“ Mấy ngày không gặp tính tình Diệp Tu Dung lại càng ngang ngược hơn thì phải.” Một đạo thanh âm lành lạnh từ ngoài điện truyền vào, “Bản cung vốn nghĩ rằng Diệp Tu Dung hằng ngày đi theo cạnh Quý phi nương nương, trước đó mấy ngày lại dạy dỗ giúp Di quý nhân biết cần phải tuân thủ phép tắc trong cung, không nghĩ tới...” Sau đó như khinh thường liếc Diệp Tu Dung một cái.
Diệp Tu Dung bị những lời nói này làm cho hai mắt mở lớn, vốn là tay đang giơ cao cuối cùng cũng là không cam lòng mà bỏ xuống. Nhẫn nại nhìn nữ tử đang đi vào, đứng dậy hành lễ một cách khó khăn.
“ Tần thiếp tham kiến An Tần nương nương.” Hạ Kha ngược lại nhìn An Tần bộ dạng thoải mái đi tới, thì hành lễ một cách vô cùng tự nhiên. Mặc dù nàng đang định dựa vào buổi thỉnh an này để dò xét thái độ của Hoàng đế, nhưng mà cũng không cần thiết phải đắc tội với tất cả những người ở đây. Dù sao An Tần nương nương này vừa mới gián tiếp nói cho nàng biết người đứng sau lưng Diệp Tu Dung chính là Tần Quý phi. Đây là muốn thu phục nàng sao. Mặc dù nàng không có ý định dựa vào bất kì kẻ nào. Nhưng An Tần ở trong cung lại có tiếng là một sủng phi, chính mình bây giờ mặc dù có cố gắng cũng không thể làm lung lay địa vị của bất kỳ ai.
“ Ô! Hôm nay Cẩm Tú cung thật là vô cùng náo nhiệt.” Lệ Tiệp Dư hôm nay mặc một bộ váy phù dung gắn kim lam, cầm trên tay chiếc quạt tròn, cười mà như không cười nhìn An Tần, “ Muội muội cũng có lời muốn nói, tỷ tỷ mấy ngày gần đây tính tình cũng thực là dịu dàng.” Vừa nói vừa không quên vẫy vẫy chiếc quạt trên tay, “ An tỷ tỷ cùng với các muội muội mới nhập cung đúng là rất có duyên với nhau, đầu tiên thì cùng có họ giống với An mỹ nhân, bây giờ lại giúp Hạ muội muội một tay, đúng là...”
“ Muội muội nói chuyện nên chú ý một chút! Bản cung cũng không phải là người mà những kẻ hạ đẳng có thể kết thân.”
Ở trong góc nãy giờ An Diệp Quân nghe những lời này, ngực không ngừng phập phồng, đang muốn nói gì đó thì nhìn thấy Lệ Tiệp Dư hung hăng trừng mắt nhìn, mới không hề tình nguyện mà nhịn xuống.
“ Đứng đây cãi nhau còn ra cái thể thống gì.” Quý phi chậm rãi đi từ trong điện ra ngoài tiền điện thì nhìn thấy một màn cãi nhau như vậy, bên cạnh còn có Thục phi hai người cùng nhau tiến vào, Hiền phi cảm thấy hết sức mất mặt, giận dữ quát lên.
Mọi người lúc này mới yên tĩnh, rối rít đứng dậy thỉnh an. Hạ Kha lúc này cảm thấy vòng bạch ngọc đeo trên cổ tay chạm vào da mình đang dần nóng lên. “ Ting. Thân ái nhắc nhở Quý phi nương nương lúc này đối với ngài có ác ý, cần phải đề phòng khẩn trương.” Nói là nhắc nhở nhưng trong giọng nói của hệ thống thì như là hả hê vì thấy người khác gặp nạn. Cảm nhận được Lạc Cẩn nhìn mình chăm chú có chút khác thường, liền nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo là mình không có việc gì. Quý phi nương nương quả là giống như trong lời đồn là người hay ghen tị.
“ Buổi sáng hôm nay tại sao lại không thấy Tiêu Mỹ Nhân?” Quý phi nhấp một ngụm trà, không mặn không nhạt hỏi.
“ Bẩm nương nương, sáng sớm hôm nay cung nữ Nguyệt Mai bên cạnh Tiêu Mỹ Nhân đến báo Tiêu Mỹ Nhân xin nghỉ hôm nay, nói là Tiêu Mỹ Nhân buổi tối hôm qua bị cảm lạnh, sáng sớm thức dậy toàn thân mệt mỏi, sợ là không tới được.” Giang Phúc hải vừa nghe lời này vội vàng trả lời.
