Đến buổi tối, Tuyên Cảnh Đế như mọi ngày ở Mẫn Tú Các dùng bữa, thấy được những ngày gần đây lá gan của con mèo nhỏ ngày càng kiêu ngạo nhưng mà vẫn ân cần đưa thức ăn cho hắn.
“ Hoàng thượng, người nếm thử món này đi. Đây là ngự thiện phòng hôm nay dâng lên món mới, ăn cực kỳ ngon miệng.” Vừa nói vừa múc một chén canh bưng cho Tuyên Cảnh Đế.
Đứng ở phía sau Lý Đức Toàn đối với một màn này vốn đã quen. Trong cung này cho rằng Di Quý nhân được Hoàng thượng sủng ái chỉ là nhất thời. Chỉ có những người hầu hạ bên cạnh mới biết rõ Di Quý nhân ở trong lòng Hoàng lượng có vị trí như thế nào. Hoàng thượng đến giờ nói chuyện với nàng đều xưng hô là ta, nhớ lại bản thân mình lần đầu tiên nghe được điều này thiếu chút nữa là bị dọa chết rồi. Ngược lại vẻ mặt Hoàng thượng là như không có chuyện gì. Giống như hôm nay việc múc thức ăn này, Hoàng thượng dường như là đã quên việc phải thử món ăn trước, trực tiếp nhận lấy.
Tuyên Cảnh Đế một bên tiếp nhận chén canh, một bên trêu ghẹo nói :“ Đúng là chuyện lạ, hôm nay tiểu mèo hoang của trẫm sao lại ngoan ngoãn như vậy? Lý Đức Toàn ngươi xem có phải hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây không?
“ Bẩm Hoàng thượng, nô tài sáng sớm hôm nay nhìn thấy mặt trời vẫn là mọc ở phía đông và lặn xuống ở phía tây.” Lý Đức Toàn theo lời trêu ghẹo đáp lời.
“Hoàng thượng!” Hạ Kha gắt giọng.
“ Được rồi, được rồi, trẫm nói nàng như vậy, móng vuốt nhỏ có phải sẽ cào trẫm không.” Nhìn Hạ Kha khuân mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, hai mắt chứa đầy tình cảm, bộ dáng giống như con mèo nhỏ sắp nhào lên. Tuyên Cảnh Đế cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa.
Nhìn thấy Tuyên Cảnh Đế lại không để ý đến cung quy, ăn những món ăn do mình đưa đến. Hạ Kha trong lòng vô cùng cảm động, thẹn thùng mở miệng nói :“ Hoàng thượng...”
“ Ừ, nàng gây ra họa gì sao?”
“ Không có, thần thiếp thực ngoan mà.” Hạ Kha vội vàng tiếp lời,:“ Thiếp ngoan ngoãn mà, cả ngày đều ăn cơm, đi ngủ đúng giờ.” Người nào đó nói đến đây, bộ dáng con mèo nhỏ cái đuôi như muốn vểnh lên đi.
“ Vậy thì nàng chột dạ cái gì?” Nhìn bộ dạng con mèo nhỏ diễu võ giương oai, Tuyên Cảnh Đế không nhịn được trêu chọc nàng một phen.
Quả nhiên nghe nói như vậy, cả người Hạ Kha liền ỉu xìu, giống như con mèo nhỏ hai tai hạ xuống. Ấm ức nói :“ Chính là, hôm nay thần thiếp đưa các cung nữ thái giám không vừa ý trở về Kính sự phòng. Buổi trưa, Hồ công công liền đến tìm thiếp, thiếp...” bộ dáng cực kỳ thẹn thùng, “ Nói là mấy hôm trước Hoàng thượng ở chỗ thiếp, nhân lúc thiếp không ở đây...” Nói xong trộm nhìn qua, phát hiện Tuyên Cảnh Đế sắc mặt trùng xuống, vội vàng nói :“ Những điều thiếp nói, chẳng phải thật sao... mấy hôm trước Đào Nhi kia không phải là thừa dịp thiếp không có ở đây liền giúp người gắp thức ăn. Thiếp là không có nói dối nha. Đây là do hắn suy nghĩ nhiều. Là do hắn suy nghĩ nhiều.” Nói xong còn gật đầu nhẹ. Cho rằng mình lúc này bị Hoàng thượng giận chó đánh mèo, vô tội cực kỳ. Nàng ngẩng đầu nhìn Tuyên Cảnh Đế, trên khuân mặt nhỏ nhắn bày ra dáng vẻ chính mình thông minh như vậy, người mau khen đi.Trông thấy bộ dáng ngang ngược của Hạ Kha lúc này, Tuyên Cảnh Đế cảm thấy vô cùng thú vị. Nhắc Đào Nhi kia là ai bản thân hắn cũng không nhớ, vậy mà nàng còn ăn dấm chua? Chuyện hôm nay xảy ra hắn cũng biết. Hồ Chính vừa bước chân ra khỏi Mẫn Tú các, người của hắn liền dâng lên cuốn sổ ghi đầy đủ cuộc nói chuyện giữa hai người. Việc trao trả cung nhân như vậy vẫn thường xảy ra ở trong cung. Hắn nhìn mãi cũng thấy quen. Không nghĩ đến nữ nhân này còn tự mình nói với hắn. Giông như là một người không biết suy nghĩ.
