Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 2: Chương 2: Thị Uy




“Tiểu chủ. Người đói bụng rôi phải không. Có muốn dùng trước một chén canh hay không?. Lạc Cẩn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bưng một cái khay đi tới “ Nô tì nghe tiểu cung nữ nói tiểu chủ thấy mệt trong người đã vào trong phòng nghỉ ngơi. Nhưng nô tì nhớ cả ngày nay tiểu chủ chưa ăn cái gì nên đã sai người đến ngự thiện phòng bưng một chén canh cùng với một đĩa bánh hoa quế. Tiểu chủ người nếm thử xem.” Nói xong liền đem khay đựng thức ăn để lên bàn. 

Hạ Kha nghe nàng nói như vậy cũng cảm thấy đói, liền đi đến trước bàn ngồi xuống. Sau đó cầm muỗng ăn vài miếng rồi nói :“ Lạc Cẩn, ngươi vất vả rồi, đã để ngươi phải suy nghĩ nhiều như vây.”

Lạc Cẩn vừa nghe Hạ Kha nói như vậy, vẻ mặt sợ hãi liền bổ nhào quỳ gối xuống đất “ Tiểu chủ bớt giận, Lạc Cẩn biết rõ tiểu chủ không tin nô tỳ. Tuy nhiên nô tỳ biết rõ một nô tài trung thành thì không hầu hai chủ. Nô tỳ tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì sau lưng tiểu chủ.”

Hạ Kha nghe những lời này trong lòng không khỏi đánh giá Lạc Cẩn cao hơn rất nhiều. Tục ngữ nói không sai không sợ kẻ thù khoẻ như voi mà sợ đồng đội ngu như heo.A hoàn Lạc Cẩn có thể coi là một người thông minh, có thể tin tưởng được. Hạ Kha trong lòng nghĩ như vậy liền cười, đỡ Lạc Cẩn đứng dậy nói:“ Ngươi là sống trong cung đã lâu, trong cung có rất nhiều quy tắc ta không hiểu. Cô cô có thể vì ta nói một chút chuyện  trong cung được không?”

Lạc Cẩn vừa nghe những lời này liền hiểu là mình đã qua khảo nghiệm, đạt được sự tin tưởng của chủ tử, trên mặt hiện lên sự vui vẻ, nói :“ Tiểu chủ, từ sau khi tiên hoàng hậu mắc bệnh mà qua đời, hoàng thượng không hề có ý muốn lập hậu. Những năm gần đây mọi chuyện trong cung đều do quý phi nương nương, Thục phi cùng Hiền phi ba người cùng nhau xử lý. Ngoài tứ phi thì còn có một vị An tần, tuy là ở tần vị nhưng thánh sủng nhiều năm không suy, khiến cả ba vị quý phi cũng có vài dần kiêng dè. Gần đây Lệ tiệp dư đã quy thuận quý phi nương nương, cũng rất là sủng ái. Tuy nhiên...”

Lạc Cẩn nhìn bốn phía xung quanh một vòng, sau đó nói nhỏ vào tai của của nàng :“ Hoàng thượng con nối dòng đơn bạc, từ sau khi hoàng hậu nương vì rong huyết mà ra đi. Đến nay trong hậu cung chỉ có Đại công chúa do hoàng hậu sinh hạ, Huyên Mẫn công chúa do Thục phi nương nương sinh hạ. Bệ hạ mặc dù mới 21 tuổi, nhưng mà hậu cung không có hoàng hậu thì không được. Bởi vậy năm nay mới có thể tiến hành tuyển tú. 

“ Lạc Cẩn, cô cô nói cho ta rõ hơn về tam phi cùng An tần, Lê tiệp dư“.

“ Vâng. Quý phi nương nương là đích nữ của tể tướng đương triều, là người có tính tình quyết đoán, khắc nghiệt, trong mắt không chịu được nửa điểm hạt cát. Tiểu chủ người ngàn vạn lần đừng xảy ra tranh chấp với quý phi nương nương. Thục phi nương nương là nữ nhi của phủ Đại học sĩ đương triều Tô Doãn. Tổ phụ của Thục phi nương nương trước đây từng giữ chức thái phó của hoàng thượng khi người còn là thái tử. Bởi vậy thục phi nương nương được hoàng thượng hết sức tôn kính. Về Hiền phi nương nương thì công chúa của Phù Tang quốc. Hiền phi nương nương là một người hiền từ, chưa bao giờ đánh chửi nô tài, ngay cả bệ hạ cũng nói rằng nàng xứng đáng với hai chữ Hiền phi.” Lạc Cẩn đột nhiên hạ giọng xuống :“ Tiểu chủ, nô tỳ nghe nói, An tần tưng là cung nữ trong cung của quý phi nương nương, được bệ hạ nhìn trúng sau này mới chuyển ra Cẩm Tú cung. Bởi vì vậy mà quý phi nương nương mới chịu nâng đỡ Lệ tiệp dư.”

“ Thì ra còn có chuyện như vậy.”Hạ Kha không khỏi tò mò. Lạc Cẩn vừa mới nói vị quý phi kia tình tình khắc nghiệt, nói trắng ra nghĩa là tình tình ngang ngược, kiêu ngạo sao. Không nghĩ tới trong cung lại có người dám làm ảnh hưởng đến mặt mũi của quý phi. Mà lại còn được thăng vị tần, quả nhiên mọi người trong cung này không ai là có thể xem thường được. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.