“ Cũng thật là đáng thương.” Diệp Tu Dung đang ngồi bỗng cúi đầu cười một tiếng, “ Nương nương, tần thiếp thật ra cũng phát hiện được một số chuyện lạ, không biết có nên nói ra hay không.” Nói xong liền nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của ba vị phi tử.
“ Người nào mà không biết ngươi lợi hại nhất chính là mồm miệng của mình.” Doãn Hiền phi sẵng giọng, “ Bây giờ còn định thừa nước đục thả câu?”
“ Nương nương bớt giận, tần thiếp cũng không dám ở trước mặt ba vị nương nương mà làm bộ làm tịch.” Diệp Tu Dung vội vàng cười nói, “ Tần thiếp là phát hiện dạo gần đây các muội muội ở trong cung, ngoại trừ ngày đầu tiên thỉnh an, còn đâu thì chưa có một lần qua lại.” Ngưng một lát lại nói tiếp, “Nay Hạ muội muội thân thể vừa mới dưỡng tốt thì Tiêu Mỹ Nhân vốn hoạt bát lại bị bệnh, quả nhiên là kỳ quái.”
Hạ Kha nghe được những lời này thì biết rằng Diệp Tu Dung tuy là theo Hoàng thượng từ lúc người còn là Thái tử nhưng phân vị lại không cao bằng An Tần thì ra là do có nguyên nhân. Một lời này nói ra không biết đắc tội với bao nhiêu người, chính mình bây giờ đang được sủng ái, vậy mà còn dám nhắc đến những chuyện trước đây để làm cho nàng bẽ mặt, quả nhiên là ngực to mà não thì không to??
Mặc dù là đang nói xấu người khác sau lưng, nhưng trên mặt lại giống như không có gì, ngược lại còn mang vẻ mặt luống cuống, vành mắt ửng đỏ. Nhìn Diệp Tu Dung đúng là một bộ dạng điềm đạm đáng yêu như vậy, “ Muội muội tự biết thân phận mình thấp kém, vì mới vào cung,các quy củ còn chưa nắm rõ nên mới đắc tội với tỷ tỷ, sau đó An Mỹ Nhân lại đóng cửa tự ngẫm nên không thể qua lại, tỷ tỷ vậy là không chịu tha thứ cho muội muội? Tỷ tỷ nếu không thích muội muộicó thể nói thẳng ra, làm sao lại muốn muội muội mang tội như vậy “ Hạ Kha nói xong nước mắt liền rơi xuống.”
Thục phi liếc mắt nhìn thấy Quý phi vẻ mặt không hề thay đổi liền lên tiếng “ Được rồi, được rồi, Di Quý Nhân cần gì phải so đo cùng với Diệp Tu Dung. Tính tình nàng vốn như vậy, hậu cung trên dưới không có ai là chưa từng bị nàng nói qua.” Nói xong bộ dạng giống như là trách mắng Diệp Tu Dung.
“ Các ngươi ầm ĩ như vậy khiến cho Bản cung thực đau đầu, Bản cung chỉ nói đôi lời, nếu như các ngươi người nào dám sử dụng chút thủ đoạn bỉ ổi làm ảnh hưởng đến thân thể của Bệ hạ thì Bản cung nhất định sẽ tìm người đó tính sổ. Đến lúc đó đừng trách Bản cung không nể tình tỷ muội ngày thường.” Quý phi lời nói xong còn cố ý đưa mắt nhìn Hạ Kha. Hạ Kha cảm thấy ánh mắt của những người ở trong này nhìn mình đầy trào phúng. Quý phi nương nương quả nhiên là vô cùng chán ghét nàng.
“ Đa tạ nương nương dạy bảo.” Mọi người vội vàng đứng dậy đáp lời.
“ Các ngươi có thể lui.”
“ Tiểu chủ ngài đã về rồi.” Tiểu Ấn Tử đứng ở trước sân viện nhìn từ xa trông thấy Hạ Kha liền vội vàng chạy tới.
“ Tiểu Ấn Tử, vất vả cho ngươi rồi.” Hạ Kha không mặn không nhạt đáp, trực tiếp trở về phòng.Tiểu Ấn Tử nghi hoặc nhìn qua Lạc Cẩn, Lạc Cẩn khẽ lắc đầu, ý bảo hắn không nên suy nghĩ nhiều, rồi nhanh chóng đi theo vào .