“Nàng ngược lại thành thật. Mượn danh nghĩa của trẫm để làm chuyện xấu. Còn dám nói với trẫm. Nàng không sợ chọc giận trẫm?”
Hạ Kha nghe những lời này biết là hắn không có tức giận. Lúc này vừa cười vừa nói :“ Thiếp đương nhiên là sợ, mỗi lần cùng Hoàng thượng ở chung một chỗ thiếp đều cảm thấy giống như đang nằm mơ. Đối với thiếp, người là Hoàng thượng của người khác còn, còn đâu thì người là lang quân của thiếp. Người là bầu trời của ta. Ta làm sao có thể lừa gạt ông trời được.”
Lời nói trắng trợn này làm cho Tuyên Cảnh Đế trong lòng rung động vô cùng. Chỉ hận không thể yêu thương tiểu nữ nhân này đến tận xương tủy.
“Ting. Độ hảo cảm +1. ( cuối cùng cũng tăng a ).” Nghe được hệ thống thông báo, Hạ Kha liền biết mình đã thành công. Nàng muốn ở trước mặt hắn xây dựng nên hình tượng không bao giờ lừa gạt hắn, để đề phòng tương lai có người ở sau lưng tố cáo nàng. Nàng muốn dù bất cứ chuyện gì cũng sẽ tìm cách nói ra, để Tuyên Cảnh Đế biết nàng vĩnh viễn sẽ không lừa gạt hắn.
“ Trẫm sẽ không vì chuyện này mà so đo với nàng. Ái tần định báo đáp trẫm như thế nào đây?” Tuyên Cảnh Đế nhịn không được tiếp tục trêu chọc nàng.
“ A, Hoàng thượng. Tất cả mọi thứ ở cung này đều là do người ban thưởng, ta..ta...” Hạ Kha vẻ mặt khó xử đột nhiên nói :“ Ta dùng chính bản thân mình dâng cho Hoàng thượng.” Hai mắt nàng tràn đầy vui vẻ nhìn hắn.
Lý Đức Toàn mặc dù đã sớm quen với những lời nói và hành động gây kinh ngạc của Hạ Kha, nghe những lời này cũng thiếu chút nữa bị sặc nước miếng. Hạ Kha nghe được động tĩnh, lúc này mới phản ứng chính mình vừa mới nói gì, đầu nhỏ liền cúi xuống. Ngược lại vẻ mặt Tuyên Cảnh Đế không vui trừng mắt nhìn Lý Đức Toàn một cái. Lý Đức Toàn cả kinh trong lòng, biết là mình thất thố, vội vàng cúi đầu. Tuyên Cảnh Đế lúc này mới thu hồi ánh mắt. Đánh giá nàng một hồi, giống như ghét bỏ cực kỳ nói :“ Không được, toàn thân nàng không có bao nhiêu thịt, trên dưới chỉ có xương, thân thể của trẫm là con của trời, vụ mua bán này trẫm quá thua thiệt.” Nói xong liền khoát tay áo.
Hạ Kha nghe những lời này, cũng không để ý đến cái gì là tôn ti, xúc động nói :“ Làm sao mà không có thịt? Người nhìn nơi này xem?” Nói xong sợ hắn không hiểu còn giống như ưỡn ngực ra!!!
Lý Đức Toàn lần này nghẹn lời, vội vàng cúi đầu lui ra xa. Di Quý nhân quả thực khiến cho Hoàng thượng lần nào lui tới cũng vô cùng vui vẻ.
