáng thèm ăn kia của Tố Tố khiến cho nàng rất vui vẻ.

“Ta để cho ngươi thiếu ăn sao? Sao lại có bộ dạng tham ăn như vậy.”

“Không phải như thế đâu tiểu chủ, mấy hôm trước người thưởng cho chúng nô tỳ một ít quả vải. Tố Tố nàng ăn liên tục hết quả này sang quả khác. Đến khi ăn hết còn bày ra bộ dạng đáng thương thèm ăn.”  Đến ngay cả Lạc Cẩn cũng không nhịn được trêu ghẹo nói.

Tố Tố vừa nghe những lời này, không khỏi trừng mắt lớn. “ Cô cô sao người lại biết chuyện này? Được lắm, Tiểu Ấn Tử là cái đồ khốn nạn. Đã bảo hắn không được kể với người khác vậy mà lại dám nói với cô cô. Lát nữa nô tỳ nhất định xé nát cái miệng của hắn.” Đây chính là xấu hổ quá hóa giận đó mà.” Tiểu chủ, người nhìn bộ dáng lúc này của nàng có giống như là cọp cái không chứ.”

“ A, phải không?” Hạ Kha cũng bị hai nàng này nói chuyện làm cho hứng thú, trêu chọc nói :“ Không biết nhà ai để mở lồng sắt mà cọp cái được thả ra.”

“ Tiểu chủ và cô cô hai người lại bắt nạt nô tỳ.” Tố Tố trên mặt mặc dù tỏ ra tức giận nhưng mà trong lòng cũng hiểu Lạc Cẩn làm như vậy bởi vì tiểu chủ tâm trạng hôm nay không tốt. Trêu ghẹo nàng một chút cũng giúp tiểu chủ vui vẻ cười một tiếng. Bởi vậy nên vẫn là phối hợp một chút.

“ Được rồi, được rồi... Tố Tố của chúng ta là con mèo nhỏ thèm ăn. Chỗ canh hạt sen ta chưa ăn đến liền chia ra cho cho ngươi, Lạc Cẩn cùng Tiểu Ấn Tử đi.”

“ Thật sao ạ, tiểu chủ, tiểu chủ người tốt nhất.” Tố Tố cao hứng muốn nhảy lên.

“ Sao mới một lát mà ta lại trở thành tốt nhất rồi. Người nào vừa mới nói ta xấu hay bắt nạt nàng ấy nhỉ?”

“ Tiểu chủ...” Tố Tố đỏ bừng cả khuân mặt, bị Hạ Kha trêu chọc hai chân nàng giậm giậm đất.

“ Tiểu chủ, Hồ công công của Kính sự phòng xin cầu kiến.” Tiểu Ấn Tử chạy vào trong phòng bẩm báo. Tố Tố trong thấy Tiểu Ấn Tử tiến vào, dùng sức đạp chân hắn một cái, trên mặt viết dòng chữ hãy đợi xem, xem ta xử lý ngươi như thế nào. Tiểu Ấn Tử cũng không hề yếu thế đạp lại một đạp, xem ai sợ ai.

“ Khụ” Lạc Cẩn lên tiếng nhắc nhở, hai người lúc này mới dừng lại, nhưng vẫn giận giữ nhìn nhau.

“ Mau ra mời Hồ công công vào đi.”

Hạ Kha giống như là không nhìn thấy hai người này lén lút đối đầu nhau, từ trên tháp đứng dậy nói.

“ Nô tài thỉnh an Di Quý nhân, Di Quý nhân cát tường.” Hồ công công tiến vào liền hướng Hạ Kha hành lễ.

“Công công không cần đa lễ.” Hạ Kha giả vờ muốn đỡ, “ Công công mau ngồi xuống, Tố Tố, dâng trà.”

“ Nô tài không dám.” Hồ công công vội vàng từ chối. “ Nô tài lần này đến đây là hướng Di Quý nhân thỉnh tội, làm sao dám làm phiền Tố Tố cô nương.”