“ Tiểu chủ, người việc gì vì những người đó mà tức giận.” Lạc Cẩn nhìn vẻ mặt Hạ Kha giống như mất hồn mất vía vội vàng an ủi. “ Ở trong cung này chính là như vậy. Bất kể tiểu chủ người có được sủng ái hay không được sủng ái thì đều là kẻ địch. Vì những người này mà tổn hại thân là không nên.”
“ Lạc Cẩn, ta biết rõ, ta chỉ là nhất thời tức giận.” Hạ Kha đột nhiên xoay người,“ Trước khi vào cung ta chỉ mong sao có một người một lòng duy nhất vì ta, bảo vệ ta, hiểu ta mà thôi. Sau khi vào cung, ta biết rõ Hoàng thượng không phải là của một mình ta mà người còn là của dân chúng trong cả thiên hạ này. Ta không dám cầu độc sủng giữ ba nghìn mỹ nữ, chỉ mong muốn có thể ở bên cạnh người nhiều một chút. Lạc Cẩn chẳng lẽ như vậy mà cũng không được sao.”
Lạc Cẩn nhìn bộ dạng gần như điên cuồng của Hạ Kha, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, vội nói : “Tiểu chủ suy nghĩ của người như vậy là không có sai nhưng mà ngài ở trong cung này mà còn ôm ý nghĩ như vậy thì đúng là sai lầm.”
“ Tiểu chủ người nên nghỉ ngơi một lát, nô tỳ ra ngoài làm chút điểm tâm để người ăn.”
Lạc Cẩn chỉ lo an ủi Hạ Kha mà không chú ý Hạ Kha lúc này đang cúi đầu. Nếu để ý sẽ thấy được trên mặt Hạ Kha nào có chút gì bi thương, rõ ràng còn mang nét châm biếm. Kể từ khi mẫu thân nàng qua đời, phụ thân bạc tình nhanh chóng lấy kế mẫu. Ngay cả trước đấy phụ thân và mẫu thân ân ái như vậy nhưng sau khi nương qua đời lại có thể nhanh chóng lấy vợ mới. Huống chi lại là người ở đây lại là Hoàng thượng, kẻ đứng đầu trong thiên hạ. Hạ Kha có chút cười nhạo mà nghĩ ở trong lòng.
Nhìn Lạc Cẩn vội vã đi ra, Hạ Kha lúc này mới ngẩng đầu lên, chậm rãi đi đến trước bàn trang điểm. Nhìn vào bóng dáng chính mình trong gương, vốn là nét cười trên mặt nhưng lại đột nhiên rơi xuống nước mắt.
“ Nương, người nói nữ nhi lấy chồng khồng cầu gia đình phú quý nhưng cầu lấy được người có tâm. Nhưng mà Kha Kha vào trong cung này thì đi đâu mới có thể cầu được người có tâm.” Đầu ngón tay khẽ chạm vào nước mắt rơi ở trong gương “ Nữ nhi thật là sợ, sợ đến một ngày chính bản thân mình cũng không còn nhận ra mình nữa.”
Hệ thống nhìn thấy Hạ Kha như vậy, cũng cảm thấy một trận đau lòng, muốn nói cái gì để an ủi nhưng bản thân mình là máy móc, mọi thứ đều dựa vào những gì được biên tập sẵn, làm sao mà biết an ủi bây giờ? Đành chỉ có thể lẳng lặng không lên tiếng, ở bên cạnh làm bạn với nàng mà thôi.
Lạc Cẩn đứng ở trước cửa nghe được mơ hồ tiếng khóc trong phòng truyền ra. Nàng biết rõ nếu Hạ Kha muốn ở trong cung này sống sót, thậm chí một bước lên mây thi phải tự mình vượt qua điều này, liền đối với vẻ mặt lo lắng của Tố Tố lắc đầu “ Để cho tiểu chủ một mình trong phòng hiểu rõ ràng đi, hôm nay tiểu chủ phân phó chuyện gì thì đi làm đi, tạm thời không nên quấy rầy tiểu chủ”
“ Vâng, cô cô.” Tố Tố biết mình và Lạc Cẩn đều là tâm phúc bên cạnh Hạ Kha nhưng mà bản thân nàng lý lịch còn thấp. Ở trong lòng tiểu chủ đương nhiên không sánh bằng Lạc Cẩn. Hơn nữa Lạc Cẩn là người sống trong cung lâu năm, còn nàng thì ngày thường lỗ mãng, thường hay được Lạc Cẩn chỉ điểm. Bởi vậy trong lòng rất là kính trọng Lạc Cẩn. Liền nhanh chóng đi theo Lạc Cẩn lặng lẽ rời đi.