“ Nguyên lai con mèo con của ta còn là một con mèo cái a” Hạ Hầu Ngôn cố ý kéo dài giọng nói, quả nhiên là mèo nhỏ lại tức giận. Lúc này mới chậm rãi nói :“ Vậy hãy để cho trẫm xem một chút, mèo con của trẫm trên người có những chỗ nào có nhiều thịt nào?“.Nói xong ôm eo Hạ Kha kéo vào lòng, ôm nàng hướng phía giường mà đi đến. Người xưa nói quả không có sai no ấm sinh dâm dục. Sau một phen lăn lộn, nhìn người nào đó vì mệt mỏi đã sớm ngất đi, Hạ Hầu Ngôn cố nén sự xúc động trong lòng. Dư vị tiêu hồn kia khiến cho hắn không khỏi ham muốn một lần nữa. Không thể không thừa nhận người nào đó nói đúng, khuân ngực kia thực sự là lớn hơn rất nhiều. Trước kia nắm trọn vừa trong một bàn tay, vậy mà không quá nửa tháng đã to lên rất nhiều, khó trách người nào đó muốn phản bác. Nhưng mà cũng là do hắn hơn nửa tháng nay đều đặn mát xa không thì làm sao có thể lớn nhanh như vậy. Tuyên Cảnh Đế hạ lưu nghĩ trong lòng. Bản thân hắn cảm thấy cực kỳ yêu thích với thân thể của nàng. Giống như vì hắn mà được tạo ra, vô cùng phù hợp với hắn.
Nếu lúc này Hạ Kha còn tỉnh và nghe được lời nói như thế nhất định sẽ trợn mắt thật to mà nhìn hắn. Nói đùa gì vậy, cơ thể nàng thay đổi như vậy hoàn toàm là do nàng mỗi ngày không ngại cực khổ, thêm từng điểm từng điểm mới có thể tạo nên nền móng tốt như vậy. Không cùng Hoàng đế ngươi có nửa xu quan hệ. Dĩ nhiên là phù hợp rồi, ta biết ngươi yêu thích chính là vòng eo nhỏ nhắn và ngực đầy đặn mà!!
“ Tiểu chủ, nô tỳ nghe nói hôm qua Hoàng thượng lại ngủ lại chỗ Di Quý nhân kia, người thật sự không lo lắng sao?” Bên trong Thính Vũ Hiên, Nguyệt Mai nhìn tiểu chủ nhà mình ngày ngày chơi đùa cùng với một đống hoa cỏ, liền trong lòng một trận lo lắng.
“ Ta sốt ruột thì cò ích lợi gì?” Tiêu Sắc hỏi ngược lại,“ Hơn nữa nam tử trên đời này đều là kẻ bạc tình, có mới nới cũ. Bây giờ có thể nhận vô vàn ân sủng cũng chưa biết được về sau sẽ như thế nào?”
Nguyệt Mai nghe những lời này, đầu cảm thấy một trận đau nhức. Người ta nói Tiêu Mỹ nhân xinh đẹp như hoa đào, vốn nên là nổi bật nhất trong số những người tiến cung năm nay. Vậy mà dù được sủng ái hay không được sủng ái đều là một bộ dáng không mặn không nhạt, lạnh nhạt giống như là người sống trong miếu ni cô.
bất kể là được sủng ái còn là không được sủng ái, đều là một bộ dáng không mặn không nhạt, giống như là người sônga trong miếu ni cô, sống không ý nghĩa. Nhưng mà những lời này Nguyệt Mai chỉ có thể để ở trong lòng, vẫn là tiếp tục khuyên nhủ thì hơn,“ Tiểu chủ, người cùng với Thục phi nương nương chẳng phải có quan hệ thân thiết hay sao? Không bằng người đi bái kiến Thục Phi nương nương, cầu xin người chỉ giáo để đoạt lại ân sủng của Hoàng thượng.”
“ Hừ.” Nghe nói như thế, Tiêu Sắc chỉ khẽ cười một tiếng,“ Quan hệ ư? Đây chỉ là không có ai khác nên chán nản tìm người là nàng thay thế. Hơn nữa hiện tại đã vào cung còn có thể dựa vào mối quan hệ này sao?