“ Công công chớ đùa, nói về phẩm cấp ngài là chính tứ phẩm thái giám đại tổng quản. Còn ta chỉ là một thất phẩm quý nhân nho nhỏ. Huông chi Tố Tố chỉ là một cung nữ bình thường.” Hạ Kha cười nói.

Hồ Chính nghe những lời này, đều là khen ngợi chính mình nên cũng thoải mái hơn. Nghĩ thầm Di Quý nhân này cũng là có chút thủ đoạn không thì làm sao có thể độc sủng hậu cung hơn nửa tháng nay. Vì vậy trên mặt càng tỏ ra kính cẩn :“ Để Di Quý nhân chê cười rồi.”

“ Không biết hôm nay công công tự mình tới đây là có chuyện gì?” Đây là người nào đó mặc dù biết nhưng vẫn giả bộ hồ đồ.

“ Là do nô tài quản giáo không nghiêm, để cho cung nhân trong Mẫn Tú các của Quý nhân chân ngoài dài hơn chân trong. Nô tài sáng nay khi trông thấy bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nô tài đã tự mình chọn lựa những người tốt nhất đặc biệt đưa tới để hầu hạ người. Kính xin Quý nhân nguôi nhận.”

Nghĩ lại sáng hôm nay, Mẫn Tú các dẫn mấy cung nhân đưa trả về. Hồ Chính cảm thấy vô cùng xấu hổ. Kể từ khi chính mình lên làm đại thái giám quản sự chưa bao giờ bị người khác làm cho mất mặt như vậy? Hơn nữa bây giờ không thể không tự mình đến cửa bồi tội. Hắn cảm thấy đánh những người kia ba mươi đại bản rồi ném tới thận hành tư chịu khổ là không đủ.

“ Ý của ta là chuyện này cùng với công công là không có liên quan.” Hạ Kha nói rồi đứng dậy hành lễ. Hồ Chính vội vàng ngăn cản, lúc này Hạ Kha mới nói tiếp :“ Ta cũng biết công công phải xử lý nhiều việc, để chuyện nhỏ này làm phiền đến công công là lỗi của ta. Ta muốn lặng lẽ đem những người này đuổi ra ngoài nhưng lại không thể. Trước đo vài ngày, Hoàng thượng đến chỗ ta nghỉ ngơi, mấy người bọn họ thừa lúc ta không chú ý định giở chút thủ đoạn bỉ ổi...”

Hạ Kha tuy chưa nói hết nhưng Hồ Chính là kẻ sành sỏi những chuyện này nghe làm sao mà không hiểu. Nội tâm bên trong không khỏi chấn động. Những chuyện này ở  trong cung không hề truyền ra một chút tin tức gì, xem ra Hoàng thượng đúng là sủng ái Di Quý nhân vài phần. Vì bảo vệ nàng mà không để cho chuyện này lan rộng ra. Lần này may mắn được Di Quý nhân nhắc nhở, nếu là trước đây thì chính mình có khi cũng bị liên lụy. Bất mãn đối với Hạ Kha ở trong lòng cũng giảm đi .

“ Chuyện lần này nô tài đa tạ Quý nhân đã chỉ điểm.” Nói xong liền hành đại lễ ( quỳ dập đầu )

“ Công công, chuyện này liên quan đến thể diện của Hoàng thất, chỉ là ta từng nghe nói qua, Hồ công công là người hành sự chu đáo, nên mới nói cho công công, công công không nên...” Nàng nói cố ý dừng lại một chút

“ Nô tài hiểu được, Quý nhân yên tâm. Nô tài còn có việc phải đi làm. Xin cáo lui trước.”

Đúng là chỉ cần lôi Hoàng thượng ra, chuyện gì cũng dễ dàng cả. Chính nàng cũng không tin có ngày mình lại có thể ăn nói ý tứ như vậy.

P/s : chị muốn xử lý mấy cung nhân làm tay trong cho người khác. Nên nói với Hồ công công là mấy người này có ý dụ dỗ Hoàng thượng. Phạm điều cấm kị, Hồ công công sợ bị trách tội sẽ xử lý mấy người kia. Làm như vậy chị ko đắc tội với người nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.