Về phía Hạ Kha, sáng sớm hôm nay khóc một hồi rồi cũng bình tĩnh lại. Sau đó từ từ suy nghĩ thái độ của chúng phi tần đối với mình. Đầu tiên Lê Tiệp Dư và Diệp Tu Dung thì rõ ràng là người của Quý phi nương nương. An Diệp Quân đến bây giờ còn bình an bất quá là do Quý phi còn muốn mượn nàng ta để tỏ thái độ đối với An Tần. Lúc Diệp Tu Dung nhắc tới Tiêu Mỹ Nhân không tới nàng phát hiện trong mắt Thục phi hiện lên sự không vui. Còn về phía Hiền phi thì một chút động tĩnh cũng không có, thật sự là khác thường.
Trong cung tạm thời còn chưa có nhiều động tĩnh, đơn giản là thời điểm Hoàng thượng sắc phong cho nàng cũng thật trùng hợp. Năm nay là năm thứ 3 kể từ khi Hoàng hậu qua đời. Tuyên Cảnh Đế từng thông báo vì Hoàng hậu giữ đạo ba năm, cự tuyệt trăm quan không lập hậu. Vì vậy người trong cung gần ai cũng phấp phỏng, người nào cũng mong muốn có thể đi lên ngôi vị kia. Hơn nữa trên triều đình xảy ra vụ án đề thi bị tiết lộ. Tuyên Cảnh Đế lúc này sắc phong cho nàng mặc dù sáng sớm hôm nay bị châm chọc khiêu khích một phen, lại không có ai dám cùng nàng đối đầu. Có thể thấy Hoàng thượng đã giúp nàng tránh khỏi không ít rắc rối, thực sự đã vì nàng mà tính toán sao. Hạ Kha trong lòng nghĩ ngợi dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Hạ Kha bị một loạt âm thanh ồn ào làm bừng tỉnh. Nàng gọi Tố Tố nhưng phát hiện xung quanh không có ai, liền đứng dậy dùng cây trâm vén tóc lên, mặc áo khoác ngoài rồi đi ra mở cửa phòng.
Tiểu Lý Tử đang cùng Lạc Cẩn nói chuyện với nhau, tai hắn thính nên nhanh chóng nghe được tiếng động mở cửa sương phòng, không tự chủ được nhìn về phía Hạ Kha lúc này vẫn còn mang vẻ mặt của người mới tỉnh ngủ. Tiểu Lý Tử hắng giọng chúc mừng :“ Chúc mừng Di Quý Nhân, hôm nay Hoàng thượng nghỉ tại Mẫn Tú các, Di Quý Nhân hãy nhanh chóng chuẩn bị.”
Hạ Kha lúc này mới hoàn hồn, chợt hiểu vì sao lúc nãy gọi người mà không có người nào tiến vào, “Tiểu Lý công công đợi lâu, là do ta không phải, Hạ Kha ở chỗ này cảm tạ ngài” Nói xong liền muốn khẽ cúi người, hành bán lễ.
“ Di Quý Nhân ngàn vạn lần không được. Một lễ này của ngày nô tài thật sự phải mang đầu về tạ lỗi với sư phụ không thì cũng bị người cầm roi đánh chết. Hơn nữa hạ chủ tử là bổn phận của nô tài, nào dám để chủ tử phải hành lễ.” Nói xong liền đứng gãi gãi đầu, một bộ dạng vô cùng chân chất.
Trong cung này quả nhiên người nào cũng đều rất sành sõi. Tiểu Lý Tử mặc dù mới mười một mười hai tuổi nhưng nói chuyện lại vô cùng lão luyện, không hổ danh là học trò của Lý Đức Toàn. Khuân mặt non nớt nửa cười nửa nghiêm túc rất dễ khiến cho người khá có cảm tình. Hạ Kha nghe những lời này cảm tình với hắn cũng tốt hơn nhiều.
Tiểu Lý Tử nhìn Hạ Kha bây giờ so với nửa tháng trước dường như có chút khác biệt. Trong lòng không khỏi nghĩ thầm, dường như sự thay đổi của nàng càng ngày càng tốt hơn. Chỉ bằng giọng nói này cũng đủ làm cho nam nhân nhớ mãi không quên. Bởi vậy thái độ càng cung kính hơn.