“ Tiểu chủ, người...” Nguyệt Mai không nghĩ tới Tiêu Sắc sẽ nói ra những lời này nên bị kinh hãi một chút. Nhưng nghĩ đến tiểu như nhà mình lúc trước ở Tiêu phủ có bao nhiêu sủng ái. Vậy mà vào lúc mười ba tuổi bị lão phu nhân mang tới Tô phủ, tự mình giáo dưỡng hai năm, không phải là để cho tiểu thứ tiến cung giúp đỡ cho Thục phi nương nương một phen sao? Quả thật là vô cùng đáng thương...Nghĩ đến điều kiêng kị trong lòng Tiêu Sắc, Nguyệt Mai vội vàng dừng lại suy nghĩ của mình.
Tiêu Sắc chính mình cũng cảm thấy không thú vị, liền đem bình hoa để sang một bên, đứng dậy nói :“ Ngươi ngược lại đã nhắc nhở ta, tính ngày thì cũng đã đến lúc đi Hiền Phúc cung thỉnh an biểu tỷ của ta rồi. Nguyệt Mai đi thôi.”
Nguyệt Mai nhìn tiểu chủ nhà mình mang bộ dáng thân bất do kỷ cảm thấy nàng vô cùng đáng thương. Nếu lão gia chịu nhường thua kém một chút, phu nhân đứng lên đấu tranh cho tiểu thư thì người đã không đi đến ngày hôm nay. Đây có lẽ chính là số phận của mỗi người.
“Nương nương, Hoàng thượng rốt cuộc là có ý gì đây?” Bên trong Ngọc Cung, đại cung nữ Ngọc Đồng bên cạnh An Tần hỏi.
“ Bản cung làm sao biết được? Bản cung chỉ biết đạo lý nếu nhiệt tình quá sẽ hóa dở mà thôi.” An Tần nhìn tiểu cung nữ đang giúp nàng vẽ móng tay, suy nghĩ một chút, nói ra “ Bôi nhiều một chút.” Một lúc sau lại nói thêm,“ Từ xưa triều đình và hậu cung vốn gắn kết không rời. Đại khái là Hoàng thượng đang muốn ép một số người trên triều đi vào khuân khổ đi.”
“ Nương nương, vạn nhất Hoàng thượng thực sự sủng ái Di quý nhân kia thì sao?
An Nhã Huân vừa nghe lời này, không để ý móng tay đang vẽ, trực tiếp tát cho Ngọc Đồng một cái bạt tai,“ Câm miệng!” Điều này làm sao có thể!”
Ngọc Đồng cùng hai cung nữ khác vội vàng quỳ xuống,“ Nương nương bớt giận.” Nói xong liền đưa tay tát mình,“ Là do nô tỳ ngu ngốc, chọc giận nương nương. Xin nương nương bớt giận.” Vừa nói vừa đưa tay tát mình. Toàn bộ bên trong Ngọc Cung chỉ nghe thấy một loạt tiếng ba ba ba.
Một lúc lâu sau, Ân Tần hết giận mới lên tiếng,“ Ngọc Đồng, đứng lên đi.” Nói xong thương tiếc đưa tay chạm vào khuân mặt vừa bị chính mình tát lúc này đang sưng lên, nhã nhặn nói ra:“ Đúng ra bản cung không lên giận lây sang ngươi. Nhìn khuân mặt nhỏ nhắn của ngươi bản cung cũng thấy đau lòng. Mà thôi, ta còn một bình ngọc lộ quỳnh tiêu tán, chữa vết thương của ngươi rất tốt. Ngươi lát nữa vào kho lấy mà bôi vào. Lại đi lấy ít băng lạnh chườm lên. Đảm bảo vết sưng này ngày mai sẽ hết.”
Ngọc Đồng biết rõ, chuyện này như vậy coi như là kết thúc. Chính mình vừa rồi có chút lỗ mãng. Mặc dù những ngày này, An Tần nương nương vẫn biểu hiện như thường nhưng thiên hạ này làm gì có nữ nhân nào nguyện ý đem nam nhân của mình chia sẻ cùng người khác đâu? Trên mặt từng đợt đau rát nhưng vẫn dập đầu cảm tạ “Nô tỳ tạ ơn nương nương thương cảm.”
Chỉ riêng An Tần mới rõ, bản thân mình gần đây liên tục sợ hãi bởi Hoàng thượng lần này có nhiều cử chỉ khác thường. Thế nên những lời như vậy nửa câu cũng không muốn nghe. Vì vậy mới làm ra hành vi thất thường như vậy.